“Ta chỉ có một quả tim chủ thần thôi. Phẫu thuật tỷ lệ thành công là 50%, hai người ai muốn làm, tự chọn đi.”

Trong một phòng bệnh khác, King của Trường Sinh đảo cầm trên tay một hộp thủy tinh có chứa trái tim của Apollo còn đang đập thình thịch, nhìn hai bệnh nhân trên giường và bầy gia quyến thân thuộc đạm mạc nói.

Hắn nói thì nhẹ nhàng rồi, dù sao người tranh cũng không phải là hắn, ai tranh thắng còn phải cầu xin hắn hãy mát tay, ráng biến cái 50% kia thành 100%. Nhưng những người nghe thì không vui vẻ chút nào. Ánh mắt của các kị sĩ từ hiệp hội bàn tròn và các thiên sứ từ tòa thánh đang nhìn nhau có chút đồng cảm lập tức trở thành đầy địch ý.

Nếu không phải còn đang cố kỵ mình đang ở trên địa bàn của Trường Sinh Đảo, họ đã sớm tiên hạ thủ vi cường rồi.

Mũi tên của Artemis quá là độc ác, chỉ hai lượt bắn khiến cho hai lãnh đạo trong sáu thế lực lớn của trái đất nằm rạp. Nếu không phải thể chất của cận giới hoàng đều mạnh mẽ, vỡ tim cũng không chết được, thì hai người đã sớm về chầu ông vải từ lâu.

Thế nhưng muốn làm chuyện tay đứt lại mọc, tim vỡ lại lành như ma tộc thì lại không được. Người trái đất sở trường là không chế năng lượng, thân thể vẫn quý trọng như trước, mất tim tuy không chết, nhưng chắc chắn là rớt cấp. Mà lãnh đạo rớt cấp yếu đuối, không nghi ngờ gì chính là châm ngòi cho nội bộ lục đục. Vả lại hai người nằm trên giường bệnh cũng đều là hai thứ vũ khí bảo hộ mạnh mẽ nhất cho hai phương thế lực, nếu không có bọn họ, những người còn lại có lên làm kị sĩ trưởng hay thánh nữ mới cũng chỉ là con bù nhìn sớm muộn cũng phải phụ thuộc vào thế lực khác nếu như muốn tồn tại mà thôi.

Giữa không khí căng thẳng ngập mặt này, một giọng nói già nua yếu ớt vang lên chấm dứt không gian tĩnh lặng:

“Cho… thánh nữ đi.”

“Ngài hội trưởng.” Tiếng tất cả các kị sĩ có mặt thất thanh vang lên đáp lại.

Ánh mắt các thiên sứ bên kia thì vô cùng phức tạp, trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm vừa cảnh giác. Đối phương dễ dàng cho đi như vậy, dễ là còn điều kiện khó chịu gì đó đi kèm.

Mr.Zero nằm trên giường bệnh, nhìn ánh mắt của mọi người bình thản cười nhạt:

“Ta già rồi, cố cũng chẳng được bao lâu nữa. Người trái đất dù mạnh mẽ cỡ nào thì tuổi thọ cũng không thay đổi nhiều. Thậm chí càng sử dụng siêu năng lực nhiều càng nhanh chết sớm. Thánh nữ thì khác, năng lực của cô ta đến từ thần mạch. Cô ta… cần thiết với cuộc chiến này hơn.”

“Không cần điều kiện gì khác sao !?” Thiên sứ Uriel buột miệng nói.

“Sao !? Cảm thấy dễ chịu quá nên hổ thẹn hả !?”

Ba thiên sứ nghiêm mặt đáp:

“Trước giờ chỉ có thiên sứ ban phước cho con người.”

Mr.Zero cười ha hả, khiến vết thương nhói lên, đau đến nhe răng nhếch miệng:

“Grừ… grừ… điều kiện hả !? Cũng có đấy.”

Thiên sứ Uriel thành khẩn nói:

“Xin ngài cứ nói. Nếu có thể làm được…”

Mr.Zero đáp:

“Yên tâm, các người… làm được…”

“Ta có một đứa cháu… muốn nó kết nối được với thần mạch… Bảo thánh nữ của các người sau khi tỉnh lại… giúp nó.”

Ba thiên sứ nhìn nhau, có chút do dự. Giúp ngoại tộc xâm nhập thần mạch là cấm kỵ trên thần giới. Tương đương với tội phản nhân loại ở nhân giới. Gốc gác ba người vẫn là thần tộc, hiển nhiên là khó chịu. Nhưng điều kiện này quả thật đã là thấp nhất có thể rồi. Không có thánh nữ, Quang dực tộc cũng chẳng cách nào phục hưng nữa. Ba người cắn răng, gật đầu đồng ý.

King của Trường Sinh Đảo hững hờ đáp:

“Được rồi, quyết định là thánh nữ Monica. Tất cả giải tán đi, chuẩn bị chuyển phòng.”

Đối với hắn, ai có được trái tim này cũng vậy. Dù sao trợ lực của bọn họ với IMI chẳng đáng là bao, trái lại ngầm phá hoại cũng không ít. Chẳng qua để tránh nội chiến bùng phát trên diện rộng hắn mới làm miễn phí vụ này. IMI trước giờ vẫn luôn độc lập, giống như chính hắn, đánh bất cứ trận chiến nào, cũng chẳng bao giờ nhờ vả ai hết. Nếu không phải Trường Sinh Đảo sinh ra cho hắn ba vị nữ hoàng phụ tá, thì tiên giới chiến hay kháng thần chiến, một mình hắn vẫn tiến hành. Hắn là dị biệt, chiến đấu vì nhân loại, nhưng chưa bao giờ thuộc về phe nhân loại.

Đối tượng đã quyết định, hắn xoay người bình thản bước đi, không nói thừa một chữ. Đột nhiên khuôn mặt khẽ động, ánh mắt màu vàng kim nhíu chặt lại. Cảm nhận được sóng chấn động mạnh mẽ tràn qua mỗi tế bào.

Sau lưng hắn, những người trong phòng đều là vũ lực cấp cao ở nhân giới, dĩ nhiên cũng cảm nhận được không gian dị động, tất cả cùng biến sắc.

Chấn động này…

Giống như tân tinh bộc phá.

Không, giống như mặt trời nổ tung.

Đủ để thương tổn một đại thế giới.

King của Trường Sinh Đảo liếc nhìn ra cửa sổ phía bên ngoài. Hòn đảo của hắn đang phát sáng rực rỡ, bốn lỗ đen từ hư không xuất hiện rút đi sức mạnh của hòn đảo ầm ầm. Vô số vùng đất lơ lửng như tiên cảnh trên hòn đảo mất đi năng lượng chống đỡ ầm ầm rơi xuống đất, liên tục tạo ra những cơn địa chấn khắp bề mặt hòn đảo.

“Cuối cùng cũng tìm được rồi sao !?” King khẽ lẩm bẩm. Xoay người quăng trái tim của Apollo cho ba thiên sứ, khiến cả ba nháo nhào đỡ lấy.

Đáng thương cho ba vị cao thủ đỉnh phong, giống như dân đen lần đầu sờ vào bình gốm quý, chỉ sợ chạm nhẹ nó cũng nứt ra, ném tới một ánh mắt ai oán về phía hung thủ, lại phát hiện, người đâu mất tiêu rồi.

“Fuck, thế này thì ai phẫu thuật đây !?”



Lục Vân Tiên lảo đảo, toàn thân chấn động nhộn nhạo, cơ thể hắn khó khăn lắm mới ngưng thực được lại chuẩn bị có nguy cơ hư hóa thành một đám khói đen lửng lơ.

Vương Tử Trực đỡ lấy hắn, cảm nhận chấn động kịch liệt tới từ phía vực sâu ma giới, khuôn mặt xa xầm lại:

“Khốn kiếp, ai dám động thủ ở ma giới.”

Phi Kiếm đỡ lấy một bên còn lại của Lục Vân Tiên, khuôn mặt sợ hãi than thở:

“Chấn động khủng khiếp quá, tầng thứ mười ba, chỉ sợ bị hủy rồi. Ngục giam đáng sợ nhất ma giới, từ nay không còn.”

Lục Vân Tiên cắn răng nặng nề nói:

“Long đang ở tầng ngục thứ mười tám, mau đi bảo vệ cậu ấy, không biết bọn họ sẽ đánh tới bao nhiêu tầng ngục nữa. Tôi phải ổn định lại thế giới lực của ma giới, nếu không đại thế giới sẽ sụp đổ.”

Vương Tử Trực và Phi Kiếm nhìn nhau, cùng gật đầu rồi vội vàng biến mất.

Lục Vân Tiên còn lại một mình, khuôn mặt thay đổi, chẳng còn vẻ nặng nề như vừa rồi, trầm giọng nói:

“Satan, Beelzebub, Levithan, Asmodeus, Mammon, Belphegor, Abaddon.”

Từ cái bóng sau lưng hắn, bảy cái đầu trẻ con tà dị nổi lên, cười khanh khách đầy ma quái:

“Sao nào, sao nào…”

Lục Vân Tiên chẳng buồn nhìn lấy một cái, chỉ ra lệnh:

“Bảo vệ ma giới.”

Sau đó nhanh chóng nhảy vào một lỗ đen biến mất.



Tiên giới, tầng trời thứ ba mươi ba.

Vườn bàn đào.

Tiên đế Hạo Thiên phất phất ống tay áo, buồn bực nhìn người phụ nữ áo trắng trước mắt, vừa xoa đầu cô bé con bên cạnh vừa gằn giọng:

“Bà bị ngu hả !? Không biết chấn động vừa rồi có ý nghĩa nào sao !?”

Avalotekietsatva lắc đầu cười cười nói:

“Không quan hệ, ta đã nói sẽ cầm chân ngài và Dao Trì Tiên hậu ở đây mười năm, lời sẽ không thu lại.”

Tiên đế bĩu môi hừ lạnh:

“Không sợ ta điên tiết lên dùng thế giới lực liều mạng với bà sao !?”

Avalotekietsatva dửng dưng đáp:

“Thân thể của ngài vẫn chưa chịu tải được thế giới lực. Dao Trì Tiên Hậu mất đi linh tính, lại chuyên về phòng thủ, vẫn câu nói cũ, đúng là ta không thể toàn lực ra tay với ngài, nhưng kềm chân ngài lại, hẳn là vẫn có thể đấy !”

“Nếu muốn thoát khỏi ta, chỉ còn cách để Tiên Hậu phục nguyên ý thức mà thôi, ngài làm được không !?”

Tiên để tức giận rít gào:

“Đừng chọc ta, bà thừa biết, thứ đó đã không còn..”



Thần giới, đỉnh Asgard.

Bàn cờ trước mặt thần Odin rung rung lên, lung lay muốn đổ. Ông ta thở dài phất tay ổn định lại toàn bộ không gian đang rung chuyển xung quanh mình. Thần giới gần ma giới nhất, chấn động truyền đến đây kịch liệt hơn xa ở nhân giới, giờ này chắc khắp nơi đang gà bay chó chạy rồi.

Đối diện thần Odin, thần Poseidon, bạn cờ thường ngày của ông ta nhíu mày hỏi:

“Người đó, xuất hiện rồi sao !?”

Thần Odin cười nhạt:

“Bị một đứa nhóc bức phải ra mặt, so với năm xưa oai phong lẫm liệt xuất hiện trừng phạt đánh rớt giới hoàng vị của Izanami của Takama ga Hara, thật là sóng sau xô sóng trước mà.”

Thần Poseidon than thở:

“Chấn động mạnh thế này, chỉ sợ tất cả sẽ kéo đến.”

Thần Odin lắc đầu đáp:

“Mười năm này là thời khắc mấu chốt. Bọn họ sẽ không dễ dàng xuất hiện đâu.”

“Vậy còn các giới hoàng khác !?”

“Ngoại trừ ba đứa nhóc, những người biết chuyện cũng sẽ đều làm như không thấy.”

“Giống như ngài những năm gần đây sao !?”

Thần Odin cười tủm tỉm:

“Cảm thấy ta không rời khỏi đỉnh Asgard này, vô cùng hèn hạ !?”

Poseidon chột dạ cúi đầu:

“Không dám.”

Odin lắc đầu, tỏ vẻ không để ý:

“Tới cũng vô ích, cổ giới hoàng không thể làm gì được bọn họ. Izanami năm xưa là minh chứng rõ ràng nhất.”

Ông ta đứng lên, vỗ vỗ vai Poseidon:

“Truyền tin cho Athena, bảo nó… hãy nhanh chóng mạnh lên đi.”

“Đây là thời đại của lũ trẻ.”



Nam thần giới. Athena ngồi trong đỉnh Olympus, chống tay lên cằm, thông qua một lăng kính nhìn cảnh thần tộc bên ngoài gà bay chó chạy, sợ hãi như tận thế sắp tới mà chán nản.

Thần tộc sống cao cao tại thượng quá lâu, đã sớm trở thành một lũ quý tộc hỏng bét.

Tuy là đại thế giới mạnh nhất, nhưng thực sự chiến tranh dẫn tới đây, đám này liệu sẽ không tan tác chứ !? Ánh mắt chớp động, màu vàng kim thoáng hiện, một dòng tin tức nhanh chóng nhảy lên trong đầu.

Khóe miệng cô ta cười cười:

“Lại có thứ như vậy, thú vị. Lục Vân Tiên không lừa ta. Không uổng công năm đó ta khổ sở tìm cách lôi hắn ra khỏi tảng băng chết tiệt kia.”

Sau đó lại nghiến răng nghiến lợi:

“Kiều Nguyệt Nga, cô và đám tàn dư của mình chỉ liên tục làm khổ hắn. Đi chết đi.”

Trong điện, một âm thanh nhỏ như muỗi kêu vang lên, thần binh đứng canh cửa cũng là cao thủ thánh cấp, nhỏ thế nào cũng đều nghe rõ, nhưng hắn sáng suốt giả điếc, nếu không muốn có tai họa ngập đầu.

Đánh chết cũng không thể nói cho người khác, chính tai mình nghe thấy, nữ thần Athena chí cao vô thượng lại nói những lời này:

“Hắn có ta lo cho rồi.”



Thế giới, vẫn tiếp tục chấn động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện