Khoảng 15-20 phút sau.

Gen đưa tay đẩy mở cánh cửa, bước vào ngôi nhà từ hướng cửa sau.

Liếc qua khu phòng khách, hắn nhìn thấy hai Shadow đang ngồi với nhau ở nơi đó, chúng quây quần quanh chiếc bàn gỗ, khuôn mặt thì trông vô cùng nghiêm túc và bầu không khí hiện tại bên trong căn phòng khá là im ắng.

Bầy ra trước mặt chúng hiện giờ là một bộ bàn cờ quái vật, cho những ai chưa biết thì đây là một trò chơi giải trí nhẹ được thịnh hành trên lục địa. Nhìn sơ qua thì có vẻ khá giống với loại cờ vua trên trái đất. Nhưng không hẳn như vậy, chúng khác nhau ở hình dạng của những quân cờ và cả quy tắc và luật chơi.

Thây vì tồn tại song song hai con vua, chúng sẽ được thây thế bằng những con cờ bằng gỗ có hai màu đen, trắng đại diện cho hai phe nhóm đối lập mang tạo hình của Anh hùng và Ma vương, vị Anh hùng ở đây không phải ai khác chính là Nara Yushioka.

“Cạch!”

“Ma vương cử quân do thám đến thung lũng!”

Bầu không khí trầm mặc bị phá vỡ khi đến lượt đi của "Satan", hiển nhiên... Tên Shadow này đang điều khiển nhóm quân cờ màu đen của Ma vương.

"Jesus" không hề chịu thua, sau khi thấy vị trí đặt xuống quân cờ của "Satan" đang ngồi đối diện thì lập tức nhấc lên quân cờ của mình, sau đó nhanh chóng "ăn" quân cờ của đối phương, đồng thời lên tiếng:

“Cạch!”

“Hiệp sĩ đã mai phục tại thung thũng!”

“À há! Đó chỉ là một cái bẫy đã được sắp đặt một cách tinh vi của Chúa qủy, hãy đỡ lấy đòn tấn công sấm sét từ tay sai của Ma vương!”

“Cạch!”

Không do dự, "Satan" cầm lên quân cờ cách đó bốn ô rồi mạnh mẽ "đá" quân cờ của "Jesus" văng ra khỏi bàn cờ.

"Jesus" thấy thế buồn bực, nói: “Ngươi hãy đợi sự trả thù của Đấng toàn năng đi!”

Sau đó khoanh tay lại, cúi đầu nhìn xuống bàn cờ và trầm tư, dường như đang suy tính đường đi nước bước tiếp theo cho mình.

Không mất qúa nhiều thời gian, bầu không khí nơi căn phòng lại một lần nữa chìm vào sự im lặng.

Gen thu hồi lại ánh mắt, sau đó lẳng lặng đi đến bậc thang tiến thẳng lên tầng hai. Và lâu lâu, bên tai hắn lại văng vẳng vang lên âm thanh "cuộc chiến" của "Jesus" và "Satan" từ bên dưới lầu.

Ánh nắng dần dịu đi, bầu trời cũng trở nên mát mẻ hơn nhiều, cứ thế ba giờ đồng hồ nữa đã trôi qua.

Lúc này, tại vị trí trước cửa của ngôi nhà mái vòm, một thanh niên ăn mặc lịch sự đi đến và im lặng đứng đấy mất một lúc lâu nhưng vẫn do dự chậm chạp không gõ cửa.

Hồi hộp, lo lắng, rất khó để giải thích tâm tình của anh ta hiện tại.

Hít sâu một hơi dường như để lấy hết can đảm, chàng trai bắt đầu gõ lên cánh cửa, đồng thời mở miệng nói lớn:

“Mo Gang xin phép được làm phiền!”

Không phải ai khác mà chính là Mo Gang, dù cho những người quen thuộc với anh ta cũng sẽ ngạc nghiên khi trông thấy bộ dáng hiện giờ của Mo Gang.

Không còn trang bị như một sát thủ, quần áo trên người Mo Gang vô cùng chỉnh chu như mấy gã nhà giàu mới nổi, kèm theo đó là mái tóc vàng gọn gàng, nhưng dẫu vậy vẫn không thể che dấu được khuyết điểm vụng về lúc này của anh ta.

“Cạch!”

Hơn một phút sau, âm thanh cánh cửa mở ra từ bên trong, đó như thể cảm xúc của Mo Gang cũng được buông lỏng.

Khi Mo Gang bình tĩnh trở lại, xuất hiện trước mặt anh ta là một chàng trai trẻ xa lạ, chàng trai này sỡ hữu mái tóc đen, mặc một bộ quần áo của binh sĩ và đang khẽ nhíu mày nhìn anh ta.

Mo Gang lập tức tỏ ra khiêm tốn, trước tiên lên tiếng:

“À, xin chào anh bạn trẻ này, rất vui được gặp cậu! Tôi tên là Mo Gang!”

“Tôi biết!”

Shadow đơn giản đáp.

Nhưng khi giọng nói Shadow vừa cất lên, Mo Gang bỗng giật mình, sững sờ, vì đây là thanh âm mà anh ta hết sức quen thuộc.

“C.. Cậu... Không thể nào... Cậu...”

Trên khuôn mặt Mo Gang tràn đầy vẻ không thể tin, anh ta chỉ vào Shadow, ngón tay run rẩy một cách mất kiểm soát.

“C.. Cậu thật sự là...”

Trời ạ, không thể tin được!!!

Kẻ trong bộ giáp sắt toàn thân xuất hiện trong Dungeon, kẻ giết chết Tall Bonbon có level 100 chỉ với một đấm lại là một chàng trai trẻ tuổi đến vậy??!!

Hơi thở Mo Gang trở nên gấp rút, lồng ngực liên tục chập chùng.

Mo Gang cố nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn hỏi: “... Cậu thật sự là người đó?”

“Ai cơ?”

Shadow bỗng bầy ra khuôn mặt khó hiểu.

“Hả?!.. Cậu đừng đùa, còn ai vào đây nữa!”

“Có phải là ông anh hiểu lầm gì đó chăng?”

“H.. Hiểu lầm???”

“Ừ, đây chỉ mới là lần thứ hai tôi gặp anh mà thôi.”

“Hả?? Đ... Đợi đã, vậy lần đầu là ở đâu?!”

“Đương nhiên là trong lúc hộ tống công chúa Charlottle quay về Đế Đô rồi, anh đang nghĩ đi đâu thế?”

Shadow không che giấu chút nào nhìn về phía Mo Gang như đang nhìn một tên ngốc, dường như trong ánh mắt có chút miệt thị.

Mo Gang cật lực lắc đầu, một mặt không tin nói: “Kh.. Không thể nào... Cậu đừng lừa tôi!!”

“Mà thôi, người anh cần gặp đang ở trên tầng hai đấy, nhanh nhanh đi vào để tôi còn nghỉ ngơi nào!”

Shadow chỉ lên lầu, mất kiên nhẫn nói.

“Gì cơ?!!... Cậu nói là... Người tôi cần gặp đang ở trên lầu???”

Mo Gang cảm thấy đầu óc chính mình không đủ dùng, anh ta không hiểu lời này nghĩa là gì. Chẳng phải người mà anh ta muốn gặp đang đứng trước mặt anh ta hay sao?

Shadow lập tức đưa tay nắm lấy Mo Gang đang đứng ngơ ngác sau đó kéo anh ta vào trong rồi thuận tay đóng sầm cửa lại.

“Tầng hai!”

Shadow chỉ chỉ lên lầu, lạnh nhạt bỏ lại một câu rồi khập khiễng quay người rời đi.

“...”

Mo Gang trố mắt nhìn Shadow đi vào căn phòng bên cạnh, anh ta đang cố tiêu hóa những gì mình vừa trải qua.

Nhưng dẫu vậy...

Cái quái gì đang diễn ra thế???

Mo Gang như lạc vào trong sương mù.

Ánh mắt Mo Gang nhìn về hướng trước mặt, nơi bậc thang nối liền lên tầng hai.

Chẳng phải đi lên thì mọi thứ sẽ sáng tỏ hay sao?

Suy nghĩ thông suốt điều này, Mo Gang cố gắng phấn chấn trở lại. Sau đó bước từng bước chậm rãi, anh ta đi về phía trước.

Đối với Mo Gang thì đây không phải lần đầu anh ta bước chân vào ngôi nhà này, nhưng chắc hẳn rằng đây lại là lần đầu anh ta đi vào mà không phải với thân phận của một tên trộm, hoặc là lén lút.

Nghĩ đến việc này, đây cũng là một trong các lý do mà Mo Gang có mặt ở đây.

Rất nhanh, khi vừa bước lên những bậc thang cuối cùng, Mo Gang liền lập tức sửng sốt.

Bởi trước mặt anh ta, bên cạnh hướng ra vào của ban công, một người đang trong bộ giáp toàn thân đang ngồi vắt chân trên một chiếc ghế kỳ lạ màu sữa có kiểu dáng mà anh ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Người đang trong bộ giáp toàn thân này đương nhiên chính là Gen, chiếc ghế kỳ lạ trong suy nghĩ của Mo Gang mà hắn đang ngồi là một trong hàng trăm chiếc ghế được hắn lấy ra từ xác máy bay dân sự.

Sau khi Gen sử dụng ma thuật rèn「Forge」để cải tạo thì hiện giờ tổng thể của chiếc ghế hơi khác so với hình thức ban đầu nhưng cũng không đến nỗi khác biệt qúa lớn, chỉ là một sự thây đổi nhỏ ở vấn đề chân ghế để có thể di dời và đặt được cố định tại mọi nơi.

“Ngươi tìm ta?”

Gen quay sang nhìn Mo Gang, sau đó nhàn nhạt hỏi.

Nghe lại giọng nói này, Mo Gang càng cảm thấy mờ mịt, bởi chất giọng thanh âm giống hệt với chàng trai mà anh ta vừa gặp bên dưới. Cũng chính vì vậy, trong lúc nhất thời Mo Gang không kịp phản ứng lại với câu hỏi của Gen.

Gen đương nhiên biết lý do tại sao Mo Gang lại có biểu hiện đấy, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, vì sớm muộn gì Mo Gang hay ai đó cũng sẽ phát hiện ra bí mật này.

Hắn chưa từng nghĩ đến việc bản thân sẽ có thân phận như hiện tại nên khi ban đầu xuất hiện trong Dungeon hắn chưa hề che dấu qua giọng nói của chính mình.

Nhưng mà chẳng sao cả, dù gì thì hắn cũng đã có cách để thoái thác cho lý do này, chỉ là việc này đến sớm hơn dự kiến mà thôi.

“V... Vâng! Thật ra tôi có vài việc muốn nói với ngài, thưa hội trưởng. Đồng thời tôi muốn cảm ơn về việc ngài đã cứu giúp tôi vào đêm hôm qua!”

Sau khi nhận ra bản thân thất thố, Mo Gang vội vàng khom người trịnh trọng nói.

“Cảm ơn thì không cần, đấy chỉ là tiện tay mà thôi. Còn việc mà ngươi muốn nói... Đấy là việc gì?”

Gen phất tay, chậm rãi mở miệng.

“Tôi đến đây là để cảnh báo ngài về sự nguy hiểm mà ngài sắp sửa phải đối mặt.”

Mo Gang lo lắng nói.

Gen chỉ vào chiếc ghế gỗ trước mặt: “Oh, vậy sao? Trước tiên ngươi cứ ngồi xuống trước đã, rồi từ từ tường thuật lại mọi chuyện cho ta.”

Mo Gang hơi tỏ ra lưỡng lự, sau đó cũng dứt khoát đi đến.

“Thật xin lỗi, ta không nghĩ trong khoảng thời gian gần đây sẽ có khách ghé qua nên tạm thời chỉ có ghế gỗ mà thôi!”

Đợi cho Mo Gang ngồi xuống, giọng nói Gen lại không nhanh không chậm vang lên.

Mo Gang tỏ ra không có vấn đề: “K.. Không sao, đây chỉ là một việc nhỏ mà thôi.”

“Vậy chuyện nguy hiểm mà ngươi muốn nói đến là gì?”

Gen gật đầu, giọng điệu bình tĩnh hỏi.

“Là Robert thưa ngài.”

“Robert? Gã ta làm sao?”

“Không, đúng hơn là thế lực sau lưng gã, ngài biết điều đó chứ?”

“Oh, ngươi nói gã mập đó cũng có thế lực à?”

Gen tỏ ra ngạc nghiên, biểu hiện này cũng không phải là giả vờ. Nhưng dẫu sao chỉ là ngạc nghiên mà thôi, không đến mức khiến hắn phải giật mình.

“Chắc ngài đã từng nghe nói qua về Thế giới ngầm chứ?”

Mo Gang không trả lời mà chỉ nghiêm trọng hỏi.

Thế giới ngầm? Giống như xã hội đen, Mafia?

Mother fucker! Hắn cũng có hàng nóng đấy!

Gen nghĩ thế lập tức theo phản xạ nhẹ gật đầu.

Mo Gang thấy hành động đó của Gen thì hiểu lầm hắn cũng hiểu về mức độ nguy hiểm trong chuyện này nên vội vàng giải thích:

“Vậy ngài nên biết, Robert chính là thành viên của Thế giới ngầm, mặc dù hắn chỉ phụ trách về vấn đề tài chính của chi nhánh được đặt ở Đế Đô!”

“Nói thẳng ra là chúng sẽ đến trả thù ta?”

“Chính xác là thế thưa ngài, tôi vừa nhìn thấy vài tên thuộc hạ của Bonbon tại quán rượu, dường như trước tiên chúng đang bắt đầu âm thầm thăm dò tình huống nơi này.”

“Vậy sao?”

Gen nghe thế bỗng nhếch miệng cười, sau đó nhìn thẳng vào Mo Gang, lạnh lùng mở miệng:

“Giết chúng đi!”

“N... Ngài nói sao cơ?!... Ngài muốn tôi giết chúng?!!”

“Phải vậy, chẳng lẽ ngươi muốn đợi cho đến khi chúng đến và giết ngươi sao?”

“C.. Chuyện này... Nếu thế chúng ta sẽ hoàn toàn trở thành kẻ thù của Thế giới ngầm... Ngài phải biết rằng đấy là một tổ chức không thua kém gì so với Công hội Mạo hiểm giả. M.. Mặc dù chúng thua kém về nhân lực, nhưng dù sao cũng không phải là những kẻ chúng ta có thể trêu chọc, những kẻ gia nhập vào Thế giới ngầm đều không phải là những kẻ lương thiện gì...”

“Ta cũng không ăn chay!”

Gen nhìn chằm chằm vào Mo Gang, lạnh giọng nói.

Hắn không hề đặt nặng Thế giới ngầm trong lòng mà chỉ thất vọng với biểu hiện của Mo Gang.

“Ngươi muốn mãi mãi làm một tên trộm, một con chuột trốn chui trốn nhủi?... Hay muốn trở thành một sát thủ, một tử thần của bóng đêm, kẻ có thể khiến cho toàn bộ nhân loại phải run sợ mỗi khi đêm xuống?”

Không dừng lại, giọng nói Gen càng lúc càng lạnh hơn, càng lúc càng âm trầm đến tột độ, bất tri bất giác, âm thanh của hắn đã hoán đổi sang giọng nói của Wake.

Dù trời vẫn còn chưa tối, không khí chưa kịp se lạnh, nhưng giọng nói này lọt vào tai Mo Gang lại như một sự lạnh buốt vô hình xuyên thấu khiến anh ta bất giác dựng cả tóc gáy.

✎2353

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện