Chỉ một tiếng đồng hồ sau. Như chúng ta đã nhận xét khi nãy, khi nam chính của chúng ta đã dốc tâm trí vào một việc gì...

Và chúng ta đã đề cập hôm nay là Thứ Ba chưa nhỉ? “Hả?” Phu Nhân Danbury nói the thé. “Cô nói không đủ to!”

Hyacinth để cho cuốn sách cô đang đọc đóng lại, ngón trỏ đặt vào trong để đánh dấu trang. “Tại sao,” cô tự hỏi thành tiếng, “mình cứ có cảm giác đã nghe thấy câu này rồi nhỉ?”

“Đúng là rồi,” Phu Nhân D tuyên bố. “Cô không bao giờ nói đủ to.”

“Buồn cười thật, mẹ cháu chưa bao giờ than phiền về chuyện đó.”

“Tai của mẹ cô không dày dạn tháng năm như tai ta,” Phu Nhân Danbury nói với một tiếng khịt mũi. “Và cây gậy của ta đâu rồi ấy nhỉ?”

Kể từ khi cô thấy Gareth hành động, Hyacinth đã cảm thấy bạo dạn hơn khi đụng độ với cây gậy của Phu Nhân Danbury. “Cháu đã giấu nó rồi,” cô nói với một nụ cười quỷ sứ.

Phu Nhân Danbury giật người ra sau. “Hyacinth Bridgerton, đồ mèo láu cá.”

“Mèo?”

“Ta không thích chó,” Phu Nhân D nói với một cái vẫy tay cho qua. “Cáo cũng vậy.”

Hyacinth quyết định xem đó là một lời tán dương - luôn luôn là phản ứng tốt nhất khi Phu Nhân Danbury nói những câu chẳng rõ nghĩa - và cô quay lại với Cô Butterworth và Nam Tước Điên Loạn, chương mười bảy. “Để xem nào,” cô thì thầm, “chúng ta đang ở...”

“Cô đã giấu nó ở đâu?”

“Nó sẽ không còn bị giấu nếu cháu nói với bà, phải không nào?” Hyacinth nói, thậm chí còn không nhìn lên.

“Ta bị kẹt trong cái ghế này nếu không có nó,” Phu Nhân D nói. “Cô sẽ không nỡ lòng nào tước đi phương tiện di chuyển duy nhất của bà lão này chứ?”

“Cháu nỡ lòng đấy,” Hyacinth nói, vẫn nhìn xuống cuốn sách. “Tuyệt đối.”

“Cô đang giành quá nhiều thời gian bên cháu ngoại ta,” bà bá tước cằn nhằn.

Hyacinth cần mẫn giữ sự tập trung vào cuốn sách, nhưng cô biết cô không giữ được một vẻ mặt tỉnh bơ hoàn toàn. Cô bậm môi, rồi vẩu môi, như cô vẫn thường làm khi cô cố gắng không nhìn vào ai đó, và nếu nhiệt độ trên hai gò má cô đang biểu thị là đúng, thì cô đang đỏ mặt.

Lạy Chúa.

Bài Học Số 1 khi giao thiệp với Phu Nhân Danbury: đừng bao giờ để lộ điểm yếu.

Bài Học Số 2 là, tất nhiên: Lúc nào cảm thấy nghi ngại, tham khảo Bài Học Số 1.

“Hyacinth Bridgerton,” Phu Nhân Danbury nói, thật chậm rãi theo cách bà âm mưu những trò xảo quyệt xấu xa nhất, “có phải hai má cô hồng lên không?”

Hyacinth nhìn lên với biểu hiện bình thản. “Cháu không thể trông thấy hai má mình.”

“Chúng màu hồng.”

“Nếu bà nói vậy.” Hyacinth lật một trang giấy với sự quả quyết hơn cần thiết, rồi ái ngại nhìn xuống vết rách nhỏ gần gáy sách. Ôi trời ơi. Chậc, lúc này cô chẳng thể làm gì về chuyện đó được, và Priscilla Butterworth đã sống sót qua những chuyện còn kinh khủng hơn nữa.

“Tại sao cô lại đỏ mặt?” Phu Nhân D hỏi.

“Cháu không có đỏ mặt.”

“Ta tin cô có.”

“Cháu không - ” Hyacinth chỉnh đốn lại trước khi họ bắt đầu cãi cọ như hai đứa con nít. “Cháu ấm,” cô nói, với một vẻ mà cô hy vọng là thái độ chững chạc và đúng mực.

“Trong phòng này nhiệt độ hoàn toàn dễ chịu,” Phu Nhân Danbury nói ngay lập tức. “Tại sao cô lại đỏ mặt?”

Hyacinth trừng mắt với bà. “Bà có muốn cháu đọc cuốn sách này hay không đây?”

“Không,” Phu Nhân D dứt khoát. “Ta muốn biết lí do cô đỏ mặt hơn.”

“Cháu không có đỏ mặt!” Hyacinth hô to.

Phu Nhân Danbury mỉm cười, một vẻ mặt nếu là bất cứ ai khác thì đã ưa nhìn nhưng với bà thì lại trông hiểm ác. “Chà, giờ thì đỏ mặt rồi đấy,” bà nói.

“Nếu hai má cháu hồng lên,” Hyacinth nói trệu trạo, “thì đó là do tức giận.”

“Giận ta?” Phu Nhân D hỏi dò, đặt một bàn tay ngây-thơ-vô-số-tội lên trái tim mình.

“Cháu sẽ đọc cuốn sách bây giờ đây,” Hyacinth thông báo.

“Nếu cô cứ nhất định thế,” Phu Nhân D nói với một tiếng thở dài. Bà chờ khoảng một giây trôi qua trước khi nói thêm vào, “Ta tin Cô Butterworth đang trèo lên sườn đồi đó.”

Hyacinth quyết tâm chú ý vào cuốn sách cô đang cầm.

“Sao?” Phu Nhân Danbury gặng hỏi.

“Cháu phải tìm lại chỗ lúc nãy,” Hyacinth lầm bầm. Cô đọc lướt qua trang sách, cố gắng tìm Cô Butterworth và cái sườn đồi chính xác (trong này có nhiều hơn một cái sườn đồi, và cô ta đã trèo lên tất cả số đó) nhưng những chữ viết cứ nhảy múa trước mắt cô, và cô chỉ có thể thấy Gareth.

Gareth, với đôi mắt ngang tàng và đôi môi hoàn mĩ. Gareth, với một bên má lúm đồng tiền mà cô chắc anh sẽ chối nếu cô chỉ nó cho anh. Gareth...

Đang khiến cô nghe ngu ngốc không kém Cô Butterworth. Tại sao anh lại chối cái má lúm đồng tiền chứ?

Thật ra...

Hyacinth lật lùi một vài trang. Phải rồi, nó đây, ngay chính giữa chương mười sáu:

Đôi mắt ông ta ngang tàng và đôi môi được đúc nặn hoàn mĩ. Và ông ta có một bên má lúm đồng tiền, ngay trên khóe môi trái, ông ta chắc chắn sẽ chối nếu cô thu hết can đảm chỉ nó cho ông ta.

“Lạy Chúa lòng lành,” Hyacinth càu nhàu. Cô không nghĩ Gareth thậm chí có má lúm đồng tiền.

“Chúng ta không lầm lạc đến mức đó chứ?” Phu Nhân D gặng hỏi. “Cô đã lùi lại phải đến ba chương là ít.”

“Cháu đang tìm, cháu đang tìm,” Hyacinth nói. Cô đang sắp nổi điên rồi. Nhất định là thế. Cô rõ ràng đã mất trí nếu giờ cô đang tỉnh táo mà trích dẫn lời văn trong truyện Cô Butterworth.

Nhưng mà cũng phải nói...

Anh đã hôn cô.

Anh đã thật sự hôn cô. Lần đầu tiên kia, trong hành lang Nhà Bridgerton - đó lại là một điều gì đó hoàn toàn khác. Môi họ đã chạm vào nhau, và thật ra mà nói thêm một vài bộ phận khác cũng đã chạm vào nhau, nhưng đó không phải một nụ hôn.

Không như nụ hôn này.

Hyacinth thở dài.

“Cô đang nổi cáu vì chuyện gì đó?” Phu Nhân Danbury hỏi.

“Chẳng có gì đâu ạ.”

Miệng Phu Nhân Danbury mím lại thành một đường thẳng cứng nhắc. “Chiều nay cô không giống cô tí nào, Cô Bridgerton. Không giống tí nào.”

Không phải một luận điểm Hyacinth muốn tranh cãi. “Cô Butterworth,” cô nhấn mạnh hơn cần thiết, “trèo lên sườn đồi, những ngón tay cô bấm sâu vào đất bụi với mỗi bước đi.”

“Ngón tay có thể bước được không?” Phu Nhân D hỏi.

“Trong truyện này thì có.” Hyacinth đằng hắng và đọc tiếp: “Cô có thể nghe thấy ông ta ngay đằng sau cô. Ông ta đang rút ngắn khoảng cách giữa họ, và chỉ lát nữa thôi cô sẽ bị bắt. Nhưng vì động cơ nào đây? Lành hay dữ?”

“Dữ, ta hy vọng vậy. Nó sẽ làm cho truyện được thú vị.”

“Cháu hoàn toàn đồng ý,” Hyacinth nói. “Làm sao cô biết được?” cô đọc tiếp. “Làm sao cô biết được? Làm sao cô BIẾT ĐƯỢC?” Cô nhìn lên. “Cho cháu nhấn âm nhé.”

“Được phép,” Phu Nhân Danbury nói ân cần.

“Và rồi cô nhớ lại lời răn của mẹ, trước khi người phụ nữ may mắn đi về cõi vĩnh hằng, bị mổ đến chết bởi đàn bồ câu - ”

“Chuyện đó không thể nào có thật!”

“Tất nhiên là có thể. Đây là một cuốn tiểu thuyết. Nhưng cháu thề với bà, nó ở ngay trang 193.”

“Đưa ta xem!”

Hyacinth tròn mắt. Phu Nhân Danbury thường xuyên đổ cho Hyacinth tội hay thêm thắt, nhưng đây là lần đầu tiên bà thật sự đòi xác minh. Cô đứng lên và chìa cuốn sách cho bà bá tước, chỉ vào đoạn văn.

“Chà, ta sẽ bị nguyền rủa mất thôi,” Phu Nhân Danbury nói. “Quý bà đáng thương đó thật sự bị đàn bồ câu kết liễu.” Bà lắc đầu. “Không phải cách ta muốn lìa đời.”

“Bà có lẽ không cần phải lo về chuyện đó,” Hyacinth nói, ngồi lại vị trí cũ.

Phu Nhân D đưa tay với lấy cây gậy, rồi cau có khi bà nhận ra nó không ở đó. “Tiếp tục,” bà quát.

“Rồi,” Hyacinth tự nhủ, nhìn xuống cuốn sách. “Để cháu xem. A, đây rồi...về cõi vĩnh hằng, bị mổ đến chết bởi đàn bồ câu.” Cô nhìn lên, nói lắp bắp. “Cháu xin lỗi. Cháu không thể đọc mà không phì cười.”

“Đọc đi!”

Hyacinth đằng hắng nhiều lần trước khi tiếp tục. “Lúc đó cô chỉ mới mười hai, quá nhỏ để sẵn sàng cho cuộc nói chuyện như thế, nhưng có lẽ mẹ cô đã thấy trước bà sẽ chết sớm. Cháu xin lỗi,” cô lại ngắt ngang, “nhưng làm thế nào người ta lại biết trước một chuyện như thế?”

“Như cô đã nói đó,” Phu Nhân D nói khô khan, “nó là một cuốn tiểu thuyết.”

Hyacinth hít vào và đọc tiếp: “Mẹ cô đã cầm lấy bàn tay cô, và với đôi mắt buồn cô đơn, bà nói, ‘Priscilla yêu quý. Chẳng có gì trên thế gian quý giá hơn tình yêu.”

Hyacinth lén liếc nhìn Phu Nhân Danbury, cô cứ nghĩ bà sẽ khịt mũi ghê tởm. Nhưng cô cực kỳ ngạc nhiên khi thấy bà bá tước đang rất chăm chú lắng nghe từng lời cô đọc.

Vội vàng quay trở lại với cuốn sách, Hyacinth đọc, “Nhưng có rất nhiều kẻ lừa lọc, Priscilla con yêu, và có những người đàn ông sẽ âm mưu lợi dụng con mà không có sự kết nối thật sự của hai trái tim.”

“Điều đó đúng,” Phu Nhân Danbury nói.

Hyacinth nhìn lên, và cô biết ngay lập tức rằng Phu Nhân Danbury không nhận ra bà đã nói to câu đó.

“Chà, nó đúng mà,” Phu Nhân D nói lấp liếm, khi bà thấy Hyacinth đang nhìn.

Không muốn làm bà bá tước thêm ngượng ngùng, Hyacinth quay lại với cuốn sách mà không nói lời nào. Hắng giọng, cô tiếp: “ ‘Con sẽ cần phải tin vào linh cảm của mình, Priscilla thân yêu, nhưng mẹ sẽ cho con một lời khuyên nhỏ. Giữ nó trong trái tim con và luôn luôn ghi nhớ, vì mẹ xin thề nó là sự thật.”

Hyacinth lật sang trang, bối rối khi nhận ra cô bị cuốn sách lôi cuốn hơn bao giờ hết.

“Priscilla cúi người tới trước, chạm vào một bên má tái xanh của mẹ. ‘Là gì thế, Mama?’ cô hỏi.”

“ ‘Nếu con muốn biết một quý ông có yêu con hay không,’ mẹ cô nói, ‘chỉ có một cách duy nhất để chắc chắn.’ ”

Phu Nhân Danbury nghiêng người tới trước. Thậm chí Hyacinth cũng nghiêng người tới, mà cô là người đang giữ cuốn sách.

“ ‘Trong nụ hôn của anh ấy,’ mẹ cô thì thầm. ‘Tất cả đều hàm chứa trong đó, trong nụ hôn của anh ấy.’ ”

Môi Hyacinth hé mở, và một bàn tay nâng lên để chạm vào chúng mà cô thậm chí không nhận ra.

“Chà,” Phu Nhân Danbury tâm sự. “Đó không phải điều ta đang trông đợi.”

Trong nụ hôn của anh ấy. Có thể là thật không nhỉ?

“Ta vẫn nghĩ,” Phu Nhân D nói tiếp một cách lăng xăng, “nó nằm trong hành động hay việc làm của anh ta chứ, nhưng ta cho là như thế thì sẽ không đủ lãng mạn cho Cô Butterworth.”

“Và Nam Tước Điên Loạn,” Hyacinth thì thầm.

“Chính xác là vậy! Ai có đầu óc tỉnh táo lại đi muốn một người điên bao giờ?”

“Trong nụ hôn của anh ấy,” Hyacinth thì thầm.

“Hả?” Phu Nhân Danbury la the thé. “Ta không nghe thấy cô nói gì.”

“Không có gì đâu ạ,” Hyacinth vội nói, khẽ lắc đầu khi cô buộc mình chú tâm vào bà bá tước. “Đầu óc cháu hơi lơ đễnh thôi.”

“Đánh giá đức tin trí tuệ mà Mẹ Butterworth đưa ra đấy à?”

“Tất nhiên là không.” Cô ho. “Chúng ta đọc thêm nữa nhé?”

“Làm cho xong đi,” Phu Nhân D càu nhàu. “Chúng ta xong cuốn này càng sớm thì chúng ta càng nhanh chóng chuyển qua cuốn khác.”

“Chúng ta không cần phải kết thúc cuốn này,” Hyacinth nói, mặc dù nếu họ không đọc xong nó tại đây, cô sẽ phải lén tuồn nó về nhà và đọc cho xong.

“Đừng có ngu ngốc. Chúng ta không thể không kết thúc nó được. Ta đã chi khá nhiều tiền cho cái thứ vớ vẩn đó. Hơn nữa” - Phu Nhân D trông ngượng ngùng nhất trong khả năng của bà, mà phải thừa nhận, cũng không quá ngượng ngùng - “Ta muốn biết nó kết thúc ra sao.”

Hyacinth mỉm cười với bà. Đó là vẻ mặt đa cảm nhất mà Phu Nhân Danbury sẽ thể hiện, và Hyacinth nghĩ nó nên được khuyến khích. “Được rồi ạ,” cô nói. “Nếu bà để cháu tìm lại đoạn khi nãy...”

“Phu Nhân Danbury,” giọng trầm của người quản gia cất lên điềm đạm, ông ta đã bước vào phòng khách mà không có tiếng động, “Ông St. Clair xin được tiếp kiến.”

“Và nó hỏi xin sao?” Phu Nhân D vặn lại. “Nó cứ thường xồng xộc vào mà.”

Quản gia nhướng một hàng lông mày, sinh động hơn Hyacinth từng thấy. “Cậu ấy đã yêu cầu được tiếp kiến Cô Bridgerton,” ông ta nói.

“Tôi á?” Hyacinth khẽ ré lên.

Hàm Phu Nhân Danbury thả rơi ra. “Hyacinth!” Bà phun phì phì. “Trong phòng khách của ta?”

“Cậu ấy nói thế, thưa phu nhân.”

“Ái chà,” Phu Nhân D tuyên bố, nhìn quanh căn phòng dù chẳng có ai khác ngoài Hyacinth và ông quản gia. “Ái chà.”

“Tôi đưa cậu ấy vào chứ?” người quản gia hỏi.

“Tất nhiên,” Phu Nhân Danbury trả lời, “nhưng ta sẽ không đi đâu hết. Bất cứ điều gì nó muốn nói với Cô Bridgerton, nó có thể nói trước mặt ta.”

“Sao cơ?” Hyacinth gặng hỏi, cuối cùng cũng dứt mắt khỏi ông quản gia và quay sang Phu Nhân Danbury. “Cháu không nghĩ - ”

“Đây là phòng khách của ta,” Phu Nhân D nói, “và nó là cháu ngoại ta. Và cô là - ” Bà đóng miệng lại khi bà quan sát Hyacinth, bài công kích kịch liệt đứt đoạn trong giây lát. “Chà, cô là cô,” cuối cùng bà kết thúc. “Hmmph.”

“Cô Bridgerton,” Gareth nói, hiện ra ở cửa vào và choáng hết cả khung cửa, nói theo phong cách Butterworth, với sự hiện diện hút hồn của anh. Anh quay sang Phu Nhân Danbury. “Bà ngoại.”

“Bất cứ điều gì cháu muốn nói với Cô Bridgerton, cháu có thể nói trước mặt ta,” bà nói với anh.

“Cháu suýt nữa đã thử phương cách đó,” anh thì thầm.

“Có gì không ổn sao?” Hyacinth hỏi, rướn người tới mép ghế. Dù gì họ cũng vừa mới chia tay chỉ hai giờ trước.

“Không có,” Gareth đáp lại. Anh bước vào phòng đến khi anh đứng bên cô, hay ít nhất thì cũng gần hết mức cho phép của cái bàn. Bà ngoại anh đang nhìn anh đăm đăm với sự hứng thú không che đậy, và anh đang bắt đầu nghi ngờ sự khôn ngoan khi đi thẳng từ Nhà Bridgerton đến đây.

Nhưng anh đã bước lên mặt đường lát đá và nhận ra hôm nay là Thứ Ba. Và không hiểu sao điều đó dường như cho thấy triển vọng tốt. Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu vào một ngày Thứ Ba, trời ơi, mới chỉ hai tuần trước thôi sao?

Các ngày Thứ Ba Hyacinth đều đến đọc sách cho bà ngoại anh nghe. Mỗi ngày Thứ Ba, không hề lơ là, cũng vào giờ đó, cũng cùng một nơi. Gareth đã nhận ra, khi anh bước theo con đường, xem xét ngã rẽ mới của đời anh, anh biết chính xác Hyacinth đang ở đâu vào lúc đó. Và nếu anh muốn cầu hôn cô, anh chỉ cần phải đi bộ một quãng ngắn qua Mayfair đến Nhà Danbury.

Có lẽ anh nên chờ. Anh có lẽ nên chọn một thời điểm và nơi chốn lãng mạn hơn, để nó khiến cô bay bổng và nín thở chờ đợi những gì tiếp theo. Nhưng anh đã quyết định, và anh không muốn phải chờ, vả lại, sau những gì bà ngoại đã làm cho anh trong suốt những năm qua, bà xứng đáng là người được biết đầu tiên.

Nhưng anh đã không đoán trước sẽ phải cầu hôn khi có mặt bà.

Anh liếc qua bà.

“Chuyện gì thế?” bà quát.

Anh nên yêu cầu bà rời khỏi phòng. Thật sự anh nên làm thế, mặc dù...

Ồ, chết tiệt. Bà sẽ không rời phòng dù anh có quỳ xuống cầu xin. Còn chưa kể đến Hyacinth sẽ rất khó mà từ chối anh khi Phu Nhân Danbury ở đây.

Anh không nghĩ cô sẽ nói không, nhưng anh thấy có lí khi bố trí nước cờ có lợi cho anh.

“Gareth?” Hyacinth nói nhẹ nhàng.

Anh quay nhìn cô, tự hỏi anh đứng đó cân nhắc những lựa chọn của mình đã bao lâu. “Hyacinth,” anh nói.

Cô nhìn anh chờ đợi.

“Hyacinth,” anh lặp lại, lần này thêm vững tin. Anh mỉm cười, để cho ánh mắt tan chảy trong ánh nhìn của cô. “Hyacinth.”

“Chúng ta điều biết tên cô ấy,” giọng bà ngoại anh vang lên.

Gareth ngó lơ bà và đẩy cái bàn sang bên để anh có thể khụy một gối. “Hyacinth,” anh nói, thích thú tiếng thở gấp của cô khi anh nắm lấy bàn tay cô, “em sẽ làm cho anh vinh hạnh khi trở thành vợ anh chứ?”

Đôi mắt cô mở to, rồi long lanh, và môi cô, đôi môi anh đã hôn thật say đắm chỉ vài giờ trước, bắt đầu run run. “Tôi...tôi...”

Thật không giống cô khi không có gì để nói, và anh đang thích thú cảnh tượng này, nhất là cảm xúc thể hiện trên gương mặt cô.

“Tôi...tôi...”

“Có!” Bà ngoại anh hét lên. “Có! Cô ấy sẽ lấy cháu!”

“Cô ấy có thể tự lên tiếng,” anh nói.

“Không,” Phu Nhân D nói, “cô ấy không thể. Nhìn là biết.”

“Vâng,” Hyacinth nói, gật đầu trong khi cô khụt khịt. “Vâng, em sẽ lấy anh.”

Anh nâng bàn tay cô lên môi. “Tốt.”

“Chà,” bà ngoại anh tuyên bố. “Chà.” Rồi bà cằn nhằn, “Ta cần cây gậy.”

“Nó ở sau đồng hồ quả lắc,” Hyacinth nói, không rời mắt khỏi Gareth.

Phu Nhân Danbury chớp mắt ngạc nhiên, rồi đứng lên đi lấy gậy.

“Tại sao?” Hyacinth hỏi.

Gareth mỉm cười. “Tại sao gì?”

“Tại sao anh lại hỏi cưới em?”

“Anh lại nghĩ lí do là rất rõ ràng.”

“Nói cho cô ấy biết đi!” Phu Nhân D rống, giộng cây gậy rầm rầm xuống sàn. Bà nhìn xuống cây gậy với tình thương mến rành rành. “Thế này tốt hơn nhiều,” bà nói nhỏ.

Gareth và Hyacinth cùng quay nhìn bà, Hyacitnth khá là sốt ruột và Gareth thì với cái nhìn chằm chằm trống rỗng của riêng anh ngụ ý ra vẻ kẻ cả mà không thật sự quẳng nó vào mặt người nhận.

“Ồ được thôi,” Phu Nhân Danbury cằn nhằn. “Ta cho là hai đứa muốn được riêng tư chút đỉnh.”

Gareth và Hyacinth đều không nói một lời nào.

“Ta đi đây, ta đi đây,” Phu Nhân D nói, đi lò cò đến cảnh cửa với tốc độ rề rà đáng ngờ hơn lúc bà đi lấy gậy chỉ mới vài phút trước. “Nhưng đừng có nghĩ,” bà nói, ngừng lại trước cửa, “ta sẽ để hai đứa một mình lâu. Ta biết cháu,” bà nói, xỉa cây gậy vào Gareth, “và nếu cháu nghĩ ta tin tưởng cháu giữ gìn tiết hạnh của cô ấy...”

“Cháu là cháu bà.”

“Không biến cháu thành một vị thánh,” bà quẳng lại, rồi ra khỏi phòng, đóng cánh cửa lại sau lưng.

Gareth quan sát cảnh đó với một vẻ mặt trêu chọc. “Anh lại nghĩ bà muốn anh tổn hại em,” anh thì thầm. “Bà sẽ không bao giờ đóng kín cửa nếu muốn ám chỉ khác đi.”

“Đừng có ngu ngốc thế,” Hyacinth nói, cố gắng làm ra vẻ can đảm trong khi đỏ bừng mặt, cô có thể cảm thấy màu hồng đang lan khắp hai má cô.

“Không, anh nghĩ bà muốn vậy,” anh nói, nắm lấy hai bàn tay cô trong tay anh và nâng chúng lên môi. “Bà muốn có em làm cháu ngoại, hẳn còn nhiều hơn bà muốn có anh làm cháu trai, và bà đủ quỷ quyệt để tạo cơ hội cho em bị hủy hoại để đảm bảo kết quả.”

“Em sẽ không nuốt lời,” Hyacinth nói lí nhí, luống cuống vì sự gần gũi của anh. “Em đã hứa với anh rồi mà.”

Anh cầm một ngón tay cô và đặt đầu ngón tay vào giữa môi anh. “Em đã hứa rồi?” anh thì thầm.

Cô gật đầu, mê mẩn hình ảnh ngón tay cô trên môi anh. “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em,” cô thì thầm.

Lưỡi anh tìm thấy nếp rãnh mềm mại bên dưới đầu ngón tay cô và búng nhẹ. “Em đã hỏi anh à?”

Cô gật đầu. Thật khó mà suy nghĩ trong khi anh đang quyến rũ cô, và thật mê hoặc khi nghĩ anh có thể làm cô rơi vào tình trạng hổn hển này chỉ bằng một ngón tay cô trên môi anh.

Anh di chuyển, ngồi xuống bên cạnh cô trên ghế xô-pha, không rời tay cô đến một lần, “Đáng yêu làm sao,” anh thì thầm. “Và sẽ sớm là của anh.” Anh nắm lấy tay cô và xoay nó lại, để lòng bàn tay cô ngửa lên. Hyacinth nhìn anh ngắm cô, nhìn anh cúi xuống và áp môi anh lên mạch đập nơi cổ tay. Hơi thở cô có vẻ quá ầm ĩ trong căn phòng lặng như tờ, và cô băn khoăn hơi thở gấp gáp của mình là do đâu: cảm giác môi anh trên da cô hay cảnh tượng anh quyến rũ cô chỉ với một nụ hôn.

“Anh thích cánh tay em,” anh nói, ôm lấy một cánh tay như thể nó là một kho báu trân quý, cần phải được khám phá tỉ mỉ cũng như phải được giữ gìn. “Trước hết là làn da, anh nghĩ vậy,” anh tiếp, để cho những ngón tay nhẹ vuốt dọc theo làn da nhạy cảm trên cổ tay cô. Hôm nay là một ngày ấm áp, và cô mặc một cái áo dài mùa hè bên dưới áo choàng. Hai ống tay áo ngắn, và - cô hít vào - nếu anh cứ tiếp tục thám hiểm lên đến vai cô, cô nghĩ cô sẽ tan chảy ngay trên ghế xô-pha này.

“Nhưng anh cũng thích hình dáng của chúng nữa,” anh nói, ngắm nhìn chúng như thể chúng chứa đầy những điều kỳ thú. “Thon thả, nhưng với một chút nét tròn trịa và sức mạnh.” Anh nhìn lên, sự hài hước lả lơi trong mắt anh. “Em là người phụ nữ ưa vận động phải không?”

Cô gật đầu.

Anh cong môi thành một nụ cười nửa miệng. “Anh có thể thấy điều đó trong dáng đi của em, trong cách em di chuyển. Thậm chí” - anh mơn trớn cánh tay cô lần cuối, những ngón tay anh nghỉ ngơi gần cổ tay cô - “trong hình dáng cánh tay em.”

Anh nghiêng người tới, cho đến khi gương mặt anh ở gần mặt cô, và cô cảm giác như được hôn bởi hơi thở anh khi anh nói. “Em di chuyển không giống với những phụ nữ khác,” anh nói dịu dàng. “Nó khiến anh thắc mắc.”

“Thắc mắc gì?” cô thì thầm.

Một bàn tay anh không biết bằng cách nào lại ở trên hông cô, rồi trên chân cô, đặt trên đường cong nơi đùi cô, không hẳn là vuốt ve, chỉ để nhắc nhở cô về sự hiện diện với hơi nóng và sức nặng của nó. “Anh nghĩ em biết,” anh thì thầm.

Hyacinth cảm thấy cơ thể cô đỏ lên vì những hình ảnh tràn vào lấp đầy tâm trí. Cô biết chuyện gì diễn ra giữa một người đàn ông và một người đàn bà; cô đã quấy các chị cô đến khi họ tiết lộ sự thật. Và cô đã từng tìm thấy một cuốn sách với những hình ảnh gợi tình trong phòng Gregory, đầy những hình ảnh mô tả theo phong cách phương Đông đã khiến cô cảm thấy trong người thật lạ lẫm.

Nhưng chẳng có gì chuẩn bị cô cho khát vọng đổ ập tới khi nghe những lời thì thầm của Gareth. Cô không thể ngăn mình mường tượng anh - vuốt ve cô, hôn cô.

Nó khiến cô yếu lả đi.

Nó khiến cô muốn anh.

“Em có thắc mắc không?” anh thì thầm, lời nói nóng hổi bên tai cô.

Cô gật đầu. Cô không thể nói dối. Cô cảm thấy mình bị phơi bày, tâm hồn cô để mở cho cuộc tấn công dữ dội của anh.

“Em nghĩ gì?” anh giục.

Cô nuốt xuống, cố gắng không nhận thấy hơi thở cô dường như lấp đầy lồng ngực một cách khác lạ. “Em không thể nói được,” cuối cùng cô cũng nhũn nhặn.

“Không, em không thể,” anh nói, mỉm cười thấu hiểu, “có phải không? Nhưng thế cũng không sao.” Anh nghiêng người tới để hôn cô, một lần, chậm rãi, lên môi. “Em sẽ sớm nói được thôi.”

Anh đứng dậy. “Anh e là mình phải đi trước khi bà ngoại anh cố gắng rình chúng ta từ ngôi nhà đối diện.”

Hyacinth lật đật nhìn ra cửa sổ vì kinh hãi.

“Đừng lo,” Gareth nói với một tiếng cười nhẹ. “Mắt bà không tốt đến mức đó.”

“Bà có một chiếc kính viễn vọng,” Hyacinth nói, vẫn còn ngờ vực nhìn ra cửa sổ.

“Tại sao chuyện đó không làm anh ngạc nhiên nhỉ?” Gareth thì thầm, bước đến cửa.

Hyacinth ngắm anh khi anh đi ngang căn phòng. Anh đã luôn khiến cô nhớ đến một con sư tử. Đến giờ vẫn vậy, nhưng anh đã là của cô để thuần phục.

“Anh sẽ đến thăm em ngày mai,” Gareth nói, thể hiện sự tôn trọng bằng một cái cúi mình.

Cô gật đầu, nhìn anh rời khỏi. Rồi, khi anh đã đi, cô xoay thân trên để ngồi thẳng lại nhìn ra phía trước.

“Ôi. Trời - ”

“Nó nói gì?” Phu Nhân Danbury hỏi, bước vào căn phòng chỉ ba mươi giây sau khi Gareth đi khỏi.

Hyacinth chỉ ngơ ngác nhìn bà.

“Cô đã hỏi nó tại sao nó cầu hôn cô,” Phu Nhân D nhắc cô. “Nó đã nói gì?’

Hyacinth mở miệng để trả lời, và chỉ đến lúc đó cô mới nhận ra anh chưa hề trả lời câu hỏi của cô.

“Anh ấy nói không thể không lấy cháu,” cô bịa. Đó là điều cô ước anh sẽ nói; đó cũng có thể là điều Phu Nhân Danbury nghĩ đã diễn ra.

“Ồ!” Phu Nhân D thở dài, vỗ một bàn tay lên ngực. “Dễ thương làm sao.”

Hyacinth ngước nhìn bà với cách nhìn mới mẻ. “Bà là một người lãng mạn,” cô nói.

“Lúc nào cũng thế,” Phu Nhân D đáp lời, với một nụ cười bí ẩn mà Hyacinth biết bà không thường chia sẻ. “Lúc nào cũng thế.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện