Vào thời điểm mà cuộc đời Hyacinth cuối cùng cũng trở nên lý thú gần bằng Priscilla Butterworh. Trừ cái bờ vực, tất nhiên...

Hyacinth khấp khởi chờ đợi khi Anh St. Clair có vẻ ngập ngừng. Anh liếc về phía cô, đôi mắt xanh trong nheo lại gần như khó nhận thấy trước khi quay trở lại với bà anh. Hyacinth cố gắng để tỏ vẻ không quá hứng thú; rõ ràng anh đang cố quyết định có nên đề cập chuyện của anh khi cô đang ngồi đây, và cô đoán bất cứ sự can thiệp nào từ phía cô sẽ khiến anh giữ kín dự định của mình.

Nhưng có vẻ cô đã qua được màn duyệt binh, bởi vì sau một khắc im lặng ngắn ngủi, anh đưa tay vào túi và rút ra một thứ trông như một cuốn sách nhỏ bọc da.

“Cái gì đây?” Phu Nhân Danbury hỏi, cầm nó lên.

“Là nhật ký của Bà Nội St. Clair,” anh trả lời. “Trưa nay Caroline đã đem đến. Chị ấy tìm thấy nó trong những vật dụng của anh George.”

“Nó được viết bằng tiếng Ý,” Phu Nhân D nói.

“Vâng, cháu biết.”

“Ý ta là, tại sao cháu lại mang nó đến cho ta?” bà hỏi, hơi sốt ruột.

Anh St. Clair tặng cho bà một nụ cười nửa miệng uể oải. “Bà luôn nói với cháu bà biết mọi thứ, hoặc nếu không phải mọi thứ, thì là mọi người.”

“Chiều nay bà cũng mới nói như thế với cháu,” Hyacinth tháo vát thêm vào.

Anh St. Clair quay sang cô với một câu ra vẻ bề trên, “Cám ơn cô,” cùng lúc với cái trừng mắt từ Phu Nhân Danbury.

Hyacinth ngọ nguậy. Không phải bởi vì cái trừng mắt của Phu Nhân D - cô đã hoàn toàn miễn nhiễm những cái đó rồi. Nhưng cô ghét cái cảm giác Anh St. Clair nghĩ cô đáng bị lên mặt kẻ cả.

“Cháu đang hy vọng,” anh nói với bà ngoại, “bà biết một người phiên dịch có tiếng tăm.”

“Với tiếng Ý?”

“Có vẻ là ngôn ngữ được đòi hỏi.”

“Hmmph.” Phu Nhân D nhấp nhấp cây gậy trên tấm thảm, rất giống với cách một người bình thường gõ ngón tay lên mặt bàn. “Tiếng Ý hả? Không phổ biến như tiếng Pháp, thứ tiếng bất cứ một người kha khá nào cũng sẽ - ”

“Cháu có thể đọc được tiếng Ý,” Hyacinth ngắt lời.

Hai cặp mắt xanh giống hệt nhau lập tức chĩa sang phía cô.

“Cô đang đùa,” Anh St. Clair nói, nửa giây trước khi bà ngoại anh quát, “Cô có thể?”

“Bà không biết mọi thứ về cháu,” Hyacinth nói tinh quái. Với Phu Nhân Danbury, tất nhiên, bởi vì Anh St. Clair khó có thể vỗ ngực tự xưng một điều tương tự.

“À, phải, tất nhiên,” Phu Nhân D ầm ĩ, “nhưng tiếng Ý?”

“Cháu đã từng có một cô giáo người Ý khi còn nhỏ,” Hyacinth nói với một cái nhún vai. “Cô ấy thích dạy cháu. Cháu không thông thạo lắm,” cô thừa nhận, “nhưng nếu đọc một hai trang thì cháu có thể hiểu được nghĩa khái quát.”

“Cái này còn hơn cả một hai trang,” Anh St. Clair nói, nghiêng đầu về phía cuốn nhật ký vẫn còn ở trong tay bà anh.

“Hẳn rồi,” Hyacinth cáu kỉnh. “Nhưng tôi sẽ không đọc nhiều hơn một hai trang một lần. Và bà ấy đã không viết theo lối Roman cổ, phải không?”

“Đó sẽ là tiếng Latinh,” Anh St. Clair dài giọng.

Hyacinth nghiến răng lại. “Dù vậy,” cô bật ra.

“Vì Chúa, thằng nhóc,” Phu Nhân Danbury ngắt lời, “đưa cuốn sách cho cô ấy.”

Anh St. Clair chẳng buồn chỉ ra bà vẫn đang cầm nó, khiến Hyacinth nghĩ anh rất biết kiềm chế. Anh đứng lên, lấy cuốn sách khỏi tay bà anh, và quay sang Hyacinth. Anh ngập ngừng - chỉ một lúc, và Hyacinth sẽ không nhận thấy nếu cô không nhìn thẳng vào khuôn mặt anh.

Anh đem cuốn sách đến cho cô, đưa nó ra với một lời thì thầm nhẹ nhàng, “Cô Bridgerton.”

Hyacinth nhận lấy, run rẩy vì cô cảm giác mình chỉ vừa mới làm một việc gì đó to tát hơn cầm một cuốn sách.

“Cô có lạnh không, Cô Bridgerton?” Anh St. Clair thì thầm.

Cô lắc đầu, sử dụng cuốn sách như một cái cớ để tránh phải nhìn anh. “Những trang giấy đã hơi giòn,” cô nói, cẩn thận lật một trang.

“Nó nói gì thế?” Anh St. Clair hỏi.

Hyacinth nghiến răng. Cô chưa bao giờ thấy vui khi bị làm áp lực, và cô gần như không thể bắt tay vào việc với Gareth St. Clair thở xuống cổ cô.

“Cho cô ấy tí không gian nào!” Phu Nhân D quát.

Anh di chuyển, nhưng không đủ cho Hyacinth lấy lại bình tĩnh.

“Thế nào?” anh hỏi.

Đầu Hyacinth hơi gục gật khi cô rút ra nghĩa chính. “Bà viết về đám cưới sắp tới của mình,” cô nói. “Tôi nghĩ bà sắp kết hôn với ông của anh trong” - cô cắn môi trong lúc đọc lướt qua trang giấy đề tìm từ ngữ chính xác - “ba tuần. Tôi cho là buổi lễ được tổ chức tại Ý.”

Anh St. Clair gật đầu một cái trước khi giục cô, “Và?”

“Và...” Hyacinth chun mũi, cô luôn làm thế mỗi khi tập trung suy nghĩ. Không phải một vẻ mặt hấp dẫn, nhưng lựa chọn còn lại là không suy nghĩ, thứ cô thấy không hề lôi cuốn.

“Bà ấy nói gì?” Phu Nhân Danbury giục.

“Orrendo orrendo...,” Hyacinth thì thầm. “Ôi, đúng rồi.” Cô nhìn lên. “Bà ấy không hạnh phúc lắm.”

“Ai có thể chứ?” Phu Nhân D chêm vào. “Người đàn ông đó là một con gấu, ta chia buồn với người nào trong phòng có cùng dòng máu với ông ta.”

Anh St. Clair ngó lơ bà. “Còn gì nữa không?”

“Tôi đã nói với anh là tôi không thông thạo,” Hyacinth xổ ra. “Tôi cần thời gian để dịch.”

“Đem nó về nhà đi,” Phu Nhân Danbury nói. “Dù gì tối mai cô cũng sẽ gặp nó.”

“Cháu ư?” Hyacinth hỏi, đúng lúc Anh St. Clair nói, “Cô ấy sẽ gặp?”

“Cháu sẽ hộ tống ta đến buổi ngâm thơ nhà Pleinsworth,” Phu Nhân D nói với cháu bà. “Hay cháu đã quên rồi?”

Hyacinth ngồi dựa ra sau, thưởng thức khung cảnh miệng Gareth St. Clair mở ra và đóng lại một cách khốn khổ. Anh trông hơi giống một con cá. Một con cá với dáng vẻ một vị thần Hy Lạp, nhưng vẫn cứ là một con cá.

“Cháu thật sự...” anh nói. “Đó là, cháu không thể - ”

“Cháu có thể, và cháu sẽ ở đó,” Phu Nhân D nói. “Cháu đã hứa rồi.”

Anh nhìn bà với một vẻ mặt cứng rắn. “Cháu không thể hình dung - ”

“Thế đấy, nếu còn chưa thì lẽ ra cháu nên hứa, và nếu cháu có yêu ta...”

Hyacinth ho để ém nhẹm tiếng cười, rồi cố không cười toe toét khi Anh St. Clair bắn cho cô một cái nhìn xấu xa.

“Khi cháu chết,” anh nói, “chắc chắn trên bia tưởng niệm sẽ khắc dòng chữ, ‘Anh yêu bà mình khi chẳng có ai thương bà.’ ”

“Và có gì không tốt với điều đó?” Phu Nhân Danbury hỏi.

“Cháu sẽ đến,” anh thở dài.

“Đem bông gòn theo để nhét tai anh,” Hyacinth khuyên.

Anh trông thất kinh. “Nó không thể tệ hơn buổi hòa nhạc tối qua.”

Hyacinth không thể ngăn khóe môi cong lên. “Phu Nhân Pleinsworth từng là một người nhà Smythe-Smyth.”

Bên kia căn phòng, Phu Nhân Danbury cười nắc nẻ khoái chí.

“Tôi nên về nhà thôi,” Hyacinth nói, đứng lên. “Tôi sẽ cố gắng dịch đề mục đầu tiên trước khi tôi gặp anh tối mai, Anh St. Clair.”

“Cô có lòng biết ơn của tôi, Cô Bridgerton.”

Hyacinth gật đầu và băng qua căn phòng, cố gắng làm ngơ cảm giác phù phiếm kỳ lạ đang lớn dần trong ngực. Vì Chúa, đó chỉ là một cuốn sách.

Và anh chỉ là một người đàn ông.

Sự cưỡng bách lạ lùng giục cô phải gây ấn tượng với anh thật khó chịu. Cô muốn làm một việc để chứng tỏ trí thông minh và đầu óc sắc sảo của cô, một việc buộc anh phải nhìn cô với một biểu hiện khác ngoài vẻ hài hước thoáng qua đó.

“Cho phép tôi tiễn cô ra cửa,” Anh St. Clair nói, bước bên cạnh cô.

Hyacinth quay sang, rồi hơi thở cô ngừng đột ngột vì bất ngờ. Cô đã không nhận ra anh đang đứng rất gần. “Tôi...à...”

Đó là do đôi mắt anh. Quá xanh và trong làm cô cảm thấy có thể đọc được suy nghĩ của anh, nhưng cô lại nghĩ anh có thể đọc được suy nghĩ của chính cô.

“Vâng?” Anh thì thầm, đặt tay cô lên khuỷu tay anh.

Cô lắc đầu. “Không có gì.”

“Tại sao thế nhỉ, Cô Bridgerton,” anh nói, dẫn cô vào hành lang. “Tôi không tin mình từng thấy cô không có gì để nói. Ngoại trừ tối nọ,” anh nói thêm, hơi nghiêng đầu sang bên.

Cô nhìn anh, nheo mắt.

“Tại buổi hòa nhạc,” anh gợi ý. “Nó rất dễ thương.” Anh mỉm cười, hầu như chỉ để chọc tức cô. “Nó không dễ thương sao?”

Hyacinth bặm môi. “Anh không biết rõ tôi, Anh St. Clair,” cô nói.

“Danh tiếng của cô đến trước cô.”

“Của anh cũng vậy.”

“Hay đấy, Cô Bridgerton,” anh nói, nhưng cô không cảm thấy như mình thắng được cuộc tranh luận.

Hyacinth thấy cô hầu của cô đang đứng chờ ở cửa, cô rút tay khỏi khuỷu tay Anh St. Clair và băng qua phòng. “Hẹn ngày mai, Anh St. Clair,” cô nói.

Và khi cánh cửa đóng lại sau lưng cô, cô có thể thề mình nghe anh trả lời, “Arrivederci.”

Hyacinth về tới nhà.

Mẹ cô đang chờ.

Không tốt tí nào.

“Charlotte Stokehurst,” Violet Bridgertn tuyên bố, “sắp kết hôn.”

“Hôm nay ạ?” Hyacinth hỏi thăm, tháo găng tay.

Mẹ cô đưa sang một ánh mắt. “Cô ấy đã đính hôn. Sáng nay mẹ cô ấy vừa mới nói với mẹ.”

Hyacinth nhìn quanh. “Nãy giờ mẹ chờ con tại hành lang à?”

“Với Bá Tước Renton,” Violet nói thêm. “Renton.”

“Chúng ta có trà không ạ?” Hyacinth hỏi. “Con đã đi bộ suốt đường về nhà, và con đang khát nước.”

“Renton!” Violet thốt lên, trông như sắp sửa giơ hai tay lên trời vì tuyệt vọng. “Con có nghe mẹ nói không?”

“Renton,” Hyacinth sốt sắng. “Anh ta có hai cổ chân to béo.”

“Cậu ấy - ” Violet khựng lại. “Tại sao con lại nhìn vào cổ chân cậu ấy?”

“Con không thể nào không thấy chúng được,” Hyacinth trả lời. Cô đưa ví của cô - đang đựng cuốn nhật ký - cho một cô hầu. “Cô sẽ đem cái này đến phòng cho tôi chứ?”

Violet chờ cho đến khi cô hầu lật đật đi khỏi. “Mẹ có trà trong phòng khách, và chẳng có gì không ổn với cổ chân Renton hết.”

Hyacinth nhún vai. “Nếu mẹ thích kiểu núng nính.”

“Này Hyacinth!”

Hyacinth thở dài mệt mỏi, đi theo mẹ cô đến phòng khách. “Mẹ à, mẹ có sáu người con đã kết hôn rồi, và họ đều rất hạnh phúc với lựa chọn của mình. Tại sao mẹ cứ phải cố đẩy con vào một chỗ không thích hợp?”

Violet ngồi xuống và chuẩn bị một tách trà cho Hyacinth. “Mẹ đâu có,” bà nói, “nhưng Hyacinth, con không thể nhìn một cái được sao?”

“Mẹ à, con - ”

“Hoặc vì mẹ, giả vờ nhìn một cái?”

Violet đưa tách ra, rồi lấy nó lại và thêm một muỗng đường. Hyacinth là người duy nhất trong gia đình uống trà với đường, và cô luôn thích nó thật là ngọt.

“Cám ơn mẹ,” Hyacinth nói, uống thử. Nó không nóng như cô thích, nhưng cô vẫn uống.

“Hyacinth,” mẹ cô nói, trong cái giọng luôn khiến Hyacinth cảm giác một chút tội lỗi, dù cho cô đã biết rõ hơn, “con biết mẹ chỉ muốn thấy con được hạnh phúc.”

“Con biết,” Hyacinth nói. Đó là vấn đề. Mẹ cô chỉ muốn thấy cô được hạnh phúc. Nếu Violet cứ đẩy cô vào hôn nhân chỉ vì danh vọng hoặc tiền tài thì sẽ dễ làm ngơ bà hơn. Nhưng không, mẹ cô yêu cô và thật sự muốn cô được hạnh phúc, không chỉ trong chuyện kết hôn không thôi, nên Hyacinth cố gắng hết mức giữ sự hài hước để chịu đựng những tiếng thở dài của mẹ cô.

“Mẹ sẽ không bao giờ muốn thấy con kết hôn với một người con không muốn ở cạnh,” Violet nói tiếp.

“Con biết.”

“Và nếu con không bao giờ gặp được người hợp ý, mẹ cũng sẽ hoàn toàn hạnh phúc khi con sống độc thân.”

Hyacinth nhìn bà ngờ vực.

“Ồ được thôi,” Violet chỉnh lại, “không hoàn toàn hạnh phúc, nhưng con biết mẹ sẽ không đời nào ép con kết hôn với ai đó không thích hợp.”

“Con biết,” Hyacinth nói lần nữa.

“Nhưng con yêu, con sẽ không bao giờ tìm thấy ai đó nếu con không tìm.”

“Con có tìm đấy chứ!” Hyacinth phản đối. “Tuần này con đã ra ngoài hầu như mọi buổi tối. Con thậm chí còn đi đến buổi hòa nhạc nhà Smythe-Smyth tối qua. Mà,” cô nhấn mạnh, “con còn có thể thêm là mẹ đã không tham dự.”

Violet ho. “Mẹ e là do chứng hóc cổ.”

Hyacinth không nói, nhưng không ai có thể nhầm lẫn tia nhìn trong mắt cô.

“Mẹ nghe nói con ngồi bên cạnh Gareth St. Clair,” Violet nói, sau một khoảng im lặng phù hợp.

“Mẹ có mật thám ở mọi nơi sao?” Hyacinth làu bàu.

“Gần như vậy,” Violet trả lời. “Việc đó khiến cho cuộc sống dễ dàng hơn rất nhiều.”

“Có lẽ đối với mẹ.”

“Con có thích cậu ấy không?” Violet dai dẳng.

Thích anh ấy? Một câu hỏi kỳ lạ. Cô có thích Gareth St. Clair không à? Cô có thích cái cảm giác như thể anh đang thầm cười cô, ngay cả sau khi cô đồng ý phiên dịch cuốn nhật ký của bà nội anh? Cô có thích mình không bao giờ biết được điều anh đang nghĩ, thích anh khiến cô cảm thấy thật bối rối, và không phải là mình? “Thế nào?” mẹ cô hỏi.

“Hơi hơi ạ,” Hyacinth rào đón.

Violet không nói bất cứ điều gì, nhưng đôi mắt bà ánh lên một tia sáng khiến Hyacinth khiếp vía.

“Đừng,” Hyacinth cảnh báo.

“Cậu ấy sẽ là một sự kết hợp hoàn hảo, Hyacinth.”

Hyacinth nhìn chăm chăm vào mẹ như thể bà mới mọc thêm một cái đầu. “Mẹ điên rồi à? Mẹ biết tiếng tăm anh ta cũng nhiều như con mà.”

Violet phủi bỏ chuyện đó ngay lập tức. “Danh tiếng cậu ấy sẽ không quan trọng một khi các con đã kết hôn.”

“Sẽ quan trọng nếu anh ta cứ tiếp tục qua lại với ca sĩ opera và những người tương tự.”

“Cậu ấy sẽ không làm vậy đâu,” Violet nói, xua tay.

“Làm sao mẹ biết được?”

Violet ngừng lại một chút. “Mẹ không biết,” bà nói. “Mẹ nghĩ đó là cảm giác của mẹ.”

“Mẹ à,” Hyacinth sốt sắng thể hiện sự quan tâm, “mẹ biết con rất yêu mẹ - ”

“Tại sao,” Violet cân nhắc, “mẹ lại đi đến kết luận không nên mong chờ điều gì tốt đẹp khi nghe một câu nói bắt đầu bằng cái giọng điệu đó nhỉ?”

“Nhưng,” Hyacinth ngắt lời, “mẹ phải tha thứ cho con khi con từ chối kết hôn với một người chỉ dựa vào cảm giác của mẹ.”

Violet uống trà với một điệu bộ thản nhiên thật ấn tượng. “Nó chỉ xếp sau cảm giác của con thôi. Và nếu mẹ có thể nói, cảm giác của mẹ trong những chuyện này thường có xu hướng đúng.” Khi Hyacinth tỏ vẻ dửng dưng, bà nói thêm, “Mẹ còn chưa sai mà.”

À, điều đó thì đúng, Hyacinth cũng phải thừa nhận. Tất nhiên chỉ thầm thừa nhận thôi. Nếu cô nói ra, mẹ cô sẽ cho rằng bà được toàn quyền hành động trong công cuộc rượt đuổi Anh St. Clair cho đến khi anh vừa khóc thét vừa trèo lên cây.

“Mẹ à,” Hyacinth nói, ngừng lại chỉ hơi lâu hơn thường lệ để có thêm chút thời gian sắp xếp ý nghĩ, “Con sẽ không chạy theo Anh St. Clair. Anh ấy không phải kiểu người phù hợp với con.”

“Mẹ không chắc con biết kiểu người phù hợp với mình dù cho cậu ấy có cưỡi voi đến trước cửa nhà con.”

“Con nghĩ con voi là một dấu hiệu tốt cho con biết nên tìm ở nơi khác.”

“Hyacinth.”

“Hơn nữa,” Hyacinth nói thêm, nghĩ Anh St. Clair dường như luôn nhìn cô với thái độ chiếu cố, “Con không nghĩ anh ấy thích con.”

“Vớ vẩn,” Violet nói, với tất cả sự phẫn nộ của một con gà mái mẹ. “Tất cả mọi người đều thích con.”

Hyacinth nghĩ về điều đó trong một lúc. “Không,” cô nói, “con không nghĩ tất cả mọi người đều thích con.”

“Hyacinth, mẹ là mẹ của con, và mẹ biết - ”

“Mẹ à, mẹ là người cuối cùng người ta muốn nói họ không thích con.”

“Dù vậy - ”

“Mẹ,” Hyacinth ngắt lời, đặt tách xuống đĩa, “điều đó không quan trọng. Con không phiền lòng vì con không được tất cả mọi người yêu thích. Nếu con muốn mọi người thích mình, con đã phải tốt bụng và duyên dáng và nhạt nhẽo và chán ngắt mọi lúc mọi nơi, rồi còn gì là vui nữa?”

“Con nghe cứ như Phu Nhân Danbury,” Violet nói.

“Con thích Phu Nhân Danbury.”

“Mẹ cũng thích bà ấy, nhưng không có nghĩa mẹ muốn bà ấy làm con gái mình.”

“Mẹ - ”

“Con không chịu săn đón Anh St. Clair vì cậu ấy làm con sợ,” Violet nói.

Hyacinth thở gấp. “Điều đó không đúng.”

“Tất nhiên là nó đúng,” Violet đáp trả, trông cực kỳ hài lòng với chính mình. “Mẹ không hiểu tại sao mẹ lại không hiểu ra sớm hơn. Và cậu ấy không phải là người duy nhất.”

“Con không hiểu mẹ đang nói về chuyện gì.”

“Tại sao con lại chưa kết hôn?” Violet hỏi.

Hyacinth chớp mắt vì câu hỏi đột ngột. “Con xin lỗi.”

“Tại sao con lại chưa kết hôn?” Violet lặp lại. “Mà liệu con có muốn không?”

“Tất nhiên là con muốn.” Và cô có muốn. Cô muốn điều đó hơn những gì cô chịu thừa nhận, có lẽ còn hơn những gì cô nhận ra cho đến tận lúc này. Cô nhìn mẹ và thấy một nữ chúa, một phụ nữ yêu gia đình thật mãnh liệt khiến cô long lanh nước mắt. Và trong khoảnh khắc đó Hyacinth nhận ra cô cũng muốn yêu mãnh miệt như mẹ cô. Cô muốn những đứa con. Cô muốn một gia đình.

Nhưng nó không có nghĩa cô sẵn sàng kết hôn với người đàn ông đến trình diện đầu tiên. Hyacinth là một người thực tế, cô sẽ vui mừng kết hôn với người cô không yêu, với điều kiện người đó phải phù hợp với cô ở mọi phương diện khác. Nhưng trời ạ, có phải là đòi hỏi quá nhiều khi muốn một quý ông có chút trí tuệ?

“Mẹ,” cô nói, nhẹ giọng, vì cô biết Violet có ý tốt, “con thật sự muốn kết hôn. Con thề với mẹ điều đó. Và hiển nhiên là con đang tìm kiếm.”

Violet nhướng cặp lông mày. “Hiển nhiên?”

“Con đã có sáu lời cầu hôn.” Hyacinth nói, có lẽ là với một chút phòng thủ. “Không phải là lỗi của con khi chẳng có ai phù hợp.”

“Tất nhiên rồi.”

Hyacinth cảm thấy môi cô hé ra ngạc nhiên vì giọng điệu của mẹ cô. “Mẹ có ý gì khi nói thế?”

“Tất nhiên là không có ai trong số họ phù hợp cả. Một nửa trong số họ bám theo của hồi môn của con, và nửa còn lại, chà, con sẽ làm họ phát khóc chỉ trong vòng một tháng.”

“Sao mẹ dịu dàng với con gái út quá vậy,” Hyacinth lẩm bẩm. “Nó hủy diệt con rồi đây.”

Violet bật ra một tiếng khịt mũi trang nhã. “Ôi, thôi đi, Hyacinth, con biết rõ mẹ có ý gì, và con biết là mẹ đúng. Không có ai trong số họ ngang tài ngang sức với con. Con cần ai đó sánh được với con.”

“Chính xác điều con đang cố nói với mẹ đấy.”

“Nhưng câu hỏi của mẹ là - tại sao những người đàn ông không thích hợp lại hỏi cưới con?”

Hyacinth mở miệng, nhưng cô không có câu trả lời.

“Con nói con muốn tìm một người đàn ông ngang tài ngang sức,” Violet nói, “và mẹ nghĩ con tưởng mình đang tìm, nhưng sự thật là, Hyacinth - mỗi lần con gặp được một người xứng tầm, con lại đẩy cậu ấy đi.”

“Con không có,” Hyacinth nói, nhưng thiếu thuyết phục.

“Vậy thì chắc chắn con cũng không khuyến khích,” Violet nói. Bà nghiêng người tới trước, ánh mắt lo lắng và quở trách. “Con biết mẹ rất yêu thương con, Hyacinth, nhưng con rất thích làm người thắng thế trong cuộc trò chuyện.”

“Ai lại không muốn ạ?” Hyacinth càu nhàu.

“Bất cứ người đàn ông nào ngang tài ngang sức con sẽ không cho phép con điều khiển cậu ấy theo ý thích.”

“Nhưng nó đâu phải điều con muốn,” Hyacinth phản đối.

Violet thở dài. Nhưng đó là một âm thanh buồn man mác, tràn đầy sự ấm áp và tình yêu. “Mẹ ước mình có thể giải thích cho con cảm giác của mẹ vào ngày con chào đời,” bà nói.

“Thưa mẹ?” Hyacinth nói nhẹ nhàng. Sự thay đổi chủ đề này thật đột ngột, và Hyacinth biết rằng không nhất thiết mẹ cô nói gì, nó sẽ quan trọng hơn tất cả những điều cô đã từng nghe trong đời.

“Nó xảy ra chỉ ít lâu sau khi cha con mất. Và mẹ đã rất buồn. Mẹ còn không thể nói được với con mẹ đã buồn đến mức nào. Đó là loại sầu khổ ăn sống người ta. Đè nghiến người đó. Và người đó không thể - ” Violet ngừng lại, và môi bà cử động, hai khóe môi mím lại như khi người ta đang nuốt nghẹn...và cố gắng không khóc. “À thì, người đó không thể làm được chuyện gì cho ra hồn. Chẳng có cách nào có thể giải thích được trừ khi chính con đã trải qua.”

Hyacinth gật đầu, ngay cả khi cô biết mình không thể nào hiểu thấu.

“Cả tháng cuối cùng đó mẹ không biết phải cảm thấy thế nào,” Violet nói tiếp, giọng bà trở nên êm dịu hơn. “Mẹ không biết phải cảm thấy thế nào về con. Mẹ đã có bảy đứa con; người ta sẽ nghĩ mẹ đã quá quen rồi. Nhưng đột nhiên mọi thứ lại quá mới. Con sẽ không có một người cha, và mẹ quá lo sợ. Mẹ sẽ phải là tất cả đối với con. Mẹ nghĩ mình cũng sẽ phải là tất cả đối với các anh chị con, nhưng chuyện này lại khác làm sao đó. Với con...”

Hyacinth chỉ nhìn bà, không thể dứt mắt khỏi gương mặt mẹ cô.

“Mẹ đã sợ,” Violet nói lần nữa, “sợ mình không đủ tốt với con ở khía cạnh nào đó.”

“Mẹ đã không như vậy mà,” Hyacinth thì thầm.

Violet mỉm cười bâng khuâng. “Mẹ biết. Chỉ cần nhìn xem con khôn lớn nên người thế nào là biết.”

Hyacinth cảm thấy miệng cô run run, và cô không chắc mình sẽ cười hay khóc.

“Nhưng đó không phải là điều mẹ cố nói với con,” Violet nói, đôi mắt bà ánh một vẻ quả quyết. “Điều mẹ đang cố nói là khi con được sinh ra, và họ đặt con vào vòng tay mẹ - cảm giác thật lạ lẫm, bởi vì không hiểu sao mẹ đã rất chắc chắn con sẽ trông giống như cha con. Mẹ đã nghĩ mẹ sẽ nhìn xuống con và thấy được khuôn mặt ông ấy, và đó sẽ là một dấu hiện từ thiên đường.”

Hơi thở Hyacinth nghẹn lại khi cô ngắm bà, và cô tự hỏi tại sao mẹ cô chưa bao giờ nói chuyện này với cô. Và tại sao cô lại chưa từng hỏi bà.

“Nhưng con lại không giống cha con,” Violet nói tiếp. “Con giống mẹ. Và rồi - ôi trời, mẹ còn nhớ chuyện đó như chỉ mới ngày hôm qua - con nhìn vào mắt mẹ, và con chớp mắt. Tới hai lần.”

“Hai lần?” Hyacinth lặp lại, tự hỏi tại sao chi tiết đó lại quan trọng.

“Hai lần.” Violet nhìn cô, môi bà cong lên thành một nụ cười nhỏ hài hước. “Mẹ nhớ điều đó bởi vì con trông rất chắc chắn. Đó là điều kỳ lạ nhất. Con nhìn mẹ cứ như đang nói, ‘con biết chính xác điều con đang làm.’ ”

Một luồng không khí bật khỏi môi Hyacinth, và cô nhận ra mình đang cười. Một tiếng cười nhỏ thôi, kiểu tiếng cười đến bất chợt khiến người ta kinh ngạc.

“Và rồi con khóc rống lên,” Violet nói, lắc đầu. “Trời ạ, mẹ nghĩ con sắp rung những bức tranh rớt khỏi tường. Và mẹ mỉm cười. Đó là lần đầu tiên kể từ khi cha con mất mà mẹ mỉm cười.”

Violet hít vào, rồi đưa tay đến lấy tách trà của bà. Hyacinth quan sát mẹ cô trấn tĩnh lại, trong lòng mong muốn giục bà tiếp tục, nhưng bằng cách nào đó cô biết khoảnh khắc này cần sự im lặng.

Trong đầy một phút Hyacinth chờ, và rồi cuối cùng mẹ cô nói, thật nhẹ nhàng, “Và kể từ lúc đó, con trở nên rất quý báu đối với mẹ. Mẹ yêu tất cả các con của mẹ, nhưng con...” Bà nhìn lên, đôi mắt bắt gặp mắt Hyacinth. “Con đã cứu mẹ.”

Thứ gì đó thắt lại trong ngực Hyacinth. Cô không thể cử động, không thể thở. Cô chỉ có thể ngắm khuôn mặt mẹ cô, lắng nghe những lời của bà, và cảm thấy rất, rất biết ơn vì đã thật may mắn được làm con bà.

“Theo cách nào đó mẹ quá bảo vệ con,” Violet nói, đôi môi nhoẻn thành nụ cười khó nhận thấy, “và cùng lúc lại quá lơ là. Con rất cởi mở, rất chắc chắn về bản thân và về cách con hòa hợp với thế giới quanh con. Con là một sức mạnh của tự nhiên, và mẹ không muốn cắt đi đôi cánh của con.”

“Cám ơn mẹ,” Hyacinth thì thầm, nhưng những lời đó quá khẽ, cô còn không chắc mình có nói to lên không nữa.

“Nhưng đôi lúc mẹ tự hỏi nó có làm con quá thờ ơ với những người quanh con.”

Hyacinth đột nhiên cảm thấy kinh khủng.

“Không, không,” Violet vội nói, thấy được vẻ mặt chấn động của Hyacinth. “Con tốt bụng, và biết quan tâm đến người khác, và con biết suy nghĩ cho mọi người hơn mẹ nghĩ người ta nhận ra. Nhưng - ôi, mẹ không biết làm thế nào để giải thích điều này.” Bà hít vào một hơi, mũi bà nhăn lại khi bà tìm lời. “Con đã quen hài lòng với bản thân và với những điều con nói.”

“Có gì không ổn với việc đó ạ?” Hyacinth hỏi. Không phải với thế thủ, mà chỉ lặng lẽ.

“Không có gì. Mẹ ước nhiều người có được tài năng đó hơn nữa.” Violet chắp hai bàn tay lại, ngón cái tay trái vuốt lên lòng bàn tay phải. Đó là một cử chỉ Hyacinth đã thấy rất nhiều lần, mỗi khi mẹ cô tư lự.

“Nhưng mẹ nghĩ,” Violet nói tiếp, “khi con cảm thấy không thoải mái - khi điều gì đó xảy ra khiến con hốt hoảng - con có vẻ không biết phải làm thế nào để điều chỉnh. Và con bỏ chạy. Hoặc con sẽ quyết định không đáng phải bỏ công.” Bà nhìn con gái, đôi mắt thẳng thắn và có lẽ có chút cam chịu. “Và đó,” cuối cùng bà nói, “là lí do mẹ sợ con sẽ không bao giờ tìm được người đàn ông phù hợp với con. Hay đúng hơn là con sẽ tìm thấy cậu ấy mà không biết. Con sẽ không để bản thân được biết.”

Hyacinth nhìn chăm chăm vào mẹ cô, cảm thấy rất tĩnh mịch, rất nhỏ bé và không chắc chắn về bản thân. Làm thế nào cô lại đi vào đây, trông chờ buổi nói chuyện thường lệ về những người chồng và lễ cưới và sự thiếu hụt những thứ đó, chỉ để thấy mình bị vạch trần và bị phơi bày cho đến khi cô chẳng còn biết chắc mình là ai.

“Con sẽ nghĩ về điều đó,” cô nói với mẹ.

“Đó là tất cả những gì mẹ có thể yêu cầu.”

Và đó là tất cả những gì cô có thể hứa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện