Sáng hôm sau. Nữ nhân vật chính của chúng ta đang ngồi trên giường, tựa người lên gối. Cuốn nhật ký ở ngay bên cạnh, nhưng cô không cầm lên.
Cô đã mường tường lại nụ hôn đó trong đầu khoảng bốn mươi hai lần.
Thật ra, lúc này cô vẫn đang mường tượng lại:
Hyacinth thích nghĩ mình là kiểu phụ nữ có thể hôn thật tự tin, rồi cứ tiếp tục trải qua hết buổi tối như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô thích nghĩ khi đến lúc phải đối xử với một quý ông bằng sự khinh bỉ anh ta đáng được nhận, thì bơ sẽ không tan trong miệng cô, đôi mắt cô sẽ lạnh lẽo như băng, và cô sẽ cho anh ta cú lơ đẹp với phong thái uy nghi và đĩnh đạc.
Và trong trí tưởng tượng của cô, cô đã làm được tất cả và còn hơn nữa.
Nhưng thực tế lại không ngọt ngào đến vậy.
Bởi vì khi Gareth gọi tên cô và cố gắng kéo cô lại cho một nụ hôn nữa; điều duy nhất cô có thể nghĩ đến là bỏ chạy.
Cô tự trấn an, khi môi anh chạm vào môi cô phải đến lần thứ bốn mươi ba, rằng nó không phù hợp với tính cách cô.
Không thể như thế. Cô không thể để chuyện đó xảy ra. Cô là Hyacinth Bridgerton.
Hyacinth.
Bridgerton.
Nhất định điều đó cũng phải có chút tác dụng chứ. Một nụ hôn không thể biến cô thành một kẻ ngờ nghệch.
Vả lại nụ hôn không phải là nguyên do. Nụ hôn không làm cô băn khoăn ray rứt. Thật ra nụ hôn đó khá thú vị. Và, thật lòng mà nói, đã đến trễ hạn.
Người ngoài sẽ nghĩ, trong thế giới thượng lưu, cô sẽ thấy tự hào vì tình trạng nguyên vẹn, chưa-bao-giờ-được-hôn của mình. Vì chỉ cần một tin đồn phong thanh về hành động không đứng đắn thôi cũng đủ hủy hoại thanh danh một phụ nữ.
Nhưng người ta không đến tuổi hai mươi hai, hay mùa vũ hội Luân Đôn thứ tư, mà không cảm thấy bị hắt hủi vì chẳng có ai thử hôn trộm một cái.
Và chẳng có ai cả. Hyacinth không yêu cầu bị xâm phạm, trời đất, nhưng chẳng có ai thậm chí nghiêng người tới, hay thả rơi một ánh mắt lim dim lên môi cô, như thể anh ta đang nghĩ về điều đó.
Không có ai cho đến đêm qua. Không có ai cho đến Gareth St. Clair.
Bản năng đầu tiên của cô là nhảy dựng lên vì ngạc nhiên. Vì dù Gareth rất trác táng, anh chưa hề tỏ ra có hứng thú bành trướng tiếng tăm lãng tử về phía cô. Anh có một ca sĩ hát opera giấu nhẹm ở Bloomsbury cơ mà. Anh cần gì với cô chứ? Nhưng rồi...
Chà, trời ơi, cô vẫn không hiểu sao chuyện lại xảy ra. Một khắc trước cô đang hỏi anh có phải anh không khỏe - anh trông rất khác, và rõ ràng anh đã đấu khẩu với cha anh dù cô đã cố gắng ngăn không cho hai người thấy mặt nhau - và rồi khoảnh khắc tiếp theo anh nhìn cô thật dữ dội khiến cô rùng mình. Anh trông như bị kích thích, bị điều khiển.
Anh trông như muốn chiếm đoạt cô.
Vậy mà Hyacinth không thể vứt bỏ cái cảm giác anh không thật sự muốn hôn cô. Có lẽ bất cứ người phụ nữ nào tình cờ đi ngang hành lang cũng sẽ nhận lấy hậu quả tương tự.
Nhất là sau khi anh tươi cười bảo cô cần trau dồi thêm cho tiến bộ.
Cô không nghĩ anh có ác ý, nhưng dù vậy, những lời của anh vẫn làm cô đau nhói.
“Hôn lại tôi đi,” cô lẩm nhẩm, giọng cô thật trầm, bắt chước giọng anh. “Hôn lại tôi đi.”
Cô ngả phịch ra gối. “Mình đã hôn lại mà.” Trời ơi, nếu một người đàn ông còn không thể biết chắc có phải cô đang hôn lại anh ta thì nó phản ánh gì về cô nhỉ?
Và nếu cô đã làm không tốt - và Hyacinth còn chưa sẵn sàng chịu thừa nhận điều đó - thì nó vẫn là loại chuyện phải đến một cách tự nhiên, và chắc chắn là loại chuyện phải đến một cách tự nhiên với cô. Dù vậy, cô phải làm sao chứ? Vung lưỡi như một thanh gươm? Cô đã đặt hai tay lên vai anh. Cô không vùng vẫy trong vòng tay anh. Cô còn phải làm gì nữa để biểu lộ là cô đang hưởng ứng?
Cô thấy đó là một câu đố hóc búa cực kỳ bất công. Đàn ông luôn muốn người phụ nữ của họ trinh bạch và nguyên vẹn, rồi chế giễu người ta vì thiếu kinh nghiệm.
Chỉ là...chỉ là...
Hyacinth rứt môi, kinh hãi vì mình sắp trào nước mắt.
Chỉ là cô đã nghĩ nụ hôn đầu sẽ rất kỳ diệu. Và cô cứ nghĩ sau cuộc đọ sức, quý ông kia nếu không bị ấn tượng thì chí ít cũng phải có chút hài lòng vì thành tích của cô.
Nhưng Gareth St. Clair vẫn bỡn cợt như thường ngày, và Hyacinth ghét vì đã để anh khiến mình tự thấy thấp kém.
“Đó chỉ là một nụ hôn,” cô thì thầm, câu nói lơ lửng trong căn phòng trống trải. “Chỉ một nụ hôn thôi. Chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Nhưng cô biết, dù đã cố gắng hết sức để lừa dối bản thân, rằng nó còn hơn là một nụ hôn.
Hơn rất nhiều.
Chí ít cũng trong cảm nhận của cô. Cô nhắm mắt đau đớn. Chúa ơi, trong lúc cô nằm trên giường nghĩ ngợi và nghĩ ngợi, rồi nghĩ lại và nghĩ nữa, hẳn anh đang ngủ say như một đứa trẻ. Anh đã hôn -
Chà, cô không thèm nghiên cứu anh đã hôn bao nhiêu phụ nữ, nhưng chắc chắn đủ để khiến cô như cô gái non nớt nhất Luân Đôn.
Làm sao cô gặp mặt anh được? Và cô sẽ phải gặp mặt anh. Cô đang dịch nhật ký của bà anh. Nếu cô cố gắng tránh mặt anh, chuyện sẽ trở nên quá lộ liễu.
Và điều cuối cùng cô muốn là để anh biết anh đã làm cô rất buồn. Có vài thứ trong đời một phụ nữ cần hơn cả lòng tự trọng, nhưng Hyacinth đoán chừng nào phẩm giá vẫn còn là một lựa chọn, thì cô sẽ cứ bám riết lấy nó.
Và trong khi chờ đợi...
Cô nhấc cuốn nhật ký của bà anh lên. Suốt cả ngày cô chẳng tiến triển được bao nhiêu. Cô chỉ mới dịch được hai mươi hai trang; còn ít nhất là một trăm trang nữa.
Cô nhìn xuống cuốn sách, đang nằm khép lại trong lòng cô. Cô nghĩ mình có thể trả lại. Thật ra mà nói, cô nên trả lại. Anh đáng phải đi lùng một người phiên dịch khác sau thái độ cư xử hôm trước.
Nhưng cô đang thích cuốn nhật ký này. Cuộc đời không đẩy nhiều thử thách đến trước những quý cô trẻ tử tế. Thật ra, nếu cô có thể nói mình đã dịch cả một cuốn sách tiếng Ý thì sẽ rất tuyệt. Và hẳn sẽ càng tuyệt hơn khi được đích thân làm.
Hyacinth vuốt ngón tay dọc theo cái thẻ nhỏ dùng để đánh dấu trang và mở sách. Isabella chỉ vừa đặt chân đến Anh vào giữa mùa vũ hội, và chỉ sau một tuần ngụ ở thôn quê, chồng bà đã lôi bà đến Luân Đôn, nơi bà được trông mong - dù không có lợi thế thông thạo tiếng Anh - hòa nhập và thết khách theo đúng với địa vị của bà.
Chuyện càng tệ hơn vì mẹ Ngài St. Clair sống tại Nhà Clair và không thích phải từ bỏ cương vị nữ chủ nhân căn nhà.
Hyacinth cau mày đọc tiếp, thỉnh thoảng ngừng lại để tra một từ mới. Bà nam tước thừa kế thường xuyên can thiệp vào chuyện gia nhân, hủy lệnh của Isabella và không để yên cho những người chấp nhận nữ nam tước mới.
Hôn nhân có vẻ không quá hấp dẫn. Hyacinth ghi chú trong đầu sẽ cố gắng kết hôn với một người đàn ông không có mẹ.
“Ngẩng cao đầu nào, Isabella,” cô lẩm bẩm, nhăn mặt khi cô đọc tới cuộc đấu khẩu mới nhất - về chuyện thêm món trai vào thực đơn, mặc cho loài sò làm Isabella nổi dị ứng.
“Bà cần phải làm rõ ai là người nắm quyền,” Hyacinth nói với cuốn sách. “Bà - ”
Cô cau mày, nhìn xuống mục đang đọc. Khó hiểu quá. Tại sao Isabella lại nói về bambino của bà? (*bambino: đứa bé*)
Hyacinth đọc lại đến ba lần trước khi nghĩ đến chuyện nhìn lên ngày tháng ghi ở đầu trang. 24 tháng Mười năm 1766.
1766? Chờ một chút...
Cô lật lại một trang.
1764.
Isabella đã bỏ qua hai năm. Tại sao bà lại làm thế?
Hyacinth nhìn lướt qua khoảng hai mươi trang tiếp theo. 1766...1769...1769...1770...1774...
“Bà không phải một người viết nhật ký tận tụy rồi,” Hyacinth thì thầm. Chẳng trách Isabella đã khớp cả chục năm vào một cuốn sách mỏng; bà thường bỏ qua nhiều năm giữa các đề mục.
Hyacinth quay lại với phần về đứa trẻ, tiếp tục công cuộc phiên dịch vất vả. Isabella đã trở lại Luân Đôn, lần này không có chồng bà, nhưng bà vẫn không nao núng. Và bà dường như đã tự tin hơn, có thể chỉ vì cái chết của bà nam tước thừa kế, theo Hyacinth ước đoán, đã diễn ra một năm trước.
Tôi đã tìm thấy vị trí hoàn hảo, Hyacinth dịch, hí hoáy viết lên giấy. Ông ta sẽ không bao giờ... Cô cau mày. Cô không hiểu phần câu còn lại, thế là cô gạch vài nét để đánh dấu một câu chưa dịch và đi tiếp sang câu khác. Ông ta nghĩ tôi không khôn ngoan, cô đọc. Nên ông ta sẽ không ngờ...
“Ôi, trời đất ơi,” Hyacinth nói, thẳng lưng lên. Cô lật sang trang, đọc tốc hành, quên khuấy phải ghi chép phần dịch.
“Isabella,” cô nói đầy ngưỡng mộ. “Bà đúng là con cáo ranh mãnh.”
Khoảng một giờ sau, một khắc trước khi Gareth gõ lên cửa nhà Hyacinth.
Gareth hít sâu, thu hết can đảm để khép ngón tay quanh vòng gõ nặng nề trên cửa trước căn nhà Số Năm, Phố Bruton, ngôi nhà nhỏ trang nhã mẹ Hyacinth đã mua sau khi con trai đầu của bà kết hôn và đảm nhận Nhà Bridgerton.
Rồi anh cố gắng không ghê tởm bản thân vì đã cảm thấy cần phải can đảm. Và không hẳn anh cần sự can đảm. Vì Chúa, anh không sợ. Đó là...xem nào, không, không hẳn là e ngại. Đó là -
Anh rên rỉ. Trong đời mỗi người đều có những khoảnh khắc mà họ sẽ làm bất cứ việc gì để thoái thác. Và nếu không muốn đối mặt với Hyacinth Bridgerton làm anh không đáng mặt nam nhi thì...chà, anh cũng đang sẵn sàng gọi mình là một thằng ngu.
Thẳng thắn mà nói, anh không biết ai lại muốn đối mặt với Hyacinth Bridgerton trong hoàn cảnh này.
Anh đảo mắt, bức bối vì bản thân. Chuyện này lẽ ra không nên khó khăn. Anh không nên cảm thấy căng thẳng. Khỉ thật, đâu phải anh chưa từng hôn một phụ nữ và phải gặp cô ta vào ngày hôm sau.
Chỉ khác là...
Chỉ khác là anh chưa từng hôn một ai như Hyacinth, người mà A) chưa từng được hôn và B) có đủ mọi lí do để trông mong một nụ hôn còn có một ý nghĩa khác.
Còn chưa kể đến C) lại là Hyacinth.
Bởi vì người ta không thể xem nhẹ tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Nếu suốt một tuần qua anh có học được một điều, thì đó là Hyacinth hoàn toàn không giống với bất cứ phụ nữ nào anh từng biết.
Theo đà này anh cứ ngồi nhà suốt buổi sáng mà chờ gói bưu kiện được đưa đến bởi một người hầu, trả lại cuốn nhật ký của bà nội anh. Không thể nào Hyacinth còn muốn dịch nó, sau khi anh đã xúc phạm cô trầm trọng vào tối qua.
Không phải, anh nghĩ với một chút phòng thủ, anh có ý xúc phạm cô. Sự thật là anh chẳng hề có ý gì hết. Anh không định hôn cô. Ý nghĩ đó chưa hề đến với anh, và anh thà nghĩ nó sẽ không bao giờ nảy ra trong đầu anh nếu anh đã không quá bối rối, và rồi không hiểu bằng cách nào cô lại ở đó, ngay trong hành lang, gần như được triệu đến bởi phép thần.
Ngay sau khi cha anh chế nhạo anh về cô.
Anh phải làm cái chết tiệt gì chứ?
Và nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Nó rất thú vị - chắc chắn là thú vị hơn anh tưởng, nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nhưng phụ nữ thường nhìn nhận những chuyện như thế theo chiều hướng xấu, và vẻ mặt cô sau đó không lôi cuốn lắm.
Thậm chí cô còn trông kinh hãi.
Khiến anh cảm giác như một thằng đần. Anh chưa bao giờ làm một phụ nữ ghê tởm nụ hôn của anh.
Và sau đó tất cả còn trầm trọng hơn, khi anh nghe lỏm được ai đó hỏi cô về anh, và cô phủi chủ đề đó đi với một tiếng cười, nói rằng cô không thể nào từ chối khiêu vũ với anh; vì cô là bạn rất thân của bà anh.
Đó là sự thật, và anh cũng hiểu cô đang cố gắng lấy lại phẩm giá, dù cô không biết anh có thể nghe thấy, nhưng dù vậy, nó vẫn quá giống những lời của cha anh khiến anh không thể không cảm thấy nhột nhạt.
Anh thở ra. Không thể lần lữa mãi được. Anh nhấc tay lên, định sẽ nắm lấy vòng gõ cửa -
Và rồi suýt mất thăng bằng khi cánh cửa mở bật ra.
“Trời ạ,” Hyacinth nói, nhìn anh với đôi mắt sốt ruột, “anh có định gõ cửa hay không đó?”
“Cô đang quan sát tôi?”
“Tất nhiên. Phòng ngủ của tôi ở ngay phía trên. Tôi có thể thấy tất cả mọi người.”
Tại sao, anh thắc mắc, điều này lại không khiến anh ngạc nhiên?
“Và tôi đã gửi tin nhắn cho anh,” cô nói thêm. Cô đứng sang một bên, ra hiệu cho anh bước vào. “Mặc cho thái độ gần đây,” cô nói tiếp, “anh vẫn còn đủ lễ độ để không từ chối lời đề nghị của một quý cô.”
“Ơ...vâng,” anh nói. Anh chỉ có thể nghĩ được đến đó trong khi đối mặt với cơn bão năng lượng đang đứng trước mặt anh.
Tại sao cô không tức giận anh? Chẳng phải lẽ ra cô nên tức giận à?
“Chúng ta cần nói chuyện,” Hyacinth nói.
“Tất nhiên,” anh thì thầm. “Tôi phải xin lỗi - ”
“Không phải chuyện đó,” cô nói thô bạo, “mặc dù...” cô nhìn lên, vẻ mặt nửa nghĩ ngợi nửa cáu kỉnh. “Hiển nhiên anh nên xin lỗi.”
“Vâng, tất nhiên, tôi - ”
“Nhưng đó không phải lí do tôi gọi anh tới,” cô chen ngang.
Nếu khoanh tay trước ngực là lịch sự thì anh đã làm rồi. “Cô có muốn tôi xin lỗi hay không đây?”
Hyacinth ngó quanh quất đại sảnh, đặt một ngón tay lên môi với một tiếng “suỵt” nhỏ.
“Có phải mình bất chợt bị đẩy vào một tập Cô Butterworth và Nam Tước Điên Loạn không nhỉ?” Gareth tự hỏi thành tiếng.
Hyacinth quắc mắt nhìn anh, một vẻ mặt mà anh đang dần nhận ra là tinh hoa của cô. Đó là một vẻ mặt cau có, đúng vậy, nhưng có một hơi hướng - không, cho là ba hơi hướng đi - của sự sốt ruột. Đó là vẻ mặt của một người phụ nữ đã dành cả đời để chờ cho mọi người theo kịp.
“Vào đây này,” cô nói, ra hiệu về phía cánh cửa đang mở.
“Theo ý cô, tiểu thư,” anh thì thầm. Không đời nào anh lại đi than phiền vì không phải xin lỗi cô.
Anh đi theo cô vào một căn phòng hóa ra là phòng khách, được trang hoàng khá bắt mắt với nhiều gam màu hồng và màu kem. Căn phòng trông rất tinh tế và nữ tính, và Gareth thắc mắc có phải nó được thiết kế vì mục đích làm cho đàn ông cảm thấy mình quá khổ và lúng túng.
Hyacinth vẫy anh đến khu ghế ngồi, thế là anh đi, vừa tò mò quan sát cô cẩn thận đẩy cửa đến khi nó gần đóng hẳn. Gareth nghía cánh cửa mở hé bốn inch mà thấy hài hước làm sao. Thật buồn cười khi một khoảng hở nhỏ có thể tạo ra sự khác biệt giữa khuôn phép và tai họa.
“Tôi không muốn bị nghe lỏm,” Hyacinth nói.
Gareth chỉ nhướng mày dò hỏi, chờ cô ngồi xuống xô-pha. Khi anh hài lòng cô sẽ không nhảy nhổm lên và đến kiểm tra xem có ai đang nghe lén sau những tấm rèm, anh ngồi vào ghế bành được dùng làm góc nối xô-pha.
“Tôi cần nói chuyện với anh về cuốn nhật ký,” cô nói, đôi mắt sáng lên vì hưng phấn.
Anh chớp mắt ngạc nhiên. “Vậy là cô sẽ không trả lại?”
“Tất nhiên là không. Anh không nghĩ là tôi - ” Cô ngừng lời, và anh nhận thấy những ngón tay cô vặn vẹo những nếp váy màu xanh mềm mại. Có rất nhiều lí do vì sao điều đó khiến anh hài lòng. Anh khá nhẹ nhõm khi cô không giận vì anh đã hôn cô - như bất cứ người đàn ông nào, anh sẽ nỗ lực để tránh một phụ nữ lên cơn hoảng loạn. Nhưng dù vậy, anh vẫn không muốn cô hoàn toàn không bị tác động.
Lạy Chúa, anh là một người hôn khá hơn thế.
“Lẽ ra tôi nên trả lại anh cuốn nhật ký,” cô nói, nghe đã khá giống cô thường ngày. “Thật ra, tôi nên bắt anh phải tìm người khác dịch cuốn sách. Anh đáng bị như vậy.”
“Tuyệt đối đáng đời,” anh ngần ngại.
Cô quẳng cho anh một cái nhìn, ngụ ý cô không đánh giá cao câu đồng ý chiếu lệ. “Dù vậy,” cô nói, như chỉ có mình cô mới có quyền nói từ đó.
Gareth nghiêng người tới trước. Cô có vẻ đang trông đợi hành động này.
“Dù vậy,” cô nói lần nữa, “tôi vẫn thích đọc nhật ký của bà anh, và tôi thấy chẳng có lí do gì phải từ chối bản thân một thử thách thú vị chỉ vì anh đã cư xử khinh suất.”
Gareth giữ im lặng, bởi vì cố gắng đồng ý vừa rồi của anh đã bị cô tiếp nhận theo chiều hướng xấu. Nhưng rõ ràng lần này cô đang chờ anh bình luận, thế là anh vội phụ họa, “Tất nhiên là không.”
Hyacinth gật đầu tán thưởng, rồi nói thêm, “Vả lại” - và cô nghiêng người về phía trước, đôi mắt xanh trong lấp lánh vì hứng khởi - “nó vừa mới trở nên thú vị.”
Thứ gì đó cuộn lên trong bụng Gareth. Có phải Hyacinth đã khám phá ra bí mật về thân thế anh? Anh chưa từng nghĩ biết đâu Isabella đã biết được sự thật; bà rất ít khi liên lạc với con trai, và lại hiếm khi đến thăm.
Nhưng nếu bà biết, dám chắc bà sẽ viết ra giấy.
“Cô có ý gì?” anh thận trọng hỏi.
Hyacinth nhấc cuốn nhật ký đang nằm trên mép bàn gần đó. “Bà nội anh,” cô nói, cả người tỏa ra sự hào hứng, “có một bí mật.” Cô mở cuốn nhật ký - cô đã đánh dấu một trang sách bằng một cái thẻ nhỏ tao nhã - và chìa nó ra, chỉ ngón trỏ vào một câu ở giữa trang, “Diamanti. Diamanti.” Cô nhìn lên, không thể kiềm lại một nụ cười toe toét hồ hởi. “Anh có biết nghĩa là gì không?”
Anh lắc đầu. “Tôi e là không.”
“Kim cương, Gareth. Nó có nghĩa là kim cương.”
Anh thấy mình nhìn vào trang giấy, ngay cả khi anh không hiểu nghĩa. “Tôi xin thứ lỗi?”
“Bà anh có nữ trang quý, Gareth. Và bà chưa từng tiết lộ cho ông anh.”
Môi anh há ra. “Cô đang nói gì?”
“Bà của bà đã đến thăm ngay sau khi cha anh được sinh ra. Và bà ấy đã đem theo một bộ nữ trang. Tôi cho là một bộ nhẫn. Với một cái vòng tay. Và Isabella chưa từng nói với bất cứ ai.”
“Bà đã làm gì với chúng?”
“Bà đã giấu chúng.” Hyacinth lúc này như sắp nhảy nhổm trên ghế xô-pha. “Bà giấu chúng trong Nhà Clair, ngay tại Luân Đôn. Bà viết rằng ông của anh không thích Luân Đôn, cho nên ít có rủi ro ông ấy sẽ tình cờ phát hiện được.”
Cuối cùng, chút hăng hái của Hyacinth cũng bắt đầu thấm vào anh. Không nhiều đâu - anh sẽ không để mình trở nên quá phấn khởi bởi một tin mà có thể hóa ra chỉ là một cuộc săn ngỗng trời. Nhưng sự hào hứng của cô thật dễ lây nhiễm, và trước khi anh nhận ra, anh đã nghiêng người tới trước, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn. “Cô đang nói gì chứ?” anh hỏi.
“Tôi đang nói,” cô nói, như thể đã lặp lại đến lần thứ năm, với mọi biện pháp hoán đổi câu chữ, “rằng bộ nữ trang có lẽ vẫn còn ở đó. Ồ!” Cô ngừng ngay lại, mắt cô gặp mắt anh với một sự đột ngột khiến người ta luống cuống. “Trừ khi anh đã biết đến chúng. Cha anh đã nắm chúng trong tay chưa?”
“Chưa,” Gareth cân nhắc. “Tôi không nghĩ vậy. Ít nhất tôi cũng chưa hề nghe chuyện đó.”
“Anh thấy không? Chúng ta có thể - ”
“Nhưng hiếm khi tôi được kể lại bất cứ chuyện gì,” anh chêm vào. “Cha tôi chưa bao giờ coi tôi là bạn tâm tình của ông ấy.”
Trong một lúc ánh mắt cô tỏ vẻ thương cảm, nhưng nó nhanh chóng bị đè bẹp bởi một nhiệt huyết gần như bất hợp pháp. “Vậy thì chúng vẫn còn ở đó,” cô nói phấn khích. “Hay ít nhất thì vẫn còn một cơ may. Chúng ta phải đi lấy chúng.”
“Cái gì - Chúng ta?” Ôi không.
Nhưng Hyacinth đang quá chú tâm vào sự hăng hái của cô để nhận ra nhấn âm của anh. “Cứ nghĩ mà xem, Gareth,” cô nói, giờ đã hoàn toàn thoải mái sử dụng tên anh, “đây có thể là câu trả lời cho tất cả những vấn đề tài chính của anh.”
Anh rụt lại. “Điều gì khiến cô nghĩ tôi có vấn đề tài chính?”
“Ôi, làm ơn đi,” cô giễu. “Mọi người đều biết anh có vấn đề tài chính. Hoặc nếu chưa có thì cũng sẽ có. Cha anh nợ ngập đầu từ đây tới Nottinghamshire và suốt dọc đường trở lại.” Cô ngừng lời, hẳn là để hít thở, rồi nói, “Lâu Đài Clair ở Nottinghamshire phải không nhỉ?”
“Vâng, tất nhiên, nhưng - ”
“Đúng rồi. Xem nào. Anh sẽ thừa kế những khoản nợ đó, anh biết mà.”
“Tôi có nhận ra.”
“Vậy thì còn phương pháp đảm bảo khả năng thanh toán nào tốt hơn là nắm trong tay bộ nữ trang của bà anh trước khi Ngài St. Clair tìm ra chúng? Bởi vì tôi và anh đều biết ông ta sẽ chỉ bán chúng rồi tiêu sạch sành sanh.”
“Cô có vẻ biết khá nhiều về cha tôi,” Gareth nói trong một giọng kín đáo.
“Vớ vẩn,” cô nhanh miệng. “Tôi chẳng biết gì về ông ta ngoại trừ chuyện ông ta ghét anh.”
Gareth nở một nụ cười, khiến anh cũng phải ngạc nhiên. Đó không phải chủ đề anh thường thấy hài hước. Nhưng dù vậy, chưa có ai dám đề cập một cách thẳng thắn như cô.
“Tôi không thể nói được về phần anh thì thế nào,” Hyacinth nói tiếp với một cái nhún vai, “nhưng nếu tôi mà ghét ai, thì anh có thể chắc chắn tôi sẽ làm hết mọi cách để khiến người đó không thể nắm trong tay bộ nữ trang đáng giá một gia tài.”
“Cô mới là một con chiên Cơ đốc giáo tích cực làm sao,” Gareth thì thầm.
Cô nhướng một bên mày. “Tôi chưa từng nói mình là một tấm gương trong sáng và nhân đạo.”
“Không,” Gareth nói, cảm thấy môi mình run run muốn mỉm cười. “Không, cô chắc chắn chưa hề nói như vậy.”
Hyacinth nắm hai bàn tay lại với nhau, rồi đặt chúng úp xuống lòng cô. Cô nhìn anh trông đợi. “Chà, vậy thì,” cô nói, một khi rõ ràng anh không bình luận thêm nữa, “chừng nào chúng ta đi?”
“Đi?” anh lặp lại.
“Đi tìm kim cương,” cô nói mất kiên nhẫn. “Bộ anh không lắng nghe những gì tôi vừa nói hay sao?”
Gareth đột nhiên thấy một hình ảnh rất đáng sợ về những thứ cô tưởng tượng. Cô mặc một bộ đồ màu đen, rõ rồi, và - lạy Chúa - gần như dám chắc là sẽ mặc đồ nam giới. Cô hẳn cũng sẽ khăng khăng đòi trèo xuống từ cửa sổ phòng ngủ bằng những tấm mền được buột gút lại.
“Chúng ta sẽ không đi đâu hết,” anh quả quyết.
“Tất nhiên chúng ta sẽ đi,” cô nói. “Anh phải lấy bộ nữ trang đó. Anh không thể để ông ta có chúng được.”
“Tôi sẽ đi.”
“Anh sẽ không bỏ tôi lại.” Đó là một lời tuyên bố, không phải một câu hỏi. Gareth cũng không trông mong bất cứ điều gì khác từ cô.
“Nếu tôi cố đột nhập vào Nhà Clair,” Gareth nói, “và việc đó vẫn còn là một giả định lớn, tôi sẽ phải đi vào lúc đêm khuya.”
“Chà, tất nhiên.”
Lạy Chúa lòng lành, chẳng lẽ cô không bao giờ ngừng nói hay sao? Anh ngừng lời, chờ để bảo đảm cô đã nói xong. Cuối cùng, với một màn trình diễn phóng đại về đức kiên nhẫn, anh kết thúc với câu, “Tôi sẽ không lôi cô khắp thành phố vào lúc đêm khuya. Khoan hãy tính đến những mối nguy, mà tôi bảo đảm với cô là đầy rẫy. Nếu chúng ta bị bắt gặp, tôi sẽ bị ép kết hôn với cô, và tôi chỉ có thể cho rằng mong muốn của cô cho điều đó xảy ra thì cũng ngang ngửa với tôi.”
Đó là một bài diễn văn sáo rỗng, và giọng anh còn khá là khoa trương và ra vẻ đứng đắn, nhưng nó có được tác dụng như anh muốn, buộc cô phải ngậm miệng đủ lâu để nghĩ thấu đáo hết cấu trúc câu lắc léo của anh.
Nhưng rồi cô lại mở miệng lần nữa, và nói, “Chà, anh sẽ không phải lôi tôi đi đâu.”
Gareth nghĩ đầu mình sắp nổ tung. “Lạy Chúa, cô à, cô có lắng nghe những gì tôi vừa nói không đó?”
“Tất nhiên tôi có lắng nghe. Tôi có những bốn người anh trai. Tôi có thể nhận ra một người đàn ông khinh khỉnh, lên mặt ra vẻ ta đây khi tôi thấy người đó.”
“Ôi, vì tình yêu của - ”
“Anh, Anh St. Clair, không suy nghĩ thấu đáo.” Cô nghiêng người tới trước, nhướng mày với một thái độ tự tin khiến người ta chưng hửng. “Anh cần tôi.”
“Như tôi cần một cái nhọt mủ,” anh lầm bầm.
“Tôi sẽ vờ như mình chưa nghe thấy điều đó,” Hyacinth nói. Qua những kẽ răng. “Bởi vì nếu tôi mà làm khác đi, tôi sẽ không sẵn lòng giúp anh đâu. Và nếu tôi mà có giúp anh - ”
“Cô có một lí lẽ nào không vậy?”
Cô điềm tĩnh ngó anh. “Anh không phải người có óc xét đoán như tôi nghĩ.”
“Kỳ lạ thật, cô lại có óc xét đoán đúng như tôi nghĩ.”
“Tôi cũng sẽ giả vờ mình chưa nghe thấy điều đó,” cô nói, chĩa ngón trỏ về phía anh trong một thái độ rất bất lịch sự. “Anh dường như đã quên rằng trong hai ta, tôi là người duy nhất có thể đọc được tiếng Ý. Và tôi không biết anh sẽ làm thế nào để tìm ra bộ nữ trang mà không có sự giúp đỡ của tôi.”
Môi anh há ra, và khi anh nói, giọng anh trầm, gần như bình thản đến đáng sợ. “Cô sẽ giấu thông tin không cho tôi biết?”
“Tất nhiên là không,” Hyacinth nói, bởi vì cô không thể nói dối anh được, ngay cả khi anh đáng bị như thế. “Tôi cũng có chút danh dự chứ. Tôi chỉ cố gắng giải thích cho anh thấy anh sẽ cần tôi ở đó, trong căn nhà. Kiến thức ngôn ngữ của tôi không hoàn hảo. Nhiều từ có nghĩa khá rộng, và tôi cần phải thấy căn phòng để có thể biết đích xác bà đang nói về thứ gì.”
Mắt anh nheo lại.
“Đó là sự thật, tôi thề!” Cô vội cầm lấy cuốn sách, lật giở một trang, rồi một trang nữa, rồi trở lại trang lúc đầu. “Nó ở ngay đây, anh thấy chưa? Armadio. Nó có thể là tủ có ngăn kéo. Hoặc cũng có thể là một cái tủ quần áo. Hay - ” Cô ngừng lời, nuốt xuống. Cô ghét phải thừa nhận mình không hiểu rõ, ngay cả khi sự kém cỏi là bảo đảm duy nhất cho cô có một chỗ bên cạnh anh khi anh đi tìm bộ nữ trang. “Nếu anh phải biết,” cô nói, không thể loại sự bực bội ra khỏi giọng nói, “tôi không thật sự chắc nó có nghĩa nào. Một cách cụ thể ấy,” cô nói thêm, bởi vì thật ra, cô khá chắc về nghĩa của nó. Và bản chất của cô không phải là thừa nhận những lỗi mình không có.
Trời đất ơi, những lỗi cô có cũng đủ khiến cô có một khoảng thời gian khó khăn rồi.
“Tại sao cô không tìm trong từ điển của cô?”
“Nó không được liệt ra,” cô nói dối. Đó không hẳn là một câu bịa đặt. Cuốn từ điển đã liệt ra một vài nghĩa thích hợp, chắc chắn là đủ cho Hyacinth thành thật thừa nhận cô đã hiểu một cách mơ hồ.
Cô chờ anh lên tiếng - có thể không lâu đủ mức cần thiết, nhưng nó cứ như cả thiên thu. Và cô không thể giữ im lặng. “Tôi có thể, nếu anh muốn, viết thư cho cô giáo cũ của tôi và hỏi nghĩa chính xác, nhưng cô ấy không phải là một người thư từ đáng tin cậy - ”
“Nghĩa là?”
“Nghĩa là tôi đã chẳng hề viết thư cho cô ấy suốt ba năm qua,” Hyacinth thừa nhận, “mặc dù tôi chắc chắn cô ấy sẽ giúp tôi. Những tôi không biết cô ấy bận rộn đến mức nào hay khi nào thì cô ấy mới có thời gian phúc đáp - lần cuối tôi nghe tin thì cô ấy đã cho ra đời một cặp song sinh - ”
“Tại sao chuyện này không làm tôi ngạc nhiên nhỉ?”
“Thật mà, và chỉ có trời mới biết phải mất bao lâu cô ấy mới trả lời. Người ta phải chăm chút mấy cặp song sinh kỹ lắm, hay ít nhất thì tôi cũng được kể lại như thế, và...” Giọng cô nhỏ lại khi cô thấy anh không lắng nghe. Cô lén liếc nhìn vào mặt anh và vẫn kết thúc, hầu như chỉ vì cô đã nghĩ đến những lời đó và chẳng có lí do gì mà không nói ra. “Chà, tôi không nghĩ cô ấy có đủ điều kiện để thuê vú nuôi,” cô nói, nhưng đến cuối câu giọng cô nhỏ dần.
Gareth giữ im lặng một khoảng thời gian dài như vô tận trước khi nói, “Nếu những gì cô nói là thật, và bộ nữ trang vẫn còn đang được giấu kín - và cũng không có gì chắc chắn về điều đó khi xét đến chuyện bà đã giấu chúng” - đôi mắt anh nhìn lên trong một lúc ngắn ngủi khi anh tính nhẩm - “hơn sáu mươi năm về trước, vậy thì chắc chắn chúng vẫn còn yên vị đến khi chúng ta nhận được ý nghĩa chính xác từ cô giáo cô.”
“Anh có thể chờ sao?” Hyacinth hỏi, cảm giác cả cái đầu cô di chuyển tới trước và rơi xuống vì khó tin. “Anh thật sự có thể chờ?”
“Tại sao lại không?”
“Bởi vì chúng ở đó. Bởi vì - ” Cô ngừng lời, không thể làm gì khác hơn là nhìn anh chằm chằm cứ như anh bị điên. Cô biết đầu óc con người không hoạt động như nhau. Và cô từ lâu đã biết hiếm có đầu óc người nào hoạt động như đầu óc cô. Nhưng cô không thể tưởng tượng nổi ai lại có thể chờ khi gặp được cơ hội này.
Trời ơi, nếu là cô thì họ sẽ trèo tường Nhà Clair ngay tối nay.
“Nghĩ về điều này đi,” Hyacinth nói, cúi người tới trước. “Nếu ông ta tìm thấy bộ nữ trang kia trong khoảng thời gian anh giành để tìm chúng, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.”
Anh không nói gì, nhưng cô có thể biết cuối cùng mình cũng đã khiến anh phải nghĩ lại.
“Còn chưa kể đến,” cô nói thêm, “tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nếu chuyện đó xảy ra.”
Cô liếc trộm anh. Anh tỏ ra không hề mủi lòng trước lí lẽ đó.
Hyacinth im lặng chờ trong khi anh suy nghĩ. Sự im lặng thật kinh khủng. Trong lúc huyên thuyên về cuốn nhật ký, cô có thể quên anh đã hôn cô, quên cô đã thích nụ hôn, và quên rằng anh rõ ràng không thích nó. Cô đã nghĩ cuộc gặp mặt tiếp theo của họ sẽ ngượng nghịu và lúng túng, nhưng với một mục đích và một sứ mệnh phải hoàn thành, cô cảm thấy đã khôi phục lại con người trước kia, và thậm chí nếu anh không đưa cô theo tìm bộ nữ trang kim cương, cô vẫn nghĩ mình nợ Isabella lời cám ơn.
Nhưng dù vậy, cô vẫn cứ nghĩ cô sẽ chết mất nếu anh bỏ cô lại. Hoặc là chết hoặc là giết anh.
Cô siết chặt hai bàn tay, giấu chúng trong những nếp váy. Đó là một cử chỉ lo lắng, và riêng chuyện cô đang làm động tác đó càng khiến cô nhấp nhổm. Cô ghét mình lo lắng, ghét anh khiến cô lo lắng, ghét phải ngồi đó và không nói một lời nào trong khi anh cân nhắc những lựa chọn. Nhưng ngược lại với những gì người khác tin, cô thỉnh thoảng cũng biết khi nào nên ngậm miệng, và rõ ràng cô chẳng thể nói thêm gì để lay chuyển anh. Có lẽ chỉ trừ...
Không, kể cả cô cũng không điên khùng đến mức đe dọa tự đi một mình.
“Cô sắp sửa nói gì?” Gareth hỏi.
“Tôi xin anh thứ lỗi?”
Anh nghiêng người tới trước, đôi mắt xanh sắc sảo và không hề dao động. “Cô sắp sửa nói gì?”
“Điều gì khiến anh nghĩ tôi sẽ nói?”
“Tôi có thể thấy điều đó qua nét mặt cô.”
Cô nghiêng đầu sang bên. “Anh biết tôi rõ đến thế sao?”
“Dù nó có vẻ đáng sợ thật, nhưng rõ ràng là tôi biết rõ cô.”
Cô quan sát anh ngồi ngả ra sau. Anh làm cô nhớ đến các anh cô khi anh cựa quậy trong cái ghế quá nhỏ; họ lúc nào cũng than phiền phòng khách của mẹ cô được thiết kế cho những người phụ nữ tí hon. Nhưng sự tương đồng chỉ dừng ở đó. Chẳng có ai trong số các anh cô táo bạo đến mức để tóc đuôi sam một cách ngang tàng như anh, và họ cũng không bao giờ nhìn cô với ánh mắt dữ dội khiến cô quên mất tên mình.
Dường như anh đang tìm điều gì đó trên nét mặt cô. Hoặc có lẽ anh chỉ đang cố gắng nhìn cô đăm đăm cho đến khi cô phải quy phục, chờ cho cô chịu thua vì áp lực.
Hyacinth cắn môi dưới - cô không đủ mạnh mẽ để giữ sự điềm tĩnh hoàn hảo. Nhưng cô cũng đã xoay xở để giữ lưng thẳng, và cằm ngẩng cao, và có lẽ quan trọng nhất là giữ cho miệng cô đóng lại trong khi anh ngồi cân nhắc.
Cả một phút trôi qua. Được rồi, hẳn là không hơn mười giây, nhưng cô có cảm giác như cả phút. Và rồi cuối cùng, bởi vì cô không thể chịu được lâu hơn, cô nói (nhưng rất khẽ khàng), “Anh cần tôi.”
Ánh mắt anh rơi xuống thảm trải sàn trong một thoáng trước khi trở lại gương mặt cô. “Nếu tôi đưa cô theo - ”
“Ôi, cám ơn anh!” cô reo, vừa kịp cưỡng lại thôi thúc nhảy cẩng lên.
“Tôi nói nếu tôi đưa cô theo,” anh nói, giọng anh nghiêm nghị hiếm thấy.
Hyacinth bắt mình phải im lặng ngay lập tức, nhìn anh với một biểu hiện biết vâng lời khá phù hợp.
“Nếu tôi đưa cô theo,” anh lặp lại, nhìn sâu vào mắt cô. “Tôi mong cô nghe theo mệnh lệnh của tôi.”
“Tất nhiên.”
“Chúng ta sẽ tiến hành theo ý tôi.”
Cô ngập ngừng.
“Hyacinth.”
“Tất nhiên,” cô vội nói, bởi vì cô có cảm giác nếu cô không nói liền, anh sẽ hủy kế hoạch ngay lập tức. “Nhưng nếu tôi có một ý hay...”
“Hyacinth.”
“Vì tôi hiểu tiếng Ý còn anh thì không mà,” cô nhanh chóng nói thêm.
Cái nhìn anh đưa cho cô vừa kiệt sức vừa khắc khổ.
“Anh không phải làm như tôi yêu cầu đâu,” cuối cùng cô nói, “chỉ lắng nghe thôi cũng được.”
“Được rồi,” anh nói với một tiếng thở dài. “Chúng ta sẽ đi vào tối Thứ Hai.”
Đôi mắt Hyacinth mở to vì ngạc nhiên. Sau tất cả những lời phản đối ầm ĩ kia, cô đã không trông chờ anh lên lịch sớm như vậy. Nhưng cô sẽ không than phiền. “Tối Thứ Hai,” cô đồng ý.
Cô nóng lòng quá đi mất.
Cô đã mường tường lại nụ hôn đó trong đầu khoảng bốn mươi hai lần.
Thật ra, lúc này cô vẫn đang mường tượng lại:
Hyacinth thích nghĩ mình là kiểu phụ nữ có thể hôn thật tự tin, rồi cứ tiếp tục trải qua hết buổi tối như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô thích nghĩ khi đến lúc phải đối xử với một quý ông bằng sự khinh bỉ anh ta đáng được nhận, thì bơ sẽ không tan trong miệng cô, đôi mắt cô sẽ lạnh lẽo như băng, và cô sẽ cho anh ta cú lơ đẹp với phong thái uy nghi và đĩnh đạc.
Và trong trí tưởng tượng của cô, cô đã làm được tất cả và còn hơn nữa.
Nhưng thực tế lại không ngọt ngào đến vậy.
Bởi vì khi Gareth gọi tên cô và cố gắng kéo cô lại cho một nụ hôn nữa; điều duy nhất cô có thể nghĩ đến là bỏ chạy.
Cô tự trấn an, khi môi anh chạm vào môi cô phải đến lần thứ bốn mươi ba, rằng nó không phù hợp với tính cách cô.
Không thể như thế. Cô không thể để chuyện đó xảy ra. Cô là Hyacinth Bridgerton.
Hyacinth.
Bridgerton.
Nhất định điều đó cũng phải có chút tác dụng chứ. Một nụ hôn không thể biến cô thành một kẻ ngờ nghệch.
Vả lại nụ hôn không phải là nguyên do. Nụ hôn không làm cô băn khoăn ray rứt. Thật ra nụ hôn đó khá thú vị. Và, thật lòng mà nói, đã đến trễ hạn.
Người ngoài sẽ nghĩ, trong thế giới thượng lưu, cô sẽ thấy tự hào vì tình trạng nguyên vẹn, chưa-bao-giờ-được-hôn của mình. Vì chỉ cần một tin đồn phong thanh về hành động không đứng đắn thôi cũng đủ hủy hoại thanh danh một phụ nữ.
Nhưng người ta không đến tuổi hai mươi hai, hay mùa vũ hội Luân Đôn thứ tư, mà không cảm thấy bị hắt hủi vì chẳng có ai thử hôn trộm một cái.
Và chẳng có ai cả. Hyacinth không yêu cầu bị xâm phạm, trời đất, nhưng chẳng có ai thậm chí nghiêng người tới, hay thả rơi một ánh mắt lim dim lên môi cô, như thể anh ta đang nghĩ về điều đó.
Không có ai cho đến đêm qua. Không có ai cho đến Gareth St. Clair.
Bản năng đầu tiên của cô là nhảy dựng lên vì ngạc nhiên. Vì dù Gareth rất trác táng, anh chưa hề tỏ ra có hứng thú bành trướng tiếng tăm lãng tử về phía cô. Anh có một ca sĩ hát opera giấu nhẹm ở Bloomsbury cơ mà. Anh cần gì với cô chứ? Nhưng rồi...
Chà, trời ơi, cô vẫn không hiểu sao chuyện lại xảy ra. Một khắc trước cô đang hỏi anh có phải anh không khỏe - anh trông rất khác, và rõ ràng anh đã đấu khẩu với cha anh dù cô đã cố gắng ngăn không cho hai người thấy mặt nhau - và rồi khoảnh khắc tiếp theo anh nhìn cô thật dữ dội khiến cô rùng mình. Anh trông như bị kích thích, bị điều khiển.
Anh trông như muốn chiếm đoạt cô.
Vậy mà Hyacinth không thể vứt bỏ cái cảm giác anh không thật sự muốn hôn cô. Có lẽ bất cứ người phụ nữ nào tình cờ đi ngang hành lang cũng sẽ nhận lấy hậu quả tương tự.
Nhất là sau khi anh tươi cười bảo cô cần trau dồi thêm cho tiến bộ.
Cô không nghĩ anh có ác ý, nhưng dù vậy, những lời của anh vẫn làm cô đau nhói.
“Hôn lại tôi đi,” cô lẩm nhẩm, giọng cô thật trầm, bắt chước giọng anh. “Hôn lại tôi đi.”
Cô ngả phịch ra gối. “Mình đã hôn lại mà.” Trời ơi, nếu một người đàn ông còn không thể biết chắc có phải cô đang hôn lại anh ta thì nó phản ánh gì về cô nhỉ?
Và nếu cô đã làm không tốt - và Hyacinth còn chưa sẵn sàng chịu thừa nhận điều đó - thì nó vẫn là loại chuyện phải đến một cách tự nhiên, và chắc chắn là loại chuyện phải đến một cách tự nhiên với cô. Dù vậy, cô phải làm sao chứ? Vung lưỡi như một thanh gươm? Cô đã đặt hai tay lên vai anh. Cô không vùng vẫy trong vòng tay anh. Cô còn phải làm gì nữa để biểu lộ là cô đang hưởng ứng?
Cô thấy đó là một câu đố hóc búa cực kỳ bất công. Đàn ông luôn muốn người phụ nữ của họ trinh bạch và nguyên vẹn, rồi chế giễu người ta vì thiếu kinh nghiệm.
Chỉ là...chỉ là...
Hyacinth rứt môi, kinh hãi vì mình sắp trào nước mắt.
Chỉ là cô đã nghĩ nụ hôn đầu sẽ rất kỳ diệu. Và cô cứ nghĩ sau cuộc đọ sức, quý ông kia nếu không bị ấn tượng thì chí ít cũng phải có chút hài lòng vì thành tích của cô.
Nhưng Gareth St. Clair vẫn bỡn cợt như thường ngày, và Hyacinth ghét vì đã để anh khiến mình tự thấy thấp kém.
“Đó chỉ là một nụ hôn,” cô thì thầm, câu nói lơ lửng trong căn phòng trống trải. “Chỉ một nụ hôn thôi. Chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Nhưng cô biết, dù đã cố gắng hết sức để lừa dối bản thân, rằng nó còn hơn là một nụ hôn.
Hơn rất nhiều.
Chí ít cũng trong cảm nhận của cô. Cô nhắm mắt đau đớn. Chúa ơi, trong lúc cô nằm trên giường nghĩ ngợi và nghĩ ngợi, rồi nghĩ lại và nghĩ nữa, hẳn anh đang ngủ say như một đứa trẻ. Anh đã hôn -
Chà, cô không thèm nghiên cứu anh đã hôn bao nhiêu phụ nữ, nhưng chắc chắn đủ để khiến cô như cô gái non nớt nhất Luân Đôn.
Làm sao cô gặp mặt anh được? Và cô sẽ phải gặp mặt anh. Cô đang dịch nhật ký của bà anh. Nếu cô cố gắng tránh mặt anh, chuyện sẽ trở nên quá lộ liễu.
Và điều cuối cùng cô muốn là để anh biết anh đã làm cô rất buồn. Có vài thứ trong đời một phụ nữ cần hơn cả lòng tự trọng, nhưng Hyacinth đoán chừng nào phẩm giá vẫn còn là một lựa chọn, thì cô sẽ cứ bám riết lấy nó.
Và trong khi chờ đợi...
Cô nhấc cuốn nhật ký của bà anh lên. Suốt cả ngày cô chẳng tiến triển được bao nhiêu. Cô chỉ mới dịch được hai mươi hai trang; còn ít nhất là một trăm trang nữa.
Cô nhìn xuống cuốn sách, đang nằm khép lại trong lòng cô. Cô nghĩ mình có thể trả lại. Thật ra mà nói, cô nên trả lại. Anh đáng phải đi lùng một người phiên dịch khác sau thái độ cư xử hôm trước.
Nhưng cô đang thích cuốn nhật ký này. Cuộc đời không đẩy nhiều thử thách đến trước những quý cô trẻ tử tế. Thật ra, nếu cô có thể nói mình đã dịch cả một cuốn sách tiếng Ý thì sẽ rất tuyệt. Và hẳn sẽ càng tuyệt hơn khi được đích thân làm.
Hyacinth vuốt ngón tay dọc theo cái thẻ nhỏ dùng để đánh dấu trang và mở sách. Isabella chỉ vừa đặt chân đến Anh vào giữa mùa vũ hội, và chỉ sau một tuần ngụ ở thôn quê, chồng bà đã lôi bà đến Luân Đôn, nơi bà được trông mong - dù không có lợi thế thông thạo tiếng Anh - hòa nhập và thết khách theo đúng với địa vị của bà.
Chuyện càng tệ hơn vì mẹ Ngài St. Clair sống tại Nhà Clair và không thích phải từ bỏ cương vị nữ chủ nhân căn nhà.
Hyacinth cau mày đọc tiếp, thỉnh thoảng ngừng lại để tra một từ mới. Bà nam tước thừa kế thường xuyên can thiệp vào chuyện gia nhân, hủy lệnh của Isabella và không để yên cho những người chấp nhận nữ nam tước mới.
Hôn nhân có vẻ không quá hấp dẫn. Hyacinth ghi chú trong đầu sẽ cố gắng kết hôn với một người đàn ông không có mẹ.
“Ngẩng cao đầu nào, Isabella,” cô lẩm bẩm, nhăn mặt khi cô đọc tới cuộc đấu khẩu mới nhất - về chuyện thêm món trai vào thực đơn, mặc cho loài sò làm Isabella nổi dị ứng.
“Bà cần phải làm rõ ai là người nắm quyền,” Hyacinth nói với cuốn sách. “Bà - ”
Cô cau mày, nhìn xuống mục đang đọc. Khó hiểu quá. Tại sao Isabella lại nói về bambino của bà? (*bambino: đứa bé*)
Hyacinth đọc lại đến ba lần trước khi nghĩ đến chuyện nhìn lên ngày tháng ghi ở đầu trang. 24 tháng Mười năm 1766.
1766? Chờ một chút...
Cô lật lại một trang.
1764.
Isabella đã bỏ qua hai năm. Tại sao bà lại làm thế?
Hyacinth nhìn lướt qua khoảng hai mươi trang tiếp theo. 1766...1769...1769...1770...1774...
“Bà không phải một người viết nhật ký tận tụy rồi,” Hyacinth thì thầm. Chẳng trách Isabella đã khớp cả chục năm vào một cuốn sách mỏng; bà thường bỏ qua nhiều năm giữa các đề mục.
Hyacinth quay lại với phần về đứa trẻ, tiếp tục công cuộc phiên dịch vất vả. Isabella đã trở lại Luân Đôn, lần này không có chồng bà, nhưng bà vẫn không nao núng. Và bà dường như đã tự tin hơn, có thể chỉ vì cái chết của bà nam tước thừa kế, theo Hyacinth ước đoán, đã diễn ra một năm trước.
Tôi đã tìm thấy vị trí hoàn hảo, Hyacinth dịch, hí hoáy viết lên giấy. Ông ta sẽ không bao giờ... Cô cau mày. Cô không hiểu phần câu còn lại, thế là cô gạch vài nét để đánh dấu một câu chưa dịch và đi tiếp sang câu khác. Ông ta nghĩ tôi không khôn ngoan, cô đọc. Nên ông ta sẽ không ngờ...
“Ôi, trời đất ơi,” Hyacinth nói, thẳng lưng lên. Cô lật sang trang, đọc tốc hành, quên khuấy phải ghi chép phần dịch.
“Isabella,” cô nói đầy ngưỡng mộ. “Bà đúng là con cáo ranh mãnh.”
Khoảng một giờ sau, một khắc trước khi Gareth gõ lên cửa nhà Hyacinth.
Gareth hít sâu, thu hết can đảm để khép ngón tay quanh vòng gõ nặng nề trên cửa trước căn nhà Số Năm, Phố Bruton, ngôi nhà nhỏ trang nhã mẹ Hyacinth đã mua sau khi con trai đầu của bà kết hôn và đảm nhận Nhà Bridgerton.
Rồi anh cố gắng không ghê tởm bản thân vì đã cảm thấy cần phải can đảm. Và không hẳn anh cần sự can đảm. Vì Chúa, anh không sợ. Đó là...xem nào, không, không hẳn là e ngại. Đó là -
Anh rên rỉ. Trong đời mỗi người đều có những khoảnh khắc mà họ sẽ làm bất cứ việc gì để thoái thác. Và nếu không muốn đối mặt với Hyacinth Bridgerton làm anh không đáng mặt nam nhi thì...chà, anh cũng đang sẵn sàng gọi mình là một thằng ngu.
Thẳng thắn mà nói, anh không biết ai lại muốn đối mặt với Hyacinth Bridgerton trong hoàn cảnh này.
Anh đảo mắt, bức bối vì bản thân. Chuyện này lẽ ra không nên khó khăn. Anh không nên cảm thấy căng thẳng. Khỉ thật, đâu phải anh chưa từng hôn một phụ nữ và phải gặp cô ta vào ngày hôm sau.
Chỉ khác là...
Chỉ khác là anh chưa từng hôn một ai như Hyacinth, người mà A) chưa từng được hôn và B) có đủ mọi lí do để trông mong một nụ hôn còn có một ý nghĩa khác.
Còn chưa kể đến C) lại là Hyacinth.
Bởi vì người ta không thể xem nhẹ tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Nếu suốt một tuần qua anh có học được một điều, thì đó là Hyacinth hoàn toàn không giống với bất cứ phụ nữ nào anh từng biết.
Theo đà này anh cứ ngồi nhà suốt buổi sáng mà chờ gói bưu kiện được đưa đến bởi một người hầu, trả lại cuốn nhật ký của bà nội anh. Không thể nào Hyacinth còn muốn dịch nó, sau khi anh đã xúc phạm cô trầm trọng vào tối qua.
Không phải, anh nghĩ với một chút phòng thủ, anh có ý xúc phạm cô. Sự thật là anh chẳng hề có ý gì hết. Anh không định hôn cô. Ý nghĩ đó chưa hề đến với anh, và anh thà nghĩ nó sẽ không bao giờ nảy ra trong đầu anh nếu anh đã không quá bối rối, và rồi không hiểu bằng cách nào cô lại ở đó, ngay trong hành lang, gần như được triệu đến bởi phép thần.
Ngay sau khi cha anh chế nhạo anh về cô.
Anh phải làm cái chết tiệt gì chứ?
Và nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Nó rất thú vị - chắc chắn là thú vị hơn anh tưởng, nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nhưng phụ nữ thường nhìn nhận những chuyện như thế theo chiều hướng xấu, và vẻ mặt cô sau đó không lôi cuốn lắm.
Thậm chí cô còn trông kinh hãi.
Khiến anh cảm giác như một thằng đần. Anh chưa bao giờ làm một phụ nữ ghê tởm nụ hôn của anh.
Và sau đó tất cả còn trầm trọng hơn, khi anh nghe lỏm được ai đó hỏi cô về anh, và cô phủi chủ đề đó đi với một tiếng cười, nói rằng cô không thể nào từ chối khiêu vũ với anh; vì cô là bạn rất thân của bà anh.
Đó là sự thật, và anh cũng hiểu cô đang cố gắng lấy lại phẩm giá, dù cô không biết anh có thể nghe thấy, nhưng dù vậy, nó vẫn quá giống những lời của cha anh khiến anh không thể không cảm thấy nhột nhạt.
Anh thở ra. Không thể lần lữa mãi được. Anh nhấc tay lên, định sẽ nắm lấy vòng gõ cửa -
Và rồi suýt mất thăng bằng khi cánh cửa mở bật ra.
“Trời ạ,” Hyacinth nói, nhìn anh với đôi mắt sốt ruột, “anh có định gõ cửa hay không đó?”
“Cô đang quan sát tôi?”
“Tất nhiên. Phòng ngủ của tôi ở ngay phía trên. Tôi có thể thấy tất cả mọi người.”
Tại sao, anh thắc mắc, điều này lại không khiến anh ngạc nhiên?
“Và tôi đã gửi tin nhắn cho anh,” cô nói thêm. Cô đứng sang một bên, ra hiệu cho anh bước vào. “Mặc cho thái độ gần đây,” cô nói tiếp, “anh vẫn còn đủ lễ độ để không từ chối lời đề nghị của một quý cô.”
“Ơ...vâng,” anh nói. Anh chỉ có thể nghĩ được đến đó trong khi đối mặt với cơn bão năng lượng đang đứng trước mặt anh.
Tại sao cô không tức giận anh? Chẳng phải lẽ ra cô nên tức giận à?
“Chúng ta cần nói chuyện,” Hyacinth nói.
“Tất nhiên,” anh thì thầm. “Tôi phải xin lỗi - ”
“Không phải chuyện đó,” cô nói thô bạo, “mặc dù...” cô nhìn lên, vẻ mặt nửa nghĩ ngợi nửa cáu kỉnh. “Hiển nhiên anh nên xin lỗi.”
“Vâng, tất nhiên, tôi - ”
“Nhưng đó không phải lí do tôi gọi anh tới,” cô chen ngang.
Nếu khoanh tay trước ngực là lịch sự thì anh đã làm rồi. “Cô có muốn tôi xin lỗi hay không đây?”
Hyacinth ngó quanh quất đại sảnh, đặt một ngón tay lên môi với một tiếng “suỵt” nhỏ.
“Có phải mình bất chợt bị đẩy vào một tập Cô Butterworth và Nam Tước Điên Loạn không nhỉ?” Gareth tự hỏi thành tiếng.
Hyacinth quắc mắt nhìn anh, một vẻ mặt mà anh đang dần nhận ra là tinh hoa của cô. Đó là một vẻ mặt cau có, đúng vậy, nhưng có một hơi hướng - không, cho là ba hơi hướng đi - của sự sốt ruột. Đó là vẻ mặt của một người phụ nữ đã dành cả đời để chờ cho mọi người theo kịp.
“Vào đây này,” cô nói, ra hiệu về phía cánh cửa đang mở.
“Theo ý cô, tiểu thư,” anh thì thầm. Không đời nào anh lại đi than phiền vì không phải xin lỗi cô.
Anh đi theo cô vào một căn phòng hóa ra là phòng khách, được trang hoàng khá bắt mắt với nhiều gam màu hồng và màu kem. Căn phòng trông rất tinh tế và nữ tính, và Gareth thắc mắc có phải nó được thiết kế vì mục đích làm cho đàn ông cảm thấy mình quá khổ và lúng túng.
Hyacinth vẫy anh đến khu ghế ngồi, thế là anh đi, vừa tò mò quan sát cô cẩn thận đẩy cửa đến khi nó gần đóng hẳn. Gareth nghía cánh cửa mở hé bốn inch mà thấy hài hước làm sao. Thật buồn cười khi một khoảng hở nhỏ có thể tạo ra sự khác biệt giữa khuôn phép và tai họa.
“Tôi không muốn bị nghe lỏm,” Hyacinth nói.
Gareth chỉ nhướng mày dò hỏi, chờ cô ngồi xuống xô-pha. Khi anh hài lòng cô sẽ không nhảy nhổm lên và đến kiểm tra xem có ai đang nghe lén sau những tấm rèm, anh ngồi vào ghế bành được dùng làm góc nối xô-pha.
“Tôi cần nói chuyện với anh về cuốn nhật ký,” cô nói, đôi mắt sáng lên vì hưng phấn.
Anh chớp mắt ngạc nhiên. “Vậy là cô sẽ không trả lại?”
“Tất nhiên là không. Anh không nghĩ là tôi - ” Cô ngừng lời, và anh nhận thấy những ngón tay cô vặn vẹo những nếp váy màu xanh mềm mại. Có rất nhiều lí do vì sao điều đó khiến anh hài lòng. Anh khá nhẹ nhõm khi cô không giận vì anh đã hôn cô - như bất cứ người đàn ông nào, anh sẽ nỗ lực để tránh một phụ nữ lên cơn hoảng loạn. Nhưng dù vậy, anh vẫn không muốn cô hoàn toàn không bị tác động.
Lạy Chúa, anh là một người hôn khá hơn thế.
“Lẽ ra tôi nên trả lại anh cuốn nhật ký,” cô nói, nghe đã khá giống cô thường ngày. “Thật ra, tôi nên bắt anh phải tìm người khác dịch cuốn sách. Anh đáng bị như vậy.”
“Tuyệt đối đáng đời,” anh ngần ngại.
Cô quẳng cho anh một cái nhìn, ngụ ý cô không đánh giá cao câu đồng ý chiếu lệ. “Dù vậy,” cô nói, như chỉ có mình cô mới có quyền nói từ đó.
Gareth nghiêng người tới trước. Cô có vẻ đang trông đợi hành động này.
“Dù vậy,” cô nói lần nữa, “tôi vẫn thích đọc nhật ký của bà anh, và tôi thấy chẳng có lí do gì phải từ chối bản thân một thử thách thú vị chỉ vì anh đã cư xử khinh suất.”
Gareth giữ im lặng, bởi vì cố gắng đồng ý vừa rồi của anh đã bị cô tiếp nhận theo chiều hướng xấu. Nhưng rõ ràng lần này cô đang chờ anh bình luận, thế là anh vội phụ họa, “Tất nhiên là không.”
Hyacinth gật đầu tán thưởng, rồi nói thêm, “Vả lại” - và cô nghiêng người về phía trước, đôi mắt xanh trong lấp lánh vì hứng khởi - “nó vừa mới trở nên thú vị.”
Thứ gì đó cuộn lên trong bụng Gareth. Có phải Hyacinth đã khám phá ra bí mật về thân thế anh? Anh chưa từng nghĩ biết đâu Isabella đã biết được sự thật; bà rất ít khi liên lạc với con trai, và lại hiếm khi đến thăm.
Nhưng nếu bà biết, dám chắc bà sẽ viết ra giấy.
“Cô có ý gì?” anh thận trọng hỏi.
Hyacinth nhấc cuốn nhật ký đang nằm trên mép bàn gần đó. “Bà nội anh,” cô nói, cả người tỏa ra sự hào hứng, “có một bí mật.” Cô mở cuốn nhật ký - cô đã đánh dấu một trang sách bằng một cái thẻ nhỏ tao nhã - và chìa nó ra, chỉ ngón trỏ vào một câu ở giữa trang, “Diamanti. Diamanti.” Cô nhìn lên, không thể kiềm lại một nụ cười toe toét hồ hởi. “Anh có biết nghĩa là gì không?”
Anh lắc đầu. “Tôi e là không.”
“Kim cương, Gareth. Nó có nghĩa là kim cương.”
Anh thấy mình nhìn vào trang giấy, ngay cả khi anh không hiểu nghĩa. “Tôi xin thứ lỗi?”
“Bà anh có nữ trang quý, Gareth. Và bà chưa từng tiết lộ cho ông anh.”
Môi anh há ra. “Cô đang nói gì?”
“Bà của bà đã đến thăm ngay sau khi cha anh được sinh ra. Và bà ấy đã đem theo một bộ nữ trang. Tôi cho là một bộ nhẫn. Với một cái vòng tay. Và Isabella chưa từng nói với bất cứ ai.”
“Bà đã làm gì với chúng?”
“Bà đã giấu chúng.” Hyacinth lúc này như sắp nhảy nhổm trên ghế xô-pha. “Bà giấu chúng trong Nhà Clair, ngay tại Luân Đôn. Bà viết rằng ông của anh không thích Luân Đôn, cho nên ít có rủi ro ông ấy sẽ tình cờ phát hiện được.”
Cuối cùng, chút hăng hái của Hyacinth cũng bắt đầu thấm vào anh. Không nhiều đâu - anh sẽ không để mình trở nên quá phấn khởi bởi một tin mà có thể hóa ra chỉ là một cuộc săn ngỗng trời. Nhưng sự hào hứng của cô thật dễ lây nhiễm, và trước khi anh nhận ra, anh đã nghiêng người tới trước, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn. “Cô đang nói gì chứ?” anh hỏi.
“Tôi đang nói,” cô nói, như thể đã lặp lại đến lần thứ năm, với mọi biện pháp hoán đổi câu chữ, “rằng bộ nữ trang có lẽ vẫn còn ở đó. Ồ!” Cô ngừng ngay lại, mắt cô gặp mắt anh với một sự đột ngột khiến người ta luống cuống. “Trừ khi anh đã biết đến chúng. Cha anh đã nắm chúng trong tay chưa?”
“Chưa,” Gareth cân nhắc. “Tôi không nghĩ vậy. Ít nhất tôi cũng chưa hề nghe chuyện đó.”
“Anh thấy không? Chúng ta có thể - ”
“Nhưng hiếm khi tôi được kể lại bất cứ chuyện gì,” anh chêm vào. “Cha tôi chưa bao giờ coi tôi là bạn tâm tình của ông ấy.”
Trong một lúc ánh mắt cô tỏ vẻ thương cảm, nhưng nó nhanh chóng bị đè bẹp bởi một nhiệt huyết gần như bất hợp pháp. “Vậy thì chúng vẫn còn ở đó,” cô nói phấn khích. “Hay ít nhất thì vẫn còn một cơ may. Chúng ta phải đi lấy chúng.”
“Cái gì - Chúng ta?” Ôi không.
Nhưng Hyacinth đang quá chú tâm vào sự hăng hái của cô để nhận ra nhấn âm của anh. “Cứ nghĩ mà xem, Gareth,” cô nói, giờ đã hoàn toàn thoải mái sử dụng tên anh, “đây có thể là câu trả lời cho tất cả những vấn đề tài chính của anh.”
Anh rụt lại. “Điều gì khiến cô nghĩ tôi có vấn đề tài chính?”
“Ôi, làm ơn đi,” cô giễu. “Mọi người đều biết anh có vấn đề tài chính. Hoặc nếu chưa có thì cũng sẽ có. Cha anh nợ ngập đầu từ đây tới Nottinghamshire và suốt dọc đường trở lại.” Cô ngừng lời, hẳn là để hít thở, rồi nói, “Lâu Đài Clair ở Nottinghamshire phải không nhỉ?”
“Vâng, tất nhiên, nhưng - ”
“Đúng rồi. Xem nào. Anh sẽ thừa kế những khoản nợ đó, anh biết mà.”
“Tôi có nhận ra.”
“Vậy thì còn phương pháp đảm bảo khả năng thanh toán nào tốt hơn là nắm trong tay bộ nữ trang của bà anh trước khi Ngài St. Clair tìm ra chúng? Bởi vì tôi và anh đều biết ông ta sẽ chỉ bán chúng rồi tiêu sạch sành sanh.”
“Cô có vẻ biết khá nhiều về cha tôi,” Gareth nói trong một giọng kín đáo.
“Vớ vẩn,” cô nhanh miệng. “Tôi chẳng biết gì về ông ta ngoại trừ chuyện ông ta ghét anh.”
Gareth nở một nụ cười, khiến anh cũng phải ngạc nhiên. Đó không phải chủ đề anh thường thấy hài hước. Nhưng dù vậy, chưa có ai dám đề cập một cách thẳng thắn như cô.
“Tôi không thể nói được về phần anh thì thế nào,” Hyacinth nói tiếp với một cái nhún vai, “nhưng nếu tôi mà ghét ai, thì anh có thể chắc chắn tôi sẽ làm hết mọi cách để khiến người đó không thể nắm trong tay bộ nữ trang đáng giá một gia tài.”
“Cô mới là một con chiên Cơ đốc giáo tích cực làm sao,” Gareth thì thầm.
Cô nhướng một bên mày. “Tôi chưa từng nói mình là một tấm gương trong sáng và nhân đạo.”
“Không,” Gareth nói, cảm thấy môi mình run run muốn mỉm cười. “Không, cô chắc chắn chưa hề nói như vậy.”
Hyacinth nắm hai bàn tay lại với nhau, rồi đặt chúng úp xuống lòng cô. Cô nhìn anh trông đợi. “Chà, vậy thì,” cô nói, một khi rõ ràng anh không bình luận thêm nữa, “chừng nào chúng ta đi?”
“Đi?” anh lặp lại.
“Đi tìm kim cương,” cô nói mất kiên nhẫn. “Bộ anh không lắng nghe những gì tôi vừa nói hay sao?”
Gareth đột nhiên thấy một hình ảnh rất đáng sợ về những thứ cô tưởng tượng. Cô mặc một bộ đồ màu đen, rõ rồi, và - lạy Chúa - gần như dám chắc là sẽ mặc đồ nam giới. Cô hẳn cũng sẽ khăng khăng đòi trèo xuống từ cửa sổ phòng ngủ bằng những tấm mền được buột gút lại.
“Chúng ta sẽ không đi đâu hết,” anh quả quyết.
“Tất nhiên chúng ta sẽ đi,” cô nói. “Anh phải lấy bộ nữ trang đó. Anh không thể để ông ta có chúng được.”
“Tôi sẽ đi.”
“Anh sẽ không bỏ tôi lại.” Đó là một lời tuyên bố, không phải một câu hỏi. Gareth cũng không trông mong bất cứ điều gì khác từ cô.
“Nếu tôi cố đột nhập vào Nhà Clair,” Gareth nói, “và việc đó vẫn còn là một giả định lớn, tôi sẽ phải đi vào lúc đêm khuya.”
“Chà, tất nhiên.”
Lạy Chúa lòng lành, chẳng lẽ cô không bao giờ ngừng nói hay sao? Anh ngừng lời, chờ để bảo đảm cô đã nói xong. Cuối cùng, với một màn trình diễn phóng đại về đức kiên nhẫn, anh kết thúc với câu, “Tôi sẽ không lôi cô khắp thành phố vào lúc đêm khuya. Khoan hãy tính đến những mối nguy, mà tôi bảo đảm với cô là đầy rẫy. Nếu chúng ta bị bắt gặp, tôi sẽ bị ép kết hôn với cô, và tôi chỉ có thể cho rằng mong muốn của cô cho điều đó xảy ra thì cũng ngang ngửa với tôi.”
Đó là một bài diễn văn sáo rỗng, và giọng anh còn khá là khoa trương và ra vẻ đứng đắn, nhưng nó có được tác dụng như anh muốn, buộc cô phải ngậm miệng đủ lâu để nghĩ thấu đáo hết cấu trúc câu lắc léo của anh.
Nhưng rồi cô lại mở miệng lần nữa, và nói, “Chà, anh sẽ không phải lôi tôi đi đâu.”
Gareth nghĩ đầu mình sắp nổ tung. “Lạy Chúa, cô à, cô có lắng nghe những gì tôi vừa nói không đó?”
“Tất nhiên tôi có lắng nghe. Tôi có những bốn người anh trai. Tôi có thể nhận ra một người đàn ông khinh khỉnh, lên mặt ra vẻ ta đây khi tôi thấy người đó.”
“Ôi, vì tình yêu của - ”
“Anh, Anh St. Clair, không suy nghĩ thấu đáo.” Cô nghiêng người tới trước, nhướng mày với một thái độ tự tin khiến người ta chưng hửng. “Anh cần tôi.”
“Như tôi cần một cái nhọt mủ,” anh lầm bầm.
“Tôi sẽ vờ như mình chưa nghe thấy điều đó,” Hyacinth nói. Qua những kẽ răng. “Bởi vì nếu tôi mà làm khác đi, tôi sẽ không sẵn lòng giúp anh đâu. Và nếu tôi mà có giúp anh - ”
“Cô có một lí lẽ nào không vậy?”
Cô điềm tĩnh ngó anh. “Anh không phải người có óc xét đoán như tôi nghĩ.”
“Kỳ lạ thật, cô lại có óc xét đoán đúng như tôi nghĩ.”
“Tôi cũng sẽ giả vờ mình chưa nghe thấy điều đó,” cô nói, chĩa ngón trỏ về phía anh trong một thái độ rất bất lịch sự. “Anh dường như đã quên rằng trong hai ta, tôi là người duy nhất có thể đọc được tiếng Ý. Và tôi không biết anh sẽ làm thế nào để tìm ra bộ nữ trang mà không có sự giúp đỡ của tôi.”
Môi anh há ra, và khi anh nói, giọng anh trầm, gần như bình thản đến đáng sợ. “Cô sẽ giấu thông tin không cho tôi biết?”
“Tất nhiên là không,” Hyacinth nói, bởi vì cô không thể nói dối anh được, ngay cả khi anh đáng bị như thế. “Tôi cũng có chút danh dự chứ. Tôi chỉ cố gắng giải thích cho anh thấy anh sẽ cần tôi ở đó, trong căn nhà. Kiến thức ngôn ngữ của tôi không hoàn hảo. Nhiều từ có nghĩa khá rộng, và tôi cần phải thấy căn phòng để có thể biết đích xác bà đang nói về thứ gì.”
Mắt anh nheo lại.
“Đó là sự thật, tôi thề!” Cô vội cầm lấy cuốn sách, lật giở một trang, rồi một trang nữa, rồi trở lại trang lúc đầu. “Nó ở ngay đây, anh thấy chưa? Armadio. Nó có thể là tủ có ngăn kéo. Hoặc cũng có thể là một cái tủ quần áo. Hay - ” Cô ngừng lời, nuốt xuống. Cô ghét phải thừa nhận mình không hiểu rõ, ngay cả khi sự kém cỏi là bảo đảm duy nhất cho cô có một chỗ bên cạnh anh khi anh đi tìm bộ nữ trang. “Nếu anh phải biết,” cô nói, không thể loại sự bực bội ra khỏi giọng nói, “tôi không thật sự chắc nó có nghĩa nào. Một cách cụ thể ấy,” cô nói thêm, bởi vì thật ra, cô khá chắc về nghĩa của nó. Và bản chất của cô không phải là thừa nhận những lỗi mình không có.
Trời đất ơi, những lỗi cô có cũng đủ khiến cô có một khoảng thời gian khó khăn rồi.
“Tại sao cô không tìm trong từ điển của cô?”
“Nó không được liệt ra,” cô nói dối. Đó không hẳn là một câu bịa đặt. Cuốn từ điển đã liệt ra một vài nghĩa thích hợp, chắc chắn là đủ cho Hyacinth thành thật thừa nhận cô đã hiểu một cách mơ hồ.
Cô chờ anh lên tiếng - có thể không lâu đủ mức cần thiết, nhưng nó cứ như cả thiên thu. Và cô không thể giữ im lặng. “Tôi có thể, nếu anh muốn, viết thư cho cô giáo cũ của tôi và hỏi nghĩa chính xác, nhưng cô ấy không phải là một người thư từ đáng tin cậy - ”
“Nghĩa là?”
“Nghĩa là tôi đã chẳng hề viết thư cho cô ấy suốt ba năm qua,” Hyacinth thừa nhận, “mặc dù tôi chắc chắn cô ấy sẽ giúp tôi. Những tôi không biết cô ấy bận rộn đến mức nào hay khi nào thì cô ấy mới có thời gian phúc đáp - lần cuối tôi nghe tin thì cô ấy đã cho ra đời một cặp song sinh - ”
“Tại sao chuyện này không làm tôi ngạc nhiên nhỉ?”
“Thật mà, và chỉ có trời mới biết phải mất bao lâu cô ấy mới trả lời. Người ta phải chăm chút mấy cặp song sinh kỹ lắm, hay ít nhất thì tôi cũng được kể lại như thế, và...” Giọng cô nhỏ lại khi cô thấy anh không lắng nghe. Cô lén liếc nhìn vào mặt anh và vẫn kết thúc, hầu như chỉ vì cô đã nghĩ đến những lời đó và chẳng có lí do gì mà không nói ra. “Chà, tôi không nghĩ cô ấy có đủ điều kiện để thuê vú nuôi,” cô nói, nhưng đến cuối câu giọng cô nhỏ dần.
Gareth giữ im lặng một khoảng thời gian dài như vô tận trước khi nói, “Nếu những gì cô nói là thật, và bộ nữ trang vẫn còn đang được giấu kín - và cũng không có gì chắc chắn về điều đó khi xét đến chuyện bà đã giấu chúng” - đôi mắt anh nhìn lên trong một lúc ngắn ngủi khi anh tính nhẩm - “hơn sáu mươi năm về trước, vậy thì chắc chắn chúng vẫn còn yên vị đến khi chúng ta nhận được ý nghĩa chính xác từ cô giáo cô.”
“Anh có thể chờ sao?” Hyacinth hỏi, cảm giác cả cái đầu cô di chuyển tới trước và rơi xuống vì khó tin. “Anh thật sự có thể chờ?”
“Tại sao lại không?”
“Bởi vì chúng ở đó. Bởi vì - ” Cô ngừng lời, không thể làm gì khác hơn là nhìn anh chằm chằm cứ như anh bị điên. Cô biết đầu óc con người không hoạt động như nhau. Và cô từ lâu đã biết hiếm có đầu óc người nào hoạt động như đầu óc cô. Nhưng cô không thể tưởng tượng nổi ai lại có thể chờ khi gặp được cơ hội này.
Trời ơi, nếu là cô thì họ sẽ trèo tường Nhà Clair ngay tối nay.
“Nghĩ về điều này đi,” Hyacinth nói, cúi người tới trước. “Nếu ông ta tìm thấy bộ nữ trang kia trong khoảng thời gian anh giành để tìm chúng, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.”
Anh không nói gì, nhưng cô có thể biết cuối cùng mình cũng đã khiến anh phải nghĩ lại.
“Còn chưa kể đến,” cô nói thêm, “tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nếu chuyện đó xảy ra.”
Cô liếc trộm anh. Anh tỏ ra không hề mủi lòng trước lí lẽ đó.
Hyacinth im lặng chờ trong khi anh suy nghĩ. Sự im lặng thật kinh khủng. Trong lúc huyên thuyên về cuốn nhật ký, cô có thể quên anh đã hôn cô, quên cô đã thích nụ hôn, và quên rằng anh rõ ràng không thích nó. Cô đã nghĩ cuộc gặp mặt tiếp theo của họ sẽ ngượng nghịu và lúng túng, nhưng với một mục đích và một sứ mệnh phải hoàn thành, cô cảm thấy đã khôi phục lại con người trước kia, và thậm chí nếu anh không đưa cô theo tìm bộ nữ trang kim cương, cô vẫn nghĩ mình nợ Isabella lời cám ơn.
Nhưng dù vậy, cô vẫn cứ nghĩ cô sẽ chết mất nếu anh bỏ cô lại. Hoặc là chết hoặc là giết anh.
Cô siết chặt hai bàn tay, giấu chúng trong những nếp váy. Đó là một cử chỉ lo lắng, và riêng chuyện cô đang làm động tác đó càng khiến cô nhấp nhổm. Cô ghét mình lo lắng, ghét anh khiến cô lo lắng, ghét phải ngồi đó và không nói một lời nào trong khi anh cân nhắc những lựa chọn. Nhưng ngược lại với những gì người khác tin, cô thỉnh thoảng cũng biết khi nào nên ngậm miệng, và rõ ràng cô chẳng thể nói thêm gì để lay chuyển anh. Có lẽ chỉ trừ...
Không, kể cả cô cũng không điên khùng đến mức đe dọa tự đi một mình.
“Cô sắp sửa nói gì?” Gareth hỏi.
“Tôi xin anh thứ lỗi?”
Anh nghiêng người tới trước, đôi mắt xanh sắc sảo và không hề dao động. “Cô sắp sửa nói gì?”
“Điều gì khiến anh nghĩ tôi sẽ nói?”
“Tôi có thể thấy điều đó qua nét mặt cô.”
Cô nghiêng đầu sang bên. “Anh biết tôi rõ đến thế sao?”
“Dù nó có vẻ đáng sợ thật, nhưng rõ ràng là tôi biết rõ cô.”
Cô quan sát anh ngồi ngả ra sau. Anh làm cô nhớ đến các anh cô khi anh cựa quậy trong cái ghế quá nhỏ; họ lúc nào cũng than phiền phòng khách của mẹ cô được thiết kế cho những người phụ nữ tí hon. Nhưng sự tương đồng chỉ dừng ở đó. Chẳng có ai trong số các anh cô táo bạo đến mức để tóc đuôi sam một cách ngang tàng như anh, và họ cũng không bao giờ nhìn cô với ánh mắt dữ dội khiến cô quên mất tên mình.
Dường như anh đang tìm điều gì đó trên nét mặt cô. Hoặc có lẽ anh chỉ đang cố gắng nhìn cô đăm đăm cho đến khi cô phải quy phục, chờ cho cô chịu thua vì áp lực.
Hyacinth cắn môi dưới - cô không đủ mạnh mẽ để giữ sự điềm tĩnh hoàn hảo. Nhưng cô cũng đã xoay xở để giữ lưng thẳng, và cằm ngẩng cao, và có lẽ quan trọng nhất là giữ cho miệng cô đóng lại trong khi anh ngồi cân nhắc.
Cả một phút trôi qua. Được rồi, hẳn là không hơn mười giây, nhưng cô có cảm giác như cả phút. Và rồi cuối cùng, bởi vì cô không thể chịu được lâu hơn, cô nói (nhưng rất khẽ khàng), “Anh cần tôi.”
Ánh mắt anh rơi xuống thảm trải sàn trong một thoáng trước khi trở lại gương mặt cô. “Nếu tôi đưa cô theo - ”
“Ôi, cám ơn anh!” cô reo, vừa kịp cưỡng lại thôi thúc nhảy cẩng lên.
“Tôi nói nếu tôi đưa cô theo,” anh nói, giọng anh nghiêm nghị hiếm thấy.
Hyacinth bắt mình phải im lặng ngay lập tức, nhìn anh với một biểu hiện biết vâng lời khá phù hợp.
“Nếu tôi đưa cô theo,” anh lặp lại, nhìn sâu vào mắt cô. “Tôi mong cô nghe theo mệnh lệnh của tôi.”
“Tất nhiên.”
“Chúng ta sẽ tiến hành theo ý tôi.”
Cô ngập ngừng.
“Hyacinth.”
“Tất nhiên,” cô vội nói, bởi vì cô có cảm giác nếu cô không nói liền, anh sẽ hủy kế hoạch ngay lập tức. “Nhưng nếu tôi có một ý hay...”
“Hyacinth.”
“Vì tôi hiểu tiếng Ý còn anh thì không mà,” cô nhanh chóng nói thêm.
Cái nhìn anh đưa cho cô vừa kiệt sức vừa khắc khổ.
“Anh không phải làm như tôi yêu cầu đâu,” cuối cùng cô nói, “chỉ lắng nghe thôi cũng được.”
“Được rồi,” anh nói với một tiếng thở dài. “Chúng ta sẽ đi vào tối Thứ Hai.”
Đôi mắt Hyacinth mở to vì ngạc nhiên. Sau tất cả những lời phản đối ầm ĩ kia, cô đã không trông chờ anh lên lịch sớm như vậy. Nhưng cô sẽ không than phiền. “Tối Thứ Hai,” cô đồng ý.
Cô nóng lòng quá đi mất.
Danh sách chương