Không khí hiện trường vô cùng quỷ dị, Diệp Tử Ninh nhíu nhíu đôi mắt phượng nhìn tôi, tôi như lá rụng trong cuồng phong sợ run nhìn anh ta, đáng thương tiểu bạch thỏ nãy giờ vẫn ôm bộ vị mẫn cảm nhíu mày, nhiệt độ hiện trường dần dần lâm vào một loại trạng thái đóng băng quỷ dị.

Lòng tôi hoảng sợ quả thực không thể dùng ngôn từ biểu đạt, đời này tôi chưa từng cảm thấy mình thật đáng xấu hổ như thế, không phải chỉ là một người thôi sao! Chính là trên thực tế tôi chính là sợ Diệp ma quỷ, trời ơi là trời.....>

Diệp mỗ quỷ ngạo mạn đi thong thả lại đây, anh ta đi tới một bước, tôi liền lui về sau một bước, mắt thấy sẽ bị buộc đến góc, tiểu bằng hữu Bạch Thần bỗng nhiên đứng lên ( ách...... Phỏng chừng trứng còn đau), cũng đi tới hướng tôi rất nhanh.

Tôi lui a lui, thối lui đến trước bàn ăn, tôi bối rối cầm lấy một ly nước trái cây lên uống, nước trái cây còn không có hít vào, hai người đã đến trước mặt của tôi, một trắng một đen thui, dọa, Hắc Bạch Song Sát a!

Bạch Thần hướng tôi lộ ra hàm răng trắng đẹp, vô cùng ôn nhu nói: “Tiểu Chu, nghe nói đêm nay ánh trăng rất đẹp, không bằng chúng ta lên đỉnh núi hẹn hò đi.” ;

“Phụt” một tiếng, ngụm nước trái cây tôi vừa uống vào ‘phụt’ ra ngoài làm thành một đường parabol hoàn mĩ, hơn nữa điều chết người là toàn bộ phun tới trên người Hắc Sát — Diệp ma quỷ. [yeah yeah, Tiểu Trư tiêu đời rồi >_

Mà bạn học Bạch Thần dường như chưa thấy tình huống trước mắt, mân miệng, thấy tôi bộ dáng chấn kinh quá độ bị sặc nên liên tục ho khan, vì thế một tay lấy móng vuốt đến vuốt sau lưng tôi giúp tôi thuận khí.

Thật sự là như một đêm mùa đông chợt đến ah, Diệp ma quỷ mặt càng đen......

Tôi mở to ánh mắt nai con chói lọi, tôi bắt đầu tin tưởng trên đời này có chuyện luân hồi, đời trước tôi khẳng định là làm rất nhiều việc ác cho nên đời này phải trả nợ.

Tôi kinh hoảng, trái tim tạm dừng một chút, thiếu chút nữa không thể hô hấp, vội vàng chân chó buông cái ly xuống, lấy khăn tay ra lau loạn trên người Diệp ma quỷ: “Thiếu...... Thiếu gia, tiểu nhân không ….không phải cố ý, ngài đại nhân đại lượng.”

Người nào đó nhếch mi: “Không không phải cố ý thì là cố ý?”

Ách...... Này...... Văn tự Trung Quốc sao phức tạp quá vậy trời...... Nhưng lúc này tôi không dám nói gì để chống đỡ......

Ma quỷ không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng quả nhiên bất đồng ah, có lẽ đưa cho anh ta trứng chim anh ta cũng có thể bới ra xương cốt à.

“Không phải đâu, oan uổng a thiếu gia, thiếu gia hiểu rõ, nô tỳ làm sao dám mạo phạm ngài đâu? Nô tỳ thật sự không phải cố ý, lại càng không là có ý, là không cẩn thận mới có thể phát sinh chuyện như vậy, nô tỳ lau cho ngài nha.”

Nhưng mà người có thể dễ dàng tha thứ như vậy thì không phải Diệp Tử Ninh, Diệp Tử Ninh là ai, là tiểu nhân chứ ai!! >”

Nhớ đến tình huống lần đầu tiên đi làm gặp anh ta trong bệnh viện, anh ta mặt lạnh nghiêm nghiêm cao cao tại thượng, tôi ăn nói khép nép chân chó sụp đổ.

Ai nha ai nha, mày nói phun nước trái cây thì phun nước trái cây đi, nhiều chỗ như vậy mày cố tình không phun, dám phải phun đến trên người Diệp Tử Ninh, còn có một ít phun lên bộ vị mẫn cảm kia nữa, má ơi, bây giờ tôi tiếp tục lau hay là làm bộ như không phát hiện đây tra, nhưng mà có một miếng nước trái cây màu đỏ cố tình dính ở nơi đó, trừ phi mắt bị mù nếu không chỉ cần có mắt là có thể nhìn thấy.

“Sao không tiếp tục lau?”

Tôi xấu hổ và giận dữ, trên đầu lộ ra ba đường hắc tuyến ==|||, bảo tôi như thế nào tiếp tục lau đây, hay là làm trò mặt mọi người “Vuốt ve” nơi đó của anh ta, giúp anh ta tự sướng sao??

Tôi ngẩng đầu đối diện cùng Diệp Tử Ninh, bộ dáng anh ta xem kịch vui, hơi thở ấm áp phất trên mặt của tôi, hại tôi không nhịn được rùng mình một cái, ai nha ai nha, người này thật sự là rất tà ác, khẳng định là cố ý muốn xem tôi xấu mặt!!

Người chung quanh đều dùng ánh mắt dò xét ngắm nhìn chúng tôi, dưới bao nhiêu ánh mắt khó lường như vậy, trong phút chốc đó tự nhiên tôi cảm thấy mình giống như …….tiểu quái thú.. …….bị nhốt trong lồng sắt...... cho người ta miễn phí tham quan.......... >”

Ngay tại thời điểm chúng tôi giằng co, Bạch mỗ còn không biết chết sống phun ra một câu.

“Tiểu Chu, em còn chưa trả lời tôi?”

“Trả lời cái gì?”

“Cùng đi hẹn hò đó!” Ánh mắt của bạn học Bạch Thần so với sao trên trời còn muốn sáng hơn.

“Này......” Tôi vừa định đâu có, chính là vừa quay đầu lại, nhìn đến mặt nghiêm của Diệp Tử Ninh, lạnh như kem mùa đông, thật đáng sợ......

Câu nói của tôi cứ như vậy mất đi một nữa......

Bạn học Bạch Thần cụp mắt, u buồn nói, “Em có phải là chán ghét tôi, cho nên không muốn cùng một chỗ với tôi không?”

“Không phải đâu, tôi không có chán ghét anh đâu......” Tôi vội vàng xua tay, nhìn bộ dáng ưu thương của anh ta làm cho ai thấy cũng đau lòng, đáng thương, lại đây tỷ tỷ ôm một cái......

“Chậc......” Một âm thanh lạnh lùng, hàm chứa nguy hiểm vô hạn lập tức vang lên, lại đem lời nói của tôi chém đẹp một đường, tôi nuốt nuốt nước miếng, rút lại cánh tay cùng vẻ mặt mezai nhìn Bạch Thần.

Nhưng mà có người e sợ cho thiên hạ bất loạn ah!!

Tay của tôi còn chưa rụt lại, ai ngờ Bạch Thần đã nhanh chóng đi tới cầm tay tôi, vô cùng vui vẻ vô cùng hoan hỉ cười nói: “Tôi biết là em chỉ thích tôi!”

“Ách......” Thật sự là câu nói khiến người ta sợ hãi không ngớt! Đầu tôi ‘pang pang’ nhất thời trống rỗng.

Tôi nói tiểu bằng hữu Bạch Thần nghe này, bạn không cần tiếp tục khiêu chiến cực hạn người nào đó nha, lòng tôi không chịu được kích thích cùng áp lực như vậy đâu, chẳng lẽ bạn không có nhìn thấy mặt Diệp mỗ mỗ đã muốn đen tới cực hạn rồi sao? Chẳng lẽ bạn không có cảm giác được trên người anh ta phát ra một hơi thở giết người nồng đậm sao?

Tiểu bằng hữu Bạch Thần à, bạn thanh tỉnh thanh tỉnh đi, hiểu rõ hoàn cảnh bây giờ chút đi, nếu bạn còn như vậy nữa chỉ sợ tôi sẽ bị bạn làm cho nguy hiểm, hôm nay đôi ta tuyệt đối có thể song phó hoàng tuyền hết đó!,

Tôi theo bản năng nhìn thoáng qua Diệp Tử Ninh, không ngờ lại nhìn đến ánh mắt anh ta cùng Bạch Thần hai người nhiệt liệt, ngọn lửa bùm bùm thiêu đốt, tình hình chiến đấu không thua gì chiến tranh Iraq.

Tôi nhìn nhìn Diệp Tử Ninh, lại nhìn xem Bạch Thần, một người anh tuấn bất phàm, một người trong trắng tinh khôi, Diệp Tử Ninh thấy tôi và Bạch Thần cùng một chỗ liền tức giận đến nổi điên, mà Bạch Thần lại giống như cố ý theo tôi lôi kéo làm quen, tôi cũng không cho rằng tôi xinh đẹp đến nông nỗi người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.

...... Cho nên......

Phía trước phía sau, cuối cùng tôi kết một chút, hơn nữa để não bổ, nháy mắt lòng tôi liền dâng lên một câu chuyện xưa lãng mạn tà ác:

Đây là một câu chuyện về quan hệ ngạo khí công cùng nữ vương thụ. Hai người không để ý ánh mắt thế tục, oanh oanh liệt liệt yêu thương. Tuy rằng bọn họ mặc kệ ánh nhìn của người khác nhưng là trong nhà vẫn gây áp lực cho bọn anh ta, ép bọn họ kết hôn, vì thế đầu tiên Diệp Tử Ninh thỏa hiệp, đáp ứng an bài trong nhà, cùng con gái tập đoàn nào đó tiến hành đám hỏi, cũng cùng Bạch Thần chia tay nhưng mà Bạch Thần làm sao đồng ý, vừa khóc hai nháo ba thắt cổ nhưng mà vẫn không có thể giữ chặt được tâm của Diệp Tử Ninh ( Diệp Tử Ninh từ trước đến nay đủ ác đủ vô tình!), Bạch Thần thương tâm thống khổ sau một lúc, quyết định phải đi phá hoại, lại lầm tôi chính là cô gái phải làm đám hỏi với Diệp Tử Ninh, vì thế liền xuất hiện trường hợp song vương đoạt hậu giờ phút này......

“A!” Một cái bàn tay “Bộp” một tiếng, rất không khách khí chụp đầu tôi!

Mẹ nó, đau chết người, tôi phẫn nộ ngẩng đầu lại vừa vặn gặp phải ánh mắt lợi hại dường như có thể giết người của Diệp Tử Ninh, vì thế tức giận của tôi liền tan thành mây khói, còn thật không có cốt khí rụt đầu.

“Em đang miên man suy nghĩ cái gì?!”

“Không...... Không có gì.” Tôi chột dạ trả lời, che dấu tư tưởng hủ nữ mãnh liệt mênh mông trong lòng, thiệt là một đôi đẹp nha, tuy rằng tôi cũng thích bạn Bạch Thần nhưng càng muốn nhìn đến bộ dáng bạn Bạch Thần ở trên giường quyến rũ Diệp Tử Ninh...... Ánh mắt mềm mại như tơ kia...... Ngẫm tới là chảy nước miếng......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện