Thì ra thời gian giống như là ‘em bé’ của đàn ông, đều rất giàu tính co dãn, bởi vì chúng nó có thể dài
có thể ngắn, mấu chốt là phù thuộc vào tâm tình của bạn. Ngay tại khi
Diệp Tử Ninh nhìn chằm chằm vào môi của tôi thì tôi khẩn trung toàn thân da gà đều dựng đứng cả lên, một phút đồng hồ ngắn ngủn kia tựa như qua
một thế kỉ, lại qua một thế kỉ như vậy nữa, tôi sẽ xương cốt chẳng còn.
Tôi là một đứa thanh niên vô cùng có tâm hồn nghệ thuật, cho nên từ nhỏ chỉ biết tôi là Long truyền nhân, nhưng mà gặp được Diệp Tử Ninh như vậy, tôi sợ, tôi không phải là dũng sĩ, tôi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta, tôi không dám phản kích, thạm chí ngay cả thở mạnh một cái tôi cũng không dám, dưới biểu hiện khuôn mặt đang bình tĩnh kia, trái tim của tôi đang run rẩy đón gió ah!
Tôi không dám ‘công chính quanh minh’ nhìn lại Diệp Tử Ninh, chỉ dám dùng khóe mắt đi quan sát thời sự, mà cục diện chính trị đương thời chính là: “Anh ta còn đang trừng mắt nhìn vào môi tôi, trong ánh mắt lòe lòe ánh lửa, bất quá không phải lửa dục mà là lửa giận!”
Mẹ yêu ơi, anh ta vì cái gì mà nhìn chằm chằm vào môi con thế? Chẳng lẽ trên mặt tôi dính cái gì bẩn sao, hay là vì……. Vừa rồi anh ta nhìn thấy Bạch Thần hôn tôi? Ý tưởng này làm cho lông tơ toàn thân của tôi tất cả đều dựng thẳng cả lên.
Tôi bỗng nhiên nhìn thấy ảnh ngược của mình trên kính lái xe, ách! Chết tiệt! Môi nhìn qua có chút sưng đỏ! Tầm mắt của tôi nhìn qua kính thấy Diệp Tử Ninh, tầm mắt hai người giao nhau một chút, lúc này mắt phượng của anh ta nhíu lại, một cái nhìn có tính sát thủ chíu lại đây, tôi chấn kinh giống như con thỏ nhỏ tựa đầu vào kính xe, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Không biết có phải vì tâm lý bất an hay không mà tôi cảm thấy không khí trong xe bắt đầu bất an một cách đen tối, im lặng đến mức tôi có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình, cùng với anh ta.
“Thế nào? Chẳng lẽ em chán ghét tôi như vậy, một câu cũng không muốn nói với tôi sao?”
“Không phải………. không phải, ngày đó em bị Bạch Thần đụng xe phải, sau đó hôn mê bất tỉnh cho nên mới không trở về được…….. sau đó anh ta lại nói là sợ em bị di chứng gì nên kêu em ở lại nơi đó nghỉ ngơi vài ngày, anh ta đã thông báo cho anh, anh ta nói…………”
“Anh ta nói cái gì?” Ánh mắt của anh ta càng ngày càng thâm, hơi thở nguy hiểm bao phủ ở bốn phía của tôi, tôi có cảm giác không khí càng thêm loãng, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng sau đó liếm liếm một một chút.
Ách! Có thể hay không đừng dựa gần vào tôi như vậy, tôi sẽ có áp lực, hơn nữa là áp lực rất lớn!
“Anh ta nói…… anh không quan tâm đến sống chết của em nữa!” Tôi càng nói càng nhỏ giọng, càng nói càng cảm thấy ủy khuất muốn chết.
“Cho nên em cứ như vậy tin tưởng lời anh ta nói?” Diệp Tử Ninh nên cằm của tôi lên, làm cho tôi không thể nào không ngẩng đầu đối diện với anh ta.
Tôi bị Diệp Tử Ninh vây trong một cái không gian nho nhỏ, làm cho tôi nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, hai mắt trợn lên, trái tim nhỏ bé yếu ớt của tôi thật sự là không chịu nổi kích thích bay lên đến tận trời xanh thế này đâu ah, dưới cái trừng mắt giết người của anh ta, tôi gật gật đầu.
Mới vừa gật đầu là đổi lấy lực niết của anh ta lớn hơn nữa.
"Ách, đau quá......"
“Thì ra em cũng biết đau, tôi đây lại tính là đâu cái gì?”
Đau? Anh ta làm sao bị thương? Tôi nao nao, đảo mắt qua anh ta một vòng, nhưng toàn thân anh ta trên dưới trái phải nào có một cái miệng vết thương nào đâu, chẳng lẽ là nội thương, hay là……… anh ta bị bệnh khó nói?
Tôi vừa định mạo hiểm sinh mệnh hỏi anh ta làm sao đau? Nhưng mà thấy hoa mắt, Diệp Tử Ninh đột nhiên nắn môi thôi thành hình hoa cúc, sau đó không nói một lời cúi đầu thô bạo hôn tôi.?!
Mụ nội nó, một ngày đến hai lần, hơn nữa không được sự đồng ý của tôi! Đem chủ nhân của cái miệng này ném ở nơi nào đó?!
"Thiếu gia......"
Hu hu! Đau quá!
Diệp Tử Ninh giống như muốn ăn tôi vào trong bụng, dùng lực rất lớn tra tấn môi tôi, tôi bị anh ta hôn, trong khoảng cách muốn nghiêng đầu cầu xin tha thứ, nhưng mà ánh mắt của anh ta trầm xuống, cố định chặt cái gáy của tôi, hôn cuồng nhiệt nóng bỏng làm cho câu nói kế tiếp của tôi đều bị nuốt mất……..
Nụ hôn của anh ta mang theo tham lam, mang theo trả thù, màng theo sự ngoan cố của một đứa bé, giống như là đang tuyên thệ quyền sở hữu của mình, tuy rằng thần trí tôi càng ngày càng mơ hồ, nhưng tôi vẫn có thể cảm anh ta đang tức giận, và tựa hồ có……. bất an.
Đôi mi đẹp của anh ta gắt gao nhắm lại giống như là rất không vui vẻ ấy, lòng tôi không biết vì sao bỗng trở nên căng thẳng, một cảm giác mềm mại tình tự lan truyền trong lòng, tôi thật muốn nâng tay lên vuốt đi đôi mi đang nhíu lại của anh ta, nhưng mà tôi không thể động đậy!
Bên trong xe không khí rất loãng, hơn nữa anh ta hung hăng hôn một phen như vậy cướp đi quyền lợi hô hấp của tôi, còn cướp đi không khí trong miệng của tôi, ách…… tôi hôn mê, có loại cảm giác thiếu dưỡng khí như đang ở cao nguyên, đầu óc cứ mơ mơ hồ hồ, khí lực cũng dần dần mất đi, chỉ có thể trầm luân rồi lại tiếp tục trầm luân, ngay cả việc Diệp Tử Ninh là một ly sữa Ba Lộc tôi cũng tạm thời quên đi, chỉ có thể theo động tác của anh ta mà hé miệng ra, để cho anh ta tiến vào trong miệng tôi chơi đùa, gắt gao dựa lẫn vào nhau………..
“Uhm……” Tôi tựa vào trong lòng ngực, bị anh ta ôm trong vòng tay, trong hỗn loạn, tôi cảm giác tay anh ta không biết khi nào thì đã xâm nhập vào vạt áo của tôi, hơi lạnh bàn tay trùm trên ngực làm tôi rùng mình.
“Không được….” tôi mơ hồ không rõ đẩy nhẹ anh ta một cái, ít nhất là không được ở trong này, không được ở trên xe!
Diệp Tử Ninh vừa nghe đến lời nói của tôi, tay hơi dừng lại một chút, ngay say đó, ánh mắt nhíu lại, trong mắt phượng trầm xuống giống như sự im lặng trước khi bão táp kéo tới, sau đó giống như nổi điên, bất chấp tất cả, giống như mà cố ý đối nghịch tôi mà đưa tay vào dò xét, sờ soạng đến chỗ mềm mại kia mà nắm chặt không buông.
Tôi giống như bị trời đánh trúng, cả người run lên, sau đó thở hổn hển một tiếng, một tiếng nhu nhược này giống như là một con mèo đang làm nũng làm cho tay anh ta càng thêm dùng sức mà hăng say sờ niết.
Hơi thở ấm áp của anh ta phun trên mặt tôi, tay thì mat xa trên da tôi, dần dần, nhiệt độ cơ thể tôi cũng bắt đầu tăng lên, trên ngực của trở nên phập phồng, ở trong lòng ngực anh ta của người tôi mềm nhũn ra, nhưng mà lí trí tôi cũng chưa tan hoàn toàn, trong nội tâm tôi từ chối vài cái, rốt cuộc anh ta mới hơi hơi buông miệng ra hô ra: “Em thật sự không muốn ở nơi này làm chuyện này, nếu như bị người ta đi qua bắt gặp được thì mất mặt lắm, thảm hại hơn chính là bây giờ khoa học kĩ thuật phát triển như vậy, đa số di dộng của người ta đều có camera, nếu bị một người vô sỉ chụp được hình rồi sau đó đem phát tán trên mạng, đến lúc đó thật sự là hối hận không kịp!”
Nhưng Diệp Tử Ninh không lập tức buông tôi ra ngay mà mũi chạm mũi nhìn tôi, giống như là muốn nhìn thấu vào trong chỗ sâu nhất linh hồn của tôi.
Tôi hớp lấy từng ngụm không khí, nhìn vào anh ta, trong mắt anh ta là một chút tình tự tôi không quen, một chút gì đó mà…….. tôi chưa từng thấy qua……
Trong lòng tôi lại căng thẳng mà không nói được nguyên cớ vì sao lại thế!
Ánh mắt anh ta càng trở nên thâm trầm, dưới ánh đèn mờ nhạt trong xe, sắc mặt anh ta có chút khó coi, trên môi giống như không hề có tí huyết sắc.
Không khí bên trong xe giống như bị đóng băng, anh ta không động, tôi cũng không dám lộn xộn, anh ta không nói lời nào, tôi cũng không dám mở miệng nói trước, bên trong xe yên tĩnh như có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
Thật lâu sau, anh ta mở miệng, từng chữ từng chữ một, giọng nói mang theo chút ủ rũ: “Thật xin lỗi, tôi không nên đem những thứ em không thích áp đặt lên em, nhưng tôi là chính mình, bất quá em yên tâm, về sau sẽ không có chuyện như vậy, chúng ta đi thôi.
Mới có một câu mà anh ta nói giống nhu thật cố sức lắm ấy, nói xong câu đó, anh ta thản nhiên, lần đầu tiên thật trầm mặc mà thở dài một hơi, sau đó cúi đầu giúp tôi mang đai ăn toàn, rồi nghiêng người lại lái xe, bắt đầu từ lúc đó, anh ta không có liếc nửa con mắt để nhìn tôi thêm cái nào nữa.
“Nhưng tôi là chính mình?”
Những lời này là có ý gì? Tôi giật mình sửng sờ ngồi ở một chỗ, có chút bất tri bất giác phát hiện, hình như là anh ta đang giận tôi, mỗi lần anh ta giận đều nói thẳng ra mà không phải kì quái giống như bây giờ, hơn nữa……… coi tôi giống như là một cái gì bất nhã lắm ấy, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của tôi. >”
Tôi vài lần khẩn trương, rất muốn giải thích cùng anh ta vì sao tôi mất tích hai ngày, hoặc là mở miệng kể chuyện cười, giải cứu không khí đóng băng này một chút, nhưng mà tôi không có dũng khí nên một câu cũng nói không nên lời.
Một đường không nói chuyện, chúng tôi về tới căn biệt thự cao cấp của anh ta, anh ta vẫn giống như lúc trước, rất có phong độ rất galang mà giúp tôi mở cửa xe, bất quá không phải “Nho nhã lễ độ”, mà là”Lạnh lùng có lễ” mà thôi.}
Sau khi đóng cửa lại, anh ta không nhìn tôi cái nào mà trực tiếp đi vào phòng anh ta, bỏ lại tôi một người giống như con ngốc, đứng ngơ ngác ở đó.
Trong lòng không hiểu vì sao tự nhiên cả người cảm thấy không thoải mái, má ơi, thật sự là bị coi thường rồi, rốt cuộc anh ta cũng không tra tấn tôi, không ăn nói quái ghở với tôi, không động tay động chân với tôi nữa rồi, tôi hẳn là phải cảm thấy cao hứng mới đúng chứ, vì sao lại có cảm giác thất vọng thế này? Hay là tôi thích bị ngược? Má ơi!!! >”
Ý tưởng này làm tôi rùng mình một cái!!!
Có ai đã từng nói qua tình yêu tới nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ có thịt heo cuốn bánh tráng mới làm vĩnh hằng! Có lẽ tôi nên nấu cho anh ta tí đồ ăn khuya, chờ một chút giống như lúc trước vỗ vỗ mông ngựa của anh ta, nịnh bợ anh ta, nói không chừng anh ta sẽ vui vẻ trở lại.
Cứ làm như vậy đi!
Tôi đi về hướng phòng bếp, trong khoảng khắc đi vào trong cửa kia, tôi ngừng lại. Trên bàn đặt hai dĩa thịt bò chưa từng động qua, ở giữa là một chai rượu vang chưa mở nắp, còn có ngọn nến màu đỏ……..
Bên cạnh trên mặt bàn còn đặt một chiếc bánh ngọt cỡ trung, trên bánh ngọt là một cái đầu heo, có chút giống tôi……
Thì ra anh ta thật sự hứa là hẹn tôi chuẩn bị bữa tối, nội tâm của tôi bắt đầu có chút bất an, tôi vẫn nghĩ là Diệp Tử Ninh đùa giỡn với tôi, chuyện muốn tôi làm bạn gái cũng chỉ là ngẫu hứng nhất thời mà anh ta thuận miệng nói mà thôi, về phần anh ta muốn đích thân xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho tôi, tôi chỉ nghĩ đây là một câu chuyện cười mà thôi, nhưng mà hiện tại những cái trước mắt chứng minh tôi sai lầm rồi……
Cái này hẳn là bữa tối mấy hôm trước, nói cách khác, ngày đó anh ta không tìm được tôi, hẳn là cũng sốt ruột giống như Tư Đồ.
Tôi giống như một đứa bé làm sai chuyện, trong nội tâm càng thêm bất an, hình như tôi làm tổn thương anh ta rồi, nên làm cái gì bây giờ đây?
Tôi ở trong phòng bếp bất an thì hai con heo lại bay tới kêu to:
Con heo A: “Thời gian cực nhanh, năm tháng không có buông tha ai bao giờ, có cơm thì ăn đi, có tiền thì chơi đi, có tình thì chiếm giữ đi, cho nên có sai thì cũng liền sửa đi!
Con heo B: “Đi nhận sai đi, không cần tước đoạt cơ hội của Diệp Tử Ninh làm người tôi đi, phải biết rằng bởi vì cô do dự mà làm cho xã hội này có thêm một thằng công tử chơi đùa con gái nhà người ta, sau khi cô chết lấy cái gì đi gặp Mao Chủ Tịch đây hử?”
Được rồi, tôi mà luyến tiếc da mặt của mình thì không cứu được một người đàn ông tâm đã tàn rồi, cho nên Tiêu Chu tôi vì Đảng, vì quốc gia, vì nhân dân, vì trăm trăm ngàn ngàn các cô gái mezai hợp lại một lần đi!
Tôi thật sự là rất vĩ đại, Đảng cùng nhân dân hẳn là phải nên thưởng cho tôi mới đúng nha!
Lúc tôi coi như là hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi về phía phòng Diệp Tử Ninh thì cửa phòng anh ta mở ra, đi ra là một người đàn ông ăn mặc quá tỉ mỉ------- Diệp Tử Ninh!
Má ơi, Diệp Tử Ninh bình thường vốn đã đủ phần yêu nghiệt rồi, bây giờ lại ăn mặc thế kia thì cấp bậc yêu nghiệt tăng lên vù vù, ngay cả là tôi nhìn thấy còn nhịn không được mà chảy nước miếng ah!
Có điều mỗ yêu nghiệt lúc đi qua tôi không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, coi tôi giống như là bãi phân ấy, tôi lại một lần không bị nhìn……….. hu hu hu.... (>_
“Thiếu gia…..” tôi coi như mình không mặt mũi đi theo sát anh ta, giống như con chó Nhật đi sát mông chủ. >
“………….”
Lần thứ ba, đây là lần thứ ba bị không nhìn a......
“Thiếu gia, đã trễ thế này, ngài đi nơi nào vậy ạ?” Tôi không ngừng cố gắng.
Lần này anh ta ngừng lại, tao nhã xoay người, nhìn cavat màu đỏ thẩm trên cổ anh ta, tôi bỗng mình rất có tiềm chất làm sói [Ách, tôi là phấn khích vì cavat nhé, có thể lúc nhỏ xem phim AG Nhật Bản hơn nhiều, trong AG, nam chính sẽ lấy cavat mà buộc chặt vào nữ chính, sau đó bắt đầu những tình tiết ‘cua đồng’, có thể xem nhiều thứ không thuần khiết như thế cho nên bây giờ tôi vừa thấy được mĩ nam tinh anh mang cavat là lại có loại xúc động như sói nhìn thấy cừu
Nhưng mà tôi phải bình tĩnh!
Diệp Tử Ninh mỉm cười với tôi, miệng có chút khinh thường: “Tôi đi đâu, cần phải báo cáo với em sao?”
Tôi sửng sốt một chút, cứng ngắc lắc đầu, ngữ khí của anh ta cùng cái nét cười khinh khỉnh kia làm cho tôi không thoải mái, tôi không thích, giống như hỏi một đứa ngốc cười vui lắm phải không?
Anh ta cười khẽ, “Phải biết rằng địa vị em ở trong nhà này chỉ là một đứa osin mà thôi, đừng tưởng rằng tôi lên giường với em một lần thì em là bạn gái của tôi, về sau chuyện của tôi, không cần em hỏi đến!
Nói xong, anh ta tiêu sái xoay người mà đi, lưu lại một hương vị nước hoa đặc biệt của anh ta.
Tôi rất muốn hô to với anh ta những lời này, nhưng mà cổ họng tôi không biết vì sau lại đau đau, thậm chí không biết vì cái gì, tay chân của tôi có chút rét run, ha ha ha, đúng vậy, là tôi nhiều chuyện xen vào việc của người khác, bất quá tôi chỉ là một đứa osin, một đứa osin lên giường một lần với anh ta mà tôi, tôi dựa vào cái gì mà quản anh ta chứ?
Tôi nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt của mình, nhìn gương trên hành lang miễn cưỡng cười một cái, trong gương là khuôn mặt tươi cười của tôi, nhưng bị táo bón, vô cùng khó coi……..
Tôi là một đứa thanh niên vô cùng có tâm hồn nghệ thuật, cho nên từ nhỏ chỉ biết tôi là Long truyền nhân, nhưng mà gặp được Diệp Tử Ninh như vậy, tôi sợ, tôi không phải là dũng sĩ, tôi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ta, tôi không dám phản kích, thạm chí ngay cả thở mạnh một cái tôi cũng không dám, dưới biểu hiện khuôn mặt đang bình tĩnh kia, trái tim của tôi đang run rẩy đón gió ah!
Tôi không dám ‘công chính quanh minh’ nhìn lại Diệp Tử Ninh, chỉ dám dùng khóe mắt đi quan sát thời sự, mà cục diện chính trị đương thời chính là: “Anh ta còn đang trừng mắt nhìn vào môi tôi, trong ánh mắt lòe lòe ánh lửa, bất quá không phải lửa dục mà là lửa giận!”
Mẹ yêu ơi, anh ta vì cái gì mà nhìn chằm chằm vào môi con thế? Chẳng lẽ trên mặt tôi dính cái gì bẩn sao, hay là vì……. Vừa rồi anh ta nhìn thấy Bạch Thần hôn tôi? Ý tưởng này làm cho lông tơ toàn thân của tôi tất cả đều dựng thẳng cả lên.
Tôi bỗng nhiên nhìn thấy ảnh ngược của mình trên kính lái xe, ách! Chết tiệt! Môi nhìn qua có chút sưng đỏ! Tầm mắt của tôi nhìn qua kính thấy Diệp Tử Ninh, tầm mắt hai người giao nhau một chút, lúc này mắt phượng của anh ta nhíu lại, một cái nhìn có tính sát thủ chíu lại đây, tôi chấn kinh giống như con thỏ nhỏ tựa đầu vào kính xe, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Không biết có phải vì tâm lý bất an hay không mà tôi cảm thấy không khí trong xe bắt đầu bất an một cách đen tối, im lặng đến mức tôi có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình, cùng với anh ta.
“Thế nào? Chẳng lẽ em chán ghét tôi như vậy, một câu cũng không muốn nói với tôi sao?”
“Không phải………. không phải, ngày đó em bị Bạch Thần đụng xe phải, sau đó hôn mê bất tỉnh cho nên mới không trở về được…….. sau đó anh ta lại nói là sợ em bị di chứng gì nên kêu em ở lại nơi đó nghỉ ngơi vài ngày, anh ta đã thông báo cho anh, anh ta nói…………”
“Anh ta nói cái gì?” Ánh mắt của anh ta càng ngày càng thâm, hơi thở nguy hiểm bao phủ ở bốn phía của tôi, tôi có cảm giác không khí càng thêm loãng, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng sau đó liếm liếm một một chút.
Ách! Có thể hay không đừng dựa gần vào tôi như vậy, tôi sẽ có áp lực, hơn nữa là áp lực rất lớn!
“Anh ta nói…… anh không quan tâm đến sống chết của em nữa!” Tôi càng nói càng nhỏ giọng, càng nói càng cảm thấy ủy khuất muốn chết.
“Cho nên em cứ như vậy tin tưởng lời anh ta nói?” Diệp Tử Ninh nên cằm của tôi lên, làm cho tôi không thể nào không ngẩng đầu đối diện với anh ta.
Tôi bị Diệp Tử Ninh vây trong một cái không gian nho nhỏ, làm cho tôi nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, hai mắt trợn lên, trái tim nhỏ bé yếu ớt của tôi thật sự là không chịu nổi kích thích bay lên đến tận trời xanh thế này đâu ah, dưới cái trừng mắt giết người của anh ta, tôi gật gật đầu.
Mới vừa gật đầu là đổi lấy lực niết của anh ta lớn hơn nữa.
"Ách, đau quá......"
“Thì ra em cũng biết đau, tôi đây lại tính là đâu cái gì?”
Đau? Anh ta làm sao bị thương? Tôi nao nao, đảo mắt qua anh ta một vòng, nhưng toàn thân anh ta trên dưới trái phải nào có một cái miệng vết thương nào đâu, chẳng lẽ là nội thương, hay là……… anh ta bị bệnh khó nói?
Tôi vừa định mạo hiểm sinh mệnh hỏi anh ta làm sao đau? Nhưng mà thấy hoa mắt, Diệp Tử Ninh đột nhiên nắn môi thôi thành hình hoa cúc, sau đó không nói một lời cúi đầu thô bạo hôn tôi.?!
Mụ nội nó, một ngày đến hai lần, hơn nữa không được sự đồng ý của tôi! Đem chủ nhân của cái miệng này ném ở nơi nào đó?!
"Thiếu gia......"
Hu hu! Đau quá!
Diệp Tử Ninh giống như muốn ăn tôi vào trong bụng, dùng lực rất lớn tra tấn môi tôi, tôi bị anh ta hôn, trong khoảng cách muốn nghiêng đầu cầu xin tha thứ, nhưng mà ánh mắt của anh ta trầm xuống, cố định chặt cái gáy của tôi, hôn cuồng nhiệt nóng bỏng làm cho câu nói kế tiếp của tôi đều bị nuốt mất……..
Nụ hôn của anh ta mang theo tham lam, mang theo trả thù, màng theo sự ngoan cố của một đứa bé, giống như là đang tuyên thệ quyền sở hữu của mình, tuy rằng thần trí tôi càng ngày càng mơ hồ, nhưng tôi vẫn có thể cảm anh ta đang tức giận, và tựa hồ có……. bất an.
Đôi mi đẹp của anh ta gắt gao nhắm lại giống như là rất không vui vẻ ấy, lòng tôi không biết vì sao bỗng trở nên căng thẳng, một cảm giác mềm mại tình tự lan truyền trong lòng, tôi thật muốn nâng tay lên vuốt đi đôi mi đang nhíu lại của anh ta, nhưng mà tôi không thể động đậy!
Bên trong xe không khí rất loãng, hơn nữa anh ta hung hăng hôn một phen như vậy cướp đi quyền lợi hô hấp của tôi, còn cướp đi không khí trong miệng của tôi, ách…… tôi hôn mê, có loại cảm giác thiếu dưỡng khí như đang ở cao nguyên, đầu óc cứ mơ mơ hồ hồ, khí lực cũng dần dần mất đi, chỉ có thể trầm luân rồi lại tiếp tục trầm luân, ngay cả việc Diệp Tử Ninh là một ly sữa Ba Lộc tôi cũng tạm thời quên đi, chỉ có thể theo động tác của anh ta mà hé miệng ra, để cho anh ta tiến vào trong miệng tôi chơi đùa, gắt gao dựa lẫn vào nhau………..
“Uhm……” Tôi tựa vào trong lòng ngực, bị anh ta ôm trong vòng tay, trong hỗn loạn, tôi cảm giác tay anh ta không biết khi nào thì đã xâm nhập vào vạt áo của tôi, hơi lạnh bàn tay trùm trên ngực làm tôi rùng mình.
“Không được….” tôi mơ hồ không rõ đẩy nhẹ anh ta một cái, ít nhất là không được ở trong này, không được ở trên xe!
Diệp Tử Ninh vừa nghe đến lời nói của tôi, tay hơi dừng lại một chút, ngay say đó, ánh mắt nhíu lại, trong mắt phượng trầm xuống giống như sự im lặng trước khi bão táp kéo tới, sau đó giống như nổi điên, bất chấp tất cả, giống như mà cố ý đối nghịch tôi mà đưa tay vào dò xét, sờ soạng đến chỗ mềm mại kia mà nắm chặt không buông.
Tôi giống như bị trời đánh trúng, cả người run lên, sau đó thở hổn hển một tiếng, một tiếng nhu nhược này giống như là một con mèo đang làm nũng làm cho tay anh ta càng thêm dùng sức mà hăng say sờ niết.
Hơi thở ấm áp của anh ta phun trên mặt tôi, tay thì mat xa trên da tôi, dần dần, nhiệt độ cơ thể tôi cũng bắt đầu tăng lên, trên ngực của trở nên phập phồng, ở trong lòng ngực anh ta của người tôi mềm nhũn ra, nhưng mà lí trí tôi cũng chưa tan hoàn toàn, trong nội tâm tôi từ chối vài cái, rốt cuộc anh ta mới hơi hơi buông miệng ra hô ra: “Em thật sự không muốn ở nơi này làm chuyện này, nếu như bị người ta đi qua bắt gặp được thì mất mặt lắm, thảm hại hơn chính là bây giờ khoa học kĩ thuật phát triển như vậy, đa số di dộng của người ta đều có camera, nếu bị một người vô sỉ chụp được hình rồi sau đó đem phát tán trên mạng, đến lúc đó thật sự là hối hận không kịp!”
Nhưng Diệp Tử Ninh không lập tức buông tôi ra ngay mà mũi chạm mũi nhìn tôi, giống như là muốn nhìn thấu vào trong chỗ sâu nhất linh hồn của tôi.
Tôi hớp lấy từng ngụm không khí, nhìn vào anh ta, trong mắt anh ta là một chút tình tự tôi không quen, một chút gì đó mà…….. tôi chưa từng thấy qua……
Trong lòng tôi lại căng thẳng mà không nói được nguyên cớ vì sao lại thế!
Ánh mắt anh ta càng trở nên thâm trầm, dưới ánh đèn mờ nhạt trong xe, sắc mặt anh ta có chút khó coi, trên môi giống như không hề có tí huyết sắc.
Không khí bên trong xe giống như bị đóng băng, anh ta không động, tôi cũng không dám lộn xộn, anh ta không nói lời nào, tôi cũng không dám mở miệng nói trước, bên trong xe yên tĩnh như có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.
Thật lâu sau, anh ta mở miệng, từng chữ từng chữ một, giọng nói mang theo chút ủ rũ: “Thật xin lỗi, tôi không nên đem những thứ em không thích áp đặt lên em, nhưng tôi là chính mình, bất quá em yên tâm, về sau sẽ không có chuyện như vậy, chúng ta đi thôi.
Mới có một câu mà anh ta nói giống nhu thật cố sức lắm ấy, nói xong câu đó, anh ta thản nhiên, lần đầu tiên thật trầm mặc mà thở dài một hơi, sau đó cúi đầu giúp tôi mang đai ăn toàn, rồi nghiêng người lại lái xe, bắt đầu từ lúc đó, anh ta không có liếc nửa con mắt để nhìn tôi thêm cái nào nữa.
“Nhưng tôi là chính mình?”
Những lời này là có ý gì? Tôi giật mình sửng sờ ngồi ở một chỗ, có chút bất tri bất giác phát hiện, hình như là anh ta đang giận tôi, mỗi lần anh ta giận đều nói thẳng ra mà không phải kì quái giống như bây giờ, hơn nữa……… coi tôi giống như là một cái gì bất nhã lắm ấy, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của tôi. >”
Tôi vài lần khẩn trương, rất muốn giải thích cùng anh ta vì sao tôi mất tích hai ngày, hoặc là mở miệng kể chuyện cười, giải cứu không khí đóng băng này một chút, nhưng mà tôi không có dũng khí nên một câu cũng nói không nên lời.
Một đường không nói chuyện, chúng tôi về tới căn biệt thự cao cấp của anh ta, anh ta vẫn giống như lúc trước, rất có phong độ rất galang mà giúp tôi mở cửa xe, bất quá không phải “Nho nhã lễ độ”, mà là”Lạnh lùng có lễ” mà thôi.}
Sau khi đóng cửa lại, anh ta không nhìn tôi cái nào mà trực tiếp đi vào phòng anh ta, bỏ lại tôi một người giống như con ngốc, đứng ngơ ngác ở đó.
Trong lòng không hiểu vì sao tự nhiên cả người cảm thấy không thoải mái, má ơi, thật sự là bị coi thường rồi, rốt cuộc anh ta cũng không tra tấn tôi, không ăn nói quái ghở với tôi, không động tay động chân với tôi nữa rồi, tôi hẳn là phải cảm thấy cao hứng mới đúng chứ, vì sao lại có cảm giác thất vọng thế này? Hay là tôi thích bị ngược? Má ơi!!! >”
Ý tưởng này làm tôi rùng mình một cái!!!
Có ai đã từng nói qua tình yêu tới nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ có thịt heo cuốn bánh tráng mới làm vĩnh hằng! Có lẽ tôi nên nấu cho anh ta tí đồ ăn khuya, chờ một chút giống như lúc trước vỗ vỗ mông ngựa của anh ta, nịnh bợ anh ta, nói không chừng anh ta sẽ vui vẻ trở lại.
Cứ làm như vậy đi!
Tôi đi về hướng phòng bếp, trong khoảng khắc đi vào trong cửa kia, tôi ngừng lại. Trên bàn đặt hai dĩa thịt bò chưa từng động qua, ở giữa là một chai rượu vang chưa mở nắp, còn có ngọn nến màu đỏ……..
Bên cạnh trên mặt bàn còn đặt một chiếc bánh ngọt cỡ trung, trên bánh ngọt là một cái đầu heo, có chút giống tôi……
Thì ra anh ta thật sự hứa là hẹn tôi chuẩn bị bữa tối, nội tâm của tôi bắt đầu có chút bất an, tôi vẫn nghĩ là Diệp Tử Ninh đùa giỡn với tôi, chuyện muốn tôi làm bạn gái cũng chỉ là ngẫu hứng nhất thời mà anh ta thuận miệng nói mà thôi, về phần anh ta muốn đích thân xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho tôi, tôi chỉ nghĩ đây là một câu chuyện cười mà thôi, nhưng mà hiện tại những cái trước mắt chứng minh tôi sai lầm rồi……
Cái này hẳn là bữa tối mấy hôm trước, nói cách khác, ngày đó anh ta không tìm được tôi, hẳn là cũng sốt ruột giống như Tư Đồ.
Tôi giống như một đứa bé làm sai chuyện, trong nội tâm càng thêm bất an, hình như tôi làm tổn thương anh ta rồi, nên làm cái gì bây giờ đây?
Tôi ở trong phòng bếp bất an thì hai con heo lại bay tới kêu to:
Con heo A: “Thời gian cực nhanh, năm tháng không có buông tha ai bao giờ, có cơm thì ăn đi, có tiền thì chơi đi, có tình thì chiếm giữ đi, cho nên có sai thì cũng liền sửa đi!
Con heo B: “Đi nhận sai đi, không cần tước đoạt cơ hội của Diệp Tử Ninh làm người tôi đi, phải biết rằng bởi vì cô do dự mà làm cho xã hội này có thêm một thằng công tử chơi đùa con gái nhà người ta, sau khi cô chết lấy cái gì đi gặp Mao Chủ Tịch đây hử?”
Được rồi, tôi mà luyến tiếc da mặt của mình thì không cứu được một người đàn ông tâm đã tàn rồi, cho nên Tiêu Chu tôi vì Đảng, vì quốc gia, vì nhân dân, vì trăm trăm ngàn ngàn các cô gái mezai hợp lại một lần đi!
Tôi thật sự là rất vĩ đại, Đảng cùng nhân dân hẳn là phải nên thưởng cho tôi mới đúng nha!
Lúc tôi coi như là hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi về phía phòng Diệp Tử Ninh thì cửa phòng anh ta mở ra, đi ra là một người đàn ông ăn mặc quá tỉ mỉ------- Diệp Tử Ninh!
Má ơi, Diệp Tử Ninh bình thường vốn đã đủ phần yêu nghiệt rồi, bây giờ lại ăn mặc thế kia thì cấp bậc yêu nghiệt tăng lên vù vù, ngay cả là tôi nhìn thấy còn nhịn không được mà chảy nước miếng ah!
Có điều mỗ yêu nghiệt lúc đi qua tôi không thèm liếc mắt nhìn tôi một cái, coi tôi giống như là bãi phân ấy, tôi lại một lần không bị nhìn……….. hu hu hu.... (>_
“Thiếu gia…..” tôi coi như mình không mặt mũi đi theo sát anh ta, giống như con chó Nhật đi sát mông chủ. >
“………….”
Lần thứ ba, đây là lần thứ ba bị không nhìn a......
“Thiếu gia, đã trễ thế này, ngài đi nơi nào vậy ạ?” Tôi không ngừng cố gắng.
Lần này anh ta ngừng lại, tao nhã xoay người, nhìn cavat màu đỏ thẩm trên cổ anh ta, tôi bỗng mình rất có tiềm chất làm sói [Ách, tôi là phấn khích vì cavat nhé, có thể lúc nhỏ xem phim AG Nhật Bản hơn nhiều, trong AG, nam chính sẽ lấy cavat mà buộc chặt vào nữ chính, sau đó bắt đầu những tình tiết ‘cua đồng’, có thể xem nhiều thứ không thuần khiết như thế cho nên bây giờ tôi vừa thấy được mĩ nam tinh anh mang cavat là lại có loại xúc động như sói nhìn thấy cừu
Nhưng mà tôi phải bình tĩnh!
Diệp Tử Ninh mỉm cười với tôi, miệng có chút khinh thường: “Tôi đi đâu, cần phải báo cáo với em sao?”
Tôi sửng sốt một chút, cứng ngắc lắc đầu, ngữ khí của anh ta cùng cái nét cười khinh khỉnh kia làm cho tôi không thoải mái, tôi không thích, giống như hỏi một đứa ngốc cười vui lắm phải không?
Anh ta cười khẽ, “Phải biết rằng địa vị em ở trong nhà này chỉ là một đứa osin mà thôi, đừng tưởng rằng tôi lên giường với em một lần thì em là bạn gái của tôi, về sau chuyện của tôi, không cần em hỏi đến!
Nói xong, anh ta tiêu sái xoay người mà đi, lưu lại một hương vị nước hoa đặc biệt của anh ta.
Tôi rất muốn hô to với anh ta những lời này, nhưng mà cổ họng tôi không biết vì sau lại đau đau, thậm chí không biết vì cái gì, tay chân của tôi có chút rét run, ha ha ha, đúng vậy, là tôi nhiều chuyện xen vào việc của người khác, bất quá tôi chỉ là một đứa osin, một đứa osin lên giường một lần với anh ta mà tôi, tôi dựa vào cái gì mà quản anh ta chứ?
Tôi nhẹ nhàng xoa xoa khóe mắt của mình, nhìn gương trên hành lang miễn cưỡng cười một cái, trong gương là khuôn mặt tươi cười của tôi, nhưng bị táo bón, vô cùng khó coi……..
Danh sách chương