Baltimore, Maryland

Mario Parelli ngồi trong phòng xưng tội, đầu ông tựa một cách mệt mỏi lên khung cửa hoa văn ngăn cách ông với Cha DeLuca. Ông nghe tiếng cánh cửa gỗ nhỏ mở ra và những lời quen thuộc mà ông đã nghe năm mươi năm có lẻ qua. ¨Ta giúp gì được cho con, con của ta?¨

Ông vẫn nhớ là đã từng nghe những lời đó trong thời trẻ khi ông chuẩn bị xưng tội về chuyện làm vỡ cửa kính hàng xóm, chuyện gian lận trong bài thi đại số, chuyện quậy phá Angela Contadino từ ghế sau chiếc Pontiac cũ của cha ông. Ông luôn có tội lỗi gì đó để thú nhận, mỗi tuần lại có một tội mới và mỗi tuần ông ra về mỉm cười vì ông đã được xá tội. Có thể bây giờ thì ông già hơn và có nhiều tội lỗi hơn nhưng ông vẫn được Chúa che chở. Chúa đã tha thứ cho những lần vi phạm của ông.

Ông nhanh nhẹn làm dấu thánh và ngồi thẳng dậy. Bao năm nay ông chưa từng bỏ lỡ một buổi xưng tội hàng tuần nào và ông luôn tự hào đứng trước sự phán xét của Chúa. Hôm nay cũng không phải là ngoại lệ. Ở góc sâu kín nào đó trong trái tim mình, ông biết rằng bốn năm nay ông đang nói dối vì đã bỏ qua sự thật trong buổi xưng tội, nhưng ông tin rằng Chúa biết lý do tại sao và tha thứ cho ông.

“Xin Cha hãy tha tội cho con vì con đã phạm tội. Đã một tuần trôi qua kể từ lần xưng tội trước của con. Những tội lỗi lần này của con là con đã uống quá nhiều bia ở quán bar của Giovanni tối thứ bảy, con đã la mắng vợ con khi món lasagna bị nguội, con đã xem một phim có những người đàn bà gần như trần truồng trên tivi và đã ham muốn họ. Vì những tội lỗi này và tất cả những tội lỗi con đã phạm trong đời, con thành tâm hối lỗi.”

Ông nghe tiếng vị cha xứ thở dài. “Còn gia đình con thì sao, Mario Parelli? Vợ con và hai con trai của con bây giờ ra sao?”

“Concetta và Dominic đều khỏe,” Mario trả lời.

“Còn cậu bé Gabriel ra sao rồi?”

“Mọi chuyện đều ổn với gia đình con,” ông chủ gia đình Parelli lặp lại.

Mỗi lần Cha DeLuca cố gắng thuyết phục Mario nói chuyện về cậu con thứ, ông luôn nhận được những lời đó. Vị cha xứ có tuổi nhăn mặt lần nữa. Tất cả những gì ông biết là bốn năm trước, cậu con út của Parelli là Gabriel bất ngờ rời khỏi nhà. Người nhà nói là cậu đến sống với họ hàng ở New Jersey. “Hãy cầu nguyện Đức Mẹ mười lần và Mario Parelli, hãy nghĩ về gia đình mình.”

Mario nhắm mắt, hít một hơi thở sâu và bắt đầu đọc. “Kính lạy chúa, con rất hối hận vì đã xúc phạm Người và con căm ghét những tội lỗi của mình vì con sẽ bị người trừng phạt. Nhưng quan trọng hơn tất thảy, con căm ghét những tội lỗi của mình vì chúng xúc phạm Người, đấng toàn năng mà con phải hết lòng yêu kính. Với ân sủng của Người, con xin hứa sẽ không phạm tội nữa và sẽ tránh xa cám dỗ. Amen.”

Cha DeLuca làm dấu thánh và thì thầm. “Nhân danh Cha, Con, và Thánh Thần, ta tha tội cho con”

Khi bước từ nhà thờ ra vùng ánh nắng ấm áp, Mario Parelli đã hoàn thành nghĩa vụ của mình. Ông đã xưng hết tội lỗi của mình. Ông cảm thấy an toàn trong niềm tin sắt đá của mình rằng quan hệ đồng tính là tội lỗi trong mắt Chúa. Ông chỉ có một con trai và chuyện đó sẽ không thay đổi trong tương lai. Ông bước đi, tự hài lòng rằng mình luôn đúng.

Wrightsville Beach, North Carolina

Gabriel kéo khóa chiếc túi du lịch và buộc dây áo khoác của mình. Anh chuẩn bị vừa đủ đồ đạc cho chuyến đi xuyên quốc gia của mình. Chiếc túi du lịch sẽ phải ở trong ngăn hành lý vì ghế sau chiếc xe lớn đã chật cứng các thứ đồ đạc khác. Chiếc xe tuyệt vời này là món quà bất ngờ mà Jordy, Dan, Markie, Griff, Easy và Val đã tặng anh hôm qua. Anh cười khi nhớ về JD và cái cách cậu bé gần như nổ tung khi cố nhịn không nói ra bí mật ở sân sau.

“Gabrel đến rồi! Gabrel đến rồi!” JD hét lên khi Gabriel bước lên bậc thềm của ngôi nhà trên bãi biển. Anh đi trên đúng con đường mà anh và Mitch từng đi dạo, bước ngang qua nghĩa trang nơi anh tìm thấy Chris Giáng Sinh năm đó. Tâm trí anh chứa đầy những kỷ niệm về tình yêu đầu thơ dại của anh, về gia đình mới của anh và về việc anh sẽ nhớ tình yêu và sự động viên của họ như thế nào. Đi qua một nửa đất nước để học đại học sẽ là một thử thách. Một phần con người anh muốn ở lại và tiếp tục học tại Đại học North Carolina nơi anh cảm thấy an toàn, nhưng anh hiểu rằng anh sẽ không bao giờ cảm thấy hoàn thiện trừ khi anh được tự thử sức xem anh có thể tự lập đến đâu.

Gần đây anh nghĩ nhiều về gia đình kia của anh, về mẹ anh, cha anh và nhiều nhất là về anh trai Dominic của anh. Nỗi đau vẫn còn tươi mới và trái tim anh vẫn bị nỗi buồn ám ảnh, nhưng anh có những kỷ niệm mới, những kỷ niệm giúp anh tìm ra mình là ai. Anh sẽ mãi mãi biết ơn Easy về điều đó. Trong trái tim anh, Easy là một người cha đúng nghĩa còn hơn cả người đàn ông đã sinh ra anh.

Cuộc đời anh sau khi bị cha đuổi đi là một cơn ác mộng. Anh đã dùng cơ thể anh, thứ duy nhất anh có lúc đó, để nuôi thân. Ngay từ khi đó anh đã kinh tởm việc mình làm, và bây giờ anh còn ghét nó hơn khi trí óc anh hiểu ra rằng anh không xấu xa hay vô dụng. Chính những kẻ ham muốn các cậu bé và những kẻ ép các cậu vào con đường đó mới xấu xa. Không, anh không xấu xa, anh chỉ làm những gì có thể để sống sót và có thể một ngày nào đó, trái tim anh sẽ chấp nhận chuyện đó.

Khi anh chuẩn bị rời khỏi nơi anh yêu quý và những người yêu quý anh, việc đầu tiên anh làm để lấy lại sự tự hào về bản thân và quên đi chuyện cũ là để tóc mọc lại. Anh gần như cạo trọc đầu trong bốn năm qua. Mái tóc của anh là niềm tự hào của mẹ anh và cắt nó đi là một kiểu phản kháng lại bà. Bà không làm hay nói gì khác ngoài việc khóc lóc, than vãn và vặn vẹo tay khi cha anh đuổi anh đi. Anh không muốn có gì để nhớ về bà, nhất là về những khi bà vuốt những lọn tóc quăn của anh hồi anh mới lớn. Anh lắc đầu khe khẽ để cảm nhận những lọn tóc quăn đen nhánh quét qua trán và bám vào má mình. Markie nói rằng với mớ tóc quăn đó, với đôi mắt nâu chocolate và làn da màu olive, anh sẽ làm tất cả đổ gục dưới chân khi đến Arizona.

JD nhảy cẫng lên cho đến khi Jordan chịu thua và ném cho Gabriel chùm chìa khóa.

“Bọn chú muốn cháu giữ cái xe đằng kia, Gabriel ạ.”

“Em mua móc khóa cho anh, anh có thấy không?” JD cười khúc khích. Gabriel giơ móc khóa lên ánh sáng. Một khuôn mặt cười trên nền cầu vồng gắn vào cái kẹp màu xanh da trời và xanh lục. Chiếc chìa là một hộp đen nhỏ với một chiếc nút bạc mà khi nhấn vào, chìa khóa sẽ bật ra.

“Để em, để em, để em!” JD kêu lên. Jordan đã cố tình không chỉ cho cậu bé cái mánh nhỏ với chiếc chìa này. Anh muốn chiếc chìa sống sót ít nhất là khi Gabriel dùng nó lần đầu.

Gabriel bị lôi kéo bởi một đám trẻ con trong tình trạng hết sức phấn khích. JD giữ một tay anh, Nikki kéo tay kia và Bug thì quấn dưới chân. “Đến đây mà xem! Đến đây mà xem!”

Dan bật cười, “Bọn chú muốn tặng cháu cái gì đó phù hợp với các kiểu đường núi và đường cũ mà cháu sẽ đi qua. Cháu không được thấy cảnh Jordy tìm kiếm như điên trên Google.”

Griffin giúi chiếc thẻ tín dụng vào tay Gabriel, “Cứ mua những gì cháu cần. Bọn ta tin cháu.”

Gabriel đứng trước hiên và ngắm nhìn chiếc xe mới của anh. Đây chính xác là những gì anh mơ ước đến từng chi tiết nhỏ. Khi tặng anh món quà này, mọi người đã tặng anh linh hồn của niềm vui và tiếng cười trong ngôi nhà này, biểu tượng của niềm hạnh phúc mà anh sẽ nhớ cho đến khi anh tìm được hạnh phúc của riêng mình. Chiếc xe Jeep Wrangler màu đen đang đợi anh. Nó đang gọi to tên anh và anh bật cười. Tất cả thật hoàn hảo!

“Ba nói phải chờ anh đặt tên cho nó,” JD nhe răng cười. “Em có thể giúp anh. Em biết nhiều tên lắm.”

“Anh nghĩ anh cần làm quen với nó đã,” Gabriel cười và quay về phía những người đứng dưới hiên. “Mọi người….” Anh không nói nên lời. Thay vào đó, anh tiến lại phía họ và ôm tất cả mọi người một lúc. “Cháu yêu cả nhà.”

“Chúng ta cũng yêu cháu. Chúng ta sẽ luôn là gia đình của cháu.”

Từng xăng-ti-mét trên chiếc xe cần được kiểm tra, nệm ghế lật hết cả lên, anh bò cả vào khoang chứa hành lý và đu lên khung xe. Rađiô được bật lên và cuối cùng đã đến lúc chạy thử. Đó là cả một kỳ công vì ghế xe cần được chỉnh lại cho Bug và Nikki. Khi chuyến đi kết thúc thì bọn trẻ đã mệt nhoài.

Cả nhà ngồi quanh đống lửa trước hiên để cười đùa và ôn lại chuyện cũ về Gabriel đến tận khuya đến mức đám trẻ con cần được bế vào giường.

“Anh bế em đi, Gabrel,” JD thì thầm, cậu bé đã buồn ngủ rũ ra. Gabriel nhấc cậu bé đang ngủ gà ngủ gật và đưa cậu qua những bậc thềm để về phòng. Sau khi kéo chăn cho JD, Gabriel vén sang bên mớ tóc đang rơi vào đôi mắt xanh ngái ngủ của cậu bé.

“Đừng quên em và Buggie” JD thì thầm.

“Không đâu chàng trai. Em ngủ đi.” Gabriel ngồi lại một lúc để ngắm hàng mi dài sụp xuống và hơi thở đều đều của JD. “Làm sao anh quên các em được?” anh thì thầm.

**

Gabriel đã cảm ơn mọi người đến mười triệu lần mà đến sáng hôm sau anh vẫn chưa tin được là anh được có chiếc xe và những con người tuyệt vời này trong đời mình.

Anh đến văn phòng của Easy lần cuối, những lời từ đáy lòng nghẹn lại và nước mắt thì chực trào ra. Easy đứng lên và bước vòng qua chiếc bàn để đón cậu trai mà anh coi như con. Biết rằng Gabriel khó nói nên lời, anh nói, “Chú có cái này cho con.” Anh tìm trong túi và lấy ra một chiếc điện thoại di động mới. “Chú đã nhập số của cả nhà vào đây. Chú là số 1. Con có thể nhấn 1 bất cứ lúc nào, bất kể ngày đêm. Con cần thì gọi ngay nhé. Chú sẽ bắt chuyến bay đầu tiên tới đó. Nghe chưa? Bất cứ việc gì con cần…..bất cứ việc gì.”

Gabriel không nói nên lời. Nước mắt anh trào ra làm anh nghẹn ngào. Anh níu chặt lấy áo của Easy và cảm thấy vòng tay mạnh mẽ nâng đỡ anh.

“Con,” Easy thì thầm, “là con trai ta.”

“Vâng,” là tất cả những gì Gabriel thốt ra được.

Họ bước ra ngoài và đứng cạnh chiếc xe. “Chú vẫn có thể đi cùng con rồi bắt máy bay về,” Easy nói.

“Con biết, nhưng con muốn tự đi.” Anh không để lộ rằng anh đã lên kế hoạch ghé qua nhà cũ của anh ở Baltimore, một chuyến đi sẽ khép lại cuộc đời cũ và mở ra một cuộc đời mới. “Hơn nữa, chú chui vào cái xe này ư? Con nghĩ là không nổi đâu.”

“Hiểu rồi,” Easy mỉm cười. “Gọi chú ngay tối nay khi con tới nơi nhé, được không?”

“Con sẽ gọi. Chăm sóc mọi người khi con đi vắng nhé.”

“Hẳn rồi. Con sẽ ổn thôi. Chú rất tự hào về con.” Easy vuốt mớ tóc xoăn và nhe răng cười. “Chú chưa quen được kiểu tóc này của con. Đừng làm quá nhiều trái tim tan vỡ ở đó nhé.”

Gabriel bật cười, “Con sẽ cố, nhưng chú biết đời là thế nào mà.”

Anh chui vào xe, chỉnh lại gươing chiếu hậu lần cuối, cầm lấy vô-lăng bằng cả hai tay và nhìn Easy qua cửa xe. “Chú có nhớ cái lần chú đi dọc đại lộ Barstow tìm con bốn năm trước không?”

“Có, và chú sợ rằng sẽ không tìm được con, rằng con sẽ làm trò gì dại dột và gặp nguy hiểm.”

“Con không định làm vậy. Con đang chờ chú tìm con. Con đã hy vọng rất nhiều……….”

Easy nhướn mày rồi mỉm cười “Cẩn thận nhé, con trai.”

“Vâng,” chữ ‘thưa cha’ treo lơ lửng trong không khí. Một cái ôm thật chặt cuối cùng và Gabriel ngồi vào ghế tài xế.

Easy đứng nhìn chiếc xe đi hết con đường và rẽ ……..về hướng Arizona. Nếu Easy biết được Gabriel định đi đâu, anh sẽ không bao giờ để người anh coi như con đến đó một mình.

Baltimore, Maryland

Đó là chuyến đi dọc đường cao tốc I95 từ Richmond đến Fredericksburg đi ngang qua Washingto DC và đổ vào Baltimore. Gabriel cố gắng xóa đi ký ức chuyến xe buýt bốn năm trước đã đưa anh đến Wrightsville, North Carolina. Anh không biết tại sao anh lại chọn xuống đó, nhưng bây giờ anh cảm thấy số phận đã ưu đãi anh. Anh đã cố sống với những gì còn lại từ số tiền $300 tiết kiệm của anh sau khi mua vé xe buýt cho đến khi anh chỉ còn vài dollar. Ở giữa những đứa trẻ cùng trang lứa, anh đã cố gắng không làm những gì chúng làm, đấu tranh với nó bằng tất cả sức lực. Tuy nhiên, cuối cùng thì đó là tất cả những gì anh có.

Khi anh lái xe dọc những con đường quen thuộc của nơi anh sống trước kia, anh đi ngang qua trường tiểu học, trường trung học, và cuối cùng là trường cao trung nơi anh đã cười đùa một cách hạnh phúc cùng với công viên nơi anh từng chơi bóng. Anh thở dài khi nhớ lại rằng chơi bóng chày đã là ước mơ của anh, rằng tất cả những gì anh suy nghĩ và phấn đấu là một học bổng để chơi bóng chày. Anh nhìn những đứa trẻ cười đùa và xô đẩy nhau trên vỉa hè như anh đã từng làm gần ngôi nhà nơi anh lớn lên. Gabriel đã cắt cỏ cho khu vườn này từ tháng năm đến tháng mười từ thời xa xưa nhất mà anh còn nhớ được. Ngôi nhà cũ bằng gạch với góc nhà bắt đầu vỡ và những cây thường xuân leo đến tận ống khói đã là mái ấm của anh. Anh và Dom đã chơi ném vòng ở ngay lối đi đó và đôi khi, nếu cha anh không quá mệt, ông sẽ ra ngoài và chơi với các con trong ánh hoàng hôn đầy ma thuật. Những việc đó tưởng chừng nhỏ nhặt nhưng Gabriel nhớ chúng như in. Hình ảnh một gia đình hoàn hào………cho đến khi tất cả hóa ra tro.

Anh chỉ cần nói những gì cần nói và đi. Một giọng nói nhỏ hoảng hốt vang lên trong tai anh, ‘Chạy đi! Quay về xe! Chuyện này sẽ không kết thúc tốt đẹp đâu!’ nhưng anh nghĩ về Easy, về gia đình đích thực của anh ở ngôi nhà trên bãi biển, và ngạc nhiên thay, anh nghĩ về khuôn mặt của JD. Anh phải tự hào về bản thân. Đóng sập cửa xe lại, anh rảo bước đến bậc thềm trước khi giọng nói nhỏ đó kịp ngăn anh lại.

Cảm giác khi nhấn chuông gọi cửa nhà của mình thật lạ. Cái cảm giác khi đứng trước ngôi nhà nơi anh lớn lên chờ ai đó cho anh vào. Tay anh đang run lên nên anh nhét chúng vào túi quần khi anh nghe tiếng cha anh hét bảo mẹ anh ra xem ai gọi cửa. Trong trí óc, anh có thể nhìn thấy cha ngồi trong chiếc ghế tựa cũ sờn, áo để ngoài quần, một lon bia lạnh trong tay, chiếc remote trong tay kia chuẩn bị xem bản tin 6 giờ tối. Anh biết mẹ anh đang ở trong bếp khuấy cái gì đó trong nồi.

Cửa mở và Gabriel gặp lại mẹ mình lần đầu sau bốn năm. Bà lau tay vào tạp dề. Khi mắt bà gặp mắt anh, anh không nhìn thấy niềm vui hay hạnh phúc trong đó. Thay vào đó, chúng mở to vì ngạc nhiên và sợ hãi. “La Madre di Dio, No.” (Lạy Đức mẹ, không)

Voglio parlere al Papa,” (Con muốn nói chuyện với cha) Gabriel nói qua hàm răng nghiến chặt, không để những cảm xúc cũ đánh bại mình.

Sara cosi arrabbiato. Per favroe appena di andare via.” (Ông ấy sẽ giận lắm. Làm ơn đi đi.)

La mamma ,” anh van nài,”Il suo me, Gabriel, suo figlio. Per favore farme entrare, la Mama.” (Mẹ ơi, con đây, Gabriel, con trai mẹ đây. Làm ơn cho con vào nhà đi.)

Chi e alla porta, Concetta?” (Ai ở cửa thế, Concetta?) anh nghe tiếng cha gọi vọng ra.

Non e niente. Nessuno e, Mario.” (Không có gì. Không ai cả, Mario), bà nói, liếc nhìn về phía sau lưng một cách hoảng sợ.

Những lời cuối này từ môi mẹ anh thốt ra như nhát dao cắt vào lòng Gabriel, làm anh cảm thấy mình như bị chặt làm đôi. Không có gì? Không ai cả? Gabriel đẩy tay mẹ ra khỏi cửa và bước vào. “KHÔNG phải là không có gì!! KHÔNG phải là không có ai!! CON đây thưa cha. Gabriel CON TRAI CHA đây.”

Bước nhanh vào phòng khách, anh thấy cha đang chống gậy để đứng thẳng dậy từ ghế tựa, lon bia đổ ra san. Anh nhìn thấy phát thanh viên đang đọc tin trên tivi. Anh nghe tiếng mẹ nói gì đó phía sau. Anh ngửi thấy cái mùi cũ kỹ của một ngôi nhà mệt mỏi với những con người mệt mỏi. Anh ngửi mùi sốt đang sôi trong nồi và mùi bánh mì nướng trong lò. Đây đã từng là nhà anh trong mười sáu năm và tất cả những gì anh thấy bây giờ là những con người cũ kỹ và tất cả những gì anh cảm thấy là sự căm ghét tỏa ra từ người đàn ông có tuổi ở phía bên kia căn phòng.

Las ciare questa casa. Lei non e benvenuto qui. Ho soltanto un figlio.” (Ra khỏi cái nhà này. Mày không được chào đón ở đây. Tao chỉ có một con thôi.)

Gabriel quay ra, cảm thấy những nỗi sợ hãi và bất an ùa về. Những gì xảy ra bốn năm trước đang lặp lại. Tại sao anh lại nghĩ lần này sẽ khác? Anh nhìn những bức ảnh trên lò sưởi: ảnh Dominic đang chơi bóng, lễ tốt nghiệp của Dominic, Dominic với một cô gái xinh đẹp. Ảnh của Gabriel đã từng ở đó. Cha anh đã từng tự hào về anh. Cha anh đã từng yêu quý anh………..trước khi anh trở thành thứ gì khác. Anh là kẻ xấu xa và bệnh hoạn và cha mẹ anh đã làm đúng khi……………

Khi anh quay đi với nỗi đau quá sức chịu đựng, chiếc chìa khóa xe rơi khỏi tay anh và rơi xuống sàn. Khi cúi xuống, anh thấy cái mặt cười ngộ nghĩnh trên nền cầu vồng mà JD mới đưa anh hôm qua. Anh cảm thấy sức nặng của chiếc điện thoại Easy đưa cho anh trong túi. Anh nhớ lời Easy ** Con là con trai ta**. Anh đứng thẳng dậy và đối mặt với cha mình.

“Con sắp đi học xa và con muốn đến chào,” anh nói nhỏ nhẹ. “Con muốn xem có gì đã thay đổi không và con thấy là không.”

“Mày là finocchio. Lei non e benvenuto qui.” (Mày không được chào đón ở đây)

“Cha đừng làm vậy nữa,” Gabriel thở dài, “Cha nói tiếng Anh chẳng kém gì con. Cái từ đó là đồng tính và con biết con không được chào đón ở đây. Cha ném một đứa trẻ sợ hãi ra đường giữa đêm khuya, nhưng cha biết không? Con không còn là đứa trẻ ấy nữa. Cha muốn thương Dominic và ghét con? Được rồi, cha cứ việc làm thế. Cha muốn đuổi con đi và không bao giờ thấy mặt con nữa? Được rồi, con sẽ làm mọi chuyện dễ dàng cho cha. Nhưng cha ơi, cha sai rồi. Con vẫn là Gabriel mà cha đưa đi xem bóng; Gabriel mà đã giúp cha sơn nhà mùa hè năm con chín tuổi. Cha còn nhớ con không? Con là đứa con mà cha từng cõng trên vai khi ta đi biển. Con chưa bao giờ thay đổi.”

“Anh đang làm cha giận, Gabriel. Hãy đi khỏi đây.”

Gabriel quay sang nhìn mẹ. Anh cảm thấy nước mắt trào lên mắt. “Mẹ ơi, con gần như có thể hiểu được những gì cha làm và thái độ của cha, nhưng còn mẹ…..? Mẹ là mẹ con. Mẹ tạo ra con và mang con vào thế giới này. Tại sao mẹ lại không yêu thương con?”

Concetta Parelli quay nhìn hết chồng đến cậu con thứ. “Anh là một tội lỗi mà tôi phải chuộc lại hằng ngày để xứng đáng với ân sủng của Chúa. Hằng ngày, tôi phải đến nhà thờ và cầu nguyện Đức mẹ đồng trinh chữa lành cho anh. Nhưng Đức mẹ không nghe thấy tôi.” Bà hoảng sợ rút chuỗi tràng hạt ra.

Gabriel sờ thấy chiếc điện thoại trong túi và anh rất muốn rút nó ra để nhấn số 1. Anh chưa bao giờ cần một bàn tay vững vàng trên vai như bây giờ. Anh biết Easy có thể đánh gục những người xa lạ này với chỉ vài lời. Nhưng đây là trận chiến của anh, một trận chiến mà anh cần hoàn thành đế không bao giờ nhắc tới nó nữa và anh có thể tiếp tục sống.

“Con chỉ có hai yêu cầu rồi con sẽ đi,” anh nói nhỏ nhẹ. “Con muốn biết cha đã giải thích với Dominic tại sao con đi và con muốn quả cầu tuyết bà nội Ginetta cho con. “

“Anh mày cũng ghét mày. Nó không muốn gặp mày. Mày làm nó kinh tởm và hổ thẹn. Với nhà này thì mày chết rồi,” cha anh quát lên.

Mẹ anh rời phòng và Gabriel nghe tiếng một cánh cửa tủ mở ra. Bà quay lại tay cầm một quả cầu tuyết lớn đặt trên đế bằng gỗ đỏ. Bên trong quả cầu là hai cái tượng tí hon của một cậu bé và một bà cụ đứng cạnh một ngôi nhà trắng. Trên cái đế có khắc dòng chữ nhỏ: Roma, Italia il 1999 Settembre. Bà nội anh đã tặng nó cho anh sau khi bà đi Rome. Bà mất ngay năm sau. Anh đã ngồi cạnh giường nắm lấy tay bà khi những cơn đau cuối cùng cũng khuất phục bà. Những lời cuối cùng của bà dành cho anh là “Mio nipote amato, segue sempre il suo cuore.” (cháu yêu quý của bà, hãy luôn lắng nghe trái tim mình). Cậu bé Gabriel yêu quý bà nội Ginetta bằng tất cả trái tim thơ trẻ của mình. Bà đã tin vào anh và yêu quý anh. Món quà này của bà là tất cả những gì từ cuộc đời cũ mà anh muốn giữ.

Mẹ anh nhìn chồng mình dò hỏi. Mario Parelli gật đầu và bà đưa quả cầu cho Gabriel. Anh nhẹ nhàng đón lấy nó và lật ngược nó lại. Thay cho tuyết trắng là những hạt bụi vàng rơi lên hai người tí hon và ngôi nhà trắng. Bà nội Ginetta của anh đã nói những hạt bụi vàng này như ánh nắng mà Gabriel đã mang đến cuộc đời bà. Gabriel chưa bao giờ cần ánh nắng của bà mình nhiều như lúc này.

Anh đau khổ vì cha mẹ anh ghét anh, trái tim anh bị giằng xé bởi điều đó, nhưng anh nghẹn ngào với ý nghĩ là cả anh trai Dominic cũng ghét anh. Họ đã rất thân thiết với nhau. Anh đã làm gì nên tội để phải chịu tất cả những chuyện này? “Tạm biệt cha, tạm biệt mẹ. Potere la scoperta di Dio esso nel suo cuore per perdonarla.” (Cầu Chúa tìm thấy sự khoan dung trong tim Người để tha thứ cho cha mẹ.)

“MÀY mới là kẻ cần Chúa tha thứ,” Mario hét lên. “Mày là cái gai trong mắt Người.” Ông chồm lên, giơ gậy ra và đánh đổ qua cầu thủy tinh mỏng manh từ tay Gabriel. “Mày không được mang bất cứ thứ gì từ nhà này.”

Gabriel nhìn xuống báu vật bị vỡ tan. “Cha ghét con đến thế ư? Cha có thể làm CHUYỆN NÀY ư?” Anh cúi xuống và tìm thấy hai bức tượng nhỏ xíu. Không còn gì để nói. Một tay giữ những bức tượng tí hon, một tay cầm chìa khóa xe, Gabriel Parelli bước ra khỏi nhà của cha mình.

Anh không thể cho được chìa vào ổ, anh không nhìn thấy gì vì nước mắt. Anh lau mắt để nhìn rõ lại, nhét chìa vào ổ và mở máy. Anh ngồi yên trong một giây để nhìn lại ngôi nhà mà anh biết là sẽ không bao giờ quay lại, rồi với một trái tim nặng nề như sắp bung khỏi lồng ngực, anh lái xe đi vào con đường nơi anh trải qua tuổi thơ và tiến đến một cuộc đời mới. Anh không cần những con người này, anh không cần ai cả. Anh có thể tự xoay xở cho bản thân.

Dominic Parelli rẽ vào con đường trước cửa nhà cha mẹ mình vừa kịp lúc để thấy một chiếc Jeep đi ra. Trong một giây, anh nghĩ là đã thấy những lọn tóc đen của Gabriel trong xe.

Khi bước vào nhà, anh thấy mẹ đang dọn cái gì đó trong phòng khách còn cha thì nhìn vào màn hình tivi. “Chuyện gì xảy ra vậy hả mẹ?”

“Không có gì, không có gì cả.”

“Con cảm thấy có gì đó hơi là lạ,” Dominic nói khi đỡ mẹ đứng dậy. “Con nghĩ là đã thấy Gabriel lái xe trên đường. Nó đã ở đây à?” Anh thấy cha mẹ trao đổi với nhau một ánh nhìn mà anh không hiểu được và mẹ anh vội vã ra khỏi phòng “Cha ơi?”

Cha anh hít một hơi sâu. “Không, nó sẽ không bao giờ về đây nữa.”

Dominic nhăn mặt, “Chắc là con nghĩ nhiều về nó quá nên thấy nó ở khắp nơi, đúng không cha?”

“Em con sẽ về nếu nó muốn thế,” Mario Parelli nói. “Nó mới là đứa bỏ nhà đi. Nó mới là đứa làm con buồn. Nó không quan tâm gì tới con. Đừng thương xót gì nó.”

“Con chỉ muốn biết tại sao nó đi mà không chào con,” Dominic lẩm bẩm. “Con nhớ nó quá.”

**

Gabriel dừng xe ở Harrisburg. Tim anh đập quá nhanh và anh không thể bình tĩnh lại được. Anh biết là anh chưa thể nói chuyện với Easy được nên anh mua một cái hamburger và một lon côca từ hàng ăn bên đường rồi ngồi xuống bãi để xe. Anh bắt đầu ăn và cố không nghĩ gì cả nhưng những giọng nói cứ vang vang trong đầu anh:

“Mày không được chào đón ở đây.”

“Mày không phải con trai tao.”

“Dominic ghét mày. Mày làm nó kinh tởm và hổ thẹn”

“Mày không được mang gì ra khỏi đây.”

Thế nhưng ở một góc trong đầu nơi anh giữ những gì tốt đẹp, một giọng nói vẫn thì thầm: “Con là con trai ta.” Anh nhớ lại những lời Jordan nói với anh ngay trước khi anh rời ngôi nhà trên bãi biển tối qua:

“Bất kể cháu đi đâu, Gabriel, bất kể cháu quyết định làm gì, cháu là một phần của cái gia đình chắp vá điên rồ này. Chú hy vọng cháu biết điều đó. Bọn chú sẽ luôn ở đây nếu cháu cần. Dan và chú sẽ giúp cháu với bất kỳ điều gì trong khả năng của bọn chú. Cháu như đứa con mà bọn chú sẽ không bao giờ có. Đừng bao giờ quên ngẩng cao đầu và sống thật với chính mình. Cháu rất đặc biệt. Đừng bao giờ quên điều đó.”

Anh nghĩ về cảnh khi anh quay lại nhìn họ đứng ở hiên nhà lần cuối, cánh tay khỏe mạnh của Jorday đỡ Danny vừa đủ để đứng vững bên cạnh. Gabriel thở dài, cảm thấy rằng mình sẽ không bao giờ có được điều đó. Anh không có gì đặc biệt. Anh không xứng đáng được hưởng hạnh phúc như hai người. Anh chưa bao giờ cảm thấy lối sống nhơ bẩn trước kia đè nặng lên anh như lúc đó. Anh chậm rãi rút điện thoại và nhấn số 1. “Xin chào, vâng, con đang ăn tối và sẽ cố lái thêm một đoạn nữa trước khi nghỉ.”

Gabriel lắng nghe chất giọng trầm trầm của Easy kể về ngày hôm đó ở Trung tâm và chuyện những đứa trẻ ở đó nhớ Gabriel như thế nào.

“Vâng, con cũng vậy. Không, không có gì đặc biệt xảy ra hôm nay. Chỉ có lái xe thôi. Con không dừng nhiều, trừ khi để đi vệ sinh. Con sẽ cố tăng tốc vào ngày mai. Con sẽ tới Memphis tối mai. Con sẽ gọi chú ngay. Con chào chú.”

Anh tắt điện thoại và nhẹ nhàng xoa tay lên màn hình. Giá như anh có thể xóa đi những gì xảy ra hôm nay một cách dễ dàng như tắt điện thoại, nhưng anh biết chuyện đó là không thể. Anh phải sống với những gì đã được nói ra. Anh cảm thấy những tội lỗi và sự sợ hãi xưa kia đang cố gắng xé toang lớp vỏ can đảm mỏng manh của anh. Anh gần như sợ hành trình ngày mai vì tất cả những gì anh có thể làm là suy nghĩ, và lúc này suy nghĩ không phải là liều thuốc tốt nhất cho anh.

**

Mario Parelli ngồi xuống ghế xưng tội và nhìn ô cửa nhỏ mở ra. “Ta có thể giúp gì cho con, con của ta?”

Mario ngập ngừng, rồi yên tâm vì sẽ có được tình thương của Chúa, ông nói, “Xin cha hãy tha tội cho con vì con đã phạm tội. Con đem tiền đi chợ của Concetta đi cá cược. Con uống hai cốc bia trong quán rượu và chửi thề khi đội của con thua. Vì những tội lỗi này và những tội lỗi con đã phạm phải trong đời, con xin thành tâm hối lỗi.”

Khi Mario Parelli ra khỏi nhà thờ, ông nheo mắt vì nắng gắt. Ông đã xưng tội. Ông là người lương thiện. Tất cả những gì ông làm là vì lợi ích gia đình và linh hồn vĩnh cửu của mình. Ông biết Chúa sẽ hiểu cho ông.

**

Khi đến Memphis, Gabriel chọn đường cao tốc I40 và đi thẳng qua Little Rock, Oklahoma City, Amarillo rồi vào Albuquerque. Anh rẽ hướng nam, đi vào đường I25 tới Las Cruces và dừng lại mua thức ăn phía dưới đường I10W tới Tucson. Anh đã đi được ba ngày và mệt rã người. Cơ thể đau nhức của anh cần được vận động.

Tất cả các vấn đề của anh sẽ được giải quyết chỉ cần anh cho chiếc xe Jeep lật nhào xuống cái vực nào đó. Đầu óc anh rơi tự do, nghĩ về đủ loại lý do để không tồn tại trên cõi đời này nữa. Tại sao có ai đó muốn có anh khi quá khứ của anh xấu xí đến vậy? Anh có thể nói dối và trở thành một người khác, nhưng Gabriel không bao giờ nói dối. Nhất là về những chuyện quan trọng như tình cảm. Nói dối không đem lại lợi ích gì. Nếu anh cho chiếc Jeep xuống vực, cha mẹ anh sẽ không quan tâm, Dominic cũng không quan tâm, họ sẽ chỉ mừng là anh không còn nữa. Thế nhưng ý nghĩ của anh luôn quay về những người thực sự yêu thương anh: Jordan và Dan với niềm tin vững vàng họ dành cho nhau và cho anh, Markie và Griff, những người đã giúp anh tìm được đường đi cho mình, và JD, cậu bé cho Gabriel hy vọng về tương lai.

Và lúc nào cũng có Easy. Nếu Gabriel làm Easy thất vọng, anh sẽ bị đá sang tận Trung Quốc và Easy sẽ tới nhặt anh về rồi chỉ cho anh con đường đúng đắn. Đó là những gì Easy sẽ làm……Easy là điểm tựa của anh. Anh không thể làm gia đình đích thực của mình thất vọng

Một lần nghỉ nữa và anh sẽ đi thẳng tới Tucson. Gabriel bật đèn hiệu, chậm rãi đi về bên phải và lái dọc lề đường để tìm chỗ trút bỏ lượng côca khổng lồ mà anh đã tiêu thụ. Khi đi về xe từ nhà vệ sinh, anh thấy một cái xe tải đi chậm lại, cửa xe mở ra và một cánh tay ném một túi giẻ rách lên lề đường. Cái xe chạy mất và cái túi bị bỏ lại trên vệ đường. Gabriel nhìn cái xe đi khỏi bãi đỗ và hòa vào dòng giao thông trên đường quốc lộ. Cái túi run nhè nhẹ.

Gabriel cau mày và bước nhanh lại. Anh ngồi xuống và chọc chọc vào lớp vải sờn rách. Nó cựa quậy. Anh xé toạc lớp bao ngoài và một cái mũi hồng hồng hắt hơi. Một con chó! Gã khốn nạn đó đã ném một con chó lên lề đường như một đám rác. Gabriel nhìn hai con mắt nâu và lớp lông đen cáu bẩn. Con vật tội nghiệp yếu ớt và gầy trơ xương. “Dio, piccolo cane (chó con), không ai cho mày ăn sao?”

Gabriel ngồi xuống lề đường và nhìn con chó thảm hại đăm đăm. Làm gì bây giờ? Anh cần tới Tucson. Anh không có thời gian cho một con chó. Nó lại hắt hơi. “Để tao cho mày chút nước rồi ta tìm cái gì ăn.” Anh nhặt đống lông đó lên và đi lại đài phun nước rồi vốc từng vốc nước cho con chó uống.

Anh lái xe đến Tucson chiều hôm đó, một tay trên vô-lăng, tay kia lơ đãng vỗ vỗ đám lông cáu bẩn trên đầu con chó với cái bụng tròn căng đang tựa vào đùi anh. Nó ăn khá nhiều đối với một con chó còm nhom như vậy: hai chiếc hamburger và gần hết một túi khoai tây chiên. Anh không có đủ sức để tìm Hội cứu trợ động vật trong hôm đó. Anh sẽ lo chuyện đó vào hôm sau. Giữ con vật tội nghiệp đó một ngày cũng không sao. Nhưng anh không cần có chó, không đời nào!

Đưa mắt nhìn phong cảnh tuyệt đẹp với những rặng núi xa xa, những cây xương rồng trên cát, Gabriel thở dài. Mọi thứ đều khác xa với cảnh ở nhà. Đây là sự khởi đầu cho một cái gì đó. Cảm giác đó chảy trong người anh. Dù tốt dù xấu thì anh cũng sẽ đón nhận nó. Anh không phải là thứ bỏ đi. Anh không phải là kẻ không tên tuổi. Anh là Gabriell Parelli cháu của Ginetta Parelli, và anh sẽ làm bà tự hào.

Lái xe dọc đường Campbell, anh rẽ và đại lộ Speedway rồi rẽ trái vào đường Cherry. Con đường hẹp và đông nghẹt người. Anh chỉ muốn nhìn qua ngôi trường mới rồi đi tìm nhà nghỉ để ngủ liền hai ngày. Lũ nhóc cười đùa và xô đẩy nhau, con đường nhỏ trong khuôn viên trường đầy người qua lại. Gabriel có thể thấy rằng anh sẽ phải đi bộ vào trường để nhận đồ đạc, nhưng đó là việc cho một ngày khác.

Anh thấy văn phòng hội sinh viên, phòng dịch vụ và hiệu sách. Tòa nhà to kia chắc hẳn là thư viện. Anh dừng lại khi đèn đỏ và nhìn đám sinh viên qua lại. Thật là lạ, anh cảm thấy mình thật già. Anh chỉ mới học năm ba đại học nhưng anh không cảm thấy mình giống như đám sinh viên kia. Anh gạt đi cảm giác nghi ngờ đang xâm chiếm anh….. cảm giác nghi ngờ rằng anh sẽ không thuộc về nơi này cũng như về bất cứ chỗ nào khác vì anh không xứng đáng.

Anh nhìn tụi sinh viên từ sau cặp kính râm và ước rằng với một phép màu nào đó, anh cũng chỉ là một cậu bé vô tư bước vào đời đại học, rằng cha mẹ anh đưa anh đến đây để học năm đầu tiên và họ khóc lóc vì anh bắt đầu phải tự lập. Tất cả đám sinh viên đều có vẻ trẻ trung và trong sáng. Anh muốn được bắt đầu phần đời mới như những người kia chứ không phải như thế này với trái tim bị xé nát thành từng mảnh. Gabriel hiểu rẳng những gì cha mẹ anh và anh trai Dominic đã làm là lấy đi niềm tự hào của anh, và chuyến trở về ba ngày trước chỉ khơi lại vết thương.

Lấy cậu bé vừa đi qua trước xe anh làm ví dụ. Cậu ta tươi tắn và sáng loáng như đồng xu mới đúc với mớ tóc nâu có một hai lọn nhuộm vàng và chiếc áo Đại học Arizona rõ ràng là mới mua. Cậu ta có vẻ kinh ngạc với mọi sự, nhưng chỉ cần nhìn Gabriel cũng đủ biết đây là một cậu bé bình thường được lớn lên trong sự yêu thương và không bao giờ nghi ngờ bản thân hay vị trí của mình trên thế giới này. Gabriel muốn có lại cảm xúc đó. Anh đã lớn lên trong yên bình với gia đình mình cho tới khi anh phá hỏng nó. Anh đã có lại sự bình yên đó một thời gian nữa ở ngôi nhà trên bãi biển nhưng lúc này North Carolina đã ở xa phía sau.

Cậu nhóc dễ thương đó nhìn chiếc Jeep, mắt cậu ta mở ra tròn xoe và họ giao mắt với nhau trong một giây. Gabriel nhấc kính lên để nhìn cho rõ hơn và cậu bé mỉm cười. Gabriel gật đầu để đáp lễ nụ cười tươi tắn đó.

Thế là đủ, đã tới lúc đi tìm một nhà nghỉ để ngủ. Điều cuối cùng anh cần bây giờ là lang thang trên đường và tròn mắt ngắm một cậu nhóc nào đó. Anh tới đây để học và để leo núi, tất cả chỉ có thế. Anh sẽ không tìm kiếm cái gì dài hơn một đêm và những cậu nhóc kiểu đó chỉ tổ đem lại rắc rối.

Anh sẽ chứng tỏ cho cha mẹ, anh sẽ chứng tỏ cho Dominic rằng anh không xấu, rằng anh vẫn là Gabriel. Vấn đề là anh không chắc ai là Gabriel nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện