Tác giả: Phôi Tiếu Quân.

Editor: Ayukami.



Tôi hoảng sợ trừng mắt, “Anh… Anh có phải điên rồi hay không?”

Miêu Tam một chút cũng không để ý tới kháng cự của tôi, vươn bàn tay cố định sau gáy tôi. Cánh tay anh ta rất dùng sức, thế cho nên tôi căn bản không thể mảy may nhúc nhích, chỉ có hoảng sợ vạn phần nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt càng ngày càng gần tôi…

Ngay khi mũi anh ta cách mũi tôi còn có 0.01 cm, thời điểm tôi đã muốn biến thành gà chọi, anh ta đột nhiên đẩy tôi ra. Miêu Tam lập tức lui về phía sau ba bước, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Tôi đã nói thôi, vừa rồi là ngoài ý muốn, tôi làm sao có thể… Làm sao có thể… Cô xem cô, muốn dáng người không dáng người, muốn diện mạo không diện mạo…” Nói xong, anh ta chuyển đề, “Tôi mệt, đi ngủ…”


Nhưng anh ta không có về giường mình, mà là rời khỏi phòng, hơn nữa là hung hăng đá cửa mà đi.

Mẹ nó, anh ta nhục nhã thân thể bà đây chưa đã ghiền, lại còn muốn dùng ngôn ngữ ác độc thương tổn tôi một lần nữa, cặn bã!

Tôi ở trên sô pha trằn trọc, luôn lo lắng người này sẽ đột nhiên trở lại, kết quả là: anh ta cả đêm không về.



***************



Sáng sớm hôm sau rời giường, tôi mang đôi mắt thâm quầng xuống lầu, đối với việc gặp Miêu Tam tôi sẽ là xấu hổ, hay là tôi sẽ đột nhiên phát cuồng tiến lên hành hung anh ta, trong chuyện này tôi đối với mình thủy chung không thể đoán được.



Chẳng qua, may mắn là, bà nội Miêu nói cho tôi biết, Miêu Tam mới sáng tinh mơ đã lái xe rời đi.

Lòng tôi bắt đầu buông lỏng, còn chưa kịp vui mừng liền bị danh sách công việc trong ngày của bà nội Miêu an bài cho tôi đánh sụp hoàn toàn.

Giặt quần áo, lau cửa kính, những việc vụn vặt đó còn chưa tính, một việc cuối cùng: đem cây non nhỏ ở tiền viện chuyển qua hậu viện.

Tôi hỏi nguyên nhân, đáp viết: ánh mặt trời ở hậu viện có vẻ sung túc.

Được rồi, nếu là chuyện Lão Phật Gia đã quyết định, tôi chỉ có làm theo.

Lúc tôi tìm được cái cây non nhỏ kia, nhìn cái cây ước chừng thân cây cao bằng hai người này tôi cực kỳ sầu muộn. Tôi nhìn lên cái cây ‘Nhỏ’ cả ngày lẫn đêm ít nhất có thể phơi đến hai mươi tư giờ ánh mặt trời cùng ánh trăng, lại nhìn cái xẻng nhỏ cầm trong tay, nháy mắt tôi liền sụp đổ.

Tôi quay đầu nhìn về phía bà nội Miêu đứng ở ban công lầu hai ăn kem, “Bà nội, cháu tuy rằng gọi là Dư Thắng Nam, nhưng là cũng không có nghĩa cháu là nam nha, ngài thật sự đánh giá cao năng lực của cháu.”

Khoảng cách xa như vậy, tôi vẫn có thể cảm giác được trong mắt bà nội Miêu hiện lên một ý cười giảo hoạt, “Tôi mặc kệ quá trình, tôi chỉ muốn kết quả.”

Tôi rốt cục biết Miêu Tam là gien di truyền từ ai ?

Mà tôi cũng không rõ là, bà nội Miêu bảy tám chục tuổi rồi, không có việc gì xem tivi ngủ một giấc tốt biết bao, sao lại thừa tinh lực tới trêu chọc người khác như vậy?

Tôi vòng quanh cái cây ‘nhỏ’ kia ước chừng tám vòng cũng không thể nghĩ ra cách đem nó còn sống chuyển đến hậu viện.

Lúc này, bà mo Diêu mặc áo ngủ ngáp một cái sải bước đi tới trong viện. Nàng ôm cánh tay ngoài cười nhưng trong không cười, giả mù sa mưa nói: “Thắng Nam à, vất vả rồi, may mắn trong nhà có cô, cám ơn …”

Tôi nhỏ giọng mỉm cười nói: “Đừng cám ơn, cảm tạ tôi sao không biết xấu hổ thu ngài tiền đây?”

Bà mo Diêu nụ cười lập tức đông lại, cũng không đến hai giây, lại treo lên nụ cười hơn nữa vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai tôi, “Làm cho tốt, người trẻ tuổi.”

Lúc này, bà nội Miêu ở trên ban công lớn tiếng nói: “Lệ Trân, sao cô giờ mới rời giường? Tối hôm qua trở về khi nào? Có phải con tôi không ở nhà, cô không coi tôi ra gì hay không? Cô có biết phải làm gương cho vãn bối hay không? Cô xem tôi có khi nào rời giường trễ như vậy không?”

Diêu Lệ Trân nhất thời biến sắc, quay đầu bồi cười nói: “Mẹ, con đã sớm dậy, chẳng qua là còn chưa thay quần áo…”

Bà nội Miêu tức giận nói: “Vậy còn không mau đi thay quần áo, cùng với Thắng Nam chuyển cây đi…”

Diêu Lệ Trân: “…”

Tôi hì hì cười nhìn phía bà.

Diêu Lệ Trân trừng mắt nhìn tôi một cái bất đắc dĩ đi về phòng thay quần áo.

Sau lại, biến thành tôi cùng Diêu Lệ Trân hai người vây quanh thân cây phát sầu, lúc này bà nội Miêu từ ăn kem đổi thành cắn hạt dưa.

Lúc này, đầu tường trên sân đột nhiên vươn ra một cái đầu, tôi cùng Diêu Lệ Trân đồng thời hoảng sợ, nhìn kỹ là ông nội Miêu, tôi vội vẫy chào ông ấy, Diêu Lệ Trân cúi đầu cung kính gọi một tiếng: “Ba.”

“Cháu gái, cháu làm gì đấy?” Ông nội Miêu hỏi tôi.

Lúc tôi đang muốn báo lại, bà nội Miêu ở ban công đã phát hiện ông nội Miêu, nhất thời tức giận lớn tiếng nói: “Lão già chết tiệt, tôi cảnh báo ông, ông leo tường nhà tôi nữa, tôi báo cảnh sát bắt ông.”

Ông nội Miêu không cam lòng yếu thế nói: “Bà già kia! Bà mở to hai mắt nhìn xem, đây cũng là tường nhà tôi.”

Cách một bức tường, thật đúng là khó xem xét tường này rốt cuộc là của nhà ai. Chỉ là, phương thức ở chung của đôi vợ chồng già ly dị này là vô cùng khác biệt, ly hôn đã nửa thế kỷ, tôi thậm chí còn có thể cảm giác được lửa giận tràn đầy giữa hai người bọn họ.

Bà nội Miêu nhất thời không phản đối, đi thong thả vài bước sau đó nói: “Chuyện phía tường bên này, ông ít quản.”

Ông nội Miêu cười lạnh một tiếng, “Bà nói không quản tôi sẽ không quản sao? Đó cũng là con dâu và cháu dâu tôi.” Nói xong nhìn tôi nói, “Cháu dâu, cháu nghe ta, cắt hết chạc cây, chỉ chừa thân cây, sau đó vòng theo thân cây cách khoảng bốn li xa rễ một chút bắt đầu đào đất, lúc xấp xỉ nhổ một cái là ra …”

Tôi vươn ba ngón tay làm động tác ‘OK’. Lúc này Diêu Lệ Trân nói: “Ba, ba mau đi xuống đi, rất nguy hiểm đó.”

Ông nội Miêu trừng mắt nhìn bà nội Miêu trên ban công một cái nói: “Lệ Trân à, các con chiếu theo lời ta mà làm, không được thì nói cho ta biết.” Nói xong liền lui về.

Lúc này, Diêu Lệ Trân đột nhiên tiếp điện thoại di động: “Ừ… Được, không thành vấn đề, tôi đến ngay.” Nói xong cúp máy, cười nhìn tôi nói: “Thật sự rất xin lỗi, tôi phải ra ngoài, cô cứ dựa theo lời ông nội mà làm, tôi tin cô nhất định có thể …” Nói xong quay người trở về phòng.

Đại khái mười phút sau, Diêu Lệ Trân chỉnh trang đặc biệt gọn gàng hoa lệ ở dưới ánh mắt phẫn hận của tôi lái xe rời đi.

Bà nội Miêu lập tức đối với mông xe của Diêu Lệ Trân rít gào, “Diêu Lệ Trân  cô lại đi đâu thế hả?” Chỉ là, cái xe màu đỏ của Diêu Lệ Trân đã quẹo cua đi xa.

“Ngơ ngẩn cái gì, còn không mau làm việc.” Quả nhiên, bà nội Miêu lại đem tức giận đổ lên người tôi,

Tôi bĩu môi bắt đầu đạp bỏ ghế ngồi cắt trạc cây. Chỉ là, dựa theo phương pháp của ông cụ Miêu trái lại rất nhanh liền đào được cái cây ‘nhỏ’ kia từ trong đất lên. Cũng may cái cây nhỏ này tuy rằng rất cao, nhưng thân cây thật ra không thô to, tôi tuy rằng không thể đem nó khiêng trên vai, ít nhất kéo lê trên mặt đất vẫn không vấn đề gì.

Bà nội Miêu lập tức lại bắt đầu khẩn trương hô to: “Rễ cây! Chú ý rễ cây đó.”

Tôi “Dạ” một tiếng, biến thành ôm rễ cây để cành cây trên mặt đất kéo đi, quả nhiên bà nội Miêu vẫn rất bất mãn. Chẳng qua tôi cũng mặc kệ bà cụ, giả vờ không nghe thấy kéo cây buồn bực đi đến hậu viện.

Đi đến hậu viện, lòng tôi nghĩ lúc này có thể tránh né một chút bà nội Miêu đuổi giết, ít nhất bên tai có thể thanh tĩnh một hồi. Vì thế, tôi ngồi ở trên bậc thang trước hậu viện trộm lười, nhưng không nghĩ tới giọng bà cụ Miêu đột nhiên lại truyền tới.

Tôi bị dọa giật mình, tức khắc ngẩng đầu nhìn, mẹ nó, cư nhiên lầu hai cũng có cái ban công nhỏ hướng về hậu viện. Nữ chủ thầu sớm đã chuyển văn phòng đến nơi này, tôi khóc…



*******************



Tôi bận rộn nửa ngày, bà nội Miêu rốt cục tiến vào thời gian ngủ trưa.

Mệt rã rời tôi từ trong tủ lạnh lấy ra hai cây kem rồi đi gõ cửa nhà ông nội Miêu  ở cách một cái sân.

“Cửa không khóa, vào đi.” Tiếng ông nội Miêu truyền tới.

Tôi hì hì cười đẩy cửa ra, “Ông nội, Cháu tới thăm ông.”

Ông nội Miêu vẫn ngồi trên xích đu phe phẩy cái quạt cũ kia. Tôi cầm kem trong tay mở ra một cây đưa cho ông ấy, ông cười nhận lấy. Tôi đem cái còn lại trong tay mình cũng mở ra, sau đó ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh cùng ông nội nói chuyện phiếm.

“Bà già điêu ngoa ngủ rồi?” Ông nội Miêu hỏi.

Tôi vừa nghe ‘Bà già điêu ngoa’, thiếu chút nữa cười ra tiếng, chẳng qua tôi vẫn nhịn xuống, ra vẻ bi thương nói: “Vâng, bằng không, cháu nào có rảnh.”

Ông nội Miêu đột nhiên nở nụ cười, “Lão Tam đâu?”

Tôi nghĩ đến hành vi quái lạ không hiểu nổi của Miêu Tam đêm qua, tâm tình nhất thời có chút phẫn hận, “Không biết, sáng sớm đã đi ra ngoài.”

Ông nội Miêu lại lắc lắc cây quạt, lại không nói nữa. Điều này làm cho tôi có chút chột dạ, bởi vì tôi không biết ngày đó mình nói chuyện cùng Miêu Tam ông ấy nghe được bao nhiêu? Ông ấy rốt cuộc có biết quan hệ hiệp nghị giữa tôi và Miêu Tam hay không?

Chẳng qua nếu ông ấy không chủ động hỏi, tôi sẽ càng không chủ động nói đến.

Tôi giả ngây giả dại tìm đề tài, “À, ông nội, chữ trên cây quạt này là ông viết sao? Viết thật là đẹp mắt.”

Ông nội Miêu tự hào cười, xòe cây quạt đưa tới trước mắt tôi, “Cháu xem con dấu này…”

Cúi đầu xem xét, nét bút vòng tới vòng lui trong con dấu vuông, tôi hoàn toàn không biết. Vì thế, tôi đành cười nói: “Ông nội, con dấu này của ngài rất… Đặc biệt…”

Ông nội Miêu trừng mắt nhìn tôi một cái, “Đây là chữ tiểu triện.”

“Tiểu nguyên là ai vậy?” Tôi không nhịn được hỏi.

Ông nội Miêu dùng ánh mắt trẻ con không thể dạy nhìn tôi lắc lắc đầu, nói: “Đây là con dấu của lão Tam.”

Tôi “há” một tiếng, nhất thời ngạc nhiên hỏi: “Chữ trên cây quạt này là… Miêu Thuật viết ?”

Ông nội Miêu tự hào “Ừ” một tiếng, sau đó đem cây quạt chuyển tới trước mặt, “Cháu xem, đây còn có tranh vẽ của lão Tam đó? Khi đó nó mới mười mấy tuổi.”

Tôi vừa nhìn nhất thời cười không ra tiếng, người ta yêu nghệ thuật có tài hoa, vì biểu hiện mình thanh tân thoát tục, đều thích hạ bút luyện vẽ theo mai lan trúc cúc, nhưng thằng nhãi này lại vẽ một đôi uyên ương. Hóa ra Miêu Tam này tính cách đáng khinh là dưỡng thành từ thời thiếu niên?

Tôi phụ họa ông nội Miêu nói: “Hóa ra Miêu Thuật có tài hoa như vậy nha? Cháu thật sự có chút không nhìn ra.” Tuy rằng những lời này có chút giả, nhưng tôi thề nửa câu sau tuyệt đối là phát ra từ đáy lòng.

Ông nội Miêu lại có chút mất mát nói: “Đáng tiếc đứa nhỏ này trời sanh tính phản nghịch, cũng có lẽ là chúng ta ép bức nó quá mức, về sau nó sẽ không bao giờ chạm vào bút lông nữa, không viết chữ lại càng không vẽ tranh.” Nói xong ông nội Miêu thở dài.



******************



Tôi xem chừng bà nội Miêu sắp tỉnh, liền đứng dậy tạm biệt ông nội Miêu.

Về đến nhà, thời điểm vừa cầm giẻ bắt đầu lau, bà nội Miêu liền tỉnh, tôi cố ý làm bộ như lau mồ hôi, “Bà nội ngài dậy rồi…”

Bà nội Miêu thấy tôi thái độ làm việc không tệ, gật gật đầu nhếch khóe miệng với tôi, tôi thế này mới nhẹ nhàng thở ra.

Lau sàn sảnh lớn, cái eo già nua của tôi đây cơ bản đã muốn gãy. Tôi chống nạnh đang muốn đi phòng bếp làm cơm chiều, xe của nghệ thuật gia phản nghịch đáng khinh của chúng ta lại chậm rãi lái vào sân…



——— ————-



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: các cô nương, ta tới đây, hôm nay có chậm, làm mọi người đợi lâu

Cuối tuần vui vẻ ha, tôi phỏng chừng cuối tuần mọi người đều ra ngoài chơi, không ai giống tôi buồn bực rúc ở nhà như vậy chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện