Tác giả: Phôi Tiếu Quân.

Editor: Ayukami.

Tôi nhất thời lùi xa hai bước, “Tam thiếu gia, ngài đừng nói giỡn tiểu nhân được không, tôi thật sự không có việc gì, một chút xíu cũng không có…” Nói xong tôi tính mở cửa đi ra ngoài, không nghĩ tới Miêu Tam cũng chỉ là nhẹ nhàng nắm vai áo tôi, tôi liền không đi nổi một bước.

Miêu Tam xách tôi nhấn ngồi xuống trên giường, lại tự tiện kéo cánh tay của tôi đến trước mắt, sau đó đổ dầu thuốc vào lòng bàn tay mình chà xát vài cái, rồi phủ lên dấu vết xanh tím trên cánh tay tôi nhẹ nhàng xoa. Tôi nhất thời đau rụt cổ, nhịn không được nói: “Anh làm được không đó? Tôi thấy làm sao anh giống như là lang băm vậy? A! Đau đau đau…” tên biến thái Miêu Tam, cư nhiên sau khi nghe tôi nói anh ta là lang băm, trên tay đột nhiên dùng thêm vài phần lực.

“Không đau sẽ không tốt…” Miêu Tam tà ác nói.

Tôi nỗ lực muốn rút tay về, “Tôi thấy hay là thôi đi, loại lang băm như ngài nói không chừng chữa tôi tàn phế cũng có khả năng…” Nói thật, cùng Miêu Tam hài hòa ngồi ở một chỗ như vậy, tôi vô cùng không thể thích ứng.

Miêu Tam không lên tiếng, nhưng lực bàn tay cũng rất kiên quyết, không có biện pháp, tôi chỉ có thể mặc ý anh ta đi.

Đột nhiên trong lúc đó, hai chúng tôi đều không nói gì, không khí hơi có chút xấu hổ, tôi kiên trì kiếm chuyện nói: “Ông nội là thầy thuốc Trung y ư?”

Miêu Tam không ngẩng đầu, “Em nói đi? ‘Bích Vân Thiên’ chính là ông một tay lập nên …”

Tôi “À” một tiếng, “Vậy ông nội và bà nội anh vì sao ly hôn?”

Miêu Tam vẫn cúi đầu nghiêm túc xoa cánh tay tôi, “Bà nội tính tình không tốt, ông nội lại không thích nhân nhượng bà, cho nên hai người cứ như vậy ra đi.” Nói xong nhìn tôi như có chút suy nghĩ, lại bổ sung, “Bà nội hồi trẻ là tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ bé, cho nên tính tình rất xấu, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.”

Tôi gật gật đầu, đối với Miêu Tam nghiêm túc như thế trả lời vấn đề của tôi, tôi vẫn như trước đặc biệt bị coi thường mà tỏ vẻ rất không thích ứng nha!

Một lúc lâu sau, Miêu Tam buông cánh tay tôi, “Nằm úp sấp xuống đi…”

Tôi vội đứng dậy, cúi mình vái anh ta, “Tam thiếu gia, đêm nay cám ơn nhé, cái khác cũng không dám làm phiền, tôi tự mình trở về làm.” Nói xong tôi đoạt lại dầu thuốc từ trên tay anh ta, xoay người bỏ chạy.

Lòng tôi nghĩ: bà đây điên rồi mới có thể cho anh chiếm hời của tôi như vậy!

Miêu Tam phản ứng rất nhanh tóm sau cổ của tôi, “Em nói cho tôi biết, em có thể làm thế nào được?”

Tôi lập tức cười bồi, “Cái này, tôi sẽ tự nghĩ cách, thật sự không được, tôi tìm lão Tần…”

Miêu Tam nhất thời nhíu mày, “Cậu ta với tôi có gì khác nhau?”

Tôi cả cười, “Khác biệt lớn, cậu ta thích đàn ông? Anh thích không?”

“…” Sắc mặt Miêu Tam có chút u ám.

Tôi đang muốn xoay người đi ra ngoài, Miêu Tam lại đột nhiên mạnh mẽ kéo tôi nhấn xuống giường, “Vậy em cứ coi tôi như cậu ta đi…”

Thế này đã thật quá đáng, không nghĩ tới càng quá đáng là anh ta lại có thể tự tác đem T-shirt của tôi vén lên…

Tôi đang muốn giãy dụa phản kháng, Miêu Tam lại nhấn giữ lưng của tôi nghiêm túc đe dọa tôi, “Dư Thắng Nam tôi cảnh cáo em, tốt nhất đừng lộn xộn, bằng không chịu khổ chính là em.”

“Miêu Tam, tôi cũng cảnh cáo anh, bà đây không cần anh làm người tốt, bà đây ngày mai là khỏe rồi, ai muốn anh xoa bóp cái dầu chó má gì, a… A… Đau… Đau đau, nhẹ chút nhẹ chút, dựa vào, đau muốn chết…”

Miêu Tam ở giữa tiếng kêu gào thê thảm tê tâm liệt phế của tôi, lực tay nhỏ rất nhiều, lại một lần nghiêm túc nhắc nhở tôi: “Không đau thật sự sẽ không tốt, em nhẫn nại một chút…”

Dầu thuốc dần phát huy hiệu lực, thắt lưng của tôi dưới anh ta nặng nhẹ xoa nắn, nhất thời như phát hỏa, tôi chỉ có cắn răng gắng gượng, “Còn cần bao lâu? Á, nhẹ chút nhẹ chút nhẹ chút…”

Miêu Tam dừng một chút, “Thực không dám tin đôi tay này của mình hiện tại lại có thể làm những thứ này cho em, em chẳng những không cảm giác được may mắn, ngược lại còn thái độ, kẻ phụ bạc chính là như em đi?”

Tôi đang muốn chỉ trích, lại bởi vì Miêu Tam đột nhiên dùng sức, tôi đau đến mức hút khí lạnh, trừ kêu ‘Đau’ gì cũng không nói ra được.

“Đắc tội rồi …” Miêu Tam đột nhiên nói ba chữ.

Tôi đang buồn bực đây, đột nhiên cảm giác trước ngực buông lỏng, đầu óc tôi lập tức xì khói.

Con mẹ nó! Anh ta cư nhiên dám cởi nội y của bà đây! ! !

Đúng lúc này, tất cả phản kháng của tôi bị anh ta nhấn giữ sau hai vai mà tuyên cáo chấm dứt. Tôi tức giận nói: “Mau thả tôi ra, sau đó cút ra đi!”

Miêu Tam đột nhiên khom người tìm đến sau gáy tôi, nhẹ giọng nói: “Tôi nói rồi ‘Em cứ coi như tôi là bác sĩ’. Hơn nữa, bằng dáng người của em, tôi còn không đến mức có ý đồ đen tối, cho nên em rất an toàn, không cần khẩn trương.” Khi nói chuyện, Miêu Tam đã lấy dầu thuốc bôi khắp cả lưng tôi, bắt đầu nhẹ nhàng mà xoa bóp.

Phản kháng không được, tôi chỉ có thể cam chịu số phận vùi cả khuôn mặt vào trong ráp giường.

Nói thật, từ lúc đầu đau đớn khó nhịn, đến cuối cùng cảm giác bàn tay Miêu Tam càng ngày càng dịu dàng, tôi vậy mà có một loại cảm giác tê dại từ vị trí sau thắt lưng lan tràn ra, thậm chí chậm rãi gãi đến trong lòng tôi.

Dựa vào, nơi đó sẽ không phải là vùng mẫn cảm của bà đây chứ?

Nghĩ đến đây, mặt cũng bắt đầu không tự giác nóng lên, hơn nữa trong lơ đãng, tôi cư nhiên nhịn không được thích ý khẽ “ưm” một tiếng. Hơn nữa một tiếng này, cực kỳ giống như tiếng nữ tính động dục.

Đột nhiên, thế giới này trở nên tĩnh lặng, mà tôi chỉ muốn tìm cái khe chui vào mà trốn chạy.

Ngay tại thời khắc tôi đặc biệt xấu hổ, Miêu Tam lại đặc biệt đúng lúc hỏi một câu, “Xem ra, hẳn là không đau nữa?”

Tôi cắn răng giả chết.

Miêu Tam bỗng chợt lật cơ thể tôi qua buộc tôi đối mặt anh ta, “Dư Thắng Nam, tôi đời này cũng chưa từng vì người phụ nữ khác làm loại chuyện này, em là người đầu tiên.”

Tôi thấy Miêu Tam lúc này cảm xúc không ổn định lắm, mà áo ngực của tôi lại vẫn đang cởi móc, chỉ có thể điều chỉnh hô hấp gượng cười nói: “Tôi cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh vô cùng vinh hạnh…”

Miêu Tam đột nhiên nhíu mày, “Em đừng giả ngây giả dại với tôi…”

“Không dám không dám, tôi vốn chính là ngốc…” Tôi cũng nghiêm túc nói.

Miêu Tam đè ép tôi dưới thân, ánh mắt thật khó đoán, khoảng cách thật ái muội, hai người chúng tôi lúc này tiếp xúc thân thể lại càng ái muội trong ái muội, tức thì, ngay cả hô hấp đều có chút gian nan.

“Có chuyện từ từ nói, anh trước buông tôi ra.” Tôi tận lực giữ bình tĩnh đề nghị.

Miêu Tam đột nhiên cong khóe miệng, lộ ra một tia cười xấu xa, “Dư Thắng Nam, cơ hội tốt như vậy tôi nếu có thể thả em ra, tôi đây nhất định là bệnh cũng không nhẹ.”

Tính kiên nhẫn của tôi đã dùng hết, nhịn không được hô: “Miêu Tam, ban nãy anh nói như thế nào, đều là nói dóc sao?”

Miêu Tam nhìn mặt tôi, còn thật sự nói: “Vừa rồi là vừa rồi, hiện tại là hiện tại, không thể nói nhập làm một…”

“Anh hạ lưu!” Tôi không nhịn được ngắt lời anh ta.

Tôi đang nói còn chưa dứt lời Miêu Tam đã cúi đầu phủ lên đôi môi tôi, tôi dùng sức cũng không thể đẩy anh ta dời ra mảy may. Trước kia mặc dù từng trải qua bị anh ta tùy tiện, nhưng là khi đó chúng tôi còn không phải trong tư thế cơ thể ái muội như vậy. Lúc này, tôi thực bị động bị anh ta đặt dưới thân, căn bản một xíu năng lực phản kháng đều không có, chỉ có cắn chặt răng canh phòng nghiêm ngặt tử thủ. Nhưng là mơ hồ cảm giác có một bàn tay nóng bỏng tham nhập vạt áo của tôi lại đi đến dưới áo ngực của tôi, tôi nhất thời thét một tiếng kinh hãi, mà đầu lưỡi của anh ta lại thừa cơ công vào lãnh địa…

Lúc này tôi thật sự hoảng hốt, quay đầu một cái bị đàn ông đè dưới thân, quay đầu một cái bị đàn ông hôn thẳng thừng, quay đầu một cái bị đàn ông tập kích ngực…

Toàn bộ tội trạng đặt cùng một chỗ, tôi nảy mầm ý niệm giết anh ta trong đầu.

Mà không quá vài giây, tôi bắt đầu muốn anh ta bầm thây vạn đoạn, anh ta lại đưa môi dọc theo cổ trượt đến xương quai xanh của tôi. Đầu óc tôi cực kỳ rối loạn, vung hai tay bắt đầu giãy dụa lung tung.

Miêu Tam lập tức khống chế được hai tay của tôi, sau đó hơi hơi ngẩng đầu nhìn phía tôi, “Em… không thể dịu dàng một chút sao? Giống phụ nữ một chút…”

Dựa vào, bà đây đã sắp bị cường bạo, thủ phạm cưỡng gian lại còn chê tôi không đủ dịu dàng?

Tôi tìm về hô hấp của mình, phẫn hận nói: “Miêu Tam, tôi cảnh cáo anh, anh còn như vậy, tôi sẽ thật sự không nể nang.”

Miêu Tam đột nhiên lại tới gần bên tai tôi, như nỉ non thấp giọng nói, “Em chẳng lẽ còn thủ tiết cho anh rể em? Tôi cố tình khiến em giữ không được…” Nói xong, lại dùng môi nhẹ nhàng ma sát làn da trên cổ tôi, tôi tức khắc đổ rút một hơi khí lạnh.

Bàn tay Miêu Tam thực vô sỉ dừng lại ở trước ngực của tôi, hô hấp của tôi nhất thời trở nên hỗn loạn không chịu nổi, hơn nữa thân thể thế nhưng có cảm xúc khác thường điên cuồng qua lại không ngớt, nghiêm khắc chút mà nói, tôi đã hoàn toàn không thể khống chế phản ứng thân thể chính mình.

Khi tôi đang muốn cảnh cáo Miêu Tam lần nữa, cửa phòng tôi đột nhiên mở ra, tôi hoảng sợ nhìn qua, lại phát hiện là Tần Hương Liên mặc quần ngủ hoa đứng ở trước cửa nhìn tôi, mà hoảng sợ trong ánh mắt tuyệt không ít hơn tôi.

Miêu Tam trong tình huống bất thình lình lại có thể mặt không đổi sắc, ngược lại hai tay trước tiên kéo áo tôi xuống, che trước ngực tôi trần trụi.



Tần Hương Liên lúc này mới hoàn hồn, đưa tay che miệng mình, cười hỏi: “Các người… Các người…” Sau đó, hắn một lần nữa khép cửa lại, “Các người tiếp tục… Tiếp tục…”

Tôi lúc này mới khôi phục lý trí, dồn sức đẩy Miêu Tam ra chạy khỏi phòng. 

*********************

Tôi gõ cửa nhà Tần Hương Liên.

Tần Hương Liên nửa khuôn mặt đắp dưa chuột ra mở cửa, mới đầu làm tôi giật cả mình.

Tôi vội tươi cười với hắn, Tần Hương Liên không nhìn tôi, mở cửa ra rồi xoay người ngồi trở lại trước gương tiếp tục đắp dưa chuột, tôi vội chân chó lấy dao trên tay hắn, chủ động giúp hắn cắt dưa chuột thành lát nhỏ.

Tần Hương Liên như đại gia đưa mặt qua, tiểu nha hoàn tôi đây vội thay hắn đắp nốt nửa khuôn mặt còn lại, trên mặt còn không quên lộ vẻ cười nịnh nọt.

Đắp đầy khuôn mặt, Tần Hương Liên thực thích ý nằm tựa vào trên sô pha nhìn tôi, tôi chủ động bắt chuyện, “Đây, lão Tần, may mắn cậu xuất hiện, nếu không lão nương thiếu chút nữa bị cường bạo.”

Tần Hương Liên mỉm cười nói: “Tôi xem cậu còn rất hưởng thụ nha, được rồi, Lương Sâm kỳ thật thật sự không thích hợp với cậu.”

“Cầm thú Miêu Tam này, lại dám làm gì Lương Sâm, tôi giết hắn.” Tôi nhất thời ôm nỗi hận cầm lấy nửa quả dưa chuột còn lại hung hăng cắn một miếng.

Tần Hương Liên cười nhạo, “Dư Thắng Nam, cậu xem cậu chú ý Lương Sâm bao nhiêu năm rồi, còn không chính là như thế, cho nên, có người muốn cậu thì tranh thủ đi, qua thôn này cũng không có điếm khác.”

“Cậu đi chết đi. Tôi sống là người của Lương Sâm chết là quỷ của Lương Sâm…” Tôi cầm dưa chuột dõng dạc nói, ngay cả bản thân đều thiếu chút nữa cảm động.

Tần Hương Liên lắc lắc đầu, “Vậy nếu Lương Sâm cả đời đều không quên được chị cậu, cậu làm sao bây giờ?”

Tôi im lặng gục đầu xuống, “Không biết, không nghĩ tới…”

Lúc này, nhà Tần Hương Liên truyền đến tiếng đập cửa.

Tôi vội vàng chui vào phòng Tần Hương Liên, còn không quên quay đầu nhắc nhở Tần Hương Liên, “Thân ái, người nọ bên ngoài rất nguy hiểm, trinh tiết của tôi phải dựa vào cậu giúp tôi giữ vững, nhất thiết đừng thả anh ta vào đây, nhớ lấy nhớ lấy…”

Mặt Tần Hương Liên đắp đầy dưa chuột, muốn nhìn rõ biểu cảm của hắn thật sự rất khó. Nhưng mà lại khó tôi cũng thật không ngờ, hắn lại có thể đứng cùng chiến tuyến với biến thái.

Bởi vì hắn không chỉ thả Miêu Tam vào, còn đặc biệt tốt bụng chỉ hướng gian phòng.

Tôi nhất thời trong đầu nảy mầm ý niệm tuyệt giao với hắn… 

——— —————-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: các tỷ muội, tôi tuyên bố tôi yêu Tần Hương Liên, hơn nữa muốn cho hắn làm nam chính, cầu tỉnh lại ~~~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện