Tác giả : Phôi Tiếu Quân.

Editor : Ayukami.

Tuy rằng khóe môi mang theo vết thương, nhưng khuôn mặt cười của cậu ta ngũ quan tinh mỹ thật sự là làm cho người ta lóa mắt.

Cậu ta và em trai của Lưu Hiểu Nhã dựa vào tường đứng ở cửa văn phòng, Lưu Hiểu Nhã cúi đầu khom lưng vào văn phòng gặp chủ nhiệm lớp, tôi thì đứng ở cửa chờ cô ấy.

Lưu Lượng em trai Lưu Hiểu Nhã tôi thường xuyên gặp, cho nên quen thuộc vô cùng, lúc này nó gãi gãi đầu, trên gò má mang theo thương tích, ngượng ngùng cười cười với tôi.

Mà Lục Nhan lại tựa vào trên vách tường hơi xa một chút, trên mặt không có một tia biểu cảm. Cũng không biết có phải bởi vì cảm ứng thiên tính quan hệ huyết thống hay không, tôi nhìn Lục Nhan khóe miệng bật máu, trong tâm lại có một tia không đành lòng.

Hình như là chủ nhiệm lớp gọi Lưu Lượng vào văn phòng, Lưu Lượng nháy mắt đã vẻ mặt đau khổ vào phòng.

Lúc này, trên hành lang còn lại hai người tôi và Lục Nhan. Tôi nhịn không được thấp giọng nói: “Khí lực đánh nhau dùng vào học tập thì tốt hơn.”

Lục Nhan nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó lại như không nghe thấy quay mặt ra phía trước.

Trầm mặc hai phút, Lục Nhan cũng bị gọi đi vào, tôi thở dài đứng ở hành lang chờ Lưu Hiểu Nhã. Không bao lâu, một người phụ nữ vội vàng mà đến, sau khi thấy tôi, sắc mặt nhất thời cứng đờ bèn dừng bước chân.

“Sao con lại ở chỗ này?” Bà biểu cảm nghiêm túc hỏi.

Tôi ôm cánh tay, nhíu mày hỏi: “Có gì không ổn sao?”

“Mẹ hy vọng… Con có thể cách Lục Nhan xa một chút…” Bà nói ra suy nghĩ trong lòng, tim tôi đập như trống trận, ngay cả lồng ngực cũng như bị đè nén.

Tôi gian nan mỉm cười, “Tôi hôm nay ở trong này căn bản không phải bởi vì cậu ta…”

Bà đi đến bên cạnh tôi, thấp giọng nói: “Tiểu Nam, mẹ biết mẹ rất có lỗi với con, nhưng các con không thể phá hủy cuộc sống của mẹ và Lục Nhan, mẹ xin con …”

Tôi nhịn không được cười lạnh, “Lâm phu nhân, ngài thật đúng là suy nghĩ nhiều quá…”

Nói xong, tôi không muốn nhìn vẻ mặt của bà ấy, yếu đuối xoay người đi xuống lầu, thậm chí chỉ vì trốn tránh.

Dọc đường đi tôi đều suy nghĩ, nếu chị tôi còn sống, chị sẽ làm gì? Sẽ phỉ nhổ vào mặt bà ấy, hay là sẽ yên lặng rơi lệ?

Trên đường, bởi vì không thể nhổ vô mặt bà ta, tôi hối hận đến độ chảy nước mắt. Vì thế, tôi ngồi ở ven đường chống trán lật lại suy nghĩ, tất cả mọi chuyện rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao tôi không phỉ nhổ bà ta, sau đó nói mấy câu tàn nhẫn cả đời không qua lại với nhau chứ? Như vậy có phải có thể tỏ ra tôi rất kiên cường hay không? Như vậy, có phải tôi không cần ngồi đây như ăn mày một mình gạt nước mắt hay không?

Lúc này, điện thoại của tôi vang lên, một số điện thoại xa lạ, tôi mê hoặc tiếp lên.

Một giọng nói xa lạ truyền đến, “Có phải cháu đang tìm việc hay không?”

Tôi nhất thời bốc hỏa, “Bà đây không tìm việc!” Đang muốn cúp điện thoại, lại hét vào điện thoại một câu, “Kẻ lừa đảo chết cả nhà! Dựa vào!” Nói xong, tôi phẫn nộ cúp điện thoại.

Không nghĩ tới điện thoại lại một lần nữa vang lên, vẫn là giọng nói vừa nãy, “Ta là ông nội cháu…”

“Tao là bà nội mi!” Tôi ngắt lời hắn.

Rồi đột nhiên, tôi phản ứng lại, vội bổ sung, “Ông nội, thực xin lỗi thực xin lỗi…”

“…” Đối phương trầm mặc vài giây hắng giọng, “Cháu gặp chuyện gì à?”

“Thực xin lỗi, ông nội, cháu không biết là ngài…” Tôi vội vàng giải thích.

Ông nội Miêu dừng một chút nói: “Tình trạng của ba cháu ông có biết một hai, lúc nào tiện thì đưa ông ấy đến chỗ ông xem xem…”

Tôi khó xử nói: “Cám ơn ông nội, chính là cháu không dám đưa ba cháu ra ngoài, ông ấy… Ôi… Nói như thế nào đây? Đôi khi cháu không thể nắm rõ biến hóa cảm xúc của ông ấy, cho nên…”

“Nếu không ngay ngày mai đi, ông phái xe riêng đi đón các cháu…” Ông nội Miêu ngắt lời tôi, hiển nhiên sớm cũng đã quyết định xong rồi.

Tôi vội cảm kích nói cám ơn.



********************



Sáng sớm hôm sau ông nội Miêu phái xe riêng đến.

Ba tôi hôm nay dường như tâm tình cũng không tệ lắm, ông trời phù hộ hôm nay ông ấy cả ngày ôn hòa thì thật tốt quá.

Tôi ôm tâm tình không yên một lần nữa về tới nhà Miêu Tam, có điều lúc này chúng tôi trực tiếp đi đến chỗ ông nội Miêu. Lúc chúng tôi đến, ông nội Miêu đang ở hoa viên chăm hoa.

Ba tôi lại còn có thể rất lễ phép ca ngợi hoa cảnh của ông nội Miêu, ông nội Miêu nhất thời vui vẻ ra mặt.

Ông nội Miêu lại cũng không có vội vã giúp ba tôi kiểm tra, ngược lại sau khi thấy ba tôi quan sát bàn cờ của ông, cười ha ha hỏi: “Đánh một ván?”

Không nghĩ tới ba tôi cao hứng nói: “Đánh thì đánh…”

Cứ như vậy, bác sĩ cùng bệnh nhân không còn nhắc tới chuyện bệnh tình gì, ngược lại đi đánh cờ.

Tôi đây mù cờ kiên trì theo dõi cuộc chiến được một lát, bèn nói với ông nội Miêu: “Ông nội, cháu đi qua thăm bà nội nhé.”

Ông nội Miêu cùng ba tôi đang chém giết ở thời khắc mấu chốt, phất phất tay bảo tôi tự do hoạt động.

Vì thế, tôi bèn rời khỏi sân đi nhấn chuông cửa của bà nội bên kia.

Dì Mạnh mở cửa cho tôi, tôi cười nói: “Cháu đến thăm bà nội.”

Dì Mạnh như trước không có biểu cảm gì, “Bà ấy ở vườn rau phía sau …”

Tôi “Ồ” một tiếng bèn đi đến sau vườn.

Chờ khi tôi đi vào hậu viện, bà nội Miêu vừa lúc ở đó hái được hai trái cà chua, ngẩng đầu trông thấy tôi, ngay cả tươi cười cũng chưa cho tôi một cái từ vườn rau đi ra.

“Cháu đưa ba cháu tới để ông nội nhìn xem, bà nội, cám ơn ngài.” Tôi cười nói.

Bà nội Miêu nhìn cà chua trong tay, “Ôi, tôi vẫn rất không nỡ cho cô ăn…”

Tôi cười ha ha, “Đừng nhỏ mọn như thế chứ, nói thế nào ngày trước cũng là cháu gạt mồ hôi, tưới nước cho chúng.” Nói xong, tôi liền mặt dày từ trên tay bà nội Miêu cướp về một trái cà chua nhỏ.

Bà nội Miêu tức giận trừng mắt lườm tôi một cái, nhưng lập tức khóe miệng lại cong lên.



**********************



Tôi thấy ba tôi cầm kéo nhỏ cẩn thận tỉ mỉ cắt tỉa cho hoa cỏ của ông nội Miêu, nhất thời nhớ lại, ngày tôi còn nhỏ, ba ba cũng thích đùa nghịch mấy thứ này, chỉ là khi ấy người phụ nữ kia còn chưa rời đi, còn là người vợ ông thương yêu.

Lúc này, ông nội Miêu ngâm cho tôi một chén trà hoa, cười nói: “Ba cháu xem ra vấn đề không phải quá lớn, thật ra ông cảm thấy ông ấy có thể là đang trốn tránh một số chuyện không muốn đối mặt mà thôi, có điều, lúc trước ông ấy nhiều năm nát rượu, cơ năng thân thể đều đã bị ảnh hưởng, nếu có thể, tốt nhất ở chỗ ông tĩnh dưỡng một đoạn thời gian. Theo giúp ông chơi cờ, chăm hoa, nói không chừng liền khỏe ra…”

Tôi vội nói: “Ông nội, như vậy không được, cháu sao lại không biết xấu hổ để ba cháu ở đây làm phiền ông chứ, không nên không nên, tuyệt đối không được…”

Ông nội Miêu cười nói: “Ngày hôm qua ông nói trên điện thoại chỉ nói một nửa, kỳ thật ông muốn hỏi cháu có hay không bằng lòng làm việc cho ông, tuy rằng nói nấu cơm làm việc nhà có chút uất ức cháu, nhưng như thế này có thể thuận tiện chăm sóc ba cháu, cháu cảm thấy thế nào?”

Đây thật sự là việc tốt trời ban, nhưng mà… Nhưng mà tất cả vẫn rất không thích hợp, tôi quanh đi quẩn lại, vẫn dây dưa cùng một chỗ với Miêu Tam.

Tôi áy náy nói với ông nội Miêu: “Ông nội, thật sự rất xin lỗi, ông đã cho cháu sự trợ giúp rất lớn, cháu thật sự không thể lại gây thêm phiền toái cho ông.”

Ông nội Miêu cười nói: “Cháu trước đừng nghĩ là thêm phiền toái cho ông, coi như ở lại theo giúp lão già cô đơn là ông đây, thế nào?”

“Cháu…” Tôi thật sự rốt cuộc tìm không ra lý do cự tuyệt, vì thế ngẩng đầu nói: “Ông nội, ông cho phép cháu cân nhắc hai ngày được không ạ?”

Ông nội Miêu gật đầu, “Đương nhiên có thể.”

Tôi mang theo ba vừa đi ra cổng nhà ông nội Miêu, liền gặp Miêu Tam vội vàng đi tới. Nghĩ đến hình ảnh thân mật lần trước, tôi nhất thời lúng túng không biết để tay chỗ nào, phản xạ cúi thấp đầu xuống.

“Tôi nghe bà nội nói hai người đến …” Miêu Tam không biểu cảm, trên mặt cũng nhìn không ra cảm xúc.

Lúc này, Miêu Tam nói với ba tôi: “Cháu chào bác.”

Ba tôi mỉm cười gật đầu, “Tốt, chào anh.”

Miêu Tam nhìn tôi nói: “Tôi đưa hai người…”

Tôi vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ sự thực khu nhà giàu biến thái này không có giao thông công cộng, chỉ có thể bất chấp để cho anh ta đưa đi.

Trên đường, ba tôi ngồi ở ghế sau vẫn rất im lặng, tôi ngồi ở ghế phụ nhìn ngoài cửa sổ không lên tiếng, Miêu Tam cũng nghiêm túc lái xe không muốn nói chuyện.

Khi sắp vào thành phố, Miêu Tam nghiêng đầu hỏi: “Tôi đưa hai người đi ăn…”

“Không cần phiền toái, anh để chúng tôi xuống đây là được rồi, chúng tôi tự mình về nhà…” Tôi vội nói.

“Dư Thắng Nam, em có thể đừng kì cục như vậy hay không?” Miêu Tam giọng điệu bắt đầu mất hứng.

Tôi quay đầu nhìn anh ta, “Miêu Tam, tôi gần đây rất phiền lòng, bất kể chuyện gì cuối cùng cũng dính níu với anh, tôi đã rất cố gắng thoát khỏi cuộc sống của anh, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn ở trong phạm vi hoạt động của anh, tôi thật sự chịu không nổi.” Tôi thở dài, “Anh là anh, tôi là tôi, chúng ta có thể giữ một chút khoảng cách hay không?”

Miêu Tam đột nhiên dừng xe ở ven đường, mặt mày nhíu chặt, “Dư Thắng Nam, sự nhẫn nại của tôi cũng sắp bị em tiêu hết sạch…

“Tôi không yêu cầu anh như vậy…” Nói xong, tôi mở cửa xe xuống xe, sau đó đỡ ba tôi cũng xuống xe.

Miêu Tam hạ cửa kính xe xuống, “Dư Thắng Nam, tôi đếm ba tiếng, nhanh lên xe cho tôi! Một… hai…”

Tôi nghiêm mặt ngắt lời anh ta, “Anh biết rõ không tác dụng với tôi…”

Miêu Tam hít sâu một hơi, giọng điệu thế nhưng mềm xuống, “Được rồi, đừng náo loạn nữa, mau lên xe đi.”

Tôi vốn đang giả chết, không nghĩ tới ba tôi lại đột nhiên kéo cửa ra ngồi xuống, tiếp đó còn ra sức vẫy tôi, “Nam Nam, nhanh lên xe nào, lên xe về nhà.”

Được lắm, mọi người toàn thế giới đều đứng về phe anh ta.



**********************



Buổi tối, thái độ của tôi với Miêu Tam lạnh nhạt như trước, Miêu Tam dường như cũng một bụng ý kiến không có chủ động tìm tôi nói một câu.

Về vấn đề đưa ba đến chỗ ông nội Miêu, trước sau khiến cho tôi không thể quyết định. Tôi kỳ thật rất muốn cho ba tôi đi, nhưng mà nếu như đi, tương đương tôi lại nợ Miêu Tam một ân huệ, như vậy vẫn dây dưa không rõ, không phải tôi hi vọng muốn thấy.

Sau khi ba tôi ngủ, tôi làm ổ trên sô pha mặc dù dán mắt vào tivi, nhưng tâm tư sớm không biết bay tới đâu.

Miêu Tam từ trong phòng đi ra tắt tivi đi sau đó nghiêm túc nhìn tôi.

“Được rồi, chúng ta nói chuyện…” Miêu Tam mở miệng.

“Giữa chúng ta có gì để nói ?” Tôi không tập trung nói.

Miêu Tam tức thì phát hỏa, “Dư Thắng Nam, tôi lần nữa cảnh cáo em, em còn dùng loại thái độ này nói chuyện với tôi, em có tin tôi… đánh em hay không?”

Tôi ngẩng mặt không hề gì nói: “Anh hù dọa ai chứ? Tôi sinh ra chính là để chịu đánh …”

Miêu Tam cau mày nhìn tôi ước chừng hơn mười giây, tôi lựa chọn xem nhẹ, cầm lấy điều khiển mở lại tivi, nhiều năm như vậy, tôi trước sau không thể quen hoàn cảnh quá yên ổn, như vậy sẽ khiến tôi cực kì hoảng hốt.

Miêu Tam dường như không chịu nổi sự đối đãi lạnh lùng của tôi, tức giận xoay người trở về phòng, nhưng còn chưa tới vài giây, anh ta lại lộn trở lại phòng khách cưỡng ép lôi kéo tôi trở về phòng…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện