Tác giả: Phôi Tiếu Quân.

Editor: Ayukami.



Miêu Tam vội nói: “Nghĩ thông rồi ?”

“Ừm…” Tôi nhướng mày nói, “Sau này chúng ta trao đổi tinh thần đi, gọi tắt là ‘Bạn tri kỷ’ !”

Miêu Tam: “…”

Tôi thấy Miêu Tam không lên tiếng, nhịn không được dùng ngón tay trọc trọc anh ta, “Anh… Tức giận  ?” Miêu Tam “Hừ” một tiếng tiếp tục không để ý tới tôi.

Vì thế, tôi lầm bầm lầu bầu nói: “Kỳ thật, chủ yếu là chúng ta quen biết không lâu, còn chưa đủ hiểu biết nha…”

Miêu Tam tức khắc vực dậy tinh thần, “Em còn muốn hiểu những gì? Mau, hỏi anh…”

Tôi dở khóc dở cười, “Em nói hiểu rõ, là phải có thời gian ở chung tối thiểu, anh nói chúng ta mới… Mới vài ngày mà?”

Miêu Tam vươn tay ôm tôi, “Xem ra làm khó em rồi, được, anh không ép em.” Nói xong lại bổ sung, “Vậy có cái kỳ hạn chứ?”

“Em muốn suy nghĩ… Ngày mai nói cho anh…” Tôi cười xuống giường đi mở cửa, tính trước đuổi Miêu Tam trong phòng ra ngoài.

Không ngờ tôi mở cửa ra thì nhìn thấy ba tôi đang vào toilet đi ngang qua, hơn nữa khiến cho ông chuẩn xác phát hiện đồng chí Miêu Tam còn chưa xuống giường. Tôi nhất thời hoảng sợ nhìn ba tôi, cố cười nói: “Ba, anh ta… Anh ta…”

‘Anh ta’ nửa ngày, tôi thật sự không biết nói cái gì cho phải. Tôi cuối cùng không thể nói cho ba tôi biết Miêu Tam quần áo không chỉnh tề là vừa mới tạt qua lên lầu đến thăm tôi chứ?

Cũng may ba tôi không có phản ứng gì, xoay người đi toilet, tôi vội đóng cửa lại quay đầu răn dạy Miêu Tam. Ai ngờ tôi còn chưa nói ra miệng, lại phát hiện Miêu Tam vẻ mặt đắc ý gối tay sau đầu cười nhìn tôi.

“Anh cố ý phải không?” Tôi tức giận nói.

Miêu Tam cười nói: “Thấy cũng tốt, đỡ phải trốn trốn tránh tránh …”

Tôi nhíu mày nói: “Tuy rằng em không phải nói nhất định kết hôn mới sống cùng nhau, nhưng chúng ta thật quen biết không mấy ngày, bị thấy như vậy thật sự là không thích hợp.”

Miêu Tam vẻ mặt đột nhiên có chút ảm đạm, “Dư Thắng Nam, anh hỏi em, em rốt cuộc là không muốn cho ba em thấy, hay là không muốn cho anh rể em thấy?”

Bị anh ta nói như thế, tôi nhất thời có chút chột dạ, chẳng lẽ, là tôi thật sự không muốn để cho Lương Sâm thấy tôi cùng một người đàn ông khác thân mật như thế?

Miêu Tam biểu cảm có chút lạnh lùng, xuống giường cầm quần áo lên rời khỏi phòng. Tôi vội đuổi theo, lại thấy Miêu Tam còn chưa kịp rời đi đang đối diện cùng Lương Sâm.

Quả nhiên, vẫn thấy.

Miêu Tam lập tức đổi vẻ không vui mới rồi, vậy mà hữu hảo chào Lương Sâm: “Buổi sáng tốt lành…”

Tôi vội đỡ trán lui trở về phòng, thầm mắng ‘Phúc hắc biến thái’ .

Sau một lúc lâu, nghe được Miêu Tam gọi tên của tôi, tôi cắn răng ra cửa.

Tôi ở trên mặt Lương Sâm không có phát hiện gì bất đồng vẻ mặt trước kia, trong lòng tôi có một tia yên tâm nhưng cũng mang theo không ít mất mát. Tôi không nên như vậy, bởi vì bản thân đã suy nghĩ rất rõ ràng, buông bỏ chính là buông bỏ, căn bản là không nên nhàn đến vô sự nghiền ngẫm tâm lý Lương Sâm. Xem ra, thói quen cũng là một loại tật bệnh!

“Anh đói bụng…” Miêu Tam nhìn tôi, nói như đúng rồi.

Tôi nhíu mày trừng anh ta, sau đó lại thực không tiền đồ cúi đầu nói: “Được, em đi xuống lầu mua.” Hóa ra, hầu hạ người khác cũng có thể thành một loại thói quen!

Tôi lấy áo khoác mới vừa đi ra cửa, không nghĩ tới Miêu Tam liền đi theo, thực thân mật kéo cánh tay tôi, “Anh đi cùng em…”

Tôi bất đắc dĩ lườm anh ta một cái, đưa một cái biểu tình ‘Anh rốt cuộc muốn làm gì’ cho anh ta.

Miêu Tam không có đáp lại, như trước mặt dày đi theo tôi.

Chỉ là đi xuống lầu Miêu Tam lại trực tiếp kéo theo cánh tay của tôi đặt tôi ở trong xe anh ta.

Miêu Tam lại thay một bộ mặt nghiêm túc, “Dư Thắng Nam, em rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?”

“Em còn muốn hỏi anh đây?” Tôi mất hứng nói.

Miêu Tam nghiêm túc nói: “Được, chúng ta đây trước đó phân tích một chút, em đối với Lương Sâm hiện tại còn tơ tưởng hay không?”

“Được rồi, em đây ăn ngay nói thật…” Tôi nhìn Miêu Tam, anh ta nhìn vẻ mặt của tôi đột nhiên tựa như có chút căng thẳng, có điều cũng chỉ là chớp mắt đã ẩn đi trong ánh mắt.

Tôi ngiêm túc nói: “Em thừa nhận là em thích Lương Sâm rất lâu rất lâu, hơn nữa hiện tại cũng thích, thậm chí còn có thể rất lâu rất lâu…”

Sắc mặt Miêu Tam càng khó nhìn. Tôi hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Có điều, có lẽ anh nói đúng, yêu thích trước kia của em, cũng thật sự có thể em đem cảm kích trở thành yêu. Chính là đôi khi yêu thích thành một loại thói quen, có lẽ ở một số hành vi em sẽ làm anh sinh ra hiểu lầm, chỉ là, đó thực không phải nguyên ý của em…” Miêu Tam ở trong quá trình tôi nói, sắc mặt từ từ dịu xuống.

Tôi thấy Miêu Tam vẫn im tiếng, bèn cũng im tiếng không thèm nhắc lại.

Sau một lúc lâu, Miêu Tam nhìn tôi, phụng phịu nói: “Lại đây…”

Tôi phản xạ hỏi: “Làm gì?”

“Anh nói không tính toán rồi còn làm sao ? Bảo em lại đây cứ lại đây, hỏi nhiều vậy?”

Tôi cắn răng ghé tới trước mặt anh ta, Miêu Tam đột nhiên nâng mặt tôi hôn lên, tôi không trốn tránh, còn bất giác nhắm nghiền hai mắt. Chỉ là sau một hồi lâu Miêu Tam hôn cũng không rời ra, tôi nhịn không được mở hai mắt, lại phát hiện Miêu Tam đang không vui nhìn tôi, “Biểu cảm này của em là thế  nào? Anh sẽ ăn em sao?”

Tôi xấu hổ cười cười, “Xin lỗi, không phải cố ý, lại nào lại nào…”

Miêu Tam dở khóc dở cười nói: “Coi như xong, đại gia hiện tại không có tâm tình …”

Tôi làm sao có thể không hiểu ý đồ của anh ta, vì thế, tôi bắt chước điệu bộ của anh ta nâng cằm anh ta, “Em cũng có thể chủ động…” Nói xong tôi đem đôi môi ấn lên môi anh ta, rồi lập tức tách ra.

Miêu Tam vừa lòng cười cười, sau đó vươn tay khống chế ở sau gáy tôi, đem môi lại một lần nữa phủ lên…

Trái ngược với bứt rứt xa lạ trước kia, hiện tại tôi dường như đã dần dần quen sự đòi hỏi của Miêu Tam cùng hơi thở riêng biệt của anh ta, có chút xa lạ nhưng mà lại thật làm cho người ta an tâm.

Ngay lúc tôi cả người khô nóng hô hấp có chút dồn dập, đột nhiên nghe được có người nhẹ nhàng gõ cửa kính xe, tôi bất chợt mở hai mắt, lại phát hiện Tần Hương Liên ôm cánh tay đứng ở ngoài cửa sổ xe như cười như không nhìn tôi, tôi sợ tới mức vội đẩy Miêu Tam quay lưng về phía Tần Hương Liên một phen.

Tôi vội cúi đầu xoa xoa bóng sáng trên môi, nhịn không được suy nghĩ, như thế nào loại chuyện ấy cứ luôn có thể khiến cho phần tử đáng khinh này gặp phải chứ?

Cứ việc tôi hiện tại bên tai đều đang nóng lên, nhưng Miêu Tam lại còn có thể lịch sự chào hỏi cùng Tần Hương Liên.

Tần Hương Liên cười đến vẻ mặt đáng đánh đòn, “Hai vị cần cù quá, sớm như vậy đã rời giường, trong nhà… Bất tiện phải không?”

Miêu Tam mỉm cười khởi động xe, “Đúng vậy, cho nên tôi hiện tại muốn dẫn cô ấy đi chỗ thuận tiện…”

Tần Hương Liên và tôi cùng không hiểu ra sao, Miêu Tam đã cười với Tần Hương Liên nói “Tạm biệt”.

Xe khởi động, tôi nhịn không được hỏi: “Chúng ta đi đâu? Em còn phải đi mua bữa sáng đấy?”

Miêu Tam không lên tiếng, lại đem chân ga như kẻ thù mà đạp.

Bởi vì thời gian quá sớm, trên đường người đi đường và xe đều rất ít, cho nên không đến 10 phút, xe liền chạy vào một cái gara khách sạn sa hoa. Xe vừa ngừng ổn Miêu Tam liền một tay túm lấy tôi kéo đi ra ngoài, trực tiếp kéo vào thang máy, trong quá trình đó anh ta trước sau cũng chưa nói với tôi một câu.

Tôi cúi đầu nhìn nhìn phát giác bàn thân chỉ mặc áo ngủ khoác một cái áo khoác mỏng bên ngoài, nhất thời có chút bối rối hỏi: “Tam thiếu gia, chúng ta đi đâu thế? Em còn mặc áo ngủ đấy?”

Tam thiếu gia như trước không để ý tới tôi, thang máy trực tiếp dừng ở tầng hai mươi lăm, Miêu Tam kéo tay tôi đi ra thang máy lập tức mở cửa. Anh ta kéo tôi vào trong nhà tiện tay đóng cửa, ngay khi tôi còn chưa kịp thấy rõ ràng hoàn cảnh trong phòng, Miêu Tam đã gấp gáp hôn lên môi của tôi.

Tuy rằng việc hôn môi này có lúc phát sinh, nhưng mà vội vã giống như bây giờ thậm chí có chút thô lỗ vẫn là lần đầu tiên.

Ngay lúc tôi hoàn toàn không thể hít thở Miêu Tam lại thò tay cởi mở cúc áo áo khoác của tôi, tôi nhất thời khẩn trương muốn giãy khỏi khống chế của anh ta. Nhưng mà Miêu Tam không chút buông tha đã trượt môi đến phía trên cổ tôi, mà tôi bị đẩy tựa vào tường lại một chút năng lực phản kháng đều không có.

“Đây rốt cuộc là làm sao? Anh mau buông nha.”

Miêu Tam hàm hồ trả lời, “Nhà của anh…” Không đợi nói cho hết lời anh ta đã muốn đưa bàn tay vào trong áo ngủ của tôi vuốt ve lưng tôi.

Tôi trong nháy mắt thanh tỉnh, nhưng lại trước sau không ngăn cản được Miêu Tam trước mắt đột nhiên nổi điên. Tôi có chút hoảng, cũng không biết bản thân đang nói cái gì, “Miêu Tam, em cảnh cáo anh, mau buông ra, nếu không em không khách khí với anh…” Kêu xong tôi mới phát hiện áo khoác của tôi đã bị ném xuống đất, mà vạt áo ngủ của tôi cũng đã mở rộng, ngay cả áo lót cũng lộ ra hơn phân nửa.

Đúng lúc này, Miêu Tam đột nhiên ôm ngang bế tôi lên, sau một hồi hỗn loạn, tôi bị ném lên một chiếc giường lớn. Miêu Tam tiến đến, đè tôi ở dưới thân, mà một bàn tay khác thì trực tiếp cởi cúc áo còn lại của tôi. Tất cả ngôn ngữ của tôi ở dưới nụ hôn càn rỡ của Miêu Tam biến thành giọng mũi, mà tay anh ta cũng đã tham nhập phía sau lưng tôi cởi bỏ áo ngực của tôi.

Tôi đầu óc nhất thời đình trệ, thở hổn hển ra sức đẩy anh ta ra, không nghĩ tới Miêu Tam khí lực rất lớn, lại lần nữa kéo tôi vào dưới thân mình. Cũng may, lúc này anh ta không có động tĩnh gì, chỉ là hô hấp có chút rối loạn nói: “Vì sao không muốn?”

Tôi hai tay gắt gao bảo vể trước ngực, thở hổn hển nói: “Em nghĩ, em còn chưa chuẩn bị tốt…”

Miêu Tam in dấu môi lên trán tôi, “Có gì mà chuẩn bị, tự nhiên rồi sẽ phát sinh, đây là bản năng con người…”

Tôi mất hứng nói: “Đó là bản năng của anh, không phải của em.”

Miêu Tam cúi đầu nở nụ cười, “Được rồi, vừa rồi là anh nôn nóng, anh cam đoan không có lần sau .”

Tôi thực không tín nhiệm nhìn anh ta, “Anh đi ra ngoài, để em mặc quần áo.”

Miêu Tam lắc đầu, “Nếu là anh cởi, mặc vào cũng phải là anh làm.”

Tôi phẫn nộ lắc đầu, cắn răng nói: “Không cần phiền toái ngài.”

Miêu Tam cười nói: “Một chút không phiền toái.”

Lửa giận hừng hực thiêu đốt làm cho tôi hận không thể đi hung hăng cắn anh ta một ngụm, nhưng đối phương lại vẫn như cũ không có cảm giác được ánh nhìn thù hận sâu đậm của tôi.

Tôi như trước gắt gao che chở trước ngực, Miêu Tam cười vuốt vuốt sợi tóc nơi vành tai tôi, “Em là đồ cổ đào được sao? Dọa thành như vậy?”

“Em có nói em sợ sao?” Tôi mạnh miệng nói.

Miêu Tam cười nói: “Được, em không sợ, vậy em dám thử à?”

“Em không thắng nổi anh.” Nói xong, tôi xoay mặt qua một bên.

Miêu Tam lại áp sát vào tôi, cười hì hì nói: “Xem ra, anh phải cảm tạ Lương Sâm .”

Tôi khó hiểu nhìn phía Miêu Tam.

Miêu Tam hắng giọng, “May mắn em đều lãng phí thời gian ở trên người Lương Sâm, mới không có rảnh đi theo người đàn ông vớ vẩn khác yêu đương linh tinh…” Nói xong lại cười gian.

Tôi mất hứng hỏi: “Anh đang cười nhạo em sao? Em nói thật cho anh biết, em…”

Miêu Tam nhướng mày, “Em thế nào?”

“Được rồi, em chưa từng kết giao bạn trai, anh cười thoải mái đi…”

Miêu Tam đột nhiên đứng đắn lên, “Kỳ thật anh không có ý tứ chê cười em, ngược lại, anh cảm thấy rất may mắn…”

Lòng tôi đột nhiên ấm áp, hơi hơi cong khóe môi, mà Miêu Tam cũng đã cúi đầu mềm nhẹ hôn ở bên môi của tôi.

Lần này, Miêu Tam biến trở về dịu dàng trước kia, nhưng là bởi vì tư thế lúc này ái muội, nụ hôn dường như lại biến chất …



——— ————-



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: các cô nương, đây tính là… Thịt chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện