Tác giả : Phôi Tiếu Quân.

Editor : Ayukami.

Ngày hôm sau tôi ôm ấp muôn phần áy náy lại xin phép bà chủ, không nghĩ tới bà chủ thật sự đối đãi tôi tốt vô cùng, hỏi cũng không hỏi một câu, chỉ bảo tôi xử lý mọi chuyện xong, lại quay về an tâm công tác.

Tôi đem một cái caravat lấy lòng gửi nhờ ba tôi cho Tần Hương Liên rồi thẳng tiến nhà ga mua vé xe lửa đi thành phố X, đến lúc tôi hừng hực đuổi tới thành phố X đã là ba giờ chiều.

Mẹ Lương nói cho tôi địa chỉ, chờ khi bắt xe đi đến nhà Lương Sâm, mẹ Lương đã ở dưới lầu chờ tôi một hồi lâu.

Rất nhiều năm không gặp, bộ dáng của bà không thay đổi quá lớn, chỉ là tóc lại trắng không ít. Tôi co quắp bất an ngồi ở phòng khách nhà Lương Sâm, mẹ Lương rót cho tôi chén nước, “Thắng Nam à, thật sự là ngại quá, để cháu vội vàng tới đây.”

Tôi cười cười, “Không có việc gì, dù sao giao thông rất thuận tiện, vài tiếng đồng hồ là tới nơi. Khách sáo xong, tôi hỏi, “Anh…” chữ ‘Rể’ chưa ra khỏi miệng, tôi vội sửa, “Lương Sâm… Rốt cuộc làm sao vậy?”

Mẹ Lương cô đơn ngồi ở trên sô pha bên cạnh tôi nhìn tôi nói: “Kỳ thật từ sau khi chị cháu qua đời, tình hình Lương Sâm thật không tốt, cô nghĩ nó sẽ dần dần tốt lên, có điều, trải qua thời gian lâu như vậy, nó quả thật là từ từ tốt lên, nhưng hiện tại…”

Tôi liều mạng kìm nén suy nghĩ xúc động muốn lay lắc bà ấy, tâm bình khí hòa hỏi: “Anh ấy rốt cuộc làm sao vậy?”

Ánh mắt Mẹ Lương ảm đạm xuống, “Thật ra nó vẫn có vấn đề say rượu, hơn nữa luôn trong quá trình làm trị liệu tâm lý.”

Tôi nhất thời trái tim rớt mấy nhịp, “Cô, chuyện xảy ra khi nào?”

“Bắt đầu từ sau khi chị cháu qua đời, sau đó đã dần dần tốt hơn, nhưng mà một thời gian trước lúc cô đi thu dọn phòng nó, cô phát hiện nó dường như lại quay về như trước, cô… Thật sự rất sợ hãi.” Mẹ Lương đôi mắt bắt đầu ướt át, “Tính cách Lương Sâm luôn rất hướng nội, chuyện trong lòng chưa bao giờ nói với người khác, kỳ thật, cô biết trong lòng nó đối với chuyện lúc trước cô ngăn cản nó cùng chị cháu kết giao vẫn rất bất mãn…”

Tôi có chút không thể tin được, Lương Sâm ít lời ôn hòa làm sao có thể đang trường kỳ làm trị liệu tâm lý, vì sao những điều này tôi cho tới bây giờ cũng không biết? Không phải tôi là người thích anh bao nhiêu năm nay sao? Tôi làm sao có thể chưa từng lưu ý đến chi tiết này?

Lúc này, mẹ Lương lôi kéo tay của tôi nói: “Lương Sâm không có bạn bè gì, có vẻ thân mật với nó cũng chỉ có cháu, cho nên cô thật sự là không có cách nào, Thắng Nam à, cháu giúp cô, cô thật sự rất sợ nó lại giống như trước kia…”

Tận đến khi tôi rời khỏi nhà mẹ Lương Sâm, cũng không thể phục hồi lại tinh thần trong hỗn loạn.



**************************



Tôi đứng ở góc đường đối diện phòng làm việc của Lương Sâm bấm dãy số điện thoại của Lương Sâm.

“Tiểu Nam, có việc sao?” Giọng nói Lương Sâm ôn hòa dễ nghe trước sau như một, chỉ là hôm nay nghe qua lại thoáng có chút bất đồng.

Tôi ra vẻ thoải mái mà nói: “Anh rể, khiến anh hao tài rồi.”

Lương Sâm có chút khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?”

“Em đến thành phố X , anh phải mời em ăn cơm.” Tôi nghiêm túc nói.

“…” Lương Sâm hơi ngập ngừng, “Đừng bắt đầu đùa anh.”

Tôi cười nói: “Anh mở cửa sổ ra biết ngay có phải em nói đùa hay không.”

Tôi ngửa đầu nhìn phía phòng làm việc của Lương Sâm, anh cũng không mở cửa sổ ra, mà là trực tiếp xuống lầu băng qua đường cái đi đến trước mặt tôi, sau đó có chút thất thần nói: “Xảy ra chuyện gì sao? Sao em lại tới đây? Một mình em sao?”

Tôi lắc lắc đầu, “Cứ mãi làm phiền anh chăm sóc em và ba em, còn không cho phép em đến thăm anh? Mau, mời em ăn cơm, lần trước anh nhắc với em chỗ các anh có món gì rất nổi tiếng rất ngon kia mà…”

“Thật sự không có việc gì?” Lương Sâm lại lần nữa lo lắng hỏi.

Tôi nghiêm túc nói: “Đương nhiên không có việc gì, em chỉ nghĩ sắp phải đi làm, sau đó lão Tần lại tốt bụng giúp em chăm nom ba em, em bèn ra ngoài trải nghiệm cuộc sống.”

Lương Sâm bấy giờ mới lộ ra một tia mỉm cười, “Được, đưa em đi ăn cơm.”

Đến nhà hàng, Lương Sâm dẫn tôi vào phòng ngồi xuống, chọn đồ ăn xong, tôi ra vẻ thoải mái nói: “Anh rể, chúng ta uống vài ly không?”

Ánh mắt Lương Sâm ngẩn ra, sau đó cười nói: “Một cô bé như em uống rượu gì chứ, anh chọn đồ uống cho em.”

Tôi gật gật đầu, “Vậy còn anh?”

Lương Sâm nói: “Uống đồ giống em.”

Tôi “ô” một tiếng, ngắm nhìn dung mạo đẹp đẽ của Lương Sâm, đột nhiên có chút đau lòng, anh chôn dấu nhiều kí ức đau đớn như vậy ở trong lòng hóa ra vẫn chưa từng tan đi. Vì sao nhiều năm như vậy, tôi vẫn đương nhiên nhận sự quan tâm chăm sóc của anh, thậm chí tự cho là đúng thích anh nhiều năm như vậy, lại chưa từng có phút giây nào chân chính đi phỏng đoán cảm thụ tâm lý của Lương Sâm.

Đang nhập thần, điện thoại của tôi đột nhiên vang lên, cúi đầu vừa nhìn, ba hồn bảy vía của tôi nhất thời thoát khỏi cơ thể. Tôi cầm điện thoại chạy ra tận cuối hành lang ngoài phòng mới kinh sợ tiếp lên.

“Dư Thắng Nam, em chạy đi đâu ?” Tiếng Miêu Tam như sấm nổ tiến vào lỗ tai tôi.

Tôi vội thành kính nói: “Xin lỗi xin lỗi, em có chút việc gấp đi thành phố X?”

“Cái gì?” Miêu Tam cao giọng, “Dư Thắng Nam, em lại có thể rắm cũng chưa đánh một cái bỏ chạy đến thành phố X? Em em… em quá to gan rồi đó?”

Tôi rụt cổ cố sức giải thích, “Thật là việc gấp…” Nhưng tôi còn nói chưa hết, di động đối phương đã biến thành âm báo bận. Tôi vội vàng gọi lại, nhưng bên kia Miêu Tam hiển nhiên tức giận chưa giảm, trực tiếp nhấn tắt điện thoại của tôi, liên tục cũng không muốn nhận.

Tôi lại thử gọi vài lần, đầu kia như trước là tình trạng này, cuối cùng, tôi bỏ cuộc, nhắn cho anh ta một tin: chờ em trở về giải thích với anh.

Mãi đến khi tôi cùng Lương Sâm cơm nước xong, Miêu Tam cũng không có hồi âm cho tôi nửa chữ, thế cho nên tôi cả đêm đều có chút không yên lòng.

Cơm nước xong, Lương Sâm đưa tôi đến nơi anh ở, một căn nhà hai phòng bày trí đơn giản, trong đó một phòng làm phòng ngủ, một phòng khác lại là ánh đèn màu đỏ sậm, hóa ra là một gian phòng làm việc để tráng rửa ảnh.

Đây là tôi lần đầu tiên đến nơi ở của Lương Sâm, nhìn gian phòng làm việc kia tôi thấy rất hiếu kỳ, Lương Sâm cười để cho tôi vào thăm quan.

Lương Sâm đi theo phía sau tôi, đột nhiên nói: “Tiểu Nam, có một tấm ảnh rất quý giá cho em xem…”

Tôi vội gật đầu, rất có hứng thú.

Dưới ánh đèn mờ tối, khi tấm anh kia vừa xuất hiện trong tầm mắt tôi, tôi đã muốn rơi lệ đầy mặt, tôi nghiêng đầu, ý đồ ngăn nước mắt của mình, cố cười nói: “Trời ạ, đã bao nhiêu năm rồi?”

Ảnh chụp rất gần, hai khuôn mặt tươi cười dường như chiếm nguyên mặt ảnh chụp, dưới ánh mặt trời chiếu rọi hai khuôn mặt trẻ trung kề sát nhau đang cười rạng rỡ, liếc mắt qua phảng phất như thấy hạnh phúc tràn ra bên ngoài tấm hình. Đúng vậy, có thể nào không vui vẻ, hai cô gái trong ảnh đều yêu người con trai chụp ảnh trước mắt mà.

Tôi quệt nước mắt, cười nói: “Chị của em thật sự rất xinh đẹp, em xem ra cũng không kém nhỉ, khi đó em còn chưa đầy mười sáu tuổi…”

Lương Sâm cười nói: “Ừ, đó là lần đầu tiên anh đưa bọn em đi chơi.”

Tôi gật đầu, “Đúng, anh và chị em còn dạy em đi xe đạp, sau đó em bị ngã, chị em còn oán trách anh…” Nói mãi nói mãi, tầm mắt của tôi lại nhạt nhòa.

Tôi nhìn chằm chằm tấm ảnh, làm bộ như thoải mái mà hỏi Lương Sâm: “Anh rể, anh nhất định rất yêu chị?” Tuy rằng quen biết Lương Sâm nhiều năm, nhưng đối với đề tài này, tôi dường như là lần đầu tiên hỏi ra miệng.

Tôi thấy Lương Sâm không lên tiếng, lại hỏi: “Anh có phải vẫn không quên được chị ấy không?” Lương Sâm lấy lại tấm ảnh quý giá kia, sau đó ra vẻ thoải mái mà hỏi: “Đi, anh đi pha trà cho em.”

“Anh rể, anh đừng đi…” Tôi lần đầu tiên dùng giọng điệu ra lệnh nói với Lương Sâm.

Lương Sâm quả nhiên dừng bước, tôi đi đến trước mặt Lương Sâm, cướp lại bức ảnh quý giá kia tiện tay xé tan thành từng mảnh. Lúc này, Lương Sâm luôn luôn bình thản lập tức xuất hiện chút hoảng loạn, “Tiểu Nam, em làm gì thế?”

Tôi đem mảnh vụn ném vào không trung, khóc nói: “Anh rể, em không buông bỏ được chị, nhiều hơn anh ngàn lần vạn lần. Nếu chị em còn sống, em sẽ liều mạng đối tốt với chị, làm cho chị hạnh phúc để cho chị không chịu chút xíu thương tổn. Tuy rằng hiện tại mỗi lần nhớ tới chị trong lòng em đều đau đớn như bị dao đâm, nhưng mà em biết còn sống em còn phải tiếp tục sinh tồn, em hiểu được buông tay với người đã mất. Bởi vì em luôn cảm thấy chị em ở nơi nào đó âm thầm dõi theo em, cho nên em nhất định phải vượt qua thật tốt vô cùng tốt, không để chị bận tâm, để cho chị ở thế giới kia thanh thản mà sống tốt.” Tôi lắc lắc đầu, “Nhưng anh thì sao? Nếu em là chị em nhất định sẽ bất an sẽ lo lắng, chị yêu anh như vậy, vì sao anh không thể vì chị mà sống…”

Lương Sâm vươn tay nhặt từng mảnh vụn, tôi ngồi xuống nhẫn tâm đẩy anh ra, “Đừng níu kéo nữa tưởng niệm nữa, chị ấy cũng không về, chị cũng không thể nào mỉm cười với chúng ta nữa, anh để cho chị ấy an tâm đi được không?”

Lương Sâm không lên tiếng, vẫn tùy hứng nhặt lấy từng mảnh vụn, mà tôi ngồi một bên càng không ngừng rớt nước mắt, mà nước mắt cũng tựa như chảy vô tận cùng với trái tim tôi đau đớn cuồn cuộn không ngừng mà càn quấy…

**********************

Buổi tối, Lương Sâm ngủ ở sô pha phòng khách, mà tôi ở phòng Lương Sâm đang lơ mơ ngủ.

Nửa đêm, tôi bị tiếng xả nước đứt quãng đánh thức, tôi đứng dậy lặng lẽ mở hé cửa ra.

Lương Sâm không ở phòng khách, tiếng động đến từ phòng bếp, vì thế, tôi rón ra rón rén đi đến cửa phòng bếp, phát giác Lương Sâm đang đem từng loại chai rượu đủ hình đủ dáng đổ vào trong bồn rửa tay.

Khóe mắt tôi bất chợt ẩm ướt, chậm chạp đi qua, cầm lấy chai còn lại bắt chước Lương Sâm đổ vào ồn rửa tay.

Lương Sâm nghiêng đầu nhìn tôi, không nói gì, chỉ thản nhiên cười với tôi.

Tôi cũng cười cười, cúi đầu nghiêm túc đem toàn bộ rượu đổ hết vào trong bồn, sau đó đem vỏ chai rượu tất cả đều xếp vào trong túi rác.

Dọn dẹp hết thảy gọn gàng, tôi trở về phòng, Lương Sâm dựa vào trên sô pha, toàn bộ hành trình chúng tôi đều không ai nói qua một câu. Tôi nằm ở trên giường, nhắm mắt lại nhưng không có buồn ngủ. Rốt cuộc là một tình yêu thế nào lại khắc cốt ghi tâm thành như vậy? Là chị bất hạnh, hay trái lại là chị ấy may mắn. Mà hiện tại, chị, có phải chị có thể yên tâm mà đi rồi không?

Tôi thở dài, nhìn nhìn di động, như trước không có tin tức Miêu Tam, nhưng tôi lại không dám gọi qua cho anh ta. Vì thế, tôi lưu luyến đưa điện thoại di động thả về trên tủ đầu giường.

Tôi vừa trở mình nhắm mắt lại, di động đột nhiên vang lên, có thể nói tôi là từ trên giường bắn lên. Vừa thấy, quả nhiên là Miêu Thuật, tôi khẩn trương vạn phần tiếp lên.

Tôi còn chưa nói gì, giọng Miêu Tam liền truyền tới, “Dư Thắng Nam, loại chuyện này, tôi đời này cũng không làm đến lần thứ hai …”

——— —————-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương tiếp theo, tôi không nói, mọi người biết  ~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện