Editor: Ayukami.

Lương Sâm cuối cùng vẫn bắt cánh tay tôi từ trên cổ mình, cắt đứt kế hoạch cưỡng hôn của tôi.

“Em đã lớn thế này sao vẫn thích nháo anh như vậy.” Lương Sâm nhíu mày.

Tôi mất mát gục đầu xuống. Lương Sâm không phải kẻ ngốc, tôi lại càng không là kẻ ngốc, anh nói như vậy chính là muốn cho cả hai không phải xấu hổ thôi.

Tôi ngẩng đầu cười ha ha, “Em vẫn không lừa được anh. Thực không thú vị, trở về phòng ngủ.” Nói xong tôi đứng dậy trở về phòng nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, giống như du hồn ngã lên giường mình.

***************

Sáng sớm hôm sau, tôi sớm một chút xuống lầu mua bánh bao hấp cho Lương Sâm, đó là món anh vẫn thích.

“A, dậy sớm như vậy, có phải Lương Sâm đã trở lại hay không? Nhìn cô xinh đẹp như vậy.” Bà chủ Từ Ký cười hỏi.

“Bán tốt bánh bao của bác đi, bác Từ…” Tôi cố ý phụng phịu nói.

Tôi hiện tại ở tiểu khu này trên cơ bản đều vẫn là hộ gia đình cũ ban đầu không rời đi nơi khác. Từ Ký ở đây mở cửa hàng bánh bao đã mười mấy năm, ban đầu mặt tiền cũ cửa hàng bị trưng dụng, nhà bọn họ phát triển lên một gian hàng nhỏ, gia đình họ vẫn bán bánh bao như trước, hơn nữa còn rất nổi danh.

“Miệng một chút không buông tha người ta, khó trách không gả đi được?”

Chúng tôi láng giềng trong phố ở cùng một chỗ mười mấy hai mươi năm, cũng không coi nhau trở thành người ngoài. Hơn nữa tôi có công việc bận rộn, bọn họ còn có thể thỉnh thoảng giúp tôi trông chừng ba tôi một chút. Chẳng qua ba tôi tính xấu thật sự quá mạnh mẽ, thế cho nên, khi tôi bất đắc dĩ đưa ông đi viện dưỡng lão, hàng xóm thiếu chút nữa đốt pháo ăn mừng.

Tôi cười nói: “Bác Từ, bác đừng có xem thường cháu, mức độ cháu được chào đón, bác hoàn toàn không thể tưởng tượng.”

Bà chủ không nhịn được nói: “Đi đi đi, đừng làm trở ngại việc buôn bán của bác…”

“Bác Từ, có phải dùng thử đồ trang điểm gì mới hay không? Thần sắc tương đối tốt.” Tôi đem túi chống đến trước mắt bác ấy nói.

Bà chủ liếc tôi một cái, “Con bé chết tiệt kia, không chiếm chút tiện nghi của bà đây mi cũng sẽ không đi.” Nói xong cười thả thêm một cái bánh bao vào túi của tôi. Tâm tình tôi tối hôm qua lay dộng đến thâm cốc tuyệt vọng nhất thời bởi vì một cái bánh bao thịt mà bình phục không ít.

Thời điểm đi qua trước cửa nhà Tần Hương Liên, cửa nhà hắn mở ra.

Đột nhiên, một người đàn ông không phải Tần Hương Liên mở cửa đi ra, tôi bị giật mình, trí nhớ ngày hôm qua bị gọi về trong nháy mắt.

Cái sao chổi gọi là Miêu Thuật kia lúc này đem Tây trang khoát lên trên vai, cổ áo sơ mi mở rộng, cà vạt càng thêm lỏng lẻo tán loạn vắt trên cổ, vẻ mặt kia phải gọi là cô đơn, tạo hình kia phải gọi là suy sút. Mặc dù không phải cái loại thần thái sáng láng ngày hôm qua, lại lộ ra một loại gợi cảm hấp dẫn khác. Lúc này, tôi đột nhiên nghĩ đến chuyện ngày hôm qua anh ta mượn rượu sàm sỡ bà đây, nhất thời trong lòng giống như có thần thú kêu gào chạy qua.

“Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?” Sao chổi cư nhiên một bộ dạng mất trí nhớ.

Tôi thăm dò hỏi: “Ngài… Không nhớ cái gì sao?”

Anh ta không lên tiếng. Tôi hắng giọng, “Anh ngày hôm qua uống một ly rượu đã say, đạp bàn đập quán cực kỳ cao hứng, sau đó tôi cùng lão Tần còn giúp anh trả tiền, đại khái hơn ba ngàn…”

“Ghi thêm vào hóa đơn, tôi trả cô…” Anh ta nói dứt khoát.

Tôi: “…” Sao chổi này quả nhiên khó đối phó.

Lúc này, anh ta quay đầu nhìn một cái, đi đến bên cạnh tôi thấp giọng nói: “Có một việc tôi cảm thấy cô nhất định có thể làm tốt.”

Tôi nhướng mày, “Giết người phóng hỏa tôi không làm.”

“Không khó khăn cao như vậy, tôi muốn cô giúp tôi khuyên nhủ bạn của cô, sau khi chuyện thành công…”

“Tôi không bán đứng bạn bè.” Tôi ngắt lời anh ta.

“Việc này không tính là bán đứng, ngược lại có thể đổi cho hắn một nơi rất tốt, một công đôi việc.” Anh ta nghiêm túc nói.

Tôi sờ sờ cằm, “Vừa mới nói sau khi chuyện thành công còn chưa nói hết đâu?”

Anh ta nhếch môi mỉm cười.

Lúc này, cửa cách vách đột nhiên mở ra, tôi giật mình trong lòng, quả nhiên Lương Sâm có chút nghi hoặc nhìn tôi còn có vị sao chổi tiên sinh bên cạnh.

Lương Sâm cũng không mở miệng hỏi, tôi có chút xấu hổ cười cười, “Đây là… bạn của Lão Tần.”

Lương Sâm mỉm cười, đương nhiên biết ý tứ ‘bạn’ này, bởi vì lão Tần mang đàn ông qua đêm cùng phụ nữ mang đàn ông qua đêm là cùng một ý nghĩa. Chẳng qua Lương Sâm vẫn thân thiện vươn tay ra, “Chào anh.”

Sao chổi giật mình, dùng ánh mắt soi kỹ Lương Sâm một lúc lâu, cư nhiên không làm gì đáp lại, thật sự là một chút lễ độ cũng không có. Tôi bất bình người khác lạnh lùng đối đãi Lương Sâm nhà tôi như thế, nhịn không được dùng chân đá bắp chân anh ta một cái thay cha mẹ anh ta giáo dục lại anh ta. Anh ta bất đắc dĩ vươn tay, “Xin chào, Miêu Thuật.”

“Lương Sâm.” Lương Sâm cũng lập tức báo tên mình.

Hai người này xem như chào hỏi xong.

Lúc này, ba người đều không lên tiếng, thoáng có chút xấu hổ, không nghĩ tới sao chổi đột nhiên mở miệng, “Dư tiểu thư, vừa mới nói đến đâu rồi? Phải rồi, chuyện thành công thì…”

Mẹ nó, tên thối tha này cố ý, bỉ ổi, thật sự là bỉ ổi.

Không có cách nào, tôi chỉ có thể ngắt lời anh ta nói: “Cái này, về sau nói sau về sau nói sau…” Nói xong tôi lấy khuôn mặt tươi cười tính đẩy Lương Sâm vào trong nhà.

Sao chổi đột nhiên giữ chặt cánh tay của tôi, “Khó mà làm được, thời gian của tôi quý giá.”

Tôi xoay người đưa lưng về phía Lương Sâm, sau đó hung ác nhìn người đàn ông trước mắt, còn không thể không dùng giọng điệu thoải mái cắn răng hừ ra vài tiếng: “Theo như ý của ngài…”

Sao chổi mỉm cười, “Được, quyết định như vậy.”

Tôi nhất thời ở trong lòng nguyền rủa anh ta hơn mười lần.

**********************

Về nhà, tôi nghĩ đến Lương Sâm ít nhất sẽ hỏi một chút chuyện tôi cùng với sao chổi kia vừa mới đàm luận, không nghĩ tới là Lương Sâm lại một chữ không nói ngồi ở bên cạnh máy tính của mình nhìn chằm chằm màn hình.

Tôi hơi có chút mất mát đem bánh bao đặt vào trong tay Lương Sâm, Lương Sâm rất khách sáo nói một câu “Cám ơn.”

Tôi gục đầu xuống cảm xúc có chút mê man, “Chừng nào thì anh mới có thể  đối với em không khách khí như vậy nữa?”

Lương Sâm nhìn tôi, cũng không tiếp lời tôi, ngược lại nói: “Buổi chiều anh phải về thành phố X.”

Tôi nhịn không được than thở: “Sao lại vội vàng như vậy?”

Lương Sâm bình tĩnh nói: “Anh tính đem phòng làm việc từ thành phố X chuyển về đây.”

Tôi thiếu chút nữa vui mừng nhảy cẫng lên, “Thật vậy chăng?”

Lương Sâm mỉm cười gật gật đầu, “Anh phải nhanh chóng kết thúc công việc bên kia, trong khoảng thời gian này em giúp anh một chút tìm nhà ở.”

Tôi gật đầu, “Anh rể, anh yên tâm, việc này giao cho em.”

Lương Sâm ở trong cảm nhận của tôi vẫn là một người đàn ông bình tĩnh ít lời, tôi chưa từng thấy trên người anh nhiều cảm xúc vui buồn, sau khi chị tôi đi rồi anh lại nhạt nhẽo giống như nước trong. Cũng không biết vì sao? Một người đàn ông như thế này tựa hồ cuộc đời này cũng sẽ không đáp lại gì cho tôi, lại có thể tác động khác thường phần lớn thần kinh của tôi.

Lương Sâm sinh ra trong dòng dõi thư hương[1], trên người cũng xác thực mang theo một dòng khí nồng đậm của sách vở. Cha mẹ anh đều là giáo viên, vẫn hy vọng anh cũng có thể làm một tấm gương đối nhân xử thế, nhưng sau vài năm Lương Sâm làm thầy giáo, đột nhiên liền bỏ qua chức nghiệp rất phù hợp khí chất cao thượng của anh.

[1] Gia đình gia giáo, có học nhiều đời.

Không mấy năm sau khi chị tôi gặp chuyện không may, Lương Sâm liền rời khỏi trường học, mở một gian studio. Qua mấy năm phấn đấu, ở trong giới nhiếp ảnh có chút danh tiếng, vài năm gần đây trên một ít tạp chí nhiếp ảnh cũng sẽ thường xuyên nhìn thấy tin tức về Lương Sâm, tôi thật sự cảm thấy rất tự hào.

Kỳ thật cho dù anh làm gì, trong lòng tôi, anh vẫn mãi là người đàn ông tồn tại giống như thần thánh.

Tựa như lúc này, tôi có thể ngồi ở bên cạnh anh lẳng lặng nhìn anh đã thấy lòng tràn ngập vui mừng.

Có thể là ánh mắt tôi quá mức nóng bỏng mông lung, vì thế Lương Sâm nghiêm túc nhắc nhở tôi, “Tiểu Nam, em… Hôm nay không cần đi làm sao?”

“A!” Tôi đứng dậy chạy về phòng thay quần áo.

Sửa soạn xong xuôi, tôi thở hồng hộc hỏi: “Anh rể, chúng ta ăn cơm trưa cùng nhau chứ?”

Lương Sâm cười cười, “Không được, sau này có thời gian.”

Cũng không biết là có phải sức tưởng tượng của tôi quá phong phú, lại cảm thấy câu ‘sau này có thời gian’ này sao nghe qua mông lung ái muội như thế.

Tôi lưu luyến đi ra cửa đi làm, mới vừa đi đến trước cửa, Lương Sâm đột nhiên đi ra theo, “Anh tiễn em xuống lầu…”

Nghe xong câu nói của Lương Sâm, nhất thời trong lòng trở nên ấm áp. Ai ngờ mới vừa đi đến trước cửa nhà Tần Hương Liên, Tần Hương Liên đột nhiên mở cửa, sau đó nói với tôi: “Lại dùng xe của tôi?”

Tôi nhất thời hận đến ngứa răng, bình thường bà đây muốn nhờ xe của hắn, cào cửa nửa ngày hắn mới lười biếng xuất hiện, lúc này người ta thật vất vả được một mình ở cùng Lương Sâm trong chốc lát, hắn cư nhiên rất không hợp thời xem xét địa điểm xuất hiện.

Tôi đang muốn cự tuyệt, Lương Sâm lại nghiêm túc nói: “Đúng lúc, Tiểu Nam sắp muộn.”

*********************

Buổi chiều, Lương Sâm nhắn tin cho tôi đã trở về thành phố X.

Tôi tâm tình sa sút đột nhiên lại nhận được điện thoại của sao chổi, nhất thời cảm xúc rơi vào bụi bậm.

“Cô ở đâu?” Sao chổi ngay cả câu ‘Xin chào’ cũng không nói, thật sự là không có một chút giáo dưỡng.

Tôi tức giận nói: “Đã nói tôi là người phụ nữ của công việc, đương nhiên là đi làm.”

“Chuyện tôi bảo cô làm, cô với bạn cô thương lượng sao rồi?” Ngược lại anh ta hỏi trực tiếp.

“Chuyện này cần thời gian, hơn nữa quan trọng nhất là tôi cảm thấy mình trả giá quá nghiêm trọng so với những gì thu được.” Tôi mất hứng nói.

Đối phương không lên tiếng, tôi cho là điện thoại mất tín hiệu, nhịn không được “Ê này” hai tiếng.

Không nghĩ tới sao chổi đột nhiên hỏi: “Người đàn ông sáng nay là gì của cô?”

“Anh quản được sao?” Tôi không hề nghĩ ngợi liền đáp trả.

Đối phương lại bắt đầu trầm mặc, tôi chịu không nổi cái người tẻ ngắt này, ma xui quỷ khiến bắt đầu chủ động giải thích, “Anh ấy là anh rể tôi, liên quan gì đến anh?”

Sao chổi nói: “Đừng quên, cô là nhân viên tạm thời của tôi, tôi có quyền hỏi.”

Tôi cười nhạo một tiếng, không nói gì.

Sao chổi còn nói: “Ngày mai buổi tối ăn cơm với mẹ tôi, biểu hiện cho tốt…”

Tôi bất đắc dĩ cười, “Rốt cuộc là biểu hiện tốt, hay là biểu hiện xấu?”

Anh ta nói: “Tôi mặc kệ cô biểu hiện như thế nào, cô chỉ cần nhớ mục đích của tôi là được.”

“Bất hiếu.” Tôi khẽ hừ nhẹ ra hai chữ.

——————————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cám ơn Thước Lệ cô nương, mỗ chỉ có thể dùng chương mới báo đáp  ~~

Vừa mới thấy một truyện cười cùng mọi người chia sẻ:

Mặt và mông khảo hạch cuối năm, kết quả cái mông ưu tú hơn cái mặt.

Lý do:

1. bóng loáng, không dễ có nếp nhăn

2. tiết kiệm, không cần tốn tiền bảo dưỡng cũng trắng nõn

3. nhẵn nhụi, không dễ nổi ban, nổi đậu

4. dễ coi, tạo hình đơn giản, thời thượng

5. nghiêm túc, không câu nệ nói cười

6. chân thành, sẽ không ngoài cười nhưng trong không cười, hai mặt

7. trang trọng, đại khí có phúc tướng

8. hài hòa, chia một thành hai, lại hợp hai làm một

9. nhẫn nhục, từ nhỏ đến lớn thường thay cái mặt chịu phạt bị đánh

10. nói về đoàn kết, liên kết trên dưới

11. khiêm tốn, vĩnh viễn ở phía sau, thâm tàng bất lộ

12. sinh động đưa tình, thêm chút đong đưa, phong tình ngàn vạn, rung động lòng người

Thêm chút đong đưa, phong tình ngàn vạn, rung động lòng người… Ta yêu nhất câu cuối cùng này, a ha ha ha ha, ta quả nhiên là đáng khinh ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện