Người này tóc vàng mắt xanh, gương mặt dễ nhìn vóc dáng rất cao, nhìn đại khái cao gần 2 mét, vẻ bên ngoài đủ bắt mắt, hơn nữa lại rất cao quả thực như hạc trong bầy gà.

Một người nước ngoài không quen biết đột nhiên chạy tới nói muốn mua bức tranh này, không thể nghi ngờ là ở trước mọi người hung hăng cho Hàn Văn Quân và Liễu Kiệt hai cái tát! Hai người lập tức ủ rũ nói không ra lời, giống như con gà đang kêu thảm thiết đến một nửa thì bị người ta bóp cổ, nhìn thấy đặc biệt buồn cười.

Đặc biệt hai người đang đứng ở hàng đầu tiên trường hợp này miễn bàn càng thêm xấu hổ, mặt Hàn Văn Quân đã đỏ bừng, người ngoại quốc này nói vậy không phải chê bai cô không có mắt nhìn sao.

Thẩm Ninh cũng là một người cao ngạo, bán tranh thường xuyên phụ thuộc vào tâm tình, sẽ không đem tranh bán cho người cậu không thích, ít nhất sẽ không tự tay của mình bán đi, cậu có hợp tác với người trung gian có kinh doanh phòng tranh, thông thường đều do người trung gian thay cậu xử lý, giá cả cũng là người trung gian ở phòng tranh căn cứ vào khách hàng mà linh động điều chỉnh, chỉ cần không đụng đến điểm mấu chốt của cậu thì sao cũng được.

Gặp qua rất nhiều người khách, nhưng giống như người khách trước mắt này vẫn tương đối ít, ở trong buổi triển lãm tranh hô to muốn mua tranh, không phải không chuyên môn thì phải thật sự rất thích. Một cuộc triển lãm tranh cần tổ chức ba ngày, nếu nữa đường bức tranh bị mua đi sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của hai ngày sau, Thẩm Ninh xem như là người chịu trách nhiệm về bức tranh này, phải giải quyết ổn thỏa, nếu người mua không có được bức tranh nhất định sẽ thất vọng, nhưng lập tức bán đi lại ảnh hưởng đến việc triển lãm hai ngày sau.

Thẩm Ninh buông lỏng một hơi, bất kể là loại khách nào cũng đã giúp cậu giải vây.

Tả Chính từ trước cũng không ưa thích loại khách như thế này, cảm thấy khí chất nhà giàu mới nổi quá mức nghiêm trọng, nhưng mà hôm nay anh ta lại nhìn người này đặc biệt thuận mắt, anh ta huýt huýt Thẩm Ninh cười nói: "Người này thật tinh mắt, lúc cậu ra giá nhớ nói giá thấp một chút."

Nhân viên công tác nhanh chóng chạy tới, thái độ ôn hòa cùng người ngoại quốc này giải thích tình huống một chút, nói là triển lãm tranh còn đang tiến hành, hi vọng giao dịch có thể tiến hành sau khi triển lãm tranh chấm dứt.

Người này không chịu, muốn lập tức mua bức tranh mang đi.

Loại tình huống này nhân viên chưa bao giờ gặp, vừa lúc cậu ta thấy được Thẩm Ninh đứng ở cách đó không xa vì thế vẫy tay để cho tác giả bức tranh lại đây.

Những người lúc trước vây quanh phê bình bức tranh này có chút xấu hổ, không thể tưởng được tác giả bức tranh này lại đứng ở bên cạnh. Nhờ có người ngoại quốc này mà người mất mặt cảm thấy xấu hổ đúng ra là Thẩm Ninh, hiện tại liền đổi thành một nhóm người khác.

Thẩm Ninh xem như ở trong giới văn nghệ sĩ có dáng vẻ vô cùng đẹp, cậu sớm đã thành danh, nên càng thêm nổi bật.

Vì thế khi cậu mỉm cười đi tới tất cả mọi người cảm thấy có chút chói mắt.

Lúc mới vừa nhìn bức tranh rất nhiều người không chú ý tác giả là ai, hiện tại vừa nhìn thì biết không phải là người trên mạng rất nổi danh Thẩm Ninh sao. Người này có thể cùng đỉnh đỉnh đại danh Hạ Lập Nhân chung sống bảy năm, gần đây lại bởi vì chuyện chia tay của mình lại nổi tiếng một phen, người nhận biết cậu thực không ít.

Nhưng mà trong giới hội họa này kỳ thật thanh danh không quá quan trọng, gần đây giá trị con người Thẩm Ninh so với trước kia cao không ít, rất nhiều người đều cảm thấy Thẩm Ninh tính tình nghiêm túc, văn nghệ sĩ vốn nên sống tiêu sái một chút, cùng với giới giải trí hoàn toàn tương phản.

Thẩm Ninh bước lên phía trước mọi người đều tản đi chỗ khác, Hàn Văn Quân cũng ôm lấy Liễu Kiệt nắm tay hắn rời đi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện.

Nhưng mà vừa đi lên Hàn Văn Quân thấy được ánh mắt của Thẩm Ninh nhìn cô, một ánh mắt hàm chứa cười nhạo, thật giống như đang nói: cô không phải rất đắc ý sao, cô không phải còn tới cửa uy hiếp tôi sao, cô không phải nói cùng với Hạ Lập Nhân kết hôn sao, vậy hiện tại cô cặp tay người này là ai?

Hàn Văn Quân quả thực muốn đem đôi giày cao gót của mình dẫm gãy!

"Xin chào." Thẩm Ninh hướng về người muốn mua bức tranh vươn tay, cũng là tự giới thiệu.

"Xin chào." Đối phương cố gắng nhưng cũng không thế nào nói ra giọng phổ thông tiêu chuẩn cùng Thẩm Ninh bắt tay chào hỏi, nhìn Thẩm Ninh với ánh mắt phi thường tha thiết, anh ta nói mình tên là Maynard, rất thích bức tranh này, hy vọng có thể lập tức mua!

Hôm nay người trung gian hợp tác với Thẩm Ninh về mặt kinh tế có việc nên không tới, cậu chỉ có thể kiên trì tự mình nói chuyện, nói với đối phương bức tranh còn phải tham gia triển lãm, trong vòng 3 ngày cũng không thể giao dịch, nhưng người ngoại quốc này vẫn không hết hi vọng nói là hôm nay nhất định phải đem bức tranh này mua về!

Thẩm Ninh có chút đau đầu, đây có phải là gặp được người “thiếu não” không?

Nhân viên chịu trách nhiệm chính suy nghĩ ra phương pháp giải quyết ổn thỏa nói là bức tranh có thể mua về nhưng có thể để tiếp tục trưng bày ở triển lãm, sau khi triển lãm tranh chấm dứt sẽ đưa về trả cho người mua tranh, bên phía triển lãm nguyện ý nhất định sẽ trả phí sử dụng.

Maynard trừng mắt nói: "Như vậy sao được, tôi không muốn cậu ta tiếp tục bị nhiều người nhìn như vậy!"

Ai?

Thẩm Ninh cùng nhân viên công tác kia như người trong mộng nhất thời không kịp phản ứng.

Vài giây đồng hồ sau bọn họ giống như hiểu ra cái gì, không hẹn mà cùng hướng nhìn sang bức tranh được treo kế bên.

Không phải là như chúng ta đang nghĩ vậy chứ!

Thật đúng như là bọn họ đã nghĩ như vậy!

Thẩm Ninh từng vẽ rất nhiều tranh chân dung, cậu đoạt giải nhiều nhất cũng là tranh chân dung, bức tranh lần đầu tiên đoạt giải chính là tranh chân dung vẽ cho bạn cùng phòng thời đại học, mà hôm nay bức tranh trưng bày cũng có tranh chân dung, bức tranh này lấy Liễu Dật làm nguyên mẫu, chủ đề là "Dày".

Thẩm Ninh trợn mắt há hốc mồm, nói nửa ngày không phải là khách hàng này là “thiếu não phấn” của cậu a, là “thiếu não phấn”*của Liễu Dật!

*“Thiếu não phấn” là fan hâm mộ mù quáng.

Maynard tỏ vẻ một khắc cũng không đợi được, nhất định phải lập tức đem bức tranh này mang về nhà, anh ta không muốn cho người khác nhìn thấy!

Nhân viên công tác thật không biết nên nói cái gì cho phải, tình huống này nên xử lý như thế nào a?

Cũng may Thẩm Ninh thông minh, cậu cảm thấy hiện tại đúng là thời cơ tốt để bán đồng đội, không chút nghĩ ngợi liền cười nói với Maynard: "Maynard tiên sinh, nếu tôi có thể đem người trong bức tranh mang đến, anh có thể không lo lắng nữa mà đồng ý đề nghị của chúng tôi không?"

Maynard trừng to mắt: "Cậu ấy chân thật tồn tại sao?!"

"Đương nhiên, anh ấy là bạn của tôi." Thẩm Ninh cười đến phi thường sáng lạn, nói tiếp:"Bây giờ tôi có thể liên hệ với anh ta, tôi tin tưởng anh ta nguyện ý cùng Maynard tiên sinh gặp mặt."

"A! Cảm tạ Thượng Đế!"

Thẩm Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra chủ ý của mình hiệu quả cũng không tệ lắm.

Hàn Văn Quân đứng ở phía xa lạnh lùng nhìn Thẩm Ninh, ánh mắt của cô lạnh như băng, cô vài lần chịu nhục đều bởi vì Thẩm Ninh, vì cái gì cô chỉ làm một chuyện nhỏ mà bây giờ lại gặp kết cục này, bị buộc cùng một người đàn ông cô không thích kết hôn, mà Thẩm Ninh cho dù đắc tội với Hạ Lập Nhân còn được anh ta làm dịu năn nỉ, cô không cam lòng!

Cùng Liễu Kiệt một chỗ là cô lựa chọn hắn, không ai bức cô, nhưng cô lại cảm thấy đây đều là lỗi của Thẩm Ninh, cô là thiên chi kiêu nữ vốn nên cùng Hạ Lập Nhân đứng chung một chỗ!

Thẩm Ninh cùng Maynard nói chuyện thật sự khoái trá, hoàn toàn không chú ý ánh mắt ngoan độc sau lưng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện