Liễu Dật không nghĩ tới Hạ Lập Nhân lại có thể nghĩ đến sâu như vậy, Tô Nhã Như kia vậy mà bị tiếp tục lợi dụng, thành thật mà nói, hắn cảm thấy Hạ Lập Nhân có chút đáng sợ, Tô Nhã Như bị hủy dung, hắn còn có thể cho người lãnh tĩnh quay chụp, cũng thật là đủ tâm địa sắt đá, nói như thế nào Tô Nhã Như kia cũng coi như là gián tiếp giúp bọn họ thở một hơi.

Tóm lại Liễu Dật trong lòng mơ hồ vẫn có chút thương hương tiếc ngọc, chuyện này là Tô Nhã Như tiết lộ cho hắn, hắn đúng lúc lợi dụng, trước kia cũng coi như từng có tình cảm, nhìn người kết thúc như vậy hắn có chút áy náy.

Hạ Lập Nhân cũng không tình cảm phong phú như Liễu Dật, loại thương hương tiếc ngọc này hắn sẽ không hiểu, hắn chỉ đau lòng Thẩm Ninh, những người khác quản hắn đi tìm chết nhé.

"Là tớ bảo bọn họ đi hủy dung nữ nhân kia sao, bọn họ nếu cái gì cũng không làm, vậy người của tớ hẳn cái gì cũng không chụp được rồi, tàn nhẫn không phải là tớ, cậu đừng lầm đối tượng." Hạ Lập Nhân cảm thấy Liễu Dật quả thực chính là thánh mẫu, "Người không thẹn với lương tâm tớ đây nhưng hại không được, cậu bị rảnh nghĩ tới mấy cái này lắm hả, có thời gian thì nghĩ tới dự án đi, đồng cảm với một nữ nhân như vậy, cậu có bệnh a?"

Liễu Dật ngậm miệng, Hạ Lập Nhân đối với Tô Nhã Như không có chút lòng đồng cảm nào, nghe ngữ khí chán ghét như vậy, hắn tiếp tục nói cũng là phí công.

"Gần đây tớ cũng không có tâm tư gì quản chuyện này, video cũng tạm thời sẽ không công bố, lúc trước bọn họ phái người điều tra A Ninh, bất quá hình như không có làm gì với A Ninh, trong lúc hợp tác dự án coi như kỳ quan sát đi." Hạ Lập Nhân coi như là cho Hàn Văn Quân một cơ hội cuối cùng, "Cô ta nếu lúc đó thu tay lại, tớ liền không hành hạ cô ta nữa." Chuyện dự án hợp tác sẽ  cho cô ta đả kích to lớn, cái này đã đủ rồi, video coi như ranh giới cuối cùng đi, chỉ cần Hàn Văn Quân không tiếp tục động tới điểm mấu chốt của hắn, hắn liền thả cô ta một con ngựa.

Liễu Dật đương nhiên là không có ý kiến, hắn không tàn nhẫn tới mức muốn đưa người tới nhà lao, hơn nữa cái này đối với dự án hợp tác mà nói không có lợi ích nào, Hàn Văn Quân dạ người Hàn gia, Liễu Kiệt là người Liễu gia, nếu trong lúc hợp tác lộ ra loại chuyện bị điều tra này, ảnh hưởng rất lớn.

Mấy ngày sau, nhóm nhỏ đặc biệt của dự án hợp tác "Lập Ninh" của Hạ thị đặc biệt chính thức thành lập, Hàn thị và Liễu thị cũng đều bắt đầu hành động, Liễu Lăng Phong đều cao hứng điên rồi, công ty này ở trong tay ông xem như muốn phát dương quang lớn rồi, quả nhiên thông gia là có lợi ích, có đứa con dâu Hàn Văn Quân này, Hàn gia dựa hơi được, Hạ gia cũng dựa hơi được, cái này đúng là một mũi tên trúng hai con chim a! Nếu con trai nhỏ không có làm ra sự kiện kia thì càng tốt, hiện tại dù sao cũng có một vướng mắc trong lòng.

Ngày đó Hạ Lập Nhân cho người thông báo Liễu thị bắt đầu bắt tay vào làm chuẩn bị Liễu Lăng Phong liền cực lực khen đứa con dâu Hàn Văn Quân này, tâm tình của ông tốt, nói muốn cả nhà cùng nhau liên hoan, vợ lớn nhỏ ngồi cùng bàn, Nghê Minh Nguyệt và Liễu Dật đều chán ghét muốn chết rồi.

"Văn Quân a, con thật là vợ tốt của Liễu gia ta, A Kiệt nó nếu như đối với con không tốt, con cứ việc nói với cha, cha khẳng định làm chủ cho con!" Liễu Lăng Phong uống đến hơi nhiều, đầu óc có chút hồ đồ, sau đó liền lật ra lịch sử đen tối của con trai, "Nó nếu tái phạm mấy thói xấu trước kia, không cần con nói, cha đều sẽ đánh chết nó! Nữ nhân bên ngoài loạn thất bát tao cha đều sẽ không đồng ý!"

Liễu Dật và Nghê Minh Nguyệt muốn đỡ trán, một mình ông đều có vợ bé rồi, còn mang vợ bé và con riêng về nhà ngồi ngang hàng với vợ cả và con trong giá thú, ông có cái lập trường gì ở đây mà bảo đảm với Hàn Văn Quân a, đối phương sẽ tin ông mới có quỷ đấy! Thật là mặt mũi cũng không biết vứt đâu rồi!

Hai người bọn họ có thể nghĩ tới chuyện mà những người khác nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, mẹ của Liễu Kiệt ngay tại chỗ sắc mặt liền không dễ nhìn, cái này là tự vạch áo cho người xem lưng, bà mấy tháng trước cũng vẫn là nữ nhân bên ngoài được chứ, Liễu Lăng Phong rốt cuộc có thể nói chuyện hay không a, hơn nữa lúc cao hứng đề cập tới chuyện hư hỏng này làm cái gì, đây không phải là khiến người ta chán ghét sao, thật vất vả trôi qua, sau này đều không đề cập tới mới đúng, cái này cũng tốt, tự mình khiêng đá đập vào mình, quả thực là già nên hồ đồ rồi!

Hàn Văn Quân trong lòng ác tâm muốn chết, một nhà này tất cả đều không phải thứ tốt, hơn nữa lão già này, thật là ác tâm! Cô cảm giác mình lúc trước thật là ngu, sao lại chấp nhận lời của trong nhà gả vào nhà như vậy, thật là sụp đổ huyết môi tám đời rồi!

Bất quá mọi người trong lòng mặc dù không thoải mái, nhưng cũng không có biểu hiện ra, trên mặt còn mang theo nụ cười khóe miệng, Liễu Dật liền cúi đầu ăn cơm, bọn họ cái gia đình này chính là trò cười, thật sự so đo hắn cũng không cần sống nữa, dù sao hắn cũng là con trong giá thú, hắn nhưng không có chỗ này có lỗi với cái nhà này, hắn ăn của hắn là được rồi.

Nghê Minh Nguyệt nhìn con trai vùi đầu bới cơm, cho nên cũng bắt đầu vùi đầu bới cơm, xong rồi, không thèm chấp nhặt với đám ngu ngốc này nữa, để bọn họ tự mình mất thể diện đi.

Nhưng cơm còn chưa bới được vài miếng Liễu Lăng Phong bắt đầu mục đích chủ yếu hôm nay, đem mũi nhọn chỉ về phía Liễu Dật.

"A Dật a, cha nói mấy câu với con." Liễu Lăng Phong sắc mặt đỏ bừng, ông uống quá nhiều chính là cái bộ dáng này, mắt cũng có chút đỏ, nhìn qua có chút đáng sợ, lúc trẻ còn có thể nhìn, hiện tại lớn tuổi, suốt ngày tửu sắc, đương nhiên là không thể nhìn rồi, vừa béo vừa phù, mặt rất mập, lại đỏ, nhìn thật sự là có chút dọa người, Hàn Văn Quân trong mắt có chút chán ghét, vừa lúc bị Nghê Minh Nguyệt nhìn vào trong mắt.

Nghê Minh Nguyệt trong lòng cười lạnh một cái, Liễu Lăng Phong còn tưởng là bản thân cái ông bố chồng này làm tới bao tốt, gia phong bất chính, bản thân chính là tấm gương xấu tuyệt hảo, có thể khiến con dâu xem trọng liền gặp quỷ rồi.

"Chuyện gì a?" Liễu Dật đang gặm móng heo, hắn người này không có ham thích gì khác, chính là thích ăn thịt, hơn nữa đặc biệt thích ăn móng heo, hiện tại liền ăn tới thật dễ sợ.

Liễu Lăng Phong đối với bộ dáng bây giờ của con trai vô cùng không hài lòng, "Ăn móng heo thì ăn cái này cũng đã chặt vài khúc rồi, con không biết dùng đũa sao, sao lại dùng tay, nhìn tay con chút xem, có còn bộ dáng con người hay không!"

Liễu Dật không quá để ý, "Con ở nhà mình mới vậy, ở bên ngoài con sẽ không, ở nhà đâu còn nơi nào dạy như vậy nữa, như vậy dễ dàng thoải mái làm sao được chứ." hắn không cảm thấy chuyện này là cái chuyện lớn gì, hắn ở bên ngoài vẫn là rất quy củ.

"Ở nhà có thể tùy tiện? Loại thói quen này là từng chút dưỡng thành, con ở nhà cái đức hạnh này, lúc đi ra ngoài là cái bộ dáng này khó tránh khỏi lúc nào thì liền lộ sơ hở, người không biết còn tưởng là Liễu gia chúng ta đều là không hiểu quy củ như vậy, mất thể diện!" Yêu cầu của Liễu Lăng Phong đối với Liễu Dật luôn luôn là vô cùng hà khắc, đứa con cả này hơi chút dính dáng tới cái chuyện gì không thuận với tâm ý của ông ông liền muốn tức giận.

Liễu Dật: "......" Con bình thường ở nhà cũng là ăn như vậy sao không thấy cha nói, sao hôm nay lại nói? Không phải cuộc sống cần phải cao hứng sao, sao mình mới bắt đầu đã sớm mất hứng rồi vậy.

"Lăng Phong a, A Dật nó cũng không phải cố ý, nó bình thường quen rồi, ở nhà nha, không cần chặt chẽ." Mẹ của Liễu Kiệt cũng là thay Liễu Dật nói lời hay, bất quá bà vô cùng không cẩn thận đem thói quen bình thường của Liễu Dật đều nói ra ngoài, cho nên dẫn tới hiệu quả đương nhiên là họa vô đơn chí.

"Hừm! Bình thường cứ như vậy lại càng không được, cha bình thường mắt mở mắt nhắm, hiện tại trong nhà giống trước kia sao, hiện tại Văn Quân đến nhà chúng ta rồi, Văn Quân sau này phải có con với A Kiệt, đứa nhỏ nhìn thấy học được làm sao bây giờ!" Muốn nhằm vào một người luôn có thể tìm đủ loại lý do, Liễu Lăng Phong nói rõ chính là gây khó dễ.

Nghe được sinh con Hàn Văn Quân quả thực ác tâm tới muốn nôn mửa, cô ta mới sẽ không sinh con giúp Liễu Kiệt được chứ! Người Liễu gia này thật sự là si tâm vọng tưởng!

Liễu Dật cảm giác cha mình cần uống thuốc, đây là mắc cái tật xấu gì a, còn để cho hắn ăn cơm hay không.

Sau đó chính đề của Liễu Lăng Phong tới, "Con nhìn A Kiệt một chút, nó làm em trai ăn cơm bao quy củ, từ nhỏ đến lớn, con có chuyện gì mà không khiến ta bớt lo, ngày nào cũng ở bên ngoài hỗn, quen biết đều là người không đứng đắn, A Kiệt liền an phận hơn con, nó cho tới bây giờ đều sẽ không chọc ta tức giận, con làm anh trai liền không hảo hảo học một chút, để ta yên tâm sao?"

"Phốc." Liễu Dật phì cười, chuyện tình cảm Liễu Kiệt quá trớn bị ông nuốt bay, chân trước cha không phải vừa mới đề cập tới sao, hiện tại lại bắt đầu đánh vào mặt mình, quả nhiên là lớn tuổi, già nên hồ đồ rồi.

"Con cười cái gì!" Liễu Lăng Phong thấy Liễu Dật cái thái độ tính tình này liền bắt đầu, "Ta dạy bảo con còn cười, con có còn chút bộ dáng làm con nữa hay không, lời của ta con đều không nghe, cánh cứng cáp rồi!"

"Không, con là bị sặc, không phải là đang cười, cha người nhìn lầm rồi." Liễu Dật ho nhẹ mấy tiếng, loại giáo huấn này kể từ sau khi đứa em trai Liễu Kiệt này ra đời hắn nghe qua không biết bao nhiêu lần, đã sớm tê dại, vào tai trái ra tai phải, căn bản sẽ không quan tâm.

"Phi! Ta có thể nhìn lầm, con coi là cha con già nên hồ đồ rồi hả, mắt ta rất tốt! Con ngay trước mặt ta cứ như vậy lừa bịp ta, thật là cánh cứng cáp rồi! Bộ dáng của ông vô cùng tức giận.

"Con thật sự không có." Liễu Dật cà lơ phất phơ, dù sao hắn cũng đã quen rồi, tùy tiện ứng phó chút là được.

"Hừm, ta thấy con cái bộ dạng này cũng làm không được cái đại sự gì, dự án Lập Ninh kia liền giao cho A Kiệt làm là được rồi, con làm cũng chỉ sẽ thêm phiền toái!" Liễu Lăng Phong rốt cục nói ra câu tối nay muốn nói nhất, ông đoạt quyền cho con trai nhỏ!

Liễu Dật lúc này không tiếp tục cười cà lơ phất phơ nữa, mặt hắn đen lại, "Cha, cái dự án kia là con đề xuất, con sẽ không giao cho người khác!"

"Con đề xuất liền là của con?" Liễu Lăng Phong cười nhạo một tiếng, "Hạ gia là muốn hợp tác với Liễu gia chúng ta, mặc kệ nó là ai đề xuất, con căn bản không làm được chuyện lớn như vậy, cho rằng thành lập phòng làm việc liền rất giỏi rồi, tiểu đả tiểu nháo, có thể làm được cái gì hữu dụng, bằng không Hàn gia và Hạ gia sao không tìm con hợp tác!"

Ông ta chỉ vào Hàn Văn Quân nói: "Con cho rằng dự án này làm sao mà tới, là Văn Quân mang tới, con một năm trước đưa ra, nhưng có người phản ứng con sao? Văn Quân vào cửa một tháng dự án này liền bắt đầu khởi động, con ó công lao gì a? Không có Văn Quân cái rắm đều không phải!"

"Con không nhượng cho A Kiệt, Hàn gia và Hạ gia cũng không bằng lòng a, con đi hỏi chút xem!" Thanh âm Liễu Lăng Phong từng chút lớn hơn, "Con đi đi, xem bọn họ có mua mình con hay không!"

Liễu Dật và Nghê Minh Nguyệt hiện tại chỉ có một phản ứng:

CHÍNH LÀ BUỒN CƯỜI.

Bọn họ thật nhịn tới rất cực khổ.

Liễu Dật nhịn tới đau bụng, cuối cùng khoát tay một cái nói: "Rồi rồi rồi, con để lại là được rồi đi, liền nghe cha, chuyện này liền nhường mọi người lăn qua lăn lại được chứ, cha nói cái gì chính là cái đó." Tớ lúc đó cũng đừng tới cầu con.

Nghê Minh Nguyệt cũng vô cùng "Biết đạo lý", "Đúng vậy a, chuyện này Lăng Phong anh định đoạt."

Liễu Lăng Phong và mẹ con Liễu Kiệt trong lòng đều âm thầm đắc ý, không nghĩ tới dễ dàng như vậy liền thuyết phục được, còn tưởng rằng muốn ầm ĩ lớn một phen chứ, quả nhiên vẫn là công lao của Hàn Văn Quân a!

Ánh mắt bọn họ nhìn Hàn Văn Quân giống như nhìn bảo vật mỹ kim vậy.

Hàn Văn Quân kỳ thực cũng không quá rõ ràng chi tiết trong đó, nhưng cô ta rất hưởng thụ loại ánh mắt này, cô ta cảm thấy chuyện này hẳn không phải công lao của cô ta, cô ta nhưng cùng Hạ Lập Nhân có mâu thuẫn đấy, bất quá nhìn tình huống Hạ Lập Nhân không ý định nhằm vào cô ta, trong lòng cô ta vẫn có chút cao hứng, cảm thấy Hạ Lập Nhân quả nhiên là niệm tình cũ, cho nên càng cảm thấy bất mãn với cuộc hôn nhân của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện