Đảo mắt đã tới tháng sáu, ăn xong điểm tâm, Đường Cảnh Ngọc cùng Thuận Tử đi tới Tiền bá bá lĩnh tiền công.
Lúc họ đến đã trễ, quầy tiền đã vây đầy tiểu nhị, bởi vì hai ngày cuối tháng và đầu tháng khá bận rộn, nên ngày được nghỉ bọn tiểu nhị liền tập trung lại quầy để lãnh tiền công, để còn về nhà thăm người thân nữa.
Thuận Tử cũng tiến vào đám đông, hắn không còn làm tiểu nhị nữa, đây là lần lãnh tiền công cuối cùng của hắn.
Sau khi ở chung mười ngày, Đường Cảnh Ngọc cùng Thuận Tử rốt cuộc cũng quen thuộc với nhau, sau khi xếp hàng liền trêu ghẹo hắn:"Thuận Tử ca có rãnh thì mang tẩu tử vào thành đi dạo nha, để cho chúng ta có thể gặp tẩu tử, nghe Tiền đại ca nói tẩu tử là cô nương xinh đẹp nhất mười dặm tám thôn gần đây, Thuận Tử ca thực sự có phúc nha."
Thuận Tử vốn không giỏi ăn nói, lúc này bị nàng nói đỏ cả mặt.
Đường Cảnh Ngọc hắc hắc cười hai tiếng, cũng không làm khó hắn nữa.
Rốt cục cũng đến phiên bọn họ , Tiền bá nhìn thấy Thuận Tử, cầm ba lượng bạc cho hắn,"Đây là tiền công tháng này."
Thuận Tử nhanh chóng cầm lấy, khoé miệng nở nụ cười.
Đường Cảnh Ngọc thấy rõ ràng, lập tức ở trong lòng có suy nghĩ. Chỉ cần nàng làm công việc này cho tốt, năm sau khẳng định cũng có thể được nhận ba lượng bạc tiềng công, nàng lại không cần mua váy vải bông hay son môi này nọ, ăn mặc thì tiệm cung cấp , một năm ít nhất cũng có thể trữ được ba mươi lượng bạc, như vậy ba năm có thể mua được một toà nhà rồi, nói không chừng trong mấy năm đó lại kiếm được đường tài khác không chừng.
Ngay chỗ Thuận Tử tiến ra để Đường Ngũ tiến vào, Tiền bá lại đem Thuận Tử gọi lại, mặt khác đưa cho hắn mười lượng bạc, cười tủm tỉm nói:"Ngươi này vài năm hầu hạ chưởng quỹ cẩn thận, chưởng quầy thưởng ngươi mười lượng bạc xem như tiền mừng , ngươi thu đi."
Thuận Tử mừng rỡ, rồi lại nhìn lại chỗ đông viện nơi hắn làm việc, kích động đến nỗi không biết nên nói cái gì:"Này, này, Tiền bá nhất định phải thay ta cám ơn chưởng quầy nha!" Chưởng quầy hào phóng, vài năm nay hắn đã tiết kiệm đủ tiền cưới vợ, cũng có tiền mở cửa hàng tạp hoá ở trong trấn, hiện tại lại được thường mười lượng bạc, hắn tin tưởng cuộc sống sau này với tức phụ của hắn sẽ còn tốt đẹp hơn nữa.
Bên cạnh Đường Cảnh Ngọc đã ghi nhớ vào trong lòng, tiểu nhị thành thân Tống Thù còn có thể cho tiền mừng, bất quá đại khái nàng cũng không cần. Nàng hiện tại lý tưởng lớn nhất chính là kiếm được tiền nuôi sống chính mình và mua được toà nhà, còn về chuyện hôn sự nàng cũng không muốn nghĩ tới, nàng ở cùng với nam nhân mấy năm nay, nên thói quen tính cách cũng có chút bị ảnh hưởng, thì làm sao có nam nhân nào còn muốn cưới nàng chứ.
Thuận Tử vô cùng cao hứng rời đi, Đường Cảnh Ngọc trong lòng đầy khao khát, chán nản từ trong tay Tiền bá tiếp nhận mười ngày tiền công của nàng, hơn ba trăm văn, dùng dây thừng nhỏ xâu lại, cũng có chút nặng.
"Sắc mặt Đường Ngũ không tệ nha, lúc vừa tới mặt hắn vàng như nến , hiện tại trắng trắng hồng hồng, dưỡng thêm nhiều ngày nữa có khi còn xinh đẹp hơn cả cô nương."
Tiền bá thấy hai mắt hâm mộ của nàng, cười cười trong lòng, lại bơm hơi cho nàng,"Đừng hâm mộ Thuận Tử, hiện tại chuyện tốt này chẳng phải là ở trong tay ngươi sao, nửa năm tới ngươi nên hầu hạ chưởng quầy cho tốt, thì năm sau không chừng ngươi cũng được ba lượng bạc tiền công nha ."
Đường Ngũ vừa nghe Tiền bá nói xong cũng nghĩ như vậy, nỗi mất mát vừa rồi cũng bị quăng ra sau đầu,"Đa tạ Tiền bá cùng Tiền đại ca đem chuyện tốt này lưu cho ta, buổi chiều hôm nay ta muốn mời Tiền đại ca ăn cơm , Tiền bá có gì muốn ăn không, chúng ta cho người mang về cho bá."
Thiếu niên biết nói ngọt thì sự sẽ thành, Tiền bá cười đến toe tóe, lại cùng Đường Cảnh Ngọc hàn huyên thêm một lúc mới đề nàng đi.
Đường Cảnh Ngọc tâm tình khoái trá trở về Hạc Trúc Đường.
Theo lý thuyết hôm nay nàng nghỉ ngơi không cần làm việc, bất quá trời đã vào hè, nàng cũng không muốn chạy ra ngoài chịu nóng, liền cùng Tiền Tiến ba người ước hẹn ra ngoài ăn cơm khi trời sắp hoàng hôn.
Trong phòng chế đăng, Tống Thù đang giảng bài cho hai người Chu Thọ Dương Xương, âm thanh trong trẻo bay tới trong viện, thật sự là dễ nghe.
Đường Cảnh Ngọc lặng lẽ đi đến chân tường hạ sau bụi hoa, trốn ở trong bóng tối nghe lén, nhưng nàng cũng không có ẩn tàng thân hình, quang minh chính đại ngồi ở dựa ở cửa mà nghe, nếu có người từ bên ngoài đi vào viện liền dễ dàng thấy thân hình của nàng.
Hôm nay Tống Thù giảng các chủng loại đèn lồng, theo sách phân chia thì có mấy loại chao đèn, mấy loại vải lụa làm đèn, khi giảng đến giấy làm đèn thì hắn nói hoàn cảnh lịch sử xuất xứ cùng ưu nhược điểm của từng loại giấy cho hai người nghe, chuyện mà ở bên ngoài nghe chỉ cần một hai câu là xong nhưng Tống Thù có thể giảng một lần là cả một canh giờ.
Mười ngày này hắn vẫn cứ giảng giảng và giảng vấn đề này, căn bản không có dạy hai người làm đèn lồng, buổi chiều còn có thể dạy hai người thi từ ca phú, ngoài ra còn phải học bảng chữ mẫu. Đường Cảnh Ngọc xem qua, Tống Thù chia Dương Xương dùng bảng chữ mẫu dũng cảm tiêu sái, Chu Thọ liền dùng bảng thanh tuyển phiêu dật, hiển nhiên cũng là bởi vì tài thi giáo.
Có lẽ là nàng nhàn rỗi không có chuyện gì, cũng có thể là thanh âm Tống Thù dễ nghe, giảng cũng không khô khan, tuy rằng cảm thấy chuyện này cũng không có mấy tác dụng với việc làm đèn lồng, Đường Cảnh Ngọc vẫn như cũ mỗi lần đều nghe được mùi ngon. Nàng đã ở luyện tự, giấy dùng là mặt trái của bảng chữ mẫu Chu Thọ Dương Xương đã dùng, dùng theo bảng chữ được phân của Chu Thọ, về phần luyện viết, nàng dùng giấy bỏ đi của Tống Thù trong lâu lý.
Đường Cảnh Ngọc thích chữ củaTống Thù, phiêu dật nhưng lạnh nhạt, có phong cách của người quân tử, khi nhìn đến có thể làm cho tâm người ta bình tĩnh trở lại.
"Tốt lắm, các ngươi trở về đi." Hôm nay hắn đã giảng xong, Tống Thù ý bảo hai đồ đệ rời đi.
Đường Cảnh Ngọc dù nghe được, vẫn như cũ ngồi ở bồn hoa bên cạnh mà không tránh đi.
Dương Xương thấy nàng như vậy dù muốn trách cũng không được, bởi vì Đường Cảnh Ngọc sử dụng lý do ngồi đây để tiện cho việc sai xử của Tống Thù, mà Tống Thù sau khi biết cũng không có đuổi nàng.
Chỉ có Chu Thọ tin lý do của Đường Cảnh Ngọc, mỗi lần đi ra đều đã nói cho Đường Cảnh Ngọc biết không cần thu thập bên trong.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Đường Cảnh Ngọc thuận thế đứng lên, nói với người ngồi bên trong:"Như vậy a, vậy ta đi." Thanh âm không cao không thấp.
"Tiến vào."
Xuất hồ ý liêu , người ở bên trong mở miệng gọi nàng.
Đường Cảnh Ngọc cảm thấy không ổn nhưng dù vậy nàng cũng phải tiến vào.
Hướng Chu Thọ khoát tay, Đường Cảnh Ngọc hai ba bước lớn liền tiến vào phòng, sau khi vào cửa liền cười gượng:"Chưởng quầy gọi ta có chuyện gì?"
Tống Thù đứng ở trước bàn đưa lưng về phía nàng, chờ Đường Cảnh Ngọc đi đến trước người mới hỏi nàng:"Vì sao ngươi nghe lén? Ngươi hẳn là biết, nghe xong mấy chuyện này cũng không làm được đèn lồng."
Đường Cảnh Ngọc nhìn một đống giấy trên bàn, thức thời không có biện giải, mà là thành thật trả lời:"Dù ta nghe lén nhưng cũng không nói trước là không thể làm đèn lồng. Trước kia ta nghĩ học chưởng quầy làm đèn lồng để bán, nhưng chưởng quầy không chịu thu ta làm đồ đệ, ta chết tâm hết hy vọng, nhưng ta chính là nhịn không được muốn nghe xem chưởng quầy giảng giải cho bọn Chu Thọ cái gì, không ngờ càng nghe càng hứng thú. Chưởng quầy không dạy ta, ta có thể học ở nhóm sư phó, ta cũng không nhờ bọn họ chỉ điểm, ta chỉ là tự cân nhắc, vạn nhất vô sự tự thông có thể làm ra lồng đèn, tốt xấu gì cũng có thể kiếm một hai lượng có phải không?"
"Ngươi đây là học lén." Tống Thù cầm một trang giấy trên bàn nhìn nhìn,"Ngươi sẽ không sợ ta đuổi ngươi đi sao?"
Đường Cảnh Ngọc tự tin lắc đầu:"Chưởng quầy không sợ ta học lén, tự nhiên sẽ không đuổi ta đi. Ta đã thấy qua mấy cái đèn lồng phức tạp, nhóm lão sư phụ đều là ở trong phòng làm đăng, ta chỉ có thể học chính cách làm cơ bản. Hơn nữa đăng ở Tống gia hơn đăng ở bên ngoài chính là nhờ vào thư pháp phóng khoáng phiêu dật hơn là nhờ vào cách làm đèn. Ta không có kỹ năng làm lồng đèn tinh xảo lại càng không thể viết thư pháp tốt, nhiều nhất cũng chỉ làm mấy cái lồng đèn bình thường, vả lại con người của chưởng quầy cũng không nhỏ mọn như thế."
Tống Thù không có phủ nhận, nhưng vẫn cứ nhắc nhở nàng:"Nếu ngươi cứ làm lồng đèn như vậy, thì nhiều nhất cũng chỉ bán hơn mười văn tiền, cũng không cần lãng phí thời gian nghe ta giảng bài."
"Ta biết a, nhưng ta cũng đã nói rồi, ta nghe bởi vì thích nghe chưởng quầy giảng bài , về sau khi làm lồng đèn có thể dùng được chút nào thì dùng, không dùng được ta cũng sẽ không sinh hờn dỗi." Đường Cảnh Ngọc thuận miệng giải thích, với giọng điệu không quan tâm mấy.
Tống Thù nhìn nàng một cái, xao xao mấy tờ giấy trên mặt bàn:"Mấy tờ giấy này là gì, ngươi có thể hiểu không? Nếu ngươi ngồi nghe mà không hiểu, bất quá chỉ lãng phí thời gian thôi".
Đường Cảnh Ngọc bĩu môi, đi qua cúi đầu nhìn những tờ giấy kia, giấy Tuyên Thành nàng nhận ra đầu tiên, trước đây tất cả đều là giấy Tuyên Thành, nàng không cần sờ cũng biết.
Nhưng còn vài loại kia như giấy Trừng Tâm Đường trơn nhẵn mà chặt chẽ, giấy Ngọc Thuỷ thứ chi, hoặc là giấy thô tàng kinh, tinh tế mà oánh hoạt, những loại giấy đó đều là không dễ hút mực , những loại giấy gần giống giấy Tuyên Thành mới dễ hút mực, mà dùng giấy khác nhau thì yêu cầu tốc độ hạ bút cũng khác nhau, khi làm lồng đèn cần phải chú ý loại giấy sử dụng để sử dụng phương pháp thích hợp. (Mây: mấy tên riêng của mấy loại giấy này Mây hem bít, nên để nguyên, nàng nào biết thì giúp Mây nhé ^^)
Nàng vừa sờ giấy vừa giảng giải lại, Tống Thù thấy nàng nói lại một từ cũng không thiếu.
Tống Thù kinh ngạc nhìn nàng:"Xem ra ngươi thông minh hơn ta nghĩ nhiều."
Đường Cảnh Ngọc nhịn không được đắc ý nở nụ cười, cha mẹ nàng đều là tài mạo song toàn, có thể nàng không kế thừa dáng vẻ xuất chúng của cha mẹ nàng, nhưng về mặt trí tuệ hẳn là không tệ đi.
Nhưng Tống Thù cũng không để nàng đắc ý lâu, hắn lưu loát đem mấy tờ giấy đó thu lại, sau khi sửa sang hoàn hảo mới đạm mạc nói với nàng:"Lúc trước cho phép ngươi nghe lén vì nghĩ ngươi có nghe cũng vô dụng thôi, hiện tại...... Lần sau nếu để ta phát hiện ngươi tiếp tục nghe lén, ta sẽ cho ngươi đổi công việc khác bớt nhàn hơn."
Đường Cảnh Ngọc chán nản:"Ngươi......"
"Đi ra ngoài." Tống Thù đúng lúc ngăn lời nàng muốn nói.
Đường Cảnh Ngọc cắn cắn môi, thở phì phì đi ra ngoài.
Mệt nàng còn tưởng rằng Tống Thù làm người hào phóng, kỳ thật hắn chính là quỷ hẹp hòi mà tự địa, đầu tiên là khinh thường nàng, bây giờ sau khi biết thì thẹn quá thành giận liền chặt đứt cơ hội của nàng.
Đường Cảnh Ngọc tức giận trở về, lúc về phòng đạp cửa bước vào, ngã vào giường ngủ không thèm quan tâm chuyện khác, sau khi mang đồ ăn trưa đến cho ba thầy trò kia xong nàng không cần làm gì nữa, dù sao hôm nay vốn nàng nên nghỉ ngơi, nàng không đi ra Tống đăng cũng không đại biểu nàng ở lại sẽ hầu hạ Tống Thù. Nếu là Tống Thù không khiến nàng tức giận, nàng cũng không ngại lấy lòng hắn.
Sau khi ngủ gần hết buổi chiều, tỉnh lại múc nước rửa mặt, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
Đường Cảnh Ngọc kéo Chu Thọ ra cửa :"Đi thôi, chúng ta đi dạo phố !"
Chu Thọ rất nhanh bước theo sau, mặc y phục giống Đường Cảnh Ngọc, một thân xiêm y vải mịn màu xám, tuy rằng vẫn là một thiếu niên tuấn lãng, nhưng lại thiếu một cỗ khí thế công tử con nhà giàu phong lưu.
"Ngươi đi đổi bộ quần áo trước kia đi, cái bộ màu xanh rồi khoác thêm áo choàng bên ngoài ấy ." Đường Cảnh Ngọc hảo tâm khuyên hắn, con người căn bản chỉ đánh giá người khác qua bên ngoài, chỉ cần người nào ăn mặc phú quý một chút liền thái độ đối xử cũng khác liền.
"Không đổi, ta muốn mặc đồ giống ngươi." Chu Thọ quay người khoá cửa lại, khó có được một lần không nghe theo Đường Cảnh Ngọc .
Đường Cảnh Ngọc thấy hắn quật cường không chịu thì không biết làm sao, đành dẫn hắn đi tìm Dương Xương, bởi vì hôm nay nàng mời Tiền Tiến ăn cơm cùng nàng và Chu Thọ, bởi vì Dương Xương cùng với Chu Thọ cũng có chút thân, nàng mời hắn đi cùng luôn.
Ba người tề tựu, còn thiếu Tiền Tiến, trong khi ba người còn đoán già đoán non Tiền Tiến đi chỗ nào thì Tiền Tiến đi ra từ trong phòng chế đăng của Tống Thù.
Mà điều quan trọng là phía sau hắn còn đi theo một người.
Đường Cảnh Ngọc nhìn thoáng qua phía sau liền mở to mắt, lúc thấy Tống Thù nàng liền nín thở.
Tống Thù lại cùng Tiền Tiến đi tới.
Tiền Tiến cười meo meo cùng ba người giải thích:"Hôm nay chưởng quầy cũng muốn ra ngoài giải sầu, biết được chúng ta hôm nay cũng ra ngoài ăn cơm, chưởng quầy liền cùng chúng ta đi cùng."
Nói xong còn vỗ bả vai Đường Cảnh Ngọc, cố ý trêu ghẹo nói:"Đường Ngũ ngươi vận khí tốt a, chưởng quầy chúng ta hào phóng như vậy, trong chốc lát ăn cơm khẳng định chưởng quầy sẽ mời, ngươi khỏi cần tốn tiền rồi."
Đường Cảnh Ngọc vốn thấy Tồng Thù đang vô cùng buồn bực, sau khi nghe xong mặt liền cười toe toé.
Chính mình tiết kiệm được chút tiền còn có thể "làm thịt" được Tống Thù, quả thực là nhất cử lưỡng tiện a.
Lúc họ đến đã trễ, quầy tiền đã vây đầy tiểu nhị, bởi vì hai ngày cuối tháng và đầu tháng khá bận rộn, nên ngày được nghỉ bọn tiểu nhị liền tập trung lại quầy để lãnh tiền công, để còn về nhà thăm người thân nữa.
Thuận Tử cũng tiến vào đám đông, hắn không còn làm tiểu nhị nữa, đây là lần lãnh tiền công cuối cùng của hắn.
Sau khi ở chung mười ngày, Đường Cảnh Ngọc cùng Thuận Tử rốt cuộc cũng quen thuộc với nhau, sau khi xếp hàng liền trêu ghẹo hắn:"Thuận Tử ca có rãnh thì mang tẩu tử vào thành đi dạo nha, để cho chúng ta có thể gặp tẩu tử, nghe Tiền đại ca nói tẩu tử là cô nương xinh đẹp nhất mười dặm tám thôn gần đây, Thuận Tử ca thực sự có phúc nha."
Thuận Tử vốn không giỏi ăn nói, lúc này bị nàng nói đỏ cả mặt.
Đường Cảnh Ngọc hắc hắc cười hai tiếng, cũng không làm khó hắn nữa.
Rốt cục cũng đến phiên bọn họ , Tiền bá nhìn thấy Thuận Tử, cầm ba lượng bạc cho hắn,"Đây là tiền công tháng này."
Thuận Tử nhanh chóng cầm lấy, khoé miệng nở nụ cười.
Đường Cảnh Ngọc thấy rõ ràng, lập tức ở trong lòng có suy nghĩ. Chỉ cần nàng làm công việc này cho tốt, năm sau khẳng định cũng có thể được nhận ba lượng bạc tiềng công, nàng lại không cần mua váy vải bông hay son môi này nọ, ăn mặc thì tiệm cung cấp , một năm ít nhất cũng có thể trữ được ba mươi lượng bạc, như vậy ba năm có thể mua được một toà nhà rồi, nói không chừng trong mấy năm đó lại kiếm được đường tài khác không chừng.
Ngay chỗ Thuận Tử tiến ra để Đường Ngũ tiến vào, Tiền bá lại đem Thuận Tử gọi lại, mặt khác đưa cho hắn mười lượng bạc, cười tủm tỉm nói:"Ngươi này vài năm hầu hạ chưởng quỹ cẩn thận, chưởng quầy thưởng ngươi mười lượng bạc xem như tiền mừng , ngươi thu đi."
Thuận Tử mừng rỡ, rồi lại nhìn lại chỗ đông viện nơi hắn làm việc, kích động đến nỗi không biết nên nói cái gì:"Này, này, Tiền bá nhất định phải thay ta cám ơn chưởng quầy nha!" Chưởng quầy hào phóng, vài năm nay hắn đã tiết kiệm đủ tiền cưới vợ, cũng có tiền mở cửa hàng tạp hoá ở trong trấn, hiện tại lại được thường mười lượng bạc, hắn tin tưởng cuộc sống sau này với tức phụ của hắn sẽ còn tốt đẹp hơn nữa.
Bên cạnh Đường Cảnh Ngọc đã ghi nhớ vào trong lòng, tiểu nhị thành thân Tống Thù còn có thể cho tiền mừng, bất quá đại khái nàng cũng không cần. Nàng hiện tại lý tưởng lớn nhất chính là kiếm được tiền nuôi sống chính mình và mua được toà nhà, còn về chuyện hôn sự nàng cũng không muốn nghĩ tới, nàng ở cùng với nam nhân mấy năm nay, nên thói quen tính cách cũng có chút bị ảnh hưởng, thì làm sao có nam nhân nào còn muốn cưới nàng chứ.
Thuận Tử vô cùng cao hứng rời đi, Đường Cảnh Ngọc trong lòng đầy khao khát, chán nản từ trong tay Tiền bá tiếp nhận mười ngày tiền công của nàng, hơn ba trăm văn, dùng dây thừng nhỏ xâu lại, cũng có chút nặng.
"Sắc mặt Đường Ngũ không tệ nha, lúc vừa tới mặt hắn vàng như nến , hiện tại trắng trắng hồng hồng, dưỡng thêm nhiều ngày nữa có khi còn xinh đẹp hơn cả cô nương."
Tiền bá thấy hai mắt hâm mộ của nàng, cười cười trong lòng, lại bơm hơi cho nàng,"Đừng hâm mộ Thuận Tử, hiện tại chuyện tốt này chẳng phải là ở trong tay ngươi sao, nửa năm tới ngươi nên hầu hạ chưởng quầy cho tốt, thì năm sau không chừng ngươi cũng được ba lượng bạc tiền công nha ."
Đường Ngũ vừa nghe Tiền bá nói xong cũng nghĩ như vậy, nỗi mất mát vừa rồi cũng bị quăng ra sau đầu,"Đa tạ Tiền bá cùng Tiền đại ca đem chuyện tốt này lưu cho ta, buổi chiều hôm nay ta muốn mời Tiền đại ca ăn cơm , Tiền bá có gì muốn ăn không, chúng ta cho người mang về cho bá."
Thiếu niên biết nói ngọt thì sự sẽ thành, Tiền bá cười đến toe tóe, lại cùng Đường Cảnh Ngọc hàn huyên thêm một lúc mới đề nàng đi.
Đường Cảnh Ngọc tâm tình khoái trá trở về Hạc Trúc Đường.
Theo lý thuyết hôm nay nàng nghỉ ngơi không cần làm việc, bất quá trời đã vào hè, nàng cũng không muốn chạy ra ngoài chịu nóng, liền cùng Tiền Tiến ba người ước hẹn ra ngoài ăn cơm khi trời sắp hoàng hôn.
Trong phòng chế đăng, Tống Thù đang giảng bài cho hai người Chu Thọ Dương Xương, âm thanh trong trẻo bay tới trong viện, thật sự là dễ nghe.
Đường Cảnh Ngọc lặng lẽ đi đến chân tường hạ sau bụi hoa, trốn ở trong bóng tối nghe lén, nhưng nàng cũng không có ẩn tàng thân hình, quang minh chính đại ngồi ở dựa ở cửa mà nghe, nếu có người từ bên ngoài đi vào viện liền dễ dàng thấy thân hình của nàng.
Hôm nay Tống Thù giảng các chủng loại đèn lồng, theo sách phân chia thì có mấy loại chao đèn, mấy loại vải lụa làm đèn, khi giảng đến giấy làm đèn thì hắn nói hoàn cảnh lịch sử xuất xứ cùng ưu nhược điểm của từng loại giấy cho hai người nghe, chuyện mà ở bên ngoài nghe chỉ cần một hai câu là xong nhưng Tống Thù có thể giảng một lần là cả một canh giờ.
Mười ngày này hắn vẫn cứ giảng giảng và giảng vấn đề này, căn bản không có dạy hai người làm đèn lồng, buổi chiều còn có thể dạy hai người thi từ ca phú, ngoài ra còn phải học bảng chữ mẫu. Đường Cảnh Ngọc xem qua, Tống Thù chia Dương Xương dùng bảng chữ mẫu dũng cảm tiêu sái, Chu Thọ liền dùng bảng thanh tuyển phiêu dật, hiển nhiên cũng là bởi vì tài thi giáo.
Có lẽ là nàng nhàn rỗi không có chuyện gì, cũng có thể là thanh âm Tống Thù dễ nghe, giảng cũng không khô khan, tuy rằng cảm thấy chuyện này cũng không có mấy tác dụng với việc làm đèn lồng, Đường Cảnh Ngọc vẫn như cũ mỗi lần đều nghe được mùi ngon. Nàng đã ở luyện tự, giấy dùng là mặt trái của bảng chữ mẫu Chu Thọ Dương Xương đã dùng, dùng theo bảng chữ được phân của Chu Thọ, về phần luyện viết, nàng dùng giấy bỏ đi của Tống Thù trong lâu lý.
Đường Cảnh Ngọc thích chữ củaTống Thù, phiêu dật nhưng lạnh nhạt, có phong cách của người quân tử, khi nhìn đến có thể làm cho tâm người ta bình tĩnh trở lại.
"Tốt lắm, các ngươi trở về đi." Hôm nay hắn đã giảng xong, Tống Thù ý bảo hai đồ đệ rời đi.
Đường Cảnh Ngọc dù nghe được, vẫn như cũ ngồi ở bồn hoa bên cạnh mà không tránh đi.
Dương Xương thấy nàng như vậy dù muốn trách cũng không được, bởi vì Đường Cảnh Ngọc sử dụng lý do ngồi đây để tiện cho việc sai xử của Tống Thù, mà Tống Thù sau khi biết cũng không có đuổi nàng.
Chỉ có Chu Thọ tin lý do của Đường Cảnh Ngọc, mỗi lần đi ra đều đã nói cho Đường Cảnh Ngọc biết không cần thu thập bên trong.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Đường Cảnh Ngọc thuận thế đứng lên, nói với người ngồi bên trong:"Như vậy a, vậy ta đi." Thanh âm không cao không thấp.
"Tiến vào."
Xuất hồ ý liêu , người ở bên trong mở miệng gọi nàng.
Đường Cảnh Ngọc cảm thấy không ổn nhưng dù vậy nàng cũng phải tiến vào.
Hướng Chu Thọ khoát tay, Đường Cảnh Ngọc hai ba bước lớn liền tiến vào phòng, sau khi vào cửa liền cười gượng:"Chưởng quầy gọi ta có chuyện gì?"
Tống Thù đứng ở trước bàn đưa lưng về phía nàng, chờ Đường Cảnh Ngọc đi đến trước người mới hỏi nàng:"Vì sao ngươi nghe lén? Ngươi hẳn là biết, nghe xong mấy chuyện này cũng không làm được đèn lồng."
Đường Cảnh Ngọc nhìn một đống giấy trên bàn, thức thời không có biện giải, mà là thành thật trả lời:"Dù ta nghe lén nhưng cũng không nói trước là không thể làm đèn lồng. Trước kia ta nghĩ học chưởng quầy làm đèn lồng để bán, nhưng chưởng quầy không chịu thu ta làm đồ đệ, ta chết tâm hết hy vọng, nhưng ta chính là nhịn không được muốn nghe xem chưởng quầy giảng giải cho bọn Chu Thọ cái gì, không ngờ càng nghe càng hứng thú. Chưởng quầy không dạy ta, ta có thể học ở nhóm sư phó, ta cũng không nhờ bọn họ chỉ điểm, ta chỉ là tự cân nhắc, vạn nhất vô sự tự thông có thể làm ra lồng đèn, tốt xấu gì cũng có thể kiếm một hai lượng có phải không?"
"Ngươi đây là học lén." Tống Thù cầm một trang giấy trên bàn nhìn nhìn,"Ngươi sẽ không sợ ta đuổi ngươi đi sao?"
Đường Cảnh Ngọc tự tin lắc đầu:"Chưởng quầy không sợ ta học lén, tự nhiên sẽ không đuổi ta đi. Ta đã thấy qua mấy cái đèn lồng phức tạp, nhóm lão sư phụ đều là ở trong phòng làm đăng, ta chỉ có thể học chính cách làm cơ bản. Hơn nữa đăng ở Tống gia hơn đăng ở bên ngoài chính là nhờ vào thư pháp phóng khoáng phiêu dật hơn là nhờ vào cách làm đèn. Ta không có kỹ năng làm lồng đèn tinh xảo lại càng không thể viết thư pháp tốt, nhiều nhất cũng chỉ làm mấy cái lồng đèn bình thường, vả lại con người của chưởng quầy cũng không nhỏ mọn như thế."
Tống Thù không có phủ nhận, nhưng vẫn cứ nhắc nhở nàng:"Nếu ngươi cứ làm lồng đèn như vậy, thì nhiều nhất cũng chỉ bán hơn mười văn tiền, cũng không cần lãng phí thời gian nghe ta giảng bài."
"Ta biết a, nhưng ta cũng đã nói rồi, ta nghe bởi vì thích nghe chưởng quầy giảng bài , về sau khi làm lồng đèn có thể dùng được chút nào thì dùng, không dùng được ta cũng sẽ không sinh hờn dỗi." Đường Cảnh Ngọc thuận miệng giải thích, với giọng điệu không quan tâm mấy.
Tống Thù nhìn nàng một cái, xao xao mấy tờ giấy trên mặt bàn:"Mấy tờ giấy này là gì, ngươi có thể hiểu không? Nếu ngươi ngồi nghe mà không hiểu, bất quá chỉ lãng phí thời gian thôi".
Đường Cảnh Ngọc bĩu môi, đi qua cúi đầu nhìn những tờ giấy kia, giấy Tuyên Thành nàng nhận ra đầu tiên, trước đây tất cả đều là giấy Tuyên Thành, nàng không cần sờ cũng biết.
Nhưng còn vài loại kia như giấy Trừng Tâm Đường trơn nhẵn mà chặt chẽ, giấy Ngọc Thuỷ thứ chi, hoặc là giấy thô tàng kinh, tinh tế mà oánh hoạt, những loại giấy đó đều là không dễ hút mực , những loại giấy gần giống giấy Tuyên Thành mới dễ hút mực, mà dùng giấy khác nhau thì yêu cầu tốc độ hạ bút cũng khác nhau, khi làm lồng đèn cần phải chú ý loại giấy sử dụng để sử dụng phương pháp thích hợp. (Mây: mấy tên riêng của mấy loại giấy này Mây hem bít, nên để nguyên, nàng nào biết thì giúp Mây nhé ^^)
Nàng vừa sờ giấy vừa giảng giải lại, Tống Thù thấy nàng nói lại một từ cũng không thiếu.
Tống Thù kinh ngạc nhìn nàng:"Xem ra ngươi thông minh hơn ta nghĩ nhiều."
Đường Cảnh Ngọc nhịn không được đắc ý nở nụ cười, cha mẹ nàng đều là tài mạo song toàn, có thể nàng không kế thừa dáng vẻ xuất chúng của cha mẹ nàng, nhưng về mặt trí tuệ hẳn là không tệ đi.
Nhưng Tống Thù cũng không để nàng đắc ý lâu, hắn lưu loát đem mấy tờ giấy đó thu lại, sau khi sửa sang hoàn hảo mới đạm mạc nói với nàng:"Lúc trước cho phép ngươi nghe lén vì nghĩ ngươi có nghe cũng vô dụng thôi, hiện tại...... Lần sau nếu để ta phát hiện ngươi tiếp tục nghe lén, ta sẽ cho ngươi đổi công việc khác bớt nhàn hơn."
Đường Cảnh Ngọc chán nản:"Ngươi......"
"Đi ra ngoài." Tống Thù đúng lúc ngăn lời nàng muốn nói.
Đường Cảnh Ngọc cắn cắn môi, thở phì phì đi ra ngoài.
Mệt nàng còn tưởng rằng Tống Thù làm người hào phóng, kỳ thật hắn chính là quỷ hẹp hòi mà tự địa, đầu tiên là khinh thường nàng, bây giờ sau khi biết thì thẹn quá thành giận liền chặt đứt cơ hội của nàng.
Đường Cảnh Ngọc tức giận trở về, lúc về phòng đạp cửa bước vào, ngã vào giường ngủ không thèm quan tâm chuyện khác, sau khi mang đồ ăn trưa đến cho ba thầy trò kia xong nàng không cần làm gì nữa, dù sao hôm nay vốn nàng nên nghỉ ngơi, nàng không đi ra Tống đăng cũng không đại biểu nàng ở lại sẽ hầu hạ Tống Thù. Nếu là Tống Thù không khiến nàng tức giận, nàng cũng không ngại lấy lòng hắn.
Sau khi ngủ gần hết buổi chiều, tỉnh lại múc nước rửa mặt, cả người nhẹ nhàng khoan khoái.
Đường Cảnh Ngọc kéo Chu Thọ ra cửa :"Đi thôi, chúng ta đi dạo phố !"
Chu Thọ rất nhanh bước theo sau, mặc y phục giống Đường Cảnh Ngọc, một thân xiêm y vải mịn màu xám, tuy rằng vẫn là một thiếu niên tuấn lãng, nhưng lại thiếu một cỗ khí thế công tử con nhà giàu phong lưu.
"Ngươi đi đổi bộ quần áo trước kia đi, cái bộ màu xanh rồi khoác thêm áo choàng bên ngoài ấy ." Đường Cảnh Ngọc hảo tâm khuyên hắn, con người căn bản chỉ đánh giá người khác qua bên ngoài, chỉ cần người nào ăn mặc phú quý một chút liền thái độ đối xử cũng khác liền.
"Không đổi, ta muốn mặc đồ giống ngươi." Chu Thọ quay người khoá cửa lại, khó có được một lần không nghe theo Đường Cảnh Ngọc .
Đường Cảnh Ngọc thấy hắn quật cường không chịu thì không biết làm sao, đành dẫn hắn đi tìm Dương Xương, bởi vì hôm nay nàng mời Tiền Tiến ăn cơm cùng nàng và Chu Thọ, bởi vì Dương Xương cùng với Chu Thọ cũng có chút thân, nàng mời hắn đi cùng luôn.
Ba người tề tựu, còn thiếu Tiền Tiến, trong khi ba người còn đoán già đoán non Tiền Tiến đi chỗ nào thì Tiền Tiến đi ra từ trong phòng chế đăng của Tống Thù.
Mà điều quan trọng là phía sau hắn còn đi theo một người.
Đường Cảnh Ngọc nhìn thoáng qua phía sau liền mở to mắt, lúc thấy Tống Thù nàng liền nín thở.
Tống Thù lại cùng Tiền Tiến đi tới.
Tiền Tiến cười meo meo cùng ba người giải thích:"Hôm nay chưởng quầy cũng muốn ra ngoài giải sầu, biết được chúng ta hôm nay cũng ra ngoài ăn cơm, chưởng quầy liền cùng chúng ta đi cùng."
Nói xong còn vỗ bả vai Đường Cảnh Ngọc, cố ý trêu ghẹo nói:"Đường Ngũ ngươi vận khí tốt a, chưởng quầy chúng ta hào phóng như vậy, trong chốc lát ăn cơm khẳng định chưởng quầy sẽ mời, ngươi khỏi cần tốn tiền rồi."
Đường Cảnh Ngọc vốn thấy Tồng Thù đang vô cùng buồn bực, sau khi nghe xong mặt liền cười toe toé.
Chính mình tiết kiệm được chút tiền còn có thể "làm thịt" được Tống Thù, quả thực là nhất cử lưỡng tiện a.
Danh sách chương