Đường Cảnh Ngọc không ngủ bao lâu đã bị Chu Thọ đánh thức .

“Đường Ngũ ngươi bị bệnh, phải uống thuốc.” Chu Thọ đôi mắt có điểm hồng, thấy nàng rốt cục đã mở mắt rồi, hắn vội vàng đem chén thuốc bưng tới,“Không đắng đâu, ta uy ngươi uống nha.”

Đầu Đường Cảnh Ngọc thực hỗn loạn, bất quá tám phần khí lực nàng vẫn còn, nàng chống ván giường ngồi dậy, đầu tựa giường :“Đưa cho ta, ta tự mình uống.” Thuốc khẳng định rất khó uống, nhưng nếu để Chu Thọ cứ đút từng muỗng cho nàng thì thà để nàng tự uống hết một lần cho xong.

Chu Thọ cái gì cũng đều nghe lời nàng, ngoan ngoãn đưa chén thuốc cho nàng, hắn sợ nàng cầm không cẩn thận, vẫn cứ cẩn cẩn dực dực đỡ chén thuốc cho nàng.

Nước thuốc một màu đen nâu còn toả nhiệt khí, Đường Cảnh Ngọc nếm thử một chút, sau khi biết thuốc không đắng như nàng tưởng thì ngưởng cổ uống ùng ục một hơi.

Nhưng dù vậy thuốc vẫn cứ khó uống, nước thuốc vào dạ dày liền toả ra một trận khí nóng đến toàn thân, trên người Đường Cảnh Ngọc liền ra một tầng mồ hôi, lúc này thoải mái hơn nhiều, cả người dường như lấy lại được khí lực .

“Bưng cho ta chén nước để ta súc miệng.” Uống xong thuốc rồi, Đường Cảnh Ngọc giương miệng thúc giục nói, vị thuốc vẫn còn dư lại trong miệng, thực khó chịu.

Chu Thọ lập tức đứng dậy, cất chén thuốc trên bàn, rót cho nàng một chén nước ấm, thật cẩn thận bưng đưa đến trước mặt Đường Cảnh Ngọc.

Đường Cảnh Ngọc tạm thời áp chế lo lắng trong lòng, cúi đầu súc miệng.

Thời điểm sinh bệnh có người chiếu cố bên cạnh, thật là tốt a.

“Cho ngươi ngậm nè.” Chờ nàng buông ly trà, Chu Thọ từ trong túi tiền lấy ra hai mứt quả màu đỏ, từng trái từng trái tròn tròn mập mạp, Đường Cảnh Ngọc nhìn mà nước miếng chảy ròng, lúc này nàng đã quên chất vấn hắn tại sao lúc nãy uống thuốc lại không lấy ra .

“Ngươi trộm trong phòng bếp hả?” Đường Cảnh Ngọc cầm một miếng mứt bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa hỏi, miệng ngọt, trong lòng cũng ngọt. Chu Thọ nhìn ngốc ngốc, nhưng không ngờ cũng biết chiếu cố người khác ghê.

Chu Thọ lắc đầu, chỉ vào túi nhỏ trên bàn nói:“Sư phụ sai Tiền Tiến mua, nói là mua để dành cho ngươi dưỡng bệnh.”

Đường Cảnh Ngọc kinh ngạc nhìn qua phía bàn, quả nhiên thấy một cái cái túi nhỏ căng tròn được đặt trên bàn.

Nàng hẳn là bị cảm lạnh do ướt mưa đi, vậy táo đỏ có thể dùng để dưỡng bệnh này sao? Đường Cảnh Ngọc tổng cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy, cũng không hỏi thêm, tiền thuốc tiền khám bệnh Tống Thù khẳng định không cho không nàng đâu.

“Cái này cho ngươi luôn, ngươi ở đây a, sư phụ có dặn nếu ngươi tỉnh thì sang gọi hắn .” Chu Thọ đem táo đỏ còn lại nhét vào trong tay Đường Cảnh Ngọc, đứng dậy muốn đi.

“Chậm đã!” Đường Cảnh Ngọc thốt ra.

Chu Thọ quay đầu nhìn nàng.

Đường Cảnh Ngọc đột nhiên lại không biết nên nói cái gì , trầm mặc một lát liền mở miệng:“Đi đi, đi đi.”

Chuyện này không thể trốn tránh mãi được, sớm muộn gì Tống Thù cũng phải nói chuyện với nàng .

Chu Thọ đi rồi, Đường Cảnh Ngọc tính đứng dậy chỉnh sửa quần áo nhưng không ngờ tóc tai đã được người búi gọn rồi, nàng nghĩ nghĩ, dù sao hiện tại nàng bị bệnh, liền làm biếng một lần đi, hơn nữa cho dù nàng thu thập thì Tống Thù cũng sẽ không bởi vì nàng đãi khách chu đáo mà không tính tiền thuốc nàng nợ hắn đâu.

Vì thế Đường Cảnh Ngọc tiếp tục dựa vào đầu giường, liên tục ăn mứt táo, đúng lúc nàng phun hạt cuối cùng thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Đường Cảnh Ngọc có chút khẩn trương không hiểu, vội vàng chuẩn bị từ ngữ đối phó với hắn.

Nhưng Tống Thù không có lập tức vào nhà, xoay người nói với Chu Thọ đi theo phía sau:“Ngươi trở về phòng luyện chữ đi.”

Chu Thọ không muốn:“Đường Ngũ sinh bệnh , ta muốn bồi hắn nói chuyện.”

Tống Thù coi như cũng khá kiên nhẫn với tên đồ đệ ngốc này:“Hiện tại nàng cần tĩnh tâm tĩnh dưỡng, buổi trưa ngươi giúp nàng mang cơm trưa tới được rồi.”

Chu Thọ “Nga” một tiếng, không quá tình nguyện bước xuống bậc thang, chưa đi quá hai bước liền quay đầu lại:“Vậy sư phụ chờ Đường Ngũ nghỉ ngơi tốt hẵn tìm hắn đi?”

Trong phòng Đường Cảnh Ngọc nghe câu đó, thiếu chút nữa liền cười ra tiếng , đại ngốc tử này, Tống Thù lúc này không biết có hối hận khi tuyển một đồ đệ ngốc như hắn không?

Không biết Tống Thù trả lời hắn như thế nào , Chu Thọ không dây dưa nữa. Bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, Đường Cảnh Ngọc kìm lòng không đậu xoa bóp túi tiền trinh nàng giấu dưới gối đầu, nàng cảm giác lần này số tiền này chả thấm tháp vào đâu, nàng còn muốn tiết kiệm tiền mua nhà nữa.

Tống Thù rất nhanh bước vào.

Đường Cảnh Ngọc áy náy cười làm lành:“Chưởng quầy ta không phải cố ý sinh bệnh đâu......”

Tống Thù nâng thủ đánh gãy lời nàng, đi đến trước giường tay cầm hai trang giấy đưa cho nàng xem :“Trước tiên ngươi nhìn đi, lang trung biết ngươi là nữ , nhưng hắn sẽ không nói đi ra ngoài, ngươi có thể yên tâm.” Nói xong liền trở lại bàn ngồi, mặt đối diện với Đường Cảnh Ngọc.

Đường Cảnh Ngọc ngoan ngoãn ngậm miệng, cúi đầu xem hai tờ giấy
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện