Đoạn thời gian gần đây, công nhân trong xưởng rượu ai cũng nơm nớp lo lắng, mỗi người đều run sợ trong lòng, sự cẩn thận như vậy mỗi lần đến gần văn phòng xưởng trưởng càng thêm rõ ràng.

Nguyên nhân của chuyện này là bắt nguồn từ việc điểu chỉnh nhân viên ở tháng trước.

Quy mô của xưởng rượu vang tuy không lớn, nhưng dựa vào việc kinh doanh quanh năm suốt tháng, tích lũy được khách hàng và nhân mạch, ở Hàn thành này cũng coi như là chiếm được một chén canh, đặc biệt là sau khi Tô Lâm tiếp quản công việc, lợi nhuận của xưởng rượu không ngừng tăng lên.

Có thị trường thì sẽ có nơi bị hấp dẫn, một công ty rượu vang có tiếng ở tỉnh A coi trọng lợi thế của xưởng bọn họ, muốn nương theo việc hợp tác mà tiến vào Hàn thành.

Tô Lâm biết tình hình của xưởng hiện giờ, tuy rằng khách hàng không ít, nhưng đều là những khách hàng quen chiếm đa số, quy mô và tài chính của bọn họ còn hạn chế, rất khó mở rộng thị trường. Mà công ty ở tỉnh A tài chính hùng hậu, nếu được bọn họ tài trợ thì xưởng sẽ có được lợi ích. Nói trắng ra thì chuyện này cũng chỉ là hai bên lợi dụng nhau để cạnh tranh thị trường mà thôi, nói dễ nghe một chút thì có thể gọi là "hai bên cùng có lợi".

Tô Lâm đồng ý ký hiệp nghị với công ty đó.

"Vậy chuyện của Trương Thiết Trụ là sao? Trợ lý Trương, sao cậu lại để cho anh ấy tới công ty tỉnh A?"

Trong văn phòng, Tô Lâm ngồi trên ghế xoay, hai tròng mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm trợ lý Trương đứng đối diện.

Tô Lâm tức điên rồi, anh không nghĩ tới, chính mình chỉ trở về nhà một chuyến lúc cuối tuần, khi trở về lại không thấy con gấu ngốc kia đâu, sau đó mới biết được là hắn được phái tới công ty ở tỉnh A, tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp của công nhân viên chức.

Theo lý mà nói, Trương Thiết Trụ có thể được huấn luyện thì tương lai muốn thăng chức cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều, Tô Lâm nên vui vẻ tán thành, nhưng nếu kì huấn luyện này kéo dài suốt một năm thì Tô Lâm liền cảm thấy rất tức giận.

Con gấu ngốc này thật sự muốn nhanh chóng rời khỏi anh như vậy sao?

Trong lòng nghĩ như thế, tức giận trong lòng Tô Lâm càng tăng lên.

Trợ lý Trương từ đầu đến cuối đều đứng thẳng tắp, bình tĩnh tự nhiên mà đối diện với lửa giận ngập trời của Tô Lâm, chờ sau khi Tô Lâm phát tiết xong, mới đỡ gọng kính vàng trên mũi, bình tĩnh nói:

"Lần huấn luyện này đã được quy định rõ ràng trong hiệp nghị, sau khi tôi truyền đạt lại cho tất cả công nhân, có đi hay không là quyết định của bọn họ. Trương Thiết Trụ là công nhân lâu năm trong xưởng, anh ta chủ động xin tham gia huấn luyện ở công ty, về tình về lý thì chúng tôi không thể cự tuyệt."

Ý của trợ lý Trương rất rõ ràng, đây là lựa chọn của chính Trương Thiết Trụ, trong xưởng không có miễn cưỡng hắn đi, trợ lý Trương cũng chỉ làm việc theo quy định, không có lỗi gì.

Tô Lâm sao có thể không hiểu ý của trợ lý Trương được, đối phương cũng chỉ tuân theo quy định mà làm, anh thật ra không nên tức giận với anh ta. Chỉ là chuyện này dính dáng đến Trương Thiết Trụ, Tô Lâm không thể bình tĩnh được, anh tưởng tượng đến việc Trương Thiết Trụ vì muốn né tránh mình mới cố ý rời đi, trong lòng vừa thương tâm lại phẫn nộ.

Nhìn trợ lý chuyên nghiệp mà anh hai phái tới, Tô Lâm xoay người xua tay để đối phương đi ra ngoài.

...

"Hắt xì!..."

Đang ở trong tầng hầm chứa rượu, Trương Thiết Trụ đột nhiên không nhịn được đánh một cái hắt hơi, hắn nhéo nhéo cái mũi, trong lòng khó hiểu, thân thể của chính mình trước giờ luôn luôn khỏe mạnh, chưa bao giờ bị bệnh, sao đang êm đẹp lại hắt xì chứ.

Chẳng lẽ là ngốc ở dưới hầm rượu lâu quá nên bị cảm?

Trương Thiết Trụ suy nghĩ, có nên ra tới tiện thuốc hay không.

"Thiết Trụ, anh không sao chứ?"

Bên cạnh truyền đến giọng nói mềm mại của phụ nữ, trong lòng Trương Thiết Trụ không nhịn được mà nổi da gà, hắn vừa định đáp lời chuẩn bị né tránh nữ nhân kia, liền phát hiện cánh tay của mình đã bị đối phương bắt lấy, ngay sau đó lại dán vào một mảnh da thịt mềm mại.

Trương Thiết Trụ nhíu mày, nhanh chóng lưu loát mà rút tay mình ra, giọng nói cứng đờ trả lời: "Cảm ơi đại tiểu thư, tôi không sao."

Đột nhiên bị nam nhân mạnh mẽ rút tay ra, vì xưng hô "đại tiểu thư" này mà Liễu Mi suýt nữa không đứng vững, cô ta phẫn hận mà nhìn Trương Thiết Trụ to cao không biết tình thú trước mặt.

"Thiết Trụ, chúng ta đã quen lâu như vậy, anh còn khách khí với em làm gì. Anh cũng thật là cố chấp, đã nói đừng gọi em là đại tiểu thư rồi, tuy rằng ba của em là chủ tịch công ty,cnhưng đứng trước mặt anh, em chỉ là Liễu Mi." Liễu Mi rất nhanh lại dán tới bên người Trương Thiết Trụ, sợ bị đẩy ra không còn mặt mũi, nên lúc này cô ta không dám khoát tay hắn nữa, nhưng vẫn không ngừng ném mấy ánh mắt quyến rũ tới nam nhân bên cạnh: "Hầm rượu này đúng là lạnh thật. Thiết Trụ, anh đừng bị ốm nhé, em sẽ lo lắng."

Liễu Mi mềm mại nói chuyện với Trương Thiết Trụ, trong lời nói mang theo vài phần ái muội.

Nhìn cơ bắp rắn chắc trên cánh tay màu đồng cổ của nam nhân, cơ ngực giống như muốn xuyên qua áo thun màu đen sát người, tưởng tượng đến hình ảnh nam nhân cao to này nằm trên người mình không ngừng di chuyển, Liễu Mi liền cảm thấy thân thể nổi lên từng đợt ngứa ngáy khó nhịn, cô ta nhịn không được liếm liếm đôi môi đỏ tươi.

Mày Trương Thiết Trụ nhăn càng chặt, lời nói của Liễu Mi làm cho hắn vô cùng khó chịu.

Trương Thiết Trụ là cái người thành thật đôn hậu, xưa nay trong việc giao lưu với người khác, nếu có thể hiền lành ở chung thì hắn tuyệt đối sẽ không gây chuyện, nhưng lần này không biết vì sao, cuộc đời hắn lần đầu tiên sinh ra cảm giác chán ghét đối với một người.

Khóe mắt liếc nhìn Liễu Mi dán chặt bên người, tóc xoăn màu rượu đỏ nào có dễ nhìn hơn mái tóc đen dài mượt mà của Tô Lâm chứ; trên mặt dán một lớp phấn nền thật dày so ra càng kém với khuôn mặt tinh khiết của Tô Lâm; đôi mắt cũng không hẹp dài xinh đẹp như Tô Lâm; cái miệng màu đỏ tươi như muốn phun ra một đống máu, làm cho người ta thật sự sợ hãi; mang đôi giày cao gót 10cm, nhưng chân lại không giống Tô Lâm thon dài thẳng tắp; giọng nói của Tô Lâm là trong trẻo như gió xuân, Tô Lâm cười lên là tự nhiên mà chân thật, Tô Lâm...

Mỗi khi nghĩ đến Tô Lâm, nghĩ đến tính toán trong lòng mình, trên mặt Trương Thiết Trụ liền không nhịn được mà nổi lên tươi cười ngây ngô.

Liễu Mi mang giày cao gót, khó khăn mà chạy chậm đuổi theo Trương Thiết Trụ càng đi càng nhanh, lớp phấn nền trên mặt đã không còn tỏa vẻ kiều mị như vừa rồi, mà ngược lại càng có vẻ chật vật.

"A..."

Không chú ý, Liễu Mi trẹo chân, cô ta thống khổ mà ngồi xổm dưới đất, khuôn mặt vặn vẹo.

Liễu Mi là con gái của chủ tịch công ty, thấy cô ta đột nhiên té ngã, rất sợ sau đó sẽ bị cô ta trách cứ đuổi việc, mấy công nhân xung quanh tất nhiên là vô cùng sợ hãi, vội vàng chạy tới bao quanh Liễu Mi đang ngồi trên mặt đất.

Liễu Mi sắp bị tức chết rồi, cô ta trước giờ chưa từng chịu ủy khuất như vậy, ngày thường đều là người khác lấy lòng nịnh bợ, nhưng bây giờ không những bị tên Trương Thiết Trụ kia trêu đùa, mà còn bị mấy nhân viên trong công ty thấy được bộ dáng chật vật của chính mình. Liễu Mi để ý nhất là mặt mũi của cô ta, khuôn mặt dữ tợn bảo mọi người cút ngay.

Tâm trạng của đại tiểu thư đang không tốt, mấy công nhân đều sợ chính mình bị liên lụy, nháy mắt đã tản ra.

Liễu Mi ủy khuất đến nỗi trào nước mắt, nhìn Trương Thiết trụ đã đi xa hơn mười mét, hốc mắt phiếm hồng. Liễu Mi thật sự không muốn bị người ta dòm ngó nữa, cô ta gọi điện cho bảo tiêu đưa mình đi bệnh viện.

Một đầu khác, Trương Thiết Trụ đang vui sướng nghĩ đến Tô Lâm, không hề chú ý đến phía sau xảy ra chuyện gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện