Trương Thiết Trụ ôm Tô Lâm trở về căn phòng nhỏ hẹp của mình, rồi mới cẩn thận đem người đặt trên giường gỗ.

"Cậu ngồi đây chờ một lát, tôi đi múc một chậu nước cho cậu tẩy rửa." Trương Thiết Trụ đứng thẳng người nói.

Tô Lâm nhìn ống quần đã bị dơ, ngẩng đầu nhìn nam nhân, rồi khoát tay, xem như là đồng ý. Sau khi Trương Thiết Trụ bưng chậu nước bằng nhựa đi, Tô Lâm hoạt động chân tay một chút, thấy tấm ván trên giường gỗ rất cứng rắn, thân mình bị bẩn vô cùng khó chịu, lấy tay kéo tấm chăn qua đặt dưới cái mông, rồi mới ngồi xuống, bốn phía đánh giá căn phòng bần hàn chỉ bằng nửa cái phòng tắm của anh, nhưng mà phòng tuy nhỏ lại được sắp xếp rất chỉnh tề sạch sẽ, nhìn ra được đây là sinh hoạt của một nam nhân hiền lành.

Tô Lâm ở trong lòng yên lặng suy nghĩ.

Trương Thiết Trụ bưng nước vào phòng, tìm một cái khăn sạch sẽ nhúng nước rồi mới đưa cho Tô Lâm.

Tô Lâm khẽ híp đôi mắt phượng tinh xảo, nhíu mày bất mãn nói: "Anh muốn để tự tôi lau sao?"

Trương Thiết Trụ là một nam nhân thẳng băng, đầu óc cũng không được nhanh nhạy, thành thật gật đầu, lau chân thì đương nhiên phải tự lau rồi.

Tô Lâm nhếch miệng, hận không thể xông lên cắn một ngụm con gấu chết tiệt này: "Anh giúp tôi." Rồi sau đó như nghĩ tới cái gì, bổ sung nói: "Tôi bị thương, không thể động được."

Nghe Tô Lâm nói như vậy, quả nhiên Trương Thiết Trụ liền lộ ra vẻ mặt xin lỗi, vì chính mình không nghĩ tới việc đối phương bị thương mà áy náy, thế là ngồi xổm trước mặt Tô Lâm.

Tô Lâm cũng không khách khí với hắn, trực tiếp đặt chân lên đùi Trương Thiết Trụ, đây là nam nhân của mình, rửa chân cho mình không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Tô Lâm nghĩ như thế.

Sau khi lau hết bùn đất cùng vết máu trên đùi Tô Lâm, Trương Thiết Trụ thò tay xuống dưới gối đầu lấy ra tuýp thuốc mỡ hay dùng để trị thương bôi lên cho Tô Lâm.

"Anh thường hay bị thương sao?"

Tô Lâm nhìn động tác thành thạo của nam nhân, nhíu mi hỏi.

"Cũng không thường xuyên lắm. Có vài lúc di chuyển hàng hóa không tránh khỏi bị trầy da."

Bôi dược xong, Trương Thiết Trụ kéo xuống ống quần của Tô Lâm, bưng nước ra ngoài đổ.

Tô Lâm phồng má, đối với thái độ qua loa của nam nhân có chút sinh khí, nghĩ rằng sau này nhất định sẽ không để cho nam nhân làm công việc nặng nhọc như vậy nữa.

"Tôi đói bụng." Tô Lâm trực tiếp trèo lên giường, lấy chăn làm đệm, sờ bụng mình nói, một chút cũng không phát hiện nếu là trước kia, tính khiết phích của anh nhất định sẽ không cho phép anh nằm trên giường của người khác.

Tuy rằng chỉ ở chung một thời gian ngắn, nhưng Trương Thiết Trụ vẫn hiểu được một ít tính cách của Tô Lâm, nam nhân này có chút tùy ý bá đạo, lại giống như đứa nhỏ, hắn cũng không tính toán tranh chấp với đối phương, chỉ có thể nhận mệnh lấy một ít mì từ trong tủ bếp, mở gas.

"Quên mua gạo, chỉ có mì, được không?"

Hôm nay vì chuyện của nam nhân mà Tô Lâm tức giận cả một ngày, đến bây giờ còn chưa ăn được chút cơm nào, cho nên bây giờ chỉ cần có thể no bụng, anh đều có thể ăn, liền nhu thuận gật đầu: "Anh làm, bỏ nhiều ớt một chút, không bỏ hành."

Trương Thiết Trụ thở dài, nấu nước sôi.

Chỉ là một chén mì rất bình thường, bỏ rất nhiều ớt đỏ, vài cọng rau xanh xen kẽ, lại khiến Tô Lâm ngón trỏ đại động, cũng không để ý chuyện vệ sinh, cầm lên chiếc đũa Trương Thiết Trụ đưa tới, vùi đầu xuống húp.

"Nóng..."

Mì mới vừa nấu, rất nóng, Tô Lâm bị bỏng, khó chịu thè ra đầu lưỡi phấn nộn, nói không nên lời. Thấy thế, Trương Thiết Trụ nhanh chóng rót một ly nước đưa cho anh, nhìn Tô Lâm từng hớp uống vào, hộc khí, bàn tay không ngừng quạt quạt đầu lưỡi.

Nhìn động tác giống như trẻ em của Tô Lâm, Trương Thiết Trụ nở nụ cười, cảm thấy đối phương thật ra cũng rất dễ thương.

"Tay nghề của anh thật tốt!"

Giải quyết xong việc cấp bách, Tô Lâm lại vùi đầu chiến đấu hăng hái với chén mì, khó có dịp biểu dương nam nhân.

"Ha ha, cảm ơn. Ở một mình, nấu cơm cũng là việc nên học."

Tô Lâm gật gật đầu, trong lòng lại thích nam nhân thêm một chút, xem ra con gấu ngốc này là một nam nhân tốt có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, tương lai nếu sống cùng nhau, cũng không cần phải mướn giúp việc nữa rồi.

Sau khi đơn giản rửa mặt xong, Tô Lâm cùng Trương Thiết Trụ nằm trên giường gỗ.

Trương Thiết Trụ vốn là muốn đưa Tô Lâm về nhà, nhưng Tô Lâm lại nói đi đứng không tiện, không muốn trở về, Trương Thiết Trụ là một người tốt bụng chỉ có thể đáp ứng cho anh ở lại một đêm.

Giường gỗ là giường đơn, ngày thường Trương Thiết Trụ nằm một mình vừa đủ, giờ lại chứa thêm một người, có vẻ chen lấn.

Trương Thiết Trụ muốn nằm trên mặt đất, bị Tô Lâm hung hăng nói một phen: "Có phải anh ghét bỏ tôi không?"

Trương Thiết Trụ ngốc lăng, cảm thấy chính mình rất vô tội, hắn cũng là muốn tốt cho anh, muốn cho anh có thể nằm thoải mái thôi mà? Nhưng nếu đối phương đã không cảm kích, Trương Thiết Trụ đành phải tiếp tục nằm trên giường, một nửa thân mình lại lọt khỏi giường.

"Ngu ngốc, ôm tôi."

"Hả?"

"Anh muốn bị ngã xuống sao?"

"À, cảm ơn."

Tô Lâm bĩu môi, nam nhân này thật sự là ngốc chết đi được, tay lại thành thật ôm lấy cái eo rắn chắc của đối phương.

"Phải rồi, anh có đang thích người nào không?"

Tô Lâm quyết định tìm hiểu cho rõ ràng, tuy rằng trong tư liệu nói rằng nam nhân này chưa từng yêu đương, nhưng cũng không có nghĩa là chưa từng thích ai.

"A? Có, có hai."

"Hai?" Tô Lâm buồn bực cao giọng, anh cho rằng nam nhân chỉ có một nữ nhân xấu xí hôm nay, không nghĩ tới còn có người khác? Nam nhân hoa tâm đáng chết: "Là ai?"

Trương Thiết Trụ lại ngậm miệng không đáp, Tô Lâm cười lạnh, anh không nói tôi cũng có biện pháp biết được.

"Anh là xử nam? Khai bao chưa? Bao lâu rồi? Ở đâu?" Tô Lâm như là cây pháo liên tục ép hỏi.

"Gì cơ? Tôi còn...còn chưa có vợ đâu."

Trương Thiết Trụ đột nhiên bị anh hỏi như vậy, gương mặt đỏ lên.

Tô Lâm thông minh, rõ ràng ý tứ trong lời nói của nam nhân, thực vừa lòng đối với đáp án này, rồi mới tiếp tục hỏi: "Anh có thích đàn ông không?"

"Hả?!" Trương Thiết Trụ lúc này hoàn toàn đứng hình, đàn ông cùng đàn ông cũng có thể thích nhau sao?

Tô Lâm đầy mặt ghét bỏ liếc nhìn nam nhân: "Anh không thích đàn ông?"

"Này...Tôi muốn cưới vợ. Tôi muốn cùng vợ sinh vài đứa con, cùng nhau về quê sinh hoạt cho tốt." Trương Thiết Trụ nghĩa chính ngôn từ nói.

Tô Lâm bĩu môi, không nói gì thêm, đầu vùi vào trong lồng ngực trần trụi của nam nhân, bàn tay cố ý trêu chọc lên điểm mẫn cảm của nam nhân, nhưng đối phương không có một chút phản ứng nào, điều này làm cho Tô Lâm chán nản, cắn môi, suy nghĩ làm như thế nào mới có thể dụ con gấu ngốc này về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện