Lúc này chính là thời điểm bệnh viện vắng vẻ nhất, người tan ca đều đã tan ca, người trực đêm còn chưa thu xếp xong. Đoàn Hàn Chi khi được đưa vào bệnh viện, khắp mặt và cổ đều là máu, may mắn không tổn hại gì đến một nửa gương mặt còn lại, làn da vẫn trắng nõn trong suốt, tựa như con quỷ hút máu khôi ngô vừa mới hút máu xong, chưa kịp chùi miệng.

Tài sản của Quan Tĩnh Trác đã ở vào trạng thái điên cuồng, cùng với danh tiếng lẫy lừng của Đoàn Hàn Chi có tác dụng hơn hẳn người thường — cho dù chỉ là ở trong một bệnh viện nhỏ.

Bác sĩ giống như mới đua xe tốc độ trên đường cao tốc, nhanh như chớp ‘Két’ một tiếng thắng lại, từng ngụm từng ngụm thở dốc đứng trước mặt Đoàn Hàn Chi.

Đoàn Hàn Chi không kiên nhẫn trấn an hắn: “Không sao cả, vết thương nhỏ thôi, không chạm đến xương cốt, đừng lo lắng.”

Bác sĩ lắp ba lắp bắp: “Nhưng nhưng nhưng nhưng nhưng mà…” Ngay sau đó, hắn quay đầu, thét chói tai với nữ y tá: “Mau đi lấy băng gạc khử trùng đến đây! Mau lên!”

Đoàn Hàn Chi không kiên nhẫn trấn an hắn:“Không có việc gì, tiểu thương, không bính xương cốt, đừng ngạc nhiên !”

Nữ y tá còn chưa kịp chỉnh trang chiếc mũ trắng trên đầu, đế hài đã xoẹt một phát trên mặt đất lướt đi.

Quan Tĩnh Trác túm lấy bác sĩ, không ngừng hỏi: “Có để lại sẹo không? Có thể không cần để lại sẹo không? Đừng dùng kim may! Các người có khoa chỉnh hình chứ?”

Đoàn Hàn Chi lạnh như băng nói: “Anh ra ngoài ngồi đi.”

Y một bên ngước mặt lên để bác sĩ kiểm tra miệng vết thương, một bên dùng khóe mắt liếc nhìn màn hình điện thoại Vertu, ấn xuống bàn phím màu xám một tin nhắn. Động tác của y mười phần có trật tự, tư duy rõ ràng, nhanh nhẹn dứt khoát, giống như vết thương dài đến hai ba tấc trên mặt không gây ra cho y chút cảm giác đau đớn lẫn ảnh hưởng thị giác nào.

Đoàn Hàn Chi nhắn tin cho Vệ Hồng.

Cho dù ở vào thời điểm mọi người bên cạnh sắp phát điên, y vẫn duy trì tác phong bình tĩnh chu đáo. Bởi vì lo lắng Vệ Hồng trên đường đi nóng ruột sẽ gặp chuyện không may, y không nói rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhắn: “Bệnh viện xx, lầu hai khoa cấp cứu.”

Nhưng dù là vậy, Vệ Hồng vừa nhận được tin nhắn liền nổ ầm một tiếng trong đầu, lập tức gọi điện cho y.

Đoàn Hàn Chi do dự một chút, bác sĩ đang dùng bông gòn cẩn thận bôi thuốc sát trùng lên mặt y, làm y không cách nào nghe điện thoại.

Đại khái qua hơn mười phút, ngoài hành lang truyền đến tiếng người té nhào, sau đó cửa bị đẩy mạnh ra.

Vệ Hồng bộ dáng nhếch nhác không chịu nổi, thở dốc xuất hiện trước cửa: “Hàn… Hàn Chi!”

Đối với cách xưng hô này, Đoàn Hàn Chi từng tỏ vẻ bất mãn vô cùng, bởi vì trước đây Vệ Hồng luôn luôn vừa cẩn trọng vừa hết mực mong chờ gọi y là “đạo diễn Đoàn”, nhưng sau khi lén lút gọi tên Đoàn Hàn Chi trong phòng ngủ, hắn cứ giống như vừa đạt được nhận thức mới mẻ nào đó, bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, gọi thẳng tên Đoàn Hàn Chi.

Sau khi thấy Đoàn Hàn Chi bất mãn, Vệ Hồng liền dùng ủy khuất vô hạn mà giành được thỏa thuận: Chỉ những lúc không có ai bên cạnh mới được phép gọi ‘Hàn Chi’, còn bình thường trước mặt mọi người vẫn phải mười hai vạn phần cung kính mười hai vạn phần thận trọng gọi đạo diễn Đoàn.

Mi mắt Đoàn Hàn Chi khẽ chớp, mặt không đổi sắc ‘Hừ~” một tiếng

Vị bác sĩ rõ ràng đã từng xem ‘Tử đấu’, ngay khi nhận ra Vệ Hồng thì khó lòng kiềm chế tâm trạng lâng lâng của mình, thiếu chút nữa đã đem băng gạc dán lên mắt Đoàn Hàn Chi.

Vệ Hồng bước đến gần, cẩn thận quan sát gương mặt Đoàn Hàn Chi. Còn chưa kịp nói gì, hốc mắt hắn đã đỏ lên, sau đó vội vàng quay đầu, muốn đi tìm Quan Tĩnh Trác tính sổ.

Đoàn Hàn Chi cũng không thèm ngước mắt lên, hỏi: “Tôi làm cậu chướng mắt?”

Vệ Hồng lập tức đứng nghiêm: “Không có!”

“Vậy tại sao vừa đến đã muốn chạy đi?”

“Tôi… Tôi…” Vệ Hồng siết chặt nắm tay rồi lại buông ra. Dù sao đi nữa, hắn vẫn không thể ở trước mặt Đoàn Hàn Chi nói hắn chuẩn bị ra ngoài đập Quan Tĩnh Trác.

Đoàn Hàn Chi ngồi trên ghế khám, động tác vừa nhanh nhẹn vừa tao nhã nắm lấy cổ áo Vệ Hồng, bắt buộc con gấu khổng lồ cao gần mét chín phải thống khổ cúi người, hai đôi mắt đối diện nhau, “Nghe đây, không cho phép dùng ánh mắt ‘Anh bị phá tướng’ nhìn tôi, cũng không cho phép nói những lời không nên nói. Nếu không, tôi sẽ dùng cây nhíp nhỏ mà bác sĩ vừa dùng để gắp bông gòn khi nãy đâm thẳng vào tim cậu.”

Vệ Hồng hiển nhiên bị dọa sợ, lập tức ngậm miệng, ánh mắt ướt sũng liều mạng chớp chớp.

“Đứng yên!” Đoàn Hàn Chi vênh mặt hất hàm ra lệnh.

Vệ Hồng lập tức ngoan ngoãn đứng bên cạnh Đoàn Hàn Chi, còn tiện tay nhanh mắt đưa kéo cho bác sĩ.

Đoàn Hàn Chi hài lòng ‘hừ!’ một tiếng, khóe môi xinh đẹp nhếch lên đường cong khủng bố, khiến người ta nhịn không được muốn đem thuốc sát trùng tạt vô mặt y.

Miệng vết thương chỉ có thể xử lý sơ bộ ở bệnh viện nhỏ, nhưng cả Đoàn Hàn Chi lẫn Vệ Hồng đều không đồng ý dùng kim may vết thương, bởi vì nếu may sẽ làm vết sẹo rộng thêm, cho nên bọn họ đành liên hệ một bệnh viện ngoại khoa chuyên về chỉnh hình, dự định đêm nay sẽ đến đó.

Hoàng hôn dần dần chìm sâu, từ hành lang bệnh viện nhìn ra ngoài, cả tòa kiến trúc trắng như tuyết đều bị bao phủ trong ánh sáng đỏ vàng, hư ảo yên tĩnh mà chân thật. Vệ Hồng đem áo khoác choàng lên vai Đoàn Hàn Chi, bàn tay to lớn ấm áp dùng sức ôm chặt y, tràn ngập áy náy nói: “Đều do tôi… đều do tôi không ra ngoài cùng anh, đều do tôi không tới kịp lúc…”

Đoàn Hàn Chi ôn nhu vỗ vỗ vai hắn: “Biết sai thì tốt, lần sau phải sửa đổi.”

Vệ Hồng tên hài tử ngốc này, quả nhiên còn liều mạng gật đầu, thề thốt lần sau nhất định sẽ hết lòng quan tâm (kỳ thật chính là hầu hạ) Đoàn đại đạo diễn, trong thời gian Đoàn đại đạo diễn dưỡng thương sẽ làm tốt công tác hậu cần, trên mọi phương diện từ ẩm thực, giải trí, thư giãn tinh thần cùng thể xác đều sẽ tận lực giúp Đoàn đại đạo diễn có được thỏa mãn lớn nhất.

Đoàn Hàn Chi mặt dày chấp nhận, hơn nữa còn tỏ ra rộng lượng không tính toán đối với sơ suất của Vệ Hồng lần này, khiến Vệ Hồng cảm động rơi nước mắt.

Khi Đoàn Hàn Chi và Vệ Hồng đi ra cổng lớn bệnh viện, Quan Tĩnh Trác đang ngồi trên bậc thang hút thuốc. Loại thuốc anh hút luôn luôn có mùi vị rất nặng và nồng, giống như dùng loại lá cây thấp kém nhất tạo thành, cay độc mà kích thích.

Thậm chí còn có thể kích thích xoang mũi mất cảm giác.

Đoàn Hàn Chi mặt không thay đổi đi lướt qua Quan Tĩnh Trác. Mà Vệ Hồng lại nhìn anh chăm chú, dùng thanh âm chỉ riêng hai người nghe thấy nói: “Lần sau gặp mặt tôi nhất định đập chết anh.”

Quan Tĩnh Trác trầm mặc, ngay khi Vệ Hồng cho rằng anh không trả lời, anh đột nhiên lên tiếng: “Đừng để y có sẹo…”

Đoàn Hàn Chi đứng bên cạnh cửa xe, lúc cúi người bước vào, y quay đầu nhìn Quan Tĩnh Trác. Quan Tĩnh Trác cũng nhìn y, ánh hoàng hôn u ám nặng nề phủ lên người anh, tựa như trong một khoảnh khắc toàn bộ đất trời đều sụp đỏ, đem anh nghiền đến tan xương nát thịt.

Biểu tình Quan Tĩnh Trác rất bi ai, giống như kẻ say rượu bỗng có một ngày thanh tỉnh, cô độc xót xa mà tịch liêu nhìn chính mình trong gương, nhìn gương mặt đã bị tàn phá không chịu nổi.

Nhưng đây chỉ là giây phút ngắn ngủi, bởi vì Vệ Hồng đã nhấn chân ga, thân ảnh Quan Tĩnh Trác từ từ bị bỏ lại phía sau.

Ngang má phải Đoàn Hàn Chi là miệng vết thương dài khoảng một tấc hai, sau khi được khâu theo phương pháp đặc biệt xác định sẽ để lại sẹo, vấn đề chỉ là vết sẹo lớn hay nhỏ, màu sắc đậm nhạt, mức độ sâu cạn thế nào.

Vết sẹo này là do thể chất đặc thù của Đoàn Hàn Chi, mùa hè nếu bị muỗi cắn cũng nhất định không được gãi, nếu không vết cắn sẽ càng nghiêm trọng hơn. Những ngày trời nóng, trong túi xách của Vệ Hồng luôn luôn mang theo một chai thuốc dạng phun, lâu lâu lại đem ra phun xung quanh Đoàn Hàn Chi vài cái, nghe nói có thể đuổi muỗi. Nếu bây giờ trên mặt Đoàn Hàn Chi mà để lại sẹo, Vệ Hồng quả thực đau lòng đến mức muốn giậm chân.

Bác sĩ chỉnh hình nhiệt tình đề cử: “Sau khi miệng vết thương khép lại có thể đến bệnh viện chúng tôi làm giải phẫu, qua một lần vết sẹo sẽ nhạt đi rất nhiều, đến lần thứ hai hoặc thứ ba sẽ hoàn toàn biến mất, làn da mịn màng trắng nõn không có bất kì dấu vết nào, thậm chí giữa ban ngày cũng không nhận ra được. Có muốn thử không?”

Vệ Hồng lập tức chìa móng vuốt ra: “Bác sĩ, tôi có thể xin danh thiếp của ông chứ?”

Đoàn Hàn Chi thế nhưng lại tỏ ra thờ ơ, sờ sờ băng gạc trên mặt, thản nhiên nói: “Mặc kệ đi, nam nhân dù có sẹo cũng không thành vấn đề, đâu phải loại diễn viên dựa vào gương mặt để kiếm cơm đâu.”

Vệ Hồng có cảm giác bản thân bị khinh thường: “Hàn Chi, anh kỳ thị nghề diễn viên sao?”

“Không có a, tôi tại sao phải kỳ thị? Dựa vào gương mặt kiếm cơm cũng là một phương thức sinh tồn mà.”

Sau đó bất luận Đoàn Hàn Chi giải thích thế nào, Vệ Hồng đều kiên định cho rằng hắn đã bị kỳ thị cùng tổn thương, vì thế cả đêm cúi đầu ủ rũ không vui.

Mấy ngày kế tiếp, Đoàn Hàn Chi đều phải mang băng gạc, mà tin tức y che mặt đến bệnh viện chỉnh hình trong đêm cũng đã được đưa lên báo, riêng Vệ Hồng đi bên cạnh y hiển nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của phóng viên. Bọn họ tại sao nửa đêm chạy đến bệnh viện chỉnh hình, đề tài này khiến những tín đồ điện ảnh suy đoán không ngừng.

Vệ Hồng đã lên báo với Đoàn Hàn Chi hai lần. Lần đầu tiên, Đoàn Hàn Chi nửa say nửa tỉnh ẩu đả với An Tuấn Thụy ở quán bar, khiến răng cửa bị gãy – chân tướng sự thật mọi người đều biết… Bất quá, thời điểm ấy Vệ Hồng vẫn chỉ là tên diễn viên vô danh, không gây được chú ý quá nhiều, thậm chí đám phóng viên còn trực tiếp cho rằng hắn là vệ sĩ của Đoàn Hàn Chi.

Nhưng sự kiện lần này, đám phóng viên đặc biệt thính mũi sau khi đưa tin xong liền kinh ngạc phát hiện ra, người từng đứng trước cửa quán bar che chở cho Đoàn Hàn Chi, rõ ràng chính là Vệ Hồng hiện tại.

Đúng là tin tức nóng hổi.

Nam nhân này liên tiếp hai lần ở cạnh Đoàn Hàn Chi lúc y bị thương, mấy tháng trước chỉ là diễn viên quèn, bây giờ đã được Đoàn Hàn Chi lăng-xê thành ngôi sao nổi tiếng, nghiễm nhiên trở thành minh tinh sáng giá nhất năm nay. Vệ Hồng cùng đạo diễn Đoàn rốt cuộc có quan hệ gì? Có phải là ‘quy tắc ngầm’ trong truyền thuyết không? Nam nghệ sĩ trẻ tuổi, dáng vẻ tương đối tầm thường nhưng lại trung thành siêng năng, phải chăng là tân sủng của Đoàn Hàn Chi? Không chỉ như thế, một vài nghi vấn khác cũng dần dần trồi lên mặt nước. Gương mặt Đoàn Hàn Chi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ bị hủy dung? Tại sao bị hủy dung, đã xảy ra chuyện gì? Do ai làm?

Đám cư dân mạng yêu điện ảnh với một khứu giác cực nhạy, vì thế bắt đầu phát sinh khẩu chiến. Người hâm mộ trung thành của ‘Tử đấu’ thì kiên quyết cho rằng Vệ Hồng là diễn viên phái thực lực – diễn xuất tốt, nhập vai, có năng khiếu lại chăm chỉ. Những người khác lại nghĩ rằng, giữa diễn viên mới Vệ Hồng và đạo diễn nổi danh Đoàn Hàn Chi có mối quan hệ không thể để cho ai biết. Ngươi từng gặp qua nam nhân nào nửa đêm cùng nam nhân khác đến bệnh viện chưa? Cho dù không phải loại “quan hệ” này, tên Vệ Hồng kia cũng nhất định hầu hạ đạo diễn vô cùng tốt, khiến Đoàn đại đạo diễn hết sức vui vẻ!

Trừ hai loại người phía trên, còn có một số ít người thái độ rất bình thản. Đại đa số các nàng đã xem ‘Tử đấu’, có người chưa xem, nhưng bất luận bộ phim thế nào, ý kiến của các nàng về Vệ Hồng cùng Đoàn Hàn Chi đều thống nhất không đổi.

“Không cần nói, tiểu trung khuyển nhất định là PLAY Đoàn nữ vương bị thương, vì vậy mới đêm hôm khuya khoắt chạy đến bệnh viện.”

“Ta cảm thấy là Đoàn nữ vương cố tình câu dẫn, cho nên tiểu trung khuyển mới khó lòng kiềm chế”

“Người phía trên trên nữa! Cho dù tiểu trung khuyển mượn được mười tám cái lá gan, hắn cũng không dám PLAY với lửa.”

“Tiểu trung khuyển đáng thương, chắc hẳn đã cấm dục rất lâu…”

Đám kì ngôn dị ngữ trên mạng này Vệ Hồng đều xem hết. Bất quá, hắn hoàn toàn không hiểu đám con gái kia đang thảo luận cái gì? Hắn chỉ biết các nàng đang thảo luận về hắn cùng Đoàn Hàn Chi, nhưng những kí tự trên màn hình, một chữ hắn cũng xem không hiểu.

“PLAY cái gì? Tại sao PLAY thì bị thương? Bị thương thế nào?” Vệ Hồng trong sáng của chúng ta vò vò đầu, có vẻ hết sức hoang mang, “Đạo diễn Đoàn câu dẫn cái gì? Khó lòng kiềm chế là sao? Cái gì gọi là PLAY a?”

Vệ Hồng vốn định lên mạng xem thông tin về mình, kết quả tình hình trước mắt hoàn toàn tuyệt vọng.

Lúc quay ‘Tử đấu’, Đoàn Hàn Chi từng ngất xỉu trong phòng nghỉ. Khi xe cứu thương đến, vì đám phóng viên đông đúc cản đường cản lối nên Vệ Hồng đã nhất thời phẫn nộ đánh phóng viên. Tuy sau đó cũng được đưa lên báo, nhưng phần lớn chỉ là tin tức vặt vãnh, bởi vì khi đó hắn còn chưa nổi tiếng.

Hiện tại, nhờ ‘Tử đấu’ công chiếu mà Vệ Hồng một bước lên mây, mở máy tính vào diễn đàn, đâu đâu cũng là tin tức về hắn. Mấy tờ báo lá cải vốn đã ngủ đông chờ thời, lập tức trắng trợn tung tin Vệ Hồng từng đùa giỡn bạn diễn thế nào, dựa hơi đạo diễn đánh phóng viên thế nào, tự cao tự đại khó hợp tác thế nào…

Những kẻ này bình thường đều là anh hùng bàn phím, có nhiều tài khoản trên các diễn đàn khác nhau, mạo danh người hâm mộ điện ảnh bình thường, hòa lẫn vào số đông. Thậm chí có kẻ còn tự xưng mình là nhân chứng, miêu tả cảnh Vệ Hồng đánh phóng viên hết sức sống động rõ nét. Nếu Vệ Hồng không phải đương sự, chỉ đứng trên góc độ người ngoài đọc mấy bài viết kia, ắt hẳn cũng cho rằng bản thân là ngôi sao mới nổi khó ưa, nông cạn vô tri, không chuyện ác nào không làm.

Vệ Hồng vì thế ấm ức vô cùng.

Cuối cùng, người giải quyết chuyện này là Đoàn Hàn Chi. Đoàn Hàn Chi trên mặt bị thương không muốn ra ngoài, suốt ngày nằm ủ ở nhà, buồn chán vô cùng, tựa như Từ Hi thái hậu cả ngày vô vị chốn thâm cung. Thái hậu điện hạ nhìn thấy tiểu trung khuyển thất hồn lạc phách, hỏi ra nguyên nhân thì phấn chấn bừng bừng. Đây là chuyện tốt cỡ nào có thể dùng để giải sầu a?

Đoàn Hàn Chi lập tức khí thế hiên ngang ngồi trên ghế sô pha phòng khách, cầm chiếc điện thoại di động Vertu màu đen mạ vàng, vẻ mặt cao quý giống như nắm trong tay cả thiên hạ, khiến người ta vừa nhìn thấy liền nhịn không được muốn đập y.

Y chậm rãi nói vào di động: “Tôi là Đoàn Hàn Chi, gọi chủ biên của các người đến nói chuyện với tôi.”

Một lát sau, gã chủ biên của tờ báo lá cải sợ hãi tiếp điện thoại, Đoàn Hàn Chi ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Là x tổng phải không? Lâu ngày không gặp, gần đây lượng tiêu thụ không tệ chứ?”

Gã chủ biên lập tức đổ mồ hôi hột.

Vệ Hồng ở bên cạnh đang giúp Đoàn Hàn Chi giặt áo len lông dê, khăn quàng cổ các thứ, chỉ nghe Đoàn Hàn Chi bất âm bất dương “Hừ hừ” vài tiếng, mỗi thanh âm đều như một lưỡi cưa nhỏ, từng chút một cứa vào thần kinh yếu ớt của gã chủ biên.

“Được rồi, sự tình đại khái tôi đã biết rõ.” Ngữ khí của Đoàn Hàn Chi rất thong thả nhưng lại khiến người ta không cách nào cự tuyệt, “Tôi mặc kệ ông dùng biện pháp gì – đi tìm người quản lý trang web cũng tốt, dùng dao giết tên phóng viên đặt điều cũng tốt, tạt acid nitric sau đó bỏ vào nồi nấu chín cũng tốt. Tóm lại, tôi không muốn thấy những tin tức sai sự thật về Vệ tiên sinh lần nữa. Nếu ông không làm được, tin tôi đi, tôi sẽ khiến ông so với nạn nhân bị gã sát thủ biến thái quấn đầy mảnh thủy tinh quanh người như con nhím trong ‘Tử đấu’ còn chết thê thảm hơn nhiều.”

Đoàn Hàn Chi cúp máy, cao cao tại thượng dào dạt đắc ý, biểu tình cực độ bỉ ổi cực độ khó ưa nói với Vệ Hồng: “Giải quyết xong.”

Ngày thứ hai Vệ Hồng đọc báo, trên đó không hề đề cập bất cứ tin gì liên quan tới hắn, thay vào đó là tràn ngập những mỹ từ ca tụng công đức của ‘Tử đấu’.

Ngày thứ ba Vệ Hồng lên mạng, những chủ đề kia đã biến mất không còn tung tích, giống như cho tới bây giờ chưa từng tồn tại. Thay vào đó là rất nhiều bài viết mang theo dấu ngoặc. Trong dấu ngoặc là những từ khiến Vệ Hồng mười phần khó hiểu như [Vệ Đoàn], [Đoàn Vệ], [Hỗ công thận nhập], [Cao H thận nhập], vân vân…

“PLAY rốt cuộc là ý gì? Các nàng đang nói cái gì đây?”

Vì thế, mối nghi vấn của Vệ Hồng vẫn không cách nào giải tỏa, trước sau khiến hắn hoang mang bối rối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện