Trên lầu hai trung tâm thương mại có một quán café sang trọng, thời điểm đông khách nhất, giá cả nơi đây vẫn có khiến 99% khách hàng chùn bước, vì thế rải rác khắp những bộ ghế sô pha rộng rãi chỉ có đôi ba người ngồi.
Jason mở cánh cửa kiếng, Quan Phong bước vào, nhẹ nhàng đặt bộ trà cụ Hermes vừa mua lên mặt bàn gỗ đắt tiền, đối diện với lão phu nhân ngồi trước mặt.
Lão phu nhân ấy mặc một bộ lễ phục màu tím nhạt, trên cổ đeo chuỗi ngọc rất lớn, là ngọc trai hàng thật giá thật. Da dẻ bà ta được bảo dưỡng chu đáo, khí phách sang trọng cao quý, chỉ thoáng nhìn lướt qua bộ trà cụ kia, gật đầu nói: “Hiếm khi con có lòng, biết ta thích thứ gì. Quan Duệ lần trước mua một bộ Cảnh Đức trấn tặng ta, khiến ta không biết nên làm cách nào trả lại cho nó. Cũng chẳng biết nó mua thứ quê mùa ấy ở đâu, chẳng lẽ nó nghĩ mọi người đều có gu thẩm mỹ kém như nó sao?”
Trợ lý Hellen nhanh tay lẹ mắt kéo chiếc ghế dựa gỗ lim ra, chiếc ghế cồng kềnh ma sát trên tấm thảm lông dê thật dày, một chút thanh âm phát ra đều không có.
Quan Phong ngồi xuống đối diện lão phu nhân, thản nhiên cắt ngang lời bà: “Mẫu thân, uống trà đi.” Nói xong, hắn tiếp nhận ấm trà lài nhân viên phục vụ vừa bưng lên, đưa đến trước mặt lão phu nhân.
Quan mẫu dùng ba đầu ngón tay sơn màu ngọc trai, được bảo dưỡng không có lấy một nếp nhăn nâng chung trà lên, nói: “Đã hơn nửa năm Quan Duệ chưa đến thăm ta, trong lòng nó phải chăng vẫn còn giận ta?”
“Cô ấy không dám.”
“Con còn nói? Con cũng thật là… một năm thì có đến phân nửa thời gian ở Pháp, gia nghiệp đều giao hết cho Quan Duệ. Con có còn là chủ gia đình không, hả?”
Quan Phong không trả lời, chỉ phất tay một cái với nhân viên phục vụ muốn châm thêm trà, động tác rất chi mất kiên nhẫn.
Hellen được huấn luyện chu đáo, thấp giọng nói với nhân viên phục vụ: “Cho một ly nước đá.”
Quan mẫu nhấp ngụm trà, thay đổi đề tài: “Hôm nay ta tìm con, chính là muốn hỏi con một chút, tại sao lễ kết hôn giữa Quan Tĩnh Trác và Uất Trân bị hoãn, không phải nói đã chọn được ngày tốt sao? Nếu cứ chậm trễ bụng Uất Trân sẽ to lên, làm sao mặc lễ phục? Ta thấy nó là có ý muốn để Uất Trân bị người đời chế giễu!”
Quan Phong nói: “Con nghĩ Tĩnh Trác còn chưa chuẩn bị tốt.”
“Uất Trân đều đã chuẩn bị tốt, một người nam nhân như nó còn muốn chuẩn bị thế nào!? Chờ Uất Trân sinh đứa bé xong, nó mới quyết định không thừa nhận hả?”
“Không đâu. Tĩnh Trác không thừa nhận, con sẽ thừa nhận.”
“Lòng của con chỉ biết hướng về người ngoài.” Quan mẫu cứng nhắc giáo huấn, “Quan Tĩnh Trác là loại người nào, Uất Trân là loại người nào? Con ngay cả ai thân ai lạ cũng không biết phân biệt, may mắn con vẫn là đại công tử được nuôi nấng trong danh môn quý tộc.”
Ly nước đá đưa lên, nhân viên phục vụ nho nhã lễ độ cúi đầu, làm bộ như cái gì đều không nghe thấy. Hellen lập tức rút một trăm đồng trong túi ra đưa cho hắn, mau mau đuổi hắn đi.
“Con đương nhiên biết Tĩnh Trác là loại người nào, Uất Trân là loại người nào, cho nên mới xúc tiến bọn họ kết hôn.” Quan Phong vẻ mặt lãnh đạm mà lễ độ một cách hoàn mỹ, giúp Quan mẫu rót đầy chung trà, động tác mang theo khí phách thành thục khéo léo nhưng lại không có cảm tình, “Mẫu thân, Người yên tâm, nếu Quan Phong con chết, gia sản một nửa chia cho Quan Duệ, một nửa chia cho Uất Trân, còn phần Tĩnh Trác nó phải tự đi tìm Uất Trân. Đứa bé trong bụng Uất Trân, con nhất định xem trọng ngang với Tiệp Tiệp. Con nói như vậy, Người còn ý kiến gì không? Cuối tuần con đã hẹn với luật sư, vừa lúc chúng ta có thể ký tên lên văn kiện một chút.”
Sắc mặt Quan mẫu thoáng nhẹ nhõm, nhưng vẫn xác nhận thêm lần nữa: “Con thật sự xem trọng đứa bé trong bụng Uất Trân ngang với Quan Tiệp? Quan Tiệp chính là cốt nhục của con.”
Quan Phong nhẹ nhàng đặt ly thủy tinh xuống, chiếc ly không chút tỳ vết phản chiếu ánh mắt sáng ngời hoàn mỹ, lãnh đạm vô tình của hắn, tựa như một món đồ trang sức quý giá băng lãnh.
“Để Tĩnh Trác và Uất Trân sinh ra đứa bé, chẳng phải giống những gì con và Người thỏa thuận sao?” Quan Phong ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt tinh xảo có nhiều nét giống mình của Quan mẫu, “Nếu con đã cho Tĩnh Trác mang họ Quan, đứa bé trong bụng Uất Trân không lý do nào con không cho vào cửa. Người yên tâm, dù huyết mạch Quan gia đã rối tinh rối mù, con vẫn thu xếp ổn thỏa. Ai dám đối với quyết định của Quan Phong con nói tiếng không?”
Quan mẫu nhìn đứa con tuấn mỹ vô song của mình một lúc lâu, rốt cuộc lộ ra nụ cười hài lòng kín đáo: “A Phong, con đúng là con ta, quả thật rất giống ta.”
Câu trả lời của Quan Phong là dịu dàng thân thiết cắt bánh ngọt giúp mẫu thân, dao nĩa bạc phối hợp cùng năm ngón tay thon dài, sốt anh đào đen Anh quốc chậm rãi chảy ra chiếc đĩa sứ trắng.
Quan mẫu mỉm cười nhìn hắn. Bọn họ vẻ mặt thân mật khắng khít, động tác uyển chuyển tao nhã, đúng kiểu một gia đình hoàn mỹ trong xã hội thượng lưu, đặc biệt xuất hiện cho hàng trăm ngàn người tầng lớp bình dân nhìn xem.
Một sự thân thiết, khéo léo đến giả tạo.
——
Vệ Hồng vụng trộm nhét hóa đơn thẻ tín dụng vào túi, dưới ánh nhìn lãnh khốc vô tình của Đoàn Hàn Chi, hắn chỉ cảm thấy sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đoàn Hàn Chi còn cố tình không quên khen tặng hắn: “Thật có tiền, thật có phong cách ngôi sao. Mai mốt cậu đừng nhận kịch bản, đừng tham gia diễn xuất nữa, mở công ty giải trí tốt hơn. Cậu xem, cậu có dáng dấp ông chủ như thế mà.”
Ngữ khí nhún nhường giả tạo của Đoàn Hàn Chi khiến người ta thật muốn khóc thét, đầu Vệ Hồng gần như cúi thấp đến tận đũng quần.
“Ông chủ Vệ, đúng lúc hôm nay tôi còn không ít thứ muốn mua, cậu xác định trả hết toàn bộ cho tôi chứ? Cậu không phải có tiền có của, vênh váo kiêu ngạo sao? Cậu đỏ mặt cái gì hả?”
Vệ Hồng nức nở một tiếng, đầu vùi sâu vào tay lái.
“Tàn dư đại nam tử chủ nghĩa phong kiến.” Đoàn Hàn Chi khinh miệt đánh giá một câu, “Tiết kiệm tiền một chút, dự trữ cho mùa đông, mua nhà, quen bạn gái. Cũng không ngẫm lại tôi đã ra đời bao nhiêu năm, tôi không biết tự chiếu cố bản thân hay sao? Tôi không có năng lực tự trả tiền sao?”
Vệ Hồng càng thêm dùng sức đem mặt chôn sâu dưới lòng bàn tay.
“Cậu theo tôi tiêu xài thế này, đến chết cũng chẳng có tiền đồ. Mau chóng tìm một tình yêu thật sự, một căn nhà đàng hoàng còn thực tế hơn. Nếu không đủ tiền, tôi đề cử cậu đi đóng thêm vài bộ phim, siêng năng làm việc cố gắng để dành, chờ thời điểm cậu bằng tuổi tôi, tuyệt đối so với tôi còn giàu hơn, so với tôi còn ăn chơi hoang phí hơn. Cậu muốn gì? Trừng tôi làm gì hử? Cậu ăn gan hùm mật gấu?”
Vệ Hồng vì thế mau chóng rụt cổ lại, ủy khuất khóc nấc lên.
Đoàn Hàn Chi vỗ vỗ lên mái tóc rối tung của hắn, “Đi, lái xe về thôi, đừng thất thần nữa.”
Trước mặt Đoàn Hàn Chi, Vệ Hồng tuyệt đối không dám nói cái gì tôi không cần bạn gái cũng không muốn mua nhà, tôi chỉ muốn ở nhà anh thôi vân vân…
Cho nên, dọc đường đi Đoàn Hàn Chi liền sử dụng hết khả năng châm chọc khiêu khích của mình, phát tiết đầy đủ những lời độc mồm độc miệng tích lũy lâu ngày, ngữ điệu giả dối tới mức khiến người ta hận không thể một dao đâm chết y, sau đó lại biến thành quỷ bóp chết y, nụ cười mỉa mai tới mức khiến người ta hận không thể lái xe tông vào cột điện ven đường, cùng y đồng quy vu tận*, khiến anh bạn Vệ Hồng của chúng ta ngoại trừ khóc thầm, ngay cả tay lái cũng không vững.
*đồng quy vu tận: nói theo nghĩa bình dân là hai đứa ôm nhau chết chùm
Điều may mắn nhất chính là Đoàn Hàn Chi còn chưa đem bộ trà cụ trị giá mấy vạn ném ra ngoài cửa xe, mà chỉ an ổn đặt nó ở băng ghế sau, lưu lại một chút niềm an ủi tinh thần cuối cùng cho Vệ Hồng.
Cuối cùng, Đoàn Hàn Chi dùng “Xem cậu có tiền như vậy, không cần tiếp tục theo tôi lăn lộn nữa, mau chóng tìm chỗ dọn ra ngoài ở đi.” làm án tử. Vệ Hồng vừa nghe thấy liền hoảng hồn, ôm chặt tay lái, thảm thương nói: “Lão tử không đi.”
Cửa gara từ từ mở rộng, chiếc xe hơi tiến vào. Đoàn Hàn Chi đang định mở cửa xe, nghe câu này của hắn liền ngồi trở lại, ra vẻ hết sức ngạc nhiên hết sức vô tội nói: “Ông chủ Vệ a, cậu mới đóng hai bộ phim đã có thể ném cả mấy vạn đi mua một bộ trà cụ, cậu nói cậu oai phong như vậy hét ra lửa như vậy, cần chi tiếp tục ở trong căn phòng nhỏ xíu rách nát của tôi?”
Vệ Hồng che mặt: “Anh đừng nói nữa…”
“Ngay cả tôi đã quay phim mười mấy năm mới có lá gan tiêu tiền hoang phí một chút, cậu nói thử xem trong giới nghệ thuật còn ai kiêu ngạo hơn cậu được không?”
“Đừng nói nữa…”
“Cậu dám cự tuyệt Quan Phong, xem ra một ngày nào đó cả Quan đại công tử cũng bị cậu dẫm nát dưới chân mất. Vệ Hồng, tôi nhìn rõ cậu rồi!”
Con gấu khổng lồ Vệ Hồng liều mạng đem đầu Đoàn Hàn Chi dúi vào ngực mình, vươn móng vuốt tội ác ra che kín miệng y: “Đừng nói nữa, tôi chịu không nổi!! Đừng nói nữa a a a a a!!!” Nam nhân thô lỗ mặt đỏ tới mang tai, sống hơn hai mươi mấy năm lần đầu tiên hoàn toàn bị nhục nhã như thế, chưa kể tặng kèm nỗi sợ “sắp bị đuổi khỏi ổ chó, lưu lạc đầu đường xó chợ”.
Đoàn Hàn Chi tao nhã nâng một chân lên, hung hăng đem Vệ Hồng đá văng, “Lần sau còn dám phung phí tiền bạc không?”
Vệ Hồng ủy khuất lắc đầu.
“Còn dám tranh luận với tôi không?”
Vệ Hồng lại lắc đầu, lệ rơi đầy mặt hết sức thương tâm.
Đoàn Hàn Chi nhìn hắn một lúc lâu, sau đó vẫy tay nói: “Đến đây.”
Vệ Hồng lập tức quên ngay chính mình mới mấy giây trước bị mỹ nhân một cước đá văng, vừa thấy Đoàn Hàn Chi ngoắc tay đã vẫy đuôi nhào tới, một bên nuốt nước bọt một bên đưa tay ra, lén lút sờ soạng trên đùi Đoàn Hàn Chi.
Sắc trời đã dần dần tối xuống, gara tĩnh lặng không một tiếng động, trong xe không gian nhỏ hẹp, ánh sáng ảm đạm mơ hồ.
Trên người Vệ Hồng dường như mang theo hơi ấm. Không phải hơi ấm từ loại lò sưởi đắt tiền theo phong cách châu Âu, vừa sang trọng vừa phải cẩn thận chú ý, mà là hơi ấm từ đống lửa đốt lên vào mùa đông ở vùng nông thôn, thô ráp mà nồng nhiệt hừng hực thiêu đốt, vui vẻ sáng rực, khiến lòng người tràn ngập khoan khoái dễ chịu.
Không chỉ Đoàn Hàn Chi, bất cứ người nào chìm đắm trong giới nghệ thuật đều không có được hơi ấm như Vệ Hồng. Không phải bọn họ không có tình cảm, mà là khinh thường tình cảm.
Bọn họ chỉ quen sinh tồn bằng cách trang điểm tinh tế mà giả tạo, mặc những bộ y phục bằng tơ lụa cùng lông dê sang trọng, bước đi trên cung điện ngàn năm tuyết phủ.
Đoàn Hàn Chi ‘Hừ!’ một tiếng, chán ghét nói: “Vệ Hồng, hôm qua cậu chưa tắm hả? Tại sao có mùi mồ hôi?”
Vệ Hồng như bị điện giật: “Không đâu! Tôi tắm rửa sạch sẽ rồi, tuyệt đối đã tắm rửa sạch sẽ!”
“Vậy tại sao mùi mồ hôi nồng như vậy? Hồi nãy cậu đổ mồ hôi à?” Sắc mặt Đoàn Hàn Chi bình thản như đang nói “Hồi nãy cậu *beep* ra quần à?”
“…” Lão tử hồi nãy chính là bị anh dọa đến đổ mồ hôi lạnh! Cho Vệ Hồng mượn ba cái lá gan chó, hắn cũng không dám đem mấy lời này nói thẳng ra.
Đoàn Hàn Chi đứng dậy, nửa quỳ dưới sàn xe, ánh mắt vô cùng ghét bỏ phân phó Vệ Hồng: “Không cho phép nhúc nhích.”
Vệ Hồng chớp chớp mắt, thế nhưng hô hấp rất nhanh liền đông cứng.
Đoàn Hàn Chi từ trên cao cúi đầu nhìn xuống, dùng răng ngậm lấy vạt áo, chậm rãi kéo xuống. Áo khoác của Vệ Hồng thuộc loại không cài khuy, tuy rằng khá dày nhưng Đoàn Hàn Chi vẫn dễ dàng dùng răng mở rộng. Bên trong là chiếc áo sơmi rộng thùng thình, hai khuy áo phía trên không cài. Đoàn Hàn Chi ngậm lấy khuy áo thứ ba, nhẹ nhàng cắn đứt.
Đoàn Hàn Chi chuyển sang nửa quỳ trên ghế. Vị trí này khiến y so với Vệ Hồng đang ngồi ở ghế lái còn cao hơn đến nửa cái đầu. Hai tay y giữ chặt vai Vệ Hồng, sau đó quay đầu đi, đem mấy lớp áo của Vệ Hồng cởi sạch.
Cơ ngực vận động trường kỳ phơi bài giữa không khí, không phải kiểu cơ thể bỏ tiền ra mua từ phòng tập thể hình mang theo điện tích âm, mà là nét tráng kiện tự nhiên, một bờ ngực rộng lớn tràn đầy sinh lực của nam nhân trẻ tuổi. Màu sắc làn da rất sậm, trộn lẫn hơi thở nam tính nồng đậm, cơ hồ từ ***g ngực có thể thấy được trái tim đang đập mạnh mẽ ổn định.
“Tuổi trẻ thật tốt.” Đoàn Hàn Chi nhả khuy áo ra, âm điệu khàn khàn gợi cảm.
Mặt Vệ Hồng đỏ như muốn xuất huyết, bởi vì hắn cảm giác rõ ràng tiểu huynh đệ của mình đã hưng phấn mà cương lên. Tuy rằng trong xe ánh sáng mơ hồ, nhưng Đoàn Hàn Chi nhất định biết hạ thân hắn đang biến hóa.
Là vì thanh âm chế nhạo cùng trêu đùa như vậy, chỉ có ở những thời điểm đặc biệt y mới nói ra. Cứ mỗi lần nghe được thanh âm này, Vệ Hồng đều lập tức nhào lên, dùng hành động che giấu việc thẹn quá hóa giận của bản thân.
“Đừng nhúc nhích.” Đoàn Hàn Chi không ngẩng đầu lên ra lệnh, sau đó cúi người, dùng răng nanh cắn mở nút quần jean của Vệ Hồng.
Vệ Hồng không có thói quen mặc quần jean bó sát như thanh niên bây giờ, hắn vẫn ưa chuộng loại quần ống thẳng truyền thống hơn. Tuy nhìn qua có điểm không thon gọn, bất quá Đoàn Hàn Chi rất thích hắn ở điểm này.
Khuy đồng trên thắt lưng cũng không chặt lắm, Vệ Hồng cố gắng điều chỉnh hô hấp, cúi đầu nhìn mái tóc đen của Đoàn Hàn Chi cùng hàm răng trắng sáng mơ hồ lộ ra.
Cách một lớp quần jean thật dày, khí quan nhanh chóng cương cứng sung huyết, cứng rắn chỉa vào chiếc cằm nhọn của Đoàn Hàn Chi.
“Vẫn còn đủ chất lượng a.” Đoàn Hàn Chi rốt cuộc dùng răng mở được khuy quần jean của Vệ Hồng, cách lớp vải vỗ lên hạ thân hắn, ngữ khí trêu chọc thờ ơ.
Vệ Hồng gầm một tiếng, hung hăng nhào về phía Đoàn Hàn Chi, mạnh miệng nói: “Có đủ chất lượng hay không, anh không phải đã sớm biết rõ ràng hay sao?”
“…Tôi muốn trải nghiệm thêm lần nữa.” Đoàn Hàn Chi thản nhiên cười, khóe môi khơi mào một đường cong xinh đẹp, ngữ khí như từ trong khoang mũi nhẹ nhàng thoát ra, gợi cảm khiêu khích, tiêu hồn thực cốt.
Trong thoáng chốc, Vệ Hồng cảm thấy tiểu huynh đệ của mình đã hoàn toàn cương cứng, đau nhức khó chịu. Trước khi gặp Đoàn Hàn Chi, kinh nghiệm của hắn chỉ là ở ký túc xá sinh viên xem AV rồi tự mình thủ ***, còn kinh nghiệm lên đến thiên đường đều do Đoàn Hàn Chi đem đến cho hắn, hơn nữa toàn bộ kinh nghiệm của hắn đều đến từ nam nhân yếu ớt lãnh đạm, độc mồm độc miệng này.
Hắn đầu tiên chỉ yêu thân thể Đoàn Hàn Chi, nhưng chẳng biết từ lúc nào, hắn dần dần yêu chính con người Đoàn Hàn Chi.
Vệ Hồng khàn giọng thở dốc một tiếng, mạnh mẽ ngẩng đầu lên. Từ nơi khí quan cương cứng truyền đến một xúc cảm ấm áp chặt chẽ, bởi vì Đoàn Hàn Chi đã nuốt nó thật sâu vào.
Bờ môi nóng rực cố ý phun ra nuốt vào, kỹ xảo vừa cay nghiệt vừa gợi tình khiêu khích, khiến người ta bị kích động, không cách nào kiềm chế.
Đoàn Hàn Chi cảm giác được khí quan trong miệng đang to lên mấy phần. Y biết Vệ Hồng sắp bắn, vì thế lập tức ngẩng đầu, tao nhã mà lãnh đạm chùi khóe miệng: “Đừng bắn trong miệng tôi.”
Đáy mắt Vệ Hồng phủ kín tơ máu, sắp lên đến cao trào lại bị người ta tàn nhẫn đánh gãy, nỗi thống khổ khiến cho dục vọng ngược lại càng thêm kích thích. Đoàn Hàn Chi vừa đưa tay ra muốn mở cửa xe, Vệ Hồng đã chặn y lại, sau đó một phen kéo y đặt xuống dưới thân.
Đoàn Hàn Chi dường như sớm đoán được Vệ Hồng sẽ làm vậy, cho nên ngay thời điểm hắn áp đảo mình liền giơ tay lên, dịu dàng thưởng cho hắn một cái tát lệch cả mặt.
Vệ Hồng nắm chặt tay y, hôn xuống cổ tay thon gầy trắng nõn, lưu lại dấu hôn ướt đẫm ở từng đốt ngón tay.
Không gian trong xe phi thường nhỏ hẹp, hơi thở của Vệ Hồng phun lên làn da Đoàn Hàn Chi, khiến y thấy ngưa ngứa. Đoàn Hàn Chi rên rỉ một tiếng, nghiêng đầu né tránh nụ hôn ôn nhu mà thô lỗ của Vệ Hồng. Thanh âm thở dốc kia thật giống như dòng thác đến từ cực lạc thiên đường, một loại thuốc kích dục tiêu hồn nhất, uyển chuyển yếu ớt, sắc dục câu hồn. Trong một khắc, Vệ Hồng cảm thấy bản thân không thể kiềm nén thêm nữa, hắn có thể nghe rõ tiếng lý trí trong đầu đứt phựt một phát.
Hắn ồ ồ thở dốc, hung hăng cởi hết quần áo của Đoàn Hàn Chi. Xương quai xanh dần dần hiện ra, dây thắt lưng tùy tiện mở, Đoàn Hàn Chi cảm giác được trên đùi truyền đến cảm giác mát lạnh, ngay sau đó hơi nóng *** lập tức bao trùm hết thảy mọi thứ. Y có thể nhận ra Vệ Hồng đã cương lên toàn phần, khí quan cứng rắn nóng rực chen vào giữa hai chân mình, mang theo ý tứ xâm phạm mạnh mẽ rõ ràng.
Trong xe nhỏ hẹp như vậy, y hoàn toàn không thể tránh né, chỉ biết mặc cho Vệ Hồng muốn làm gì thì làm. Người luôn luôn chiếm vị trí chủ đạo như Đoàn Hàn Chi phi thường bất mãn tình huống này, y muốn đẩy Vệ Hồng ra, thế nhưng hắn đã hoàn toàn bị tinh trùng xông não, cả người bị cuồng nhiệt đốt cháy. Đoàn Hàn Chi không thể đẩy hắn ra, ngược lại còn bị hắn một phen chặn ngang, sau đó lật sấp người xuống.
Đoàn Hàn Chi nén nhịn, không ngăn cản hắn nữa.
Vệ Hồng thở hổn hển từng cơn, cúi đầu hỏi bên tai y: “Có dầu bôi trơn không?”
“Đương nhiên không có. Cho tới bây giờ tôi chưa từng chuẩn bị việc sẽ bị người khác đè trong xe!”
Vệ Hồng có điểm đâm lao phải theo lao, Đoàn Hàn Chi cũng không quay đầu lại, tàn bạo thúc cho hắn một cùi chỏ. Nghe Vệ Hồng gào lên thảm thiết, y lạnh lùng phân phó: “Trực tiếp tiến vào.”
Vệ Hồng không đợi y nói lần thứ hai, bởi vì trên thực tế hắn đã dự định làm vậy. Thanh âm Đoàn Hàn Chi vừa dứt, hai người đồng loạt phát ra tiếng rên rỉ — Vệ Hồng là vì sảng khoái, còn Đoàn Hàn Chi là vì đau đớn. Thế nhưng hòa lẫn trong đau đớn lại ẩn chứa không biết bao nhiêu tiêu hồn mị hoặc, đủ để nam nhân phải bùng nổ trong nháy mắt. Đầu óc Vệ Hồng lập tức trở nên mơ hồ, cắn răng cắm vào, chỉ cảm thấy có dòng chất lỏng bôi trơn chảy ra, ắt hẳn là máu của Đoàn Hàn Chi.
Tuy nhiên Vệ Hồng lúc ấy căn bản không có phản ứng, hắn mạnh mẽ xỏ xiên liền mấy cái, mỗi một lần đều sâu đến tận cùng rồi lại hoàn toàn rút ra, phi thường thoải mái hả hê, thiếu chút nữa nhịn không được trực tiếp bắn ra.
“Vệ Hồng…” Lẫn trong tiếng thở dốc là tiếng rên rỉ của Đoàn Hàn Chi, vừa nhu mị tận xương, nhưng đồng thời cũng lãnh khốc vô cùng, “Nếu cậu dám bắn sớm, hiện tại lập tức cút khỏi xe cho tôi, sau này không cần xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Câu trả lời của Vệ Hồng chính là từ đằng sau hung hăng ôm cứng Đoàn Hàn Chi, tiến công vừa sâu vừa mạnh mẽ, trong phút chốc khoái cảm như dòng điện quất thẳng vào cơ thể trần trụi của bọn họ.
Kế tiếp là kịch liệt lay động cùng xâm chiếm, tiếng nước *** mĩ tràn ngập trong xe, rất lâu vẫn không hề dừng lại.
Vệ Hồng ở trong xe phát tiết hai lần, lần thứ hai còn bắn vào nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể Đoàn Hàn Chi, tựa như đánh dấu ấn ký của mình.
Đối với loại hành động này, Đoàn Hàn Chi căm thù đến tận xương tủy, nhưng y không thể phủ nhận trong khoảnh khắc ấy, khoái cảm bùng nổ là thứ con người không cách nào kháng cự, thậm chí sau khi cao trào trôi qua rất lâu, dư vị run rẩy vẫn không hoàn toàn biến mất.
……
Vệ Hồng chôn sâu trong cơ thể Đoàn Hàn Chi rất lâu mới không tình nguyện đứng dậy, ẵm Đoàn Hàn Chi vào phòng tắm.
Đoàn Hàn Chi có thói quen nằm trong bồn tắm lớn hưởng thụ Vệ Hồng mát xa toàn thân, thế nhưng Vệ Hồng lại tỏ vẻ còn ăn chưa no, hy vọng được tiếp tục ăn nữa… Hắn đem Đoàn Hàn Chi đè lên tường phòng tắm làm thêm một lần, tiếp tục bắn vào trong, đến thời điểm cao trào hai người cơ hồ đều mất đi lý trí. Đoàn Hàn Chi cắn mạnh lên vai Vệ Hồng, thiếu chút nữa cắn sâu đến thấu xương.
Sau đó, Đoàn Hàn Chi tại chỗ hôn mê. Vệ Hồng cưỡng chế tìm lại chút ý thức cuối cùng, ngoan ngoãn vác Đoàn Hàn Chi lên chiếc giường khổng lồ, rồi hắn cũng nằm xuống bên cạnh, trong phút chốc chìm vào mộng đẹp.
Danh sách chương