Khi Đoàn Hàn Chi trở về nhà, Vệ Hồng còn chưa quay lại. Lúc này đã là nửa đêm, trong nhà lạnh lẽo vắng tanh, nồi lạnh bếp lạnh, lạnh không nói nên lời.
Đoàn Hàn Chi nặng nề ngã xuống bộ ghế sô-pha Armani thật dày trong phòng khách, mười ngón tay vùi sâu vào mái tóc, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, hết sức đáng sợ. Đầu đau như muốn vỡ tung, nhưng y cần loại đau đớn này mới có thể tiếp tục duy trì ý thức tỉnh táo.
Hơn một năm nay, tuy y vẫn không thường xuyên về nhà, nhưng y đã sớm quen với việc bất luận trễ thế nào, khi y về tới nhà luôn có ánh đèn, thức ăn, trà nóng đợi sẵn. Vệ Hồng luôn luôn về sớm hơn y, hơn nữa luôn luôn kiên nhẫn đợi y về. Nếu như y ở bên ngoài lang thang quá muộn, chỉ cần một cú điện thoại, Vệ Hồng sẽ lập tức lái xe đến đón y.
Y tập mãi thành thói quen, cho nên cũng chưa bao giờ cảm thấy quý trọng.
Y chưa bao giờ suy xét cuộc sống này có thể kéo dài bao lâu, y chỉ nghĩ một khi chấm dứt, nhất định là bản thân muốn dừng.
Y có thể sinh ra ý nghĩ như vậy, kỳ thật tuyệt không kì quái. Trong mối quan hệ của hai người, Đoàn Hàn Chi luôn nắm phần chủ động cùng bố thí, y thậm chí không cần trả trá cái gì gọi là ôn nhu –Thứ y cần chính là động lực của Vệ Hồng, thứ y cho phép chính là hạnh phúc của Vệ Hồng, y chỉ cần lười biếng ngồi một chỗ hưởng thụ là được.
Đoàn Hàn Chi chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày bị người ta ruồng bỏ. Y đã hoàn toàn không quen việc ở nhà một mình, trong căn phòng u ám cái gì cũng không có, lạnh băng mà lộng lẫy, xa hoa mà rét buốt, không có lấy nửa điểm hơi thở con người.
“Ô ô… Ô ô…”
Một thứ gì đó ẩm ướt nóng hổi liếm lên bàn tay Đoàn Hàn Chi. Y mở bừng mắt, chỉ thấy đại hắc cẩu bị Vệ Hồng đụng trúng ngày nào vừa mới từ sân thượng chạy đến, ở ngay trước mặt liếm liếm y.
Con đại hắc cẩu tên Tiểu Hồng Hồng này, bởi vì Đoàn Hàn Chi vẫn cứ quên bắt nó giao cho Sở thu nhận chó hoang, vậy nên cuối cùng nó được xuất hiện trong nhà y. Con chó này phi thường có linh tính, biết chính mình là con rơi, vì vậy bình thường nó căn bản rất ít vào nhà, đa số đều ở trên sân thượng tự vui tự đùa, bắt vài con chim nhỏ, hay gặm vài khúc xương, ngày qua ngày không tranh với đời, vô cùng nhàn nhã.
Chẳng biết sao, hôm nay nó lại đột nhiên từ sân thượng chạy đến, hơn nữa còn liếm liếm Đoàn Hàn Chi. Anh bạn Tiểu Hồng Hồng lang thang quanh năm, là con chó vô cùng có cá tính, trước đây rất ít khi chủ động tới gần con người.
Đoàn Hàn Chi và đại hắc cẩu hai mặt nhìn nhau, một người một chó đối diện rất lâu, sau đó đại hắc cẩu Gâu! một tiếng, liếm liếm gương mặt Đoàn Hàn Chi.
“…Cút ngay a!” Đoàn Hàn Chi ôm mặt nhảy dựng lên, “Mày đánh răng chưa đó? Vi khuẩn! Cao răng! Cặn thức ăn! Cẩn thận tao đem mày đi trụng nước sôi, vương bát đản!”
Đại hắc cẩu thần thái thản nhiên ‘Gâu!’ một tiếng, vươn đầu lưỡi ướt sũng ra, thân thiết liếm liếm tay Đoàn Hàn Chi, kế tiếp ung dung quay đầu bỏ đi, bước chân tiêu sái trấn định =.=
“…” Đoàn Hàn Chi đơ người ngồi trên sô-pha năm giây, kế tiếp liền một phen mạnh mẽ đè đại hắc cẩu xuống, liều mạng bắt lấy cổ nó lắc qua lắc lại: “Nè, mày rốt cuộc muốn gì thì nói rõ ràng cho tao!! Mày rốt cuộc có phải là chó hay không, nói thật với tao đi! Kỳ thật mày là nghiệt chủng do Vệ Hồng lén lút sinh ra bên ngoài đúng không?”
“Gâu!” Đại hắc cẩu nói.
“Kỳ thật mày là sinh vật có trí tuệ đúng không!? Mày nhất định là sinh vật có trí tuệ!! Lần trước tủ lạnh của tao thiếu mất hai miếng pizza, là mày ăn đúng không? Với lại hai ly kem bị ăn vụng cũng là mày làm đúng không? Mày làm sao mở tủ lạnh ra được? Kỳ thật ba ba của mày tên Vệ Hồng, đúng không?”
“Gâu gâu!” Đại hắc cẩu nói tiếp.
Đoàn Hàn Chi hung bạo đem lòng bàn chân giẫm lên đại hắc cẩu, cao cao tại thượng ra lệnh: “Không được phép nhúc nhích, chân lão tử lạnh, làm đệm cho tao.”
Đại hắc cẩu vì thế liền ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích.
Đoàn Hàn Chi vui vẻ, lại ra lệnh: “Lưng cứng quá, xoay người.”
Đại hắc cẩu grừ grừ mấy tiếng, xoay người, lộ ra cái bụng mềm mại ấm áp.
Đoàn Hàn Chi ngồi trên tấm thảm, hai chân trần, thích thú vạn phần chà tới chà lui trên phần bụng mềm mại của đại hắc cẩu. Xem ra quyết định nhận nuôi con chó hoang này là vô cùng chính xác, Đoàn Hàn Chi sống hơn ba mươi năm, mới phát hiện tất cả loại sinh vật gọi là chó đều phi thường khả ái, đều là thứ vô cùng cần thiết đa tác dụng cả khi ở nhà lẫn khi dã ngoại.
“Mày nhất định là do con riêng bên ngoài của Vệ Hồng, lén lút đưa vào cửa, cứ nghĩ lão tử không phát hiện được.”
“Gâu!”
“Ah, không chỉ có tính tình giống, ngay cả bộ dạng cũng phi thường giống! Các người nhất định có quan hệ huyết thống!”
“Gâu gâu!”
“Mày nói xem, khi nào Vệ Hồng hắn mới quay về?” Đoàn Hàn Chi cúi đầu hỏi đại hắc cẩu, “Hắn không ở đây, tao cảm thấy thật con mẹ nó nhàm chán, muốn khi dễ người lại không tìm thấy đối tượng. Tao có nên ra ngoài tìm một đêm xuân không?”
Bỗng nhiên, từ bên ngoài vang lên thanh âm mở khóa ồn ào, ngay sau đó cửa bị đẩy ra. Vệ Hồng đầu tóc rối bù bước vào, âm trầm trừng mắt nhìn Đoàn Hàn Chi, nói: “Anh mơ tưởng.”
Lúc Vệ Hồng rời đi, Đoàn Hàn Chi tự tay chọn cho hắn áo sơ mi trắng, hàng Italia may thủ công, phối hợp với áo khoác màu xám tro, quần jean màu xanh nhạt, tràn đầy sinh lực. Khi hắn trở về, bộ dáng trái ngược hoàn toàn, giống như hai người khác nhau. Với tình trạng thảm hại bây giờ của hắn, có thể trực tiếp đến phim trường quay ‘Dã nhân rừng sâu’.
Bất quá, cũng không có gì lạ, hôm Vệ Hồng bỏ trốn khỏi nhà, ngay cả di động cũng không mang theo. Không phải hắn quên, mà là hắn căn bản không lấy được –Lúc ấy, trên người hắn chỉ có một bóp tiền, một xâu chìa khóa, ngoài ra thì không còn gì nữa. Vé máy bay không mua được, chỉ có thể mua tạm vé xe lửa quay về thành phố B.
Hôm ấy trời đã tối, lại mưa to, Vệ Hồng toàn thân ướt đẫm chạy đến nhà ga, chỉ mua được vé ghế ngồi. Hắn cũng không tắm rửa, thay quần áo, cứ mặc nguyên bộ đồ ướt sũng ngồi xe lửa cả đêm. Hôm nay lúc ngồi xe lửa, bị gió lạnh thổi qua, hắn liền hắt xì mấy cái thật lớn.
Thể chất của Vệ Hồng tương đối khỏe mạnh. Ngồi ở nhà ga hai tiếng đồng hồ, chậm rãi nghỉ ngơi lấy sức, nhiệt độ cơ thể thế nhưng bị hắn áp chế.
Vệ Hồng người này vẫn luôn không có tự giác mình đã là diễn viên nổi tiếng, hắn cứ như vậy tùy tiện đến băng ghế dài ở nhà ga ngồi đợi, vừa không đeo kính râm vừa không đội mũ, chỉ một lát sau, mấy nhóm tiểu cô nương đi ngang qua đều quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, một bên nhìn một bên khe khẽ nói nhỏ “Cậu xem đi, người kia có phải rất giống Vệ Hồng không?” “Mình thấy giống lắm, không phải anh ấy chứ!?” “Ai da, người ta là ngôi sao! Cậu đã gặp qua ngôi sao ngồi xe lửa, bên cạnh không có trợ lý, một mình ngồi trên băng ghế dài chưa?” “…Ừ nhỉ.” “Nhìn lầm rồi!”
Đoàn Hàn Chi vừa nghe Vệ Hồng đau đớn kể lại lịch sử cách mạng vừa thỉnh thoáng phát ra tiếng cười lạnh: “Nói cách khác, cậu báo với cha mẹ cậu muốn cưới tôi làm vợ, nhưng bọn họ tỏ vẻ phản đối kịch liệt, bởi vì tôi không phải là phụ nữ?”
Vệ Hồng ỉu ỉu xìu xìu: “Ừ, đại khái chính là ý này…”
“Cậu như thế nào có thể lừa gạt người già chứ?”
“Hả? Tôi có lừa gạt đâu?”
“Giấu diếm chân tướng sự thật như thế mà còn không gọi là lừa gạt hay sao!?” Đoàn Hàn Chi đem chén canh gừng đập mạnh xuống bàn, “Rõ ràng là tôi cưới cậu làm vợ, như thế nào lại biến thành cậu cưới tôi?”
“…” Vệ Hồng liều mạng đong đưa cái đuôi thoáng chốc trở nên cứng ngắc: “Hả?”
“Nếu là tôi cưới cậu, đàn ông như tôi có điểm nào để phản đối? Cha mẹ cậu thật kì quái.”
“…” Vệ Hồng há miệng thở dốc, yếu ớt nhắc nhở: “Nhưng mà, tôi cũng là đàn ông…”
“Vậy chỉ có thể trách cha mẹ cậu không sinh cậu ra làm phụ nữ, chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi! Dựa vào cái gì trách tôi?” Đoàn Hàn Chi phẫn nộ đập bàn, cao cao tại thượng ra lệnh: “Mau chóng uống canh! Uống xong ngủ một giấc, sáng mai theo tôi đến phim trường thử vai!”
Căn nhà trống trơn lạnh lẽo hiện tại biến thành hai người một chó, quan hệ tam giác vững chắc này khiến cho Đoàn Hàn Chi an ổn kiên định vô cùng. Y thoải mái ngủ một giấc, buổi sáng ngáp dài tỉnh dậy, trong phòng bếp đã truyền đến thanh âm Vệ Hồng bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Đoàn Hàn Chi cảm thấy mỹ mãn, lười biếng duỗi thắt lưng.
“Tôi muốn ăn trứng chiên, chín một mặt. Gọt hai quả táo cho tôi, cộng thêm sữa bò tiệt trùng.” Đoàn Hàn Chi khoác áo ngủ, lười biếng tựa vào cửa bếp phân phó.
Hai cúc áo ngủ mở tung, sáng sớm vừa thức giấc, làn da trắng đến mức gần như trong suốt, liếc mắt một cái đã có thể nhìn rõ xương quai xanh sâu thẳm xinh đẹp. Có thể vì còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, đôi mắt hẹp dài khẽ nhíu, hàng mi cong lên thành bóng ma hình vòng cung, biếng nhác mà tự phụ. Vệ Hồng chỉ mới nhìn một cái liềc rơi vào đôi mắt kia, không rút ra được.
Đã rất lâu nhịn đói nhịn đói nhịn đói! Yêu cầu cho ăn yêu cầu cho ăn yêu cầu cho ăn! Đoàn Hàn Chi thản nhiên xem thường nội tâm rít gào của anh bạn cún bự Vệ Hồng. Y xoay người đi, vô cùng thân thiết xoa xoa cằm đại hắc cẩu, thuận tiện cho nó một cái bánh quy của chó.
Đại hắc cẩu thỏa mãn ‘Gâu’ một tiếng, đem bánh quy cắn nát răng rắc, nghe ra vô cùng hạnh phúc.
Đãi ngộ khác biệt rõ ràng như thế khiến Vệ Hồng ghen tị rơi lệ.
“Lập tức giúp tôi đi mua chút thức ăn để trong nhà, sau đó đến phim trường thử vai. Có một tên nhóc nước ngoài muốn giành vai diễn với cậu, hôm nay hắn cũng sẽ đến. Mau chóng xử lý xong việc thử vai này, đợi mấy người khác tạm sắp xếp ổn thỏa mọi việc, cậu theo tôi về nhà một chuyến.”
Vệ Hồng nhất thời cứ nghĩ mình nghe lầm: “Về nhà!? Về nhà anh?” Gia đình Đoàn Hàn Chi không ở tại thành phố B, bọn họ là Giang Nam đại tộc, tạm thời không để ý trình độ kinh tế thế nào, hiện tại những người ấy đều sống cuộc sống rất hưu nhàn thanh thản, sở hữu nét nho nhã lễ độ, tương kính như tân đặc trưng của thư hương thế gia.
Theo như Đoàn Hàn Chi nói, y đã rất nhiều năm không về nhà, anh chị em của y cũng đều tập trung cho sự nghiệp của chính mình — hội họa, nhiếp ảnh, sáng tác thơ văn tự do, vân vân… cơ hồ không ai thật sự chú ý đến sự nghiệp cùng thanh danh của Đoàn Hàn Chi.
“Nghĩ cái gì thế? Tôi là nói về nhà cậu.” Đoàn Hàn Chi vào phòng ngủ thay quần áo, ngữ khí đầy nét lên mặt cùng kiêu ngạo tự phụ, khiến người ta hận không thể xông lên bóp cổ y, bắt thân thể y phải mãnh liệt dao động một trăm tám mươi độ.
“Về… về nhà tôi?”
“Đương nhiên phải về nhà cậu thăm cha vợ mẹ vợ rồi.” Đoàn Hàn Chi hống hách nói, “–Bọn họ nhất định đối với chuyện tôi đồng ý cưới cậu cảm thấy biết ơn không nói nên lời~ Nhưng không sao, tôi sẽ cho bọn họ cơ hội gặp tôi để trực tiếp biểu đạt lòng cảm kích.”
Vệ Hồng trợn mắt há mồm.
Đại hắc cẩu đã ăn sạch bánh quy, ‘Gâu’ một tiếng.
“Mày cảm thấy… có khả năng sao?” Vệ Hồng nhìn hắc cẩu huynh, đờ đẫn thì thào.
Đại hắc cẩu liếc hắn một cái, vẫy vẫy đuôi, nhanh như chớp vui vẻ chạy tới chỗ Đoàn Hàn Chi.
Đoàn Hàn Chi nặng nề ngã xuống bộ ghế sô-pha Armani thật dày trong phòng khách, mười ngón tay vùi sâu vào mái tóc, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, hết sức đáng sợ. Đầu đau như muốn vỡ tung, nhưng y cần loại đau đớn này mới có thể tiếp tục duy trì ý thức tỉnh táo.
Hơn một năm nay, tuy y vẫn không thường xuyên về nhà, nhưng y đã sớm quen với việc bất luận trễ thế nào, khi y về tới nhà luôn có ánh đèn, thức ăn, trà nóng đợi sẵn. Vệ Hồng luôn luôn về sớm hơn y, hơn nữa luôn luôn kiên nhẫn đợi y về. Nếu như y ở bên ngoài lang thang quá muộn, chỉ cần một cú điện thoại, Vệ Hồng sẽ lập tức lái xe đến đón y.
Y tập mãi thành thói quen, cho nên cũng chưa bao giờ cảm thấy quý trọng.
Y chưa bao giờ suy xét cuộc sống này có thể kéo dài bao lâu, y chỉ nghĩ một khi chấm dứt, nhất định là bản thân muốn dừng.
Y có thể sinh ra ý nghĩ như vậy, kỳ thật tuyệt không kì quái. Trong mối quan hệ của hai người, Đoàn Hàn Chi luôn nắm phần chủ động cùng bố thí, y thậm chí không cần trả trá cái gì gọi là ôn nhu –Thứ y cần chính là động lực của Vệ Hồng, thứ y cho phép chính là hạnh phúc của Vệ Hồng, y chỉ cần lười biếng ngồi một chỗ hưởng thụ là được.
Đoàn Hàn Chi chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày bị người ta ruồng bỏ. Y đã hoàn toàn không quen việc ở nhà một mình, trong căn phòng u ám cái gì cũng không có, lạnh băng mà lộng lẫy, xa hoa mà rét buốt, không có lấy nửa điểm hơi thở con người.
“Ô ô… Ô ô…”
Một thứ gì đó ẩm ướt nóng hổi liếm lên bàn tay Đoàn Hàn Chi. Y mở bừng mắt, chỉ thấy đại hắc cẩu bị Vệ Hồng đụng trúng ngày nào vừa mới từ sân thượng chạy đến, ở ngay trước mặt liếm liếm y.
Con đại hắc cẩu tên Tiểu Hồng Hồng này, bởi vì Đoàn Hàn Chi vẫn cứ quên bắt nó giao cho Sở thu nhận chó hoang, vậy nên cuối cùng nó được xuất hiện trong nhà y. Con chó này phi thường có linh tính, biết chính mình là con rơi, vì vậy bình thường nó căn bản rất ít vào nhà, đa số đều ở trên sân thượng tự vui tự đùa, bắt vài con chim nhỏ, hay gặm vài khúc xương, ngày qua ngày không tranh với đời, vô cùng nhàn nhã.
Chẳng biết sao, hôm nay nó lại đột nhiên từ sân thượng chạy đến, hơn nữa còn liếm liếm Đoàn Hàn Chi. Anh bạn Tiểu Hồng Hồng lang thang quanh năm, là con chó vô cùng có cá tính, trước đây rất ít khi chủ động tới gần con người.
Đoàn Hàn Chi và đại hắc cẩu hai mặt nhìn nhau, một người một chó đối diện rất lâu, sau đó đại hắc cẩu Gâu! một tiếng, liếm liếm gương mặt Đoàn Hàn Chi.
“…Cút ngay a!” Đoàn Hàn Chi ôm mặt nhảy dựng lên, “Mày đánh răng chưa đó? Vi khuẩn! Cao răng! Cặn thức ăn! Cẩn thận tao đem mày đi trụng nước sôi, vương bát đản!”
Đại hắc cẩu thần thái thản nhiên ‘Gâu!’ một tiếng, vươn đầu lưỡi ướt sũng ra, thân thiết liếm liếm tay Đoàn Hàn Chi, kế tiếp ung dung quay đầu bỏ đi, bước chân tiêu sái trấn định =.=
“…” Đoàn Hàn Chi đơ người ngồi trên sô-pha năm giây, kế tiếp liền một phen mạnh mẽ đè đại hắc cẩu xuống, liều mạng bắt lấy cổ nó lắc qua lắc lại: “Nè, mày rốt cuộc muốn gì thì nói rõ ràng cho tao!! Mày rốt cuộc có phải là chó hay không, nói thật với tao đi! Kỳ thật mày là nghiệt chủng do Vệ Hồng lén lút sinh ra bên ngoài đúng không?”
“Gâu!” Đại hắc cẩu nói.
“Kỳ thật mày là sinh vật có trí tuệ đúng không!? Mày nhất định là sinh vật có trí tuệ!! Lần trước tủ lạnh của tao thiếu mất hai miếng pizza, là mày ăn đúng không? Với lại hai ly kem bị ăn vụng cũng là mày làm đúng không? Mày làm sao mở tủ lạnh ra được? Kỳ thật ba ba của mày tên Vệ Hồng, đúng không?”
“Gâu gâu!” Đại hắc cẩu nói tiếp.
Đoàn Hàn Chi hung bạo đem lòng bàn chân giẫm lên đại hắc cẩu, cao cao tại thượng ra lệnh: “Không được phép nhúc nhích, chân lão tử lạnh, làm đệm cho tao.”
Đại hắc cẩu vì thế liền ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích.
Đoàn Hàn Chi vui vẻ, lại ra lệnh: “Lưng cứng quá, xoay người.”
Đại hắc cẩu grừ grừ mấy tiếng, xoay người, lộ ra cái bụng mềm mại ấm áp.
Đoàn Hàn Chi ngồi trên tấm thảm, hai chân trần, thích thú vạn phần chà tới chà lui trên phần bụng mềm mại của đại hắc cẩu. Xem ra quyết định nhận nuôi con chó hoang này là vô cùng chính xác, Đoàn Hàn Chi sống hơn ba mươi năm, mới phát hiện tất cả loại sinh vật gọi là chó đều phi thường khả ái, đều là thứ vô cùng cần thiết đa tác dụng cả khi ở nhà lẫn khi dã ngoại.
“Mày nhất định là do con riêng bên ngoài của Vệ Hồng, lén lút đưa vào cửa, cứ nghĩ lão tử không phát hiện được.”
“Gâu!”
“Ah, không chỉ có tính tình giống, ngay cả bộ dạng cũng phi thường giống! Các người nhất định có quan hệ huyết thống!”
“Gâu gâu!”
“Mày nói xem, khi nào Vệ Hồng hắn mới quay về?” Đoàn Hàn Chi cúi đầu hỏi đại hắc cẩu, “Hắn không ở đây, tao cảm thấy thật con mẹ nó nhàm chán, muốn khi dễ người lại không tìm thấy đối tượng. Tao có nên ra ngoài tìm một đêm xuân không?”
Bỗng nhiên, từ bên ngoài vang lên thanh âm mở khóa ồn ào, ngay sau đó cửa bị đẩy ra. Vệ Hồng đầu tóc rối bù bước vào, âm trầm trừng mắt nhìn Đoàn Hàn Chi, nói: “Anh mơ tưởng.”
Lúc Vệ Hồng rời đi, Đoàn Hàn Chi tự tay chọn cho hắn áo sơ mi trắng, hàng Italia may thủ công, phối hợp với áo khoác màu xám tro, quần jean màu xanh nhạt, tràn đầy sinh lực. Khi hắn trở về, bộ dáng trái ngược hoàn toàn, giống như hai người khác nhau. Với tình trạng thảm hại bây giờ của hắn, có thể trực tiếp đến phim trường quay ‘Dã nhân rừng sâu’.
Bất quá, cũng không có gì lạ, hôm Vệ Hồng bỏ trốn khỏi nhà, ngay cả di động cũng không mang theo. Không phải hắn quên, mà là hắn căn bản không lấy được –Lúc ấy, trên người hắn chỉ có một bóp tiền, một xâu chìa khóa, ngoài ra thì không còn gì nữa. Vé máy bay không mua được, chỉ có thể mua tạm vé xe lửa quay về thành phố B.
Hôm ấy trời đã tối, lại mưa to, Vệ Hồng toàn thân ướt đẫm chạy đến nhà ga, chỉ mua được vé ghế ngồi. Hắn cũng không tắm rửa, thay quần áo, cứ mặc nguyên bộ đồ ướt sũng ngồi xe lửa cả đêm. Hôm nay lúc ngồi xe lửa, bị gió lạnh thổi qua, hắn liền hắt xì mấy cái thật lớn.
Thể chất của Vệ Hồng tương đối khỏe mạnh. Ngồi ở nhà ga hai tiếng đồng hồ, chậm rãi nghỉ ngơi lấy sức, nhiệt độ cơ thể thế nhưng bị hắn áp chế.
Vệ Hồng người này vẫn luôn không có tự giác mình đã là diễn viên nổi tiếng, hắn cứ như vậy tùy tiện đến băng ghế dài ở nhà ga ngồi đợi, vừa không đeo kính râm vừa không đội mũ, chỉ một lát sau, mấy nhóm tiểu cô nương đi ngang qua đều quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, một bên nhìn một bên khe khẽ nói nhỏ “Cậu xem đi, người kia có phải rất giống Vệ Hồng không?” “Mình thấy giống lắm, không phải anh ấy chứ!?” “Ai da, người ta là ngôi sao! Cậu đã gặp qua ngôi sao ngồi xe lửa, bên cạnh không có trợ lý, một mình ngồi trên băng ghế dài chưa?” “…Ừ nhỉ.” “Nhìn lầm rồi!”
Đoàn Hàn Chi vừa nghe Vệ Hồng đau đớn kể lại lịch sử cách mạng vừa thỉnh thoáng phát ra tiếng cười lạnh: “Nói cách khác, cậu báo với cha mẹ cậu muốn cưới tôi làm vợ, nhưng bọn họ tỏ vẻ phản đối kịch liệt, bởi vì tôi không phải là phụ nữ?”
Vệ Hồng ỉu ỉu xìu xìu: “Ừ, đại khái chính là ý này…”
“Cậu như thế nào có thể lừa gạt người già chứ?”
“Hả? Tôi có lừa gạt đâu?”
“Giấu diếm chân tướng sự thật như thế mà còn không gọi là lừa gạt hay sao!?” Đoàn Hàn Chi đem chén canh gừng đập mạnh xuống bàn, “Rõ ràng là tôi cưới cậu làm vợ, như thế nào lại biến thành cậu cưới tôi?”
“…” Vệ Hồng liều mạng đong đưa cái đuôi thoáng chốc trở nên cứng ngắc: “Hả?”
“Nếu là tôi cưới cậu, đàn ông như tôi có điểm nào để phản đối? Cha mẹ cậu thật kì quái.”
“…” Vệ Hồng há miệng thở dốc, yếu ớt nhắc nhở: “Nhưng mà, tôi cũng là đàn ông…”
“Vậy chỉ có thể trách cha mẹ cậu không sinh cậu ra làm phụ nữ, chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi! Dựa vào cái gì trách tôi?” Đoàn Hàn Chi phẫn nộ đập bàn, cao cao tại thượng ra lệnh: “Mau chóng uống canh! Uống xong ngủ một giấc, sáng mai theo tôi đến phim trường thử vai!”
Căn nhà trống trơn lạnh lẽo hiện tại biến thành hai người một chó, quan hệ tam giác vững chắc này khiến cho Đoàn Hàn Chi an ổn kiên định vô cùng. Y thoải mái ngủ một giấc, buổi sáng ngáp dài tỉnh dậy, trong phòng bếp đã truyền đến thanh âm Vệ Hồng bận rộn chuẩn bị bữa sáng. Đoàn Hàn Chi cảm thấy mỹ mãn, lười biếng duỗi thắt lưng.
“Tôi muốn ăn trứng chiên, chín một mặt. Gọt hai quả táo cho tôi, cộng thêm sữa bò tiệt trùng.” Đoàn Hàn Chi khoác áo ngủ, lười biếng tựa vào cửa bếp phân phó.
Hai cúc áo ngủ mở tung, sáng sớm vừa thức giấc, làn da trắng đến mức gần như trong suốt, liếc mắt một cái đã có thể nhìn rõ xương quai xanh sâu thẳm xinh đẹp. Có thể vì còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, đôi mắt hẹp dài khẽ nhíu, hàng mi cong lên thành bóng ma hình vòng cung, biếng nhác mà tự phụ. Vệ Hồng chỉ mới nhìn một cái liềc rơi vào đôi mắt kia, không rút ra được.
Đã rất lâu nhịn đói nhịn đói nhịn đói! Yêu cầu cho ăn yêu cầu cho ăn yêu cầu cho ăn! Đoàn Hàn Chi thản nhiên xem thường nội tâm rít gào của anh bạn cún bự Vệ Hồng. Y xoay người đi, vô cùng thân thiết xoa xoa cằm đại hắc cẩu, thuận tiện cho nó một cái bánh quy của chó.
Đại hắc cẩu thỏa mãn ‘Gâu’ một tiếng, đem bánh quy cắn nát răng rắc, nghe ra vô cùng hạnh phúc.
Đãi ngộ khác biệt rõ ràng như thế khiến Vệ Hồng ghen tị rơi lệ.
“Lập tức giúp tôi đi mua chút thức ăn để trong nhà, sau đó đến phim trường thử vai. Có một tên nhóc nước ngoài muốn giành vai diễn với cậu, hôm nay hắn cũng sẽ đến. Mau chóng xử lý xong việc thử vai này, đợi mấy người khác tạm sắp xếp ổn thỏa mọi việc, cậu theo tôi về nhà một chuyến.”
Vệ Hồng nhất thời cứ nghĩ mình nghe lầm: “Về nhà!? Về nhà anh?” Gia đình Đoàn Hàn Chi không ở tại thành phố B, bọn họ là Giang Nam đại tộc, tạm thời không để ý trình độ kinh tế thế nào, hiện tại những người ấy đều sống cuộc sống rất hưu nhàn thanh thản, sở hữu nét nho nhã lễ độ, tương kính như tân đặc trưng của thư hương thế gia.
Theo như Đoàn Hàn Chi nói, y đã rất nhiều năm không về nhà, anh chị em của y cũng đều tập trung cho sự nghiệp của chính mình — hội họa, nhiếp ảnh, sáng tác thơ văn tự do, vân vân… cơ hồ không ai thật sự chú ý đến sự nghiệp cùng thanh danh của Đoàn Hàn Chi.
“Nghĩ cái gì thế? Tôi là nói về nhà cậu.” Đoàn Hàn Chi vào phòng ngủ thay quần áo, ngữ khí đầy nét lên mặt cùng kiêu ngạo tự phụ, khiến người ta hận không thể xông lên bóp cổ y, bắt thân thể y phải mãnh liệt dao động một trăm tám mươi độ.
“Về… về nhà tôi?”
“Đương nhiên phải về nhà cậu thăm cha vợ mẹ vợ rồi.” Đoàn Hàn Chi hống hách nói, “–Bọn họ nhất định đối với chuyện tôi đồng ý cưới cậu cảm thấy biết ơn không nói nên lời~ Nhưng không sao, tôi sẽ cho bọn họ cơ hội gặp tôi để trực tiếp biểu đạt lòng cảm kích.”
Vệ Hồng trợn mắt há mồm.
Đại hắc cẩu đã ăn sạch bánh quy, ‘Gâu’ một tiếng.
“Mày cảm thấy… có khả năng sao?” Vệ Hồng nhìn hắc cẩu huynh, đờ đẫn thì thào.
Đại hắc cẩu liếc hắn một cái, vẫy vẫy đuôi, nhanh như chớp vui vẻ chạy tới chỗ Đoàn Hàn Chi.
Danh sách chương