Dạo gần đây, cuộc sống của Đoàn Hàn Chi có tư có vị, vô cùng ngọt ngào vô cùng thuận lợi.
Ngoại trừ việc nhà đầu tư bên Mỹ tiếp tục ám lấy y, những chuyện liên quan đến bộ phim căn bản đã không còn gì khúc mắc. Phần một ‘Truyền thuyết thú vương’ thu về một trăm năm mươi triệu tiền vé, trong một năm thị trường phim ảm đạm, kết quả này trở nên hết sức nổi bật; Doanh thu mong đợi từ phần hai có thể còn lớn hơn nữa, xem như định trước sẽ chiếm lĩnh thị trường phim hè.
“Có tiền hay không có tiền, cuối cùng cũng qua một năm. Mấy chuyện liên quan đến nhà đầu tư bên Mỹ, tôi đã quyết định sẽ không thèm so đo. Muốn ăn thì ăn đi, 40% thì 40% đi.” Đoàn Hàn Chi một lần nữa ngay giữa buổi tiệc rượu nói với các nhân viên đoàn phim như vậy, trên mặt mang theo nụ cười bất đắc dĩ, “…Cho nên vốn đầu tư là có hạn, xin mọi người hạn chế tiêu dùng. Đã nói nhiều rồi, tôi xin kết thúc.”
Người ta đường đường là đạo diễn còn nói như vậy, đám nhân viên đoàn phim vội vàng đứng dậy vỗ tay, đồng loạt tỏ thái độ nhất định cố gắng quay ra một bộ phim tuyệt vời, nhất định không phụ lòng thiết tha kỳ vọng của nhà chế tác lẫn đạo diễn.
Vệ Hồng lúc này cũng bị bài phát biểu của Đoàn Hàn Chi khiến cho cảm động thật sự. Hắn đứng lên, mời Đoàn Hàn Chi một ly rượu, thần thái vô cùng nghiêm túc, không mang chút nào bộ dáng giỡn chơi, nói: “Vì để tiết kiệm chi phí cho đoàn phim, cũng vì để mọi người đã cố gắng hợp tác cho bộ phim thành công có thêm thu nhập,tôi quyết định sẽ không nhận tiền thù lao vai nam chính… Tất cả tiền thù lao trong phần hai ‘Truyền thuyết thú vương – Rời khỏi đầm lầy’, tôi sẽ không lấy một xu. Hy vọng có thể đem chút tiền tiết kiệm này giúp đỡ chi phí quay phim! Cám ơn!”
Đoàn Hàn Chi lập tức ngẩn người. Chờ khi y kịp phản ứng, lập tức cười rộ lên: “Như vậy sao được?”
Nhân viên đoàn phim cũng sửng sốt, mối quan hệ trong giới giải trí vốn dĩ phức tạp, nhưng mấy diễn viên phụ vừa thấy ngay cả nam chính Vệ ca cũng lên tiếng nói giúp bọn họ, liền vội vàng nhao nhao: “Nếu vậy, chúng tôi cũng…”
Nữ chính Sa Tuyền lập tức phất tay một cái, đem bọn họ trấn an, hạ giọng: “Các cậu ầm ĩ cái gì chứ? Vệ ca và đạo diễn Đoàn là mối quan hệ gì nha? Anh ấy ở đây không nhận tiền thù lao, bên kia đạo diễn Đoàn nhất định có thứ gì khác bồi thường cho anh ấy. Các cậu là ai nào, sao có thể theo chân nghệ sĩ đẳng cấp làm ra việc trên trời như vậy?”
Đám diễn viên phụ mơ mơ hồ hồ gật đầu, lại nhìn qua bên kia, Vệ Hồng quả nhiên đã áp sát Đoàn Hàn Chi kề tai nói nhỏ, vẻ mặt vô lại nụ cười xán lạn. Đoàn Hàn Chi gật đầu “Ừ!” một tiếng, không biết đồng ý cái gì, cuối cùng y nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Vệ Hồng, tỏ ý đã hiểu.
Sa Tuyền gật đầu, lời nói ẩn ý sâu xa: “Chuyện này dạy chúng ta rằng, mặc kệ thế nào cũng phải nhìn rõ tình hình. Lão công người ta quay phim đem lợi nhuận về cho cho lão bà, vợ chồng trẻ đùa giỡn qua lại, không đến phiên chúng ta quan tâm!”
Đám diễn viên phụ lập tức thuận theo chiều gió: “Vẫn là chị Tuyền thấu hiểu lòng người.”
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Hóa ra là việc nhà a!”
“He he, hiểu rồi hiểu rồi!”
…
Sa Tuyền, cô đúng là một tiểu cô nương hiểu chuyện.
Cho nên mới nói, cô có thể trở thành nữ diễn viên duy nhất được chính tay đạo diễn Đoàn lăng-xê, cũng không phải là không có lý do = =
Đương nhiên, những lời Vệ Hồng tươi cười xán lạn nói nhỏ bên tai Đoàn Hàn Chi, Sa Tuyền hiểu chuyện của chúng ta hoàn toàn không nghe được.
“Thù lao yêu cầu dùng hình thức cho ăn để trả, mỗi đêm một lần, cuối tuần ít nhất ba… bốn lần, mỗi lần không thể ít hơn hai… ba tiếng!” Vệ Hồng xòe tay ra, nghiêm túc tính toán, “Lão tử từ hôm nay trở đi phải tạo ra được ý nghĩa sống chân chính! Đó là thức ăn, là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời lão tử! Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng không thể cùng thức ăn chia cắt! Mặc kệ thời gian hay địa điểm, đều phải đưa thức ăn lên hàng đầu, mặc kệ chuyện gì đều phải nhường bước trước thức ăn!”
“…” Đoàn Hàn Chi mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay Vệ Hồng, sóng mắt ôn nhu không dao động, thanh âm thân mật hiền lành dễ mến: “–Buổi tối trở về sẽ trừng trị cậu sau.”
*****
‘Truyền thuyết thú vương 2 – Rời khỏi đầm lầy’ rốt cuộc đã tung ra trailer kéo dài mười phút trước khi công chiếu một tháng. Chỉ trong thời gian ngắn, số lượt tải về trên internet đã tăng nhanh chóng mặt, giới thiệu trước cảnh nữ chính gặp nạn, mơ hồ trở thành bia đỡ đạn, rồi cảnh nam chính thứ hai bị thế lực tà ác mê hoặc, hơn nữa còn ra vẻ muốn làm phản, cộng thêm số ít mấy cảnh quay ngăn ngắn khác, ví dụ như cung điện đồ sộ rộng lớn, núi non trùng điệp, bình nguyên bao la…
Nhưng dẫn đến tranh luận nhiều nhất, vẫn là đoạn phim hai mươi giây lúc nam chính giao đấu cùng nhân vật phản diện boss. Nam chính gương mặt nhuộm máu bị trói vào cột đá, nhân vật phản diện boss tiếp tục thể hiện nét thờ ơ tao nhã vốn có, ngập tràn phong cách đế vương, áo choàng đen tung bay trong gió lẫn trang phục bằng da tôn lên dáng người cao quý, nương theo ngọn gió trông về phía xa, bờ mi mị hoặc nhẹ nhàng như lông vũ, một lần nữa quyến rũ vô số người.
Nhân vật phản diện boss đứng cạnh vách núi đen, vô cùng u buồn vô cùng thương cảm nhìn về phía ánh tà dương xa xa: “Ta từng có một nguyện vọng không muốn để người khác biết, chính là hy vọng người ta yêu nhất có thể cùng ta đón hoàng hôn. Ta không tìm được người ta yêu nhất, bất quá hôm nay cuối cùng đã có kẻ thù lớn nhất cùng ta làm chuyện này.”
Nam chính phun ra một ngụm máu: “Đùa cái gì hả? Ai nguyện ý cùng ngươi ngắm hoàng hôn, vương bát đản!”
Nhân vật phản diện boss ưu thương mỉm cười.
Nụ cười thản nhiên ấy, nụ cười bi thương ẩn nhẫn ấy, sau khi công chiếu liền nhận được số phiếu bình chọn rất cao, chỉ trong nháy mắt đã lọt vào Top 10 cảnh phim cảm động nhất trong năm.
“Cậu không nguyện ý cũng không sao cả… Chỉ cần trong lòng ta thừa nhận cậu đang ở cùng ta, vậy là được rồi.”
Nghiêm khắc mà nói, lời thoại kia kỳ thật rất thối nát rất buồn nôn, vô số thiếu nữ thanh xuân tươi đẹp [các nàng tuyệt không ưu thương = =] chuyên viết truyện đều bày tỏ, các nàng tùy tiện viết cũng có thể viết ra lời thoại đặc sắc gấp trăm ngàn lần.
Nhưng mà! Vấn đề mấu chốt! Ở chỗ! Người nói ra lời thoại này, có đôi mắt lóe lên tia sáng một trăm ngàn volt!
Thanh âm nam tính giàu biểu cảm thâm trầm động lòng người!
Quả thực toát ra nét ẩn nhẫn, u sầu, cố ra vẻ mạnh mẽ kì thực rất yếu ớt… Nhân thê thụ a!
Các cô nương anh dũng sôi trào.
Buổi sáng hôm đó, Đoàn Hàn Chi rời giường kiểm tra hòm thư thì nhìn thấy bức thư của Sa Tuyền:
“Đạo diễn Đoàn kính mến:
55555 tôi thật sự không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với anh! Đây là bài văn do đứa em họ mười bốn tuổi, vừa học năm hai trung học của tôi viết vào cuối tuần! Đạo diễn Đoàn, Vệ ca, hai người phải chịu trách nhiệm với nó!
Sa Tuyền bái tạ.”
Đoàn Hàn Chi mang theo tâm tình sợ hãi mở thư, trên giấy là bài văn sinh động với cách hành văn non nớt nhưng chứa chan tình cảm chân thành tha thiết. Tiểu cô nương mới học năm hai trung học đã dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng, miêu tả cho chúng ta một câu chuyện xưa như vậy:
Hết thảy đều kết thúc, chuyện xưa hạ xuống bức màn của nó. Trải qua rất nhiều gian nan khốn khổ, nam chính rốt cuộc thành công, giết chết nhân vật phản diện boss, nhân dân thế giới nhiệt liệt hoan hô cùng vỗ tay. [Đoàn Hàn Chi: Nhân dân thế giới? Hoan hô cùng vỗ tay?]
Nam chính rốt cuộc đã trở thành anh hùng trong mắt mọi người. Không đếm được số cô nương muốn gả cho hắn, không đếm được số người muốn đem con gái gả cho hắn. [Đoàn Hàn Chi: Hai câu này không phải đều là cùng một ý sao?]
Thế nhưng, anh hùng của chúng ta lại sầu não không vui. Không biết bắt đầu từ lúc nào, hình ảnh nhân vật phản diện boss từ trong cơn mưa to ngã xuống cứ một lần lại một lần xuất hiện trong mộng của hắn. Tâm tình hắn từ khủng hoảng khiếp sợ, tay chân luống cuống chậm rãi phát triển thành áy náy bất đắc dĩ, sau đó là hoài niệm sâu sắc. Hắn bắt đầu nhớ lại bờ mi thật dài, thanh âm hoa lệ, cả cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ tươi của nhân vật phản diện boss. [“…..” Đoàn Hàn Chi kiềm lòng không được sờ sờ khóe miệng còn dính vụn bánh mì bữa sáng của mình.]
Hắn ý thức được, chính mình vẫn luôn đem chuyện đánh bại nhân vật phản diện boss làm mục tiêu, cho nên cuộc đời hắn chỉ vì nhân vật phản diện boss mà sống, trong mắt hắn từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình nhân vật phản diện boss, ở thời điểm hắn còn chưa nhận ra, kỳ thật hắn đã yêu thương nhân vật phản diện boss rất nhiều. [Đoàn Hàn Chi ngón tay run rẩy lấy điếu thuốc ra, nhưng thế nào cũng không châm được lửa.]
Thế nhưng, tất cả đã không còn kịp nữa rồi. Người hắn yêu thương kia, đã bị hắn tự tay giết chết.
Anh hùng một lần lại một lần ép buộc bản thân hồi tưởng lại hết thảy những thứ liên quan đến nhân vật phản diện boss. Giữa bọn họ vốn không có nhiều lần gặp gỡ, chỉ có đôi chút mảnh kí ức vụn vặt, tựa như mỗi chi tiết cùng mỗi góc độ khi nhân vật phản diện boss mỉm cười.
Hóa ra y xinh đẹp như vậy, anh hùng nghĩ. Mạnh mẽ như vậy, kiêu ngạo như vậy, xinh đẹp đến mức khiến người ta thần hồn điên đảo.
Anh hùng ngồi trên vách núi, lệ rơi đầy mặt, tim đau như bị dao cắt.
Hắn nhớ lại ngày đó, chính mình bị trói vào cột đá, nam nhân đáng chết kia đứng ở bên cạnh, nói với hắn y từng có một giấc mộng cùng người y yêu nhất ngắm hoàng hôn.
Thời điểm ấy, anh hùng lại phẫn nộ trả lời: Ai nguyện ý cùng ngươi ngắm hoàng hôn, vương bát đản!
Người kia chỉ thản nhiên mỉm cười, không tức giận, cũng không phản bác.
Đó là lần cuối cùng bọn họ cùng nhau ngắm mặt trời dần dần lặn xuống, khắp thế giới đều ngập trong ráng chiều, phảng phất như chính giọt nước mắt của anh hùng. Hắn tình nguyện trả giả hết thảy, thậm chí cả sinh mệnh để đối lấy cơ hội trở về ngày đó, cho dù chỉ có thể nhìn thấy một cái liếc mắt của nhân vật phản diện boss, cho dù chỉ nhìn thấy một nụ cười lãnh đạm, cho dù chỉ một giây…
Nhưng mà hắn không còn cơ hội…
“Giấc mộng lớn nhất cả đời ta, chính là cùng người mình yêu cùng nhau lặng lẽ ngắm hoàng hôn…” Anh hùng ngồi trong gió đêm hiu quạnh, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, “Thế nhưng, giấc mộng này lại không có ngày trở thành hiện thực.”
Hai mươi phút sau, Vệ Hồng một bên duỗi người một bên từ phòng ngủ trên lầu bước xuống, mới chuẩn bị tràn đầy sức sống nhào đến chỗ Đoàn Hàn Chi đòi nụ hôn chào buổi sáng, lại đột nhiên giật mình: “Đạo diễn Đoàn, anh không sao chứ?”
Đoàn Hàn Chi nằm sấp xuống mặt bàn, dùng sức lau lau hốc mắt đỏ bừng của mình: “A, không, không có gì đâu… Tôi chỉ… chỉ là bị ngược mà thôi…”
*****
Bộ phim mới dự tính công chiếu lần đầu cho sinh viên điện ảnh. Vì muốn tạo thanh thế cho bộ phim, đạo diễn Đoàn Hàn Chi cùng nam nữ chính nam nữ phụ và toàn thể nhân viên đoàn phim đã đến tham dự buổi tiệc đêm chúc mừng.
Buổi công chiếu tạo nên chấn động khủng khiếp — ngoài ý muốn chính là, cảnh quay “tuyệt đỉnh hoàng hôn” được chiếu trên mạng vố số lần lúc này lại được đám đông không ngừng lặp đi lặp lại, rất nhiều nữ sinh một bên một bên giữ chặt chiếc khăn tay hồng nhỏ nhắn thấm đẫm nước mắt, một bên đi theo nhân vật phản diện boss, trăm miệng một lời lẩm nhẩm lời thoại: Ta từng có một nguyện vọng không muốn để người khác biết, chính là hy vọng người ta yêu nhất có thể cùng ta đón hoàng hôn.
Lại có nhiều nữ sinh khóc lóc đến mức thở cũng thở không nổi: Giấc mộng lớn nhất cả đời ta… giấc mộng không có ngày trở thành hiện thực…
Vệ Hồng bị cưỡng ép giấu đi cái đuôi lông xù, bắt buộc phải trói mình trong bộ tây trang màu đen, quy quy củ củ ngồi vào vị trí dành cho khách quý. Thấy một màn như vậy, hắn khó hiểu chọt chọt Đoàn Hàn Chi: “Đạo diễn Đoàn, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Những người này đều bị sao vậy, tại sao lại khóc?”
Đoàn Hàn Chi không trả lời.
“Đạo diễn Đoàn?” Vệ Hồng quay đầu, “Đạo diễn Đoàn? …Ai da!? Đạo diễn Đoàn, anh không sao chứ?”
Đoàn Hàn Chi một tay chống trán, lệ rơi đầy mặt, suy yếu không chịu nổi úp sấp xuống tay vịn ghế sôpha bằng da. Sa Tuyền luống cuống tay chân giúp y vỗ lưng thuận khí: “Đạo diễn Đoàn anh bình tĩnh một chút, không phải sự thật đâu! Là do em họ tôi viết bậy bạ thôi! Anh bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút đi! Sẽ có người cùng anh cả đời ngắm hoàng hôn mà…”
***
Buổi công chiếu tối đó thu được thành công rất lớn, rất nhiều sinh viên bước lên sân khấu tặng hoa lẫn xin chữ ký diễn viên, tạo ra tình cảnh chen lấn ngạt thở. Tiếng người ồn ào, ánh sáng đèn huỳnh quang lóe lên như sóng biển… sân khấu trường đại học cơ hồ bị tiếng hoan hô cùng vỗ tay nhấn chìm.
Cho đến giờ, Vệ Hồng đối với những yêu cầu chụp ảnh chung hay xin chữ ký không hề từ chối, bất quá điều quái dị chính là lần này có rất nhiều người yêu cầu hắn cùng Đoàn Hàn Chi chụp ảnh chung với nhau, sau đó còn muốn cả hai cùng ký tên –ký ở vị trí chính giữa tấm ảnh được khoanh tròn = =
Đoàn Hàn Chi không biết vì cái gì, thế nhưng cảm xúc quá mức kích động, thời điểm đứng dậy thiếu chút nữa đã ngã nhào — trời biết y vì cái gì cảm xúc quá mức kích động. Phải biết rằng lão yêu quái này hơn hai mươi năm qua dày công tu luyện đến mức thượng thừa, ngay cả trời có sập xuống cũng không thể nào khiến làn da hoàn hảo của y chịu chút nào sứt mẻ.
Vệ Hồng thấy y thật sự mệt mỏi liền khuyên y vào phòng nghỉ ngơi đôi chút, thế nhưng Đoàn Hàn Chi không biết đã bị trúng tà gì, lại cứ kiên trì chụp ảnh chung với mấy cô nương khóc lóc. Vì thế, Vệ Hồng chỉ có thể đem y nửa dìu nửa ôm, dưới ánh chớp đèn thay phiên nhau lóe lên, kiên trì hơn một tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, anh bạn Vệ Hồng đáng thương của chúng ta còn nghe thấy không ít đoạn đối thoại quái dị: “Kì thật các ngươi chiến đấu với nhau, chính là vì các ngươi yêu nhau a!” “Đạo diễn Đoàn, anh vẫn là sống lại đi, âm dương cách biệt thật sự là quá ngược a!” “Đạo diễn Đoàn, tôi dự định sẽ viết tiếp tác phẩm đồng nghiệp văn kia, khi nào xuất bản anh có thể ký tên không?” “Đạo diễn Đoàn, nhớ rõ phải HE nha!”
“…” Vệ Hồng rốt cuộc nhịn không được, quay đầu hỏi Đoàn Hàn Chi: “Đạo diễn Đoàn, rốt cuộc anh đã làm gì hả?”
Đoàn Hàn Chi một bên cùng các cô nương gắt gao bắt tay, một bên mặt không đổi sắc trả lời Vệ Hồng: “Cút qua chỗ khác đi, không liên quan tới cậu.”
Vệ Hồng ôm đuôi, lặng lẽ khóc thầm chạy đến góc tường vẽ vòng tròn.
…Xa xa dưới sân khấu, Quan Tĩnh Trác toàn thân mặc tây trang màu đen, trầm mặc không lên tiếng đứng ngoài cửa.
Khắp nơi đều là dòng người reo hò nhộn nhịp, trên màn hình lớn hiện lên danh sách diễn viên cùng thanh âm ca khúc chủ đề, tiếng nhạc ngân nga vang vọng.
Luồng ánh sáng rực rỡ kia chiếu rọi lên khuôn mặt khắc sâu của anh, phản xạ ra bóng ma mơ hồ không rõ.
“Quan tổng không đến chào hỏi một tiếng sao?” Hoa Cường đứng phía sau anh, cúi thấp người.
Quan Tĩnh Trác lắc đầu, “Không cần.”
“Nhưng mà…”
“Hơn mười năm rồi… hôm nay dĩ nhiên là ngày tôi thấy cao hứng nhất.” Quan Tĩnh Trác ngẩng đầu lên, tựa hồ vừa dỡ xuống tảng đá lớn, chậm rãi thở nhẹ một tiếng: “Dĩ nhiên là ngày tôi thấy nhẹ nhõm nhất.”
“Chuyện năm đó, ngài không dự tính giải thích rõ ràng với đạo diễn Đoàn?”
“Tôi hy vọng y cả đời cũng không biết.” Quan Tĩnh Trác xoay người, thân thể khuất trong bóng tối nhưng đáy mắt lại lóe lên tia sáng ấm áp, “Tôi hy vọng y trọn đời trăm năm hạnh phúc, vui vẻ bình an như bây giờ.”
Hoa Cường thở dài. Lúc này, di động trong túi quần hắn đột nhiên reo lên, vừa nhìn chính là số của trợ lý, “Trong hậu trường có chuyện tìm tôi, tôi phải đi đây.”
“Đi đi. Nhiều năm như vậy thay tôi ở bên cạnh y, cậu đã vất vả rồi.”
Hoa Cường mạnh mẽ gật đầu một cái, “Đã nhận tiền thì phải giúp người hóa giải âu lo, đây là chuyện tôi nên làm. Huống hồ, đạo diễn Đoàn đối xử với tôi rất tốt.”
Hắn vừa muốn bước đi, Quan Tĩnh Trác lại đột nhiên gọi hắn: “Chờ một chút.”
Hoa Cường có chút khó hiểu dừng bước.
“Chi phiếu tôi để trong hậu trường.” Quan Tĩnh Trác ho khan một tiếng, bước về phía cửa lớn, “Tiền tôi rút ra từ công ty bên Mỹ, cậu cứ nói với Hàn Chi đây là do anh hai tôi đầu tư thêm thì được rồi.”
Anh mỉm cười rất nhẹ, hầu như không thể nhận ra, thanh âm rất nhanh tan biến trong ngọn gió đêm: “…Như vậy, phần ba bộ phim của bọn họ có thể có tiền vốn dư dả một chút…”
Buổi lễ công chiếu đến rất khuya mới kết thúc.
Thời điểm ra về, trời đầy sao sáng, gió đêm như nước.
Đoàn Hàn Chi đã uống hơi nhiều, toàn thân mang theo mùi rượu, ý thức hỗn loạn. Vệ Hồng dìu y lên xe, sắp xếp ổn thỏa cho y rồi mới xoay người ngồi xuống ghế lái. Hắn biết Đoàn Hàn Chi uống rất nhiều, dù sao cũng sẽ cần người lái xe chở về, cho nên suốt buổi tiệc hắn một giọt rượu cũng không dám đụng tới.
Vệ Hồng vừa thắt dây an toàn xong, đột nhiên nghe được giọng nói tỉnh táo mười phần, không mang theo men say của Đoàn Hàn Chi: “Doanh thu phòng vé phần ba chia hoa hồng cho Quan gia một phần, phần còn lại gởi vào tài khoản của Quan Tĩnh Trác.”
Vệ Hồng ngẩn người: “Hả?”
Đoàn Hàn Chi nói: “Cậu nhớ phải nhắc tôi.”
Vệ Hồng không hiểu rõ lắm, nhưng hắn vẫn nghiêm túc gật đầu, “Ừ, được!”
Đoàn Hàn Chi thản nhiên mỉm cười, quay đầu đi.
Vệ Hồng khởi động máy, nhưng không lập tức nhấn chân ga. Sau một lúc lâu chần chừ muốn nói lại thôi, khó khăn lắm mới lấy đủ dũng khí, hắn dùng vẻ mặt thấy chết không sợ quay về phía Đoàn Hàn Chi: “…Hàn Chi!”
“Sao?”
“Hoàng… hoàng hôn ngày mai… cùng đến Hương Sơn đi!”
“…Hả?”
“Chờ chúng ta quay phim xong, hoàng hôn mỗi ngày đều đến Hương Sơn!” Vệ Hồng mặt đỏ tai hồng, “Hoàng hôn ở Hương Sơn rất đẹp, ngắm cả đời đi!”
Đoàn Hàn Chi nhìn hắn cả nửa ngày, sau đó mới phì một tiếng bật cười.
Vệ Hồng mặt càng đỏ hơn, cơ hồ sắp sửa phun máu. Hắn nhanh chóng đạp mạnh chân ga, chiếc Hummer gào thét phóng như bay ra ngoài đường lớn, thanh âm lắp bắp lập tức tan biến trong gió.
“Hàn Chi, thật ra từ lâu tôi đã cái kia… cái kia kia nữa… đặc biệt đặc biệt thích anh.”
“Ừ.”
“Ngày đó, thời điểm anh dùng quy tắc ngầm với tôi, tôi đặc biệt kích động.”
“Ừ.”
“Anh phải dùng quy tắc ngầm với tôi cả đời.”
“Ừ… H-Hả??”
“Lão… lão tử cam tâm tình nguyện! Lão tử nguyện ý bị anh dùng quy tắc ngầm! …Anh anh anh, anh biết không? Lão tử con mẹ nó yêu anh!”
Dòng xe cộ rộn ràng nhốn nháo đan xen những ngọn đèn mê ly, từ xa nhìn lại giống như những ngọn hải đăng trong nước lũ, trôi về phía mỗi ngôi nhà.
“Ừ, tôi biết.”
Không trung bị ánh đèn thành phố chiếu rọi luồng sáng rực rỡ, một vầng trăng tròn treo tại chân trời.
Bóng đêm sâu thẳm.
Vạn gia thắp đèn, một mảnh huy hoàng.
Ngoại trừ việc nhà đầu tư bên Mỹ tiếp tục ám lấy y, những chuyện liên quan đến bộ phim căn bản đã không còn gì khúc mắc. Phần một ‘Truyền thuyết thú vương’ thu về một trăm năm mươi triệu tiền vé, trong một năm thị trường phim ảm đạm, kết quả này trở nên hết sức nổi bật; Doanh thu mong đợi từ phần hai có thể còn lớn hơn nữa, xem như định trước sẽ chiếm lĩnh thị trường phim hè.
“Có tiền hay không có tiền, cuối cùng cũng qua một năm. Mấy chuyện liên quan đến nhà đầu tư bên Mỹ, tôi đã quyết định sẽ không thèm so đo. Muốn ăn thì ăn đi, 40% thì 40% đi.” Đoàn Hàn Chi một lần nữa ngay giữa buổi tiệc rượu nói với các nhân viên đoàn phim như vậy, trên mặt mang theo nụ cười bất đắc dĩ, “…Cho nên vốn đầu tư là có hạn, xin mọi người hạn chế tiêu dùng. Đã nói nhiều rồi, tôi xin kết thúc.”
Người ta đường đường là đạo diễn còn nói như vậy, đám nhân viên đoàn phim vội vàng đứng dậy vỗ tay, đồng loạt tỏ thái độ nhất định cố gắng quay ra một bộ phim tuyệt vời, nhất định không phụ lòng thiết tha kỳ vọng của nhà chế tác lẫn đạo diễn.
Vệ Hồng lúc này cũng bị bài phát biểu của Đoàn Hàn Chi khiến cho cảm động thật sự. Hắn đứng lên, mời Đoàn Hàn Chi một ly rượu, thần thái vô cùng nghiêm túc, không mang chút nào bộ dáng giỡn chơi, nói: “Vì để tiết kiệm chi phí cho đoàn phim, cũng vì để mọi người đã cố gắng hợp tác cho bộ phim thành công có thêm thu nhập,tôi quyết định sẽ không nhận tiền thù lao vai nam chính… Tất cả tiền thù lao trong phần hai ‘Truyền thuyết thú vương – Rời khỏi đầm lầy’, tôi sẽ không lấy một xu. Hy vọng có thể đem chút tiền tiết kiệm này giúp đỡ chi phí quay phim! Cám ơn!”
Đoàn Hàn Chi lập tức ngẩn người. Chờ khi y kịp phản ứng, lập tức cười rộ lên: “Như vậy sao được?”
Nhân viên đoàn phim cũng sửng sốt, mối quan hệ trong giới giải trí vốn dĩ phức tạp, nhưng mấy diễn viên phụ vừa thấy ngay cả nam chính Vệ ca cũng lên tiếng nói giúp bọn họ, liền vội vàng nhao nhao: “Nếu vậy, chúng tôi cũng…”
Nữ chính Sa Tuyền lập tức phất tay một cái, đem bọn họ trấn an, hạ giọng: “Các cậu ầm ĩ cái gì chứ? Vệ ca và đạo diễn Đoàn là mối quan hệ gì nha? Anh ấy ở đây không nhận tiền thù lao, bên kia đạo diễn Đoàn nhất định có thứ gì khác bồi thường cho anh ấy. Các cậu là ai nào, sao có thể theo chân nghệ sĩ đẳng cấp làm ra việc trên trời như vậy?”
Đám diễn viên phụ mơ mơ hồ hồ gật đầu, lại nhìn qua bên kia, Vệ Hồng quả nhiên đã áp sát Đoàn Hàn Chi kề tai nói nhỏ, vẻ mặt vô lại nụ cười xán lạn. Đoàn Hàn Chi gật đầu “Ừ!” một tiếng, không biết đồng ý cái gì, cuối cùng y nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Vệ Hồng, tỏ ý đã hiểu.
Sa Tuyền gật đầu, lời nói ẩn ý sâu xa: “Chuyện này dạy chúng ta rằng, mặc kệ thế nào cũng phải nhìn rõ tình hình. Lão công người ta quay phim đem lợi nhuận về cho cho lão bà, vợ chồng trẻ đùa giỡn qua lại, không đến phiên chúng ta quan tâm!”
Đám diễn viên phụ lập tức thuận theo chiều gió: “Vẫn là chị Tuyền thấu hiểu lòng người.”
“Đúng vậy đúng vậy!”
“Hóa ra là việc nhà a!”
“He he, hiểu rồi hiểu rồi!”
…
Sa Tuyền, cô đúng là một tiểu cô nương hiểu chuyện.
Cho nên mới nói, cô có thể trở thành nữ diễn viên duy nhất được chính tay đạo diễn Đoàn lăng-xê, cũng không phải là không có lý do = =
Đương nhiên, những lời Vệ Hồng tươi cười xán lạn nói nhỏ bên tai Đoàn Hàn Chi, Sa Tuyền hiểu chuyện của chúng ta hoàn toàn không nghe được.
“Thù lao yêu cầu dùng hình thức cho ăn để trả, mỗi đêm một lần, cuối tuần ít nhất ba… bốn lần, mỗi lần không thể ít hơn hai… ba tiếng!” Vệ Hồng xòe tay ra, nghiêm túc tính toán, “Lão tử từ hôm nay trở đi phải tạo ra được ý nghĩa sống chân chính! Đó là thức ăn, là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời lão tử! Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng không thể cùng thức ăn chia cắt! Mặc kệ thời gian hay địa điểm, đều phải đưa thức ăn lên hàng đầu, mặc kệ chuyện gì đều phải nhường bước trước thức ăn!”
“…” Đoàn Hàn Chi mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay Vệ Hồng, sóng mắt ôn nhu không dao động, thanh âm thân mật hiền lành dễ mến: “–Buổi tối trở về sẽ trừng trị cậu sau.”
*****
‘Truyền thuyết thú vương 2 – Rời khỏi đầm lầy’ rốt cuộc đã tung ra trailer kéo dài mười phút trước khi công chiếu một tháng. Chỉ trong thời gian ngắn, số lượt tải về trên internet đã tăng nhanh chóng mặt, giới thiệu trước cảnh nữ chính gặp nạn, mơ hồ trở thành bia đỡ đạn, rồi cảnh nam chính thứ hai bị thế lực tà ác mê hoặc, hơn nữa còn ra vẻ muốn làm phản, cộng thêm số ít mấy cảnh quay ngăn ngắn khác, ví dụ như cung điện đồ sộ rộng lớn, núi non trùng điệp, bình nguyên bao la…
Nhưng dẫn đến tranh luận nhiều nhất, vẫn là đoạn phim hai mươi giây lúc nam chính giao đấu cùng nhân vật phản diện boss. Nam chính gương mặt nhuộm máu bị trói vào cột đá, nhân vật phản diện boss tiếp tục thể hiện nét thờ ơ tao nhã vốn có, ngập tràn phong cách đế vương, áo choàng đen tung bay trong gió lẫn trang phục bằng da tôn lên dáng người cao quý, nương theo ngọn gió trông về phía xa, bờ mi mị hoặc nhẹ nhàng như lông vũ, một lần nữa quyến rũ vô số người.
Nhân vật phản diện boss đứng cạnh vách núi đen, vô cùng u buồn vô cùng thương cảm nhìn về phía ánh tà dương xa xa: “Ta từng có một nguyện vọng không muốn để người khác biết, chính là hy vọng người ta yêu nhất có thể cùng ta đón hoàng hôn. Ta không tìm được người ta yêu nhất, bất quá hôm nay cuối cùng đã có kẻ thù lớn nhất cùng ta làm chuyện này.”
Nam chính phun ra một ngụm máu: “Đùa cái gì hả? Ai nguyện ý cùng ngươi ngắm hoàng hôn, vương bát đản!”
Nhân vật phản diện boss ưu thương mỉm cười.
Nụ cười thản nhiên ấy, nụ cười bi thương ẩn nhẫn ấy, sau khi công chiếu liền nhận được số phiếu bình chọn rất cao, chỉ trong nháy mắt đã lọt vào Top 10 cảnh phim cảm động nhất trong năm.
“Cậu không nguyện ý cũng không sao cả… Chỉ cần trong lòng ta thừa nhận cậu đang ở cùng ta, vậy là được rồi.”
Nghiêm khắc mà nói, lời thoại kia kỳ thật rất thối nát rất buồn nôn, vô số thiếu nữ thanh xuân tươi đẹp [các nàng tuyệt không ưu thương = =] chuyên viết truyện đều bày tỏ, các nàng tùy tiện viết cũng có thể viết ra lời thoại đặc sắc gấp trăm ngàn lần.
Nhưng mà! Vấn đề mấu chốt! Ở chỗ! Người nói ra lời thoại này, có đôi mắt lóe lên tia sáng một trăm ngàn volt!
Thanh âm nam tính giàu biểu cảm thâm trầm động lòng người!
Quả thực toát ra nét ẩn nhẫn, u sầu, cố ra vẻ mạnh mẽ kì thực rất yếu ớt… Nhân thê thụ a!
Các cô nương anh dũng sôi trào.
Buổi sáng hôm đó, Đoàn Hàn Chi rời giường kiểm tra hòm thư thì nhìn thấy bức thư của Sa Tuyền:
“Đạo diễn Đoàn kính mến:
55555 tôi thật sự không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với anh! Đây là bài văn do đứa em họ mười bốn tuổi, vừa học năm hai trung học của tôi viết vào cuối tuần! Đạo diễn Đoàn, Vệ ca, hai người phải chịu trách nhiệm với nó!
Sa Tuyền bái tạ.”
Đoàn Hàn Chi mang theo tâm tình sợ hãi mở thư, trên giấy là bài văn sinh động với cách hành văn non nớt nhưng chứa chan tình cảm chân thành tha thiết. Tiểu cô nương mới học năm hai trung học đã dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng, miêu tả cho chúng ta một câu chuyện xưa như vậy:
Hết thảy đều kết thúc, chuyện xưa hạ xuống bức màn của nó. Trải qua rất nhiều gian nan khốn khổ, nam chính rốt cuộc thành công, giết chết nhân vật phản diện boss, nhân dân thế giới nhiệt liệt hoan hô cùng vỗ tay. [Đoàn Hàn Chi: Nhân dân thế giới? Hoan hô cùng vỗ tay?]
Nam chính rốt cuộc đã trở thành anh hùng trong mắt mọi người. Không đếm được số cô nương muốn gả cho hắn, không đếm được số người muốn đem con gái gả cho hắn. [Đoàn Hàn Chi: Hai câu này không phải đều là cùng một ý sao?]
Thế nhưng, anh hùng của chúng ta lại sầu não không vui. Không biết bắt đầu từ lúc nào, hình ảnh nhân vật phản diện boss từ trong cơn mưa to ngã xuống cứ một lần lại một lần xuất hiện trong mộng của hắn. Tâm tình hắn từ khủng hoảng khiếp sợ, tay chân luống cuống chậm rãi phát triển thành áy náy bất đắc dĩ, sau đó là hoài niệm sâu sắc. Hắn bắt đầu nhớ lại bờ mi thật dài, thanh âm hoa lệ, cả cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ tươi của nhân vật phản diện boss. [“…..” Đoàn Hàn Chi kiềm lòng không được sờ sờ khóe miệng còn dính vụn bánh mì bữa sáng của mình.]
Hắn ý thức được, chính mình vẫn luôn đem chuyện đánh bại nhân vật phản diện boss làm mục tiêu, cho nên cuộc đời hắn chỉ vì nhân vật phản diện boss mà sống, trong mắt hắn từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình nhân vật phản diện boss, ở thời điểm hắn còn chưa nhận ra, kỳ thật hắn đã yêu thương nhân vật phản diện boss rất nhiều. [Đoàn Hàn Chi ngón tay run rẩy lấy điếu thuốc ra, nhưng thế nào cũng không châm được lửa.]
Thế nhưng, tất cả đã không còn kịp nữa rồi. Người hắn yêu thương kia, đã bị hắn tự tay giết chết.
Anh hùng một lần lại một lần ép buộc bản thân hồi tưởng lại hết thảy những thứ liên quan đến nhân vật phản diện boss. Giữa bọn họ vốn không có nhiều lần gặp gỡ, chỉ có đôi chút mảnh kí ức vụn vặt, tựa như mỗi chi tiết cùng mỗi góc độ khi nhân vật phản diện boss mỉm cười.
Hóa ra y xinh đẹp như vậy, anh hùng nghĩ. Mạnh mẽ như vậy, kiêu ngạo như vậy, xinh đẹp đến mức khiến người ta thần hồn điên đảo.
Anh hùng ngồi trên vách núi, lệ rơi đầy mặt, tim đau như bị dao cắt.
Hắn nhớ lại ngày đó, chính mình bị trói vào cột đá, nam nhân đáng chết kia đứng ở bên cạnh, nói với hắn y từng có một giấc mộng cùng người y yêu nhất ngắm hoàng hôn.
Thời điểm ấy, anh hùng lại phẫn nộ trả lời: Ai nguyện ý cùng ngươi ngắm hoàng hôn, vương bát đản!
Người kia chỉ thản nhiên mỉm cười, không tức giận, cũng không phản bác.
Đó là lần cuối cùng bọn họ cùng nhau ngắm mặt trời dần dần lặn xuống, khắp thế giới đều ngập trong ráng chiều, phảng phất như chính giọt nước mắt của anh hùng. Hắn tình nguyện trả giả hết thảy, thậm chí cả sinh mệnh để đối lấy cơ hội trở về ngày đó, cho dù chỉ có thể nhìn thấy một cái liếc mắt của nhân vật phản diện boss, cho dù chỉ nhìn thấy một nụ cười lãnh đạm, cho dù chỉ một giây…
Nhưng mà hắn không còn cơ hội…
“Giấc mộng lớn nhất cả đời ta, chính là cùng người mình yêu cùng nhau lặng lẽ ngắm hoàng hôn…” Anh hùng ngồi trong gió đêm hiu quạnh, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, “Thế nhưng, giấc mộng này lại không có ngày trở thành hiện thực.”
Hai mươi phút sau, Vệ Hồng một bên duỗi người một bên từ phòng ngủ trên lầu bước xuống, mới chuẩn bị tràn đầy sức sống nhào đến chỗ Đoàn Hàn Chi đòi nụ hôn chào buổi sáng, lại đột nhiên giật mình: “Đạo diễn Đoàn, anh không sao chứ?”
Đoàn Hàn Chi nằm sấp xuống mặt bàn, dùng sức lau lau hốc mắt đỏ bừng của mình: “A, không, không có gì đâu… Tôi chỉ… chỉ là bị ngược mà thôi…”
*****
Bộ phim mới dự tính công chiếu lần đầu cho sinh viên điện ảnh. Vì muốn tạo thanh thế cho bộ phim, đạo diễn Đoàn Hàn Chi cùng nam nữ chính nam nữ phụ và toàn thể nhân viên đoàn phim đã đến tham dự buổi tiệc đêm chúc mừng.
Buổi công chiếu tạo nên chấn động khủng khiếp — ngoài ý muốn chính là, cảnh quay “tuyệt đỉnh hoàng hôn” được chiếu trên mạng vố số lần lúc này lại được đám đông không ngừng lặp đi lặp lại, rất nhiều nữ sinh một bên một bên giữ chặt chiếc khăn tay hồng nhỏ nhắn thấm đẫm nước mắt, một bên đi theo nhân vật phản diện boss, trăm miệng một lời lẩm nhẩm lời thoại: Ta từng có một nguyện vọng không muốn để người khác biết, chính là hy vọng người ta yêu nhất có thể cùng ta đón hoàng hôn.
Lại có nhiều nữ sinh khóc lóc đến mức thở cũng thở không nổi: Giấc mộng lớn nhất cả đời ta… giấc mộng không có ngày trở thành hiện thực…
Vệ Hồng bị cưỡng ép giấu đi cái đuôi lông xù, bắt buộc phải trói mình trong bộ tây trang màu đen, quy quy củ củ ngồi vào vị trí dành cho khách quý. Thấy một màn như vậy, hắn khó hiểu chọt chọt Đoàn Hàn Chi: “Đạo diễn Đoàn, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Những người này đều bị sao vậy, tại sao lại khóc?”
Đoàn Hàn Chi không trả lời.
“Đạo diễn Đoàn?” Vệ Hồng quay đầu, “Đạo diễn Đoàn? …Ai da!? Đạo diễn Đoàn, anh không sao chứ?”
Đoàn Hàn Chi một tay chống trán, lệ rơi đầy mặt, suy yếu không chịu nổi úp sấp xuống tay vịn ghế sôpha bằng da. Sa Tuyền luống cuống tay chân giúp y vỗ lưng thuận khí: “Đạo diễn Đoàn anh bình tĩnh một chút, không phải sự thật đâu! Là do em họ tôi viết bậy bạ thôi! Anh bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút đi! Sẽ có người cùng anh cả đời ngắm hoàng hôn mà…”
***
Buổi công chiếu tối đó thu được thành công rất lớn, rất nhiều sinh viên bước lên sân khấu tặng hoa lẫn xin chữ ký diễn viên, tạo ra tình cảnh chen lấn ngạt thở. Tiếng người ồn ào, ánh sáng đèn huỳnh quang lóe lên như sóng biển… sân khấu trường đại học cơ hồ bị tiếng hoan hô cùng vỗ tay nhấn chìm.
Cho đến giờ, Vệ Hồng đối với những yêu cầu chụp ảnh chung hay xin chữ ký không hề từ chối, bất quá điều quái dị chính là lần này có rất nhiều người yêu cầu hắn cùng Đoàn Hàn Chi chụp ảnh chung với nhau, sau đó còn muốn cả hai cùng ký tên –ký ở vị trí chính giữa tấm ảnh được khoanh tròn = =
Đoàn Hàn Chi không biết vì cái gì, thế nhưng cảm xúc quá mức kích động, thời điểm đứng dậy thiếu chút nữa đã ngã nhào — trời biết y vì cái gì cảm xúc quá mức kích động. Phải biết rằng lão yêu quái này hơn hai mươi năm qua dày công tu luyện đến mức thượng thừa, ngay cả trời có sập xuống cũng không thể nào khiến làn da hoàn hảo của y chịu chút nào sứt mẻ.
Vệ Hồng thấy y thật sự mệt mỏi liền khuyên y vào phòng nghỉ ngơi đôi chút, thế nhưng Đoàn Hàn Chi không biết đã bị trúng tà gì, lại cứ kiên trì chụp ảnh chung với mấy cô nương khóc lóc. Vì thế, Vệ Hồng chỉ có thể đem y nửa dìu nửa ôm, dưới ánh chớp đèn thay phiên nhau lóe lên, kiên trì hơn một tiếng đồng hồ. Trong khoảng thời gian đó, anh bạn Vệ Hồng đáng thương của chúng ta còn nghe thấy không ít đoạn đối thoại quái dị: “Kì thật các ngươi chiến đấu với nhau, chính là vì các ngươi yêu nhau a!” “Đạo diễn Đoàn, anh vẫn là sống lại đi, âm dương cách biệt thật sự là quá ngược a!” “Đạo diễn Đoàn, tôi dự định sẽ viết tiếp tác phẩm đồng nghiệp văn kia, khi nào xuất bản anh có thể ký tên không?” “Đạo diễn Đoàn, nhớ rõ phải HE nha!”
“…” Vệ Hồng rốt cuộc nhịn không được, quay đầu hỏi Đoàn Hàn Chi: “Đạo diễn Đoàn, rốt cuộc anh đã làm gì hả?”
Đoàn Hàn Chi một bên cùng các cô nương gắt gao bắt tay, một bên mặt không đổi sắc trả lời Vệ Hồng: “Cút qua chỗ khác đi, không liên quan tới cậu.”
Vệ Hồng ôm đuôi, lặng lẽ khóc thầm chạy đến góc tường vẽ vòng tròn.
…Xa xa dưới sân khấu, Quan Tĩnh Trác toàn thân mặc tây trang màu đen, trầm mặc không lên tiếng đứng ngoài cửa.
Khắp nơi đều là dòng người reo hò nhộn nhịp, trên màn hình lớn hiện lên danh sách diễn viên cùng thanh âm ca khúc chủ đề, tiếng nhạc ngân nga vang vọng.
Luồng ánh sáng rực rỡ kia chiếu rọi lên khuôn mặt khắc sâu của anh, phản xạ ra bóng ma mơ hồ không rõ.
“Quan tổng không đến chào hỏi một tiếng sao?” Hoa Cường đứng phía sau anh, cúi thấp người.
Quan Tĩnh Trác lắc đầu, “Không cần.”
“Nhưng mà…”
“Hơn mười năm rồi… hôm nay dĩ nhiên là ngày tôi thấy cao hứng nhất.” Quan Tĩnh Trác ngẩng đầu lên, tựa hồ vừa dỡ xuống tảng đá lớn, chậm rãi thở nhẹ một tiếng: “Dĩ nhiên là ngày tôi thấy nhẹ nhõm nhất.”
“Chuyện năm đó, ngài không dự tính giải thích rõ ràng với đạo diễn Đoàn?”
“Tôi hy vọng y cả đời cũng không biết.” Quan Tĩnh Trác xoay người, thân thể khuất trong bóng tối nhưng đáy mắt lại lóe lên tia sáng ấm áp, “Tôi hy vọng y trọn đời trăm năm hạnh phúc, vui vẻ bình an như bây giờ.”
Hoa Cường thở dài. Lúc này, di động trong túi quần hắn đột nhiên reo lên, vừa nhìn chính là số của trợ lý, “Trong hậu trường có chuyện tìm tôi, tôi phải đi đây.”
“Đi đi. Nhiều năm như vậy thay tôi ở bên cạnh y, cậu đã vất vả rồi.”
Hoa Cường mạnh mẽ gật đầu một cái, “Đã nhận tiền thì phải giúp người hóa giải âu lo, đây là chuyện tôi nên làm. Huống hồ, đạo diễn Đoàn đối xử với tôi rất tốt.”
Hắn vừa muốn bước đi, Quan Tĩnh Trác lại đột nhiên gọi hắn: “Chờ một chút.”
Hoa Cường có chút khó hiểu dừng bước.
“Chi phiếu tôi để trong hậu trường.” Quan Tĩnh Trác ho khan một tiếng, bước về phía cửa lớn, “Tiền tôi rút ra từ công ty bên Mỹ, cậu cứ nói với Hàn Chi đây là do anh hai tôi đầu tư thêm thì được rồi.”
Anh mỉm cười rất nhẹ, hầu như không thể nhận ra, thanh âm rất nhanh tan biến trong ngọn gió đêm: “…Như vậy, phần ba bộ phim của bọn họ có thể có tiền vốn dư dả một chút…”
Buổi lễ công chiếu đến rất khuya mới kết thúc.
Thời điểm ra về, trời đầy sao sáng, gió đêm như nước.
Đoàn Hàn Chi đã uống hơi nhiều, toàn thân mang theo mùi rượu, ý thức hỗn loạn. Vệ Hồng dìu y lên xe, sắp xếp ổn thỏa cho y rồi mới xoay người ngồi xuống ghế lái. Hắn biết Đoàn Hàn Chi uống rất nhiều, dù sao cũng sẽ cần người lái xe chở về, cho nên suốt buổi tiệc hắn một giọt rượu cũng không dám đụng tới.
Vệ Hồng vừa thắt dây an toàn xong, đột nhiên nghe được giọng nói tỉnh táo mười phần, không mang theo men say của Đoàn Hàn Chi: “Doanh thu phòng vé phần ba chia hoa hồng cho Quan gia một phần, phần còn lại gởi vào tài khoản của Quan Tĩnh Trác.”
Vệ Hồng ngẩn người: “Hả?”
Đoàn Hàn Chi nói: “Cậu nhớ phải nhắc tôi.”
Vệ Hồng không hiểu rõ lắm, nhưng hắn vẫn nghiêm túc gật đầu, “Ừ, được!”
Đoàn Hàn Chi thản nhiên mỉm cười, quay đầu đi.
Vệ Hồng khởi động máy, nhưng không lập tức nhấn chân ga. Sau một lúc lâu chần chừ muốn nói lại thôi, khó khăn lắm mới lấy đủ dũng khí, hắn dùng vẻ mặt thấy chết không sợ quay về phía Đoàn Hàn Chi: “…Hàn Chi!”
“Sao?”
“Hoàng… hoàng hôn ngày mai… cùng đến Hương Sơn đi!”
“…Hả?”
“Chờ chúng ta quay phim xong, hoàng hôn mỗi ngày đều đến Hương Sơn!” Vệ Hồng mặt đỏ tai hồng, “Hoàng hôn ở Hương Sơn rất đẹp, ngắm cả đời đi!”
Đoàn Hàn Chi nhìn hắn cả nửa ngày, sau đó mới phì một tiếng bật cười.
Vệ Hồng mặt càng đỏ hơn, cơ hồ sắp sửa phun máu. Hắn nhanh chóng đạp mạnh chân ga, chiếc Hummer gào thét phóng như bay ra ngoài đường lớn, thanh âm lắp bắp lập tức tan biến trong gió.
“Hàn Chi, thật ra từ lâu tôi đã cái kia… cái kia kia nữa… đặc biệt đặc biệt thích anh.”
“Ừ.”
“Ngày đó, thời điểm anh dùng quy tắc ngầm với tôi, tôi đặc biệt kích động.”
“Ừ.”
“Anh phải dùng quy tắc ngầm với tôi cả đời.”
“Ừ… H-Hả??”
“Lão… lão tử cam tâm tình nguyện! Lão tử nguyện ý bị anh dùng quy tắc ngầm! …Anh anh anh, anh biết không? Lão tử con mẹ nó yêu anh!”
Dòng xe cộ rộn ràng nhốn nháo đan xen những ngọn đèn mê ly, từ xa nhìn lại giống như những ngọn hải đăng trong nước lũ, trôi về phía mỗi ngôi nhà.
“Ừ, tôi biết.”
Không trung bị ánh đèn thành phố chiếu rọi luồng sáng rực rỡ, một vầng trăng tròn treo tại chân trời.
Bóng đêm sâu thẳm.
Vạn gia thắp đèn, một mảnh huy hoàng.
Hết
Danh sách chương