Sau khi Lục Diêu trở lại trường thì vẫn như trước đây đi học bình thường.

Chuyện quyền giám hộ chuyển dời dường như không hề ảnh hưởng tới cuộc sống học tập thường ngày của y.

Thậm chí, sau khi Osiris đưa y về trường xong cũng không liên hệ y nữa, khiến Lục Diêu rất hài lòng.
Tuy thẻ ID thân phận của Isis đã trở lại trong tay, nhưng y chỉ để nó trong ngăn tủ trống, không hề dùng đến.
Mà chip trí năng trung tâm của Ánh Trăng lại bị y cắm trên một người máy gia dụng cấp thấp được y cải tạo.

Người máy gia dụng bây giờ có vẻ ngoài rất giống với con người.

Lục Diêu cố ý lựa chọn người máy kiểu cũ còn rất cồng kềnh này cho Ánh Trăng, công năng đơn nhất, ngay cả giọng đều là âm thanh điện tử cổ xưa, không hề có ngữ âm ngữ điệu như người máy bây giờ.
Điều đó khiến Ánh Trăng tủi thân kinh khủng, mỗi ngày nhìn thấy y trở về, nó sẽ lượn quanh phòng y, tủi thân tố cáo, hy vọng Lục Diêu có thể tha thứ cho nó.

Nó thà không có thân thể, chứ không muốn ở bên trong cái vỏ này.

Nhưng mặc kệ Ánh Trăng kêu khóc thế nào đi nữa, Lục Diêu hoàn toàn không hề có ý định đổi thân thể cho nó.
Tuy sau lần tạm biệt lúc trước, Osiris vẫn chưa liên hệ lại với y.

Nhưng chỉ cần Lục Diêu đăng nhập cộng đồng tin tức trên tinh võng, y vẫn sẽ thấy được những tin tức liên quan tới Osiris.
Vốn Isis chỉ coi Osiris là một đối thủ có lực lượng ngang nhau.

Nhưng giờ sau khi y biến thành Lục Diêu, Osiris lại nói những lời đó với mình.

Dù tố chất tâm lý Lục Diêu có tốt thế nào chăng nữa, vẫn khó tránh khỏi chấn động.

Cho nên mỗi lần nhìn thấy tên hoặc là hình chiếu của Osiris, y đều cảm thấy khá là xấu hổ.
Hồi trước y với Osiris quen biết nhiều năm, y tự cho rằng mình là một người có sức quan sát nhạy bén, thế mà cũng chả nhìn ra được tình cảm của Osiris dành cho mình.


Nó khiến y hoài nghi, rốt cuộc do Osiris che giấu quá tốt hay do y không quá nhạy bén về phương diện này.

Lục Diêu ngẫm lại tất cả mọi tình tiết khi gặp mặt Osiris, y cho ra kết luận: Osiris che giấu quá tốt.

Như lúc trước bọn họ ở riêng với nhau, Osiris vẫn luôn trưng bộ mặt poker, hiếm khi có nụ cười nào.
Vốn bởi vì vấn đề tài chính, Lục Diêu tính qua vài năm nữa kiếm đủ tiền rồi mới bắt tay chế tạo lại Ánh Trăng.

Nhưng bây giờ thẻ ID thân phận đã về lại trong tay mình, y không còn mối bận tâm về tài chính nữa rồi.

Cộng thêm trận thi đấu với Gurner Orens đã khiến y nổi danh.

Tên tuổi y thậm chí vượt qua cả Gurner Orens.

Rất nhiều người đều cho răng y có thiên phú về phương diện cơ giáp, chỉ vì khiêm tốn không tuyên truyền, cho nên mới không ai biết.

Hơn nữa, trên tinh võng có xuất hiện tin đồn, nói Lục Diêu là đệ tử của một đại sư nào đó, chỉ bởi vì đại sư đó khiêm tốn, nên bản thân y cũng khiêm tốn theo, thế nên tên tuổi mới không truyền ra ngoài.
Về tin đồn này, rất nhiều người đều đang suy đoán rốt cuộc là vị đại sư nào.

Phải biết rằng, thiết kế sư cơ giáp được xưng là đại sư ở tinh hệ chòm sao Thần Anh rất ít.

Người có tâm thậm chí điểm tên từng đại sư một, nhưng người phù hợp với điều kiện lại rất ít.

Bởi vì mấy đại sư này đều có đệ tử công khai, cho nên sẽ không xảy ra tình huống không công khai một mình Lục Diêu.
Cũng có số ít người đoán rằng Lục Diêu phải chăng là đệ tử của đại sư cơ giáp Asics thần bí.

Nhưng lời suy doán này vừa ra đã bị đám người chế giễu.
Mấy lời đồn đại bên ngoài tất nhiên cũng truyền tới tai Lục Diêu, nhưng y không thèm để ý.

Y thậm chí còn cảm thấy mấy lời đồn này rất có lợi cho y.

Bởi người khác sẽ không còn nghi ngờ kiến thức thiết kế cơ giáp của y từ đâu ra nữa.
Lúc y nhận lời khiêu chiến của Gurner, y đã nghĩ xong lời giải thích cho vấn đề này rồi.

Đó là công bố chuyện sư phụ của y là Asics.

Asics chính là Isis, không ai có thể hiểu y hơn chính bản thân mình, cho nên y không hề lo lắng mình sẽ bị vạch trần.

......
"Diêu Diêu, cậu nghe được tin tức rồi chứ?"
Lục Diêu bưng một ly nước đang định trở về phòng, Brian hưng phấn từ bên ngoài ký túc xá vọt vào.
Lục Diêu dừng lại, nhìn về phía Brian: "Chuyện gì?"
"Giải thi đấu Sain lần này, có tin đồn Nguyên soái Osiris cũng sẽ là một trong những trọng tài!" Brian dừng trước người Lục Diêu, vì chạy quá nhanh nên đang thở hổn hển.
"Giải thi đấu Sain?" Lục Diêu hỏi: "Là cái gì?"
"Cậu không biết cả giải thi đấu Sain cơ á, cậu có phải là người Liên Bang không?" Brian kinh ngạc trợn to hai mắt.
Lục Diêu: "..." Y trước đó quả thật không phải người Liên Bang.
Thấy Lục Diêu thật sự không biết, Brian lập tức giải thích: "Giải thi đấu Sain là một trận đấu lớn do các học viện quân sự trong top 30 ở Liên Bang cùng nhau tổ chức, 3 năm 1 lần.

Giải đấu này đã có hơn 120 năm lịch sử rồi.

Mỗi một trường học đều sẽ lựa chọn ra một đoàn đội tinh anh để tham gia thi đấu.

Địa điểm thi đấu thì sẽ luân phiên.

Lần nay đúng lúc đến lượt trường của chúng ta."
Lục Diêu gật đầu, bày tỏ mình hiểu rồi.


Y hỏi: "Vậy thi cái gì?"
Brian dùng bàn tay quạt gió cho chính mình, sau đó nói tiếp: "Đây chính là trọng điểm mà tớ muốn nói."
Brian thở phào một cái, nói: "Giải thi đấu Sain tuy nói cũng được xem là thi đấu cơ giáp, nhưng rất khác với mấy cuộc thi đấu cơ giáp khác."
Cậu ta vừa nói vừa ngồi phịch lên sô pha, cởi áo khoác, tiện tay cầm lấy một quả táo trên bàn lên bắt đầu gặm.

"Giải đấu Sain tập trung vào đoàn đội và toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối.

Cũng chính là nói, tất cả cơ giáp tham gia giải đấu Sain đều phải là do thành viên trong đội đó tự mình thiết kế.

Sau đó thành viên trong đội sẽ điều khiển cơ giáp chiến đấu với người khác.

Giải đấu chia thành 2 phần, đấu đơn và đấu đoàn đội.

Đấu đơn chính là 1Vs1, đoàn đội là 3Vs3.

Thực chất thì thi đấu 1Vs1 là thi đấu kỹ năng điều khiển, đoàn đội thì là thi đấu trình độ chỉ huy và năng lực hợp tác đoàn đội."
"Mỗi một đội đều có quy định về số người chứ?" Lục Diêu lên tiếng hỏi.
Brian dùng sức gật đầu, "Đúng vậy, mỗi đội ít nhất sẽ có 4 người, nhiều nhất không được vượt quá 10 người."
Dựa theo quy định của kiểu thi đấu này, 4 người đúng là số lượng thấp nhất.

Bởi vì cần phải có 3 người tham gia đấu đội, mà đấu đơn có thể chọn một người khác, hoặc là chọn 1 trong 3 người đó tham gia.

Cho nên cần phải có ba người điều khiển cơ giáp trở lên.
Mà trong đội còn cần phải có thêm một thiết kế sư cơ giáp.

Tuy nói cũng có người điều khiển cơ giáp hiểu biết về thiết kế cơ giáp, nhưng mỗi người đều có sở học riêng, người có thể cùng lúc thông thạo thiết kế cơ giáp hơn nữa có thể điều khiển cơ giáp xuất sắc, dù ở học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang cũng khó tìm được mấy người, chứ đừng nói đến là những trường học khác.

Cho nên mỗi đội đều có thiết kế sư cơ giáp riêng.

Nhưng là một học sinh, dù có xuất sắc thế nào cũng rất khó trong khoảng thời gian ngắn được quy định, thiết kế chế tạo ra những cơ giáp riêng biệt cho những người điều khiển cơ giáp khác nhau được.

Thế nên về cơ bản thì số lượng thiết kế sư đều được quyết định dựa vào số lượng người điều khiển cơ giáp.

Mỗi một thiết kế sư chỉ chuyên thiết kế cơ giáp cho một người điều khiển cơ giáp.
"Theo lời cậu nói, trong trận thi đấu này, vị trí của thiết kế sư cơ giáp rất quan trọng nhỉ." Lục Diêu nghe Brian nói xong, nhanh chóng cho ra kết luận.
"Có thể nói vậy." Brian vứt hạt táo vào trong thùng rác, nói: "Nếu thiết kế sư cơ giáp đội nào có thể thiết kế ra được cơ giáp có cấp bậc nghiền ép cơ giáp của đội đối thủ thì có thể xem như thắng được một nửa rồi.

Nhưng nếu người điều khiển của đối phương có năng lực mạnh, có thể vượt cấp chiến đấu, vậy thắng bại vẫn chưa biết trước được."
Cậu ta nói xong, lại í một tiếng, sau đó ánh mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào Lục Diêu: "Diêu Diêu, tớ cho rằng trận đấu lần này, đội trường chúng ta đoán chừng sẽ có cậu đấy."
"Tôi không có hứng thú với giải đấu này." Lục Diêu uống một ngụm nước, nói.
"Nhưng nó liên quan tới vinh dự của trường mà." Brian chống cằm suy tư, nói: "Bởi vì trường chúng ta năm nào cũng đứng nhất, nên là phải tiếp tục giữ vững vị trí.

Bởi vì chỉ cần thất bại một lần, chắc chắn sẽ bị trường khác chê cười.

Tuy thực lực của trường chúng ta rất mạnh, nhưng người tài giỏi ở những trường khác cũng rất nhiều.

Cho nên mỗi một lần thi đấu, trường chúng ta đều sẽ chọn ra người xuất sắc nhất."
Cậu ta nhìn về phía Lục Diêu, nói: "Diêu Diêu, tài năng thiết kế cơ giáp của cậu tài giỏi như vậy, nhất định sẽ được chọn trúng đó."
"Có thể từ chối không?" Lục Diêu cười hỏi.
"Điều này thì tớ không rõ." Brian nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu, "Chưa từng có tiền lệ này.

Bởi vì tất cả mọi người đều tranh muốn bể đầu để được vào đoàn đại biểu tham gia thi đấu, chưa từng có ai từ chối cả.

À..."
"Nếu mà thắng giải đấu, sẽ được nhận giải thưởng rất đặc biệt.


Tuy mỗi lần giải thưởng đều khác nhau, nhưng hầu như mỗi một phần thưởng đều khiến người ta động lòng không thôi.

Tớ nhớ giải thưởng của lần trước chính là trực tiếp thăng cấp quân hàm!" Brian kích động, nói: "Thiết kế sư cơ giáp nếu không có quân hàm, có thể đổi thành giải thưởng vật chất."
"Ừ." Lục Diêu thờ ơ đáp một tiếng.

Y quả thực chả có hứng thú, chỉ là không muốn cắt ngang sự hứng thú lúc này của Brian.
"Huống chi, trọng tài giải đấu Sain đều là người của quân bộ phái tới, cơ bản đều là cấp tướng cả!" Brian hưng phấn nói, "Có vài tướng quân sẽ thông qua giải đấu lựa chọn một vài học viên ưu tú, mời những người này gia nhập vào quân đoàn của họ.

Chuyện này nhanh hơn nhiều so với việc làm binh lính từ tầng thấp nhất từng bước một bò lên trên, có thể nói là một đường tắt.

Cho nên rất nhiều người chen vỡ đầu cũng muốn tham gia."
"Tôi không muốn vào quân bộ." Lục Diêu gọn gàng dứt khoát nói.
"Hả?" Brian không thể hiểu được, "Thiết kế sư cơ giáp cũng có thể vào quân bộ mà.

Nếu cậu không muốn vào quân bộ, thế tại sao lại chọn thi học viện quân sự?"
"Thích." Lục Diêu chỉ nói một chữ.
"Chỉ vì thích?" Brian không tin.
"Đúng vậy, chỉ có hai học viện là có hệ thiết kế cơ giáp, hơn nữa còn đều là học viện quân sự.

Nếu phải chọn 1 trong 2, tất nhiên phải chọn học viện nào tốt hơn rồi." Lục Diêu nói bậy bạ mà mặt không đỏ tim không đập nhanh.
"Không thể nào." Brian trợn mắt há mồm ngơ ngác nhìn Lục Diêu, "Chỉ vì như vậy?"
Lục Diêu gật đầu vẻ khẳng định.
"Được rồi." Brian đã không biết nên nói gì với Lục Diêu về chuyện này nữa.

Chỉ chốc lát sau, sự quan tâm của cậu ta đã chuyển đi, "Nghe nói lần này Nguyên soái Osiris sẽ làm trọng tài đó.

Nếu là thật, tớ đoán người muốn tham gia giải đấu lần này sẽ nhiều không đếm xuể, sợ là đám người đó sẽ điên mất."
Nếu là thật sự có thể thông qua giải đấu lần này lọt vào được mắt Nguyên soái, thì tiền đồ vô hạn rồi.
"Tin tức của cậu chính xác chứ?" Lục Diêu nói với vẻ nghi ngờ, "Tôi thấy Nguyên soái Osiris hẳn là sẽ không để ý đến mấy thứ này đâu." Với tính cách trước giờ của Osiris, hắn chắc hẳn sẽ thông tới tham gia náo nhiệt đâu.
"Tớ cũng không chắc lắm." Brian không dám khẳng định, "Nhưng mọi người đều đang lan truyền tin này, truyền như là chắc lắm ấy.

Dù sao thời gian diễn ra giải đấu không còn xa, đến lúc đó chúng ta tới hiện trường xem là biết ngay mà..." Brian đang nói, thì như chợt nhớ tới gì đó, sắc mặt thay đổi, hét lên thảm thiết: "Xong đời rồi! Ravey bảo tớ 3 giờ tới phòng huấn luyện chờ anh ấy!"
Lục Diêu nhìn thời gian: 3h10 phút.
"Ôi trời, Diêu Diêu, tớ đi đây, tạm biệt!" Brian cầm lấy áo khoác xông ra khỏi cửa, trong miệng còn lầm bầm: "Xong đời xong đời..."
Đưa mắt nhìn Brian rời đi xong, Lục Diêu lập tức trở về phòng.

Người máy gia dụng cấp thấp bị nhốt trong phòng -- Ánh Trăng vội vàng nhích bánh xe nhỏ dưới đáy đến gần Lục Diêu, giọng điện tử còn mang theo tiếng xẹt xẹt của dòng điện, "Chủ nhân chủ nhân, tôi biết sai rồi.

Đổi cho tôi một thân thể khác đi mà, hu hu hu."
Lục Diêu không thèm để ý nó.

Đúng vào lúc này, quang não của Lục Diêu rung lên, y cuối đầu nhìn quang não, là lời mời trò chuyện từ Elmo.

Lục Diêu trực tiếp nhấn từ chối yêu cầu..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện