Mặc dù Phương Ngữ Vi đã cho người điều tra tư liệu về Tiêu Dĩ Thư, nhưng dù sao tư liệu cũng chỉ là tư liệu, cô chưa từng thực sự tiếp xúc với Tiêu Dĩ Thư, có rất nhiều chuyện không nắm bắt được, cho nên cô phải tìm một cái cớ, nói là muốn tới thăm Lê Thiếu Văn đang bệnh tật nằm trên giường, còn muốn ở lại Lê gia một vài ngày để chăm sóc cho Lê Thiếu Văn.

Ở mặt ngoài, quan hệ giữa hai nhà vẫn rất tốt, chí ít thì trong mắt người ngoài cũng là không tồi, dù sao Lê gia cũng nợ Phương gia một ân tình mà, hai nhà còn có cả hôn ước gì đó. Lê Thiếu Văn và Lê Cẩn có không muốn để loại não tàn Phương Ngữ Vi này gả về nhà mình đến đâu, cũng không thể ngăn cản cô qua lại bình thường, không thì danh tiếng bên ngoài sẽ không dễ nghe.

Hai cha con đều rất ghét Phương Ngữ Vi, nhưng hai nhà không có xung đột gì trong việc làm ăn, vẻ hài hòa bên ngoài có thể duy trì được thì cứ duy trì tiếp, chỉ cần Phương Ngữ Vi không gả đến, thì những chuyện khác khó khăn mấy cũng nhịn được hết, cứ coi như có một người thân thích đáng ghét là được rồi.

Phương Ngữ Vi đến đây vào giờ ăn trưa, trước đó cũng không hề thông báo gì, lúc đến tận cửa nhà mới gọi điện thoại nói với mọi người trong Lê gia. Cô còn mang theo không ít hành lý, nói là nhớ chú Lê, muốn đến thăm, để làm trọn trách nhiệm của vãn bối.

Ban đầu, biết Phương Ngữ Vi đến, Lê Cẩn thực sự không biết phải nói gì, anh không muốn nhìn thấy Phương Ngữ Vi một tý tẹo nào, nghĩ đến chuyện từng bị ép buộc phải kết hôn với cô đã đau đầu, anh thật muốn gào lên với cô: Cô có thể cút xa được bao nhiêu thì mau cút ngay!

Có điều tình huống hiện thực không cho phép, Lê Cẩn chỉ còn biết nhẫn nhịn, lần này còn khó đối phó hơn cả đối thủ cạnh tranh trong công việc đấy.

“Anh Lê, đã lâu không gặp.” Phương Ngữ Vi vừa ra khỏi gara đã thấy Lê Cẩn đứng ở cổng đón mình, tâm tình tốt hẳn lên. Hôm nay cô ăn mặc hệt như thục nữ, khuôn mặt cũng được trang điểm nhẹ nhàng kết hợp với những đồ trang sức nhã nhặn, nếu chỉ nhìn diện mạo thì vẫn là cảnh đẹp ý vui: “Lần trước gặp nhau là vào lễ Giáng Sinh năm ngoái đó.”

“Ờ, đã lâu không gặp.” Lê Cẩn gắng gượng cong khóe miệng lên. Anh chỉ mong sao vĩnh viễn không phải gặp loại não tàn này, cho nên thái độ khá lãnh đạm, chỉ chào hỏi một câu rồi không nói nữa.

Phương Ngữ Vi cũng không quan tâm. Cô đã theo đuổi Lê Cẩn rất nhiều năm, đã tương đối quen thuộc với loại thái độ này của Lê Cẩn, huống chi cô cảm thấy, đàn ông có bản lĩnh chính là kiểu tư bản rất ngạo mạn, thái độ cao ngạo một chút cũng không có gì không tốt, chỉ có người cao ngạo như vậy mới xứng với mình!

Lê Cẩn đi đằng trước, đương nhiên anh không biết Phương Ngữ Vi đi theo sau đang nghĩ gì, anh đang nghĩ xem rốt cuộc Phương Ngữ Vi muốn ở đây mấy ngày.

“Anh Lê, em ngủ ở phòng nào vậy? Căn phòng trước đây còn không?” Hồi nhỏ Phương Ngữ Vi thường xuyên đi cùng cha mẹ đến Lê gia chơi, cũng có lúc ngủ lại ở đây, về sau vẫn luôn ở căn phòng khách ở phía đông trên tầng hai mỗi lần đến.

“Căn phòng đó vẫn còn, nhưng đã lâu không có ai ở, tôi cho người dọn dẹp một chút.” Nói xong, Lê Cẩn bảo người hầu đón tiếp Phương Ngữ Vi, anh thật sự không muốn nói thêm gì nữa với người phụ nữ này. Còn về căn phòng khách kia, đó là căn phòng khuất nẻo nhất trong Lê gia, hy vọng cô ta ở mấy ngày rồi đi, đúng là phiền chết mất.

Có điều ngay vào lúc Lê Cẩn chuẩn bị rời đi, ‘Cạch’ một tiếng, cửa phòng của anh mở, Tiêu Dĩ Thư đi ra, trong tay còn cầm bộ quần áo ngủ đêm qua.

Tiêu Dĩ Thư & Lê Cẩn & Phương Ngữ Vi: “…”

Trong một chốc, cả ba đều ngây người.

Tiêu Dĩ Thư hơi căng thẳng một chút, Phương Ngữ Vi chính là danh nhân của tầng lớp cao, cậu và Lê Cẩn kết hôn giả chính là vì cô. Đây là lần đầu tiên cậu gặp Phương Ngữ Vi, nghe nói tính tình của vị đại tiểu thư này không được tốt lắm, cậu “cướp” ngai vàng tổng tài phu nhân của cô, không phải người phụ nữ này muốn tìm đến cậu để gây phiền phức chứ? Lê Cẩn thì hoảng sợ, dáng vẻ này của Tiêu Dĩ Thư hiển nhiên là đang muốn cầm quần áo quay về phòng cậu. Chuyện hai người ngủ riêng không thể để lộ ra ngoài, nhưng ai cũng có thể biết, chỉ có người của Phương gia là không thể! Phương Ngữ Vi có biết đây là phòng của anh, nếu Tiêu Dĩ Thư sang phòng khác, nhất định sẽ bị cô nghi ngờ.

Lê Cẩn đành phải ra sức nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Dĩ Thư, hy vọng cậu đừng để lộ ra.

Đương nhiên đây cũng là lần đầu tiên Phương Ngữ Vi gặp Tiêu Dĩ Thư, trước đây cô chỉ xem ảnh cậu trong tư liệu, người thật trông có vẻ đẹp hơn trong ảnh một chút, nhưng cô không hề thấy người đàn ông này có mối uy hiếp đối với mình. Một gia đình dòng dõi như Lê gia dù sao cũng phải có người kế thừa, một người đàn ông không thể sinh con à, ha ha…

Lần này cô đến, ngoại trừ đến thăm dò Tiêu Dĩ Thư, một mục đích khác là để thử xem có cơ hội nào tiếp xúc thân mật với Lê Cẩn không. Ở ngoài thì có rất nhiều điều bất tiện, nhưng ở nhà Lê Cẩn thì tốt hơn nhiều, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, tất nhiên cũng chẳng cần tốn quá nhiều tâm tư để đối phó với tên họ Tiêu kia nữa.

Có điều hôm nay cô vẫn còn biết suy nghĩ một chút, tuy đã sớm biết trông Tiêu Dĩ Thư thế nào, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài được, làm ra vẻ thục nữ kinh ngạc nói: “Đây là anh Tiêu phải không?” Tính tình cô không tốt, nhìn Tiêu Dĩ Thư cũng thấy ngứa mắt, nhưng trên cơ bản ở trước mặt Lê Cẩn thì vẫn mang dáng vẻ dịu hiền.

Kỳ thật lúc cô còn nhỏ và còn đi học, cô không bao giờ phải giả bộ như vậy cả. Khi ấy Lê gia vẫn chưa phát đạt, sau này lúc mới theo đuổi Lê Cẩn cô vẫn ăn mặc sặc sỡ, trang điểm thật diễm lệ, nhưng sau một thời gian dài thì phát hiện, Lê Cẩn thích loại thanh lịch trang nhã một chút, đến lúc đó mới thay đổi phong cách. Đương nhiên, điều này cũng chỉ giới hạn trong những lúc gặp Lê Cẩn, cô còn cảm thấy mình làm vậy là vô cùng thông minh, đàn ông nào mà chẳng thích phụ nữ chỉ đặc biệt đối với mình, hưởng thụ cảm giác độc nhất vô nhị, động tâm cũng là chuyện sớm muộn.

“Chào Phương tiểu thư.” Tiêu Dĩ Thư mỉm cười chào hỏi.

“Anh biết tôi à?” Phương Ngữ Vi che miệng cười nhẹ.

“Đương nhiên, Phương tiểu thư nổi tiếng như vậy, tôi tin chỉ cần là người có chút hiểu biết đều không xa lạ về cô.” Tiêu Dĩ Thư nói mà chính cậu cũng nổi da gà, Phương Ngữ Vi nổi tiếng là bởi quan hệ nam nữ của cô cực kỳ rối loạn bừa bãi, đây là chuyện ai ai cũng biết mà.

“Tiểu Thư, sao em lại ra ngoài, mới khỏi bệnh thì nghỉ ngơi cho tốt. Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, quần áo thay ra cứ để trong phòng tắm là được, sẽ có người tới thu dọn, em không cần phải mang xuống dưới cho bọn họ giặt đâu.” Lê Cẩn bước nhanh đến ôm vai Tiêu Dĩ Thư, kéo cậu vào phòng ngủ của mình, lúc đóng cửa thì nói với Phương Ngữ Vi. “Tôi và Tiểu Thư có chuyện muốn nói, không nói chuyện với cô nữa. Cô thu dọn đồ đạc xong thì xuống tầng, cũng sắp đến lúc ăn trưa rồi.”

Phương Ngữ Vi: “…” Cô mới nói hai câu với Tiêu Dĩ Thư thôi mà.

Thôi bỏ đi, nếu đã sống chung nhà, sau này thể nào cũng có thời gian, không cần vội, cứ từ từ là được.

Tiêu Dĩ Thư chỉ biết ngây ra để mặc cho Lê Cẩn kéo vào phòng, cửa đóng rồi cậu mới phản ứng lại: “Không phải em định giặt quần áo mà.”

“Đương nhiên anh biết không phải em định giặt quần áo.” Lê Cẩn kéo Tiêu Dĩ Thư ngồi xuống ghế. “Em nghe anh nói này, Phương Ngữ Vi muốn đến ở trong nhà chúng ta một thời gian, chúng ta không thể để cô ta nhận ra sơ hở.”

Tiêu Dĩ Thư chưa thể phản ứng ngay được: “… Cho nên?”

“Cho nên em phải tiếp tục ở cùng phòng với anh.” Đây là chuyện mà Lê Cẩn vừa phát hiện ra, đột nhiên anh cảm thấy Phương Ngữ Vi đến đây ở là quá tuyệt vời! Cảm ơn ông trời nhá!

Tiêu Dĩ Thư: “…” Hả?

Hả?!!!

__Hết__
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện