Phương Ngữ Vi hỏi về vấn đề mối tình đầu, là muốn tạo khoảng cách giữa Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư, nhưng hiển nhiên kế ly gián của cô không thành công.
Tiêu Dĩ Thư vẫn tiếp tục trầm mặc, bởi vì thật ra cậu có mối tình đầu hay không chẳng có liên quan gì đến chuyện kết hôn cả, vốn chỉ là ngụy trang thôi mà, chuyện quá khứ căn bản chỉ là râu ria.
Ngược lại là Lê Cẩn, anh như sắp bùng nổ tới nơi. ‘Rầm!’ một tiếng, anh đập mạnh tay xuống bàn, khiến cả Tiêu Dĩ Thư và Phương Ngữ Vi đều giật mình.
“… Lê Cẩn?” Tiêu Dĩ Thư vội vàng giữ chặt bát canh gà vừa được múc. Lê Cẩn dùng lực quá lớn, suýt nữa thì bát canh gà bị đổ.
“Anh Lê…” Phương Ngữ Vi thấy Lê Cẩn tức giận như vậy thì muốn giải thích.
“Cô câm miệng!” Lê Cẩn nổi cơn tam bành, người phụ nữ này bị làm sao vậy, nhất thiết phải để Tiểu Thư nhớ đến cái tên Chung Khải kia sao! “Đây là chuyện cô nên hỏi à? Gia giáo của cô đâu? Hỏi vợ chồng người ta vấn đề này, có phải cô không muốn chúng tôi sống tốt không?”
“Không phải không phải! Em không có ý đó, em chỉ tò mò thôi, em không có ý gì khác!” Phương Ngữ Vi sợ hãi, đây là lần đầu tiên Lê Cẩn chỉ thẳng vào mũi cô mà nổi nóng như vậy.
“Đây là chuyện có thể tùy tiện tò mò hả? Cô có cần tôi cho người vác loa đi rêu rao khắp nơi về chuyện của cô với bạn trai hiện tại và tất cả đám bạn trai trước kia của cô không?” Lê Cẩn thật sự tức không chịu được. Bây giờ, điều mà anh lo lắng nhất chính là Tiêu Dĩ Thư không quên được Chung Khải, hiện tại rõ ràng không khí đang tốt như thế, người phụ nữ này còn đứng giữa phá hỏng! “Anh Lê, anh nói gì vậy, em làm gì có bạn trai nào.” Phương Ngữ Vi trưng ra vẻ mặt oan ức đáng thương. “Đó chỉ là mấy tin vớ vẩn thôi, em chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm với bạn bè, căn bản không có chuyện gì hết, tất cả đều do đám săn tin viết bài linh tinh thôi. Anh cũng biết mà, đám săn tin chính là như vậy đấy, không phải anh cũng thường xuyên có scandal sao, rõ ràng đều là giả, đám săn tin lại nói y như thật ấy.”
“Có thật hay không trong lòng cô tự biết rõ!” Lê Cẩn nói thầm trong lòng, cô làm tôi khó chịu, đừng trách tôi không giữ thể diện cho cô, những cái hay thì cô không nói, sao cứ nhất định phải gây thị phi hả!
“Anh Lê, anh nghe em giải thích, mấy người đó thật sự không phải bạn trai em đâu!” Phương Ngữ Vi bất chấp vẻ mặt phẫn nộ của Lê Cẩn, cô liều mạng giải thích, chỉ sợ Lê Cẩn hiểu lầm mình. “Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, em là người thế nào anh còn không biết rõ sao?”
Được rồi, thật ra cũng không phải hiểu lầm, mấy tin tức kia trên cơ bản đều là sự thật, nhưng tuyệt đối cô không thể thừa nhận trước mặt Lê Cẩn được! Nếu thừa nhận, sau này cô còn có tương lai gì nữa chứ!
“Tự cô ăn đi. Nếu không muốn ở đây, tôi bảo bác Phương đón cô về nhà, tôi tin cô vẫn còn rất nhiều bạn bè muốn nói về vấn đề yêu đương với cô. Tôi và Tiểu Thư về phòng trước!” Nói xong, Lê Cẩn kéo Tiêu Dĩ Thư ra khỏi nhà ăn, anh đã tức no bụng rồi.
Tiêu Dĩ Thư bị kéo đi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bát canh gà: “…” Em còn chưa ăn hết canh gà mà, hơn nữa em vẫn chưa ăn no! Cậu có phần trách cứ, anh không muốn ăn thì thôi, em muốn ăn mà, người phụ nữ này muốn nói gì thì cứ để mặc cô ta nói, anh cứ coi như gió thoảng bên tai là được, sao phải vì cô ta mà không ăn cơm, có lỗi với bản thân lắm đấy.
Phương Ngữ Vi nhìn hai người rời đi mà uất nghẹn vô cùng, rõ ràng mình muốn làm Lê Cẩn có thành kiến với Tiêu Dĩ Thư, nhưng không hiểu tại sao lại tự chuốc họa vào mình, đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo. Trong lòng cô lại nghĩ, tên họ Tiêu này quả đúng là thủ đoạn cao siêu, có thể khiến Lê Cẩn bảo vệ anh ta như vậy! Đúng là loại người tâm cơ!
Cô biết những người giúp việc trong nhà ăn đều đang nhìn mình. Những người này trông thì có vẻ thành thành thật thật, nhưng không biết trong lòng đang chế nhạo mình như thế nào đây. Nhưng đây không phải nhà mình, dù cô muốn phát hỏa đến mấy cũng không thể tùy tiện phát hỏa, miễn cho Lê Cẩn ghét mình.
Ngoài mặt cô vẫn coi như không có chuyện gì, nhưng trong lòng thì căm hận không thôi, người hầu của Lê gia đúng là quá tệ, nghe thấy chủ nhân nói về loại chuyện này thì phải biết đường mà tránh mặt đi chứ, lại còn ngu ngốc cứ đứng ở đó, thật đúng là không có chút quy củ phép tắc nào cả!
Cô còn đang nghĩ rất xa, nghĩ đến sau này làm bà chủ ở đây, nhất định phải thay đổi thành những người biết quan sát mới được!
…
Đương nhiên Lê Cẩn biết Tiêu Dĩ Thư vẫn chưa ăn no, có điều bây giờ anh đang nổi cơn tam bành, thật sự không có cách nào để ngồi ăn cùng bàn với Phương Ngữ Vi được, vì thế lúc kéo Tiêu Dĩ Thư lên tầng còn dặn riêng cô giúp việc mang đồ ăn của hai người lên phòng. Hai người sẽ ăn ngay trong phòng ngủ, nhắm mắt làm ngơ đối với Phương Ngữ Vi.
“Được rồi được rồi, đừng tức giận, cô ta nói gì anh cứ tùy tiện nghe là được, không cần để trong lòng.” Tiêu Dĩ Thư hiếm khi thấy Lê Cẩn tức giận đến mức này, cũng hơi bị dọa, tuy danh tiếng bên ngoài của Lê Cẩn vẫn luôn là lạnh lùng vô tình, nhưng Lê Cẩn mà cậu biết thì rất ôn hòa, hôm nay thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Lê Cẩn thấy thái độ của Tiêu Dĩ Thư vẫn bình thản, không mảy may chịu ảnh hưởng từ mấy lời của Phương Ngữ Vi, có phần ngoài dự tính: “Em không để ý?”
“Để ý cái gì?” Tiêu Dĩ Thư rất khó hiểu.
“Cô ta nói đến cái…” Lê Cẩn không biết phải nói thế nào, anh thật sự không muốn nhắc đến Chung Khải trước mặt Tiêu Dĩ Thư.
“À, anh nói Chung Khải à.”
Tiêu Dĩ Thư chủ động nói ra, tim Lê Cẩn như treo tít trên cao.
“Không sao đâu. Em và anh ta đã chia tay lâu như vậy rồi, anh đừng lo lắng nữa.” Tiêu Dĩ Thư tưởng Lê Cẩn lo lắng cậu vẫn chưa thoát ra khỏi tổn thương về tình cảm, nói từ một phương diện nào đó thì đúng là vậy. “Trước đây em vẫn thấy khó chịu trong lòng, nhưng hôm qua gặp anh ta ở cuộc họp lớp xong thì phát hiện, thật ra cũng chỉ như vậy thôi, ban đầu thấy anh ta em hơi căng thẳng, nhưng sau đó thì không cảm thấy gì hết.”
“Bây giờ đã hoàn toàn buông bỏ rồi. Nghĩ cẩn thận lại, có lẽ tình cảm giữa em và anh ta cũng không sâu đậm đến vậy, cũng có thể vì chia tay lâu rồi, tình cảm phai nhạt, nói chung là gương vỡ khó lành, nước đổ khó hốt. Chuyện của em và anh ta đã là quá khứ, dù hiện tại có người nhắc tới, em cũng không cảm thấy khó chịu nhiều.”
“…” Lê Cẩn ngây ngốc, hóa ra em đã phớt lờ tên họ Chung kia rồi, vậy thì anh phải sầu não suốt nửa năm không dám ra tay với em rốt cuộc là để làm gì? “Em nói thật?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Tiêu Dĩ Thư buồn cười nói. “Chuyện này có gì phải lừa anh?”
Lê Cẩn sung sướng, không ngờ loại não tàn Phương Ngữ Vi kia cũng có chút tác dụng, chỉ trong thời gian một bữa cơm ngắn ngủi mà mình đã thăm dò được tình thế, quả đúng là thần trợ công!
Thôi bỏ đi, nếu đã vậy, để cô ta ở thêm mấy ngày là được, có lẽ sẽ có kinh hỉ nữa cũng nên.
Lê Cẩn bắt đầu não bổ về chuyện đồng sàng cộng chẩm tối nay ~
…
Sau khi ăn cơm trong phòng ngủ xong, Lê Cẩn vào thư phòng xử lý công việc, Tiêu Dĩ Thư đi ngủ trưa một giấc ngắn, sau đó thì lên tầng nói chuyện cùng Lê Thiếu Văn, rồi muốn đi dạo trong sân.
Sân của Lê gia không thể nói là sân, nói là vườn hoa thì đúng hơn, siêu cấp lớn, bây giờ thời tiết đang ấm dần, rất nhiều hoa đang nở. Tiêu Dĩ Thư rất thích hoa, cho nên thường xuyên trò chuyện cùng mấy người chăm sóc hoa, trước kia lúc cậu học đại học đã chăm sóc không ít hoa trong ký túc xá.
Có điều hôm nay xuất hiện chút ngoài ý muốn, cậu ra khỏi biệt thự đi được một lúc, đã bị người khác chặn lại.
Người này chính là Phương Ngữ Vi.
__Hết__
Tiêu Dĩ Thư vẫn tiếp tục trầm mặc, bởi vì thật ra cậu có mối tình đầu hay không chẳng có liên quan gì đến chuyện kết hôn cả, vốn chỉ là ngụy trang thôi mà, chuyện quá khứ căn bản chỉ là râu ria.
Ngược lại là Lê Cẩn, anh như sắp bùng nổ tới nơi. ‘Rầm!’ một tiếng, anh đập mạnh tay xuống bàn, khiến cả Tiêu Dĩ Thư và Phương Ngữ Vi đều giật mình.
“… Lê Cẩn?” Tiêu Dĩ Thư vội vàng giữ chặt bát canh gà vừa được múc. Lê Cẩn dùng lực quá lớn, suýt nữa thì bát canh gà bị đổ.
“Anh Lê…” Phương Ngữ Vi thấy Lê Cẩn tức giận như vậy thì muốn giải thích.
“Cô câm miệng!” Lê Cẩn nổi cơn tam bành, người phụ nữ này bị làm sao vậy, nhất thiết phải để Tiểu Thư nhớ đến cái tên Chung Khải kia sao! “Đây là chuyện cô nên hỏi à? Gia giáo của cô đâu? Hỏi vợ chồng người ta vấn đề này, có phải cô không muốn chúng tôi sống tốt không?”
“Không phải không phải! Em không có ý đó, em chỉ tò mò thôi, em không có ý gì khác!” Phương Ngữ Vi sợ hãi, đây là lần đầu tiên Lê Cẩn chỉ thẳng vào mũi cô mà nổi nóng như vậy.
“Đây là chuyện có thể tùy tiện tò mò hả? Cô có cần tôi cho người vác loa đi rêu rao khắp nơi về chuyện của cô với bạn trai hiện tại và tất cả đám bạn trai trước kia của cô không?” Lê Cẩn thật sự tức không chịu được. Bây giờ, điều mà anh lo lắng nhất chính là Tiêu Dĩ Thư không quên được Chung Khải, hiện tại rõ ràng không khí đang tốt như thế, người phụ nữ này còn đứng giữa phá hỏng! “Anh Lê, anh nói gì vậy, em làm gì có bạn trai nào.” Phương Ngữ Vi trưng ra vẻ mặt oan ức đáng thương. “Đó chỉ là mấy tin vớ vẩn thôi, em chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm với bạn bè, căn bản không có chuyện gì hết, tất cả đều do đám săn tin viết bài linh tinh thôi. Anh cũng biết mà, đám săn tin chính là như vậy đấy, không phải anh cũng thường xuyên có scandal sao, rõ ràng đều là giả, đám săn tin lại nói y như thật ấy.”
“Có thật hay không trong lòng cô tự biết rõ!” Lê Cẩn nói thầm trong lòng, cô làm tôi khó chịu, đừng trách tôi không giữ thể diện cho cô, những cái hay thì cô không nói, sao cứ nhất định phải gây thị phi hả!
“Anh Lê, anh nghe em giải thích, mấy người đó thật sự không phải bạn trai em đâu!” Phương Ngữ Vi bất chấp vẻ mặt phẫn nộ của Lê Cẩn, cô liều mạng giải thích, chỉ sợ Lê Cẩn hiểu lầm mình. “Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, em là người thế nào anh còn không biết rõ sao?”
Được rồi, thật ra cũng không phải hiểu lầm, mấy tin tức kia trên cơ bản đều là sự thật, nhưng tuyệt đối cô không thể thừa nhận trước mặt Lê Cẩn được! Nếu thừa nhận, sau này cô còn có tương lai gì nữa chứ!
“Tự cô ăn đi. Nếu không muốn ở đây, tôi bảo bác Phương đón cô về nhà, tôi tin cô vẫn còn rất nhiều bạn bè muốn nói về vấn đề yêu đương với cô. Tôi và Tiểu Thư về phòng trước!” Nói xong, Lê Cẩn kéo Tiêu Dĩ Thư ra khỏi nhà ăn, anh đã tức no bụng rồi.
Tiêu Dĩ Thư bị kéo đi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bát canh gà: “…” Em còn chưa ăn hết canh gà mà, hơn nữa em vẫn chưa ăn no! Cậu có phần trách cứ, anh không muốn ăn thì thôi, em muốn ăn mà, người phụ nữ này muốn nói gì thì cứ để mặc cô ta nói, anh cứ coi như gió thoảng bên tai là được, sao phải vì cô ta mà không ăn cơm, có lỗi với bản thân lắm đấy.
Phương Ngữ Vi nhìn hai người rời đi mà uất nghẹn vô cùng, rõ ràng mình muốn làm Lê Cẩn có thành kiến với Tiêu Dĩ Thư, nhưng không hiểu tại sao lại tự chuốc họa vào mình, đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo. Trong lòng cô lại nghĩ, tên họ Tiêu này quả đúng là thủ đoạn cao siêu, có thể khiến Lê Cẩn bảo vệ anh ta như vậy! Đúng là loại người tâm cơ!
Cô biết những người giúp việc trong nhà ăn đều đang nhìn mình. Những người này trông thì có vẻ thành thành thật thật, nhưng không biết trong lòng đang chế nhạo mình như thế nào đây. Nhưng đây không phải nhà mình, dù cô muốn phát hỏa đến mấy cũng không thể tùy tiện phát hỏa, miễn cho Lê Cẩn ghét mình.
Ngoài mặt cô vẫn coi như không có chuyện gì, nhưng trong lòng thì căm hận không thôi, người hầu của Lê gia đúng là quá tệ, nghe thấy chủ nhân nói về loại chuyện này thì phải biết đường mà tránh mặt đi chứ, lại còn ngu ngốc cứ đứng ở đó, thật đúng là không có chút quy củ phép tắc nào cả!
Cô còn đang nghĩ rất xa, nghĩ đến sau này làm bà chủ ở đây, nhất định phải thay đổi thành những người biết quan sát mới được!
…
Đương nhiên Lê Cẩn biết Tiêu Dĩ Thư vẫn chưa ăn no, có điều bây giờ anh đang nổi cơn tam bành, thật sự không có cách nào để ngồi ăn cùng bàn với Phương Ngữ Vi được, vì thế lúc kéo Tiêu Dĩ Thư lên tầng còn dặn riêng cô giúp việc mang đồ ăn của hai người lên phòng. Hai người sẽ ăn ngay trong phòng ngủ, nhắm mắt làm ngơ đối với Phương Ngữ Vi.
“Được rồi được rồi, đừng tức giận, cô ta nói gì anh cứ tùy tiện nghe là được, không cần để trong lòng.” Tiêu Dĩ Thư hiếm khi thấy Lê Cẩn tức giận đến mức này, cũng hơi bị dọa, tuy danh tiếng bên ngoài của Lê Cẩn vẫn luôn là lạnh lùng vô tình, nhưng Lê Cẩn mà cậu biết thì rất ôn hòa, hôm nay thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Lê Cẩn thấy thái độ của Tiêu Dĩ Thư vẫn bình thản, không mảy may chịu ảnh hưởng từ mấy lời của Phương Ngữ Vi, có phần ngoài dự tính: “Em không để ý?”
“Để ý cái gì?” Tiêu Dĩ Thư rất khó hiểu.
“Cô ta nói đến cái…” Lê Cẩn không biết phải nói thế nào, anh thật sự không muốn nhắc đến Chung Khải trước mặt Tiêu Dĩ Thư.
“À, anh nói Chung Khải à.”
Tiêu Dĩ Thư chủ động nói ra, tim Lê Cẩn như treo tít trên cao.
“Không sao đâu. Em và anh ta đã chia tay lâu như vậy rồi, anh đừng lo lắng nữa.” Tiêu Dĩ Thư tưởng Lê Cẩn lo lắng cậu vẫn chưa thoát ra khỏi tổn thương về tình cảm, nói từ một phương diện nào đó thì đúng là vậy. “Trước đây em vẫn thấy khó chịu trong lòng, nhưng hôm qua gặp anh ta ở cuộc họp lớp xong thì phát hiện, thật ra cũng chỉ như vậy thôi, ban đầu thấy anh ta em hơi căng thẳng, nhưng sau đó thì không cảm thấy gì hết.”
“Bây giờ đã hoàn toàn buông bỏ rồi. Nghĩ cẩn thận lại, có lẽ tình cảm giữa em và anh ta cũng không sâu đậm đến vậy, cũng có thể vì chia tay lâu rồi, tình cảm phai nhạt, nói chung là gương vỡ khó lành, nước đổ khó hốt. Chuyện của em và anh ta đã là quá khứ, dù hiện tại có người nhắc tới, em cũng không cảm thấy khó chịu nhiều.”
“…” Lê Cẩn ngây ngốc, hóa ra em đã phớt lờ tên họ Chung kia rồi, vậy thì anh phải sầu não suốt nửa năm không dám ra tay với em rốt cuộc là để làm gì? “Em nói thật?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Tiêu Dĩ Thư buồn cười nói. “Chuyện này có gì phải lừa anh?”
Lê Cẩn sung sướng, không ngờ loại não tàn Phương Ngữ Vi kia cũng có chút tác dụng, chỉ trong thời gian một bữa cơm ngắn ngủi mà mình đã thăm dò được tình thế, quả đúng là thần trợ công!
Thôi bỏ đi, nếu đã vậy, để cô ta ở thêm mấy ngày là được, có lẽ sẽ có kinh hỉ nữa cũng nên.
Lê Cẩn bắt đầu não bổ về chuyện đồng sàng cộng chẩm tối nay ~
…
Sau khi ăn cơm trong phòng ngủ xong, Lê Cẩn vào thư phòng xử lý công việc, Tiêu Dĩ Thư đi ngủ trưa một giấc ngắn, sau đó thì lên tầng nói chuyện cùng Lê Thiếu Văn, rồi muốn đi dạo trong sân.
Sân của Lê gia không thể nói là sân, nói là vườn hoa thì đúng hơn, siêu cấp lớn, bây giờ thời tiết đang ấm dần, rất nhiều hoa đang nở. Tiêu Dĩ Thư rất thích hoa, cho nên thường xuyên trò chuyện cùng mấy người chăm sóc hoa, trước kia lúc cậu học đại học đã chăm sóc không ít hoa trong ký túc xá.
Có điều hôm nay xuất hiện chút ngoài ý muốn, cậu ra khỏi biệt thự đi được một lúc, đã bị người khác chặn lại.
Người này chính là Phương Ngữ Vi.
__Hết__
Danh sách chương