Bốn người ngồi nói chuyện trong thư phòng hơn một tiếng đồng hồ.

Ban đầu là Châu Dĩ Tuyền vừa khóc vừa nói, Lê Cẩn đau lòng muốn chết. Anh thật sự coi cô em họ này giống như em gái ruột của mình, không thể tưởng được lại bị lừa như thế, may mà Hạ Yên không phải đàn ông, nếu không thì thực không dám nghĩ đến hậu quả.

Đới Phân Phân ngồi một bên cổ vũ.

Cuối cùng là đến lượt Kiều Lạc nói, anh kể lại rõ ràng một năm một mười mọi chuyện xảy ra ở nhà hàng cho Lê Cẩn nghe. Lúc đầu thì còn tạm, nhưng khi nói đến tin đồn giữa anh và Tiêu Dĩ Thư, Lê Cẩn đã bóp nát chiếc điện thoại di động trong tay.

Mọi người đều rùng mình, đặc biệt là Kiều Lạc, anh lặng lẽ cầu nguyện trong lòng: Lão đại, anh tuyệt đối không được giận cá chém thớt lên tôi đâu đấy, tôi cũng là người vô tội bị thương đấy, tôi và bảo bối tim gan nhà anh trong sạch thuần khiết cực kỳ, anh tuyệt đối không được trừ tiền lương của tôi đấy! “Anh A Cẩn, tay anh có sao không?” Tuy rằng Châu Dĩ Tuyền khóc rất thương tâm, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng rất lo lắng, cô sợ Lê Cẩn bị đứt tay.

“Không sao.” Lê Cẩn lạnh mặt xua tay, di động có lớp màng mỏng, không làm tay bị thương. Hiện tại anh đang hận không thể xé xác Hạ Yên ra, giở mọi thủ đoạn thì cũng thôi đi, lừa gạt tất cả mọi người cũng coi như có chút tâm cơ, nhưng tung tin đồn nhảm là thế nào hả, lại còn muốn hắt bát nước bẩn này vào Tiểu Thư nhà anh!

“Cũng do tôi không tốt, tôi không ngờ cô ta có mưu đồ với Lê Thị.” Lê Cẩn có phần hối hận, bình thường anh không thèm chú ý đến những người căn bản không đáng phải quan tâm, hơn nữa có nhiều người thích anh lắm, thêm một người hay bớt một người cũng như nhau.

Nhưng chính sự đại khái qua loa này đã khiến rất nhiều người bị tổn thương. Hạ Yên, không phải, Hạ gia tự cho mình là đúng, đùa giỡn xoay vòng những người xung quanh, còn sắp xếp người vào Lê Thị, tâm tư Tư Mã Chiêu ai ai cũng biết!

“Tin đồn của anh và cô ta trước đây cũng là do cô ta sai người lan truyền, đa phần mọi người trong công ty đều rất tin, tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?” Kiều Lạc nhanh chóng chuyển chủ đề, hy vọng Lê Cẩn đừng có rối rắm về tin đồn phía sau mãi, cũng đừng giận cá chém thớt lên người anh nhá. “Có cần hạ giá các sản phẩm của chúng ta đang được bán ở Nhuận Hoa không?”

Lê Cẩn lắc đầu: “Không cần, Nhuận Hoa có ảnh hưởng khá lớn ở mấy tỉnh thành gần đây. Hạ giá sản phẩm của chúng ta là một đả kích với bọn chúng, nhưng chính các sản phẩm của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Lê Cẩn ngẫm nghĩ một lúc, nói với Kiều Lạc: “Cậu đi điều tra về cổ phần của Hạ Tấn Bằng trong công ty Nhuận Hoa, liên hệ với một vài cổ đông khác của Nhuận Hoa. Tôi muốn thu mua Nhuận Hoa.”

“Thu mua Nhuận Hoa?” Kiều Lạc trừng lớn mắt. Thủ đoạn này cũng dã man thật đấy, cùng lắm cũng chỉ là một mưu ma chước quỷ không thành công của Hạ Yên thôi, thế mà Lê Cẩn lại muốn trả thù đến mức này.

“Tôi tin chắc ngoại trừ Hạ Tấn Bằng, phần lớn những cổ đông khác đều chào đón tôi, tôi có thể làm cho Nhuận Hoa càng phát triển tốt hơn.” Thật ra điều mà Lê Cẩn muốn trong lòng vốn dĩ không phải là kiếm tiền, cái anh muốn chính là làm cho Hạ Tấn Bằng và Hạ Yên phải chịu nhục nhã! “Trước khi thu mua, tôi muốn cậu tập hợp thật đầy đủ mọi sơ hở của Nhuận Hoa, vào lúc bọn chúng gặp phải đả kích mang tính hủy diệt, tôi sẽ dùng một số tiền lớn để nhập cổ. Đến khi đó, bất cứ ai cũng sẽ phải cảm kích tôi.”

“Được.” Kiều Lạc gật đầu. Cái loại chuyện thu mua này anh đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, đã quá quen thuộc. “Vậy Hạ Yên thì sao?”

Lê Cẩn lạnh lùng nói: “Không phải cô ta thích bịa chuyện sao, tất nhiên tôi sẽ thỏa mãn cô ta! À, Hạ gia cũng không phải Phương gia, có ơn với Lê gia chúng tôi, tôi không thể động vào được. Hạ gia bọn chúng có là cái thá gì đâu, động vào người của tôi còn muốn trở ra toàn thân, đừng hòng!” Trước đây tuy cũng có dùng thủ đoạn với Phương gia, nhưng cuối cùng cũng có bỏ ra chút tiền cho công bằng, đó là xuất phát từ sự bất đắc dĩ, nhưng với Hạ gia thì không cần thủ hạ lưu tình, chẳng qua chỉ là qua lại chút ít trong việc làm ăn, còn tưởng có mặt mũi lớn lắm chắc!

Kiều Lạc lặng lẽ thắp một cây nến trong lòng cho Hạ Yên, Hạ tiểu thư thân mến, cô bảo trọng nha ~

“Phải rồi, tạm thời mọi người đừng nói gì với Tiểu Thư, tôi sợ cậu ấy sẽ khó chịu.” Lê Cẩn cứ nghĩ đến chuyện tin đồn nhảm nhí kia hãm hại Tiêu Dĩ Thư là đau lòng vô cùng. “Cũng đừng nói với ba tôi, sức khỏe ông ấy không tốt.”

Mọi người đều gật đầu, trước khi sự việc ổn thỏa, họ đều sẽ giữ bí mật.

Lúc này trời đã tối muộn, Lê Cẩn giữ Đới Phân Phân và Châu Dĩ Tuyền ngủ lại một đêm, sau đó thì ngồi nói chuyện cùng Kiều Lạc.

Thấy người ngoài đều đã đi hết, Kiều Lạc bắt đầu căng thẳng, anh nhìn Lê Cẩn đang sầm mặt xuống, liên tục xua tay nói: “Lão đại, tôi là người bị oan đó, tôi vô tội cũng bị thương đó, anh không được giận cá chém thớt lên tôi đâu đấy!”

Đương nhiên Lê Cẩn biết Kiều Lạc bị oan, thế nhưng trong lòng ghen tỵ muốn phát điên lên, rõ ràng người luôn làm việc chung phòng với Tiểu Thư là mình, phải nên truyền scandal cùng mình mới đúng, tại sao lại là thằng nhóc trước mắt này!

“Anh đừng lườm tôi, tôi cũng rất xui xẻo mà, vì chuyện này mà bạn gái tôi vừa đá tôi xong, bây giờ tôi thật sự biến thành con chó độc thân rồi!” Kiều Lạc cảm thấy uất ức muốn chết. “Huống hồ dù tôi không có khí tiết đến mức nào, cũng sẽ không thích bà xã của lão đại đâu!”

“Cậu nói thế là có ý gì, ý cậu là Tiểu Thư không tốt sao, cậu gai mắt với Tiểu Thư hả?” Lê Cẩn mang dáng vẻ người nhà tôi là tốt nhất, cậu dựa vào đâu mà gai mắt chứ.

Kiều Lạc: “…” Uống thuốc vào đi được không.

“Khấu trừ ba tháng tiền thưởng của cậu!” Lê Cẩn trừng mắt với Kiều Lạc. “Nếu có thể thu mua Nhuận Hoa thuận lợi, tôi bù lại gấp ba cho cậu, nếu không được, ha ha…”

Kiều Lạc nịnh bợ cam đoan ngay lập tức: “Lão đại, anh yên tâm! Nhất định tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ!”

Lê Cẩn xem đồng hồ, đến giờ này, chắc là Tiêu Dĩ Thư sắp về rồi. “Mau cút đi, nhìn thấy cậu là phiền!” Lê Cẩn bắt đầu đuổi người.

“Hả? Không giữ tôi lại một đêm sao, đã muộn thế này rồi, tôi lái xe mệt lắm!”

“Mau cút mau cút, cậu muốn để Tiểu Thư nhìn thấy cậu à, nhất định trong lòng cậu ấy đang khó chịu muốn chết!” Lê Cẩn hoàn toàn không mềm lòng.

Kiều Lạc âm thầm rơi mấy giọt lệ chua xót cho chính mình, sao anh lại xui xẻo như thế chứ! Đầu tiên là vô tội bị thương, sau đó thì không còn bạn gái, tiếp đó còn bị trừ tiền thưởng, bị mắng thì cũng thôi đi, đằng này còn bị người ta xua đuổi y như côn trùng có hại, thật sự là không còn thiên lý!

Cuối cùng, trên đường Kiều Lạc lái xe về nhà đã rút ra kết luận: Suy cho cùng, tất cả những điều xui xẻo của mình đều do Hạ Yên dựng lên, ha ha, đã bao nhiêu năm rồi không ai dám ngáng chân anh, không chỉnh cô ta đến chết anh sẽ không mang họ Kiều!

Lúc Tiêu Dĩ Thư về đến nhà, tâm tình cậu không tốt lắm. Tuy rằng lúc ăn cơm cậu cũng nói chuyện rất vui vẻ cùng các đồng nghiệp, thế nhưng trong đầu vẫn luôn nghĩ đến tin đồn kia, người khác nói gì thì không quan trọng, cậu chỉ cực kỳ lo lắng Lê Cẩn sẽ hiểu lầm cậu.

Vừa rồi còn nghĩ sẽ nói thẳng thắn với Lê Cẩn, bây giờ về đến nhà lại chùn bước. Cậu sợ Lê Cẩn tức giận, khó khăn lắm hai người mới có tiến triển tốt, nếu bị hiểu lầm thì phải làm sao.

Thật sự, Tiêu Dĩ Thư lo lắng muốn chết!

__Hết__
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện