“Còn ngủ nữa không?” Ăn xong, Lê Cẩn thấy thời gian còn sớm, ngủ trưa thêm một giấc cũng vẫn được. “Còn bốn năm tiếng nữa mới đến cơ.”
“Không ngủ đâu.” Tiêu Dĩ Thư cũng mở tạp chí ra đọc, bởi vì đây là chuyến bay đến đảo Bali, cho nên nội dung trong tạp chí đều là giới thiệu về đảo Bali. “Buổi sáng em dậy sớm quá, cả sáng nay đã ngủ bù rồi, bây giờ không buồn ngủ.”
“Vậy chúng ta chụp ảnh đi.” Nói xong, Lê Cẩn lấy tablet từ trong túi ra.
“Toàn là mây, có gì đẹp để chụp đâu.” Tiêu Dĩ Thư nói thì nói vậy, nhưng sau đó vẫn nhích gần đến Lê Cẩn. “Không cần cameras à?”
“Hai chúng ta chụp ảnh liên quan gì đến mây.” Lê Cẩn bật cameras trước lên. “Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật chứ đâu phải đi ngắm phong cảnh.”
Tiêu Dĩ Thư hơi ngại ngùng, hai người đàn ông ngồi trên máy bay tự chụp ảnh, hơn nữa một trong số đó còn là Lê Cẩn nữa! Họ như vậy có phải là khoe khoang quá không? Lê Cẩn hoàn toàn không thấy bất ổn chỗ nào, anh còn thấy hối hận nữa, lúc nãy quên chụp cảnh Tiểu Thư khi ngủ rồi, hơi tiếc nuối, lần đầu tiên hai người cùng đi máy bay mà.
Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, hai người chụp ảnh tự sướng, thân mật ân ái, còn bày ra đủ loại tư thế, quả đúng là làm mù mắt mọi người.
Mấy người Đường Quả ngồi gần hai người nhất, bọn họ nhìn mà cùng 囧, hóa ra Lê Cẩn cũng có lúc thế này sao, thật là kinh hãi đó. Khi anh nói chuyện với người khác thì còn bình thường, thế nhưng chỉ cần ở cùng Tiêu Dĩ Thư là biến thành ông chồng 24 chữ hiếu, hoàn toàn là một người đàn ông đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, vừa buồn nôn vừa dính người, chỉ số thông minh giảm xuống mấy bậc luôn rồi.
Hơn bốn giờ chiều, cuối cùng máy bay cũng đến đảo Bali, bên phía Lê Cẩn đã bố trí người đến đón từ trước, cho nên cũng đi ra luôn cùng mấy người Đường Quả, có điều địa điểm hai bên đến ở cũng khá gần nhau, Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư ở trong biệt thự riêng biệt có đầy đủ bờ cát bể bơi, ba người Đường Quả thì ở trong khách sạn bình thường, hai nơi đều gần bãi biển Kuta, có lẽ lúc nào đó đi dạo ngoài bãi cát sẽ vô tình gặp nhau cũng nên.
Sau khi cất dọn đồ đạc lại ăn no nê một bữa, đến tối Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư cùng đi dạo trên bãi cát. Sóng ở bãi biển Kuta rất lớn, rất thích hợp để lướt sóng, tuy rằng mặt trời đã lặn rồi, nhưng vẫn có người lướt sóng dưới ánh trăng.
“Bọn họ không sợ à, nhỡ đâu bị sóng cuốn đi thì sao? Tối thế này, muốn cứu viện cũng không tiện nữa, huống hồ ở đây không có ai hết.” Tiêu Dĩ Thư nhìn thấy cũng phải đổ mồ hôi thay cho mấy người đang lướt sóng, trời tối thui thế này, cậu chỉ đứng trên bờ cát thôi cũng cảm thấy mặt biển kinh khủng lắm rồi, những người đó xuống biển thật sự không sợ sao?
“Em quan tâm mấy chuyện đó làm gì.” Lê Cẩn chẳng thèm để tâm. “Có lẽ có một vài người thích chơi trò kích thích như thế.”
Thật ra bờ cát buổi tối cũng chẳng có gì đẹp, vừa không nhìn rõ bờ cát trải dài lại vừa không thấy mặt biển xanh lam xinh đẹp, ngay cả cây cối gần đây cũng chẳng thấy được, giống y như những bãi biển bình thường khác, nhưng đi dạo chính là để hít thở không khí nơi đây mà.
Hai người nắm chặt tay nhau. Móng tay Lê Cẩn cứ luôn gãi tới gãi lui trong lòng bàn tay cậu, làm Tiêu Dĩ Thư cười không ngừng. “Đừng gãi nữa, em sợ ngứa!”
Cũng không biết câu nói đó chọc vào dây thần kinh nào của Lê Cẩn, anh kéo luôn Tiêu Dĩ Thư vào lòng hôn một lúc.
“Ư ư…” Ban đầu Tiêu Dĩ Thư giật mình, dù sao đây cũng là ở bên ngoài mà, bị người ta nhìn thấy thì xấu hổ lắm, ngoại trừ lúc làm lễ kết hôn ra, cậu và Lê Cẩn chưa từng hôn nhau trước mặt người khác bao giờ.
Thế nhưng rất nhanh thôi cậu đã thỏa hiệp, bầu trời tối đen chỉ có ánh trăng, trên bờ cát căn bản không có mấy ai, dù bây giờ có người đi ngang qua cũng chưa chắc đã nhìn thấy hai người đang làm gì, căn bản không cần lo lắng.
Hơn nữa các du khách đến đây phần lớn đều là người yêu hoặc vợ chồng, ôm hôn nhau trên bờ cát là chuyện vô cùng bình thường.
Hai người ôm hôn hơn mười phút, trong lúc đó có hai nhóm người đi lướt qua gần họ, lại còn huýt sáo trêu đùa nữa, Tiêu Dĩ Thư cảm thấy mặt mình cháy bừng lên rồi, may mà sắc trời tối đen không nhìn rõ lắm.
Nụ hôn kết thúc, hai người đều thở hổn hển, Tiêu Dĩ Thư cảm thấy chân mình mềm nhũn, cậu không còn sức lực đành phải tựa vào trong ngực Lê Cẩn.
“Nếu ở đây chỉ có hai chúng ta thì tốt quá rồi.” Đột nhiên Lê Cẩn nói nhẹ bên tai Tiêu Dĩ Thư. “Vậy là anh có thể xử tử em ngay tại chỗ, cho tới giờ chúng ta chưa từng làm ngoài trời nhỉ?”
Tiêu Dĩ Thư đập mạnh vào ngực anh: “Anh lúc nào cũng có mấy cái ý nghĩ hão huyền! Đây là nơi có thể làm loại chuyện đó à? Trước đừng nói ở đây không có gì che chắn, mới lại chỗ này toàn là cát, khó chịu lắm đấy, suốt cả ngày trong đầu anh toàn suy nghĩ cái gì thế?” Đúng là không có tiết tháo!
Lê Cẩn hơi tủi thân: “Chỗ này không phải rất tốt sao, tình thú tới mức nào chứ. Em yên tâm, nếu thật sự làm trên mặt cát, anh sẽ nằm bên dưới, tuyệt đối không để em khó chịu!” Anh dùng giọng điệu cực kỳ son sắt.
Tiêu Dĩ Thư buồn bực, nói thế rốt cuộc là sao đây, trọng điểm là vấn đề tư thế à? Trọng điểm là liêm sỉ đó tên vô lại nhà anh!
Hai người vừa đi vừa thảo luận vấn đề liêm sỉ. Lê Cẩn thực sự không biết xấu hổ là gì, Tiêu Dĩ Thư thất bại liên tiếp, nếu một người liều mạng muốn giở trò lưu manh, thì thật sự không biết phải chống đỡ thế nào nữa, huống hồ Tiêu Dĩ Thư trời sinh đã không biết tranh luận, làm sao mà nói lại được một Lê Cẩn mồm mép lanh lợi.
Cuối cùng Lê Cẩn kết luận lại: Tiêu Dĩ Thư xấu hổ bảo thủ một cách thái quá, hai người đã là vợ chồng rồi, nên có sinh.hoạt.giường.chiếu càng phong phú hơn để điều hòa cuộc sống, gia tăng tình cảm mới đúng.
Tiêu Dĩ Thư chán nản.
“Ở bãi cát này nhất định không được, có người ngoài, nhưng bể bơi trong biệt thự của chúng ta cũng rất tốt đấy, bên dưới bể bơi cũng nối liền với bãi cát, tuy hơi nhỏ chút nhưng cũng tạm được, tối nay chúng ta thử xem sao?” Lê Cẩn càng nghĩ càng thấy tuyệt.
“Thử cái đầu anh đấy!” Tiêu Dĩ Thư vẫn quyết không thay đổi, cậu luôn cảm thấy làm ngoài trời rất không an toàn, mặc dù sẽ không có người ngoài xuất hiện ở bể bơi đó, nhưng bên trên không có gì che mà!
Cậu chỉ có thể tiếp nhận ở trong phòng thôi, dù là chơi cosplay cũng tốt hơn là làm ngoài trời.
Lê Cẩn cũng không vội vàng, bọn họ có nhiều thời gian lắm mà, anh cứ từ từ là được, khẳng định sẽ có một ngày đắc thủ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc đang đinh quay về bỗng thấy ở gần mặt biển có một người ngồi khóc, xem bóng dáng và nghe chất giọng thì chắc là con gái.
Tiêu Dĩ Thư cảm thấy đối phương hơi đáng thương, quay sang hỏi Lê Cẩn xem có cần giúp không. Lê Cẩn mím môi không nói gì, anh cảm thấy chắc người này có bệnh thì phải, buổi tối muốn khóc thì phải trốn trong phòng mà khóc chứ, khóc ở bên ngoài thế này sẽ dọa người ta lắm đấy, nếu là một người nhát gan gặp phải nhất định sẽ bị dọa thành bệnh luôn, hơn nữa buổi tối sóng to thế này, bị nước biến cuốn đi thì buồn cười lắm, nước biển đen sì thế kia thì ai cứu được.
“…” Tiêu Dĩ Thư vừa mới hỏi xong thì phát hiện cậu có biết người đang khóc. “Tiêu tiểu thư?” Chính là cô gái tên Tiêu Văn nghe nói mặt mũi hơi giống mình.
__Hết__
“Không ngủ đâu.” Tiêu Dĩ Thư cũng mở tạp chí ra đọc, bởi vì đây là chuyến bay đến đảo Bali, cho nên nội dung trong tạp chí đều là giới thiệu về đảo Bali. “Buổi sáng em dậy sớm quá, cả sáng nay đã ngủ bù rồi, bây giờ không buồn ngủ.”
“Vậy chúng ta chụp ảnh đi.” Nói xong, Lê Cẩn lấy tablet từ trong túi ra.
“Toàn là mây, có gì đẹp để chụp đâu.” Tiêu Dĩ Thư nói thì nói vậy, nhưng sau đó vẫn nhích gần đến Lê Cẩn. “Không cần cameras à?”
“Hai chúng ta chụp ảnh liên quan gì đến mây.” Lê Cẩn bật cameras trước lên. “Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật chứ đâu phải đi ngắm phong cảnh.”
Tiêu Dĩ Thư hơi ngại ngùng, hai người đàn ông ngồi trên máy bay tự chụp ảnh, hơn nữa một trong số đó còn là Lê Cẩn nữa! Họ như vậy có phải là khoe khoang quá không? Lê Cẩn hoàn toàn không thấy bất ổn chỗ nào, anh còn thấy hối hận nữa, lúc nãy quên chụp cảnh Tiểu Thư khi ngủ rồi, hơi tiếc nuối, lần đầu tiên hai người cùng đi máy bay mà.
Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, hai người chụp ảnh tự sướng, thân mật ân ái, còn bày ra đủ loại tư thế, quả đúng là làm mù mắt mọi người.
Mấy người Đường Quả ngồi gần hai người nhất, bọn họ nhìn mà cùng 囧, hóa ra Lê Cẩn cũng có lúc thế này sao, thật là kinh hãi đó. Khi anh nói chuyện với người khác thì còn bình thường, thế nhưng chỉ cần ở cùng Tiêu Dĩ Thư là biến thành ông chồng 24 chữ hiếu, hoàn toàn là một người đàn ông đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, vừa buồn nôn vừa dính người, chỉ số thông minh giảm xuống mấy bậc luôn rồi.
Hơn bốn giờ chiều, cuối cùng máy bay cũng đến đảo Bali, bên phía Lê Cẩn đã bố trí người đến đón từ trước, cho nên cũng đi ra luôn cùng mấy người Đường Quả, có điều địa điểm hai bên đến ở cũng khá gần nhau, Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư ở trong biệt thự riêng biệt có đầy đủ bờ cát bể bơi, ba người Đường Quả thì ở trong khách sạn bình thường, hai nơi đều gần bãi biển Kuta, có lẽ lúc nào đó đi dạo ngoài bãi cát sẽ vô tình gặp nhau cũng nên.
Sau khi cất dọn đồ đạc lại ăn no nê một bữa, đến tối Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư cùng đi dạo trên bãi cát. Sóng ở bãi biển Kuta rất lớn, rất thích hợp để lướt sóng, tuy rằng mặt trời đã lặn rồi, nhưng vẫn có người lướt sóng dưới ánh trăng.
“Bọn họ không sợ à, nhỡ đâu bị sóng cuốn đi thì sao? Tối thế này, muốn cứu viện cũng không tiện nữa, huống hồ ở đây không có ai hết.” Tiêu Dĩ Thư nhìn thấy cũng phải đổ mồ hôi thay cho mấy người đang lướt sóng, trời tối thui thế này, cậu chỉ đứng trên bờ cát thôi cũng cảm thấy mặt biển kinh khủng lắm rồi, những người đó xuống biển thật sự không sợ sao?
“Em quan tâm mấy chuyện đó làm gì.” Lê Cẩn chẳng thèm để tâm. “Có lẽ có một vài người thích chơi trò kích thích như thế.”
Thật ra bờ cát buổi tối cũng chẳng có gì đẹp, vừa không nhìn rõ bờ cát trải dài lại vừa không thấy mặt biển xanh lam xinh đẹp, ngay cả cây cối gần đây cũng chẳng thấy được, giống y như những bãi biển bình thường khác, nhưng đi dạo chính là để hít thở không khí nơi đây mà.
Hai người nắm chặt tay nhau. Móng tay Lê Cẩn cứ luôn gãi tới gãi lui trong lòng bàn tay cậu, làm Tiêu Dĩ Thư cười không ngừng. “Đừng gãi nữa, em sợ ngứa!”
Cũng không biết câu nói đó chọc vào dây thần kinh nào của Lê Cẩn, anh kéo luôn Tiêu Dĩ Thư vào lòng hôn một lúc.
“Ư ư…” Ban đầu Tiêu Dĩ Thư giật mình, dù sao đây cũng là ở bên ngoài mà, bị người ta nhìn thấy thì xấu hổ lắm, ngoại trừ lúc làm lễ kết hôn ra, cậu và Lê Cẩn chưa từng hôn nhau trước mặt người khác bao giờ.
Thế nhưng rất nhanh thôi cậu đã thỏa hiệp, bầu trời tối đen chỉ có ánh trăng, trên bờ cát căn bản không có mấy ai, dù bây giờ có người đi ngang qua cũng chưa chắc đã nhìn thấy hai người đang làm gì, căn bản không cần lo lắng.
Hơn nữa các du khách đến đây phần lớn đều là người yêu hoặc vợ chồng, ôm hôn nhau trên bờ cát là chuyện vô cùng bình thường.
Hai người ôm hôn hơn mười phút, trong lúc đó có hai nhóm người đi lướt qua gần họ, lại còn huýt sáo trêu đùa nữa, Tiêu Dĩ Thư cảm thấy mặt mình cháy bừng lên rồi, may mà sắc trời tối đen không nhìn rõ lắm.
Nụ hôn kết thúc, hai người đều thở hổn hển, Tiêu Dĩ Thư cảm thấy chân mình mềm nhũn, cậu không còn sức lực đành phải tựa vào trong ngực Lê Cẩn.
“Nếu ở đây chỉ có hai chúng ta thì tốt quá rồi.” Đột nhiên Lê Cẩn nói nhẹ bên tai Tiêu Dĩ Thư. “Vậy là anh có thể xử tử em ngay tại chỗ, cho tới giờ chúng ta chưa từng làm ngoài trời nhỉ?”
Tiêu Dĩ Thư đập mạnh vào ngực anh: “Anh lúc nào cũng có mấy cái ý nghĩ hão huyền! Đây là nơi có thể làm loại chuyện đó à? Trước đừng nói ở đây không có gì che chắn, mới lại chỗ này toàn là cát, khó chịu lắm đấy, suốt cả ngày trong đầu anh toàn suy nghĩ cái gì thế?” Đúng là không có tiết tháo!
Lê Cẩn hơi tủi thân: “Chỗ này không phải rất tốt sao, tình thú tới mức nào chứ. Em yên tâm, nếu thật sự làm trên mặt cát, anh sẽ nằm bên dưới, tuyệt đối không để em khó chịu!” Anh dùng giọng điệu cực kỳ son sắt.
Tiêu Dĩ Thư buồn bực, nói thế rốt cuộc là sao đây, trọng điểm là vấn đề tư thế à? Trọng điểm là liêm sỉ đó tên vô lại nhà anh!
Hai người vừa đi vừa thảo luận vấn đề liêm sỉ. Lê Cẩn thực sự không biết xấu hổ là gì, Tiêu Dĩ Thư thất bại liên tiếp, nếu một người liều mạng muốn giở trò lưu manh, thì thật sự không biết phải chống đỡ thế nào nữa, huống hồ Tiêu Dĩ Thư trời sinh đã không biết tranh luận, làm sao mà nói lại được một Lê Cẩn mồm mép lanh lợi.
Cuối cùng Lê Cẩn kết luận lại: Tiêu Dĩ Thư xấu hổ bảo thủ một cách thái quá, hai người đã là vợ chồng rồi, nên có sinh.hoạt.giường.chiếu càng phong phú hơn để điều hòa cuộc sống, gia tăng tình cảm mới đúng.
Tiêu Dĩ Thư chán nản.
“Ở bãi cát này nhất định không được, có người ngoài, nhưng bể bơi trong biệt thự của chúng ta cũng rất tốt đấy, bên dưới bể bơi cũng nối liền với bãi cát, tuy hơi nhỏ chút nhưng cũng tạm được, tối nay chúng ta thử xem sao?” Lê Cẩn càng nghĩ càng thấy tuyệt.
“Thử cái đầu anh đấy!” Tiêu Dĩ Thư vẫn quyết không thay đổi, cậu luôn cảm thấy làm ngoài trời rất không an toàn, mặc dù sẽ không có người ngoài xuất hiện ở bể bơi đó, nhưng bên trên không có gì che mà!
Cậu chỉ có thể tiếp nhận ở trong phòng thôi, dù là chơi cosplay cũng tốt hơn là làm ngoài trời.
Lê Cẩn cũng không vội vàng, bọn họ có nhiều thời gian lắm mà, anh cứ từ từ là được, khẳng định sẽ có một ngày đắc thủ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc đang đinh quay về bỗng thấy ở gần mặt biển có một người ngồi khóc, xem bóng dáng và nghe chất giọng thì chắc là con gái.
Tiêu Dĩ Thư cảm thấy đối phương hơi đáng thương, quay sang hỏi Lê Cẩn xem có cần giúp không. Lê Cẩn mím môi không nói gì, anh cảm thấy chắc người này có bệnh thì phải, buổi tối muốn khóc thì phải trốn trong phòng mà khóc chứ, khóc ở bên ngoài thế này sẽ dọa người ta lắm đấy, nếu là một người nhát gan gặp phải nhất định sẽ bị dọa thành bệnh luôn, hơn nữa buổi tối sóng to thế này, bị nước biến cuốn đi thì buồn cười lắm, nước biển đen sì thế kia thì ai cứu được.
“…” Tiêu Dĩ Thư vừa mới hỏi xong thì phát hiện cậu có biết người đang khóc. “Tiêu tiểu thư?” Chính là cô gái tên Tiêu Văn nghe nói mặt mũi hơi giống mình.
__Hết__
Danh sách chương