Từng chút, từng chút cuộc hôn nhân của chúng tôi xiết chặt quanh tôi. Lúc đầu, có vẻ giống như thiên đưòng khi tôi nghỉ việc. Tôi có tất cả thời gian mình cần để làm cho căn condo trông hoàn hảo. Tôi hút bụi ở thảm thật nhiều đến nỗi những sợi polyester ngắn dựng lên đều tăm tắp. Từng centimet vuông trong bếp sáng lấp lánh và sạch bong. Tôi dành hàng tiếng đồng hồ nghiền ngẫm công thức nấu ăn, cải thiện kỹ năng nấu nướng của mình. Tôi sắp xếp tất của Nick thành những hàng đồng màu đều tăm tắp. Ngay trước khi Nick từ văn phòng về tới nhà, tôi trang điểm và thay quần áo ngoài. Tôi đã bắt đầu làm thế sau khi anh nói với tôi trong một đêm nào đó rằng anh hy vọng tôi không phải là một trong những người phụ nữ đã để mình mòn mỏi đi sau khi họ vớ được một người chồng.

Nếu như Nick thường xuyên là một thằng khốn, thì tôi sẽ không phải chiều theo ý anh như thế. Nhưng đằng này lại có những khoảng thời gian cách quãng đã giữ tôi lại với anh, buổi tối khi chúng tôi ôm ấp nhau trước TV và xem tin tức, những điệu nhảy tuỳ hứng sau bữa tối khi bài hát yêu thích của chúng tôi bật lên. Anh có thể biết yêu thương và hài hước. Anh có thể âu yếm. Và anh là người đầu tiên trong cả cuộc đời tôi đã cần đến tôi. Tôi là thính giả của anh, ánh phản chiếu của anh, niềm an ủi của anh, người mà nếu thiếu anh có thể không bao giờ là hoàn hảo. Anh đã tìm thấy điểm yếu nhất của tôi: tôi là một trong những người mong muốn đến tuyệt vọng để được cần đến, để được là người quan trọng với ai đó.

Có nhiều thứ tác động lên mối quan hệ của chúng tôi. Có một thứ mà tôi đã có một thời khốn khó để giải quyết là cảm giác tròng trành thường trực. Những người đàn ông trong đời tôi, bố tôi và các anh trai tôi, luôn là những người dễ đoán. Nick, mặc dù vậy, phản ứng với cùng một hành động thì mỗi lần mỗi khác, không có lần nào giống lần nào. Bất cứ tôi làm một việc gì, tôi cũng không bao giờ chắc chắn rằng tôi sẽ nhận được sự tán thưởng hay không hài lòng. Nó làm tôi băn khoăn khắc khoải, luôn phải tìm kiếm manh mối chỉ đưòng cho cách hành động của tôi.

Nick nhớ tất cả mọi thứ tôi đã kể với anh về gia đình tôi và thời thơ ấu của tôi, nhưng anh nhìn nó dưới một ánh sáng khác. Anh nói với tôi rằng tôi chưa bao giờ được ai yêu thương ngoài anh. Anh nói cho tôi biết tôi thực sự nghĩ gì, tôi thực sự là ai, và anh quá phô bày quyền lực lên đối tượng là tôi đến nỗi tôi bắt đầu nghi ngờ sự sáng suốt của chính bản thân mình. Đặc biệt khi anh nhại lại cách nói chuyện theo chuẩn mực tôi được dạy từ nhỏ… “Em cần phải vượt qua những thứ đó.”

“Anh quá khích rồi đó.”

“Em lúc nào cũng thấy bị xúc phạm.” Mẹ tôi đã từng nói thế với tôi, và bây giờ Nick lại nhắc lại điều đó.

Tâm trạng tức giận của anh bùng nổ mà chẳng có gì báo trước khi tôi làm sandwich không đúng cách để anh ăn trưa, khi tôi quên chạy đi mua mấy thứ đồ vớ vẩn lặt vặt nào đó. Vì tôi không có xe hơi, nên tôi phải đi bộ hay đạp xe một phần tư dặm tới cửa hàng tạp phẩm, và tôi không có thời gian để làm xong tất cả mọi việc cần làm. Nick không bao giờ đánh tôi sau lần đầu tiên đó. Thay vì vậy, anh phá hết những đồ vật riêng tư có giá trị của tôi, giật đứt chiếc dây chuyền vàng thanh mảnh trên cổ tôi, hay ném vỡ những chiếc bình pha lê. Thỉnh thoảng anh đẩy tôi sát vào tường và hét vào mặt tôi. Tôi kinh sợ điều đó hơn hết mọi thứ, áp lực giọng nói của anh khoan xói vào mạch máu tôi, vào những phần dễ tổn thương của tôi đến nỗi không thể hàn gắn lại được.

Tôi bắt đầu phải bắt buộc nói dối, sợ bị phát hiện ra những điều nhỏ nhặt tôi đã nói hay làm mà Nick không thích, bất cứ thứ gì có thể làm anh nổi cơn.

Tôi trở thành một kẻ bợ đỡ, luôn mồm khẳng định với Nick rằng anh thông minh hơn tất cả những kẻ khác cộng lại, thông minh hơn ông chủ của anh, hơn những nhân viên ngân hàng, hơn bất cứ ai trong gia đình anh hay gia đình tôi. Tôi nói với anh rằng anh đúng thậm chí cả khi hiển nhiên là anh sai. Và mặc dù tất cả những điều đó, anh vẫn chẳng bao giờ hài lòng.

Cuộc sống tình dục của chúng tôi xuống dốc không phanh, ít nhất là dưới cái nhìn của tôi, và tôi khá chắc chắn rằng Nick thậm chí còn không thèm để ý tới. Chúng tôi chưa bao giờ thành công hoàn toàn trên giường__tôi không có kinh nghiệm nào trước Nick, và tôi cũng chẳng có cách nào để biết phải làm gì.

Hồi mối quan hệ của chúng tôi mới bắt đầu, tôi đã cảm giác được một chút vui thích khi cùng anh. Nhưng dần dần anh dừng hẳn không làm những điều mà anh biết là tôi thích nữa, và tình dục trở thành một trò lừa bịp chẳng mấy nhẹ nhàng. Thậm chí cả khi tôi biết đủ để giải thích với Nick điều tôi cần, nó cũng chẳng làm nên khác biệt gì. Anh không quan tâm đến những ý nghĩa khác của tình dục ngoài hành động đơn giản của việc một cơ thể này thọc vào cơ thể kia.

Tôi cố điều chỉnh hết mức có thể, làm bất cứ điều gì cần thiết để nó trôi qua thật nhanh. Vị trí ưa thích của Nick là từ đằng sau, đâm vào trong tôi bằng những cú thúc mạnh, thẳng, ích kỷ mà chẳng mang lại cho tôi một sự kích thích tình dục nào hết. Anh tán dương tôi vì là một trong những người phụ nữ không coi màn dạo đầu là quan trọng. Thực tế, tôi ổn với việc không có những cái vuốt ve kích thích của màn dạo đầu đó__nó sẽ chỉ kéo dài hơn một hành động nhớp nhúa, thường chẳng dễ chịu gì, và không có chút lãng mạn nào. Tôi nhận ra mình không phải là một người có bản năng tình dục. Tôi chẳng phản ứng gì trước hình ảnh cơ thể đẹp đẽ do dày công tập luyện của Nick, kết quả của việc dùng hầu hết thời gian nghỉ trưa của anh ở phòng tập. Khi chúng tôi ra ngoài chơi, tôi đã nhìn thấy cách những người phụ nữ khác nhìn chằm chằm vào ông chồng đẹp trai và ghen tỵ với tôi.

Một đêm tôi nhận được một cuộc điện thoại của Liberty, và nghe giọng chị, lập tức tôi biết ngay đã có việc chẳng lành xảy ra. “Haven, chị có vài tin xấu đây. Đó là Gretchen…” Trong lúc chị tiếp tục nói, tôi cảm nhận được sức nặng của choáng váng và tuyệt vọng, tai tôi căng ra cố hiểu chị đang nói gì, giống như chị đang nói bằng một ngôn ngữ xa lạ vậy. Gretchen đã bị một cơn đau đầu trong hai ngày, và ngã xuống bất tỉnh trong phòng bà__Bố đã nghe tiếng rơi ngã từ dưới nhà. Bà đã mất ngay đúng lúc xe cấp cứu tới. Bệnh viện nói một mạch máu não bị căng quá mức nên đã vỡ.

“Chị rất tiếc,” Liberty nói, giọng chị nghẹn ngào. Tôi nghe tiếng chị hỉ mũi. “Bà thật là một người tuyệt vời. Chị hiểu hai bác cháu đã yêu quý nhau nhiều thế nào.”

Tôi ngồi xuống sô pha và dựa ngửa đầu ra sau, để cho nước mắt chảy xuống thành những vệt nóng bỏng trên má. “Khi nào cử hành tang lễ?” tôi gượng hỏi.

“Hai ngày nữa. Em có về không? Em sẽ ở lại vài hôm với Gage và chị nhé?”

“Vâng. Em cảm ơn. Em…Bố sao rồi?” dù cho tình trạng mối quan hệ của chúng tôi ra sao, tôi vẫn đau đớn vì thương cảm với bố. Mất Gretchen có thể rất nặng nề với ông, một trong những điều nặng nề nhất mà ông từng phải đối mặt.

“Chị đoán là ở tình trạng tốt nhất chúng ta có thể mong chờ.” Liberty lại hỉ mũi. Chị thì thầm nói thêm giọng nghèn nghẹt. “Chị chưa bao giờ nhìn thấy ông khóc trước đây.”

“Em cũng chưa.” Tôi nghe tiếng chìa khoá cửa trước mở lách cách. Nick đã về nhà rồi. Tôi thấy bớt căng thẳng, muốn được an ủi trong vòng tay anh. “Carrington thì sao?” Tôi hỏi, biết rằng cô em gái nhỏ đó của Liberty rất thân thiết với Gretchen.

“Em thật tốt vì đã hỏi…nó thực sự tan nát cõi lòng vì việc này, nhưng rồi nó sẽ ổn thôi. Thật là khó cho nó phải hiểu ra tại sao mọi việc lại có thể thay đổi quá đột ngột đến thế.”

“Ngay cả người lớn cũng rất khó khăn để hiểu được.” tôi chùi cặp mắt ướt nhoẹt bằng ống tay áo. “Em không biết em sẽ lái xe hay đi máy bay tới đó. Em sẽ gọi lại cho chị sau khi em nói chuyện với Nick và thu xếp xem sao.”

“Được rồi, Haven. Chào em.”

Nick bước vào nhà, đặt cặp xuống. “Có việc gì thế?” anh hỏi, cau mặt khi tới gần tôi.

“Bác Gretchen của em mất rồi,” tôi nói, và bắt đầu khóc tiếp.

Nick tới ngồi bên cạnh tôi trên sofa, và đặt tay vòng quanh người tôi. Tôi nép vào vai anh.

Sau vài phút vỗ về an ủi, Nick đứng dậy và vào bếp. Anh lấy một lon bia trong tủ lạnh. “Anh rất tiếc, em yêu. Anh biết thế này là khắc nghiệt với em. Nhưng có lẽ là điều tốt nếu em không tới dự tang lễ.”

Tôi chớp mắt ngạc nhiên. “Em có thể đi mà. Nếu chúng ta không có tiền mua vé máy bay, em có thể__”

“Chúng ta chỉ có một cái xe thôi.” Giọng anh thay đổi. “Anh đoán anh được cho là sẽ ngồi yên trong nhà cả mấy ngày cuối tuần trong lúc em ở Houston phải không?”

“Tại sao anh không đi cùng em?”

“Anh nên biết là em đã quên mới phải. Chúng ta có vài việc phải làm trong cuối tuần này đấy, Marie ạ.’

Anh nhìn tôi nghiêm khắc, và tôi chằm chằm nhìn lại trống rỗng. “Buổi tiệc hải sản thường niên của công ty, ở nhà ông chủ. Vì là năm đầu tiên anh ở đây, nên chẳng có cách nào anh trốn tránh được đâu.”

Mắt tôi trợn tròn. “Em…em… anh muốn em đi dự một bữa tiệc hải sản thay vì tới dự lễ tang của bác em hả?”

“Chằng còn lựa chọn nào khác . Lạy Chúa, Marie, em không muốn làm hỏng tất cả những cơ hội thăng tiến của anh chứ? Anh sẽ có mặt tại buổi tiệc hải sản đó, và anh sẽ chắc như quỷ là sẽ không tới đó một mình. Anh cần có một người vợ đi cùng anh tới đó, và anh cần em gây ấn tượng tốt với mọi người.”

“Em không thể,” tôi nói, hoang mang hơn là giận dữ. Tôi không thể tin được tình cảm của tôi với Gretchen lại chẳng có chút ý nghĩa gì với anh. “Em cần phải ở đó với gia đình em. Mọi người sẽ hiểu nếu anh nói với họ__”

“Anh là gia đình của em!” Nick ném lon bia đầy đập vào góc chậu rửa làm bọt bắn ra văng tung toé. “Chả lẽ anh chỉ là người trả tiền cho các hoá đơn cuả em thôi à, Marie? Ai đang mang lại cho em một mái nhà trên đầu hả? Anh. Không ai trong cái gia đình chó chết của em giúp đỡ chúng ta hết. Anh là trụ cột của gia đình này. Em sẽ làm theo anh nói.”

“Em không phải nô lệ của anh,” tôi đốp lại. “em có quyền tới đám tang của Gretchen. Và em sẽ đi__”

“Thử đi.” Anh nhạo báng, vớ được tôi chỉ sau ba sải chân giận dữ. “Thử xem, Marie. Em không có tiền và chẳng có cách nào đến đó cả.” Anh xiết chặt cánh tay tôi và xô đẩy tôi phũ phàng, và tôi lùi lại run rẩy dựa vào tường. “Quỷ mới biết được làm sao một con ngốc lại có thể tốt nghiệp đại học được cơ đấy,” anh nói. “Họ chẳng thèm quan tâm cứt gì tới em hết. Cố mà dùng cái đầu đất của em để hiểu đi.”

Tôi gửi cho Liberty một email bảo chị tôi không thể tới dự lễ tang được. tôi không giải thích tại sao, và chị cũng không hồi âm lại. Từ khi đó chẳng bao giờ có một cú điện thoại nào từ gia đình tôi nữa, tôi khá chắc chắn tôi biết họ nghĩ gì khi tôi không về. Dù cho họ có nghĩ gì, mặc dù vậy, cũng không thể tồi tệ hơn những điều mà tôi đã tự nghĩ về mình.

Tôi tới dự bữa tiệc hải sản cùng Nick. Tôi mỉm cười suốt cả ngày dài . Mọi người gọi tôi là Marie. Và tôi mặc đồ có tay dài tới tận khuỷu để che đi những vết bầm trên cánh tay tôi. Tôi không rỏ một giọt nước mắt nào vào cái ngày diễn ra tang lễ của Gretchen.

Nhưng tôi khóc vào thứ Hai, khi tôi nhận được một gói nhỏ qua bưu điện. Mở ra, tôi thấy cái vòng cầu may của Gretchen với tất cả những chiếc bùa nhỏ xíu leng keng vui vẻ .

“Haven yêu quý,’ tôi đọc lời nhắn của Liberty, “Chị biết em muốn có vật này.”

Giữa năm thứ hai của cuộc hôn nhân chúng tôi. Quyết định của Nick làm tôi có thai trở thành một điều ám ảnh. Tôi bán tính bán nghi rằng anh sẽ giết tôi nếu anh biết tôi vẫn bí mật uống thuốc tránh thai, nên tôi giấu chúng trong chiếc ví giúi vào một góc trong tủ quần áo.

Đoan chắc vấn đề là do tôi__không thể có cơ hội nào vấn đề lại thuộc anh hết, dĩ nhiên__Nick đã bắt tôi đi khám bác sỹ. Tôi đã khóc trong phòng của ông bác sỹ cả tiếng đồng hồ, nói với ông rằng tôi rất lo lắng và đau khổ và không biết tại sao, và rồi tôi ra về với một đơn thuốc chống suy nhược.

“Em không thể uống mấy cái cứt này được,” Nick nói, vò nhàu mẩu giấy và ném chúng vào sọt rác. “Chúng có thể ảnh hưởng không tốt tới thai nhi.”

Đứa trẻ không tồn tại của chúng tôi. Tôi nghĩ với vẻ biết lỗi về những viên thuốc tránh thai mà tôi vẫn uống mỗi buổi sáng, một hành động bí mật đã trở thành nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng của tôi cho tự do. Thật khó để thực hiện việc đó vào cuối tuần, khi Nick theo dõi tôi như một con diều hâu. Tôi phải lao nhanh tới tủ khi anh đang tắm, lần mò trong đống quần áo, bẻ ra một viên và nuốt ngay không cần nước. Nếu anh bắt gặp tôi…Tôi không biết anh sẽ làm gì.

“Bác sỹ nói sao về việc có thai hả em?” Nick hỏi, theo dõi tôi sát sạt.

“Ông ấy nói có thể mất đến một năm đấy.”

Tôi không đề cập một lời nào với bác sỹ về việc thử có thai, chỉ hỏi ông toa thuốc tránh thai của tôi có dùng tiếp được nữa không thôi.

“Ông ấy có nói với em ngày nào tốt nhất không? Những ngày em dễ dính nhất ấy?”

“Ngay trước khi rụng trứng.”

“Bọn mình hãy đánh dấu luôn lên lịch đi. Em rụng trứng vào ngày nào trong chu kỳ?”

“Mười ngày sau khi có kinh, em đoán thế.’

Và chúng tôi cùng xem cuốn lịch mà tôi vẫn đánh dấu X vào ngày đầu tiên trong chu kỳ, sự miễn cưỡng của tôi chẳng ảnh hưởng chút nào với Nick. Tôi sẽ lại bị xâm nhập, bị cố làm cho thụ thai, và cưỡng ép phải trải qua thời kỳ thai nghén đơn giản chỉ vì anh đã quyết định thế.

“Em không muốn đâu,” tôi nghe thấy mình nói với giọng rầu rĩ.

“Em sẽ hạnh phúc một khi đã có nó thôi.”

“Em vẫn chưa muốn có đâu. Em chưa sẵn sàng.”

Nick ném toẹt cuốn lịch xuống bàn đầy tức giận, và với lực ném mạnh mẽ như vậy, nó kêu như tiếng súng nổ vậy. “Em sẽ không bao giờ sẵn sàng hết. Sẽ không bao giờ sẵn sàng nếu anh không ép em. Vì Chúa, Marie, em đã đủ lớn để trở thành đàn bà chưa hả?”

Tôi bắt đầu run rẩy. Máu dồn lên mặt tôi bừng bừng, adrenalin đập mạnh trong trái tim làm việc quá sức của tôi. “Em là đàn bà. Em không cần phải có một đứa trẻ để chứng minh điều đó.”

“Cô là con đĩ hư hỏng. Một đồ ăn bám. Đó là lý do tại sao gia đình cô không thèm quan tâm tới cô.”

Cơn nóng giận của tôi bùng nổ. “Còn anh là một thằng khốn ích kỷ!”

Anh tát tôi mạnh đến nỗi mặt tôi lật nghiêng sang một bên, và mắt tôi mọng đầy nước mắt. Một tiếng rít the thé văng vẳng trong tai tôi. Tôi nuốt xuống và ôm má. “Anh nói anh sẽ không bao giờ làm thế nữa cơ mà,” tôi khàn khàn nói.

Nick thở nặng nhọc, mắt anh trợn lên điên loạn. “Đó là lỗi của cô đã làm tôi nổi điên. Mẹ nó chứ, tôi sẽ giải quyết cái đít cô ngay đây.” Anh chộp lấy tôi bằng một tay, bàn tay kia của anh túm tóc tôi, và anh lôi mạnh tôi vào phòng khách. Anh gào lên những lời thô tục bẩn thỉu, ấn mặt tôi xuống chiếc ghế dài.

“Không,” tôi thét lên, giấu mặt vào lớp vải bọc. “Không.”

Nhưng anh đã giật quần jean và quần lót của tôi xuống và đâm vào da thịt khô ran của tôi, và đau, một cơn đau dữ dội kẹp chặt lấy tôi và nó trở thành một sự tra tấn khủng khiếp, và tôi biết anh đã làm rách cái gì đó trong tôi. Anh thọc vào mạnh hơn, nhanh hơn, chỉ nhẹ nhàng hơn đôi chút khi tôi thôi nói không và trở nên câm bặt, những giọt nước mắt của tôi chảy thành từng dòng nóng bỏng xuống đệm. Tôi cố nghĩ tới cái gì khác hơn cơn đau, tự nói với mình rằng nó sẽ qua nhanh thôi,chỉ cần chấp nhận, chấp nhận, anh sẽ xong trong vài phút nữa thôi…

Với một cú thúc cuối cùng, và Nick rùng mình trên người tôi, tôi cũng rùng mình khi nghĩ tới cái thứ chất lỏng đang chảy vào người tôi. Tôi không muốn làm gì với con của anh hết. Tôi cũng không muốn làm gì với tình dục nữa.

Tôi hổn hển vì được giải thoát khi anh rút ra, những giọt gì đó nóng nóng chảy xuống đùi tôi. Có tiếng Nick kéo khoá và cài quần anh.

“Kỳ kinh của em lại bắt đầu rồi kìa.” anh nói cộc cằn.

Chúng tôi đều biết rằng còn lâu mới tới chu kỳ của tôi. Máu không chảy ra từ đó. Tôi không nói gì, chỉ tự nhỏm dậy khỏi ghế và kéo lại quần áo. Nick lại nói nữa, giọng nghe vẫn bình thường như không. “Anh sẽ nấu nốt bữa tối trong khi em tắm rửa. Anh cần phải làm gì?”

“Luộc pasta.”

“Bao lâu?”

“Hai mươi phút.”

Tôi đau đớn từ hông cho đến đầu gối. Tôi chưa bao giờ gặp bạo lực trong tình dục với Nick trước đây. Đó là hãm hiếp,một giọng nói nhỏ thầm thì bên trong đầu tôi, nhưng tôi ngay lập tức tự nhủ rằng nếu tôi thư giãn hơn một chút, bớt khô hơn một chút, nó sẽ không đau nhiều như thế này. Nhưng mình không muốn nó, giọng nói vẫn khăng khăng.

Tôi đứng lên và nao núng vì cơn đau tàn bạo, và bắt đầu tập tễnh bước vào nhà tắm.

“Bớt làm dáng đi một chút, nếu em không phiền,” tôi nghe Nick nói.

Tôi câm lặng tiếp tục bước vào phòng tắm và đóng cửa. Tôi bắt đầu vặn vòi sen, để nước càng nóng càng tốt hết mức tôi có thể chịu được, rồi cởi quần áo và bước vào. Tôi đứng dưới vòi nước phun và chỉ muốn cứ đứng thế mãi mãi, cho đến khi cơ thể tôi nhức nhối, sạch sẽ và đau đớn. Tôi ở trong một màn sương đầy hoang mang, tự hỏi cuộc đời tôi sao lại ra nông nỗi này. Nick sẽ không để yên cho đến khi tôi có em bé, và rồi anh sẽ lại muốn có một đứa nữa, và trò chơi không thể chiến thắng trong việc làm anh hài lòng sẽ không bao giờ kết thúc.

Cố gắng ngồi lại và trò chuyện trung thực với ai đó về cảm xúc của tôi không còn là vấn đề quan trọng nữa rồi. Nó chỉ có tác dụng khi cảm xúc của tôi được coi trọng. Nick, thậm chí cả khi anh có vẻ lắng nghe, thì cũng chỉ để nắm được yếu điểm dùng chống lại tôi lúc khác mà thôi. Nỗi đau của ai đó, dù là trong tình cảm hay thể xác, không tác động đến anh. Nhưng tôi đã nghĩ anh yêu tôi. Anh đã thay đổi quá nhiều kể từ khi chúng tôi kết hôn, hay tôi đã phán đoán sai lầm dẫn đến kết quả tai hại? Tắt vòi sen, tôi quấn một cái khăn bông tắm quanh cơ thể đau nhừ của mình và bước tới trước gương. Tôi dùng tay lau một vòng tấm gương mờ hơi nước. Mặt tôi méo mó, một mắt bị sưng ở phía rìa ngoài.

Cửa phòng tắm rung ầm ầm. “Em ở trong đó lâu quá rồi đấy. Ra ăn đi.”

“Em không đói.”

“Mở cái cửa khốn kiếp này ra và đừng có dỗi dằn nữa.”

Tôi vặn khoá và mở cửa, và đứng đối diện với anh, người đàn ông giận dữ này nhìn như muốn xé xác tôi ra. Tôi đã sợ anh, nhưng thậm chí còn hơn thế, tôi đã hoàn toàn thất bại. Tôi đã cố hết sức để chơi theo quy tắc của anh, nhưng anh luôn thay đổi nó.

“Lần này anh không xin lỗi đâu đấy,” anh nói. “Em đã đòi được thế mà. Em biết rành rành là không được nói với anh kiểu ấy.”

“Nếu chúng ta có con,” tôi nói với anh, “anh cũng sẽ đánh chúng thôi."

Một cơn thịnh nộ khác làm mặt anh tím lại. “Câm mồm.”

“Anh sẽ thế thôi,” tôi khăng khăng. “Anh sẽ đuổi đánh chúng khắp nơi bất cứ khi nào chúng làm việc gì anh không thích. Đó là một trong những lý do tôi không muốn có con với anh.”

Nick yên lặng không phản ứng làm tôi sợ hãi. Quá lặng lẽ đến nỗi những tiếng tí tách của nước nhỏ giọt từ tóc tôi cũng làm tôi nao núng. Anh nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt, cặp mắt màu hạt dẻ phẳng lặng như hai cái khuy áo của anh sáng lấp loé. Tí tách. Tí tách. Tí tách. Gai ốc dựng ngược trên cơ thể trần trụi của tôi, chiếc khăn bông ẩm ướt và lạnh lẽo xiết chặt quanh tôi.

“Chúng ở đâu?” anh hỏi đột ngột, và đẩy tôi để bước qua. Anh bắt đầu lục soát ngăn kéo tủ trong phòng tắm, ném tứ tung những hộp phấn và cặp tóc và lược, mọi thứ rơi loảng xoảng trên nền gạch ướt.

“Ở đâu cái gì?” tôi hỏi, trái tim tôi đập thình thịch như quá sức, trở nên hoang dại đến nỗi nó làm lồng ngực của tôi đau đớn. Tôi hết sức ngạc nhiên vì không biết làm sao tôi có thể giữ được giọng nói bình thản khi cơn kinh hoàng đang gặm mòn bên trong tôi như a xít ăn mòn kim loại. “Em chẳng biết anh đang nói về chuyện gì cả.”

Anh ném một cái cốc thuỷ tinh rỗng xuống sàn vỡ ra từng mảnh. Và anh như một tên điên tiếp tục vứt hất văng mọi thứ trong tủ. “Mày biết rõ ràng tao đang hỏi gì.”

Nếu anh tìm ra thuốc tránh thai, anh sẽ giết tôi. Một sự cam chịu lạ lùng, bệnh hoạn ẩn giấu dưới cơn sợ hãi, và nhịp tim tôi điều hoà lại. Tôi bị mê sảng và tê liệt. “Em đi mặc quần áo đây,” tôi nói, vẫn giữ bình tĩnh, thậm chí cả khi anh đập phá, cấu xé, hất tung, phá phách, làm đổ hết các loại đồ trang điểm của tôi làm chúng trộn lẫn lộn với nhau cả dung dịch lỏng lẫn bột khô thành những đám màu sền sệt trên sàn.

Tôi bước tới tủ quần áo, rút ra một cái quần jean và đồ lót cùng một cái T-shirt mặc dù đã muộn và tôi nên mặc pajamas mới phải. Tôi đoán tiềm thức của tôi đã phỏng đoán được tôi sẽ không ngủ đêm nay. Khi tôi mặc xong qquần áo, Nick lao như cơn bão vào trong phòng ngủ và đẩy tôi sang bên. Anh giật các ngăn kéo ra, vứt hết quần áo tôi ra thành một đống.

“Nick, dừng lại đi.”

“Cho tao biết chúng ở đâu!”

“Nếu anh tìm cớ để đánh em nữa,” tôi nói, “thì cứ tiếp tục mà tìm đi.” Tôi không tỏ ra thách thức. Tôi thậm chí chẳng còn biết sợ nữa. Tôi đã nản lòng rồi, một loại buồn nản mà bạn sẽ gặp khi tất cả các ý nghĩ và tình cảm của bạn đã tự nhiên khô cạn.

Nhưng Nick đã nhất quyết phải tìm ra bằng chứng rằng tôi đã phản bội anh ta, và trừng phạt tôi cho đến khi tôi phải sợ đến hết đời. Các ngăn kéo đã trống rỗng, anh ta đi tới tủ quần áo và lại bắt đầu ném giày tôi ra, mở tung mấy vái ví của tôi. Tôi không cố chạy hay trốn tránh. Tôi chỉ đứng đó, chết lặng và chờ đợi, chờ đợi bản án tử hình.

Anh ta quay lại phía tôi với những viên thuốc trên tay, địa ngục hiển hiện trên mặt anh. Tôi lờ mờ hiểu rằng anh ta không ở trong tình trạng có thể kiềm chế được hành động của mình nhiều hơn tôi bao nhiêu. Con quái vật trong anh ta phải được no nê, và anh ta không thể dừng lại cho đến khi nó thoả mãn.

Tôi bị vồ lấy và ném thẳng vào tường, đầu tôi đầy những âm thanh trắng loá khi phía sau xương sọ tôi đập vào mặt tường cứng. Nick đánh tôi mạnh hơn bao giờ, lần này hắn nắm tay thành quả đấm, và tôi cảm nhận hàm tôi kêu răng rắc. Tôi chỉ hiểu được vài từ, cái gì đó về những viên thuốc, và tôi sẽ được có tất cả những viên thuốc chó chết mà tôi muốn, và hắn xé vài viên trong vỉ ra ấn vào mồm tôi, và cố giữ hàm tôi ngậm lại khi tôi cố khạc nhổ ra. Hắn đánh tôi vào bụng và khi tôi gập người lại, và hắn lôi tôi xềnh xệch qua tầng một của căn hộ ra cửa trước.

Tôi đổ sầm xuống đất, rơi mạnh xuống mép tam cấp. Một cơn đau sắc nhọn tràn ngập tôi khi bàn chân hắn đá vào sườn tôi. “Mày phải nằm đấy cho đến sáng,” hắn gầm gừ. “Nằm đây mà nghĩ xem mày vừa làm chuyện khốn nạn gì.”

Cánh cửa đóng sập lại.

Tôi nằm bên ngoài trên vỉa hè, mặt đất phủ asphalt hấp thụ ánh sáng mặt trời toả hơi nóng như đĩa vừa mang từ trong lò ra mặc dù trời đã tối. Tháng Mười ở Texas nóng gay gắt như mùa hè. Ve sầu kêu ran ran đến điếc tai, sự rung động của tiếng ve kêu tràn ngập trong không khí. Sau một lúc lâu, tôi ngồi dậy và nhổ ra một miệng đầy thứ chất lỏng mằn mặn, và bắt đầu đánh giá thương tổn. Tôi đau ở bụng và xương sườn , và giữa hai chân, và phía sau đầu. Miệng tôi chảy máu, và hàm tôi đau nhức nhối.

Nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi là Nick có thể mở cửa và kéo lê tôi vào.

Cố gắng không nghĩ tới những cơn đau khủng khiếp trong đầu, tôi nghĩ đến lựa chọn của mình. Không ví. Không tiền. Không bằng lái xe. Không điện thoại di động. Không chìa khoá xe hơi. Không cả giày. Tôi nhìn xuống đôi chân trần của tôi, và tôi phải bật cười mặc dù nó làm cái miệng sưng vù của tôi đau đớn. Cứt thật, thật chẳng tốt chút nào. Tôi chợt nảy ra trong đầu rằng chắc có thể mình sẽ phải chờ cả đêm bên ngoài giống như một con mèo mà Nick vứt bỏ. Khi trời sáng, anh ta sẽ để tôi vào, và tôi sẽ trườn vào, chịu trừng phạt và nhận thất bại.

Tôi muốn cuộn mình lại và bắt đầu khóc lóc. Nhưng tôi lại thấy mình đang lắc lư trên đôi chân, cố giữ thăng bằng.

Cút xuống địa ngục đi, tôi nghĩ, liếc về phía cửa đóng. Tôi vẫn có thể đi bộ được.

Nếu tôi có thể tới với ai đó lúc này, thì sẽ là bạn thân nhất của tôi, Todd. Tôi cần sự thông hiểu và xoa dịu của cậu ấy.

Nhưng trong trường hợp này, chỉ có duy nhất một người có thể thực sự giúp tôi. Gage. Tất cả mọi người từ McAllen tới El Paso đều nợ anh một ân huệ và muốn đáp trả lại cho anh. Anh có thể giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng, hiệu quả, mà không ầm ĩ. Và không có ai trên thế giới này tôi tin tưởng hơn.

Tôi đi bộ tới cửa hàng tạp hoá cách đó một phần tư dặm, chân trần. Đêm về khuya, một mặt trăng tròn như quả cam treo cao trên bầu trời. Nó lung linh trước mắt tôi như nó là thứ đồ chơi hồi học trung học, được treo vào một cái móc. Mặt trăng của kẻ đi săn. Tôi cảm thấy ngu ngốc và sợ hãi khi ánh đèn của những chiếc xe chạy ngang chiếu vào tôi. Nhưng ngay lập tức, những cơn đau đớn và nhức nhối chồng chất lớn dần tới một điểm mà tôi không còn cảm thấy mình ngu ngốc nữa. Tôi phải tập trung vào việc đặt một bàn chân phía trước bàn chân kia. Tôi sợ rằng tôi có thể bất tỉnh. Tôi giữ đầu cúi xuống, Không muốn ai đó dừng lại bên đưòng giúp đỡ. Không hỏi han, không người lạ, không cảnh sát. Họ có thể đưa tôi trở lại với chồng tôi. Nick đã trở thành quá quyền lực trong tâm trí tôi đến nỗi tôi nghĩ hắn có thể giải thích để cho qua mọi việc, đưa tôi trở lại căn nhà đó và có lẽ sẽ giết tôi.

Cơn đau ở hàm tôi trở nên tồi tệ hơn. Tôi cố nhai nhai trong miệng để xem quai hàm tôi có bị vỡ hay trật khớp không, nhưng thậm chí chỉ một cử động rất nhẹ cũng làm miệng tôi đau đớn cực độ. Lúc tôi tới được cửa hàng tạp hoá, tôi nghiêm túc nghĩ đến việc đề nghị đổi cái nhẫn cưới của tôi lấy vài viên Tylenol. Nhưng tôi chẳng có khả năng nào có thể chường mặt ra nơi tất cả mọi người đang đi qua đi lại. Tôi biết tôi trông ra sao, sẽ thu hút sự chú ý của mọi người như thế nào, và đó là điều cuối cùng tôi muốn.

Tôi tìm được một bốt điện thoại trả tiền phía bên ngoài, và tôi gọi một cuộc điện thoại ngưòi nhận trả tiền, ấn vào mỗi phím với sự tập trung đau đớn. Tôi thuộc lòng số điện thoại di động của Gage. Làm ơn trả lời đi, tôi nghĩ, tự hỏi sẽ làm gì nếu anh không trả lời. Làm ơn trả lời, Làm ơn…

Và rồi tôi nghe giọng anh, và nhân viên tổng đài hỏi anh có nhận trả tiền cuộc gọi không. “Gage ơi?” Tôi nắm chiếc điện thoại bằng cả hai tay, bíu lấy nó như nó là cuộc đời tôi.

“Ừ, anh đây. Có việc gì không em?”

Việc phải trả lời, giải thích, thật quá sức tôi trong lúc này nên tôi không thể thốt nên lời. “Em cần anh tới đón em,” tôi cố gắng thầm thì.

Giọng anh trở nên bình tĩnh, dịu dàng như anh đang nói chuyện với một đứa trẻ. “Đã xảy ra việc gì thế, bé ngoan? Em có ổn không?”

“Không,”

Một sự im lặng ngắn như điện xẹt, rồi anh hỏi khẩn thiết. “Em ở đâu thế, Haven?”

Tôi không thể trả lời được trong một lúc. Sự khuây khoả được nghe tên của chính mình được nói bằng giọng quen thuộc tan chảy qua con người đang tê liệt của tôi. Cổ họng tôi làm việc khó khăn, và tôi cảm giác những giọt nước mắt nóng bỏng tuôn rơi trên mặt tôi, làm xót làn da xước sát của tôi. “Cửa hàng tạp hoá.” Cuối cùng tôi cũng thốt ra thành lời.

“Ở Dallas à?”

“Vâng.”

“Haven, em đang ở một mình à?” tôi nghe anh hỏi.

“Uh-huh”

“Em có thể đi taxi ra sân bay được không?”

“Không.” Tôi khịt mũi và nuốt xuống. “Em không có ví.’

“Em đang ở đâu?” Gage kiên nhẫn nhắc lại. Tôi nói với anh tên cửa hàng tạp hoá và tên phố. “Được rồi. Anh muốn em chờ gần lối vào chính…có gì cho em ngồi không?”

“Có một ghế băng.”

“Em gái ngoan. Haven, tới ngồi ở chỗ ghế băng và đừng có đi đâu. Anh sẽ cho ai đó đến ngay khi có thể. Đừng có đi đâu đấy, em có hiểu không? Ngồi đó và chờ.”

“Gage,” tôi thì thầm. “Đừng gọi Nick, nhé?”

Tôi nghe anh hít vào một hơi lưỡng lự, nhưng khi anh nói, giọng anh vẫn bình thản. "Không phải lo, em gái ngoan. Hắn sẽ không tới gần em được nữa đâu.”

Khi tôi ngồi trên băng ghế dài và chờ đợi, tôi biết tôi đang thu hút những cái nhìn tò mò. Mặt tôi bầm tím, một bên mắt phồng lên đến không mở ra được và hàm tôi sưng to. Một đứa trẻ hỏi mẹ nó có việc gì xảy ra với tôi, và bà mẹ xuỵt nó nói khẽ và bảo nó đừng nhìn chằm chằm. Tôi mừng vì không ai lại gần tôi, rằng bản năng tự nhiên của con người là lảng tránh những loại phiền phức mà tôi đang hứng chịu.

Tôi không nhận thức được thời gian đã trôi qua bao lâu. Có thể là vài phút hoặc cả giờ đồng hồ. Nhưng cuối cùng một người đàn ông lại gần tôi bên ghế dài, một chàng trai da đen trẻ tuổi mặc quần khaki và một cái áo sơ mi mở cổ. Anh ngồi xổm trước mặt tôi, và tôi lờ đờ nhìn thẳng vào một đôi mắt nâu đầy vẻ lo lắng. Anh mỉm cười như để trấn an tôi. “Cô Travis phải không?” Giọng anh dịu dàng và trầm ấm như sirô ngô. “Tôi là Oliver Mullins. Một ngưòi bạn của anh cô. Anh ấy gọi và nói cô cần được chở đi.” Nhìn tôi chăm chú, anh chậm rãi nói thêm, “Nhưng bây giờ tôi tự hỏi không biết cô có nên tới phòng cấp cứu không.”

Tôi lắc đầu, sợ hãi. “Không. Không. Tôi không muốn. Đừng đưa tôi tới đó__”

“Được rồi,” anh dỗ dành. “Được rồi, không sao đâu mà. Tôi sẽ đưa cô ra sân bay. Để tôi giúp cô ra xe.”

Tôi không cử động. “Hứa là đừng đưa tôi tới phòng cấp cứu nhé.”

“Tôi hứa. Tất nhiên tôi hứa.”

Tôi vẫn không cử động. “Không đi máy bay được,” tôi lẩm bẩm. Thật sự là tôi nói rất khó khăn. “Không có bằng lái xe.”

“Đó là một cái máy bay bay riêng, cô Travis.” Ánh mắt anh đầy ân cần và thương xót.

“Cô không cần bằng lái xe, hay vé máy bay. Đi nào, để tôi__” anh ngừng phắt lại khi anh nhìn thấy đôi bàn chân trần xước xát chảy máu của tôi. “Chúa ơi,” anh thầm thì.

“Không bệnh viện,” tôi lẩm bẩm.

Không cần xin phép, Oliver ngồi bên cạnh tôi. Tôi nhìn anh khi anh cởi bỏ giầy và tất, xỏ lại chân trần vào đôi giày không buộc dây, và cẩn thận đi tất của anh cho tôi. “Tôi sẽ đưa giày chô cô,” anh nói, “nhưng chắc cô sẽ không giữ nó chặt ở chân được đâu. Cô để tôi bế cô ra xe nhé?’

Tôi lắc đầu. Tôi khá chắc chắn tôi không thể chịu đứng được việc để ai đó ôm mình, vì bất cứ lý do gì, lâu hay chóng.

“Cũng được,” Oliver tì thầm. “Nhưng cô sẽ tốn thêm thời gian đấy.” Anh đứng và kiên nhẫn chờ trong khi tôi gắng sức đứng lên khỏi ghế dài, hai tay anh đã đưa lên nửa chừng giống như anh đã phải cấm mình không chạm vào tôi. “Xe ở đằng này, Cadillac trắng đó.”

Chúng tôi cùng bước chậm chạp ra xe, một chiếc sedan màu ngọc trai lấp lánh, và Oliver giữ cửa mở rộng khi tôi trườn vào. “Cô có cảm thấy dễ chịu hơn nếu hạ ghế xe ngửa ra không?” anh hỏi.

Tôi nhắm mắt lại, quá kiệt sức để trả lời. Oliver cúi xuống, ấn một cái nút, và đẩy lưng ghế ra sau cho đến khi tôi gần như nằm ngửa.

Anh bước về phía bên kia xe, ngồi vào và khởi động. Chiếc Cadillac rung lên nhè nhẹ khi chúng tôi lùi khỏi bãi đỗ xe và vào đường chính. Tôi nghe tiếng điện thoại di động mở ra, và tiếng bấm số. “Gage à,” Oliver nói sau một lúc. “Vâng, tôi đón được cô ấy rồi. Bây giờ đang tới DFW đây (sân bay Fort Worth ở Dallas). Mặc dù vậy, tôi phải nói với anh…hắn đánh cô ấy khá nặng tay đấy. Cô ấy có vẻ hơi lờ đờ.” Ngừng một lúc lâu, và Oliver lặng lẽ trả lời. “Tôi biết, anh bạn.” Cuộc nói chuyện một lúc lâu sau mới kết thúc. “Vâng, tôi nghĩ cô ấy tạm ổn để di chuyển, nhưng khi cô ấy tới đó…Uh-huh, tôi nghĩ thế, chắc chắn. Tôi sẽ cho anh biết khi máy bay cất cánh. Không có gì đâu.”

Chẳng có xe nào đi êm hơn Cadillac__chỉ có thể so sánh nó như một tấm nệm đặt trên bánh xe__nhưng chỉ cần hơi xóc nhẹ cũng gây thêm một cơn đau mới trong cơ thể tôi. Tôi cố nghiến răng chống lại cơn đau, chỉ bật ra một hơi hổn hển khi có một cơn đau đột ngột ở hàm.

Tôi nghe tiếng Oliver giữa những tiếng mạch đập lùng bùng trong tai. “Tôi cảm giác hình như cô muốn nôn phải không, cô Travis?”

Tôi khẽ ậm ừ phủ định. Chẳng có cách nào tôi sẽ làm được thế__nó sẽ quá đau. Một túi nhựa nhỏ đựng rác được đặt cẩn thận lên lòng tôi. “Để đề phòng thôi.”

Tôi im lặng, mắt nhắm lại, khi Oliver cẩn thận điều khiển xe qua dòng xe cộ. Qua mi mắt khép hờ của tôi, ánh sáng từ những chiếc xe ngược chiều tạo nên một những luồng ánh sáng đỏ rực. Tôi lơ đãng lo ngại về việc tôi thấy khó khăn trong việc suy nghĩ mạch lạc…tôi không thể có ý tưởng nào về việc sẽ xảy ra tiếp theo. Cố gắng gắn kết những suy nghĩ cho mạch lạc giống như đứng dưới một đám mây lớn và cố hứng từng giọt mưa bằng một cái thìa nhỏ. Tôi cảm giác giống như tôi sẽ không bao giờ có khả năng điều khiển một thứ gì nữa.

“Cô biết không,” Tôi nghe Oliver nói, “em gái tôi cũng từng bị chồng đánh. Khá thường xuyên. Chẳng có lý do gì hết. Hay bất cứ lý do gì. Tôi đã không biết lúc việc đó xảy ra, nếu không tôi đã giết thằng con hoang đó. Cuối cùng em gái tôi cũng bỏ thằng đó và đưa bọn trẻ về nhà mẹ tôi, và ở đó cho đến khi nó ổn định tinh thần để sống tiếp. Tôi đã chứng kiến cảnh nó thu mình lại và nhiều thứ khác. Em gái tôi nói điều có thể giúp nó nhiều nhất là được nghe ai đó khẳng định rằng đó không phải lỗi của nó. Nó cần được nghe câu nói đó thường xuyên. Vậy nên tôi muốn là người đầu tiên nói với cô…đó không phải lỗi của cô.”

Tôi không muốn cử động hay nói năng gì hết. Nhưng tôi cảm giác được nước mắt rỉ xuống từ cặp mi khép chặt của tôi.

“Không phải lỗi của em,” Oliver nhắc lại chắc nịch, và lái xe đưa tôi đi nốt quãng đường trong im lặng. Tôi chìm trong trạng thái lơ mơ trong vài phút và tỉnh hẳn khi chiếc xe dừng lại và Oliver mở cửa. Tiếng gầm của động cơ phản lực chuẩn bị cất cánh lọt vào xe Cadillac ấm êm lặng lẽ, và mùi dầu, tiếng động cơ cùng không khí ẩm của Texas trùm lên tôi. Chớp mắt ngồi dậy chậm chạp, tôi nhận ra chúng tôi đã ở trên sân đỗ.

“Để tôi giúp em ra nhé,” Oliver nói, chạm vào tôi. Tôi co lại tránh chạm vào bàn tay đang chìa ra của anh và lắc đầu. Một bàn tay ôm chặt nơi mạng sườn đã bị Nick đá vào , tôi gắng sức lách ra khỏi xe một mình. Khi tôi đứng thẳng lên, đầu tôi quay mòng mòng choáng váng và một màn sương xám xịt phủ lên mắt tôi. Tôi lảo đảo và Oliver chụp lấy cánh tay đang để không của tôi giữ lại.

“Cô Travis,” anh nói, vẫn tiếp tục giữ chắc tay tôi khi tôi cố vùng ra. “Cô Travis, nghe tôi này. Tôi chỉ muốn giúp em lên cái máy bay đó thôi. Em phải để tôi giúp em. Nếu em bị ngã vì khăng khăng tự lên thang một mình, em sẽ phải vào bệnh viện khám lại cho đảm bảo. Và tôi cũng sẽ phải vào đó cùng em luôn, vì anh của em sẽ đập gẫy chân tôi mất.”

Tôi gật đầu và chấp nhận sự nâng đỡ của anh, thậm chí cả khi bản năng của tôi gào thét đòi đẩy anh ra. Điều cuối cùng tôi muốn là bị đụng chạm bởi một người đàn ông nữa, dù đó là người nhìn có vẻ đáng tin và thân thiện đến đâu. Mặt khác, tôi lại muốn lên chiếc máy bay đó. Tôi muốn thoát khỏi nơi địa ngục ở Dallas, thoát khỏi Nick.

“Được rồi, nào,’ Oliver thì thầm, giúp tôi lê lên máy bay. Đó là một chiếc Lear 31A, một máy bay phản lực loại nhẹ có thể chở được 6 người. Với sải cánh nhỏ và chiều cao 4 feet cùng đôi cánh tà tam giác gắn vào đuôi hình chóp, nó nhìn giống một một con chim đang chờ cất cánh. “Không xa đâu,” Oliver nói, “và em sẽ lại được ngồi xuống, rồi Gage sẽ đón em ở đầu bên kia khi hạ cánh.” Khi chúng tôi đau đớn chậm chạp bước lên những bậc thang, Oliver cứ tiếp tục độc thoại một mình như anh đang cố làm tôi xao lãng khỏi cơn đau ở quai hàm và mạng sườn. “Đây là một chiếc máy bay đẹp đấy. Nó là của một công ty phần mềm có trụ sở ở Dallas. Tôi biết ông phi công khá rõ. Ông ấy rất tốt, ông ấy sẽ đưa em tới đó an toàn và khỏe mạnh.”

“Ai sở hữu công ty ?” Tôi lẩm bẩm, tự hỏi đó có phải là người quen tôi đã từng gặp rồi không.

“Tôi.” Oliverr mỉm cười và vô cùng cẩn thận giúp tôi ngồi xuống một trong những ghế phía trước, và cài dây an toàn cho tôi. Anh tới quầy bar nhỏ, gói vài viên đá vào một cái khăn rồi đưa cho tôi. “Để đắp vào mặt em. Nghỉ ngơi đi. Tôi chỉ nói thêm vài lời với phi công nữa thôi rồi em sẽ lên đường về nhà.”

“Cảm ơn,” tôi thì thầm, cầm bọc đá nặng áp vào quai hàm. Tôi ngồi lún sâu trong lòng ghế, khẽ khàng áp túi đá lên bên mặt sưng vù của mình.

Chuyến bay thật khốn khổ nhưng may mà không dài, máy bay hạ cánh ở tây nam Houston tại sân bay Hobby. Tôi cử động chậm chạp khi máy bay dừng lại trên sân đỗ, những ngón tay tôi lẩy bẩy rờ rẫm trên cái khoá dây an toàn. Sau khi thang của Jetway được dẫn ra áp vào cửa máy bay, người lái phụ chui ra khỏi buồng lái và mở cửa. Chỉ trong vài giây, anh trai tôi đã ở trên máy bay.

Mắt Gage màu xám nhạt một cách bất bình thường, không hẳn là giống sương mù hay băng đá, mà giống như ánh chớp. Hai hàng lông mi và lông mày đen nổi bật trên khuôn mặt tái nhợt đi vì lo lắng của anh. Anh đờ ra trong một phần nghìn giây khi anh nhìn thấy tôi, rồi nuốt ực và bước tới.

“Haven,” anh nói, tiếng nghe khàn khàn. Anh quỳ xuống trước mặt tôi và gồng hai bàn tay nắm hai bên thành ghế, ánh mắt anh sục sạo khắp người tôi. Tôi cố giải thoát khỏi cái dây an toàn, rồi tôi ngả người vào hơi ấm quen thuộc của anh. Hai cánh tay anh gượng nhẹ khép lại quanh tôi. Không giống những cái xiết mạnh thường lệ của anh, và tôi nhận ra anh đang cố không làm tôi đau. Tôi cảm nhận được cái run rẩy bên dưới bề mặt bình thản của anh.

Tràn ngập khuây khoả tôi đặt bên má không bị đau của tôi trên vai anh.

“Gage,” tôi thì thầm. “Em yêu anh hơn bất cứ ai trên đời.”

Anh phải hắng giọng trước khi có thể cất lời. “Anh cũng yêu em, cô nàng nhỏ bé.”

“Đừng đưa em về River Oaks nhé.”

Anh hiểu ngay tức thì. “Không, em bé. Em sẽ về nhà với anh. Anh vẫn chưa nói với Bố em ở đây.”

Anh giúp tôi ra xe anh, một chiếc Maybach màu bạc hào nhoáng. “Không được ngủ đâu đấy,” anh nói dứt khoát khi tôi nhắm mắt dựa vào lưng ghế.

“Em mệt lắm.”

“Có một cục sưng phía sau đầu em. Em có thể bị chấn thương, nó có nghĩa em không nên ngủ.”

“Em đã ngủ trên máy bay rồi đấy thôi.” Tôi nói. “Em vẫn ổn, thấy không? Cho em__”

“Em không ổn,” Gage nói một cách tàn bạo khiến tôi nao núng. “Em bị__” Anh ngừng lời và điều chỉnh lại giọng ngay tức khắc khi anh nhìn thấy tác động của nó lên tôi. “Trời ơi, anh xin lỗi. Đừng lo lắng. Anh không mắng em đâu. Chỉ là…không dễ…giữ bình tĩnh khi anh nhìn thấy những gì thằng chó đó đã làm cho em thôi.” Anh hít vào một hơi dài, không thoải mái. “Thức một chút cho đến khi mình tới bệnh viện. Chỉ mất vài phút thôi em.”

“Không bệnh viện đâu,” tôi nói, thoát khỏi tình trạng mê mệt. “Họ sẽ muốn biết chuyện gì đã xảy ra.” Cảnh sát sẽ được báo, và họ có thể lập hồ sơ buộc Nick vào tội hành hung, và tôi gần như vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với tất cả những thứ đó.

“Anh sẽ xử lý cho.” Gage nói.

Anh cũng thế. Anh có quyền lực và tiền bạc để vượt qua mọi thể lệ thông thường. Những lòng bàn tay sẽ được bôi trơn, ân hụê được trao đổi. Mọi người sẽ nhìn sang chỗ khác vào đúng thời điểm. Ở Houston, họ Travis là chìa khoá mở mọi cánh cửa__hay đóng chúng, tuỳ theo cái gì thích hợp hơn.

“Em chỉ muốn tới đâu đó và ngủ thôi.” Tôi cố giữ giọng kiên quyết. Nhưng giọng tôi chỉ phát ra thành những tiếng líu ríu không rõ và thảm thương, và đầu tôi đau giần giật làm tôi khó mà tiếp tục tranh cãi với anh thêm nữa.

“Hàm em có thể đã bị vỡ,” Gage nói lặng lẽ. “Và trời mới biết thằng khốn đó đã làm gì với những chỗ khác trên người em.” Anh thở môt hơi dài kìm nén. “Em có thể nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra không?”

Tôi lắc đầu. Thỉnh thoảng một câu hỏi đơn giản sẽ mang lại một câu trả lời phức tạp. Tôi không thật sự chắc chắn tại sao và làm thế nào mà nó đã xảy ra, đó là tại Nick hay là tại tôi hay tại cả hai chúng tôi đã gây nên sự đổ vỡ thế này. Tôi tự hỏi không biết anh có nhận ra tôi đã bỏ đi rồi hay không, không biết anh có ra cửa trước để thấy nó đã trống trơn rồi hay không. Hay anh đang ngủ thoải mái trên giường của chúng tôi.

Gage giữ im lặng suốt quãng đường còn lại tới Houston Medical Center, Trung tâm y tế lớn nhất trên thế giới. Nó bao gồm rất nhiều các bệnh viện khác nhau, học viện và trung tâm nghiên cứu. Tôi không nghi ngờ rằng gia đình tôi đã tặng một khu nhà mới hay trang bị máy móc, thiết bị cho ít nhất hai cơ sở trong đó.

“Đây là lần đầu tiên à?” Gage hỏi khi tôi dừng lại ở chỗ đỗ xe vào phòng cấp cứu.

“Không.”

Anh lẩm bẩm vài từ đã đựoc chọn lọc lỹ lưỡng. “Nếu anh từng tưởng tượng được thằng khốn đó dám giơ một bàn tay lên với em, thì anh đã không bao giờ để em đi với hắn.”

“Anh không thể ngăn em được đâu,” Tôi nói nặng nhọc. “Em đã tự quyết định. Ngu xuẩn.”

“Đừng nói thế.” Gage nhìn tôi, mắt anh tràn ngập cơn thịnh nộ đau khổ. “Em không ngu xuẩn. Em đã cố gắng tìm cơ hội với một người, và hắn đột nhiên trở thành…Cứt thật, không có từ nào để nói. Một con quái vật.”

Giọng anh trở nên khắc nghiệt. “Một xác chết đang bước đi thôi. Vì khi anh vớ được hắn__”

“Làm ơn đi anh.” Tôi đã có đủ những giọng nói giận dữ và bạo lực cho một đêm rồi. “Em không biết Nick có nhận ra anh ta đã làm em đau nhiều thế này không.”

“Một vết bầm nhỏ là đủ để đảm bảo rằng anh sẽ giết hắn.” Anh đưa tôi ra khỏi xe, xốc tôi lên và bế tôi như tôi là một đứa trẻ.

“Em có thể đi được mà.” Tôi phản đối.

“Em sẽ không đi bộ qua bãi đỗ xe bằng đôi tất của em. Mẹ kiếp, Haven, để cho nó nghỉ chút đi.” Anh bế tôi vào khu vực chờ của phòng cấp cứu, nơi đã có khoảng ít nhất mười hai người đang xếp hàng, và đặt tôi nhẹ nhàng bên cạnh quầy tiếp đón.

“Gage Travis,” anh trai tôi nói, đưa ra một cái card cho người phụ nữ phía sau vách kính. “Tôi cần ai đó khám cho em gái tôi ngay lập tức.”

Tôi nhìn thấy mắt cô ta trợn lên trong khoảnh khắc, và cô gật đầu về phía cái cửa bên trái quầy tiếp đón.

“Tôi sẽ gặp ông ở cửa, Ông Travis. Ông cứ vào thẳng đi ạ.”

“Đừng,” Tôi thì thầm với anh trai. “Em không muốn chen ngang mọi người đâu. Em muốn chờ như những người khác.”

“Em không được lựa chọn.” Cách cửa mở ra,và tôi thấy mình đang bị đẩy và kéo vào một hành lang sơn màu be nhạt. Một làn sóng giận dữ dâng trong tôi vì thái độ cư xử thô bạo của anh trai mình. Tôi cóc thèm quan tâm đến thiện ý đằng sau đó.

“Không công bằng,” Tôi nói dữ tợn, lúc một y tá tới gần. “Em sẽ không làm. Em không quan trọng hơn bất kỳ ai ở đây__”

“Em quan trọng với anh.”

Tôi thấy bất bình thay cho mọi người đang ở trong phòng chờ, tất cả đang đợi đến lượt trong khi tôi lại chen ngang bọn họ. Và tôi bị mất thể diện khi đóng vai một cô nàng thừa kế đầy đặc quyền. “Còn hai đứa trẻ ngoài đó kia kìa,” tôi nói, đẩy vào cánh tay cầm giữ của Nick. “Chúng cần được bác sỹ khám ngay giống em đó.”

“Haven,” Gage nói bằng giọng trầm, cứng rắn. “Mọi người trong phòng chờ đó ở trong tình trạng khá hơn em. Ngậm mồm lại, bình tĩnh, và đi theo cô y tá ngay.”

Với sức mạnh do adrenaline chảy giần giật trong huyết quản, tôi giật ra khỏi anh và bị va mạnh vào tường. Đau đớn, quá nhiều đau đớn , quá nhanh, tấn công mọi chỗ trên cơ thể tôi. Miệng tôi ứa nước bọt, mắt tôi nước bắt đầu chảy như suối, và tôi cảm thấy áp lực của cơn cáu giận. “Em sắp nôn.’ tôi thì thầm.

Với tốc độ phi thường, một cái chậu nhựa hình bầu dục được chìa ra như trong một bàn tay ảo thuật, và tôi cúi xuống nó, rên rỉ. Tôi đã không ăn tối, nên trong bụng chẳng có gì để nôn ra. Tôi nôn khan đau đớn, cuối cùng chỉ còn sức để thở dốc.

“Tôi nghĩ em tôi bị chấn thương,” Tôi nghe Gage nói với cô y tá. “Em tôi bị sưng u trên đầu, và nói nhịu. Rồi bây giờ là nôn.”

“Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, thưa ông Travis.” Cô y tá dẫn tôi tới một cái xe lăn.Từ lúc này trở đi, chẳng còn việc gì phải làm ngoài việc tuân theo quy trình khám bệnh. Tôi được chụp X quang, được đẩy qua một MRI (Magnetic Resonance Imaging: Máy chụp cộng hưởng từ), kiểm tra chỗ xương gẫy và tụ máu, rồi lau rửa vết thương và bôi thuốc. Tôi phải chờ một khoảng thời gian khá lâu giữa mỗi lần kiểm tra. Gần như cả đêm đã trôi qua.

Và họ tìm ra tôi bị một vết nứt ở xương sườn giữa, nhưng hàm tôi chỉ bị bầm tím chứ không bị vỡ. Tôi hơi bị chấn động nhẹ, nhưng không đủ để mất công ở lại bệnh viện. Và tôi được tiêm một lượng Vicodin đủ để dùng cho một con voi.

Tôi quá tức giận với Gage, và quá kiệt sức, để nói thêm gì sau khi tôi được thả khỏi bệnh viện. Tôi ngủ suốt mười lăm phút trên đưòng về căn hộ của Gage ở 1800 Main, một toà nhà của họ Travis làm bằng kính và thép. Nó là một khối kiến trúc bao gồm những căn condo có giá nhiều triệu dollas ở trên tầng thượng và các văn phòng cho thuê và cửa hàng bán lẻ ở tầng hầm. Khối kim tự tháp ghép bằng kính nổi bật trên đỉnh làm cho toà nhà 1800 Main gần như trở thành một biểu tượng của thành phố.

Tôi đã vào toà nhà 1800 Main vài lần để ăn ở một trong những nhà hàng dưới nhà, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự nhìn ngó vào chỗ của Gage.

Anh luôn luôn là người thích sự riêng tư đến mãnh liệt.

Chúng tôi dùng thang máy cao tốc lên tầng mười tám. Cửa căn hộ mở trước cả khi chúng tôi đi đến cuối hành lang. Liberty đã đứng đó trong một cái váy màu đào đã cũ, tóc chị buộc cao đằng sau đầu.

Tôi mong rằng chị không có đó, người đẹp của tôi, người chị dâu hoàn hảo đã luôn có lựa chọn đúng, người phụ nữ mọi người trong gia đình tôi đều yêu quý. Chị là một trong những người cuối cùng tôi muốn nhìn thấy mình trong tình trạng này. Tôi cảm thấy bẽ bàng và đáng thương hại khi lảo đảo đi hết hành lang tới chỗ chị.

Liberty kéo cả hai chúng tôi vào hẳn trong nhà được trang bị cực kỳ hiện đại và thiết kế hoàn hảo, rồi đóng cửa. Tôi nhìn chị kiễng chân để hôn Gage. Chị quay sang tôi.

“Mong chị không phiền__” tôi bắt đầu, và rơi vào im lặng khi chị vòng tay quanh người tôi. Chị quá dịu dàng, có mùi giống như phấn thơm và thuốc đánh răng, cổ chị ấm áp và mềm mại. Tôi cố lùi lại, nhưng chị không thả ra. Đã lâu lắm rồi từ lần cuối cùng tôi được một phụ nữ trưởng thành ôm ấp, không có ai kể từ mẹ tôi. Đó chính là cái tôi cần.

“Chị rất mừng vì em tới đây,” chị thì thầm. Tôi cảm thấy mình thư giãn, hiểu rằng sẽ không có một ý kiến phê phán hay chỉ trích nào từ Liberty, không có gì ngoài lòng nhân từ.

Chị dẫn tôi vào phòng ngủ dành cho khách và giúp tôi thay sang bộ đồ ngủ, rồi dém chăn cho tôi cứ như tôi là một đứa trẻ cùng độ tuổi Carrington vậy.

Căn phòng sạch tinh tươm, trang trí bằng màu xám và xanh nhạt. “Ngủ thật lâu vào em nhé,” Liberty thầm thì, và đóng cửa.

Tôi nằm đó choáng váng và sững sờ. Những cơ bắp co cứng của tôi thả lỏng, duỗi dài thư giãn. Đâu đó trong nhà một đứa trẻ bắt đầu cất tiếng khóc và được dỗ im ngay. Tôi nghe giọng Carrington hỏi đôi giày tím của nó đâu. Chắc cô bé sắp sửa đi học. Vài tiếng lanh canh của bát đĩa và xoong chảo va vào nhau…bữa sáng đang được chuẩn bị. Đó là những âm thanh dễ chịu. Âm thanh của gia đình.

Tôi chìm trong giấc ngủ, lòng tràn ngập biết ơn, một phần của tôi mong muốn sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Sau khi bạn đã bị lăng nhục một cách có phương pháp như vậy, cách đánh giá của bạn sẽ bị ăn mòn cho đến một điểm gần như là không thể đưa ra một quyết định nào hết. Những quyết định nhỏ cũng khó khăn như những quyết định phức tạp. Thậm chí chọn loại ngũ cốc ăn sáng cũng có vẻ đầy nguy hiểm. Bạn quá sợ sẽ làm việc gì đó sai lầm, bị mắng mỏ và trừng phạt. Và vì thế, bạn sẽ muốn có một ai khác gánh trách nhiệm cho mình.

Với tôi việc rời bỏ Nick cũng không làm tôi khuây khoả hơn mấy. Dù cho tôi ở cùng hay không cùng với anh ta, tôi vẫn bị chôn vùi với ý nghĩ mình vô giá trị. Anh ta đã đổ cho tôi là nguyên nhân gây nên hành động lạm dụng ở anh, và lời buộc tội của anh ta lây lan khắp trong tôi như một loại virus. Có thể tôi đã là nguyên nhân gây nên việc đó thật. Có thể tôi đáng bị thế.

Tác dụng khác của việc sống cùng Nick là việc hiện thực đã đạt được độ cân bằng và bền vững giống một con sứa. Tôi đặt câu hỏi về mình và phản ứng của chính mình với mọi việc. Tôi không còn biết cái gì là sự thực nữa. Tôi không thể nói được rằng bất cứ cảm giác nào của tôi về sự vật đều đúng đắn.

Sau khi ngủ gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ liền, thỉnh thoảng Liberty lại vào kiểm tra xem tôi có ổn không, cuối cùng tôi cũng ra khỏi giường. Tôi vào phòng tắm và xem xét kỹ gương mặt mình. Tôi bị một bên mắt thâm tím, nhưng không còn húp híp nữa. Hàm tôi vẫn sưng phồng và vẹo hẳn một bên, và tôi nhìn giống như vừa thoát khỏi một vụ đâm xe. Nhưng tôi đói, điều tôi nghĩ có thể là một việc tốt, và tôi chắc chắn cảm thấy giống người hơn và ít giống thi thể nạn nhân hơn.

Khi tôi lê vào phòng sinh hoạt chung, lảo đảo và đau đớn, tôi nhìn thấy Gage ngồi bên cái bàn kính.

Thường ngày anh luôn ăn mặc hoàn hảo, nhưng lúc này anh chỉ mặc một cái T-shirt cũ và một cái quần nỉ, đôi mắt anh trũng sâu thâm quầng.

“Nhìn kìa,” tôi nói, ngồi xuống cạnh anh, “trông anh tệ quá.”

Anh không mỉm cười trước cố gắng gây cười của tôi, chỉ nhìn tôi đầy vẻ quan tâm.

Liberty bế một đứa trẻ vào. “Bé đây này,” chị nói vui vẻ. Cháu trai tôi, Matthew, là một cậu bé một tuổi mập mạp, đáng yêu với nụ cười toe toét ướt nhoẹt, cặp mắt xám to, và một mái tóc đen dày.

“Chị cắt tóc cho bé theo kiểu người da đỏ Mohawk hả?” Tôi hỏi khi Liberty bế Matthew ngồi xuống cạnh tôi.

Chị cười và rúc mũi vào đầu bé. “Không, chỉ là do tóc bé mọc nghiêng một bên thôi. Mọi người bảo chị lớn lên tóc bé sẽ dài đều ra.”

“Em thích thế này. Dòng máu Comanche trong gia tộc sẽ được di truyền mãi.” Tôi muốn chạm vào em bé, nhưng tôi không nghĩ xương sườn bị rạn của tôi có thể chịu đựng được, ngay cả khi nó đã được bó chặt bằng một cái băng chun quấn quanh người tôi. Nên tôi hài lòng với việc chơi nghịch chân bé, trong lúc nó cười rúc rích và bi bô ngọng nghịu.

Liberty nhìn tôi đánh giá. “Đã đến giờ em uống thuốc nữa rồi đấy. Em có nghĩ em có thể ăn một ít bánh mỳ và trứng trước không?”

“Vâng ạ, em xin chị.” Tôi nhìn theo khi chị đặt Matthew trên một cái ghế ăn em bé cao và rắc một ít ngũ cốc Cheerios trên khay trước mặt bé. Cậu bé bắt đầu chộp những mẩu ngũ cốc bằng bàn tay, đưa chúng lên miệng.

“Cà phê không?” Liberty hỏi. “Hay trà nóng?”

Tôi thường thích cà phê, nhưng tôi nghĩ nó có thể bào dạ dày tôi lúc này. “Trà có vẻ tốt hơn ạ.”

Gage uống cà phê của anh, đặt tách xuống, rồi đưa tay ra ấp bàn tay tôi bằng tay anh. “Em thấy thế nào rồi?” anh hỏi.

Ngay khi anh chạm vào tôi, một cảm giác sợ hãi buồn nôn lướt qua tôi. Tôi không thể tự ngăn mình khỏi giật tay lại. Anh trai tôi, người chưa bao giờ làm gì thô bạo với phụ nữ, há miệng sửng sốt nhìn tôi.

“Em xin lỗi,” tôi nói, luống cuống khi nhìn thấy phản ứng của anh.

Anh quay mặt nhìn sang chỗ khác, vẻ như đang đấu tranh mãnh liệt với cảm xúc trong lòng, và tôi nhìn thấy mặt anh tím lại. “Em không là người phải nói xin lỗi,” anh thầm thì.

Sau khi Liberty mang cho tôi trà và thuốc uống, Gage hắng giọng và hỏi cộc cằn. “Haven, làm sao em phải chạy trốn Nick đêm qua thế? Làm sao mà em lại không mang cả ví lẫn giày thế?”

“À, anh ấy…anh ta…kiểu như là… ném em ra ngoài ấy. Em nghĩ anh ta tưởng rằng em sẽ chờ ngoài cửa cho đến khi anh ấy để em vào.”

Tôi nhìn thấy Liberty ngừng lại giữa chừng khi chị rót thêm cà phê cho anh. Tôi thấy ngạc nhiên không hiểu tại sao chị lại có vẻ bị sốc như thế.

Gage với lấy một cốc thuỷ tinh đầy nước, suýt nữa thì làm vỡ nó. Anh uống vài ngụm chậm rãi. “Hắn đánh em và ném em ra ngoài,” anh nhắc lại. Đó không phải là một câu hỏi, nó giống một lời khẳng định mà anh đang cố làm mình phải tin. Tôi gật đầu đồng ý và đưa tay vun một trong số những miếng Cheerios của Matthew vào trong tầm tay nó.

“Em không chắc Nick sẽ làm gì khi anh ấy nhìn thấy em bỏ đi,” tôi nghe tiếng mình nói. “Em sợ rằng anh ấy có thể thông báo tìm người mất tích. Em đoán em phải gọi anh ấy. Mặc dù em nghĩ tốt hơn không nên cho anh ấy biết em ở đâu.”

“Anh sẽ gọi một trong số những luật sư của nhà mình sau vài phút nữa,” Gage nói. “Anh sẽ tìm hiểu chúng ta cần làm gì tiếp theo.” Anh tiếp tục nói với giọng cân nhắc, về việc làm thế nào chúng tôi có thể cần có những bức ảnh chụp thương tích của tôi, làm thế nào để có thể ly hôn nhanh hết mức có thể, làm thế nào tôi ít bị liên luỵ nhất để khỏi phải chạm mặt với Nick hay phải nói với anh ta__

“Ly dị á?” Tôi hỏi ngu ngốc, trong khi Liberty đặt một đĩa thức ăn trước mặt tôi. “Em không biết em đã sẵn sằng với việc đó chưa.”

“Em không nghĩ em đã sẵn sàng chưa hả? Em đã soi gương chưa hả Haven? Em còn cần bị nện thế nào nữa thì mới sẵn sàng?”

Tôi nhìn anh, quá to lớn và quả quyết và ý chí mạnh mẽ, và mọi thứ trong tôi nổi loạn. “Gage, em chỉ vừa đến đây thôi. Em có thể có một cơ hội không? Chỉ một cơ hội nhỏ thôi, mà anh?”

“Cách duy nhất cho em có một cơ hội nghỉ ngơi là ly dị thằng con”__Gage ngừng lại và liếc nhìn cậu con trai đang chăm chú ngó anh___“kẻ trộm.”

Tôi biết anh trai tôi đang cố bảo vệ tôi, rằng anh muốn điều tốt nhất cho tôi. Nhưng sự bảo vệ của anh giống như đàn áp vậy. Và nó nhắc tôi nhớ đến Bố. “Em biết thế,” tôi nói. “Em chỉ muốn suy nghĩ vài thứ trước khi gặp luật sư thôi.”

“Chúa giúp anh, Haven, nếu như em thực lòng quan tâm đến việc trở về với hắn__”

“Em không. Em chỉ quá mệt mỏi vì cứ bị nói phải làm gì và làm lúc nào thôi. Bao giờ cũng thế! Em cảm thấy như em đang ở trên một toa tàu chạy trốn ấy. Em không muốn anh quyết đinh thay em về việc em nên làm gì tiếp theo.”

“Được rồi. Vậy em sẽ quyết đinh. Nhanh lên. Không thì anh làm đấy.”

Liberty xen vào trước khi tôi kịp trả lời. “Gage” chị kêu ca. Những ngón tay mảnh mai của chị lướt trên làn da co cứng trên bắp tay đang gồng lên của anh và vuốt ve nhẹ nhàng. Sự tập trung của anh ngay lập tức bị chuyển hướng. Anh nhìn chị, những nếp nhăn trên mặt anh giãn ra, và anh thở ra một hơi dài. Tôi chưa bao giờ từng nhìn thấy một ai nắm được quyền điều khiển ông anh đầy quyền lực của tôi, và tôi hoàn toàn choáng. “Đây là một quá trình,” chị nói êm ái. “Em biết chúng ta muốn Haven bỏ qua giai đoạn trung gian và đi thẳng tới kết quả cuối cùng luôn…nhưng em nghĩ con đưòng duy nhất cho cô bé thoát khỏi cảnh ngộ này là phải vượt qua được cả chặng đường. Từng bước, từng bước một.”

Anh cau mặt nhưng không tranh cãi. Họ trao đổi cái nhìn riêng tư. Rõ ràng là sẽ có một cuộc thảo luận sau đó, khi tôi ở ngoài tầm nghe. Anh quay lại phía tôi. “Haven,” anh nói lặng lẽ, “Em sẽ nói gì khi một trong những người bạn của em kể với em chồng cô ấy đã vứt cô ấy ngoài ngưỡng cửa giữa đêm? Em sẽ khuyên gì bạn em?”

“Em…em sẽ bảo bạn em bỏ hắn ngay lập tức,” tôi công nhận. “Nhưng sự việc khác hẳn khi xảy ra với em.”

“Tại sao?” anh hỏi, hoang mang thật sự.

“Em không biết,” tôi trả lời vô vọng.

Gage xoa mặt bằng cả hai bàn tay. Anh rời khỏi bàn. “Anh sẽ đi thay đồ và tới văn phòng trong vài phút nữa. Anh sẽ không gọi điện thoại ngay đâu.” Anh nghỉ một chút cân nhắc trước khi nói thêm, “Chưa đâu.” Bước tới chỗ cái ghế ăn em bé, anh bế Matthew lên và tung nó lên cao làm cu cậu hét ầm lên thích thú. Hạ cái thân hình đang vặn vẹo xuống, Gage thơm vào cổ nó và âu yếm vuốt ve nó. “Này, anh bạn. Ở nhà ngoan ngoãn với mẹ trong lúc bố đi làm đấy. Khi nào bố về chúng ta sẽ làm vài việc của đàn ông với nhau nhé.”

Đặt lại thằng nhóc ngồi vào ghế, Gage cúi xuống hôn vợ anh, trượt bàn tay anh sau cổ chị. Nó không chỉ là một cái hôn tạm biệt thường tình, nó đang dần trở thành mạnh hơn, nấn ná hơn, cho đến khi chị đưa tay lên chạm và vuốt ve mặt anh. Dứt khỏi chị, anh tiếp tục nhìn sâu vào mắt chị, và có vẻ như đầy ý tứ không lời trong ánh mắt trao đổi của họ.

Liberty chờ cho đến khi Gage đã đi làm rồi mới vào phòng tắm trước khi nói với tôi dịu dàng. “Anh ấy buồn lắm từ khi đưa em về đây. Anh ấy yêu em. Ý nghĩ ai đó làm em đau đớn làm anh ấy phát điên. Chỉ vì sẽ chẳng mang lại lợi ích gì mà còn ảnh hưởng tới em nên anh ấy mới không xông tới Dallas…và làm điều gì đó.”

Tôi nhợt đi.”Nếu anh ấy gặp Nick__”

“Không, không, anh ấy không làm thế đâu. Anh ấy rất tự chủ khi nó mang lại kết quả mà anh ấy muốn. Tin chị đi, anh ấy sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để giúp đỡ em, dù khó khăn đến đâu cũng không từ.”

“Em xin lỗi đã lôi anh chị vào chuyện của em,” Tôi nói. “Em biết đó là điều cuối cùng chị hay Gage cần.”

“Chúng ta là người trong gia đình mà.” Chị cúi xuống và lôi tôi vào một cái ôm thật lâu, và dễ chịu như lúc tôi mới đến. “Chúng ta sẽ xem xét. Và đừng lo về Gage__Chị sẽ không để anh ấy bắt nạt em đâu. Anh ấy chỉ muốn em an toàn thôi…nhưng anh ấy sẽ phải để cho em tự quyết định theo cách của em.”

Tôi cảm nhận một làn sóng yêu mến và biết ơn chị. Nếu như còn một chút dấu vết rơi rớt của oán giận hay ghen ghét trong tim tôi, thì nó cũng đã biến mất trong giây phút này.

Một khi tôi đã bắt đầu nói, thì tôi không thể dừng lại được. Tôi kể cho Liberty nghe mọi chuyện, cách Nick điều khiển gia đình, những chiếc áo sơ mi tôi phải giặt là, cách anh ấy gọi tôi là “Marie.” Mắt chị trợn lên với chi tiết cuối cùng, và chị nói bằng giọng khàn khàn, “Trời ơi, Haven, giống như anh ta cố xoá sổ em ấy.”

Chúng tôi trải một tấm mền bông có trang trí hình gia súc, và Matthew lê la giữa đám hình thêu động vật cho đến khi cu cậu lăn kềnh ra ngủ trên một đàn cừu. Liberty mở một chai vang trắng ướp lạnh. “Trong đơn thuốc nói rượu có thể làm tăng tác dụng của thuốc.” chị cảnh báo.

“Tốt thôi,” tôi nói, chìa ly của mình ra. “Đừng keo kiệt nữa.”

Nằm ườn trên mền bông cùng cậu nhỏ đang ngủ say sưa, tôi cố tìm một tư thế dễ chịu với cái gối lông cừu mịn màng Liberty đã đưa cho. “Điều khó hiểu ,” tôi nói với chị, vẫn tiếp tục suy nghĩ về mối quan hệ với Nick, “là có những khoảng thời gian anh ấy rất được, nên lúc đó chị sẽ nghĩ là mọi thứ rồi sẽ tốt hơn. Chị biết những cái nút nào không được phép bật. Nhưng rồi lại có những cái nút mới. Và không quan trọng chị đã hối hận ra sao, không quan trọng chị đã cố gằng nhiều thế nào, mọi thứ chị nói và làm chỉ làm cho căng thẳng tăng mạnh hơn cho đến khi cơn giận bùng phát mà thôi.”

“Và những cơn giận dữ mỗi ngày một tồi tệ hơn phải không?” chị hỏi vẻ chắc chắn lặng lẽ thu hút sự chú ý của tôi.

“Vâng, chính xác là thế. Chị đã hẹn hò với ai như thế chưa?”

“Mẹ chị đã gặp người như thế.” Cặp mắt xanh của chị nhìn vẻ xa vắng. “Tên ông ta là Louis. Kiểu ngưòi Jekyll and Hyde ấy. (Chắc các SS đã xem phim Mary Reilly về 2 bản ngã của bác sỹ Jekyll do John Malkovich và Julia Robert đóng năm 1996 rồi). Mới đầu ông ta rất quyến rũ và đáng yêu, và ông ta dẫn dắt mẹ chị từng bước một vào mối quan hệ đó, và tới lúc mọi việc trở nên tồi tệ đủ để mẹ chị bỏ đi, thì lòng tự trọng của mẹ chị cũng đã tan nát. Hồi đó chị quá trẻ để hiểu tại sao mẹ lại để ông ta đối xử với mẹ tồi tệ như vậy.”

Mắt chị lang thang trên thân hình mũm mĩm của Matthew, chân tay tròn trĩnh mập mạp của cậu nhỏ.

“Chị nghĩ điều mà em phải tìm hiểu là thái độ cư xử của Nick có phải là việc đáng để cần nhờ tới sự giúp đỡ của luật pháp không. Và việc em rời bỏ anh ta như thế này đã đủ để làm anh ta muốn thay đổi hay chưa?”

Tôi nhấp một ngụm vang trong ly và cân nhắc một lúc. Sự lăng nhục của Nick có phải là một thứ có thể bóc ra dễ dàng như bóc vỏ cam hay không? Hay nó đã ăn sâu vào bản chất như vân đá?

“Em nghĩ với Nick, luôn luôn có vấn đề trong việc kiềm chế,” cuối cùng tôi nói. “Em chưa khi nào nhìn thấy anh ấy chấp nhận một việc gì là lỗi của anh ấy, hay anh ấy cần phải thay đổi. Lỗi lầm đã luôn thuộc về em.” Đặt ly rượu đã uống hết xuống bên cạnh, tôi day trán. “Em vẫn tự hỏi…đã bao giờ anh ấy yêu em chưa? Em đã bao giờ là ai khác ngoài một kẻ để vùi dập và thao túng chưa? Vì nếu anh ấy chưa bao giờ quan tâm đến em, thì điều đó làm em còn hơn một kẻ ngốc vì đã yêu anh ấy.”

“Có lẽ anh ta đã quan tâm đến em nhiều hết mức anh ta có thể rồi đó.” Liberty nói.

Tôi mỉm cười không chút vui vẻ. “May mắn cho em nhỉ!” Tôi nhận thức được chúng tôi đang thảo luận về mối quan hệ với Nick như nó đã hoàn toàn ở thì quá khứ. ‘Nếu em đã từng biết về anh ấy lâu hơn,” tôi tiếp tục, “Hẹn hò lâu hơn, có thể em đã nhìn thấy gì đó đằng sau vẻ bề ngoài. Đó là sai lầm của em đã vội vàng húc đầu vào hôn nhân nhanh chóng như vậy.”

“Không, không phải,” Liberty khăng khăng. “Thỉnh thoảng một sự ảo tưởng về tình yêu cũng có sức thuyết phục khủng khiếp đấy.’

Những từ ngữ gợi cho tôi điều gì đó tôi đã từng nghe thấy chị nói rất lâu trước đây trong đêm đám cưới của chị. Cả một quãng đời dài dằng dặc trước đây. “Giống ảo tưởng mà chị có với Hardy Cates ấy à?”

Chị gật đầu, nét nặt trở nên đăm chiêu. “Ừ, mặc dù chị khó có thể xếp Hardy vào cùng một giuộc với Nick. Anh ấy không bao giờ làm đau phụ nữ. Thực tế, Hardy có vấn đề ngược hẳn…luôn luôn muốn cứu giúp người yếu đuối…Chị quên cách gọi như thế nào rồi…”

“Tâm lý người hùng ạ?”

“Ừ, Nhưng sau khi cuộc giải cứu đã xong, thì vai trò người hùng của Hardy cũng được rũ bỏ.”

“Anh ta chẳng người hùng chút nào khi phá hoại việc kinh doanh của Gage,” Tôi không thể kìm lời nhận xét.

Nụ cười của Liberty trở nên phiền muộn. “Em nói đúng. Nhưng chị nghĩ Hardy coi đó là phát đạn ngắm vào Gage, không phải chị.” Chị lắc đầu không hiểu. “Về em và Nick…đó không phải là lỗi của em khi anh ta theo đuổi em. Chị đọc được đâu đó rằng những kẻ lạm dụng chọn những phụ nữ mà chúng có thể dễ dàng thao túng__chúng có một loại máy dò sóng trong đầu như kiểu radar ấy. Như kiểu, nếu lấp đầy vũ trụ là con người, và nếu đặt một kẻ lạm dụng cùng một phụ nữ dễ bị tổn thương vào giữa đám người đó thì họ vẫn dễ dàng tìm thấy nhau.”

“Ồ, tuyệt,” Tôi căm phẫn. “Em là một mục tiêu di động.”

“Em không phải là một mục tiêu, em chỉ…hay tin người thôi. Đáng yêu. Bất cứ một chàng trai bình thường nào cũng đánh giá thế. Nhưng chị nghĩ một người nào đó giống Nick có thể nghĩ về tình yêu như một sự mềm yếu mà anh ta có thể dùng để kiếm lợi từ nó.”

Bất chấp điều mà tôi muốn nghe, thì nó cũng đã đến với tôi. Đó chính là sự thật là tôi không thể vượt qua, luồn dưới, hay chạy quanh…nó đứng ngay giữa lối tôi đi, ngăn chặn bất cứ con đường nào có thể để quay lại với Nick.

Không quan trọng tôi yêu anh nhiều đến đâu, hay tôi đã làm gì cho anh, Nick sẽ không thay đổi. Tôi càng cố làm anh hài lòng, thì anh lại càng khinh miệt tôi nhiều hơn.

“Em không thể quay lại với anh ấy được nữa,” tôi nói chậm rãi, “Đúng không?”

Liberty chỉ lắc đầu.

“Em có thể tưởng tượng Bố sẽ nói gì khi em li dị,” tôi thầm thì. “Khởi đầu với một thằng huênh hoang, ngu độn cơ đấy, tao đã bảo với mày rồi.”

“Không,” Liberty nói nhiệt tình. “Thật ra, chị đã nói chuyện với Churchill nhiều lần về cách cư xử của ông. Ông đã rât hối hận vì đã cứng đầu như thế.”

Tôi không bị mua chuộc. “Bố sống để cứng đầu mà.”

Liberty nhún vai. “Dù Churchill có nói hay nghĩ gì thì bây giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa. Điểm quan trọng là em muốn gì.”

Tôi gần như nói với chị là phải mất nhiều thời gian nữa tôi mới tìm ra được. Nhưng khi tôi nằm xuống cạnh cơ thể ấm áp của em bé và xích gần vào, vài điều tự nhiên trở nên rõ ràng. Tôi muốn không bao giờ bị đánh hay quát mắng nữa. Tôi muốn được gọi bằng tên thật của mình. Tôi muốn có thể tôi là của tôi. Tôi muốn tất cả mọi thứ mà bất kỳ ai cũng đáng nhận được vì anh ta hay cô ta là một con người. Bao gồm cả tình yêu.

Sâu thẳm trong lòng tôi biết đó không phải là tình yêu khi một người nắm giữ quyền lực và người còn lại hoàn toàn bị phụ thuộc. Tình yêu thật sự không thể có sự phân cấp.

Tôi rúc mũi vào đầu Matthew. Chẳng có gì trên đời có mùi tuyệt như mùi một đứa trẻ sạch sẽ. Trông nó ngây thơ và đầy tin tưởng làm sao khi nó ngủ. Làm sao Nick có thể đem một tạo vật yếu đuối như thế này ra để thoả thuận?

“Em muốn gặp luật sư,’ tôi nói ngái ngủ. “Vì em không muốn là người phụ nữ dễ bị tổn thương trong vũ trụ đó.”

Liberty đắp chăn cho cả hai chúng tôi. “Được rồi,” chị thì thầm. “Em vào cuộc rồi, Haven.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện