Nhìn thấy những tấm hình trên điện thoại mà cô bạn của em gái đưa cho cậu coi, khiến cậu không thể không thắc mắc. Rốt cuộc con bé phát hiện được điều gì bằng cách nhìn từ bên ngoài chứ.
- Hình như anh đang bị thương, ở cả hai tay đúng không, liệu có làm được gì không chứ
Cô bé đột ngột lên tiếng khiến Takuto giật mình, hai tay cậu, trái bị trật, phải thì bị băng bó, nhưng rõ ràng cậu đã cho tay vào túi, sao cô bé này lại biết.
- Sao cũng được, nhưng anh không nên để Kotori lo lắng đâu đấy.
Cô bé nói vậy và tiếp tục cùng Takuto chạy tới vị trí chiếc xe tải khi nãy. Nhưng rõ ràng là nó không còn ở chỗ đó nữa. Một sự bất an xuất hiện trong tâm trí của Takuto, bất chấp sự đau đớn khi sử dụng tay, cậu mở điện thoại, sử dụng chức năng định vị nhưng kết quả là điểm định vị không hề di chuyển và Takuto không ngây thơ đến mức nghĩ rằng cô bé đang đứng một chỗ trong tình huống thế này.
“Thiệt tình á, mình chỉ tưởng cái tình huống như thế này chỉ có trong những phút giây gay cấn trong phim mới có thôi chứ, sao nó lại xảy ra ngoài đời thế.”
Nghĩ vậy cậu quay sang cô bé nãy giờ vẫn đi theo mình
- Được rồi, cám ơn em đã báo cho anh biết, bây giờ anh sẽ tự tìm con bé, em cũng nên về nhà đi, có thể nguy hiểm đó
- Không được
Cô bé phản bác ngay lập tức
- Coi cái tay anh kìa, băng bó nghiêm trọng thế mà còn đòi đi một mình, với lại Kotori là bạn em, cô ấy hiện tại tình huống không rõ thì làm sao em có thể yên tâm mà về chứ
- Nhưng….
- Được rồi Takuto onii san. Em sẽ tự có chừng mực mà, sẽ không gây trở ngại cho anh đâu
Thấy thái độ của cô bé, Takuto biết mình nói thêm nữa cũng không được.
- Được rồi, vậy chúng ta hãy thử đến chỗ hiển thị trên điện thoại xem có tin tức gì không.
Nói rồi Takuto và bé chạy nhanh tới chỗ được hiển thị trên màn hình, nhưng quả thật không có gì. Nhìn xung quanh cậu quyết định ghé vào 1 gian hang ven đường để hỏi
- Bác à, cho cháu hỏi là bác có thấy cô bé này chạy qua đây không
Mở điện thoại ra đưa hình của Kotori cho người bán hàng xem, ông bác nhíu mày nhìn Takuto với ánh mắt không được thiện cảm lắm và hất hất tay thái độ xua đuổi thấy rõ
- Tao không biết, đi chỗ khác đi nhóc
Thấy thái độ của ông ta cậu suýt nữa nổi cáu nhưng ngay lập tức cô bé tiến lên phía trước
- Cô bé đó là bạn thân của cháu, nếu bác có thấy thì xin giúp cho.
Sau khi thấy được thái độ của cô bé người bán hàng ngay lập tức thay đổi bộ mặt
- Cô bé này khi nãy chạy qua đây vội đến nỗi làm rớt điện thoại. Hình như bị hai người đàn ông đuổi theo tựa như đuổi trộm cướp vậy đó đó. Con bé nhìn ăn mặc đàng hoàng như vậy mà lại...
Nói rồi ông ta lấy một chiếc điện thoại đúng là không thể nghi ngờ là điện thoại của Kotori, Takuto gần như không thể kiềm chế bản thân mà nắm lấy chiếc điện thoại đó.
- Nhóc mày tính làm gì vậy, mày tin tao gọi cảnh sát không.
Tới đây thì thái độ của Takuto đã không còn bình tĩnh nổi nữa, cậu nắm chặt bàn tay đang băng bó của mình bất chấp máu lại rỉ ra.
- Thu hồi lại câu nói đó ngay.
- Takuto onii san…..
- Hả? - EM GÁI CỦA TÔI MÀ ÔNG DÁM BẢO LÀ ĐỒ TRỘM CƯỚP HẢ.!!!!!!
Takuto nói như gầm lên khiến mọi người xung quanh cũng phải quay lại nhìn, ngay cả Riyumi bên cạnh cậu cũng phải run lên nhưng sau đó thấy được Takuto bắt đầu nhấc cánh tay đang rướm máu của mình lên định phát đòn thì
- Takuto onii san…. Đây không phải lúc để làm chuyện này đâu, tìm Kotori chan mới là điều cấp bách.
Lời nói của cô bé khiến Takuto bình tĩnh hơn và ở bên cạnh Riyumi cũng quay sang người bán hàng sau mở một tấm hình điện thoại ra
- Kotori chan là bạn học của cháu, cấp 2 trường Saint Ishiyama, trước khi chú có lời nói gì vu khống hãy suy nghĩ kỹ xem nếu nó gây ảnh hưởng gì đến danh tiếng trường thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Một câu hăm dọa trần trụi khiến cho ngay cả Takuto cũng có chút run người, Saint Ishiyama, ngôi trường tốt nhất thành phố, và có lời đồn là ngay cả con cháu của chính trị gia cũng theo học ở đó. Chỉ điểm đó thôi cũng đã khiến người ta cho rằng học sinh ở đó là những tồn tại không thể đắc tội nổi rồi.
“Con bé này…. Cũng đáng sợ thật…”
…….
Sau khi nhận lại chiếc điện thoại từ người chủ đang run lên vì sợ hãi kia thì Takuto và Riyumi tiếp tục công việc tìm kiếm của mình. Cậu mỏ điện thoại cô bé ra để xem có manh mối gì không. Màn hình mật khẩu hiện ra khiến Takuto xụ mặt ngay lập tức.
- Takuto onii san…. Nếu mật khẩu 4 số thì anh thử 2307 xem. Nhưng em không nghĩ cậu ấy đủ thời gian lưu lại cái gì trong máy đâu.
Nghe lời cô bé, Takuto thử con số đó và quả nhiên, màn hình ngay lập tức hiện lên.
- Cám ơn em nhé, mà sao em biết được mã số con bé sử dụng vậy
Takuto lên tiếng hỏi nhưng khi cậu quay sang thì khuôn mặt có chút thất thần của cô bé khiến cậu có chút khó hiểu.
- À….. Anh vừa hỏi gì đấy nhỉ, tại sao em biết ư…. Mồ onii san à, hỏi bí mật của em gái qua bạn của cô bé là không tốt đâu nhé.
Tuy thái độ của cô bé có chút đùa giỡn nhưng Takuto cũng hiểu rằng mình không nên đi sâu vào vấn đề này nữa
- Cám ơn em nhé, mà hình như anh chưa biết tên em
- Riyumi, Riyumi Hoshimiya, trợ lí hội trưởng Câu lạc bộ nghiên cứu tự nhiên, hay nói cách khác là trợ lý của Kotori. Mà anh cám ơn em vì vụ gì vậy Takuto onii san
- Nếu không phải là em nhắc thì anh đã mất thời gian kha khá thời gian ở đó rồi.
- Không sao, vì Kotori hết, nhưng mà onii san à, anh khi nãy quả là có gì đó đáng sợ lắm.
Câu nói của cô bé khiến cậu sững sờ, và như không thấy phản ứng đó cô bé nói tiếp.
- Em đã thấy anh một lần, khi đó tuy cũng đang gặp cảnh khó khăn nhưng anh cũng không đáng sợ như vậy, không, phải nói là nếu không phải đã thấy anh một lần thì khi nãy em cứ tưởng là kẻ xấu nào đó đang đến gần em nhằm mưu đồ xấu xa rồi chứ
Sốc nặng trước những gì cô bé nói rồi Takuto sực nhớ đến những sự kiện sáng nay, khi cậu gặp cô bé Mii trên công viên cô bé cũng có thái độ vô cùng tiêu cực với cậu, Takuto thầm nghĩ, chẳng lẽ mình đáng sợ như vậy sao. Nhưng ngay lập tức cậu phủ nhận điều đó, nếu quả thật như vậy thì hẳn cậu phải gặp khó khăn từ lâu rồi mới phải. Khi nãy cũng giống như cô bé ngoài công viên, thái độ của ông chú bán hàng ngay từ đầu đã có vẻ rất khó chịu khi gặp cậu mặc dù cậu tin chắc đây là lần đầu tiên tiếp xúc
“Liệu đây có phải do tác dụng của nguyền rủa.”
Takuto suy đoán, cậu cũng đã thấy điều này nhiều trong phim truyện rồi, có những thần chú lời nguyền không tác động vào bản thân người bị nguyền mà tác động lên những người xung quanh khiến cho người bị nguyền càng them đau khổ và dằn vặt, liệu đây có phải là một loại nguyền rủa như thế không.
“Đây không phải lúc suy nghĩ về chuyện của bản thân, Kotori quan trọng hơn cả
Nghĩ vậy rồi cậu ngó qua điện thoại của Kotori, tuy hơi có chút cảm thấy tội lỗi nhưng Takuto cũng không muốn bỏ qua bất cứ tình tiết nào cả và quả thật như cô bé Riyumi đó nói, không có bất cứ manh mối gì cả.
- Riyumi chan…. Em có để ý khi Kotori chụp hình chiếc xe này, con bé có thái độ thế nào không
- Ah… Anh nói em mới nhớ, bạn ấy có vẻ cẩn thận và nghiêm trọng lắm, cứ như đang chuẩn bị làm việc gì nguy hiểm lắm vậy.
“Vậy xem ra con bé nghi ngờ chiếc xe này có liên quan đến công việc phạm pháp gì đó. Một chiếc xe tải, chở đồ phạm pháp, ma túy…. Không thể a, con bé nếu đánh hơi được ma túy ở khoảng cách bên kia vệ đường đối diện thì mũi con bé không phải còn thính hơn chó cảnh sát sao. Khoan…. Chó….. Các con thú.”
Khi nghĩ tới đây một ý kiến đột nhiên lóe lên trong óc Takuto, cậu quay sang cô bé Riyumi bên cạnh hỏi cái gì đó
- Đúng như anh nói, lúc nào Kotori cũng nói về đề này một cách khó chịu nhưng đúng là thật không ngờ cậu ấy lại….
Thở dài trước hành động của người bạn mình, Riyumi tán đồng phán đoán của Takuto, tuy có thể đoán ra mục đích của cô bé nhưng việc bọn họ đang bế tắc hoàn toàn không thay đổi.
- Chúng ta báo cảnh sát đi onii san
Cô bé đưa ra ý kiến của mình nhưng ngay lập tức Takuto lắc đầu giải thích rằng, nếu không có chứng cứ rõ ràng thì cảnh sát sẽ không vào cuộc
- Trong trường hợp đó, ít nhất em phải có một tấm hình chụp những thứ bên trong thêm vào cả biển số xe thì cảnh sát mới có thể tiến hành truy bắt được., nhưng tất cả chúng ta có chỉ là sự nghi ngờ của Kotori nên không thể làm thế đâu.
Nghe Takuto giải thích cô bé cũng tỏ ra thất vọng cúi mặt xuống
*Bam!!!!!* Một tiếng động vang lên khiến Riyumi giật mình, Takuto đấm mạnh vào một thân cây ven đường bất chấp bàn tay phải đang rỉ máu trong đâu đớn của mình
- Khốn khiếp. Phải làm sao đây…..
Takuto nghiến răng và trên mặt lộ rõ sự bất lực và phẫn uất. Tất cả những sự kiện cậu gặp phải càng lúc càng đè nặng lên tâm trí của cậu, mọi thứ gần như là bế tắc không có cách giải quyết.
- Onii san….
- Rốt cuộc tại sao con bé biết được hành động của mình có thể gây nguy hiểm cho bản thân mà không báo cho anh biết chứ.
- Không đâu Onii san, cho dù bọn em có báo anh cũng đến không kịp, chỉ mới chụp chiếc xe có mấy tấm hình thì người chủ đã quay lại, thế nên Kotori mới phải chạy trốn chứ.
Nghe vậy Takuto cũng không nói gì nữa, nhưng cậu cũng không thể xua đi cái cảm giác bực bội, rõ ràng là Kotori hoàn toàn không có ý định báo cậu ngay từ đầu, bởi vì nếu con bé đã nghi ngờ sự phạm pháp của chiếc xe thì hẳn biết đó là hành động nguy hiểm, và thêm vào đó chẳng lẽ con bé biết người chủ sắp về nên mới dứt khoát chụp hình nhanh nhất có thể. Có thể theo dự đoán của Kotori hẳn sau khi chụp sẽ lên trường tìm người giúp, trường Saint Ishiyama đâu phải nơi tầm thường. Nói đâu xa, bạn con bé Riyumi ngay bên cạnh đây khi nãy cũng đã tỏ ra thái độ quyết liệt của mình theo một cách rất riêng mang giáng dấp một một người tầng lớp chính trị rồi. Nhưng thực tại luôn vượt qua những dự tính, người chủ của chiếc xe quay lại sớm hơn Kotori nghĩ và không muốn làm liên lụy bạn bè nên con bé đã chạy đi và nhờ nhắn lại mình.
Chắc chắn mọi chuyện đã diễn ra như vậy, thế nên bây giờ làm sao để tìm được cô bé là câu hỏi bắt buộc phải trả lời một cách sớm nhất.
Takuto đưa bàn phải nắm chặt cánh tay còn lại vẫn được cho vào túi quần, cậu đã đưa ra quyết định của mình.
- Được rồi. Anh sẽ làm mọi thứ để tìm ra con bé, thế nên em có thể quay đi một chút không
Takuto lên tiếng với cô bé nãy giờ đi theo mình không rời, cậu không muốn con bé thấy những gì không cần thiết
- Takuto onii san, xin lỗi, nhưng chúng ta không có thời gian làm chuyện dư thừa ở đây đâu
- Và anh cũng không có ý định phí thời gian cho đến khi Kotori được tìm thấy đâu.
Đáp lại ánh mắt nghi ngờ của cô bé bằng một giọng điệu cực kỳ nghiêm túc và thấy vậy Riyumi cũng đồng ý quay mặt đi. Takuto siết chặt cánh tay trái.
“Nếu như tên ở diễn đàn nói rằng chỉ cần dán lá bùa này vào thì có thể câu thông được với chủ nguyền rủa thì hãy cho ta gặp nó đi nào. Đến gặp ta đi, cho dù là ác ma hay quỷ dữ, chỉ cần cứu được Kotori thì ta đây sẽ tiếp hết.”
- Hình như anh đang bị thương, ở cả hai tay đúng không, liệu có làm được gì không chứ
Cô bé đột ngột lên tiếng khiến Takuto giật mình, hai tay cậu, trái bị trật, phải thì bị băng bó, nhưng rõ ràng cậu đã cho tay vào túi, sao cô bé này lại biết.
- Sao cũng được, nhưng anh không nên để Kotori lo lắng đâu đấy.
Cô bé nói vậy và tiếp tục cùng Takuto chạy tới vị trí chiếc xe tải khi nãy. Nhưng rõ ràng là nó không còn ở chỗ đó nữa. Một sự bất an xuất hiện trong tâm trí của Takuto, bất chấp sự đau đớn khi sử dụng tay, cậu mở điện thoại, sử dụng chức năng định vị nhưng kết quả là điểm định vị không hề di chuyển và Takuto không ngây thơ đến mức nghĩ rằng cô bé đang đứng một chỗ trong tình huống thế này.
“Thiệt tình á, mình chỉ tưởng cái tình huống như thế này chỉ có trong những phút giây gay cấn trong phim mới có thôi chứ, sao nó lại xảy ra ngoài đời thế.”
Nghĩ vậy cậu quay sang cô bé nãy giờ vẫn đi theo mình
- Được rồi, cám ơn em đã báo cho anh biết, bây giờ anh sẽ tự tìm con bé, em cũng nên về nhà đi, có thể nguy hiểm đó
- Không được
Cô bé phản bác ngay lập tức
- Coi cái tay anh kìa, băng bó nghiêm trọng thế mà còn đòi đi một mình, với lại Kotori là bạn em, cô ấy hiện tại tình huống không rõ thì làm sao em có thể yên tâm mà về chứ
- Nhưng….
- Được rồi Takuto onii san. Em sẽ tự có chừng mực mà, sẽ không gây trở ngại cho anh đâu
Thấy thái độ của cô bé, Takuto biết mình nói thêm nữa cũng không được.
- Được rồi, vậy chúng ta hãy thử đến chỗ hiển thị trên điện thoại xem có tin tức gì không.
Nói rồi Takuto và bé chạy nhanh tới chỗ được hiển thị trên màn hình, nhưng quả thật không có gì. Nhìn xung quanh cậu quyết định ghé vào 1 gian hang ven đường để hỏi
- Bác à, cho cháu hỏi là bác có thấy cô bé này chạy qua đây không
Mở điện thoại ra đưa hình của Kotori cho người bán hàng xem, ông bác nhíu mày nhìn Takuto với ánh mắt không được thiện cảm lắm và hất hất tay thái độ xua đuổi thấy rõ
- Tao không biết, đi chỗ khác đi nhóc
Thấy thái độ của ông ta cậu suýt nữa nổi cáu nhưng ngay lập tức cô bé tiến lên phía trước
- Cô bé đó là bạn thân của cháu, nếu bác có thấy thì xin giúp cho.
Sau khi thấy được thái độ của cô bé người bán hàng ngay lập tức thay đổi bộ mặt
- Cô bé này khi nãy chạy qua đây vội đến nỗi làm rớt điện thoại. Hình như bị hai người đàn ông đuổi theo tựa như đuổi trộm cướp vậy đó đó. Con bé nhìn ăn mặc đàng hoàng như vậy mà lại...
Nói rồi ông ta lấy một chiếc điện thoại đúng là không thể nghi ngờ là điện thoại của Kotori, Takuto gần như không thể kiềm chế bản thân mà nắm lấy chiếc điện thoại đó.
- Nhóc mày tính làm gì vậy, mày tin tao gọi cảnh sát không.
Tới đây thì thái độ của Takuto đã không còn bình tĩnh nổi nữa, cậu nắm chặt bàn tay đang băng bó của mình bất chấp máu lại rỉ ra.
- Thu hồi lại câu nói đó ngay.
- Takuto onii san…..
- Hả? - EM GÁI CỦA TÔI MÀ ÔNG DÁM BẢO LÀ ĐỒ TRỘM CƯỚP HẢ.!!!!!!
Takuto nói như gầm lên khiến mọi người xung quanh cũng phải quay lại nhìn, ngay cả Riyumi bên cạnh cậu cũng phải run lên nhưng sau đó thấy được Takuto bắt đầu nhấc cánh tay đang rướm máu của mình lên định phát đòn thì
- Takuto onii san…. Đây không phải lúc để làm chuyện này đâu, tìm Kotori chan mới là điều cấp bách.
Lời nói của cô bé khiến Takuto bình tĩnh hơn và ở bên cạnh Riyumi cũng quay sang người bán hàng sau mở một tấm hình điện thoại ra
- Kotori chan là bạn học của cháu, cấp 2 trường Saint Ishiyama, trước khi chú có lời nói gì vu khống hãy suy nghĩ kỹ xem nếu nó gây ảnh hưởng gì đến danh tiếng trường thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Một câu hăm dọa trần trụi khiến cho ngay cả Takuto cũng có chút run người, Saint Ishiyama, ngôi trường tốt nhất thành phố, và có lời đồn là ngay cả con cháu của chính trị gia cũng theo học ở đó. Chỉ điểm đó thôi cũng đã khiến người ta cho rằng học sinh ở đó là những tồn tại không thể đắc tội nổi rồi.
“Con bé này…. Cũng đáng sợ thật…”
…….
Sau khi nhận lại chiếc điện thoại từ người chủ đang run lên vì sợ hãi kia thì Takuto và Riyumi tiếp tục công việc tìm kiếm của mình. Cậu mỏ điện thoại cô bé ra để xem có manh mối gì không. Màn hình mật khẩu hiện ra khiến Takuto xụ mặt ngay lập tức.
- Takuto onii san…. Nếu mật khẩu 4 số thì anh thử 2307 xem. Nhưng em không nghĩ cậu ấy đủ thời gian lưu lại cái gì trong máy đâu.
Nghe lời cô bé, Takuto thử con số đó và quả nhiên, màn hình ngay lập tức hiện lên.
- Cám ơn em nhé, mà sao em biết được mã số con bé sử dụng vậy
Takuto lên tiếng hỏi nhưng khi cậu quay sang thì khuôn mặt có chút thất thần của cô bé khiến cậu có chút khó hiểu.
- À….. Anh vừa hỏi gì đấy nhỉ, tại sao em biết ư…. Mồ onii san à, hỏi bí mật của em gái qua bạn của cô bé là không tốt đâu nhé.
Tuy thái độ của cô bé có chút đùa giỡn nhưng Takuto cũng hiểu rằng mình không nên đi sâu vào vấn đề này nữa
- Cám ơn em nhé, mà hình như anh chưa biết tên em
- Riyumi, Riyumi Hoshimiya, trợ lí hội trưởng Câu lạc bộ nghiên cứu tự nhiên, hay nói cách khác là trợ lý của Kotori. Mà anh cám ơn em vì vụ gì vậy Takuto onii san
- Nếu không phải là em nhắc thì anh đã mất thời gian kha khá thời gian ở đó rồi.
- Không sao, vì Kotori hết, nhưng mà onii san à, anh khi nãy quả là có gì đó đáng sợ lắm.
Câu nói của cô bé khiến cậu sững sờ, và như không thấy phản ứng đó cô bé nói tiếp.
- Em đã thấy anh một lần, khi đó tuy cũng đang gặp cảnh khó khăn nhưng anh cũng không đáng sợ như vậy, không, phải nói là nếu không phải đã thấy anh một lần thì khi nãy em cứ tưởng là kẻ xấu nào đó đang đến gần em nhằm mưu đồ xấu xa rồi chứ
Sốc nặng trước những gì cô bé nói rồi Takuto sực nhớ đến những sự kiện sáng nay, khi cậu gặp cô bé Mii trên công viên cô bé cũng có thái độ vô cùng tiêu cực với cậu, Takuto thầm nghĩ, chẳng lẽ mình đáng sợ như vậy sao. Nhưng ngay lập tức cậu phủ nhận điều đó, nếu quả thật như vậy thì hẳn cậu phải gặp khó khăn từ lâu rồi mới phải. Khi nãy cũng giống như cô bé ngoài công viên, thái độ của ông chú bán hàng ngay từ đầu đã có vẻ rất khó chịu khi gặp cậu mặc dù cậu tin chắc đây là lần đầu tiên tiếp xúc
“Liệu đây có phải do tác dụng của nguyền rủa.”
Takuto suy đoán, cậu cũng đã thấy điều này nhiều trong phim truyện rồi, có những thần chú lời nguyền không tác động vào bản thân người bị nguyền mà tác động lên những người xung quanh khiến cho người bị nguyền càng them đau khổ và dằn vặt, liệu đây có phải là một loại nguyền rủa như thế không.
“Đây không phải lúc suy nghĩ về chuyện của bản thân, Kotori quan trọng hơn cả
Nghĩ vậy rồi cậu ngó qua điện thoại của Kotori, tuy hơi có chút cảm thấy tội lỗi nhưng Takuto cũng không muốn bỏ qua bất cứ tình tiết nào cả và quả thật như cô bé Riyumi đó nói, không có bất cứ manh mối gì cả.
- Riyumi chan…. Em có để ý khi Kotori chụp hình chiếc xe này, con bé có thái độ thế nào không
- Ah… Anh nói em mới nhớ, bạn ấy có vẻ cẩn thận và nghiêm trọng lắm, cứ như đang chuẩn bị làm việc gì nguy hiểm lắm vậy.
“Vậy xem ra con bé nghi ngờ chiếc xe này có liên quan đến công việc phạm pháp gì đó. Một chiếc xe tải, chở đồ phạm pháp, ma túy…. Không thể a, con bé nếu đánh hơi được ma túy ở khoảng cách bên kia vệ đường đối diện thì mũi con bé không phải còn thính hơn chó cảnh sát sao. Khoan…. Chó….. Các con thú.”
Khi nghĩ tới đây một ý kiến đột nhiên lóe lên trong óc Takuto, cậu quay sang cô bé Riyumi bên cạnh hỏi cái gì đó
- Đúng như anh nói, lúc nào Kotori cũng nói về đề này một cách khó chịu nhưng đúng là thật không ngờ cậu ấy lại….
Thở dài trước hành động của người bạn mình, Riyumi tán đồng phán đoán của Takuto, tuy có thể đoán ra mục đích của cô bé nhưng việc bọn họ đang bế tắc hoàn toàn không thay đổi.
- Chúng ta báo cảnh sát đi onii san
Cô bé đưa ra ý kiến của mình nhưng ngay lập tức Takuto lắc đầu giải thích rằng, nếu không có chứng cứ rõ ràng thì cảnh sát sẽ không vào cuộc
- Trong trường hợp đó, ít nhất em phải có một tấm hình chụp những thứ bên trong thêm vào cả biển số xe thì cảnh sát mới có thể tiến hành truy bắt được., nhưng tất cả chúng ta có chỉ là sự nghi ngờ của Kotori nên không thể làm thế đâu.
Nghe Takuto giải thích cô bé cũng tỏ ra thất vọng cúi mặt xuống
*Bam!!!!!* Một tiếng động vang lên khiến Riyumi giật mình, Takuto đấm mạnh vào một thân cây ven đường bất chấp bàn tay phải đang rỉ máu trong đâu đớn của mình
- Khốn khiếp. Phải làm sao đây…..
Takuto nghiến răng và trên mặt lộ rõ sự bất lực và phẫn uất. Tất cả những sự kiện cậu gặp phải càng lúc càng đè nặng lên tâm trí của cậu, mọi thứ gần như là bế tắc không có cách giải quyết.
- Onii san….
- Rốt cuộc tại sao con bé biết được hành động của mình có thể gây nguy hiểm cho bản thân mà không báo cho anh biết chứ.
- Không đâu Onii san, cho dù bọn em có báo anh cũng đến không kịp, chỉ mới chụp chiếc xe có mấy tấm hình thì người chủ đã quay lại, thế nên Kotori mới phải chạy trốn chứ.
Nghe vậy Takuto cũng không nói gì nữa, nhưng cậu cũng không thể xua đi cái cảm giác bực bội, rõ ràng là Kotori hoàn toàn không có ý định báo cậu ngay từ đầu, bởi vì nếu con bé đã nghi ngờ sự phạm pháp của chiếc xe thì hẳn biết đó là hành động nguy hiểm, và thêm vào đó chẳng lẽ con bé biết người chủ sắp về nên mới dứt khoát chụp hình nhanh nhất có thể. Có thể theo dự đoán của Kotori hẳn sau khi chụp sẽ lên trường tìm người giúp, trường Saint Ishiyama đâu phải nơi tầm thường. Nói đâu xa, bạn con bé Riyumi ngay bên cạnh đây khi nãy cũng đã tỏ ra thái độ quyết liệt của mình theo một cách rất riêng mang giáng dấp một một người tầng lớp chính trị rồi. Nhưng thực tại luôn vượt qua những dự tính, người chủ của chiếc xe quay lại sớm hơn Kotori nghĩ và không muốn làm liên lụy bạn bè nên con bé đã chạy đi và nhờ nhắn lại mình.
Chắc chắn mọi chuyện đã diễn ra như vậy, thế nên bây giờ làm sao để tìm được cô bé là câu hỏi bắt buộc phải trả lời một cách sớm nhất.
Takuto đưa bàn phải nắm chặt cánh tay còn lại vẫn được cho vào túi quần, cậu đã đưa ra quyết định của mình.
- Được rồi. Anh sẽ làm mọi thứ để tìm ra con bé, thế nên em có thể quay đi một chút không
Takuto lên tiếng với cô bé nãy giờ đi theo mình không rời, cậu không muốn con bé thấy những gì không cần thiết
- Takuto onii san, xin lỗi, nhưng chúng ta không có thời gian làm chuyện dư thừa ở đây đâu
- Và anh cũng không có ý định phí thời gian cho đến khi Kotori được tìm thấy đâu.
Đáp lại ánh mắt nghi ngờ của cô bé bằng một giọng điệu cực kỳ nghiêm túc và thấy vậy Riyumi cũng đồng ý quay mặt đi. Takuto siết chặt cánh tay trái.
“Nếu như tên ở diễn đàn nói rằng chỉ cần dán lá bùa này vào thì có thể câu thông được với chủ nguyền rủa thì hãy cho ta gặp nó đi nào. Đến gặp ta đi, cho dù là ác ma hay quỷ dữ, chỉ cần cứu được Kotori thì ta đây sẽ tiếp hết.”
Danh sách chương