Tạ Chính Khanh dành mấy ngày nghỉ Tết còn lại để lên Facebook lẫn Instagram của Châu Thanh để xem em gái anh có sở thích gì, sau đó chạy hết các sàn thương mại điện tử để mua về làm quà.
Thế nhưng, thứ anh nhận lại lại là một tin tức tồi tệ.
Tạ Chính Khanh đứng trước cửa căn hộ nhà em gái, nôn nao bấm chuông.
Một hồi chẳng có ai hồi âm, anh chỉ đành gọi sang số điện thoại của Lục Hoài Nam, vì anh sợ lỡ Châu Thanh đang bận công việc.
Một cuộc, hai cuộc.
Đến cuộc thứ ba, sau một hồi chuông dài mới có người nhấc máy.
“Sao bây giờ mới nghe máy? Ra mở cửa cho tôi.”
[Xin lỗi, cho hỏi anh là?]
Tạ Chính Khanh nhìn lại cái tên trên màn hình, rõ ràng là số Lục Hoài Nam, nhưng giọng nói thì không.
“Tôi là Tạ Chính Khanh, anh vợ của Lục Hoài Nam.”
[Anh là anh ruột của Châu Thanh phải không?]
“Phải.” Tạ Chính Khanh hơi nhíu mày, đột nhiên trong lòng nảy sinh một cảm giác lạ.
[Chào anh, tôi là Hoằng Khoan, đồng nghiệp của Châu Thanh. Hiện giờ Châu Thanh đang nguy kịch, Lục Hoài Nam và chúng tôi đang trực trước phòng cấp cứu của con bé…]
***
Khi Tạ Chính Khanh đến, Châu Thanh đã được chuyển về phòng riêng để theo dõi.
Mở cánh cửa ra, đón nhận anh là bầu không khí u ám bao trùm. Sự ảo não xuất hiện trên gương mặt của tất cả những người đang ngồi ở đây, Lục Hoài Nam và đồng nghiệp của cô.
“Em gái tôi… thế nào rồi?” Tạ Chính Khanh quan sát một lượt những dây nhợ đang nối giữa cơ thể của Châu Thanh và các thiết bị, khó khăn lắm mới nhào nặn ra được câu hỏi.
Nhưng Lục Hoài Nam chỉ đờ đẫn chăm chăm vào Châu Thanh, hai bàn tay nhem nhuốc máu chụm lại, trở thành điểm tựa của trán, một lời chẳng đáp.
Hoằng Khoan lên tiếng: “Qua cơn nguy kịch rồi, nhưng tỉnh lại hay không… phải đợi xem ông trời có thương con bé không.”
Ông trời có thương con bé không? Trong mắt Tạ Chính Khanh, ông trời chưa bao giờ thương em gái anh cả.
Vậy nên anh rất sợ, nếu lần này ông trời vẫn lựa chọn bỏ rơi em gái anh...
Những ngày sau đó, Lục Hoài Nam và Tạ Chính Khanh không giấu nổi gia đình nữa.
***
Suốt một tháng trời, Tạ Chính Khanh luôn nói với Lục Hoài Nam rằng: “Tuy rằng tôi còn phải đi làm, nhưng nếu cậu cảm thấy mệt thì hãy gọi tôi đến, xin đừng để em tôi một mình.”
Tạ Chính Khanh như một kẻ điên vậy.
Anh vốn là một người không mê tín, không tin vào chuyện tâm linh.
Duy nhất một lần, khi đang thu xếp đồ trong phòng khám để chuẩn bị vào bệnh viện chăm sóc Châu Thanh, có một người phụ nữ kì quặc đến gõ cửa phòng khám anh.
“Xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi, xin hãy đặt lịch cho nhân viên giúp tôi.”
“Em gái anh đang hôn mê trong bệnh viện phải không?” Đó là lời đầu tiên người phụ nữ ấy nói.
“Liên quan gì đến cô?”
“Tôi và cô ấy từng là bạn.”
“Vậy nên?”
“Tôi có cách giúp cô ấy tỉnh lại.”
“Cô là bác sĩ à?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy thì xin về cho, tôi tuyệt đối không để em gái mình rơi vào tay một kẻ lang băm như cô.”
“Lúc trước tôi đưa cho em gái anh một viên ngọc. Nếu viên ngọc đó còn, hãy mang lên chùa gửi. Nếu thuận lợi thì ngày rằm, cũng là ngày trăng tròn nhất, cô ấy sẽ tỉnh lại.”
Nói xong, người phụ nữ đó chầm chậm rời đi.
Tạ Chính Khanh hỏi họ tên của người đó, nhưng không có họ, chỉ có hai chữ “Yểu Nương”.
Người phụ nữ ấy từ cách ăn mặc đến giọng nói, ngữ điệu, giống hệt như phù thủy trong thần thoại vậy.
Tạ Chính Khanh không tin những người không minh bạch như thế, nhưng khi xác thực với Lục Hoài Nam rằng miếng ngọc vẫn còn, anh muốn thử một lần.
Ngày 15 của tháng tiếp theo, Tạ Chính Khanh cùng Lục Hoài Nam trực bên Châu Thanh cả đêm, chung quy cũng chẳng có kết quả gì.
Chiều ngày 16, như thường lệ, sau khi tan làm, Tạ Chính Khanh sẽ ghé qua bệnh viện để thăm Châu Thanh một chút.
Hôm nay, đập vào mắt anh là cái giường trống không. Lục Hoài Nam đang ngồi trên ghế, quay mặt ra ban công, còn Châu Thanh đang ngồi trong lòng Lục Hoài Nam.
Tạ Chính Khanh bỗng dưng nhíu mày, nét mặt xám xịt, phẫn nộ nói: “Lục Hoài Nam! Cậu đang làm cái trò gì vậy?”
Châu Thanh vừa lim dim ngủ trong lòng Lục Hoài Nam, lập tức bị giọng nói lớn của Tạ Chính Khanh làm cho giật mình.
Lục Hoài Nam theo thói quen vỗ về cô ngủ, nhưng cô đã tỉnh giấc mất rồi.
“Anh hai.”
Khoảnh khắc Châu Thanh quay đầu lại, Tạ Chính Khanh như từ dưới đáy vực một bước nhảy vọt lên.
Khóe mắt Tạ Chính Khanh nhanh chóng ửng đỏ, bên tay cầm cặp sách run, môi anh cũng run.
“Tỉnh rồi sao lại ngồi trước gió? Cảm lạnh thì làm sao?”
Lục Hoài Nam cũng tiếp lời: “Anh bồng em về giường.”
Lục Hoài Nam đặt Châu Thanh lên giường. Tạ Chính Khanh ngay ngắn kéo chăn che lấp hai bàn chân trần của cô, nói “Mới tỉnh lại, đừng đi chân trần, cũng đừng ham hóng gió, cơ thể còn yếu nên rất dễ cảm lạnh.”
“Ồ.” Châu Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Ngày trước lén nhập viện một mình chẳng có ai bên cạnh. Bây giờ bên cạnh cô có rồi, hơn nữa không chỉ có một người. Bọn họ lo cho cô vì thương cô, cô muốn tận hưởng cảm giác này.
“Còn buồn ngủ nữa không?” Lục Hoài Nam nhẹ giọng hỏi.
Châu Thanh lắc đầu, anh lại nói: “Vậy thì ăn tối nhé? Anh gọi đồ ăn cho em.”
Tạ Chính Khanh: “Muốn ăn gì, anh đi mua liền cho em…”
Lời còn chưa hết câu, Châu Thanh đã vội từ chối: “Không cần đâu anh hai. Lát nữa đồng nghiệp em đến thăm, em nhờ họ mua bánh ngọt bên quán Mộ Từ An rồi.”
Tạ Chính Khanh trầm mặc phút chốc.
“Tỉnh lại từ lúc nào mà không nói cho anh biết? Ba mẹ đã biết chưa?”
Lục Hoài Nam thay cô trả lời: “Tôi định gọi cho ba mẹ hai bên biết, nhưng nhóc sợ ngày thường nên mọi người bận rộn, sợ làm phiền nên chập tối hẵng gọi. Kết quả là ngồi hóng gió một chút lại lim dim ngủ. Tôi không nỡ đánh thức, cũng quên mất phải báo cho mọi người.”
Tạ Chính Khanh lại gật đầu, “Thanh này.”
“Vâng?”
“Người nhà của em, gia đình của em, những người thật lòng yêu thương em sẽ không bao giờ thấy em phiền, hiểu chưa?”
Châu Thanh biết điều đó chứ, nhưng tư tưởng kia đã bám rễ trong đầu cô quá lâu rồi, bây giờ muốn nhổ bỏ cũng rất khó.
“Tay lái lụa! Lâu quá không gặp!”
Nghe giọng điệu cũng đủ biết là ai rồi.
Đoàn Trọng Tân dẫn đầu, theo sau có Lương Thạc Hoan, Hoằng Khoan, Đồng Manh, Vũ Tuấn, Sở Nghiên, còn có Tần Ngư.
Châu Thanh nhắm tịt mắt, mày nhíu lại, tay sờ thái dương, giả vờ yếu ớt than: “Ôi! Cái tên nào mà nhìn đáng ghét quá vậy? Tên này là ai vậy? Sao mình không nhớ được gì hết vậy ta?”
“Cái con nhóc này!” Đoàn Trọng Tân trợn mắt ngạc nhiên, ngạc nhiên đến quên cả cười.
Châu Thanh nhìn đến Đồng Manh, hai mắt sáng rực, “Ôi! Chị gái xinh đẹp này là ai vậy? Là người yêu em hả?”
Hoằng Khoan: “Thôi đi cô nương! Đây là bạn gái tôi, tương lai là vợ tôi đấy.”
“Cái gì?” Châu Thanh chỉ vào Hoằng Khoan, “Ở đâu ra thêm một tên đáng ghét nữa vậy? Dám dành người yêu trước mặt Châu Thanh này sao?”
Sở Nghiên ôm bụng cười đến run người, ngay lập tức bị Vũ Tuấn nhắc nhở: “Được rồi, đừng đùa nữa, kẻo vợ anh cười văng cả em bé ra ngoài.”
Bây giờ thì Châu Thanh mới ngã ngửa.
“What? Sở Nghiên có em bé á?”
Xong, cô lại chỉ vào bụng mình, “Vậy chắc bằng tuổi với hai nhóc này nhỉ?”
“Hả? Em có thai á?” Tạ Chính Khanh kinh ngạc, ngay lập tức hỏi.
Thế nhưng, thứ anh nhận lại lại là một tin tức tồi tệ.
Tạ Chính Khanh đứng trước cửa căn hộ nhà em gái, nôn nao bấm chuông.
Một hồi chẳng có ai hồi âm, anh chỉ đành gọi sang số điện thoại của Lục Hoài Nam, vì anh sợ lỡ Châu Thanh đang bận công việc.
Một cuộc, hai cuộc.
Đến cuộc thứ ba, sau một hồi chuông dài mới có người nhấc máy.
“Sao bây giờ mới nghe máy? Ra mở cửa cho tôi.”
[Xin lỗi, cho hỏi anh là?]
Tạ Chính Khanh nhìn lại cái tên trên màn hình, rõ ràng là số Lục Hoài Nam, nhưng giọng nói thì không.
“Tôi là Tạ Chính Khanh, anh vợ của Lục Hoài Nam.”
[Anh là anh ruột của Châu Thanh phải không?]
“Phải.” Tạ Chính Khanh hơi nhíu mày, đột nhiên trong lòng nảy sinh một cảm giác lạ.
[Chào anh, tôi là Hoằng Khoan, đồng nghiệp của Châu Thanh. Hiện giờ Châu Thanh đang nguy kịch, Lục Hoài Nam và chúng tôi đang trực trước phòng cấp cứu của con bé…]
***
Khi Tạ Chính Khanh đến, Châu Thanh đã được chuyển về phòng riêng để theo dõi.
Mở cánh cửa ra, đón nhận anh là bầu không khí u ám bao trùm. Sự ảo não xuất hiện trên gương mặt của tất cả những người đang ngồi ở đây, Lục Hoài Nam và đồng nghiệp của cô.
“Em gái tôi… thế nào rồi?” Tạ Chính Khanh quan sát một lượt những dây nhợ đang nối giữa cơ thể của Châu Thanh và các thiết bị, khó khăn lắm mới nhào nặn ra được câu hỏi.
Nhưng Lục Hoài Nam chỉ đờ đẫn chăm chăm vào Châu Thanh, hai bàn tay nhem nhuốc máu chụm lại, trở thành điểm tựa của trán, một lời chẳng đáp.
Hoằng Khoan lên tiếng: “Qua cơn nguy kịch rồi, nhưng tỉnh lại hay không… phải đợi xem ông trời có thương con bé không.”
Ông trời có thương con bé không? Trong mắt Tạ Chính Khanh, ông trời chưa bao giờ thương em gái anh cả.
Vậy nên anh rất sợ, nếu lần này ông trời vẫn lựa chọn bỏ rơi em gái anh...
Những ngày sau đó, Lục Hoài Nam và Tạ Chính Khanh không giấu nổi gia đình nữa.
***
Suốt một tháng trời, Tạ Chính Khanh luôn nói với Lục Hoài Nam rằng: “Tuy rằng tôi còn phải đi làm, nhưng nếu cậu cảm thấy mệt thì hãy gọi tôi đến, xin đừng để em tôi một mình.”
Tạ Chính Khanh như một kẻ điên vậy.
Anh vốn là một người không mê tín, không tin vào chuyện tâm linh.
Duy nhất một lần, khi đang thu xếp đồ trong phòng khám để chuẩn bị vào bệnh viện chăm sóc Châu Thanh, có một người phụ nữ kì quặc đến gõ cửa phòng khám anh.
“Xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi, xin hãy đặt lịch cho nhân viên giúp tôi.”
“Em gái anh đang hôn mê trong bệnh viện phải không?” Đó là lời đầu tiên người phụ nữ ấy nói.
“Liên quan gì đến cô?”
“Tôi và cô ấy từng là bạn.”
“Vậy nên?”
“Tôi có cách giúp cô ấy tỉnh lại.”
“Cô là bác sĩ à?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Không phải.”
“Vậy thì xin về cho, tôi tuyệt đối không để em gái mình rơi vào tay một kẻ lang băm như cô.”
“Lúc trước tôi đưa cho em gái anh một viên ngọc. Nếu viên ngọc đó còn, hãy mang lên chùa gửi. Nếu thuận lợi thì ngày rằm, cũng là ngày trăng tròn nhất, cô ấy sẽ tỉnh lại.”
Nói xong, người phụ nữ đó chầm chậm rời đi.
Tạ Chính Khanh hỏi họ tên của người đó, nhưng không có họ, chỉ có hai chữ “Yểu Nương”.
Người phụ nữ ấy từ cách ăn mặc đến giọng nói, ngữ điệu, giống hệt như phù thủy trong thần thoại vậy.
Tạ Chính Khanh không tin những người không minh bạch như thế, nhưng khi xác thực với Lục Hoài Nam rằng miếng ngọc vẫn còn, anh muốn thử một lần.
Ngày 15 của tháng tiếp theo, Tạ Chính Khanh cùng Lục Hoài Nam trực bên Châu Thanh cả đêm, chung quy cũng chẳng có kết quả gì.
Chiều ngày 16, như thường lệ, sau khi tan làm, Tạ Chính Khanh sẽ ghé qua bệnh viện để thăm Châu Thanh một chút.
Hôm nay, đập vào mắt anh là cái giường trống không. Lục Hoài Nam đang ngồi trên ghế, quay mặt ra ban công, còn Châu Thanh đang ngồi trong lòng Lục Hoài Nam.
Tạ Chính Khanh bỗng dưng nhíu mày, nét mặt xám xịt, phẫn nộ nói: “Lục Hoài Nam! Cậu đang làm cái trò gì vậy?”
Châu Thanh vừa lim dim ngủ trong lòng Lục Hoài Nam, lập tức bị giọng nói lớn của Tạ Chính Khanh làm cho giật mình.
Lục Hoài Nam theo thói quen vỗ về cô ngủ, nhưng cô đã tỉnh giấc mất rồi.
“Anh hai.”
Khoảnh khắc Châu Thanh quay đầu lại, Tạ Chính Khanh như từ dưới đáy vực một bước nhảy vọt lên.
Khóe mắt Tạ Chính Khanh nhanh chóng ửng đỏ, bên tay cầm cặp sách run, môi anh cũng run.
“Tỉnh rồi sao lại ngồi trước gió? Cảm lạnh thì làm sao?”
Lục Hoài Nam cũng tiếp lời: “Anh bồng em về giường.”
Lục Hoài Nam đặt Châu Thanh lên giường. Tạ Chính Khanh ngay ngắn kéo chăn che lấp hai bàn chân trần của cô, nói “Mới tỉnh lại, đừng đi chân trần, cũng đừng ham hóng gió, cơ thể còn yếu nên rất dễ cảm lạnh.”
“Ồ.” Châu Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Ngày trước lén nhập viện một mình chẳng có ai bên cạnh. Bây giờ bên cạnh cô có rồi, hơn nữa không chỉ có một người. Bọn họ lo cho cô vì thương cô, cô muốn tận hưởng cảm giác này.
“Còn buồn ngủ nữa không?” Lục Hoài Nam nhẹ giọng hỏi.
Châu Thanh lắc đầu, anh lại nói: “Vậy thì ăn tối nhé? Anh gọi đồ ăn cho em.”
Tạ Chính Khanh: “Muốn ăn gì, anh đi mua liền cho em…”
Lời còn chưa hết câu, Châu Thanh đã vội từ chối: “Không cần đâu anh hai. Lát nữa đồng nghiệp em đến thăm, em nhờ họ mua bánh ngọt bên quán Mộ Từ An rồi.”
Tạ Chính Khanh trầm mặc phút chốc.
“Tỉnh lại từ lúc nào mà không nói cho anh biết? Ba mẹ đã biết chưa?”
Lục Hoài Nam thay cô trả lời: “Tôi định gọi cho ba mẹ hai bên biết, nhưng nhóc sợ ngày thường nên mọi người bận rộn, sợ làm phiền nên chập tối hẵng gọi. Kết quả là ngồi hóng gió một chút lại lim dim ngủ. Tôi không nỡ đánh thức, cũng quên mất phải báo cho mọi người.”
Tạ Chính Khanh lại gật đầu, “Thanh này.”
“Vâng?”
“Người nhà của em, gia đình của em, những người thật lòng yêu thương em sẽ không bao giờ thấy em phiền, hiểu chưa?”
Châu Thanh biết điều đó chứ, nhưng tư tưởng kia đã bám rễ trong đầu cô quá lâu rồi, bây giờ muốn nhổ bỏ cũng rất khó.
“Tay lái lụa! Lâu quá không gặp!”
Nghe giọng điệu cũng đủ biết là ai rồi.
Đoàn Trọng Tân dẫn đầu, theo sau có Lương Thạc Hoan, Hoằng Khoan, Đồng Manh, Vũ Tuấn, Sở Nghiên, còn có Tần Ngư.
Châu Thanh nhắm tịt mắt, mày nhíu lại, tay sờ thái dương, giả vờ yếu ớt than: “Ôi! Cái tên nào mà nhìn đáng ghét quá vậy? Tên này là ai vậy? Sao mình không nhớ được gì hết vậy ta?”
“Cái con nhóc này!” Đoàn Trọng Tân trợn mắt ngạc nhiên, ngạc nhiên đến quên cả cười.
Châu Thanh nhìn đến Đồng Manh, hai mắt sáng rực, “Ôi! Chị gái xinh đẹp này là ai vậy? Là người yêu em hả?”
Hoằng Khoan: “Thôi đi cô nương! Đây là bạn gái tôi, tương lai là vợ tôi đấy.”
“Cái gì?” Châu Thanh chỉ vào Hoằng Khoan, “Ở đâu ra thêm một tên đáng ghét nữa vậy? Dám dành người yêu trước mặt Châu Thanh này sao?”
Sở Nghiên ôm bụng cười đến run người, ngay lập tức bị Vũ Tuấn nhắc nhở: “Được rồi, đừng đùa nữa, kẻo vợ anh cười văng cả em bé ra ngoài.”
Bây giờ thì Châu Thanh mới ngã ngửa.
“What? Sở Nghiên có em bé á?”
Xong, cô lại chỉ vào bụng mình, “Vậy chắc bằng tuổi với hai nhóc này nhỉ?”
“Hả? Em có thai á?” Tạ Chính Khanh kinh ngạc, ngay lập tức hỏi.
Danh sách chương