Thư ký của Pearson gọi điện cho thư ký của thẩm phán Sackville vào lúc chín giờ một phút sáng hôm sau. Thư ký của thẩm phán Sackville nói anh ta sẽ chuyển đề nghị của ông Pearson và thông báo lại ngay. Vài phút sau, thư ký của Pearson nhận được điện thoại, nói rằng ngài thẩm phán rất sẵn lòng gặp ông Pearson ở phòng làm việc lúc 9h30, và cho rằng, trong tình huống này, ông Redmayne cũng cần có mặt.
“Tôi gọi cho ông ấy ngay bây giờ đây, Bill,” thư ký của Pearson trả lời, trước khi gác ống nghe.
Thư ký của Pearson sau đó gọi cho thư ký của Alex Redmayne và hỏi liệu ông Redmayne có thể đến gặp ngài thẩm phán ở văn phòng vào lúc 9h30 để thảo luận về một vấn đề cực kỳ khẩn cấp hay không.
“Chuyện này là thế nào, Jim?” Thư ký của Redmayne hỏi.
“Tôi không biết, Ted. Ông Pearson không nói với tôi.”
Alex Redmayne nhận được điện thoại của thư ký lúc anh chuẩn bị biến vào đám đông dưới ga xe điện ngầm Pimlico.
“Pearson có nói vì sao ông ta muốn gặp ngài thẩm phán không?”
“Không, thưa ông Redmayne,” Ted trả lời.
***
Alex gõ nhẹ lên cửa phòng làm việc của thẩm phán Sackville. Anh thấy Pearson đã ngồi trong chiếc ghế rộng rãi, nói chuyện với ngài thẩm phán về vườn hoa hồng của ông ta. Ngài thẩm phán Sackville không bao giờ nhắc tới vấn đề liên quan cho tới khi cả hai luật sư cùng có mặt.
“Chào buổi sáng, Alex,” ông nói, vẫy anh tới chiếc ghế da cổ cạnh Pearson.
“Chào ngài thẩm phán,” Alex trả lời.
“Chúng ta được phép ngồi đây không quá ba mươi phút,” thẩm phán Sackville nói, “Arnold, ông có thể cho biết vì sao ông yêu cầu cuộc gặp mặt này được rồi.”
“Vâng, thưa ngài,” Pearson nói. “Theo yêu cầu của CPS, tôi đã dự cuộc họp ở văn phòng của họ tối hôm qua.” Alex nín thở. “Sau khi thảo luận rất lâu với các đồng nghiệp, tôi có thể nói lại rằng họ rất sẵn lòng cân nhắc việc thay đổi phần biện hộ trong vụ này.”
Alex cố không bộc lộ phản ứng gì, dù anh rất muốn nhảy lên và đấm vào không khí, nhưng rõ ràng đây là văn phòng của quan tòa, chứ không phải khu đất trống trong công viên Upton.
“Họ định thế nào?” ngài thẩm phán hỏi.
“Họ thấy rằng nếu Cartwright có thể nhận tội ngộ sát...”
“Ông cảm thấy thân chủ của ông sẽ đáp lại đề nghị này thế nào?” ngài thẩm phán quay sang phía Redmayne.
“Tôi không biết,” Alex thú nhận. “Cậu ta thông minh, nhưng ương bướng như lừa. Cậu ta đã kể cùng một câu chuyện trong suốt sáu tháng qua và chưa một lần ngừng khẳng định sự vô tội của mình.”
“Dù thế thì ông có sẵn lòng khuyên cậu ta chấp nhận lời đề nghị của CPS?” Pearson hỏi.
Alex im lặng một lát rồi nói, “Có nhưng đề nghị cụ thể của CPS thế nào?”
“Nếu thân chủ của ông thừa nhận cậu ta và Wilson ra ngoài ngõ với mục đích làm rõ sự khác biệt...”
“Và cuối cùng là con dao trên ngực Wilson?” ngài thẩm phán hỏi, cố không tỏ ra chế giễu.
“Tự vệ, tình tiết giảm nhẹ - tôi sẽ để ngài Redmayne tự thêm các chi tiết cụ thể. Tôi khó mà làm được việc này cho ra hồn.”
Ngài thẩm phán gật đầu. “Tôi sẽ bảo thư ký rằng tôi sẽ không ra phòng xử án” - ông nhìn đồng hồ - “cho tới mười một giờ. Alex, như thế có đủ thời gian để ông đàm phán với thân chủ và chuyển quyết định cuối cùng tới văn phòng của tôi?”
“Vâng, tôi thấy thế là quá đủ rồi,” Alex trả lời.
“Nếu cậu ta có tội,” Pearson nói, “chỉ hai phút nữa là ông lại đứng ở đây.”
“Tôi gọi cho ông ấy ngay bây giờ đây, Bill,” thư ký của Pearson trả lời, trước khi gác ống nghe.
Thư ký của Pearson sau đó gọi cho thư ký của Alex Redmayne và hỏi liệu ông Redmayne có thể đến gặp ngài thẩm phán ở văn phòng vào lúc 9h30 để thảo luận về một vấn đề cực kỳ khẩn cấp hay không.
“Chuyện này là thế nào, Jim?” Thư ký của Redmayne hỏi.
“Tôi không biết, Ted. Ông Pearson không nói với tôi.”
Alex Redmayne nhận được điện thoại của thư ký lúc anh chuẩn bị biến vào đám đông dưới ga xe điện ngầm Pimlico.
“Pearson có nói vì sao ông ta muốn gặp ngài thẩm phán không?”
“Không, thưa ông Redmayne,” Ted trả lời.
***
Alex gõ nhẹ lên cửa phòng làm việc của thẩm phán Sackville. Anh thấy Pearson đã ngồi trong chiếc ghế rộng rãi, nói chuyện với ngài thẩm phán về vườn hoa hồng của ông ta. Ngài thẩm phán Sackville không bao giờ nhắc tới vấn đề liên quan cho tới khi cả hai luật sư cùng có mặt.
“Chào buổi sáng, Alex,” ông nói, vẫy anh tới chiếc ghế da cổ cạnh Pearson.
“Chào ngài thẩm phán,” Alex trả lời.
“Chúng ta được phép ngồi đây không quá ba mươi phút,” thẩm phán Sackville nói, “Arnold, ông có thể cho biết vì sao ông yêu cầu cuộc gặp mặt này được rồi.”
“Vâng, thưa ngài,” Pearson nói. “Theo yêu cầu của CPS, tôi đã dự cuộc họp ở văn phòng của họ tối hôm qua.” Alex nín thở. “Sau khi thảo luận rất lâu với các đồng nghiệp, tôi có thể nói lại rằng họ rất sẵn lòng cân nhắc việc thay đổi phần biện hộ trong vụ này.”
Alex cố không bộc lộ phản ứng gì, dù anh rất muốn nhảy lên và đấm vào không khí, nhưng rõ ràng đây là văn phòng của quan tòa, chứ không phải khu đất trống trong công viên Upton.
“Họ định thế nào?” ngài thẩm phán hỏi.
“Họ thấy rằng nếu Cartwright có thể nhận tội ngộ sát...”
“Ông cảm thấy thân chủ của ông sẽ đáp lại đề nghị này thế nào?” ngài thẩm phán quay sang phía Redmayne.
“Tôi không biết,” Alex thú nhận. “Cậu ta thông minh, nhưng ương bướng như lừa. Cậu ta đã kể cùng một câu chuyện trong suốt sáu tháng qua và chưa một lần ngừng khẳng định sự vô tội của mình.”
“Dù thế thì ông có sẵn lòng khuyên cậu ta chấp nhận lời đề nghị của CPS?” Pearson hỏi.
Alex im lặng một lát rồi nói, “Có nhưng đề nghị cụ thể của CPS thế nào?”
“Nếu thân chủ của ông thừa nhận cậu ta và Wilson ra ngoài ngõ với mục đích làm rõ sự khác biệt...”
“Và cuối cùng là con dao trên ngực Wilson?” ngài thẩm phán hỏi, cố không tỏ ra chế giễu.
“Tự vệ, tình tiết giảm nhẹ - tôi sẽ để ngài Redmayne tự thêm các chi tiết cụ thể. Tôi khó mà làm được việc này cho ra hồn.”
Ngài thẩm phán gật đầu. “Tôi sẽ bảo thư ký rằng tôi sẽ không ra phòng xử án” - ông nhìn đồng hồ - “cho tới mười một giờ. Alex, như thế có đủ thời gian để ông đàm phán với thân chủ và chuyển quyết định cuối cùng tới văn phòng của tôi?”
“Vâng, tôi thấy thế là quá đủ rồi,” Alex trả lời.
“Nếu cậu ta có tội,” Pearson nói, “chỉ hai phút nữa là ông lại đứng ở đây.”
Danh sách chương