Danny choàng tỉnh, nhận ra mình vẫn còn mặc nguyên quần áo, còn trên tivi đang chiếu đến đoạn cuối một bộ phim đen trắng với một anh chàng nào đó có tên Jack Hawkins đóng vai chính. Anh tắt tivi, cởi quần áo ra và quyết định đi tắm trước khi lên giường ngủ.
Anh bước lại dưới vòi hoa sen, từ trên vòi một dòng nước ấm đều đặn liên tục xối xuống, không phải loại cứ sau vài giây lại tự tắt. Anh tắm rửa toàn thân với một thanh xà phòng to như một ổ bánh mì, rồi lau khô người bằng một chiếc khăn tắm lớn có lông mịn. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh mới có lại cảm giác sạch sẽ.
Anh leo lên chiếc giường có kê một tấm đệm dày êm ái, trải ga sạch tinh tươm cùng vài chiếc chăn trước khi tựa đầu lên một chiếc gối nhồi lông vũ. Anh chìm vào giấc ngủ sâu. Rồi choàng tỉnh. Chiếc giường quá dễ chịu. Thậm chí chiếc đệm còn thay đổi hình dáng mỗi khi anh cựa người. Anh lột một chiếc chăn ra ném xuống sàn, trở người sang bên ngủ tiếp. Rồi lại choàng tỉnh. Chiếc gối quá êm ái, vậy là nó được đến làm bạn cùng chiếc chăn dưới sàn. Anh lại ngủ thiếp đi, và bừng tỉnh khi mặt trời lên đem theo những âm thanh hỗn độn được tạo thành từ vô số tiếng hót của những con chim mà anh không phân biệt nổi. Anh nhìn quanh, chờ đợi bắt gặp ông Pascoe đứng sừng sững trên khung cửa, nhưng cánh cửa này hoàn toàn khác: bằng gỗ chứ không phải thép, và có một tay cầm ở bên trong để anh có thể mở ra bất cứ lúc nào anh muốn.
Danny ra khỏi giường, bước đi trên tấm thảm trải sàn êm ái tới phòng tắm - cả một phòng riêng biệt - để tắm vòi hoa sen lần nữa. Lần này anh gội đầu, cạo mặt trước một tấm gương tròn cho phép phóng to hình ảnh khuôn mặt anh.
Một tiếng gõ lịch sự vang lên từ phía cửa ra vào vốn vẫn khóa trái thay vì khép hờ. Danny khoác lên người chiếc áo choàng của khách sạn và mở cửa. Đứng bên ngoài là người phục vụ phòng mang theo bọc quần áo sạch.
“Quần áo của ông, thưa ông.”
“Cảm ơn,” Danny nói.
“Bữa sáng sẽ được phục vụ đến mười giờ trong phòng ăn.”
Danny mặc một chiếc áo sơmi sạch, đeo một chiếc cà vạt kẻ sọc trước khi thử bộ đồ vừa mới được là. Anh nhìn vào chính mình trong gương. Hiển nhiên sẽ không ai nghi ngờ việc anh là Sir Nicholas Moncrieff. Sẽ không bao giờ anh phải mặc liên tục một chiếc áo sơmi trong sáu ngày, cùng một chiếc quần jean trong cả tháng hay đi độc nhất một đôi giày cả năm trời nữa - với giả thiết ông Munro sắp giải quyết ổn thỏa mọi rắc rối tài chính của anh. Và cũng giả thiết rằng ông Munro...
Danny kiểm tra chiếc ví mà mới hôm qua thôi còn dày cộm. Anh bật rủa: anh sẽ chẳng còn lại bao nhiêu sau khi thanh toán hóa đơn khách sạn. Anh mở cửa, và vừa đóng sập nó lại anh nhận ra lập tức mình đã để quên chìa khóa phòng bên trong. Anh sẽ phải đề nghị Pascoe mở cửa cho mình. Liệu anh có bị ghi vào biên bản không? Anh lại bật rủa. Chết tiệt. Một lời rủa của Nick. Anh quay đi tìm đường tới phòng ăn.
Một chiếc bàn lớn ở giữa phòng bày đầy đồ ăn, nơi thực khách có thể lựa chọn các loại ngũ cốc và nước quả, tại bếp phục vụ cháo, trứng, thịt muối, bánh pudding đen, thậm chí cả cá trích muối hun khói. Danny được đưa tới một chiếc bàn kê cạnh cửa sổ và mời đọc một tờ báo buổi sáng, tờ Scotsman. Anh tìm tới các trang tin tài chính và đọc được tin Ngân hàng Hoàng gia Scotland đang mở rộng danh mục sở hữu bất động sản. Khi còn ở trong tù, Danny đã theo dõi đầy ngưỡng mộ việc ngân hàng này thôn tính NatWest Bank; một vụ rắn nuốt chửng voi mà chẳng hề ợ hơi lấy một tiếng.
Anh nhìn quanh, bất thần sợ nhân viên khách sạn sẽ bình phẩm về việc anh không hề có giọng Scotland. Nhưng Al Mập đã có lần nói với anh các sĩ quan không bao giờ có đặc tính này. Vậy là Nick chắc chắn cũng không. Một cặp cá trích muối hun khói được mang tới đặt trước mặt anh. Bố anh hẳn sẽ coi đây là một bữa ăn tuyệt vời. Lần đầu tiên anh nghĩ đến bố kể từ khi được thả.
“Ông còn cần gì nữa không, thưa ông?”
“Không, cảm ơn,” Danny nói. “Nhưng anh có thể làm ơn chuẩn bị sẵn sàng hóa đơn thanh toán cho tôi được không?”
“Tất nhiên, thưa ông,” câu trả lời lập tức được đưa ra.
Anh chuẩn bị rời khỏi phòng ăn thì chợt nhớ ra mình còn chưa biết văn phòng của ông Munro ở đâu. Theo danh thiếp anh có thì nó nằm ở số 12 phố Argyll, thế nhưng anh không thể hỏi được nhân viên tiếp tân, vì tất cả mọi người đều cho rằng anh đã sinh ra lớn lên ở Dunbroath. Danny lấy chìa khóa dự phòng từ bàn tiếp tân và quay về phòng mình. Đã chín giờ rưỡi. Anh vẫn còn ba mươi phút để tìm ra phố Argyll nằm ở đâu.
Tiếng gõ cửa lại vang lên. Vẫn còn cần thêm chút thời gian trước khi anh thôi không còn bật dậy đứng ở cuối giường đợi cửa mở ra nữa.
“Tôi có thể mang hành lý xuống được không, thưa ông?” người phục vụ hỏi. “Và ông có cần gọi taxi không?”
“Không, tôi chỉ đi tới phố Argyll thôi,” Danny đánh liều trả lời.
“Vậy tôi sẽ để vali của ông lại quầy tiếp tân, và ông có thể quay lại lấy sau.”
“Có phải vẫn còn một nhà thuốc trên đường đến phố Argyll không?” Danny hỏi.
“Không, nó đóng cửa vài năm trước rồi. Ông cần gì?”
“Chỉ vài lưỡi dao cạo và kem cạo râu thôi.”
“Ông có thể mua ở cửa hàng nhà Leith, chỉ cách cửa hàng cũ của Johnson mấy số nhà về cuối phố thôi.”
“Cảm ơn anh rất nhiều,” Danny nó, chia tay anh ta với một bảng nữa, mặc dù anh không hề biết cửa hàng của Johnson trước kia từng ở chỗ nào.
Danny xem lại giờ trên chiếc đồng hồ của Nick: 9 giờ 36 phút sáng. Anh khẩn trương đi xuống cầu thang ra quầy tiếp tân, tại đây anh thử một mánh khác.
“Cô có tờ The Times nào không?”
“Không, Sir Nicholas, nhưng chúng tôi có thể lấy cho ông.”
“Không cần đâu. Tôi có thể tự đi mua.”
“Chắc tại Menzies họ sẽ có,” người tiếp tân nói. “Ra khỏi khách sạn ông hãy rẽ trái, đi khoảng một trăm mét...” Cô gái ngừng lại. “Nhưng tất nhiên ông biết Menzies nằm ở đâu mà.”
Danny rời khách sạn, rẽ trái và nhanh chóng nhận ra tấm biển của Menzies. Anh đi vào trong. Không ai nhận ra anh. Anh mua một tờ The Times, và cô bé sau quầy thanh toán đã khiến anh nhẹ nhõm vô cùng khi không gọi anh là “ngài” hay “Sir Nicholas”.
“Tôi còn cách phố Argyll xa không?” anh hỏi cô gái.
“Chừng hai trăm mét nữa. Ra khỏi cửa hàng, rẽ phải, đi qua trước Moncrieff Arms...”
Danny nhanh chóng quay lại, đi qua khách sạn, kiểm tra mọi ngả rẽ cho tới khi cuối cùng anh cũng nhìn thấy tên “Phố Argyll” khắc chìm bằng những chữ cái lớn vào một tấm đá ngay phía trên đầu. Vừa rẽ vào phố, anh vừa nhìn đồng hồ: 9 giờ 54 phút. Anh vẫn còn vài phút nữa, nhưng không thể cho phép mình đến muộn. Nick luôn đúng giờ. Anh nhớ lại một trong những câu ưa thích của Al Mập: “Những trận thua đều xảy ra do những đạo quân đến muộn. Hãy hỏi Napoleon mà xem.”
Khi anh bước qua các số nhà 2, 4, 6, 8, nhịp bước của anh chậm dần lại: số 10, rồi anh dừng bước bên ngoài số nhà 12. Một tấm biển đồng gắn trên tường trông như thể vừa được đánh bóng sáng hôm đó, cũng như trong cả mười nghìn buổi sáng trước đó, có in mờ dòng chữ “Munro, Munro và Carmichael”.
Danny hít một hơi thật sâu, mở cửa bước vào trong. Cô gái ngồi sau bàn tiếp tân ngước mắt lên. Anh hy vọng cô ta không nghe thấy tiếng tim anh đang đập như đánh trống. Anh vừa định xưng tên thì cô gái lên tiếng, “Chúc buổi sáng tốt lành, Sir Nicholas. Ông Munro đang đợi ông.” Cô gái đứng lên khỏi ghế, nói tiếp. “Mời ông vui lòng đi theo tôi.”
Danny đã qua được thử thách đầu tiên, nhưng anh vẫn chưa phải mở miệng.
***
“Sau cái chết của bạn cô,” một nữ quản giáo đứng sau bàn nói, “tôi được ủy quyền trao lại tất cả tài sản cá nhân của ông Cartwright cho cô. Nhưng trước hết tôi cần xem một loại giấy tờ cá nhân nào đó của cô.”
Beth mở túi lấy bằng lái xe của nàng ra.
“Cảm ơn,” người quản giáo nói, rồi kiểm tra kỹ lưỡng tấm bằng trước khi trả lại. “Khi tôi mô tả của từng thứ, cô Wilson, phiền cô nhận dạng chúng giúp.” Người phụ nữ mở một chiếc hộp các tông lớn, lấy ra một chiếc quần jean. “Một chiếc quần jean, màu xanh sáng,” người nữ quản giáo nói. Khi Beth nhìn thấy vết rách nơi con dao đã đâm vào chân Danny, nàng òa khóc. Người nữ quản giáo đợi cho nàng bình tâm lại trước khi tiếp tục. “Một chiếc áo đấu West Ham; một thắt lưng bằng da nâu; một nhẫn vàng; một đôi tất xám; một quần đùi đấu quyền anh màu đỏ; một đôi giày đen; một chiếc ví có ba mươi lăm bảng và một thẻ thành viên Câu lạc bộ Quyền anh Bow Street. Mời cô ký tên vào đây, cô Wilson,” cuối cùng người nữ quản giáo vừa nói vừa chỉ tay vào một hàng trống có kẻ nét đứt.
Sau khi Beth ký tên, nàng sắp xếp gọn gàng mọi đồ vật của Danny trở lại chiếc hộp. “Xin cảm ơn,” nàng nói. Khi quay lại để ra về, nàng chợt thấy mình đối diện với một quản giáo nhà giam khác.
“Xin chào, cô Wilson,” người quản giáo lên tiếng. “Tên tôi là Ray Pascoe.”
Beth mỉm cười. “Danny rất quý ông,” nàng nói.
“Còn tôi khâm phục anh ấy,” Pascoe nói, “nhưng đó không phải lý do tôi ở đây. Cho phép tôi mang giúp cô,” ông vừa nói vừa đỡ lấy chiếc hộp trên tay nàng trong lúc họ cùng đi xuống cuối hành lang. “Tôi muốn biết liệu cô vẫn có ý định lật lại bản cáo trạng.”
“Để làm gì,” Beth nói, “khi giờ đây Danny không còn nữa.”
“Liệu cô có nghĩ thế không nếu cậu ấy vẫn còn sống?” Pascoe hỏi.
“Không, tất nhiên là không,” Beth gay gắt. “Tôi sẽ tiếp tục đấu tranh để chứng minh sự trong sạch của anh ấy trong toàn bộ phần đời còn lại của mình.”
Khi họ ra đến cổng trước, Pascoe đưa trả chiếc hộp cho nàng và nói, “Tôi có cảm giác Danny muốn được thấy tên cậu ấy được trả lại sự trong sạch.”
Anh bước lại dưới vòi hoa sen, từ trên vòi một dòng nước ấm đều đặn liên tục xối xuống, không phải loại cứ sau vài giây lại tự tắt. Anh tắm rửa toàn thân với một thanh xà phòng to như một ổ bánh mì, rồi lau khô người bằng một chiếc khăn tắm lớn có lông mịn. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh mới có lại cảm giác sạch sẽ.
Anh leo lên chiếc giường có kê một tấm đệm dày êm ái, trải ga sạch tinh tươm cùng vài chiếc chăn trước khi tựa đầu lên một chiếc gối nhồi lông vũ. Anh chìm vào giấc ngủ sâu. Rồi choàng tỉnh. Chiếc giường quá dễ chịu. Thậm chí chiếc đệm còn thay đổi hình dáng mỗi khi anh cựa người. Anh lột một chiếc chăn ra ném xuống sàn, trở người sang bên ngủ tiếp. Rồi lại choàng tỉnh. Chiếc gối quá êm ái, vậy là nó được đến làm bạn cùng chiếc chăn dưới sàn. Anh lại ngủ thiếp đi, và bừng tỉnh khi mặt trời lên đem theo những âm thanh hỗn độn được tạo thành từ vô số tiếng hót của những con chim mà anh không phân biệt nổi. Anh nhìn quanh, chờ đợi bắt gặp ông Pascoe đứng sừng sững trên khung cửa, nhưng cánh cửa này hoàn toàn khác: bằng gỗ chứ không phải thép, và có một tay cầm ở bên trong để anh có thể mở ra bất cứ lúc nào anh muốn.
Danny ra khỏi giường, bước đi trên tấm thảm trải sàn êm ái tới phòng tắm - cả một phòng riêng biệt - để tắm vòi hoa sen lần nữa. Lần này anh gội đầu, cạo mặt trước một tấm gương tròn cho phép phóng to hình ảnh khuôn mặt anh.
Một tiếng gõ lịch sự vang lên từ phía cửa ra vào vốn vẫn khóa trái thay vì khép hờ. Danny khoác lên người chiếc áo choàng của khách sạn và mở cửa. Đứng bên ngoài là người phục vụ phòng mang theo bọc quần áo sạch.
“Quần áo của ông, thưa ông.”
“Cảm ơn,” Danny nói.
“Bữa sáng sẽ được phục vụ đến mười giờ trong phòng ăn.”
Danny mặc một chiếc áo sơmi sạch, đeo một chiếc cà vạt kẻ sọc trước khi thử bộ đồ vừa mới được là. Anh nhìn vào chính mình trong gương. Hiển nhiên sẽ không ai nghi ngờ việc anh là Sir Nicholas Moncrieff. Sẽ không bao giờ anh phải mặc liên tục một chiếc áo sơmi trong sáu ngày, cùng một chiếc quần jean trong cả tháng hay đi độc nhất một đôi giày cả năm trời nữa - với giả thiết ông Munro sắp giải quyết ổn thỏa mọi rắc rối tài chính của anh. Và cũng giả thiết rằng ông Munro...
Danny kiểm tra chiếc ví mà mới hôm qua thôi còn dày cộm. Anh bật rủa: anh sẽ chẳng còn lại bao nhiêu sau khi thanh toán hóa đơn khách sạn. Anh mở cửa, và vừa đóng sập nó lại anh nhận ra lập tức mình đã để quên chìa khóa phòng bên trong. Anh sẽ phải đề nghị Pascoe mở cửa cho mình. Liệu anh có bị ghi vào biên bản không? Anh lại bật rủa. Chết tiệt. Một lời rủa của Nick. Anh quay đi tìm đường tới phòng ăn.
Một chiếc bàn lớn ở giữa phòng bày đầy đồ ăn, nơi thực khách có thể lựa chọn các loại ngũ cốc và nước quả, tại bếp phục vụ cháo, trứng, thịt muối, bánh pudding đen, thậm chí cả cá trích muối hun khói. Danny được đưa tới một chiếc bàn kê cạnh cửa sổ và mời đọc một tờ báo buổi sáng, tờ Scotsman. Anh tìm tới các trang tin tài chính và đọc được tin Ngân hàng Hoàng gia Scotland đang mở rộng danh mục sở hữu bất động sản. Khi còn ở trong tù, Danny đã theo dõi đầy ngưỡng mộ việc ngân hàng này thôn tính NatWest Bank; một vụ rắn nuốt chửng voi mà chẳng hề ợ hơi lấy một tiếng.
Anh nhìn quanh, bất thần sợ nhân viên khách sạn sẽ bình phẩm về việc anh không hề có giọng Scotland. Nhưng Al Mập đã có lần nói với anh các sĩ quan không bao giờ có đặc tính này. Vậy là Nick chắc chắn cũng không. Một cặp cá trích muối hun khói được mang tới đặt trước mặt anh. Bố anh hẳn sẽ coi đây là một bữa ăn tuyệt vời. Lần đầu tiên anh nghĩ đến bố kể từ khi được thả.
“Ông còn cần gì nữa không, thưa ông?”
“Không, cảm ơn,” Danny nói. “Nhưng anh có thể làm ơn chuẩn bị sẵn sàng hóa đơn thanh toán cho tôi được không?”
“Tất nhiên, thưa ông,” câu trả lời lập tức được đưa ra.
Anh chuẩn bị rời khỏi phòng ăn thì chợt nhớ ra mình còn chưa biết văn phòng của ông Munro ở đâu. Theo danh thiếp anh có thì nó nằm ở số 12 phố Argyll, thế nhưng anh không thể hỏi được nhân viên tiếp tân, vì tất cả mọi người đều cho rằng anh đã sinh ra lớn lên ở Dunbroath. Danny lấy chìa khóa dự phòng từ bàn tiếp tân và quay về phòng mình. Đã chín giờ rưỡi. Anh vẫn còn ba mươi phút để tìm ra phố Argyll nằm ở đâu.
Tiếng gõ cửa lại vang lên. Vẫn còn cần thêm chút thời gian trước khi anh thôi không còn bật dậy đứng ở cuối giường đợi cửa mở ra nữa.
“Tôi có thể mang hành lý xuống được không, thưa ông?” người phục vụ hỏi. “Và ông có cần gọi taxi không?”
“Không, tôi chỉ đi tới phố Argyll thôi,” Danny đánh liều trả lời.
“Vậy tôi sẽ để vali của ông lại quầy tiếp tân, và ông có thể quay lại lấy sau.”
“Có phải vẫn còn một nhà thuốc trên đường đến phố Argyll không?” Danny hỏi.
“Không, nó đóng cửa vài năm trước rồi. Ông cần gì?”
“Chỉ vài lưỡi dao cạo và kem cạo râu thôi.”
“Ông có thể mua ở cửa hàng nhà Leith, chỉ cách cửa hàng cũ của Johnson mấy số nhà về cuối phố thôi.”
“Cảm ơn anh rất nhiều,” Danny nó, chia tay anh ta với một bảng nữa, mặc dù anh không hề biết cửa hàng của Johnson trước kia từng ở chỗ nào.
Danny xem lại giờ trên chiếc đồng hồ của Nick: 9 giờ 36 phút sáng. Anh khẩn trương đi xuống cầu thang ra quầy tiếp tân, tại đây anh thử một mánh khác.
“Cô có tờ The Times nào không?”
“Không, Sir Nicholas, nhưng chúng tôi có thể lấy cho ông.”
“Không cần đâu. Tôi có thể tự đi mua.”
“Chắc tại Menzies họ sẽ có,” người tiếp tân nói. “Ra khỏi khách sạn ông hãy rẽ trái, đi khoảng một trăm mét...” Cô gái ngừng lại. “Nhưng tất nhiên ông biết Menzies nằm ở đâu mà.”
Danny rời khách sạn, rẽ trái và nhanh chóng nhận ra tấm biển của Menzies. Anh đi vào trong. Không ai nhận ra anh. Anh mua một tờ The Times, và cô bé sau quầy thanh toán đã khiến anh nhẹ nhõm vô cùng khi không gọi anh là “ngài” hay “Sir Nicholas”.
“Tôi còn cách phố Argyll xa không?” anh hỏi cô gái.
“Chừng hai trăm mét nữa. Ra khỏi cửa hàng, rẽ phải, đi qua trước Moncrieff Arms...”
Danny nhanh chóng quay lại, đi qua khách sạn, kiểm tra mọi ngả rẽ cho tới khi cuối cùng anh cũng nhìn thấy tên “Phố Argyll” khắc chìm bằng những chữ cái lớn vào một tấm đá ngay phía trên đầu. Vừa rẽ vào phố, anh vừa nhìn đồng hồ: 9 giờ 54 phút. Anh vẫn còn vài phút nữa, nhưng không thể cho phép mình đến muộn. Nick luôn đúng giờ. Anh nhớ lại một trong những câu ưa thích của Al Mập: “Những trận thua đều xảy ra do những đạo quân đến muộn. Hãy hỏi Napoleon mà xem.”
Khi anh bước qua các số nhà 2, 4, 6, 8, nhịp bước của anh chậm dần lại: số 10, rồi anh dừng bước bên ngoài số nhà 12. Một tấm biển đồng gắn trên tường trông như thể vừa được đánh bóng sáng hôm đó, cũng như trong cả mười nghìn buổi sáng trước đó, có in mờ dòng chữ “Munro, Munro và Carmichael”.
Danny hít một hơi thật sâu, mở cửa bước vào trong. Cô gái ngồi sau bàn tiếp tân ngước mắt lên. Anh hy vọng cô ta không nghe thấy tiếng tim anh đang đập như đánh trống. Anh vừa định xưng tên thì cô gái lên tiếng, “Chúc buổi sáng tốt lành, Sir Nicholas. Ông Munro đang đợi ông.” Cô gái đứng lên khỏi ghế, nói tiếp. “Mời ông vui lòng đi theo tôi.”
Danny đã qua được thử thách đầu tiên, nhưng anh vẫn chưa phải mở miệng.
***
“Sau cái chết của bạn cô,” một nữ quản giáo đứng sau bàn nói, “tôi được ủy quyền trao lại tất cả tài sản cá nhân của ông Cartwright cho cô. Nhưng trước hết tôi cần xem một loại giấy tờ cá nhân nào đó của cô.”
Beth mở túi lấy bằng lái xe của nàng ra.
“Cảm ơn,” người quản giáo nói, rồi kiểm tra kỹ lưỡng tấm bằng trước khi trả lại. “Khi tôi mô tả của từng thứ, cô Wilson, phiền cô nhận dạng chúng giúp.” Người phụ nữ mở một chiếc hộp các tông lớn, lấy ra một chiếc quần jean. “Một chiếc quần jean, màu xanh sáng,” người nữ quản giáo nói. Khi Beth nhìn thấy vết rách nơi con dao đã đâm vào chân Danny, nàng òa khóc. Người nữ quản giáo đợi cho nàng bình tâm lại trước khi tiếp tục. “Một chiếc áo đấu West Ham; một thắt lưng bằng da nâu; một nhẫn vàng; một đôi tất xám; một quần đùi đấu quyền anh màu đỏ; một đôi giày đen; một chiếc ví có ba mươi lăm bảng và một thẻ thành viên Câu lạc bộ Quyền anh Bow Street. Mời cô ký tên vào đây, cô Wilson,” cuối cùng người nữ quản giáo vừa nói vừa chỉ tay vào một hàng trống có kẻ nét đứt.
Sau khi Beth ký tên, nàng sắp xếp gọn gàng mọi đồ vật của Danny trở lại chiếc hộp. “Xin cảm ơn,” nàng nói. Khi quay lại để ra về, nàng chợt thấy mình đối diện với một quản giáo nhà giam khác.
“Xin chào, cô Wilson,” người quản giáo lên tiếng. “Tên tôi là Ray Pascoe.”
Beth mỉm cười. “Danny rất quý ông,” nàng nói.
“Còn tôi khâm phục anh ấy,” Pascoe nói, “nhưng đó không phải lý do tôi ở đây. Cho phép tôi mang giúp cô,” ông vừa nói vừa đỡ lấy chiếc hộp trên tay nàng trong lúc họ cùng đi xuống cuối hành lang. “Tôi muốn biết liệu cô vẫn có ý định lật lại bản cáo trạng.”
“Để làm gì,” Beth nói, “khi giờ đây Danny không còn nữa.”
“Liệu cô có nghĩ thế không nếu cậu ấy vẫn còn sống?” Pascoe hỏi.
“Không, tất nhiên là không,” Beth gay gắt. “Tôi sẽ tiếp tục đấu tranh để chứng minh sự trong sạch của anh ấy trong toàn bộ phần đời còn lại của mình.”
Khi họ ra đến cổng trước, Pascoe đưa trả chiếc hộp cho nàng và nói, “Tôi có cảm giác Danny muốn được thấy tên cậu ấy được trả lại sự trong sạch.”
Danh sách chương