Sáng hôm sau, khi Fraser Munro tới gặp Danny tại phòng của anh, ông tìm thấy thân chủ của mình đang mặc áo ngủ ngồi xếp bằng trên sàn nhà, xung quanh bày bừa những tờ giấy, một chiếc laptop và một chiếc máy tính.
“Rất xin lỗi đã làm phiền ông, Sir Nicholas. Tôi có thể quay lại sau được không?”
“Không, không,” Danny vừa nói vừa đứng dậy, “mời ông vào.”
“Tôi chắc ông đã ngủ ngon?” Munro nói trong khi nhìn xuống đống giấy đang bày bừa trên sàn.
“Tôi thậm chí còn không lên giường,” Danny thừa nhận. “Tôi đã thức cả đêm qua để kiểm tra đi kiểm tra lại các con số.”
“Vậy ông đã trở nên thông thái hơn chưa?” Munro hỏi.
“Tôi hy vọng là vậy,” Danny nói, “vì tôi có cảm tưởng Gene Hunsacker chẳng hề phải mất ngủ để tự hỏi cả bộ sưu tập này đáng giá bao nhiêu.”
“Vậy ông đã có ý tưởng nào...?”
“Xem đây,” Danny nói, “bộ sưu tập bao gồm hai mươi ba nghìn một trăm mười một con tem, được mua về trong một khoảng thời gian hơn bảy mươi năm. Ông nội tôi đã mua con tem đầu tiên của mình vào năm 1920 khi mười ba tuổi, và ông tiếp tục sưu tập cho tới năm 1998, chỉ vài tháng trước khi qua đời. Tổng cộng, ông đã bỏ ra mười ba triệu, bảy trăm hai mươi chín nghìn bốn trăm mười hai bảng.”
“Không lạ khi Hunsacker nghĩ đó là bộ sưu tập quý giá nhất thế giới,” Munro nói.
Danny gật đầu. “Một số con tem thuộc loại hiếm đến khó tin. Có thể kể ra con tem mệnh giá một cent của Mỹ bị in ngược hình ở giữa phát hành năm 1901, một con tem Hawaii màu xanh da trời mệnh giá hai cent phát hành năm 1851, và một con tem Newfoundland mệnh giá hai penny màu đỏ sẫm phát hành năm 1857 mà ông đã trả 150 nghìn bảng vào năm 1978. Nhưng niềm tự hào của bộ sưu tập hẳn phải là con tem mệnh giá một cent của Guiana thuộc Anh in mực đen trên nền đỏ tươi phát hành năm 1856, mà ông đã mua tại một phiên đấu giá vào tháng Tư năm 1980 với giá 800 nghìn bảng. Đó là tin tốt,” Danny nói. “Tin không được tốt bằng là sẽ phải mất một năm, thậm chí lâu hơn, để định giá toàn bộ số tem. Tất nhiên Hunsacker biết rõ điều này, nhưng may mắn cho chúng ta là ông ta không muốn rình rang đợi thêm một năm nữa, bởi vì trong số những thứ khác tôi tìm hiểu được từ bài báo lạ lùng ông nội tôi giữ lại là Hunsacker có một đối thủ, một ông Tomoji Watanabe nào đó, một người mua bán hàng hóa ở Tokyo. Có vẻ,” Danny vừa nói vừa cúi xuống cầm lên một bài báo cũ cắt ra từ Time Magazine, “đây là vấn đề đánh giá xem bộ sưu tập nào trong số hai bộ sưu tập của hai người bọn họ chiếm vị trí thứ hai sau bộ sưu tập của ông nội tôi. Cuộc tranh cãi này sẽ đi đến hồi kết ngay khi một trong hai người có được thứ này,” Danny vừa nói vừa giơ cuốn danh sách của bộ sưu tập lên.
“Như vậy tôi có thể đoán rằng thông tin đó,” Munro nói, “đặt ông vào một vị thế rất thuận lợi.”
“Có thể,” Danny nói, “nhưng khi ta xem xét đến mức độ giá trị này - chỉ tính toán sơ sơ thôi cũng thấy bộ sưu tập chắc chắn phải trị giá vào khoảng năm mươi triệu đô la - sẽ có rất ít người trên cả trái đất này, mà trong trường hợp này tôi ngờ chỉ có hai người, có khả năng cân nhắc đến việc tham gia trả giá, vì thế tôi không thể làm giá quá mức.”
“Tôi không hiểu,” Munro nói.
“Hãy khi vọng tôi không rơi vào tình thế đó khi ván poker này đã bắt đầu, bởi vì tôi ngờ rằng nếu người tiếp theo gõ cửa không phải là người phục vụ mang bữa sáng tới, thì đó sẽ là ông Gene Hunsacker đang hy vọng mua được bộ sưu tập tem mà ông ta đã theo đuổi suốt mười lăm năm qua. Vì thế tốt hơn tôi cần tắm rửa mặc quần áo ngay. Tôi không muốn ông ta nghĩ tôi đã phải ngồi thức trắng cả đêm để tìm ra nên rao giá bao nhiêu.”
***
“Làm ơn cho gặp ông Galbraith.”
“Tôi phải nói là ai đang gọi ạ?”
“Hugo Moncrieff.”
“Tôi sẽ nối máy cho ngài ngay, thưa ngài.”
“Ông tiến triển ra sao ở Geneva?” là câu hỏi đầu tiên của Galbraith.
“Chúng tôi ra về tay không.”
“Cái gì? Tại sao lại có thể như vậy được? Ông đã có mọi giấy tờ cần thiết để chứng thực cho yêu cầu của mình, kể cả di chúc của bố ông.”
“De Coubertin nói bản di chúc là giả mạo, và gần như đã tống cổ chúng tôi ra khỏi văn phòng của lão.”
“Nhưng tôi không hiểu gì cả,” Galbraith nói, vẻ thực sự ngạc nhiên. “Tôi đã đem nó đến các chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực để giám định, và nó đã vượt qua mọi hình thức kiểm tra đã được biết đến.”
“Thế ư, de Coubertin rõ ràng không đồng ý với vị chuyên gia hàng đầu của ông, vì thế tôi gọi điện để hỏi ông bước tiếp theo chúng ta nên làm gì.”
“Tôi sẽ lập tức gọi cho de Coubertin, và khuyên ông ta chuẩn bị đối mặt với một đơn kiện cả ở London và Geneva. Điều đó sẽ khiến ông ta phải suy nghĩ cẩn thận trước khi tính chuyện giao dịch với bất cứ ai khác trước khi tính xác thực của bản di chúc được phán xử trước tòa.”
“Có lẽ đã đến lúc chúng ta cần tiến hành công việc còn lại mà chúng ta đã trao đổi trước khi tôi bay đi Geneva.”
“Tất cả những gì tôi cần để làm điều đó,” Galbraith nói, “là số hiệu chuyến bay của cháu ông.”
***
“Ông có lý,” Munro nói khi Danny ra khỏi phòng tắm hai mươi phút sau đó.
“Về chuyện gì?” Danny hỏi.
“Người tiếp theo gõ cửa là người phục vụ,” Munro nói tiếp khi Danny ngồi vào bàn ăn sáng. “Một anh chàng trẻ tuổi sáng dạ rất sẵn lòng cung cấp cho tôi vô số thông tin.”
“Vậy thì anh ta không thể là người Thụy Sĩ rồi,” Danny vừa nói vừa mở khăn ăn ra.
“Có vẻ,” Munro nói tiếp, “ông Hunsacker đã đặt phòng tại khách sạn này từ hai ngày trước. Viên giám đốc đã cử một chiếc limousine ra sân bay đón ông ta từ máy bay riêng. Anh chàng trẻ tuổi nọ còn cho tôi biết thêm, để đổi lấy mười franc Thụy Sĩ, rằng thời gian thuê phòng được để mở.”
“Một món đầu tư khôn ngoan,” Danny nói.
“Còn đáng quan tâm hơn nữa là việc cũng chiếc limousine nọ đã chở Hunsacker tới Ngân hàng de Coubertin sáng hôm qua, tại đó ông ta đã gặp vị chủ tịch trong bốn mươi phút.”
“Chắc là để xem qua bộ sưu tập,” Danny đoán.
“Không,” Munro nói. “De Coubertin sẽ không bao giờ chấp nhận để bất cứ ai đến gần căn phòng đó nếu chưa được ông cho phép. Điều đó sẽ phá vỡ mọi nguyên tắc trong chính sách của ngân hàng. Mà dù sao đi nữa, điều đó cũng không cần thiết.”
“Tại sao không?” Danny hỏi.
“Chắc ông vẫn còn nhớ khi ông nội ông đưa toàn bộ bộ sưu tập ra trưng bày tại Học viện Smithsonian ở Washington để kỷ niệm sinh nhật thứ tám mươi của mình, một trong những người đầu tiên bước qua ngưỡng cửa trong buổi sáng khai mạc chính là Gene Hunsacker.”
“Anh chàng phục vụ còn cho ông biết gì thêm không?” Danny hỏi một cách bình thản.
“Lúc này ông Hunsacker đang dùng bữa sáng trong phòng mình, ở tầng sát trên tầng chúng ta, có lẽ chờ anh tới gõ cửa.”
“Vậy ông ta sẽ phải đợi lâu đấy,” Danny nói, “vì tôi không định trở thành người đi bước đầu tiên.”
“Tiếc quá,” Munro nói,”tôi vẫn nóng lòng được chứng kiến cuộc chạm trán. Tôi đã từng có dịp được tham dự một cuộc thương lượng có ông nội ông tham gia. Khi cuộc thương lượng kết thúc, tôi trở về cảm thấy cả người tả tơi như bị ai dần - và tôi đã ở cùng phía với ông ấy.” Danny bật cười.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
“Sớm hơn tôi nghĩ,” Danny nói.
“Có thể đó là chú Hugo của anh đang giơ cao một tờ đơn kiện nữa,” Munro đoán.
“Hoặc chỉ là người phục vụ đến dọn bữa sáng. Dù thế nào đi nữa, tôi cần một chút thời gian để dọn dẹp đống giấy tờ này. Không thể để Hunsacker nghĩ tôi không biết bộ sưu tập trị giá bao nhiêu.” Danny quỳ xuống sàn, Munro cũng tới cạnh anh, và hai người bắt đầu thu dọn những tờ giấy vứt tung tóe khắp sàn.
Lại có tiếng gõ cửa vang lên, lần này có vẻ to hơn. Danny mang toàn bộ đống giấy tờ chạy vào trong buồng tắm, trong khi Munro ra mở cửa.
“Chúc buổi sáng tốt lành, ông Hunsacker, rất vui được gặp lại ông. Chúng ta đã từng gặp nhau ở Washington,” ông nói, đồng thời chìa tay ra, nhưng người đàn ông Texas đã lao qua trước mặt ông, rõ ràng muốn tìm Danny. Một tích tắc sau, cửa buồng tắm mở ra, và Danny xuất hiện trong chiếc áo choàng của khách sạn. Anh vươn vai ngáp dài.
“Một ngạc nhiên thú vị làm sao, ông Hunsacker,” anh nói. “Do đâu chúng tôi có được niềm vui bất ngờ này đây?”
“Vứt bộ mặt ngạc nhiên của anh đi,” Hunsacker nói. “Anh đã trông thấy tôi lúc ăn sáng hôm qua. Thật khó mà không nhận ra tôi. Và anh cũng có thể thôi diễn trò ngáp vặt được rồi, tôi biết anh đã ăn sáng xong,” ông ta nói, liếc nhìn một chiếc bánh mì ăn dở một nửa.
“Nhờ vào mười franc Thụy Sĩ, không nghi ngờ gì nữa,” Danny cười nói. “Nhưng hãy cho tôi biết điều gì đã đưa ông tới Geneva,” anh nói thêm trong khi ngồi xuống chiếc ghế tựa duy nhất trong phòng.
“Anh biết quá rõ điều chết tiệt nào tha lôi tôi đến Geneva,” Hunsacker vừa nói vừa châm xì gà.
“Đây là một phòng không hút thuốc,” Danny nhắc nhở.
“Vớ vẩn,” Hunsacker đáp, búng tàn thuốc xuống thảm. “Vậy anh muốn bao nhiêu?”
“Cho cái gì cơ, ông Hunsacker?”
“Đừng diễn kịch với tôi, Nick. Anh muốn bao nhiêu?”
“Tôi thú nhận tôi mới vừa thảo luận về chính chủ đề đó với cố vấn pháp luật của mình chỉ ít giây trước khi ông gõ cửa, và ông ấy đã khôn ngoan khuyên tôi nên đợi ít lâu trước khi lộ diện.”
“Tại sao phải đợi? Anh đâu có hứng thú gì với mấy con tem.”
“Phải,” Danny nói, “nhưng biết đâu người khác lại có hứng thú.”
“Chẳng hạn là ai?”
“Chẳng hạn như ông Watanabe,” Danny trả lời.
“Anh đang bốc phét.”
“Đó là những gì ông ta nói về ông.”
“Anh đã liên lạc với Watanabe rồi sao?”
“Chưa,” Danny thừa nhận, “nhưng tôi đang đợi ông ta gọi cho mình bất cứ lúc nào.”
“Hãy nói giá của anh đi.”
“Sáu mươi lăm triệu đô la,” Danny nói.
“Anh điên rồi. Chừng đó gấp đôi giá trị của nó. Và hẳn anh phải biết tôi là người duy nhất trên trái đất này chấp nhận mua bộ sưu tập. Anh chỉ cần một cuộc điện thoại là biết ngay Watanabe không đang trong cùng cuộc đua với tôi.”
“Thế thì tôi sẽ chia nhỏ bộ sưu tập ra,” Danny nói. “Nói cho cùng, ông Blundell đảm bảo với tôi Sotheby’s sẽ đảm bảo cho tôi một khoản thu nhập lớn trong suốt phần đời còn lại mà không cần phải làm tràn ngập thị trường. Như thế cả ông và ông Watanabe sẽ có cơ hội chọn riêng ra những con tem mà các vị đặc biệt ưa thích để bổ sung vào bộ sưu tập của mình.”
“Trong khi anh phải trả mười phần trăm lê phí của người bán cho mọi thứ trong bộ sưu tập,” Hunsacker nói, chĩa điếu xì gà của mình vào mặt Danny.
“Và đừng quên khoản hoa hồng hai mươi phần trăm phía người mua của ông,” Danny phản đòn. “Và hãy nhìn vào thực tế đi, Gene, tôi trẻ hơn ông ba mươi tuổi, vì vậy không phải tôi là người cần vội vã.”
“Tôi sẵn sàng trả năm mươi triệu,” Hunsacker nói.
Danny thực sự ngạc nhiên, vì anh đã chờ đợi Hunsacker bắt đầu trả giá ở mức quanh bốn mươi triệu, nhưng anh vẫn không nhượng bộ. “Tôi sẵn sàng hạ xuống sáu mươi.”
“Anh sẽ sẵn lòng hạ xuống năm mươi lăm,” Hunsacker nói.
“Không phải với một người đã bay nửa vòng trái đất trên máy bay riêng chỉ để tìm ra xem rốt cuộc ai là người nắm trong tay bộ sưu tập tem của Moncrieff.”
“Năm mươi lăm,” Hunsacker lặp lại.
“Sáu mươi,” Danny kiên quyết.
“Không, năm mươi lăm là giới hạn của tôi. Và tôi sẽ chuyển toàn bộ khoản tiền tới bất cứ ngân hàng nào trên thế giới, có nghĩa là nó sẽ nằm trong tài khoản của anh chỉ trong ít giờ nữa.”
“Tại sao chúng ta phải đôi co với nhau về năm triệu cuối cùng?”
“Bởi vì anh không thể thua theo cách như vậy. Năm mươi lăm là những gì tôi đã nói. Anh có thể chấp nhận hay bỏ qua.”
“Tôi nghĩ tôi sẽ bỏ qua,” Danny nói, đứng dậy khỏi ghế. “Chúc ông có chuyến bay dễ chịu trở lại Texas, Gene, và hãy gọi cho tôi nếu có con tem nào ông muốn trả giá trước khi tôi gọi điện cho ông Watanabe.”
“OK, OK. Tôi sẽ tung đồng xu với anh để quyết định năm triệu cuối cùng.”
Danny quay về phía luật sư của mình. “Ông vui lòng làm trọng tài chứ, ông Munro?”
“Người phân xử,” Hunsacker nói.
“Vâng, tất nhiên rồi,” Munro trả lời. Danny đưa cho ông một đồng xu một bảng, và rất ngạc nhiên thấy tay Munro run bần bật khi ông đặt nó lên đầu ngón cái. Ông hất đồng xu lên cao.
“Đầu người,” Hunsacker nói. Đồng xu rơi xuống tấm thảm dày trải bên lò sưởi. Nó đứng thẳng trên cạnh rìa.
“Hãy thống nhất ở mức 57 triệu năm trăm nghìn đô la,” Danny nói.
“Chấp nhận,” Hunsacker nói, cúi xuống nhặt đồng xu cho vào túi áo.
“Tôi nghĩ ông sẽ thấy đồng xu đó là của tôi,” Danny hỏi, đưa bàn tay ra.
Hunsacker trả lại đồng xu, cười nói. “Giờ đưa cho tôi chiếc chìa khóa, Nick, để tôi có thể kiểm tra hàng hóa.”
“Không cần thiết phải vậy,” Danny nói. “Nói cho cùng, ông đã nhìn thấy cả bộ sưu tập khi nó được trưng bày ở Washington. Tuy nhiên, tôi sẽ cho ông được cầm cuốn sổ danh sách của ông nội tôi,” anh nói, cầm cuốn sổ bìa da dành cộp từ một chiếc bàn lên đưa cho ông ta. “Còn về phần chiếc chìa khóa,” anh mỉm cười nói tiếp, “ông Munro sẽ trao lại cho ông khi tiền được chuyển vào tài khoản của tôi. Tôi nghĩ ông đã nói sẽ mất vài giờ.”
Hunsacker bắt đầu đi ra phía cửa.
“Và, Gene,” Hunsacker quay lại. “Cố làm chuyện đó trước khi mặt trời mọc ở Tokyo.”
***
Desmond Galbraith nhấc máy điện thoại trên bàn làm việc nối với đường dây riêng của mình.
“Tôi có thông tin đáng tin cậy từ một nhân viên khách sạn,” Hugo Moncrieff nói, “cho hay cả hai người bọn họ đều đặt vé trên chuyến bay 737 của British Airway sẽ cất cánh tại đây lúc 8 giờ 55 phút tối và hạ cánh xuống Heathrow lúc 9 giờ 45 phút tối.”
“Đó là tất cả những gì tôi cần biết,” Galbraith nói.
“Chúng tôi sẽ bay về Edinburgh trên chuyến bay đầu tiên sáng mai.”
“Như thế de Coubertin đã có quá đủ thời gian để cân nhắc xem nên giao dịch với thành viên nào của gia đình Moncrieff.”
***
“Ông có muốn một ly champagne không?” cô chiêu đãi viên hỏi.
“Không, cảm ơn,” Munro nói, “hãy cho tôi một scotch với soda.”
“Còn ông dùng gì, thưa ông?”
“Tôi sẽ dùng một ly champagne, cảm ơn cô,” Danny nói. Sau khi cô chiêu đãi viên đã quay đi, anh quay sang hỏi Munro, “Tại sao ông nghĩ ngân hàng sẽ không quan tâm đến yêu cầu của chú tôi? Nói gì thì nói, ông ấy hẳn đã cho de Coubertin xem bản di chúc mới.”
“Hẳn họ đã phát hiện ra điểm nào đó tôi đã bỏ qua,” Munro nói.
“Tại sao ông không gọi cho de Coubertin hỏi xem đó là gì?”
“Ông ta sẽ không bao giờ thừa nhận đã từng gặp chú ông, chứ chưa nói đến việc đã từng xem qua di chúc của ông nội ông. Tuy thế, bây giờ khi ông đã có gần sáu mươi triệu đô la trong tài khoản, tôi đoán ông sẽ muốn tôi kháng cáo lại mọi cáo buộc?”
“Tôi không rõ Nick sẽ làm gì,” Danny lúng búng trong khi ngủ thiếp đi.
Munro nhướng một bên mày, nhưng không hỏi dồn thân chủ của mình thêm nữa khi nhớ ra Sir Nicholas đã thức trắng cả đêm hôm trước.
Danny giật mình tỉnh dậy khi càng hạ cánh của máy bay tiếp đất tại Heathrow. Anh và Munro nằm trong số những hành khách đầu tiên rời máy bay. Khi xuống cầu thang, họ ngạc nhiên trông thấy ba cảnh sát đứng chờ dưới đường băng. Munro nhận ra họ không mang theo súng tiểu liên, vậy đây không phải là nhân viên an ninh sân bay. Danny vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, hai cảnh sát lập tức giữ lấy anh, trong khi người thứ ba bẻ quặt tay anh ra sau lưng và còng lại.
“Ông đã bị bắt, Moncrieff,” một trong ba người nói với anh trong khi họ giải anh đi.
“Vì lý do gì?” Munro hỏi, nhưng ông không có được câu trả lời vì chiếc xe cảnh sát đã rú còi lao đi.
Danny đã trải qua hầu như mỗi ngày kể từ lúc được thả tự hỏi mình đến khi nào người ta sẽ bắt được anh. Điều ngạc nhiên duy nhất là họ gọi anh là Moncrieff.
***
Beth không còn chịu đựng nổi nữa khi nhìn bố nàng, người nàng đã không nói chuyện nhiều ngày qua. Bất chấp những lời cảnh báo của bác sĩ, nàng vẫn không thể tin ông có thể trở nên tiều tụy như thế chỉ sau một thời gian ngắn.
Cha Michael đã đến thăm người con chiên của mình hàng ngày từ khi ông nằm liệt giường, và sáng hôm đó ông đã yêu cầu mẹ Beth tập hợp cả gia đình cũng như các bạn bè thân thiết đến bên giường buổi tối hôm đó, vì ông không thể trì hoãn tiến hành những nghi thức cuối cùng lâu hơn nữa.
“Beth.”
Beth giật mình ngạc nhiên khi bố nàng gọi. “Vâng, bố,” nàng nói, đưa tay nắm lấy tay ông.
“Ai đang trông coi gara?” ông hỏi bằng giọng phều phào hầu như không còn nghe rõ.
“Trevor Sutton,” nàng khẽ trả lời.
“Cậu ta không đủ khả năng. Con cần chỉ định người khác, và thật sớm.”
“Con sẽ làm, bố,” Beth ngoan ngoãn trả lời. Nàng không thể cho ông biết chẳng ai khác muốn đảm nhiệm công việc.
“Chỉ có con và bố thôi phải không?” ông hỏi sau khi im lặng hồi lâu.
“Vâng, bố. Mẹ đang ở phòng ngoài nói chuyện với bà...”
“Bà Cartwright?”
“Vâng,” Beth xác nhận.
“Cảm ơn Chúa vì lương tâm của bà ấy,” Bố nàng ngừng lại lấy hơi trước khi nói thêm, “mà con đã được thừa hưởng.”
Beth mỉm cười. Giờ đây thậm chí nói vài lời cũng đã là quá sức với ông. “Hãy nói với Harry,” đột nhiên ông nói, giọng ngày càng yếu dần, “bố ước gì được gặp cả hai trước khi bố chết.”
Beth đã không còn nói “Bố sẽ không chết” trước đó một thời gian, và chỉ nói thầm vào tai ông, “Tất nhiên con sẽ nói, bố.”
Một lúc lâu sau, ông lại cố gắng thở lấy hơn trước khi thì thầm, “Hãy hứa với bố một điều.”
“Bất cứ điều gì.”
Ông nắm chặt lấy tay con gái. “Con sẽ tranh đấu để lấy lại sự trong sạch cho nó.” Nắm tay của ông yếu dần, rồi tay ông buông ra.
“Con sẽ làm,” Beth nói, dù nàng biết ông không thể nghe thấy nữa.
“Rất xin lỗi đã làm phiền ông, Sir Nicholas. Tôi có thể quay lại sau được không?”
“Không, không,” Danny vừa nói vừa đứng dậy, “mời ông vào.”
“Tôi chắc ông đã ngủ ngon?” Munro nói trong khi nhìn xuống đống giấy đang bày bừa trên sàn.
“Tôi thậm chí còn không lên giường,” Danny thừa nhận. “Tôi đã thức cả đêm qua để kiểm tra đi kiểm tra lại các con số.”
“Vậy ông đã trở nên thông thái hơn chưa?” Munro hỏi.
“Tôi hy vọng là vậy,” Danny nói, “vì tôi có cảm tưởng Gene Hunsacker chẳng hề phải mất ngủ để tự hỏi cả bộ sưu tập này đáng giá bao nhiêu.”
“Vậy ông đã có ý tưởng nào...?”
“Xem đây,” Danny nói, “bộ sưu tập bao gồm hai mươi ba nghìn một trăm mười một con tem, được mua về trong một khoảng thời gian hơn bảy mươi năm. Ông nội tôi đã mua con tem đầu tiên của mình vào năm 1920 khi mười ba tuổi, và ông tiếp tục sưu tập cho tới năm 1998, chỉ vài tháng trước khi qua đời. Tổng cộng, ông đã bỏ ra mười ba triệu, bảy trăm hai mươi chín nghìn bốn trăm mười hai bảng.”
“Không lạ khi Hunsacker nghĩ đó là bộ sưu tập quý giá nhất thế giới,” Munro nói.
Danny gật đầu. “Một số con tem thuộc loại hiếm đến khó tin. Có thể kể ra con tem mệnh giá một cent của Mỹ bị in ngược hình ở giữa phát hành năm 1901, một con tem Hawaii màu xanh da trời mệnh giá hai cent phát hành năm 1851, và một con tem Newfoundland mệnh giá hai penny màu đỏ sẫm phát hành năm 1857 mà ông đã trả 150 nghìn bảng vào năm 1978. Nhưng niềm tự hào của bộ sưu tập hẳn phải là con tem mệnh giá một cent của Guiana thuộc Anh in mực đen trên nền đỏ tươi phát hành năm 1856, mà ông đã mua tại một phiên đấu giá vào tháng Tư năm 1980 với giá 800 nghìn bảng. Đó là tin tốt,” Danny nói. “Tin không được tốt bằng là sẽ phải mất một năm, thậm chí lâu hơn, để định giá toàn bộ số tem. Tất nhiên Hunsacker biết rõ điều này, nhưng may mắn cho chúng ta là ông ta không muốn rình rang đợi thêm một năm nữa, bởi vì trong số những thứ khác tôi tìm hiểu được từ bài báo lạ lùng ông nội tôi giữ lại là Hunsacker có một đối thủ, một ông Tomoji Watanabe nào đó, một người mua bán hàng hóa ở Tokyo. Có vẻ,” Danny vừa nói vừa cúi xuống cầm lên một bài báo cũ cắt ra từ Time Magazine, “đây là vấn đề đánh giá xem bộ sưu tập nào trong số hai bộ sưu tập của hai người bọn họ chiếm vị trí thứ hai sau bộ sưu tập của ông nội tôi. Cuộc tranh cãi này sẽ đi đến hồi kết ngay khi một trong hai người có được thứ này,” Danny vừa nói vừa giơ cuốn danh sách của bộ sưu tập lên.
“Như vậy tôi có thể đoán rằng thông tin đó,” Munro nói, “đặt ông vào một vị thế rất thuận lợi.”
“Có thể,” Danny nói, “nhưng khi ta xem xét đến mức độ giá trị này - chỉ tính toán sơ sơ thôi cũng thấy bộ sưu tập chắc chắn phải trị giá vào khoảng năm mươi triệu đô la - sẽ có rất ít người trên cả trái đất này, mà trong trường hợp này tôi ngờ chỉ có hai người, có khả năng cân nhắc đến việc tham gia trả giá, vì thế tôi không thể làm giá quá mức.”
“Tôi không hiểu,” Munro nói.
“Hãy khi vọng tôi không rơi vào tình thế đó khi ván poker này đã bắt đầu, bởi vì tôi ngờ rằng nếu người tiếp theo gõ cửa không phải là người phục vụ mang bữa sáng tới, thì đó sẽ là ông Gene Hunsacker đang hy vọng mua được bộ sưu tập tem mà ông ta đã theo đuổi suốt mười lăm năm qua. Vì thế tốt hơn tôi cần tắm rửa mặc quần áo ngay. Tôi không muốn ông ta nghĩ tôi đã phải ngồi thức trắng cả đêm để tìm ra nên rao giá bao nhiêu.”
***
“Làm ơn cho gặp ông Galbraith.”
“Tôi phải nói là ai đang gọi ạ?”
“Hugo Moncrieff.”
“Tôi sẽ nối máy cho ngài ngay, thưa ngài.”
“Ông tiến triển ra sao ở Geneva?” là câu hỏi đầu tiên của Galbraith.
“Chúng tôi ra về tay không.”
“Cái gì? Tại sao lại có thể như vậy được? Ông đã có mọi giấy tờ cần thiết để chứng thực cho yêu cầu của mình, kể cả di chúc của bố ông.”
“De Coubertin nói bản di chúc là giả mạo, và gần như đã tống cổ chúng tôi ra khỏi văn phòng của lão.”
“Nhưng tôi không hiểu gì cả,” Galbraith nói, vẻ thực sự ngạc nhiên. “Tôi đã đem nó đến các chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực để giám định, và nó đã vượt qua mọi hình thức kiểm tra đã được biết đến.”
“Thế ư, de Coubertin rõ ràng không đồng ý với vị chuyên gia hàng đầu của ông, vì thế tôi gọi điện để hỏi ông bước tiếp theo chúng ta nên làm gì.”
“Tôi sẽ lập tức gọi cho de Coubertin, và khuyên ông ta chuẩn bị đối mặt với một đơn kiện cả ở London và Geneva. Điều đó sẽ khiến ông ta phải suy nghĩ cẩn thận trước khi tính chuyện giao dịch với bất cứ ai khác trước khi tính xác thực của bản di chúc được phán xử trước tòa.”
“Có lẽ đã đến lúc chúng ta cần tiến hành công việc còn lại mà chúng ta đã trao đổi trước khi tôi bay đi Geneva.”
“Tất cả những gì tôi cần để làm điều đó,” Galbraith nói, “là số hiệu chuyến bay của cháu ông.”
***
“Ông có lý,” Munro nói khi Danny ra khỏi phòng tắm hai mươi phút sau đó.
“Về chuyện gì?” Danny hỏi.
“Người tiếp theo gõ cửa là người phục vụ,” Munro nói tiếp khi Danny ngồi vào bàn ăn sáng. “Một anh chàng trẻ tuổi sáng dạ rất sẵn lòng cung cấp cho tôi vô số thông tin.”
“Vậy thì anh ta không thể là người Thụy Sĩ rồi,” Danny vừa nói vừa mở khăn ăn ra.
“Có vẻ,” Munro nói tiếp, “ông Hunsacker đã đặt phòng tại khách sạn này từ hai ngày trước. Viên giám đốc đã cử một chiếc limousine ra sân bay đón ông ta từ máy bay riêng. Anh chàng trẻ tuổi nọ còn cho tôi biết thêm, để đổi lấy mười franc Thụy Sĩ, rằng thời gian thuê phòng được để mở.”
“Một món đầu tư khôn ngoan,” Danny nói.
“Còn đáng quan tâm hơn nữa là việc cũng chiếc limousine nọ đã chở Hunsacker tới Ngân hàng de Coubertin sáng hôm qua, tại đó ông ta đã gặp vị chủ tịch trong bốn mươi phút.”
“Chắc là để xem qua bộ sưu tập,” Danny đoán.
“Không,” Munro nói. “De Coubertin sẽ không bao giờ chấp nhận để bất cứ ai đến gần căn phòng đó nếu chưa được ông cho phép. Điều đó sẽ phá vỡ mọi nguyên tắc trong chính sách của ngân hàng. Mà dù sao đi nữa, điều đó cũng không cần thiết.”
“Tại sao không?” Danny hỏi.
“Chắc ông vẫn còn nhớ khi ông nội ông đưa toàn bộ bộ sưu tập ra trưng bày tại Học viện Smithsonian ở Washington để kỷ niệm sinh nhật thứ tám mươi của mình, một trong những người đầu tiên bước qua ngưỡng cửa trong buổi sáng khai mạc chính là Gene Hunsacker.”
“Anh chàng phục vụ còn cho ông biết gì thêm không?” Danny hỏi một cách bình thản.
“Lúc này ông Hunsacker đang dùng bữa sáng trong phòng mình, ở tầng sát trên tầng chúng ta, có lẽ chờ anh tới gõ cửa.”
“Vậy ông ta sẽ phải đợi lâu đấy,” Danny nói, “vì tôi không định trở thành người đi bước đầu tiên.”
“Tiếc quá,” Munro nói,”tôi vẫn nóng lòng được chứng kiến cuộc chạm trán. Tôi đã từng có dịp được tham dự một cuộc thương lượng có ông nội ông tham gia. Khi cuộc thương lượng kết thúc, tôi trở về cảm thấy cả người tả tơi như bị ai dần - và tôi đã ở cùng phía với ông ấy.” Danny bật cười.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
“Sớm hơn tôi nghĩ,” Danny nói.
“Có thể đó là chú Hugo của anh đang giơ cao một tờ đơn kiện nữa,” Munro đoán.
“Hoặc chỉ là người phục vụ đến dọn bữa sáng. Dù thế nào đi nữa, tôi cần một chút thời gian để dọn dẹp đống giấy tờ này. Không thể để Hunsacker nghĩ tôi không biết bộ sưu tập trị giá bao nhiêu.” Danny quỳ xuống sàn, Munro cũng tới cạnh anh, và hai người bắt đầu thu dọn những tờ giấy vứt tung tóe khắp sàn.
Lại có tiếng gõ cửa vang lên, lần này có vẻ to hơn. Danny mang toàn bộ đống giấy tờ chạy vào trong buồng tắm, trong khi Munro ra mở cửa.
“Chúc buổi sáng tốt lành, ông Hunsacker, rất vui được gặp lại ông. Chúng ta đã từng gặp nhau ở Washington,” ông nói, đồng thời chìa tay ra, nhưng người đàn ông Texas đã lao qua trước mặt ông, rõ ràng muốn tìm Danny. Một tích tắc sau, cửa buồng tắm mở ra, và Danny xuất hiện trong chiếc áo choàng của khách sạn. Anh vươn vai ngáp dài.
“Một ngạc nhiên thú vị làm sao, ông Hunsacker,” anh nói. “Do đâu chúng tôi có được niềm vui bất ngờ này đây?”
“Vứt bộ mặt ngạc nhiên của anh đi,” Hunsacker nói. “Anh đã trông thấy tôi lúc ăn sáng hôm qua. Thật khó mà không nhận ra tôi. Và anh cũng có thể thôi diễn trò ngáp vặt được rồi, tôi biết anh đã ăn sáng xong,” ông ta nói, liếc nhìn một chiếc bánh mì ăn dở một nửa.
“Nhờ vào mười franc Thụy Sĩ, không nghi ngờ gì nữa,” Danny cười nói. “Nhưng hãy cho tôi biết điều gì đã đưa ông tới Geneva,” anh nói thêm trong khi ngồi xuống chiếc ghế tựa duy nhất trong phòng.
“Anh biết quá rõ điều chết tiệt nào tha lôi tôi đến Geneva,” Hunsacker vừa nói vừa châm xì gà.
“Đây là một phòng không hút thuốc,” Danny nhắc nhở.
“Vớ vẩn,” Hunsacker đáp, búng tàn thuốc xuống thảm. “Vậy anh muốn bao nhiêu?”
“Cho cái gì cơ, ông Hunsacker?”
“Đừng diễn kịch với tôi, Nick. Anh muốn bao nhiêu?”
“Tôi thú nhận tôi mới vừa thảo luận về chính chủ đề đó với cố vấn pháp luật của mình chỉ ít giây trước khi ông gõ cửa, và ông ấy đã khôn ngoan khuyên tôi nên đợi ít lâu trước khi lộ diện.”
“Tại sao phải đợi? Anh đâu có hứng thú gì với mấy con tem.”
“Phải,” Danny nói, “nhưng biết đâu người khác lại có hứng thú.”
“Chẳng hạn là ai?”
“Chẳng hạn như ông Watanabe,” Danny trả lời.
“Anh đang bốc phét.”
“Đó là những gì ông ta nói về ông.”
“Anh đã liên lạc với Watanabe rồi sao?”
“Chưa,” Danny thừa nhận, “nhưng tôi đang đợi ông ta gọi cho mình bất cứ lúc nào.”
“Hãy nói giá của anh đi.”
“Sáu mươi lăm triệu đô la,” Danny nói.
“Anh điên rồi. Chừng đó gấp đôi giá trị của nó. Và hẳn anh phải biết tôi là người duy nhất trên trái đất này chấp nhận mua bộ sưu tập. Anh chỉ cần một cuộc điện thoại là biết ngay Watanabe không đang trong cùng cuộc đua với tôi.”
“Thế thì tôi sẽ chia nhỏ bộ sưu tập ra,” Danny nói. “Nói cho cùng, ông Blundell đảm bảo với tôi Sotheby’s sẽ đảm bảo cho tôi một khoản thu nhập lớn trong suốt phần đời còn lại mà không cần phải làm tràn ngập thị trường. Như thế cả ông và ông Watanabe sẽ có cơ hội chọn riêng ra những con tem mà các vị đặc biệt ưa thích để bổ sung vào bộ sưu tập của mình.”
“Trong khi anh phải trả mười phần trăm lê phí của người bán cho mọi thứ trong bộ sưu tập,” Hunsacker nói, chĩa điếu xì gà của mình vào mặt Danny.
“Và đừng quên khoản hoa hồng hai mươi phần trăm phía người mua của ông,” Danny phản đòn. “Và hãy nhìn vào thực tế đi, Gene, tôi trẻ hơn ông ba mươi tuổi, vì vậy không phải tôi là người cần vội vã.”
“Tôi sẵn sàng trả năm mươi triệu,” Hunsacker nói.
Danny thực sự ngạc nhiên, vì anh đã chờ đợi Hunsacker bắt đầu trả giá ở mức quanh bốn mươi triệu, nhưng anh vẫn không nhượng bộ. “Tôi sẵn sàng hạ xuống sáu mươi.”
“Anh sẽ sẵn lòng hạ xuống năm mươi lăm,” Hunsacker nói.
“Không phải với một người đã bay nửa vòng trái đất trên máy bay riêng chỉ để tìm ra xem rốt cuộc ai là người nắm trong tay bộ sưu tập tem của Moncrieff.”
“Năm mươi lăm,” Hunsacker lặp lại.
“Sáu mươi,” Danny kiên quyết.
“Không, năm mươi lăm là giới hạn của tôi. Và tôi sẽ chuyển toàn bộ khoản tiền tới bất cứ ngân hàng nào trên thế giới, có nghĩa là nó sẽ nằm trong tài khoản của anh chỉ trong ít giờ nữa.”
“Tại sao chúng ta phải đôi co với nhau về năm triệu cuối cùng?”
“Bởi vì anh không thể thua theo cách như vậy. Năm mươi lăm là những gì tôi đã nói. Anh có thể chấp nhận hay bỏ qua.”
“Tôi nghĩ tôi sẽ bỏ qua,” Danny nói, đứng dậy khỏi ghế. “Chúc ông có chuyến bay dễ chịu trở lại Texas, Gene, và hãy gọi cho tôi nếu có con tem nào ông muốn trả giá trước khi tôi gọi điện cho ông Watanabe.”
“OK, OK. Tôi sẽ tung đồng xu với anh để quyết định năm triệu cuối cùng.”
Danny quay về phía luật sư của mình. “Ông vui lòng làm trọng tài chứ, ông Munro?”
“Người phân xử,” Hunsacker nói.
“Vâng, tất nhiên rồi,” Munro trả lời. Danny đưa cho ông một đồng xu một bảng, và rất ngạc nhiên thấy tay Munro run bần bật khi ông đặt nó lên đầu ngón cái. Ông hất đồng xu lên cao.
“Đầu người,” Hunsacker nói. Đồng xu rơi xuống tấm thảm dày trải bên lò sưởi. Nó đứng thẳng trên cạnh rìa.
“Hãy thống nhất ở mức 57 triệu năm trăm nghìn đô la,” Danny nói.
“Chấp nhận,” Hunsacker nói, cúi xuống nhặt đồng xu cho vào túi áo.
“Tôi nghĩ ông sẽ thấy đồng xu đó là của tôi,” Danny hỏi, đưa bàn tay ra.
Hunsacker trả lại đồng xu, cười nói. “Giờ đưa cho tôi chiếc chìa khóa, Nick, để tôi có thể kiểm tra hàng hóa.”
“Không cần thiết phải vậy,” Danny nói. “Nói cho cùng, ông đã nhìn thấy cả bộ sưu tập khi nó được trưng bày ở Washington. Tuy nhiên, tôi sẽ cho ông được cầm cuốn sổ danh sách của ông nội tôi,” anh nói, cầm cuốn sổ bìa da dành cộp từ một chiếc bàn lên đưa cho ông ta. “Còn về phần chiếc chìa khóa,” anh mỉm cười nói tiếp, “ông Munro sẽ trao lại cho ông khi tiền được chuyển vào tài khoản của tôi. Tôi nghĩ ông đã nói sẽ mất vài giờ.”
Hunsacker bắt đầu đi ra phía cửa.
“Và, Gene,” Hunsacker quay lại. “Cố làm chuyện đó trước khi mặt trời mọc ở Tokyo.”
***
Desmond Galbraith nhấc máy điện thoại trên bàn làm việc nối với đường dây riêng của mình.
“Tôi có thông tin đáng tin cậy từ một nhân viên khách sạn,” Hugo Moncrieff nói, “cho hay cả hai người bọn họ đều đặt vé trên chuyến bay 737 của British Airway sẽ cất cánh tại đây lúc 8 giờ 55 phút tối và hạ cánh xuống Heathrow lúc 9 giờ 45 phút tối.”
“Đó là tất cả những gì tôi cần biết,” Galbraith nói.
“Chúng tôi sẽ bay về Edinburgh trên chuyến bay đầu tiên sáng mai.”
“Như thế de Coubertin đã có quá đủ thời gian để cân nhắc xem nên giao dịch với thành viên nào của gia đình Moncrieff.”
***
“Ông có muốn một ly champagne không?” cô chiêu đãi viên hỏi.
“Không, cảm ơn,” Munro nói, “hãy cho tôi một scotch với soda.”
“Còn ông dùng gì, thưa ông?”
“Tôi sẽ dùng một ly champagne, cảm ơn cô,” Danny nói. Sau khi cô chiêu đãi viên đã quay đi, anh quay sang hỏi Munro, “Tại sao ông nghĩ ngân hàng sẽ không quan tâm đến yêu cầu của chú tôi? Nói gì thì nói, ông ấy hẳn đã cho de Coubertin xem bản di chúc mới.”
“Hẳn họ đã phát hiện ra điểm nào đó tôi đã bỏ qua,” Munro nói.
“Tại sao ông không gọi cho de Coubertin hỏi xem đó là gì?”
“Ông ta sẽ không bao giờ thừa nhận đã từng gặp chú ông, chứ chưa nói đến việc đã từng xem qua di chúc của ông nội ông. Tuy thế, bây giờ khi ông đã có gần sáu mươi triệu đô la trong tài khoản, tôi đoán ông sẽ muốn tôi kháng cáo lại mọi cáo buộc?”
“Tôi không rõ Nick sẽ làm gì,” Danny lúng búng trong khi ngủ thiếp đi.
Munro nhướng một bên mày, nhưng không hỏi dồn thân chủ của mình thêm nữa khi nhớ ra Sir Nicholas đã thức trắng cả đêm hôm trước.
Danny giật mình tỉnh dậy khi càng hạ cánh của máy bay tiếp đất tại Heathrow. Anh và Munro nằm trong số những hành khách đầu tiên rời máy bay. Khi xuống cầu thang, họ ngạc nhiên trông thấy ba cảnh sát đứng chờ dưới đường băng. Munro nhận ra họ không mang theo súng tiểu liên, vậy đây không phải là nhân viên an ninh sân bay. Danny vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, hai cảnh sát lập tức giữ lấy anh, trong khi người thứ ba bẻ quặt tay anh ra sau lưng và còng lại.
“Ông đã bị bắt, Moncrieff,” một trong ba người nói với anh trong khi họ giải anh đi.
“Vì lý do gì?” Munro hỏi, nhưng ông không có được câu trả lời vì chiếc xe cảnh sát đã rú còi lao đi.
Danny đã trải qua hầu như mỗi ngày kể từ lúc được thả tự hỏi mình đến khi nào người ta sẽ bắt được anh. Điều ngạc nhiên duy nhất là họ gọi anh là Moncrieff.
***
Beth không còn chịu đựng nổi nữa khi nhìn bố nàng, người nàng đã không nói chuyện nhiều ngày qua. Bất chấp những lời cảnh báo của bác sĩ, nàng vẫn không thể tin ông có thể trở nên tiều tụy như thế chỉ sau một thời gian ngắn.
Cha Michael đã đến thăm người con chiên của mình hàng ngày từ khi ông nằm liệt giường, và sáng hôm đó ông đã yêu cầu mẹ Beth tập hợp cả gia đình cũng như các bạn bè thân thiết đến bên giường buổi tối hôm đó, vì ông không thể trì hoãn tiến hành những nghi thức cuối cùng lâu hơn nữa.
“Beth.”
Beth giật mình ngạc nhiên khi bố nàng gọi. “Vâng, bố,” nàng nói, đưa tay nắm lấy tay ông.
“Ai đang trông coi gara?” ông hỏi bằng giọng phều phào hầu như không còn nghe rõ.
“Trevor Sutton,” nàng khẽ trả lời.
“Cậu ta không đủ khả năng. Con cần chỉ định người khác, và thật sớm.”
“Con sẽ làm, bố,” Beth ngoan ngoãn trả lời. Nàng không thể cho ông biết chẳng ai khác muốn đảm nhiệm công việc.
“Chỉ có con và bố thôi phải không?” ông hỏi sau khi im lặng hồi lâu.
“Vâng, bố. Mẹ đang ở phòng ngoài nói chuyện với bà...”
“Bà Cartwright?”
“Vâng,” Beth xác nhận.
“Cảm ơn Chúa vì lương tâm của bà ấy,” Bố nàng ngừng lại lấy hơi trước khi nói thêm, “mà con đã được thừa hưởng.”
Beth mỉm cười. Giờ đây thậm chí nói vài lời cũng đã là quá sức với ông. “Hãy nói với Harry,” đột nhiên ông nói, giọng ngày càng yếu dần, “bố ước gì được gặp cả hai trước khi bố chết.”
Beth đã không còn nói “Bố sẽ không chết” trước đó một thời gian, và chỉ nói thầm vào tai ông, “Tất nhiên con sẽ nói, bố.”
Một lúc lâu sau, ông lại cố gắng thở lấy hơn trước khi thì thầm, “Hãy hứa với bố một điều.”
“Bất cứ điều gì.”
Ông nắm chặt lấy tay con gái. “Con sẽ tranh đấu để lấy lại sự trong sạch cho nó.” Nắm tay của ông yếu dần, rồi tay ông buông ra.
“Con sẽ làm,” Beth nói, dù nàng biết ông không thể nghe thấy nữa.
Danh sách chương