Đến tối, nơi thôn quê có rất nhiều muỗi, Nhạc Văn Văn mặc quần đùi, chân bị muỗi đốt sưng mấy cục.

Cậu ta la lên từ đằng xa với hai người: “Tiểu Nhiên Nhiên, bồ xong chưa vậy? Tui sắp bị cắn chết rồi!”

Kỷ Nhiên quay về phía cậu: “Chưa, mấy người lên xe trước đi”

Sau đó cậu ngoảnh mặt lại. “Nói đi, ban nãy anh tuyên bố rất hùng hồn trước mặt Hà Tùy Nhiên cơ mà? Đến chỗ tôi câm như hến thế?”

Tần Mãn bình thản nhìn cậu, sau đó hỏi ngược lại: “Em cảm thấy thế nào?”

Cảm giác của cậu? Là ai thích ai hả, cậu cảm thấy thế nào quan trọng ư? Anh hiểu rõ tình huống được không?

Kỷ Nhiên chớp mắt.

Cậu cảm thấy… Cậu cảm thấy chắc chắn là giả. Sao Tần Mãn có thể thích cậu được?! Thậm chí trong vài phút ngắn ngủi, cậu còn giúp Tần Mãn nghĩ ra vô số cái cớ.

Hơn nữa, nếu cậu trả lời, nhỡ Tần Mãn phủ nhận, cậu sẽ mất mặt đến tận Tây Ban Nha.

Cậu đáp: “Anh nói bừa phải không? Muốn làm Hà Tùy Nhiên hết hi vọng à?”

Tần Mãn nhướn mày, im lặng thật lâu, không trả lời đúng sai.

Vừa dứt lời, Kỷ Nhiên đã cảm thấy rất hợp tình hợp lý.

Dù mọi người đều nhận ra cậu không có hứng thú với Hà Tùy Nhiên, cộng thêm việc Tần Mãn thiếu tiền trước buổi đấu giá, nhưng nhỡ cậu yêu đương, vậy thì tình nhân nhỏ như anh chắc chắn sẽ bị đá đít.

Hơn nữa, bình thường cậu dữ dằn với Tần Mãn như vậy, thời trung học còn suốt ngày chơi xỏ anh… Sao Tần Mãn có thể thích cậu được! Anh ta có bị cuồng ngược đãi đâu!

Càng nghĩ càng thấy chí lý, trái tim của Kỷ Nhiên dần dần bình tĩnh, nhưng trong một thoáng chốc, dường như thứ cảm giác kỳ lạ nào đó bỗng trào dâng.

Có chút nuối tiếc.

Cậu bị suy nghĩ bất ngờ này dọa sợ, đm, cậu tiếc cái gì? Giữa họ vốn dĩ chỉ có quan hệ tiền bạc thuần khiết trong sạch!

“Được rồi, tôi đã biết”. Không chờ Tần Mãn trả lời, cậu đã chấm dứt vấn đề này trước. “Tôi đột ngột bắt gặp nên mới hốt hoảng, không cân nhắc nhiều. Đi thôi, lên xe”

Dứt lời, cậu quay người định đi, ai ngờ cánh tay lại bị anh bắt lấy.

“Anh còn chưa trả lời, em đã đi rồi sao?”. Tần Mãn nói.

Kỷ Nhiên sững sờ, đáp: “Vậy anh lên xe mà nói, tôi không muốn ở đây làm mồi cho muỗi với anh”

“Điều anh nói lúc nãy đều là thật”

“Lại còn có nhiều côn trùng bay kỳ quái… Cái gì?”. Kỷ Nhiên dừng lại.

“Anh nói”. Tần Mãn nhấn mạnh từng câu từng chữ. “Lúc nãy anh nói thích em, là thật”

“…”

“Em là đồ ngốc à”. Tần Mãn cười, nói: “Nếu không thích em, anh khiến cậu ta hết hi vọng làm gì?”

Kỷ Nhiên lúng túng đáp: “… Vì mối làm ăn?”

“Tiền đã vào tay, không cần làm điều thừa”

“…”

Tần Mãn cảm thấy rất buồn cười, ban nãy là ai hùng hổ ép anh trả lời, sao bây giờ lại im như ngậm thóc thế này.

Anh chợt nổi ý xấu, lặp lại một lần nữa: “Gió to quá, em không nghe thấy phải không? Anh nói là anh thích em”

Kỷ Nhiên: “… Ừm”

“Ừm là ý gì?”. Tần Mãn bật cười. “Chí ít em cũng phải trả lời anh chứ”

Không đúng.

Đầu óc của Kỷ Nhiên lại tắt nguồn.

Cái gì thế nhỉ? Mình đang làm gì? Sao lại thích mình?

Còn muốn mình trả lời, mình trả lời thế nào đây?

“Thật không?”. Cậu im lặng hồi lâu mới thốt lên.

“Thật, anh thích em”

“… Tôi biết rồi, anh không cần lặp đi lặp lại như vậy”

Tần Mãn rất muốn cười. “Vì em luôn xác nhận nhiều lần mà? Không sao, em hỏi bao nhiêu lần, anh đều trả lời em”

Kỷ Nhiên muốn nói lại thôi, một lúc sau mới hỏi: “Vì sao vậy?”

Tần Mãn hỏi: “Cái gì?”

“Vì sao lại thích tôi?”

“Phải nói từ đâu nhỉ”. Tần Mãn cười. “Em thật sự muốn nghe anh liệt kê à?”

Kỷ Nhiên vội vã nói: “Đừng”

Cảnh này quá sến súa, e rằng nghe xong cậu sẽ ngã lăn ra đất, không dậy nổi mất.

Tần Mãn gật gù. “Vậy câu trả lời của em là gì?”

Kỷ Nhiên hoảng hốt một lúc, chợt cảm thấy không đúng.

Đợi đã, người tỏ tình là Tần Mãn chứ không phải cậu, cậu sợ cái quái gì?

Vừa nghĩ vậy, cậu lập tức cứng lên hẳn.

Lòng có thể hoảng nhưng mặt không được thua. “Anh giục cái gì? Có ai tỏ tình mà nhận được câu trả lời ngay không? Anh còn giục tôi nữa, có tin tôi từ chối anh luôn không!”

Tần Mãn nhịn cười, gật đầu. “Vậy em cũng phải cho anh biết thời gian, phải bao lâu em mới cân nhắc xong”

“Ờ, ít nhất cùng phải mười ngày nửa tháng”. Kỷ Nhiên nói không chắc chắn.

“Lâu quá”

“Anh làm sao thế hả, tỏ tình mà còn kén cá chọn canh à?”

“Được rồi”. Tần Mãn nói: “Em cân nhắc cho kĩ, anh chờ em”

Bọn họ lên xe, Nhạc Văn Văn hít hà: “Ấy, bồ đi hút thuốc cơ mà, sao không có mùi khói?”

“Hết thuốc, không hút”. Kỷ Nhiên nói bâng quơ cho qua chuyện.

Đến tối muộn, con đường chật hẹp này càng khó đi, đèn đường có cũng như không, phải dựa vào đèn pha ô tô. Nhạc Văn Văn nhìn mà hãi, ngồi một bên luôn miệng thì thầm nhắc nhở Trình Bằng lái chậm lại.

Kỷ Nhiên chống cằm ngắm cảnh bên ngoài, trong đầu tràn ngập lời Tần Mãn nói ban nãy, càng nghĩ càng thấy mình không ổn.

Kỷ Nhiên từng nhận được rất nhiều lời tỏ tình, đặc biệt là thời trung học. Lúc đó các cô gái đều thích trai hư, Kỷ Nhiên còn đẹp trai nên càng khiến chị em mê mệt. Rất nhiều kiểu người đến tỏ tình, tính cách hay vẻ ngoài đều phong phú, nhưng lúc đó cậu từ chối bọn họ rất thẳng thừng, chẳng hề do dự.

Sao ban nãy cậu không từ chối Tần Mãn?

Lại còn… Mười ngày nửa tháng? Sao cậu không nói luôn là mười năm nửa đời cho rồi?!

Trên đường về khách sạn, bởi vì buổi trưa ăn no, rất thoải mái nên Nhạc Văn Văn ngủ thiếp đi, khoang xe lập tức yên tĩnh, Trình Bằng mở nhạc.

Đến nơi, Trình Bằng đỗ xe, sau khi xuống xe bèn nói: “Mọi người cứ về trước”

“Ông định đi đâu?”. Nhạc Văn Văn dụi mắt.

“Đi mát xa”. Dạo gần đây ngày nào Trình Bằng cũng ngồi trong văn phòng, khó tránh khỏi bị đau xương cổ.

Trần An nói: “Em đi, đi với anh”

“Không cần”. Trình Bằng ném chìa khóa xe cho cậu ta, hờ hững lên tiếng: “Em về đi”

Kỷ Nhiên chợt nảy ra một ý, buột miệng nói: “Tôi đi cùng ông”

Trình Bằng khá bất ngờ, bình thường Kỷ Nhiên không thích người khác chạm vào người nên rất hiếm khi tham gia loại hoạt động này, hắn gật đầu, đáp: “Được”

Kỷ Nhiên đưa thẻ phòng cho Tần Mãn, giành lời trước khi anh mở miệng. “Tôi đi một mình là được, anh về phòng trước, đừng theo cùng”

Tần Mãn không lên tiếng, bắt lấy thẻ phòng rồi nói “ừ”.

Nhạc Văn Văn sợ độ cao nên ở tầng ba, sau khi cậu ta ra ngoài, trong thang máy chỉ còn Tần Mãn và Trần An.

Tần Mãn lấy di động, lật thư điện tử mở từ trước nhưng chưa kịp đọc.

Người bên cạnh cũng nhận được file ghi âm nhưng không dám bấm nghe.

Trần An nhìn chằm chằm mấy file kia, định chuyển chúng thành văn bản, chẳng ngờ quá nhanh tay nên file ghi âm trực tiếp phát ra.

Giọng nói vừa cục cằn vừa gấp gáp của một gã đàn ông vang lên: “Chỉ còn bốn ngày cuối cùng, mày nắm chắc…”

Tần Mãn liếc mắt, thong thả nhìn cậu ta.

Trần An sợ tái mặt, nhanh chóng tắt màn hình.

“Xin xin xin, xin lỗi!”. Cậu ta hoảng hốt nói xin lỗi. “Em, em không cẩn thận bấm, bấm nhầm”

Cậu ta càng hồi hộp thì càng nói không sõi.

Tần Mãn đáp: “Tôi nghe ghi âm của cậu, cậu không cần xin lỗi”

Thang máy dừng lại, cửa vừa mở, Trần An vọt ra ngoài.

“Thật, thật lòng xin lỗi”. Trần An bỏ lại một câu rồi chạy về phòng.

Tần Mãn quan sát bóng dáng của đối phương, cảm thấy có vài điểm kỳ quái không thể diễn tả thành lời.

Ở đầu bên kia, trong khoảng thời gian trống chờ đợi thợ chuyên nghiệp do khách sạn cử đến, Kỷ Nhiên cầm nước lọc, lo lắng uống một ngụm lớn.

“Ông làm sao thế?”. Trình Bằng ngồi bên cạnh cậu. “Có chuyện muốn hỏi tôi à?”

Kỷ Nhiên chẳng buồn hỏi vì sao Trình Bằng biết, gật gù nói: “Ông từng bao mấy người?”

“…”

Trình Bằng không ngờ cậu lại hỏi chuyện này, hắn yên lặng hồi lâu rồi đáp: “Ba người”

“Không đúng”. Sự chú ý của Kỷ Nhiên hơi lạ. “Theo tôi được biết thì cũng phải sáu, bảy người”

“Bao nuôi khác với tình một đêm”. Trình Bằng sửa lời cậu.

Kỷ Nhiên: “Vậy thì ông phải nghĩ trước cách xử lý, chú ý an toàn”

Trình Bằng giận đến bật cười: “Ông đang quan tâm đến cuộc sống riêng của tôi đấy à?”

“Không phải”. Kỷ Nhiên ngồi lên sofa của tiệm mát xa. “… Ông xử lý quan hệ giữa mình và bọn họ thế nào?”

“Quan hệ gì?”. Trình Bằng nói: “Quan hệ sau khi kết thúc bao nuôi?”

Kỷ Nhiên hỏi: “Ờ, trong mấy người ông bao, có ai thật lòng thích ông không?”

Trình Bằng cười. “Làm sao tôi biết?”

Kỷ Nhiên hỏi: “Chẳng lẽ không có ai từng tỏ tình với ông à?”

Không thể nào, người khác khỏi bàn, chỉ riêng Trần An, lần nào nhìn Trình Bằng, mắt cậu ta cũng sáng lấp lánh cơ mà.

“Tỏ tình rồi”. Trình Bằng đáp: “Nhưng ai biết được thật giả, tôi là người bao bọn họ, bọn họ không thể nói ghét tôi được”

Tần Mãn không phải kiểu người tỏ tình vì muốn lấy lòng, đây chính là điều Kỷ Nhiên rõ ràng nhất.

“Nhỡ là thật thì sao?”. Kỷ Nhiên truy hỏi: “Ông sẽ xử lý thế nào?”

“Còn xử lý gì nữa, đương nhiên là cắt đứt”

Kỷ Nhiên sửng sốt. “Vì sao?”

“Tôi tìm bọn họ chỉ để giải quyết nhu cầu, nếu có tình cảm thì phiền lắm”. Trình Bằng nói: “Hậu họa vô biên, chi bằng đổi người khác, bớt lòng bớt sức”

Kỷ Nhiên nghẹn họng.

Trình Bằng cũng không hẳn là loại đàn ông cặn bã, trong mối quan hệ đôi bên được lợi chỉ có thể nói là một người nguyện đánh, một người nguyện chịu.

“Sao thế, Tần Mãn tỏ tình với ông à?”. Trình Bằng thích thú hỏi.

Kỷ Nhiên không giấu diếm, ủ rũ gật đầu.

“Vậy chẳng phải rất tốt ư, sao ông buồn bã thế?”

“Tốt á?”. Kỷ Nhiên nói: “Tốt chỗ nào? Ngay cả ông cũng bảo có tình cảm rất phiền còn gì”

“Nhưng ông và tôi khác nhau, ban đầu ông bao anh ta, chẳng phải vì muốn làm nhục anh ta hay sao?”. Trình Bằng trêu: “Bây giờ anh ta thích ông, chẳng phải ông muốn vo tròn nắn dẹt thế nào cũng được hay sao. Anh ta vui hay buồn, tất cả đều nằm trong tay ông”

“…”

Hay lắm, bây giờ Kỷ Nhiên mới nhận ra mình chưa hề nghĩ đến việc này.

Trên đường về, đầu óc cậu chỉ có… Sao Tần Mãn lại tỏ tình với cậu? Sao anh ta không hành xử theo lẽ thường? Cậu nên trả lời thế nào mới ổn?

Và… Có nên đồng ý anh hay không?

Kỷ Nhiên giật nảy, thế mà mình lại nghĩ đến việc đồng ý Tần Mãn?! Điên rồi ư?!

“Tôi, tôi không muốn dùng chuyện này để giày vò anh ta, chẳng đàn ông chút nào”

Kỷ Nhiên nói rất yếu ớt, bởi vì thủ đoạn thời đi học cậu chọc phá anh càng không đàn ông hơn, hầu hết đều là hành vi của trẻ con.

“Vậy ông tính sao?”. Trình Bằng hỏi.

“Tôi không biết”. Kỷ Nhiên thở dài. “Nên tôi mới hỏi ông”

Trình Bằng quyết định không trêu cậu nữa. “Không ai giúp nổi ông trong chuyện tình cảm. Cảm giác của anh ta với ông thế nào, ông nghĩ gì về anh ta… Người ngoài không hề hay biết, chính bản thân ông phải cân nhắc rõ ràng”

Cậu nghĩ gì về Tần Mãn ư?

Kỷ Nhiên bực bội vuốt tóc, sao càng nói, lòng cậu càng loạn thế này.

Cậu đành bảo: “Thôi, tôi nghĩ lại đã”

Vẫn còn mười ngày nửa tháng, nhất định cậu có thể nghĩ thông suốt.

Trình Bằng chuẩn bị nằm lên giường, hắn ta liếc mắt, nhạo báng: “Sao dấu vết trên người ông vẫn chưa tan?”

Kỷ Nhiên quen rồi.

Không phải do sức Tần Mãn lớn mà do thể chất của cậu, dấu vết vốn dĩ rất khó biến mất. Thật ra Tần Mãn dịu dàng lắm, vết đỏ trên người cậu phần lớn do anh mút, cũng có thể lúc lên đỉnh, lực tay của Tần Mãn mất khống chế nên mạnh hơn một chút, điều này có thể hiểu  được…

Kỷ Nhiên ngẫm nghĩ, bỗng thấy lạ.

Cậu hơi nóng.

Năm phút sau, thợ chuyên nghiệp đến chậm, luôn miệng xin lỗi họ.

Trình Bằng nói: “Không sao, bắt đầu đi”

Kỷ Nhiên ôm chặt gối, cảm nhận đầu ngón tay lạnh buốt chạm lên da thịt mình.

“Đợi đã!”. Cậu vội vã bảo đối phương. “Tôi không mát xa nữa”

Trình Bằng nhìn cậu. “Sao thế? Chờ đến phiền rồi à?”

“Không phải”. Kỷ Nhiên ngồi bật dậy, nhanh chóng quấn kín áo choàng tắm trên người.

Cậu nuốt nước miếng, nói gấp: “Không muốn mát xa nữa, ông cứ làm đi, tôi về đây”

Sau đó, cậu lao khỏi tiệm mát xa như tên bắn trong ánh mắt nghi ngờ của Trình Bằng.

Bước vào thang máy, xuyên qua mặt kính bên trong, Kỷ Nhiên nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mình.

Cậu siết chặt áo tắm, lòng tràn ngập sợ hãi và khó hiểu.

Chuyện gì thế này? Không đúng…

Từ trước đến nay cậu không phải người mê tình dục, chẳng qua ban nãy chỉ nhớ lại vài cảnh tượng…

Vậy… Vậy mà… Cương lên rồi?!?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện