Vì bác sĩ nói Tần Mãn không bị thương nặng nên hai người đều ôm suy nghĩ hai ngày có thể chạy, ba ngày lành hẳn.

Ai ngờ đến ngày thứ ba, Tần Mãn phát hiện anh không chạy nổi, ngay cả xuống giường cũng rất khó khăn.

Sau khi bác sĩ tới kiểm tra phòng vào buổi sáng, y tá tháo ống tiểu, nói rằng đùi anh không còn đáng ngại, nên đi lại nhiều một chút, có lợi cho việc hồi phục.

Kỷ Nhiên ra ngoài mua bữa sáng, thầm nhủ cũng may đã từ chức, nếu không xin nghỉ nhiều ngày liên tục, trong tổ cũng phế rồi.

Quán xá lề đường trông không vệ sinh, cậu sợ đau bụng nên cố ý bắt xe đến một quán ăn sáng kiểu Quảng Đông cao cấp, ngồi trên ghế chờ quán gói đồ.

Hôm qua cậu quá mệt mỏi, không kịp làm việc khác, bấy giờ mới phát hiện Hứa Lân gửi rất nhiều tin nhắn cho mình.

Tần Mãn mở miệng giữ người nhưng bọn họ lại từ chức, Hứa Lân rất ngỡ ngàng.

Kỷ Nhiên đáp lại hai câu lời ít ý nhiều, lúc mở tin nhắn này cậu mới biết hóa ra Kỷ Duy cũng gửi một tin nhắn di động cho cậu.

Kỷ Duy: Bao giờ rảnh, chúng ta nói chuyện.

Kỷ Nhiên nhắn không rảnh rồi gọi điện cho Nhạc Văn Văn.

Nghe được tên món đồ cậu muốn, Nhạc Văn Văn sửng sốt rồi đồng ý rất nhanh.

Xách bữa sáng về bệnh viện, cậu đặt đồ ăn xuống bàn. “Rửa mặt chưa?”

Tần Mãn nhìn cậu đầy bất đắc dĩ. “Anh không nâng tay được”

Kỷ Nhiên gập thành giường xuống. “Tôi đỡ anh”

Sức lực của Kỷ Nhiên không nhỏ, cộng thêm Tần Mãn cũng góp công, cậu dễ dàng nâng anh dậy, hai người chậm rãi lê bước về phía nhà vệ sinh.

Kỷ Nhiên bóp kem đánh răng, mặt lạnh như tiền, nói: “… Há miệng”

Tần Mãn ngoan ngoãn há miệng, lộ ra hàm răng trắng bóc.

Kỷ Nhiên chưa từng hầu hạ ai bao giờ, cậu nhẫn nhịn chịu đựng giúp anh đánh răng, sau đó rửa sạch cốc. “Đi thôi”

Bước được vài bước, vạt áo bị người ta túm lấy, Tần Mãn đứng ở chỗ cũ nhìn cậu, không nhúc nhích.

Kỷ Nhiên dừng lại. “Sao?”

Tần Mãn nói: “Anh muốn đi vệ sinh”

Kỷ Nhiên “à” lên. “Vậy tôi ở ngoài chờ anh”

“Tay anh không có sức”. Tần Mãn chỉ hời hợt túm lấy áo của cậu, sau đó tay trượt xuống như thể đã tiêu hao hết sức lực, buông thõng bên người.

“… …”

Ý gì thế? Kỷ Nhiên hoang mang nhìn anh một lúc, hồi lâu sau mới ngộ ra. “Này, chờ, chờ đã. Anh muốn tôi giúp anh…”

Tần Mãn nhượng bộ: “Vậy em kéo quần cho anh, anh tự làm nốt phần còn lại”

Kỷ Nhiên đặt cốc xuống, tiến lên phía trước cởi quần của anh. Quần bệnh viện rộng thùng thình, kéo xuống rất dễ.

Từ góc độ của mình, Tần Mãn có thể nhìn được chóp tai đỏ ửng của cậu, lòng anh thầm nổi ý xấu.

Rõ ràng bọn họ đã thấy hết cơ thể của nhau nhưng Kỷ Nhiên vẫn vội vàng quay lưng. “Anh nhanh lên đấy, xong thì gọi tôi, tôi mặc cho anh”

Sau một khoảng thời gian dài im ắng, Kỷ Nhiên quay đầu, chứng kiến cảnh tượng Tần Mãn đưa tay về phía trước rồi lại rụt về trong tích tắc, hồi lâu sau vẫn không thể giải quyết.

Sợ anh nhịn hỏng, Kỷ Nhiên nghiến răng, quay lại nâng chỗ đó cho anh.

“Con mẹ nó… Anh đau đến thế à? Có cần tìm bác sĩ xin thuốc giảm đau không?”. Kỷ Nhiên kề mặt lên vai Tần Mãn, không nhìn thứ trên tay mình.

“Không cần, anh chỉ mất sức thôi, không đau”. Tần Mãn đạt được mưu đồ, lợi dụng tư thế hôn lên tai cậu.

Kỷ Nhiên bất giác dồn sức xuống tay.

“Shhh…”. Tần Mãn hít ngược một hơi, giận đến bật cười. ‘Thế mà em cũng nỡ lòng làm, nhỡ hỏng mất thì sao?”

“Thì cắt phứt đi, cùng lắm thì tôi giúp anh làm”. Kỷ Nhiên cứng nhắc đáp.

Ra khỏi nhà vệ sinh, mặt Kỷ Nhiên nóng bừng.

Bởi vì tay Tần Mãn mất sức nên cậu phải đút cho anh ăn từng miếng một.

Ăn uống no nê, Tần Mãn nửa nằm trên giường nói: “Đêm nay em về nhà đi”

Hôm nay xuống đất anh mới nhìn thấy hình dáng vừa bé vừa thấp của chiếc giường chăm nom kia, một người đàn ông trưởng thành như Kỷ Nhiên không ngủ vừa.

Trêu thì trêu nhưng anh không nỡ để em khóa dưới ngủ ở nơi này.

“Không về”. Cậu hỏi Tần Mãn: “Anh ngồi như vậy thật sự không sao chứ? Cổ có khó chịu không?”

“Không sao, nằm xuống không nhìn thấy em”

“… Chẳng lẽ tôi còn lén lút chuồn đi được chắc”

Di động vang lên, Kỷ Nhiên nhìn tên hiển thị rồi đứng dậy. “Anh ngồi đây nhé, đừng cử động. Tôi ra ngoài bắt máy, có việc cứ gọi, tôi nghe được”

Đi đến ban công phòng bệnh, Kỷ Nhiên mới nhận điện. “Có tin rồi à?”

Trình Bằng nói: “Ừ, nhưng tôi nói, ông đừng kích động”

“Nói đi”

“Tài xế đó là đàn em được Cố Thừa thu nhận trên đường hồi trước, có tiền án, năm ngoái vừa ra tù, sau mấy tháng ngắn ngủi, gã đã gánh ba bản án, một là chuyện của ông, còn lại là cướp bóc và vơ vét tài sản”. Trình Bằng ho một tiếng, nói: “Nhưng tôi chỉ sờ đến tầng quan hệ này của đối phương, vẫn chưa tìm được chứng cứ. Tôi nghĩ… Có lẽ phương thức giao dịch của chúng không phải tiền. Tôi đang điều tra cụ thể, nói với ông một tiếng để trong lòng ông tự biết”

“Đến hiện tại, án của Cố Triết vẫn kéo dài chưa mở phiên tòa, chắc chắn Cố Thừa hoảng rồi, không biết ngoài việc này, ông ta còn sắp xếp điều gì nữa không, cẩn thận nhé”

Kỷ Nhiên im lặng lắng nghe, rất lâu mới trả lời: “Tôi biết rồi”

“Hay là mấy ngày nay ông đừng về nhà, tìm chỗ lánh tạm, tôi có căn nhà dưới núi Hạc, ít người biết, chi bằng…”

“Khỏi, khoảng thời gian này tôi ở trong viện. Không sao, ông đừng lo cho tôi”. Kỷ Nhiên nói: “Buổi đấu giá sao rồi?”

“Vẫn chưa bắt đầu, không biết vì sao đột nhiên kéo dài một tuần, khá kì quái, tôi đang điều tra”

“Cần giúp cứ liên lạc với tôi”. Kỷ Nhiên ngập ngừng. “Nhưng tôi chỉ ủng hộ tiền bạc, cái khác không có đâu”

“Không sao, tạm thời không thiếu. Vậy nhé, chờ tôi xong việc sẽ đến thăm ông”

Sau khi cúp máy, Kỷ Nhiên không quay về ngay mà ngẩn ngơ ở ban công một lúc.

Nghe thấy tên Cố Thừa, cậu không hề bất ngờ. Trước kia ông ta là lưu manh đường phố, nghe đồn đã phạm pháp rất nhiều lần, có điều cuối cùng đều tìm người thế tội, mấy năm trước đột nhiên tẩy trắng theo nghề buôn bán.

Nếu là trước kia, chắc chắn Kỷ Nhiên sẽ ăn miếng trả miếng, nhất định phải chỉnh lão già Cố Thừa rồi bàn tiếp.

Nhưng bây giờ Tần Mãn lại bị liên lụy vì cậu.

Cậu không biết tiếp theo Cố Thừa giở thủ đoạn nào, cũng không rõ có vạ lây đến người khác không.

Thậm chí cậu còn nghĩ, nếu ban đầu cậu không trị Cố Triết thê thảm, liệu những chuyện này có xảy ra không?

Tiếng trò chuyện phát ra từ phòng bệnh, Kỷ Nhiên ngoảnh đầu lại thì trông thấy vài bác sĩ đang đứng trước giường bệnh của Tần Mãn, không rõ đang nói gì. Cậu nhanh chóng gác lại dòng suy nghĩ, xoay người đi vào trong.

“Thấy tên cháu trên bệnh án, chú giật cả mình, cháu sao vậy? Sao vết thương lại nặng thế này?”. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên tràn ngập khí thế, có thể thấy mấy vị vác sĩ xung quanh rất cung kính với ông.

“Không sao, chỉ bị tai nạn nhỏ”. Tần Mãn cười khách sáo. “Cháu ổn, chú đừng lo”

Kỷ Nhiên đóng cửa ban công, nhanh chân bước đến cạnh giường bệnh. “Sao rồi? Anh không thoải mái à?”

Người đàn ông trung niên nhìn Kỷ Nhiên. “Cậu là ai?”

“Tôi là người nhà của anh ấy”. Kỷ Nhiên hỏi chẳng hề do dự: “Báo cáo kiểm tra có vấn đề à?”

Người đàn ông ngẫm nghĩ, xác định trong ấn tượng của mình không có họ hàng nào như vậy. “Cậu là người nhà nào của nó?”

Bây giờ bác sĩ còn muốn xen cả vào việc này cơ à?

Kỷ Nhiên chuẩn bị bịa linh tinh.

“Em ấy là bạn cháu”. Tần Mãn lên tiếng trước cậu. “Đây là chú của anh, chú ruột”

Kỷ Nhiên: “…”

Chú của Tần Mãn là viện trưởng của bệnh viện này.

Tần Mãn nghĩ đây chỉ là tai nạn nhỏ, chú của anh ngày ngày bận rộn nên sẽ không biết việc này. Chẳng ngờ có bác sĩ nào đó nhận ra tên anh, bèn nộp bệnh án lên trên.

“Thu dọn đồ đạc, chú đổi phòng cho cháu rồi mời điều dưỡng, cháu tĩnh dưỡng trong viện cho khỏe rồi hẵng về”. Viện trưởng nói.

“Không cần, vết thương nhỏ, nằm mấy ngày là ra viện”. Tần Mãn đáp: “Đều là chuyện nhỏ, chú đừng nói với mẹ, cháu không muốn làm họ lo lắng”

Hai người trao đổi một lúc, Tần Mãn vẫn quyết không nhượng bộ, viện trưởng thở dài. “Chú biết cháu có ý kiến riêng, thật sự không có vấn đề chứ?”

“Không vấn đề”

“Những cái khác thì thôi, nhưng vẫn phải mời điều dưỡng, nếu không cháu lên, xuống giường không tiện”

Tần Mãn bật cười. “Thật sự không cần, cháu đã có bạn chăm sóc rồi”

Kỷ Nhiên ngồi trên ghế, không tham dự vào cuộc trò chuyện.

Không ngờ Tần Mãn lại có một ông chú làm viện trưởng.

Cậu nhớ anh còn một người họ hàng rất nổi tiếng trong ngành giáo dục.

Chất lượng của gia đình này cao quá đáng.

Viện trưởng gật gù, sau khi bảo những người khác rời đi, ông ngồi bên giường, từ tốn trao đổi việc nhà.

“Nếu cháu không sao thì tốt. Phải rồi, cháu và đứa bé nhà họ Kỷ tiến triển đến đâu rồi?”

Câu nói này làm hai người sửng sốt.

Kỷ Nhiên trợn mắt nhìn anh, Tần Mãn đảo mắt, ra hiệu anh cũng không biết.

“Sao thế? Ngượng à?”. Thấy anh im lặng, viện trưởng mỉm cười. “Chú nghe mẹ cháu nói, cháu xem mắt với con gái nhà họ Kỷ. Sao thế, có vừa lòng không?”

Xem mắt?

Tần Mãn chưa từng nghe đến từ này.

Mặt Kỷ Nhiên lập tức đanh lại.

Tần Mãn trả lời: “Cháu không xem mắt với cô ấy. Chú, chú nhớ nhầm rồi”

“Chắc chắn chú không nhớ nhầm, chú còn cố ý hỏi, hình như cô bé đó đó tên là… Kỷ Đường?”

“Cháu từng gặp nhưng không phải xem mắt”

Viện trưởng “à” lên một tiếng. “Thế thì chắc mẹ cháu chưa bảo cháu, hai ngày trước bà ấy mới kể chuyện này với chú. Cháu từng gặp rồi à, thấy cô bé đó ra sao? Cháu cũng đến tuổi rồi, bây giờ nên yêu đương, chuẩn bị kết hôn”

Tần Mãn gật gù. “Chú nói đúng”

“Đến lúc yêu đương rồi”. Anh nói hết câu, nở một nụ cười bất đắc dĩ, kể lể bóng gió: “Nhưng người ta không đồng ý, một mình cháu muốn cũng chịu”

Kỷ Nhiên: “…”

“Con gái không đồng ý thì cháu theo đuổi. Tặng hoa, tặng túi, dỗ dành nhiều vào, nói lời dễ nghe”. Viện trưởng nói được một nửa thì dừng lại. Sao ông lại quên mất, cháu trai ông điểm nào cũng tốt nhưng tính cách quá lạnh nhạt, bảo anh ba hoa đường mật, chi bằng mong đối phương hồi tâm chuyển ý còn thiết thực hơn.

Viện trưởng ủ rũ. “Vẫn còn cô gái không thích cháu à?”

“Không biết”. Tần Mãn bình tĩnh đáp: “Nhưng người cháu thích không phải cô gái”

Viện trưởng ngẩn người, không hiểu rõ ý anh.

Kỷ Nhiên như bị ai giẫm đuôi, suýt nhảy dựng lên, vội vã cắt ngang cuộc trò chuyện của họ: “Anh phải thay thuốc rồi…”

“Không phải cô gái?”. Viện trưởng tự phân tích: “Chẳng lẽ người ta lớn tuổi hơn cháu?”

Vô số ánh mắt cảnh cáo phóng ra từ bên cạnh, Tần Mãn bật cười: “… Coi như vậy”

Sau khi viện trưởng đi, Kỷ Nhiên lập tức tính sổ với anh.

“Anh có biết ban nãy mình làm gì không?”. Kỷ Nhiên nói: “Anh suýt công khai thiên hướng tình dục, anh điên rồi à?”

“Anh không điên”. Tần Mãn nhìn cậu, vô cùng bình tĩnh. “Chuyện sớm muộn thôi”

Anh nói đường đường chính chính làm Kỷ Nhiên nghẹn họng.

Ngay cả Nhạc Văn Văn còn không dám công khai thiên hướng tình dục của mình với bố mẹ.

Thấy cậu im lặng, Tần Mãn hỏi: “Em để bụng à?”

Kỷ Nhiên sửng sốt. “Để bụng gì cơ?”

“Để bụng bị đồng tính thích”

“…”

Bản thân cậu cũng là gay, có gì mà để bụng? Đầu óc Kỷ Nhiên loạn tùng phèo. “Ý của tôi không phải vậy, rất nhiều bậc phụ huynh khó chấp nhận chuyện này, có những người rất bài xích nó, anh không sợ bị trói đi chích điện à?”

“Chích điện?”. Tần Mãn nhướn mày. “Là sao?”

Kỷ Nhiên: “Nhạc Văn Văn có một người bạn, người nhà phát hiện ra nên bị trói vào trong “phòng điều trị”, nghe nói mỗi ngày phải chích điện mấy lần. Dạo trước mới được cứu từ nhà ra”

“Bố mẹ anh không như vậy”. Tần Mãn nói: “Họ sẽ tôn trọng anh, cũng không giận lây sang em, em không cần lo lắng…”

Kỷ Nhiên bất giác cao giọng: “Tôi đã bảo tôi không lo cho mình!”

Mọi người xung quanh đổ dồn tầm mắt về phía họ.

Tần Mãn im lặng một lúc rồi mỉm cười. “Vậy là em đang lo cho anh?”

“…”

Kỷ Nhiên đứng phắt dậy. “Không nói nổi anh, tôi về nhà một chuyến, anh có muốn đi vệ sinh không? Chắc đến giờ cơm trưa tôi mới quay lại”

“Em muốn đi đâu?”

“Hôm qua quên mang quần lót cho anh…”. Kỷ Nhiên nói: “Tiện thể mang xe đến luôn, đi lại cho dễ”

Tần Mãn cau mày. “Em đừng lái xe nữa”

“Yên tâm, không sao đâu. Chẳng lẽ ông ta còn đâm được tôi hai lần?”

“Ông ta?”. Tần Mãn bắt được từ mấu chốt. “Ai thế? Em điều tra được rồi?”

Nhận ra mình lỡ lời, Kỷ Nhiên ngập ngừng: “… Chẳng có ai hết, anh đừng quản, ngoan ngoãn chờ là được”

Trước khi đi, Kỷ Nhiên cầm hoa quả tới giường bên.

“Dì à, đây là hoa quả sáng nay cháu mua, tươi ngon lắm, dì nếm thử nhé”

Bà dì được quý mà hoảng. “Ấy, không cần, không cần”

“Dì nhận đi”. Chàng trai ngày thường không thích giao tiếp với người lạ bây giờ đang cười híp mắt nói chuyện cùng người khác. “Ừm… Cháu phải về lấy ít đồ, nếu bệnh nhân giường 36 có việc, phiền dì gọi cho cháu được không?”

Bà dì chợt hiểu ý, lúc này mới nhận hoa quả. “Được chứ, không sao, cháu mau đi đi”

Sau đó Kỷ Nhiên yên tâm rời khỏi phòng bệnh.

Cửa vừa khép, nụ cười trên khóe môi Tần Mãn vụt tắt.

Anh dễ dàng nâng bàn tay “mất sức” kia lên, cầm di động, gọi điện thoại cho trợ lí dưới ánh mắt kinh ngạc của bà dì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện