Suốt buổi sáng, Kỷ Nhiên cùng Tần Mãn đi làm thêm mấy mục kiểm tra, riêng xếp hàng đã tốn không ít thời gian. Lúc về phòng bệnh thì đã đến giờ cơm trưa.

Tay trái của Tần Mãn khôi phục rất nhanh, những việc đơn giản như ăn cơm, đánh răng và… Đi vệ sinh đều không thành vấn đề.

Cơm trong canteen bệnh viện khá ngon, ăn xong, Kỷ Nhiên ngồi đầu giường, lấy thuốc lá điện tử ra.

Cậu đang định rít một ngụm thì Tần Mãn ngừng tay, hỏi: “Cái gì thế?”

“Thuốc lá điện tử”. Kỷ Nhiên nhìn anh, động tác khựng lại. “Con mẹ nó anh muốn tôi cai thuốc còn gì… Không cai nhanh được, phải từ từ”

Tần Mãn nói: “Hút cái này cũng không tốt”

“Thế phải làm sao? Tôi thử kẹo cai thuốc rồi, hoàn toàn vô dụng”

Tần Mãn mỉm cười: “Sau này muốn hút thuốc cứ hôn anh, coi như đã hút xong”

Kỷ Nhiên hoảng hốt. “Ai cho anh mặt mũi mà dám ví mình với thuốc lá hả?”

“Nhưng mỗi khi anh hôn em, trông em còn sướng hơn lúc hút thuốc”. Nụ cười của Tần Mãn vẹn nguyên không đổi.

Bà dì giường bên đi ngang qua Kỷ Nhiên, cậu sợ đến mức không cầm chắc thuốc lá điện tử, làm nó rơi xuống giường.

“Anh còn nói bậy là bố đây không cai nữa”. Cậu vội vã cầm thuốc lá lên, đút vào trong túi quần.

“Kiểm tra xong rồi à?”. Bà dì giường bên cười tít mắt bắt chuyện với Kỷ Nhiên. “Không sao chứ?”

Đêm qua làm chuyện kia trên giường bệnh, bây giờ Kỷ Nhiên không có cách nào đối mặt với những người khác trong phòng.

Cậu nghĩ bụng, ít nhất trong mấy ngày nằm viện, tuyệt đối không làm những việc trái lẽ thường với Tần Mãn nữa.

Tần Mãn cười. “Không sao, hai ngày nữa là xuất viện được rồi”

Bà dì gật gù. “Sau này lái xe phải chú ý an toàn nhé, tuổi còn trẻ, mất sức khỏe thì mọi thứ cũng xong rồi!”

Ngày Tần Mãn ra viện, viện trưởng đích thân đến căn dặn.

Tần Mãn nghe câu được câu chăng, thoáng liếc mắt liền phát hiện người bên cạnh rất nghiêm túc, tay còn gõ ghi chú trên di động, ghi chép vô cùng tỉ mỉ.

Anh cười thành tiếng, viện trưởng lấy làm khó hiểu. “Cháu cười gì thế?”

“Không có gì”. Tần Mãn nói: “Chú, mấy ngày nay chú không bận lắm nhỉ?”

Viện trưởng giận đến bật cười: “Chú vừa xuống khỏi bàn mổ, làm liên tục suốt mười mấy tiếng đồng hồ, nói xong mấy chuyện này với cháu, chú sẽ về đi ngủ… Rốt cuộc cháu có nghe chú dặn không thế? Cứ nhìn thằng bé này làm gì?”

Tần Mãn thong thả gật đầu. “Nghe rồi, nghe rồi”

Viện trưởng chuyển tầm mắt sang Kỷ Nhiên. “Chàng trai, vẫn chưa cảm ơn cháu, mấy ngày nay đã giúp chúng tôi chăm sóc Tiểu Mãn… Tên cháu là gì?”

Kỷ Nhiên đang định trả lời thì bả vai đã bị người ta ôm lấy, khoảng cách giữa hai người bỗng sát lại gần, cánh tay chạm vào nhau vô cùng thân mật.

Tần Mãn khẽ cười. “Em ấy là em khóa dưới của cháu”

Kỷ Nhiên thầm nhủ, hay là dứt khoát phế luôn tay trái của anh cho rồi.

Cậu muốn giãy ra nhưng lại sợ tay Tần Mãn chưa lành hẳn, sợ anh đau nên đành đứng cứng đờ.

Viện trưởng hỏi: “Đàn em? Ở trường trung học Mãn à?”

“Vâng, nhỏ hơn cháu một khóa”

Viện trưởng gật gù. “Không cùng khóa mà quan hệ tốt ghê, thật hiếm có”

Tần Mãn cười bóng gió. “Đúng vậy, trước kia em khóa dưới rất ngưỡng mộ cháu, ngày nào cũng quanh quẩn bên cháu nên mới quen biết”

Viện trưởng chẳng hề bất ngờ, cháu trai của ông ưu tú như vậy, đặt ở đâu cũng là nhân vật tiêu điểm, có fan hâm mộ cũng chẳng phải điều kì quái.

Ông nghĩ đến điều gì đó, bèn hỏi: “Phải rồi, cháu có đến lễ kỉ niệm trường trung học Mãn dạo trước không? Nghe nói có một học sinh tốt nghiệp lên sân khấu làm loạn, bôi nhọ mặt mũi trường học, bây giờ bộ giáo dục đã tham gia điều tra”

Sắc mặt Kỷ Nhiên thay đổi, Tần Mãn lại rất bình tĩnh. “Nghe qua rồi, lúc đó cháu cũng có mặt, cháu cảm thấy bạn học sinh đó nói rất hay”

“Nói gì chú không rõ”. Viện trưởng đè thấp giọng. “Nhưng việc này gây náo loạn rất lớn, hiệu trưởng còn đến gặp chú, nhờ chú khơi thông một chút, cháu biết đấy, thím của cháu làm việc trong bộ giáo dục mà”

“Chú không nên can dự vào những việc này”. Tần Mãn lạnh lùng nói: “Sau này chắc chắn sẽ đào ra những việc phiền phức hơn, nếu thím bị cuốn vào thì rất rắc rối”

“Chú biết”. Viện trưởng nói xong bèn cười tít mắt nhìn Kỷ Nhiên. “Mấy ngày nay cháu vất vả rồi, chờ Tiểu Mãn lành hẳn, nhớ bắt thằng bé trả ân tình cho cháu nhé”

Mặt Kỷ Nhiên lạnh tanh. “Vâng”

Hai người lên xe, Kỷ Nhiên bắt đầu tính sổ với anh.

“Anh cứ nhất định phải… Lôi lôi kéo kéo trước mặt chú anh làm gì?”. Cậu nói: “Bị phát hiện thì sao?”

Tần Mãn đáp: “Anh đã nói rồi, sớm muộn họ cũng sẽ biết”

“Nhưng không phải bây giờ, chúng ta mới ở bên nhau bao lâu…”

“Hả”. Tần Mãn ngắt lời cậu, mỉm cười nói: “Em vừa nói chúng ta thế nào? Nói lại anh nghe”

“…”

Thấy Kỷ Nhiên im lặng, Tần Mãn không trêu cậu nữa, vươn tay ra nắm lấy tay cậu. “Em không thích người khác biết chúng ta ở bên nhau à?”

Kỷ Nhiên không nói, sao nghe thế nào cũng thấy mình như trai đểu vậy nhỉ.

Cậu nhẫn nhịn, đáp: “Nhỡ vài ngày sau chúng ta chia tay, anh phải giải thích thế nào với người nhà, hơn nữa…”

Cậu ngậm miệng, không nói tiếp.

Hơn nữa thanh danh của cậu rất tồi tệ.

Con riêng, lưu manh, dạo trước còn bị người ta mắng chửi mấy nghìn bình luận trên mạng.

Gia đình như nhà Tần Mãn sẽ không vừa ý cậu.

Kỷ Nhiên chỉ nghĩ một lát liền bừng tỉnh, không khỏi cười nhạo mình.

Bọn họ vừa yêu đương, sao cậu lại đắn đo chuyện người nhà Tần Mãn, có đi đến bước đó không còn là một việc khác nữa kìa.

“Sao anh phải giải thích với họ?”. Tần Mãn chưa định kết thúc vấn đề này.

“Anh thích em, ở bên em, dù sau này có bị em đá cũng là việc của riêng anh, chẳng cần giải thích với ai hết”

“…”

Sao anh lại lẻo mép như vậy.

Tai Kỷ Nhiên đỏ bừng, hừ một tiếng như che giấu. “Anh nói hay thật… Còn nữa, ban nãy anh nhìn tôi cười cái gì?”

Tần Mãn hồi tưởng, khóe môi lại mất khống chế.

“Ban nãy em ghi chép lời chú anh nói”. Anh ngẫm nghĩ. “Còn viết nghiêm túc hơn vở ghi năm lớp mười hai”

Lúc học lớp mười hai, Kỷ Nhiên vô cùng cố gắng, lí do chỉ có một, nếu không thi đỗ đại học, Kỷ lão phu nhân sẽ đưa cậu ra nước ngoài.

Lúc đó cậu chẳng có sức lực gì, đành mặc cho người khác định đoạt, vậy nên suốt năm lớp mười hai, cậu học bằng cả mạng sống của mình, học thuộc lòng sách giáo khoa, cuối cùng cũng thi đỗ vào một ngôi trường không tồi. Vì chuyện này mà Nhạc Văn Văn luôn coi cậu là học sinh ưu tú tiềm ẩn.

Kỷ Nhiên đang định cãi lại thì chợt nhớ ra một điều. “Sao anh biết hồi lớp mười hai tôi học hành thế nào?”

Tần Mãn lớn hơn cậu một khối, lúc cậu học lớp mười hai, Tần Mãn đã tốt nghiệp từ lâu.

Nhận ra mình lỡ lời, Tần Mãn buồn cười liếc cậu. “Em cho rằng ai đã bán cho em mấy quyển vở ôn tập?”

“Bạn cùng trường học trên một khóa…”. Kỷ Nhiên nói được một nửa thì dừng lại, nhìn anh chằm chằm. “Đó là của anh”

Chẳng trách! Lúc đó cậu còn cảm thấy chữ viết này quá giống chữ của Tần Mãn! Có một dạo, cậu còn tưởng mình trộm vở bài tập của Tần Mãn đến mức xuất hiện ảo giác!

Kỷ Nhiên nghẹn họng không nói, rất lâu sau mới thốt lên:  “Gian xảo thật, tôi mua 280 một môn”

“Bán rẻ chắc chắn em sẽ nghi ngờ”. Tần Mãn im lặng một lúc. “Mà vở ghi nằm trong top3, mỗi môn 280 đắt chỗ nào?”

Kỷ Nhiên mở nhạc trên xe. “… Đừng nói nữa, tôi phải tập trung lái xe”

Về đến nhà, Kỷ Nhiên tắm rửa thỏa thích, mấy ngày nay chịu đựng không ít cực khổ trong phòng tắm bệnh viện chật hẹp, còn giặt quần áo ở phòng bệnh… Bây giờ nhớ lại, cậu còn cảm thấy khó tin.

Vừa ra khỏi phòng tắm, Trình Bằng gọi điện đến, nói rằng chuyện tai nạn có tiến triển, bảo cậu ra ngoài trao đổi.

Tần Mãn bị thương, đương nhiên Kỷ Nhiên không thể đưa anh ra ngoài, cậu đặt hết đồ ăn ngoài lên bàn, báo với Tần Mãn một tiếng rồi đi.

Trình Bằng hẹn cậu ở pub.

Ca sĩ đang hát nhạc trữ tình trên sân khấu, hai người ngồi cuối quầy bar, xung quanh không có ai, ngay cả bartender cũng cách họ rất xa, thanh tĩnh, nhàn nhã.

Đầu tiên Trình Bằng quan sát cậu một lượt, sau khi thấy trên đầu có cậu có một vết thương bé hơn ngón tay cái mới gật đầu, nói: “Ổn đấy, không bị thương quá nặng”

Kỷ Nhiên lắc ly rượu. “Vốn dĩ cũng không bị thương gì”

“Trước kia nghe giọng của Nhạc Văn Văn, suýt nữa tôi tưởng ông sắp chết”

“Ông cút đi”. Kỷ Nhiên nhấp một ngụm rượu. “Vụ án có tiến triển gì?”

Sau khi xảy ra tai nạn xe, Kỷ Nhiên từng đến cục cảnh sát, nhưng chỉ đến làm ghi chép, cảnh sát hỏi cậu có muốn gặp kẻ gây án không, cậu từ chối.

Cậu sợ mình không kiềm chế được mà ra tay, sự việc sẽ càng rắc rối hơn.

“Thú tội rồi”

Động tác của Kỷ Nhiên khựng lại, cậu ngỡ mình nghe nhầm. “Cái gì?”

“Người kia thú tội rồi, có lẽ trong vòng mấy ngày nữa, cảnh sát sẽ liên lạc với ông”. Đầu ngón tay của Trình Bằng nhẹ nhàng gõ lên bàn. “Khai cả Cố Thừa, cảnh sát đã bắt người”

Kỷ Nhiên cau mày. “Thằng chó đấy phun ra nhanh thế à?”

“Hôm nay tôi đến để nói với ông chuyện này”

Trình Bằng lấy thuốc lá từ quần áo ra, đưa cho Kỷ Nhiên một điếu.

Kỷ Nhiên lắc đầu. “Đang cai thuốc”

Trình Bằng hơi bất ngờ, nhưng không hỏi nhiều, tự châm lửa cho mình. “Hôm tôi tới cục cảnh sát, nhờ người để gặp gã ta. Cứ tưởng phải làm căng, ai ngờ… Vừa nhìn thấy tôi, gã đã quỳ xuống”

Kỷ Nhiên: “…”

“Gã vừa khóc vừa gào lên, nói sẽ thú nhận hết, còn bằng lòng đứng ra tố cáo những việc làm phạm pháp trước kia của Cố Thừa. Gã xin tôi tha cho bố mẹ và vợ con gã, ai không biết còn tưởng tôi làm gì gia đình người ta. Cai ngục nghe được liền nhìn tôi bằng ánh mắt kì quái”. Trình Bằng cảm thấy rất buồn cười, hắn nhả khói, hỏi: “Ông làm à?”

“Sao có thể”. Kỷ Nhiên nói: “Dạo này tôi toàn ở trong viện, không có thời gian xử lí gã… Hơn nữa tôi không đụng vào phụ nữ và trẻ em, đâu phải ông không biết việc này”

Trình Bằng biết nên mới hỏi cậu: “Vậy ông cảm thấy là ai?”

“Không biết, có lẽ là người trước kia gã chọc vào đến trả thù, gã nghĩ là tôi làm à?”. Kỷ Nhiên hoài nghi nói.

Cậu cũng chỉ có thể nghĩ được khả năng này mà thôi.

Trình Bằng ung dung nhìn cậu, im lặng một lúc.

Thật ra trong lòng Trình Bằng có một giả thiết, nhưng chưa được chứng thực, hắn không muốn nói bừa, bèn gảy tàn thuốc. “Tần Mãn sao rồi?”

“Không chết được”

“Hợp đồng của ông với anh ta còn bao lâu?”

“Tôi đang muốn nói với ông chuyện này đây”. Kỷ Nhiên siết ly rượu, nói thẳng: “Tôi với anh ấy ở bên nhau rồi”

“…”

Trình Bằng bóp điếu thuốc, tiêu hóa thông tin trong đầu một lát. “Là ý mà tôi nghĩ đấy à?”

“Ừ”

Trình Bằng sửng sốt vài giây rồi bình tĩnh lại rất nhanh, hắn cúi đầu cười. “Còn nhanh hơn dự tính của tôi”

Kỷ Nhiên nhướn mày. “Ông có ý gì? Ông dự tính cái gì?”

“Ông thích anh ta”. Trình Bằng tuyên bố: “Tôi biết từ lâu rồi”

“…”

“Với tính cách của ông, nếu không phải người mình để ý, sao ông có thể ngày ngày rảnh rỗi đi chọc ghẹo người ta. Tôi thấy ông chỉ muốn tạo cảm giác tồn tại trước mặt Tần Mãn thôi”

Trình Bằng cười khẽ thành tiếng. “Lại còn bao nuôi? Thằng ngốc cũng nhận ra hợp đồng kia có vấn đề, thiếu điều cho không Tần Mãn tiền. Chỉ có Nhạc Văn Văn mới không nhìn thấu suy nghĩ của ông”

“…”

Kỷ Nhiên uống ực một ngụm rượu, không phủ nhận.

“Nhưng”. Trình Bằng ngừng lại. “Ông nghĩ kĩ chưa?”

“Sao cơ?”

“Tần Mãn là người ra sao, ông rõ hơn tôi”. Trình Bằng nói thẳng: “Ngoài mặt lạnh lùng, ngông cuồng kiêu ngạo, thật ra trong lòng quỷ kế đa đoan”

“Ông đừng trách tôi nói khó nghe, ông nghĩ mà xem, gia đình anh ta vừa phá sản, những mảnh đất kia có đắt đến mấy thì quá trình bán ra cũng rất lâu, nếu anh ta muốn gây dựng lại cơ nghiệp, trên tay chắc chắn thiếu vốn”. Trình Bằng liếc cậu. “Còn ông thì sao, công tử nhà giàu, không nghề nghiệp đàng hoàng, đúng là ngốc nghếch giàu sụ dễ lừa, còn vừa có được món tiền kếch xù…”

“Cút, ông mới ngốc nghếch dễ lừa”. Đương nhiên Kỷ Nhiên từng nghĩ đến điều này, vẻ mặt của cậu rất bất cần, nói: “Chẳng phải chỉ là tiền thôi hay sao, anh ấy muốn, tôi có thể cho”

Người như cậu, một khi đã nghĩ thông suốt thì trong lòng rất bình tĩnh.

Không thể nói là coi tiền tài như vỏ hến, nhưng cậu bằng lòng tiêu tiền cho người trong lòng.

“Ông không hiểu ý tôi”. Trình Bằng ngừng lại. “Vậy nếu như, anh ta hoàn toàn không thích ông, chỉ vì tiền của ông, hoặc vì thứ khác… Ông từng nghĩ đến chưa?”

Kỷ Nhiên mỉa mai: “Chỗ tiền lẻ của tôi, chắc Tần Mãn còn chẳng để vào mắt”

Trình Bằng muốn nói lại thôi.

Rất nhiều chuyện chỉ là suy đoán trong lòng hắn, không hề có chứng cớ, hắn không thể nói mò.

“Được rồi”. Kỷ Nhiên lên tiếng, cắt đứt mạch tư duy của hắn.

Giọng cậu thờ ơ. “Chẳng phải chỉ yêu đương thôi hay sao, không có nhiều thuyết âm mưu vòng vèo như vậy đâu. Tôi thích anh ấy, dù mục đích của anh ấy là gì, tôi cũng muốn thử với anh ấy xem sao”

“Cùng lắm, coi như anh ấy thật sự có toan tính khác, tôi cũng nhận hết”

Kỷ Nhiên nhún vai, nở một nụ cười chẳng hề sợ hãi. “Cùng lắm thì ngã một lần. Nếu vì sợ bóng sợ gió mà không yêu đương với anh ấy, chắc chắn tôi sẽ hối hận”

Không ngờ Kỷ Nhiên lại thành thật như vậy, Trình Bằng nghe đến ngẩn ngơ. Rất lâu sau, hắn mới bình tĩnh lại, gật gù đáp: “Cũng phải, tôi nhiều lời rồi”

“Không đâu, ông quan tâm tôi, tôi biết”. Kỷ Nhiên vỗ vai hắn, nói: “Tôi đi toilet, chờ lát nữa quay lại, chúng ta tiếp tục uống”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện