Nam sinh mặc đồng phục ngồi vào vị trí, đêm qua cậu canh rất kĩ, khó khăn lắm mời giành được vé ở chính giữa.

Cậu hồi hộp nhìn bốn phía xung quanh.

Hôm nay nhất định cậu phải… Dâng hiến nụ hôn đầu cho bạn gái nhỏ của mình! Cậu không thể tiếp tục câu nệ hôn mặt nữa!

Vừa hay hai vị trí bên cạnh nữ sinh còn trống, mãi đến khi quảng cáo phát xong vẫn không có ai ngồi.

Bình thường sẽ không có người bỏ lỡ phần mở màn của những bộ phim như vậy, có lẽ chủ nhân của vị trí này không đến.

Thiên thời! Địa lợi! Nhân hòa!

Ngay cả góc độ hôn cậu nam sinh cũng đã nghĩ xong rồi!

Bộ phim bắt đầu, nữ sinh ghé lại gần cậu, nhỏ giọng hỏi: “Kia là ai thế?”

“XX man!”. Nam sinh giải thích: “Là người giàu có vốn dĩ đã chết rồi lại được cứu sống!”

Nữ sinh gật gù như hiểu như không.

Trái tim của nam sinh đập thình thịch, lòng dạ nhộn nhạo ầm ĩ…

Bầu không khí rất phù hợp! Chính là lúc này! Xông lên!

Cậu lấy dũng phí, quay phắt đầu lại, nhẹ nhàng ấn đầu cô gái.

Sau đó nam sinh ngẩn ra.

Cậu ta nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn hơi khom lưng, tiến về phía bọn họ từ đầu bên kia của lối đi hẹp.

Bọn họ đeo khẩu trang, rõ ràng chính là hai tên ban nãy quyến rũ cô gái nhỏ của cậu ở bên ngoài!!!

Trong đó, người đàn ông có đôi mắt dữ dằn kia đi đằng trước, bỗng chốc đối diện với tầm nhìn của cậu, sau khi thấy động tác của nam sinh, người kia khinh bỉ ngoảnh sang chỗ khác.

Nữ sinh bị ấn đầu, không hiểu ra sao, trợn mắt há mồm nhìn bạn trai. “Cậu làm gì thế?”

Nam sinh còn nhỏ, dễ xấu hổ, lập tức đỏ mặt buông tay. “… Không, không có gì, tóc cậu dính bắp rang bơ”

Kỷ Nhiên không có hứng thú với tình yêu gà bông, cậu chỉ liếc mắt một cái rồi rời mắt đi.

Dáng người của họ quá cao, dù khom lưng thì vẫn chắn tầm mắt của người phía sau, cậu nghe thấy một tiếng “hừ” khe khẽ phát ra từ hàng sau.

Cậu lỡ đãng quay đầu lại, đúng lúc mặt đối mặt với chủ nhiệm lớp của Tần Mãn.

“…”

Thấy bước chân của cậu chậm lại, Tần Mãn đang định nhắc vị trí cho cậu thì người phía trước đột nhiên vươn tay tóm lấy anh, ngồi vào chỗ với tốc độ bàn thờ.

“Con mẹ nó, anh biết chọn chỗ nhỉ…”. Kỷ Nhiên che miệng, nhỏ giọng chất vấn.

Tần Mãn nhướn mày. “Sao thế?”

“Chủ nhiệm lớp của anh ngồi ngay sau chúng ta kia kìa!”

Tần Mãn vô thức ngoảnh đầu nhìn, mới quay được một nửa đã bị cậu kìm lại.

“Cấm quay đầu!”

Bà Diệt Tuyệt sư thái (1) này luôn đối xử với Tần Mãn như con đẻ, hồi đi học chỉ hận không thể cắp anh về nhà nuôi. Kỷ Nhiên cảm thấy, dù cách một lớp khẩu trang cũng thể cắt đứt tình mẹ chan chứa bà dành cho Tần Mãn.

(1) Diệt Tuyệt Sư Thái là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm, nổi danh cùng báu vật trấn sơn Ỷ Thiên kiếm. Đồng thời, bà cũng nổi tiếng là một nhân vật cứng nhắc, giáo điều, nặng nề định kiến và quan điểm hắc bạch phân minh lại quá độc ác, lạnh lùng nên đến chết vẫn không chịu đứng ngang hàng Minh Giáo và cũng không chịu nhận lấy sự giúp đỡ của Trương Vô Kỵ (theo Wiki).

Nam sinh ở đầu bên kia không nhịn được mà liếc về phía bọn họ.

Sao cậu lại xui xẻo thế không biết? Hai người kia ở đây, thậm chí cậu còn không dám ngọ nguậy.

Hơn nữa… Họ còn đeo khẩu trang xem phim? Kỷ Nhiên cũng có chút hứng thú với bộ phim này, sau khi cảnh cáo người bên cạnh không được làm bậy, cậu chọn một tư thế thoải mái, bắt đầu thưởng thức điện ảnh.

Bà giáo kia đưa con trai ruột theo, thằng nhóc tầm sáu, bảy tuổi, nằm trong giai đoạn sát thủ rạp chiếu phim.

Kỷ Nhiên đang xem say sưa, bỗng cảm thấy chỗ ngồi của mình bị người ta đạp mạnh một cái.

Cậu thích rạp chiếu tư nhân vì bên đó không có tạp âm, cũng không có trẻ con.

Cả chiếc ghế rung bần bật theo lực tác động, Kỷ Nhiên lơ đãng ngoảnh đầu lại. “Mày…”

“Ngại quá”. Diệt Tuyệt sư thái ôm con trai cưng của mình, nói xin lỗi: “Trẻ con còn thơ dại, tôi sẽ bảo thằng bé ngồi ngay ngắn, làm phiền cậu rồi…”

Diệt Tuyệt sư thái nói được một nửa bỗng im bặt.

Xuyên qua ánh sáng trên màn hình, bà nhìn rõ… Mái tóc của người trước mặt.

Đó là màu xanh lá rất đỗi quen thuộc.

Dạo trước, màu sắc này từng xuất hiện trên sân khấu hội trường diễn thuyết tại ngôi trường bà giảng dạy, chỉ vài câu vụn vặt đã khiến ban quản lí của trường phải thay máu lớn.

Kỷ Nhiên thấy ánh mắt của đối phương bèn cảm thấy không đúng, cậu vội vã đè thấp giọng, thốt ra câu “Không sao” rồi quay đầu lại, vô thức bắt lấy ống tay áo của Tần Mãn.

Tần Mãn nhịn cười, dựa sát vào cậu.

“Em đeo khẩu trang mà còn sợ gì chứ? Bà ấy không nhận ra em đâu”

Đây là lần đầu tiên Kỷ Nhiên hối hận vì đã nhuộm màu tóc này.

“Có cái lìn! Tóc tôi chóe như vậy…”. Cậu khống chế âm lượng. “Anh nhất định không được ngoảnh lại, bà ấy liếc mắt là nhận ra anh ngay”

“Không đến mức đó đâu”

“Đến mức đó đấy!”. Cảm thấy ánh mắt của đối phương vẫn hướng về phía mình, Kỷ Nhiên bèn trở nên hồi hộp hiếm thấy. “Trước kia tôi chỉ nhìn lên tầng năm đã bị bà ta tóm gọn, lại còn cảnh cáo cấm tôi quấy rối anh. Anh mới là con đẻ của bà ta phải không? Anh ngồi lộn chỗ với thằng nhỏ phía sau rồi à?”

Vị trí lớp chọn của Tần Mãn nằm ở tầng cao nhất trong trường, cũng chính là tầng năm.

“Em nhìn lên tầng năm làm gì?”. Trọng điểm của Tần Mãn hoàn toàn sai lệch. “Lại nhìn trộm anh à?”

“… Anh cút đi”

Phim chiếu được một nửa, ghế của Kỷ Nhiên lại bị ngược đãi.

Nghe thấy Diệt Tuyệt sư thái xin lỗi ở phía sau, Kỷ Nhiên cũng chẳng quay lại, vờ như không biết.

Cuối cùng, bộ phim cũng đến phần cao trào.

Nhân vật chính hi sinh vì cứu Trái Đất, người vợ hai mắt đẫm lệ nói lời từ biệt với anh ta.

Nam sinh nghe thấy tiếng khóc của bạn gái nhỏ, thầm nhủ đến lúc rồi.

Trong kế hoạch của cậu ta, cao trào của bộ phim chính là lúc thích hợp nhất để hôn môi. Nếu mọi chuyện có thể tiến hành theo kế hoạch, vậy thì bây giờ cậu nên đưa khăn giấy cho bạn gái, sau đó kéo cô lên vai mình mà an ủi, cuối cùng hôn một cái.

Vô cùng hoàn mỹ.

Trên phim, người vợ chạm lên mặt nam chính, hôn anh ta thật nồng nàn.

Lòng cậu nam sinh đã quyết… Chính là lúc này! Lúc này không xuất kích thì đợi đến bao giờ!!!

Cậu ta quay đầu, trước khi đặt tay xuống còn quan sát động tĩnh của người bên cạnh bạn gái.

Chỉ vừa liếc mắt, cậu đã liền ngẩn ngơ.

Cách đó không xa, hai anh trai kia đã cởi khẩu trang xuống.

Bấy giờ, người phía ngoài ngồi thẳng lưng, ghé sát đến trước mặt người còn lại, dùng một tay cầm khẩu trang của đối phương rồi kéo xuống.

Ngũ quan của bọn họ hòa vào bóng đêm, không cần nhìn rõ cũng biết đang làm gì.

Cảm nhận được ánh mắt của bạn trai, nữ sinh nghi ngờ hỏi: “Sao vậy…”

Cô đang chuẩn bị nhìn theo tầm mắt của cậu thì bị đè mặt xuống.

“Không không không có gì…”. Âm thanh của cậu nam sinh tràn ngập kinh hoàng, nói năng lộn xộn: “Chỉ là, muốn hỏi xem cậu có cần khăn giấy không thôi…”

Ở đầu bên kia, Kỷ Nhiên cũng bị dọa hết hồn.

Cậu dùng một tay chống cằm Tần Mãn, đẩy anh ra, nhưng sợ tạo thành tiếng động nên không dám dùng sức.

Ban đầu Kỷ Nhiên lo mình chạm vào nữ sinh bên cạnh, cả cơ thể đều dựa về phía Tần Mãn, đúng lúc tạo điều kiện cho anh.

Nụ hôn này kết thúc rất nhanh, cảnh tượng trong phim vừa thay đổi, Tần Mãn bèn buông lỏng khẩu trang của cậu.

Kỷ Nhiên bị hôn đến mức không kịp đề phòng. “Con mẹ anh… Đcm”. Cậu ngó quanh bốn phía. “Có, có bị người ta nhìn thấy không?!”

Sau khi xác định không có ai quan sát họ, Kỷ Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, nện mạnh lên đùi Tần Mãn chẳng hề nương tay.

“Anh làm trò gì thế?!”

Tần Mãn đau nhưng không kêu, anh ghé sát bên tai cậu, khẽ thì thầm: “Anh thấy chúng mình như đang yêu sớm”

“…”

“Hiếm hoi lắm mới hẹn hò một lần, chủ nhiệm lớp lại ngồi ngay phía sau”

“…”

“Vừa nghĩ vậy, anh không nhịn được”. Tần Mãn nén cười. “Anh rất muốn hôn em”

“… Đồ ngốc”. Kỷ Nhiên đỏ bừng mặt mắng anh rồi run tay kéo khẩu trang về vị trí cũ.

Trái tim cậu đập nhanh vô cùng, theo âm thanh của bộ phim, tiếng vang thình thịch điên cuồng bên tai cậu.

Vốn dĩ Kỷ Nhiên không cảm thấy gì, nhưng Tần Mãn vừa nói vậy lại khiến cậu không kìm nổi mà bắt đầu suy nghĩ linh tinh.

… Yêu sớm.

Nếu cậu và Tần Mãn yêu sớm.

Vậy thì bọn họ sẽ hôn môi trong lớp học không người.

Tình cờ gặp gỡ ở góc nào đó trong trường, họ sẽ trao nhau một ánh mắt, khi lướt qua sẽ vụng trộm nắm tay.

Có lẽ cậu sẽ không nỡ trốn học, không cúp tiết chào cờ rồi trốn vào nhà vệ sinh nào đó trong trường, âm thầm lắng nghe Tần Mãn phát ngôn qua loa đài, mà cậu sẽ đứng dưới quốc kì, quang minh chính đại đối mặt với người đang diễn thuyết trên sân khấu.

Cậu sẽ gọi chàng trai tỏ tình với Tần Mãn trong rừng cây nhỏ ra ngoài, tiến hành một cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông với nhau.

Cậu và Tần Mãn còn có thể ở trong nhà trọ nhỏ không cần dùng chứng minh thư đăng kí gần trường học để…

Kỷ Nhiên lập tức ngừng lại, không dám nghĩ tiếp, mặt nóng phừng phừng.

Chờ đến khi cậu tỉnh táo lại thì đèn trong rạp bỗng sáng bừng lên… Bộ phim chấm dứt.

Cậu thẫn thờ chớp mắt.

… Ủa ** mẹ?

Kết thúc của phim là gì? Nam chính có sống lại không? Boss chết thế nào?

Tần Mãn xoay người, nhìn nước da bên ngoài lớp khẩu trang của cậu. “Sao mặt em đỏ thế…”

Không chờ anh nói xong, Kỷ Nhiên đứng phắt dậy, túm lấy cổ tay anh đi ra ngoài.

Diệt Tuyệt sư thái còn gọi với theo sau. “Chờ đã…”

Kỷ Nhiên càng bước nhanh hơn, hai người như đang chạy đua, đi thẳng một mạch ra cổng rạp chiếu phim.

Vào trong xe, Kỷ Nhiên mới thở phào, cậu tháo khẩu trang, chỉnh gió điều hòa trong xe phả lên mặt mình.

“Nguy hiểm quá”. Tần Mãn ung dung mỉm cười. “Suýt nữa bị cô giáo bắt được”

Kỷ Nhiên giả vờ bình tĩnh, khởi động xe. “Anh diễn đến nghiện rồi à?”

Trên đường về nhà, Tần Mãn nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng lên tiếng: “Ban nãy nhìn thấy cặp đôi kia, anh chợt nhớ đến em”

Kỷ Nhiên: “Gì cơ?”

“Nhớ đến dáng vẻ em mặc đồng phục”. Khóe môi của Tần Mãn cong lên, tâm trạng rất vui vẻ. “Trước kia em hay mua đồng phục cỡ to để làm gì?”

Kỷ Nhiên không ngờ ngay cả điều này cũng bị anh phát hiện. “Mặc thoải mái… Cần anh lo chắc?”

Buổi tối, Tần Mãn tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường trao đổi với Lưu Thần qua di động.

Mảnh đất trước kia nhắm trúng đã vào tay, cũng liên lạc với các nhân viên cũ, bây giờ chỉ thiếu mỗi việc đi đăng kí. Mấy ngày nay, Lưu Thần ngoài mặt báo cáo tin tức nhưng thật ra đang âm thầm thúc giục anh mau chóng xử lí giấy tờ.

Anh đáp lại vài câu đơn giản, đang muốn mở đơn dự án Lưu Thần gửi đến thì nghe thấy tiếng lạch cạch, cửa phòng tắm bị đẩy ra.

Anh lơ đãng ngẩng đầu, chỉ liếc mặt một cái, động tác trên tay lập tức khựng lại.

Bình thường Kỷ Nhiên tắm xong đều quen mặc mỗi cái quần ngủ, hôm nay lại mặc vô cùng chỉnh tề.

Cậu mặc… Đồng phục của trường trung học Mãn.

Màu xanh lá và trắng đan xen, trông quê một cục nhưng khoác lên người cậu lại tràn trề hơi thở thanh xuân.

Bị anh nhìn chằm chằm, Kỷ Nhiên đút hai tay vào túi quần, thế đứng cực kì lưu manh nhưng giọng điệu lại ỉu xìu. “Nhìn gì mà nhìn?”

Hầu kết của Tần Mãn nhấp nhô. “Chẳng phải em mặc cho anh nhìn hay sao”

Đcm.

Thôi bỏ đi.

Xấu hổ chết đi được.

“… Tôi chỉ là… Con mẹ nó… Đột nhiên nảy ra ý này thôi”. Cần cổ Kỷ Nhiên đỏ bừng, chính bản thân mình cũng chẳng tin nổi cái cớ này, cậu bèn quay đi. “Tôi thay đồ đây…”

Chưa kịp vào phòng tắm thì Tần Mãn đã xuống giường, đè cậu lên vách tường, in một nụ hôn vội vã nóng bỏng xuống môi cậu.

Đêm nay hứng thú của họ cao đến lạ kì.

Đã lâu hai người không tiếp xúc sâu, Kỷ Nhiên lại còn mặc quần áo như vậy.

Anh và cậu quấn quít nhau từ vách tường lên trên giường.

Vốn dĩ Tần Mãn đè cậu, nhưng trong cơn mê man Kỷ Nhiên sực nhớ ra, đột nhiên quấn lấy cổ anh, mạnh mẽ thay đổi tư thế.

“Tay phải của anh không thể dùng sức”. Cậu ngồi phía trên, nhìn từ trên cao xuống, hổn hển nói: “Tôi tự làm”

Tần Mãn đang định lên tiếng thì chợt phát hiện…

Vậy mà Kỷ Nhiên lại… Tự chuẩn bị cho mình trong nhà vệ sinh.

Cùng lúc đó, dường như nhớ đến điều gì, Kỷ Nhiên lấy cái bình nhỏ chi chít tiếng Nhật đã mở nắp từ trong túi quần, tiện tay ném xuống thảm.

Tần Mãn cảm thấy mình giống ngọn núi lửa dâng trào, hít thở rất khó khăn, chỉ muốn khóa cậu lên cơ thể, bện chặt như vậy suốt đời.



Từ đầu đến cuối Kỷ Nhiên luôn mặc áo đồng phục.

Sau đó, Kỷ Nhiên hoàn toàn không mất sức, mặt, lỗ tai, làn da dưới cổ áo đều đỏ bừng.

Đến cuối, Tần Mãn túm lấy đồng phục của cậu.

“Em khóa dưới”. Trong bóng đêm, con ngươi đen như mực của anh nhìn cậu chằm chằm, giọng nói khàn đặc mang theo thúc giục và mập mờ.

“Em hôn anh một cái đi”

“… Một quyển vở ghi bán 280 cho tôi mà còn có mặt mũi bảo tôi hôn anh à”

“…”

Tần Mãn bật cười, chưa kịp lên tiếng thì người bên trên đỏ mặt cúi xuống, vô cùng ngoan ngoãn trao cho anh một nụ hôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện