Đám nhân viên đang sôi nổi thảo luận vấn đề tiền mừng đám cưới năm nay tăng vọt thì cửa bị đẩy ra, Tần Mãn quay lại.

“Sếp Tần, có thêm hai món mới được mang lên, sếp nếm thử…”

“Tôi có việc, đi trước”. Tần Mãn cầm áo khoác trên ghế, tùy ý vắt lên tay, hờ hững nói: “Tôi đã thanh toán hóa đơn, mọi người ăn xong thì về nhà nghỉ ngơi sớm, thứ hai gặp”

Lưu Thần buông đũa. “Sếp Tần, sếp uống rượu, tôi tiễn sếp”

“Tôi vẫn chưa về”. Tần Mãn không quay đầu, bước ra khỏi phòng riêng. “Không cần tiễn tôi”

Anh đến nhanh, đi cũng nhanh. Sau khi cánh cửa khép lại, đám nhân viên nhìn nhau một lúc, cảm thấy kinh ngạc trước tốc độ biến đổi sắc mặt của sếp.

Trên hành lang, Tần Mãn cầm di động, nhìn một lần cuối.

Cậu vẫn chưa trả lời anh.

Anh nhếch mép, bất đắc dĩ cười thành tiếng.

Thật ra anh không hề tức giận.

Anh rất rõ Kỷ Nhiên và Hà Tùy Nhiên không thể xảy ra chuyện, nếu giữa bọn họ có thể cọ xát ra đốm lửa đáng thương thì còn lâu mới đến lượt anh xen vào.

Không nhận điện thoại của anh, không trả lời tin nhắn của anh, với tính cách của Kỷ Nhiên, đây đều là việc cậu làm được.

Kỷ Nhiên vốn là người như vậy, những điều từng trải khi còn bé khiến cậu trở nên tùy hứng, cởi mở. Cậu nói không cần tài sản của nhà họ Kỷ là không cần, huống hồ là người bạn trai cũ từng dối lừa mình.

Trong mắt Kỷ Nhiên, e rằng anh chỉ ngang bằng với chút tài sản kia của nhà họ Kỷ.

Vậy nên anh thất vọng và không cam lòng.

Thất vọng vì bản thân không đặc biệt.

Không cam lòng vì vị trí có cũng được, không có cũng chẳng sao trong lòng cậu.

Tần Mãn chỉ dừng bước tại chỗ khoảng nửa phút.

Sau đó anh đưa tay, thoáng sửa lại cổ áo, quay người bước về phía phòng riêng của Kỷ Nhiên.

Anh đang nghĩ cách để lát nữa dỗ cậu về, vừa rẽ qua khúc ngoặt trên hành lang, đúng lúc va phải người đi tới.

Nhìn rõ đối phương, Tần Mãn hơi kinh ngạc, tay còn đặt trên cổ áo.

Khoảng cách của hai người quá gần, Kỷ Nhiên lùi về sau một bước, gương mặt cũng tràn ngập bất ngờ. “… Sao anh lại ở đây?”

Sau khi nhìn thấy bóng lưng kia, Kỷ Nhiên luôn cảm thấy lòng dạ bồn chồn.

Quá giống, cậu càng nhớ thì càng thấy giống, ngay cả bộ đồ âu trên người đối phương, hình như cậu cũng từng thấy trong tủ quần áo.

Vừa nghĩ vậy, Kỷ Nhiên không ngồi yên được nữa, dù sao đã bàn bạc xong, cậu dứt khoát tìm cớ ra xem, không ngờ thật sự là Tần Mãn.

Tần Mãn nhanh chóng điều chỉnh ổn thỏa cảm xúc, hầu kết hơi nhúc nhích, hỏi ngược lại: “Sao em lại ra ngoài?”

Kỷ Nhiên: “Đi vệ sinh”

Tần Mãn nhắc cậu: “Hình như nhà vệ sinh không ở bên này”

“…”

Tần Mãn cười: “Em trông thấy anh à?”

“Tôi hỏi anh trước”. Kỷ Nhiên cau mày. “Anh đến đây làm gì?”

“Vừa kết thúc công việc hôm nay, đưa nhân viên đến liên hoan”

Hai hàng lông mày của Kỷ Nhiên càng nhăn sâu hơn. “Tối qua uống thành heo chết mà hôm nay không nghỉ ngơi? Sao, muốn kiếm tiền đến phát điên rồi à?”

“Ừ, anh vội mua thêm vài chiếc xe cho em mà”

“… Con mẹ nó ai cần anh mua xe cho tôi?”. Kỷ Nhiên nhìn ra sau lưng anh. “Buổi liên hoan của các anh kết thúc rồi à?”

“Vẫn chưa”

“Thế anh ra ngoài làm gì?”

Tần Mãn rũ mắt, nhìn cậu bằng ánh mắt ghen tuông. “Còn không ra ngoài, bạn trai cũ của anh sẽ đi ngoại tình”

“…”

Mặt Kỷ Nhiên nóng lên, lườm anh một cái. “Đã bảo là bạn trai cũ, còn nói ngoại tình cái quái gì?”

Tần Mãn mỉm cười, bỗng lên tiếng: “Tấm ảnh gia đình hôm qua là ông cụ yêu cầu anh vào chụp chung, anh không thể từ chối”

Kỷ Nhiên sững sờ, lập tức đáp: “Chỉ là một tấm ảnh, có gì cần giải thích?”

“Không giải thích, anh sợ ngày mai em lại không chịu trả lời tin nhắn của anh”

“Tôi không trả lời tin nhắn của anh lúc nào”. Kỷ Nhiên nhíu mày, phân bua: “Tôi để quên di động trong quán ăn sáng, cả ngày nay đều bàn hợp đồng với tay đua, nên không kịp quay lại lấy, anh tìm tôi à?”

Tần Mãn nghẹn họng. “Anh gửi tin nhắn cho em suốt một ngày”

Kỷ Nhiên: “… Anh sẽ không cho rằng tôi xem ảnh rồi tức giận, không thèm để ý đến anh đấy chứ?”

Tần Mãn mím môi, im lặng thừa nhận.

Kỷ Nhiên rất buồn cười.

Ban đầu xem ảnh đúng là hơi cáu, nhưng cậu bình tĩnh lại rất nhanh.

Chỉ là một tấm ảnh, cũng chẳng nói lên được điều gì, Tần Mãn nắm tay ông cụ chứ không phải tay của cô gái kia, việc gì cậu phải giận? Hơn nữa Kỷ Nhiên rất rõ ràng, dù Tần Mãn là kẻ lừa đảo nhưng tuyệt đối không phải loại đàn ông tồi đạp nhiều thuyền.

Tần Mãn chợt hỏi: “Em có uống rượu không?”

Hai ngày nữa Trần Khải có một cuộc đua, khoảng thời gian này kiêng chất cồn nên họ đành dùng trà thay rượu.

Kỷ Nhiên: “Không, làm sao?”

“Anh có uống, hơn nữa hôm nay anh không lái xe đến”. Tần Mãn khẽ cười. “Lát nữa, em có thể cho hàng xóm đi nhờ một đoạn không?”

Hà Tùy Nhiên đang nói chuyện hăng say, thấy Kỷ Nhiên đưa Tần Mãn về phòng riêng, nụ cười trên môi lập tức cứng lại.

Sao đi đâu cũng thấy người này?

“Đây là hàng xóm của tôi, Tần Mãn”. Kỷ Nhiên thuận miệng giới thiệu đôi bên. “Tay đua Williams, Trần Khải, năm sau là tay đua của tôi”

Dù không biết thân phận của Tần Mãn, nhưng nhìn cách cách ăn mặc và khí chất này của đối phương, chắc chắn không phải hạng tầm thường. Trần Khải bèn đứng dậy, đưa tay về phía anh. “Xin chào, tôi là Trần Khải”

Tần Mãn nắm lại, cười khách sáo. “Tần Mãn”

Kỷ Nhiên ngồi vào vị trí cũ, Tần Mãn ngồi đối diện cậu.

Vấn đề ban nãy được tiếp tục, Tần Mãn không hiểu về phương diện này nên không tham gia trò chuyện. Anh chỉ lặng lẽ nghe, thỉnh thoảng rót trà cho Kỷ Nhiên.

Mười phút sau, anh đã nắm rõ tình hình.

Trần Khải lớn tuổi hơn Kỷ Nhiên, vài năm trước từng nghe qua tên của cậu, có một lần còn chuyên môn chạy từ nước ngoài về để thi đấu một lần với Kỷ Nhiên, ai ngờ lại có bận đột xuất, việc không thành.

Vốn dĩ anh ta không cân nhắc đến chuyện về nước, nhưng sau khi nghe tên Kỷ Nhiên lại do dự, cuối cùng vẫn quyết định lắng nghe cách nghĩ của cậu.

Nghe xong thì không muốn đi nữa.

Kỷ Nhiên vẽ ra một bản kế hoạch rất lớn, nếu là người khác, có lẽ anh ta sẽ không tin.

“Tôi còn một vấn đề cuối cùng”. Trần Khải hỏi: “Về việc đầu tư, cậu suy xét thế nào? Bây giờ rất nhiều đội xe đều có nhà tài trợ, phần lớn là nhãn hiệu xe tự xây dựng đội xe của riêng mình. Không phải tôi không tin tưởng cậu, tôi biết cậu có tiền, nhưng… Cậu phải biết, chỉ riêng phí tiêu dùng trong một năm của rất nhiều đội đã lên đến vài triệu đô la Mĩ. Dù chúng ta gây dựng từ quy mô nhỏ, ít nhất một năm cũng mất mấy nghìn vạn. Số tiền này không nhỏ, hơn nữa trong quá trình ban đầu, đội xe hầu như không có thu nhập, chỉ mỗi mình cậu, e rằng không chèo chống nổi?”

Kỷ Nhiên đang uống trà bỗng khựng lại, sau đó đáp: “Vấn đề này tôi sẽ giải quyết, anh là tay đua, phí kí kết và xe mới sẽ không thiếu phần anh. Anh cứ đua tốt là được”

Hà Tùy Nhiên vội vã mở miệng: “Tiểu Nhiên, tôi quen vài công ty, có cần tôi giới thiệu cho cậu không?”

“Ồ?”. Tần Mãn lên tiếng trước: “Cậu quen công ty nào?”

Không ngờ anh sẽ xen vào, Hà Tùy Nhiên lập tức nói ra tên mấy công ty trong nước.

“Những công ty cậu nói đều là công ty tài trợ chương trình tạp kĩ của cậu nhỉ”. Tần Mãn khẽ cười.

Anh gằn rất nặng mấy chữ “chương trình tạp kĩ”.

Mặt Hà Tùy Nhiên tái mét. “Họ đều là doanh nghiệp vô cùng xuất sắc trong nước”

“Đúng, có điều vài năm gần đây họ đầu tư rất bảo thủ, chỉ bằng lòng bỏ tiền vào những dự án có tỉ suất hoàn   vốn… Ví dụ như chương trình tạp kĩ”. Nụ cười của Tần Mãn vẫn vẹn nguyên. “Dự án mạo hiểm, tương lai mù mịt như thế này, chắc chắn họ sẽ không chấp nhận”

Hà Tùy Nhiên: “Tần Mãn, anh cố ý đến để nói những lời xúi quẩy này à?”

“Đây là sự thực”

Trần Khải do dự một lúc. “Tôi cảm thấy lời Tần Mãn nói cũng có lí”

“Tài chính hiện giờ của tôi chắc chắn có thể chống đỡ chi tiêu trong vòng hai năm tới của câu lạc bộ”. Kỷ Nhiên cắt đứt tranh chấp của họ. “Tôi sẽ tìm nhà tài trợ. Yên tâm, chỉ cần tôi ở đây, tôi sẽ không để câu lạc bộ đóng cửa”

Hà Tuy Nhiên uống cạn trà, trong lòng rất khó chịu.

Hôm nay Kỷ Nhiên khó khăn lắm mới trò chuyện với hắn vài câu, hắn chưa huênh hoang đủ, sao Tần Mãn lại tới?

Hơn nữa, rõ ràng họ đã chia tay, vì cớ gì Kỷ Nhiên vẫn bằng lòng đưa anh ta vào đây?

Hắn đang suy nghĩ thì trông thấy chiếc cốc trên bàn đột nhiên bị cánh tay của người đối diện huých một cái, sánh ra bàn, nước trà ấm theo đó chảy xuống, vãi ra quần của hắn.

Tần Mãn cầm cái ấm, vẻ mặt vô tội. “Xin lỗi, không cẩn thận chạm vào”

Hà Tuỳ Nhiên nghiến răng nghiến lợi đáp: “… Không sao”

Hắn mặc quần trắng, trà dính lên trên, dùng khăn giấy không lau sạch, hắn bèn đứng dậy. “Tôi vào nhà vệ sinh”

Trong nhà vệ sinh, Hà Tùy Nhiên đứng trước bồn rửa tay, vừa lấy nước sạch chùi lên quần, vừa chửi thầm Tần Mãn trong lòng.

“Đang chửi tôi à?”. Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Hà Tùy Nhiên giật nảy, quay đầu nhìn, Tần Mãn đang đứng ngay sau lưng hắn, khóe môi còn vương nét cười ung dung.

Hà Tùy Nhiên làm lơ anh, ngoảnh lại rửa tiếp.

Tần Mãn cũng không để bụng, tiếp tục nói: “Nghe nói cậu muốn kí hợp đồng với Ferrari?”

“Không liên quan đến anh”

Tần Mãn cuời. “Có liên quan đến tôi hay không, phải xem cách ứng xử của cậu”

Hà Tùy Nhiên ngừng tay, quay ngoắt lại. “Anh có ý gì?”

“Tránh xa Kỷ Nhiên ra”. Tần Mãn nói thẳng. “Nếu không, cậu chỉ có thể kí bản hợp đồng kia trong mơ”

Hà Tùy Nhiên chấn động, hồi lâu sau mới phản ứng lại. Hắn tắt nước, mỉa mai: “Anh nghĩ anh là ai? Anh có bản lĩnh đó chắc?”

“Tôi có hay không, cậu cứ thử thì biết”. Tần Mãn thong thả nói: “Cậu không phải tay đua hàng đầu Ferrari muốn cân nhắc, họ chỉ muốn thu hút vài fan hâm mộ trong nước thông qua cậu mà thôi. Nếu không vì vài năm này cậu có lượng fan ít ỏi trong nước… Cậu cảm thấy họ sẽ chọn cậu ư?”

Hà Tùy Nhiên đáp: “Ngoại trừ tôi, trong nước không có tay đua xe nổi tiếng thứ hai”

“Vậy nên rất đơn giản”. Tần Mãn cười, nói: “Nếu danh tiếng trong nước của cậu ô uế, cậu đoán họ còn dám kí với cậu không?”

Hà Tùy Nhiên kinh hoàng.

Hắn rất muốn phản bác Tần Mãn… Một kẻ phá sản như anh muốn bôi nhọ tôi bằng cách nào?

Nhưng câu nói này lần lữ mãi trong miệng, hắn không dám thốt lên.

Không phải vì điều gì khác, nét mặt và giọng điệu quá tự tin của Tần Mãn khiến hắn băn khoăn.

Qua một lúc lâu, hắn mới nói: “Tạm gác lại chuyện hai người đã chia tay, dù chưa chia tay, tôi và Kỷ Nhiên chỉ kết bạn, anh quản cái gì?”

Tần Mãn đáp: “Đương nhiên tôi không quản lí em ấy kết bạn, nhưng loại bạn bè chỉ biết gây chuyện cho em ấy như cậu, đến một người, tôi đuổi một người”

Chỉ nghĩ đến việc lần trước bị phóng viên đeo đuổi ở trận đua lần trước, Tần Mãn đã bực bội.

Nhắc đến việc khi xưa, Hà Tùy Nhiên lập tức ỉu xìu.

Hơn nữa hắn thật sự có ý đồ khác với Kỷ Nhiên nên giọng điệu cũng yếu đi mấy phần. “Thủ đoạn của anh quá hèn hạ rồi nhỉ? Có khác gì kẻ ti tiện, bỉ ổi?! Tần Mãn, có phải anh sợ, sợ Kỷ Nhiên sẽ ở bên tôi, thậm chí không dám cạnh tranh công bằng với tôi…”

Tần Mãn ngắt lời hắn. “Cạnh tranh công bằng?”

Cứ như thể nghe được chuyện cười, anh lặp lại: “Cậu muốn cạnh tranh công bằng với tôi?”

Hà Tùy Nhiên kiên trì gật đầu, đang định lên tiếng thì nghe thấy Tần Mãn cười khẩy.

“Dựa vào đâu tôi phải cạnh tranh công bằng với cậu?”

Hà Tùy Nhiên: “…”

“Hôm nay, tôi sẽ dạy cậu một bài học. Gia đình để lại tài sản cho cậu, vinh quang nhiều năm cậu giành được trên đường đua, không phải để cậu lấy ra nói chuyện “công bằng” với người khác. Vì thân phận trong nước, lúc loại bỏ tất cả tay đua nước ngoài tài giỏi hơn mình trên hợp đồng kí kết của Ferrari, sao cậu không nói công bằng? Vì thân phận tay đua, lúc giẫm đạp lên ca sĩ xuất sắc hơn để tham gia vào chương trình ca hát, sao cậu  không nhắc đến công bằng?”

Tần Mãn cười lạnh, kết luận: “Cạnh tranh công bằng là điều chỉ có kẻ yếu mới nói”

Mặt Hà Tùy Nhiên đỏ bừng.

Hắn đang định phản bác, ánh mắt lướt qua sau lưng Tần Mãn, nét mặt lập tức thay đổi.

Hắn nghiến răng, nói: “… Nhưng Kỷ Nhiên không thích anh, nếu không cậu ấy chẳng chia tay với anh. Dù anh đuổi hết những người khác, Kỷ Nhiên cũng không về bên anh đâu”

Ánh mắt của Tần Mãn tối dần. “Không khiến cậu lo”

Hà Tùy Nhiên ngộ ra. “Tôi hiểu rồi, anh muốn đuổi hết  người theo đuổi cậu ấy, sau đó tiếp tục dùng cách ban nãy đối xử với tôi để cuỡng ép cậu ấy ở cạnh mình? Anh coi cậu ấy là gì, vật sở hữu cá nhân của anh chắc?”

“Em ấy không phải”. Tần Mãn khàn giọng đáp: “Mà là tôi”

Hà Tùy Nhiên đờ đẫn. “.. Anh có ý gì?”

Nhận ra mình lỡ lời, Tần Mãn không muốn dông dài  với đối phương, anh chỉ lạnh nhạt nói: “Đương nhiên người khác có thể theo đuổi em ấy, nhưng kẻ phiền phức như cậu thì không. Đây là lần đầu tôi cảnh cáo cậu, cũng là lần cuối, đừng tiếp tục quấy rầy em ấy nữa”

Dứt lời, Tần Mãn xoay người định đi, nhìn rõ người phía sau, anh đứng im tại chỗ.

Kỷ Nhiên đút hai tay vào túi quần, đứng ngoài nhà vệ sinh, yên lặng đối mặt cùng anh.

Hà Tùy Nhiên: “Kỷ Nhiên, cậu nghe thấy rồi chứ? Anh ta là đồ biến thái, cậu…”

“Liên quan gì đến cậu?”. Kỷ Nhiên lạnh lẽo quét mắt nhìn hắn. “Biến thái ăn hết nồi cơm nhà cậu à?”

Hà Tùy Nhiên tiếp tục sững sờ.

“Ăn no rồi, đi về”. Kỷ Nhiên liếc Tần Mãn.

Không rõ suy nghĩ của người trước mặt, Tần Mãn bình tĩnh lại. “… Ừ”

Bỏ lại Hà Tùy Nhiên, hai người lặng im suốt quãng đường, mãi cho tới khi đến bãi đỗ xe dưới lòng đất.

Lên xe, Tần Mãn lưỡng lự chốc lát, vẫn quyết định lên tiếng giải thích: “Anh…”

Kỷ Nhiên nói: “Dành ra chút thời gian, xé hết ảnh trong nhà anh đi”

Thậm chí Tần Mãn còn cảm nhận được tim mình đập lỡ một nhịp, hồi lâu sau, anh xót xa nói: “Vì sao?”

“Anh nói anh là vật sở hữu cá nhân của tôi cơ mà? Bảo anh làm gì, cứ ngoan ngoãn làm theo là được, phí lời nhiều thế không biết”

Tần Mãn ngẩn ngơ, quay sang nhìn cậu.

Tầm mắt của Kỷ Nhiên hướng thẳng về phía trước, lỗ tai đỏ ửng.

Cậu nói: “Không biết hôm đó dì thấy được bao nhiêu, xé đi cho lành, dù sao anh cũng không ở đó”

Tần Mãn: “… Nhưng anh muốn giữ lại”

Kỷ Nhiên hừ một tiếng. “Vậy anh không biết đổi chỗ dán à?”

Dán ở đâu?

Dán ở sổ hộ khẩu của anh nhé?

Tần Mãn chỉ dám nghĩ, không dám nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện