"Lúc nãy, sau khi cậu về, tôi trở lại phòng bảo vệ. Một lúc sau, cảm giác có thứ gì đó vừa rơi xuống, tôi chạy ra xem thì nhặt được phong thư này dưới đất. Tôi ngó nghiêng xung quanh chẳng thấy ai. Tôi nghĩ chuyện này thật kì quặc, liền lên tìm cậu ngay."
Lão Trương dứt lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phong thư trên tay tôi, xem ra ông ấy cũng khá hiếu kì. Tôi biết nó nhất định có liên quan đến vụ án, nội dung bên trong không tiện để Lão Trương biết, liền cảm ơn rồi đóng cửa lại.
Sau khi khóa chặt cửa, tôi không thể chờ đợi thêm nữa, vội vàng bóc thư ra. Lần này, không có bức thư nào bên trong, chỉ có một bức ảnh. Trong khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh đó, tôi như bị thứ gì chẹn họng, từ từ quay đầu nhìn về phía phòng ngủ.
Bức ảnh được chụp từ bên ngoài cửa sổ vào, chiếc chăn trên giường vồng lên, trên gối thấp thoáng một gương mặt, đó chính là... tôi. Lúc đó tôi đang nằm nghiêng, mặt quay về cửa sổ.
Rõ ràng bức ảnh được chụp lúc chiều nay, khi trời xẩm tối, nên nước ảnh hơi mờ. Hòa trong bóng tối của bức ảnh, có một bóng đen vô cùng nổi bật, khiến trái tim tôi tê dại. Hắn cao chừng mét mốt, mét hai, đứng cạnh giường, ngay sau lưng tôi. Hắn mặc bộ đồ đen, đội mũ đen, chỉ có gương mặt có phần trắng nhợt.
Do vấn đề ánh sáng, bức ảnh này cũng mờ nhạt giống như thước phim ghi hình ở tòa nhà pháp y nên không nhìn rõ mặt, chỉ có thể lờ mờ nhận ra một nụ cười nơi khóe miệng...
Điều khiến tôi thực sự dựng tóc gáy là: ngoài tên "Tiểu quỷ" ra, ít nhất còn có một người khác nữa đang chụp ảnh! Hay nói cách khác, trong phòng tôi cùng lúc có hai kẻ lạ mặt, còn tôi thì không hề hay biết.
Tôi bước vào phòng ngủ, lòng nặng trĩu. Tôi mường tượng quang cảnh trong bức ảnh, bước vào chỗ mà hắn đã đứng chiều nay. Sau đó, tôi nhắm mắt lại, thử cảm nhận tâm trạng của hắn lúc bấy giờ. Đây là cách các cảnh sát hình sự thường dùng khi điều tra án, tưởng tượng mình chính là nghi phạm, rồi phân tích tâm lí đối phương và hành động tiếp theo của hắn.
Lúc này, tôi chính là tên "Tiểu quỷ" mặc đồ đen, Lục Dương đang nằm say giấc trên giường, mặt hướng về cửa sổ, quay lưng về phía tôi. Mọi thứ đều nằm trong tầm tay, tôi cảm thấy một sự phấn khích chưa từng có, giơ tay phải đang cầm chiếc dao găm nhọn lên, từ từ kề vào cổ anh ta...
"Không!"
Tôi giật mình mở mắt, thở dốc liên hồi, trán toát mồ hôi lạnh.
Mặc dù vậy, trong lòng tôi hiểu rất rõ, cảnh tượng vừa rồi chỉ là do tôi tưởng tượng ra, "Tiểu quỷ" có lẽ không hề muốn gϊếŧ tôi hay nói cách khác, là không thèm gϊếŧ tôi. Vốn dĩ tôi chẳng có mắc mớ gì tới vụ án Tần Hiểu Mai, chứ hắn thực sự muốn gϊếŧ thì đã ra tay từ chiều nay rồi, giờ này tôi đâu còn đứng đây được nữa.
Vậy thì, hắn ta hai lần lao tâm khổ tứ dựng lên "lời tiên tri" về cái chết, mà lại chỉ báo cho một mình tôi, rốt cục là có dụng ý gì? Tôi bước đến cạnh cửa sổ, nghiên cứu kĩ thêm về hướng chụp. Sau một hồi so sánh, tôi đã xác định được, vị trí ống kính phải đặt ở ngay bên trên chậu vạn niên thanh và ở bên trong khung bảo vệ ban công.
Tôi thử cầm điện thoại đến vị trí đó chụp một bức ảnh, sau vài lần thử, tôi phát hiện do không gian bị hạn chế, sẽ rất khó để một người đứng ở đó cầm thiết bị chụp ảnh.
Còn nữa, bức ảnh tôi dùng điện thoại chụp, rõ ràng nét hơn rất nhiều so với bức ảnh tôi đang cầm trên tay.
Tôi chợt nhớ đến tiếng kêu "o o..." trong lúc mơ màng vào giấc ngủ. Sau một hồi suy luận, tôi đoán bức ảnh này được chụp bằng máy bay điều khiển từ xa - flycam, và tiếng "o o..." chính là tiếng cánh quạt. Flycam là thiết bị chủ yếu phục vụ việc quay chụp từ trên không, vì mục đích đảm bảo tính liên tục, nên chất lượng ảnh khá kém. Đương nhiên cũng có loại độ phân giải cao, nhưng giá rất đắt.
Nghĩ tới đây, tôi thấy dở khóc dở cười. Tên "Tiểu quỷ" còn biết dùng cả thiết bị kĩ thuật cao thế này!
Đầu mối tìm được từ bức ảnh chỉ có bấy nhiêu, trước khi bỏ vào trong phong thư, tôi muốn ngắm kĩ hơn gương mặt của "Tiểu quỷ", liền cầm bức ảnh tới chỗ sáng, nhưng kết quả vẫn không nhìn rõ. Chỉ có điều, tôi đã có một phát hiện mới.
Ánh sáng mạnh xuyên qua bức ảnh, tôi thấp thoáng thấy mặt sau có chữ, vội vàng lật lại xem, thì quả nhiên có một lời nhắn: Ta vẫn luôn dõi theo ngươi.
Tôi bất giác xoay đầu nhìn xung quanh, đặc biệt là về hướng cửa sổ, để chắc chắn rằng lúc này không có ai đang theo dõi.
Sau đó, tôi lại đi tới cạnh cửa sổ, đóng cửa, kéo rèm, rồi mới thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Tôi suy đi nghĩ lại về câu nói này. Nó có thể có hai ý nghĩa, nghĩa hẹp là tên "Tiểu quỷ" trong ảnh đang theo dõi tôi, còn nghĩa rộng, là có một đôi mắt ở đâu đó luôn kiểm soát tôi, nên đối thủ mới có thể nắm vững hành tung của tôi trong lòng bàn tay.
Lòng ngổn ngang, cả đêm tôi không sao chợp mắt. Hôm sau tôi đến Đại đội từ rất sớm, nào ngờ anh Điên còn đến trước, khi tôi bước vào nhà ăn thì anh Điên đã ăn sáng xong rồi.
Đi ngang qua trước mặt tôi, anh Điên nói: "Có kết quả xét nghiệm ADN rồi, người nhảy lầu hôm qua đúng là Tăng Đại Chí, ngoài ra, trong điện thoại anh ta cũng tìm thấy một số thứ."
"Thứ gì?" Tôi hỏi vội.
"Tốt nhất cậu cứ ăn đi." Anh Điên vỗ vai tôi rồi bước ra khỏi nhà ăn.
Tôi vừa ăn vừa suy nghĩ, không hiểu trong điện thoại Tăng Đại Chí có gì? Điện thoại của anh ta và Hồ Viễn đều có phát hiện, liệu có liên quan gì đến cái chết của họ chăng?
Tôi ăn vội ăn vàng rồi chạy thẳng tới văn phòng anh Điên. Nhìn bộ dạng nôn nóng của tôi, anh Điên vừa cười vừa chỉ tay về chiếc túi trong suốt trên bàn.
Đây là túi đựng vật chứng, bên trong là một chiếc điện thoại màu đen, chắc hẳn là điện thoại của Tăng Đại Chí.
Tôi cầm điện thoại lên, thao tác qua lớp túi trong suốt, mở kho ảnh.
Đoạn đầu chỉ toàn những bức ảnh đời thường, tôi xem mãi không phát hiện thấy vấn đề gì. Đúng vào lúc tôi bắt đầu nản chí, bức ảnh xuất hiện trên màn hình khiến dạ dày tôi đột nhiên cồn cào, chỉ chút xíu nữa là toàn bộ bữa sáng đã bị tháo hết ra ngoài. Giờ tôi mới hiểu vì sao anh Điên bảo tôi ăn sáng xong rồi mới xem, nếu xem trước, chắc tôi không thể nuốt nổi thứ gì nữa.
Nền bức ảnh là một chiếc bàn màu trắng, trên bàn có hai người đang nằm, mà không, đúng hơn là một người và một cái xác. Người đương nhiên là Tăng Đại Chí, còn cái xác chính là Tần Hiểu Mai!
Tăng Đại Chí nằm bên phải, mặt nghiêng về bên trái, Tần Hiểu Mai nằm bên trái, khuôn mặt đen sạm nghiêng về bên phải, miệng vẫn còn vệt máu đỏ tươi. Hai người họ đang môi kề môi.
Bức ảnh này có lẽ được chụp ngay trong phòng khám nghiệm tử thi. Trong ảnh, hai mắt Tăng Đại Chí mở rất to, khác hẳn với bộ dạng chậm chạp thường ngày.
Tôi hít sâu mấy hơi, cố nén sự ghê tởm trong lòng, tiếp tục lật sang những bức ảnh khác, vẫn lại là Tăng Đại Chí và một thi thể. Thi thể nằm ngửa trên bàn giải phẫu, nửa thân trên lõα ɭồ, Tăng Đại Chí đứng bên phải, cúi xuống ngậm đầu ngực của thi thể, ánh mắt dâʍ ɭσạи.
"Đây... đây chẳng phải là hành vi làm nhục thi thể sao!" Tôi nhìn anh Điên, giọng nói lộ rõ vẻ phẫn nộ, cùng với đó, tôi thấy trong lòng mình dường như có chút mừng thầm vì cái chết của Tăng Đại Chí.
"Ừ, phía sau còn nữa đấy." Anh Điên tựa lưng vào ghế nhả một làn khói thuốc, nói.
Tôi cứ tưởng anh Điên nói "còn nữa" ý chỉ những bức ảnh Tăng Đại Chí làm nhục thi thể Tần Hiểu Mai, nhưng khi tiếp tục xem, thì lại thấy cảnh đời thường. Mấy phút sau mới lại xuất hiện những bức ảnh tương tự, nhưng không phải với Tần Hiểu Mai. Tôi nhìn kĩ, nhận ra đó là thi thể một cô gái mới đưa tới đây khám nghiệm tử thi khoảng hai tháng trước.
Phải mất đến gần nửa tiếng tôi mới xem hết ảnh trong điện thoại Tăng Đại Chí. Tổng cộng hắn đã "làm nhục" tám thi thể, không chỉ hôn hít sờ mó, mà còn có hành vi xâm phạm, số lượng ảnh của mỗi đối tượng nhiều ít khác nhau. Các thi thể đưa đến đây khám nghiệm đa phần đều có nguyên nhân tử vong bất thường, vốn dĩ đã khiến người ở lại thương tiếc, việc làm của Tăng Đại Chí quả thật đáng bị lên án.
Thời gian chụp của các bức ảnh cách nhau khá xa, thi thể thứ nhất cách đây tận mấy năm. Ngoài Tần Hiểu Mai và cô gái bị đưa tới đây hai tháng trước, những thi thể khác tôi đều chưa từng thấy.
Bỗng dưng tôi sực nhớ, Thần Côn từng nói thi thể của Ngô Anh - nạn nhân trong vụ Tần Hiểu Mai - cũng là do Tăng Đại Chí khám nghiệm. Vậy thì, trong số những thi thể mà tôi không biết kia, liệu có Ngô Anh không?
Tôi hỏi anh Điên, anh Điên nói tính từ Tần Hiểu Mai trở về trước, thi thể thứ tư chính là Ngô Anh. Tôi lập tức lật lại tìm. Ngô Anh là người xinh nhất trong số những thi thể này, đó là lí do số lượng những bức ảnh của Tăng Đại Chí với Ngô Anh là nhiều nhất.
Xem xong, tôi đặt điện thoại lên bàn, rồi hỏi anh Điên về thời gian phát hiện ra những bức ảnh. Tối qua điện thoại của Tăng Đại Chí để ngay ở tủ đầu giường, các đồng nghiệp ở Tổ Giám định dấu vết chắc chắn đã kiểm tra ngay tại hiện trường rồi, nhưng sao không hề nghe thấy Tổ trưởng nhắc đến?