Tác giả: Tiểu Trân Bảo
Lăng Thiếu Hạo lôi Gia Nghi về nhà riêng, cô lại trong tình trạng không hiểu mô tê gì bị ném vào phòng tắm, anh chỉ quăng cho cô một chiếc sơ mi trắng của mình rồi nói: "Tắm rửa sạch sẽ cho anh."
Gia Nghi không hiểu gì, mình dơ đến vậy sao? Thôi, nể tình anh cùng cô dạy dỗ tên khốn Joshua, nghe lời anh một lần vậy.
Lăng Thiếu Hạo ra sofa, cầm một tập văn kiện xem, khoé môi vẫn nồng đậm ý cười, đối với hành vi nghe lời của cô, anh rất hài lòng. Kỳ thực, nếu không phải lo cô sẽ sợ anh thật sự muốn chính tay tắm cho cô, vừa rồi Joshua động vào chỗ nào anh sẽ thanh tẩy chỗ đó.
Tiếng nước dừng lại, một lúc sau, Gia Nghi từ trên xuống dưới chỉ độc một chiếc áo dài chưa tới đầu gối bước ra, trên áo sơ mi còn vương lại hương vị bạc hà của anh khiến tim cô không tự chủ lại loạn nhịp.
Lăng Thiếu Hạo nhìn cô, lúc này anh mới để ý, cô trước giờ hình như không hề trang điểm, sau khi tắm gương mặt không có gì thay đổi, vầng trán trắng mịn như bạch ngọc cùng với hai hàng lông mày cong cong, lông mi thật dài, đôi mắt to tròn, chiếc mũi xinh đẹp thẳng tắp, dưới chiếc mũi dọc dừa là cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng khiến người ta nhìn vào đã muốn hôn cùng gặm cắn, ngũ quan cân đối xinh đẹp, da thịt mềm mại nhẵn mịn, cô xinh đẹp, là một vẻ đẹp tinh ranh, rạng ngời sắc xuân.
Phát hiện ánh mắt say đắm của anh nhìn mình, Gia Nghi trong lòng như bị vò rối tung lên, nhưng vẫn cố làm ra vẻ thoải mái: "Tôi biết tôi đẹp, nhưng không cần thể hiện thái độ lộ liễu vậy đâu."
Lăng Thiếu Hạo tao nhã cười: "Đối với người đẹp size 70,tôi chưa bao giờ là không lộ liễu cả."
"Anh ngoại trừ size vòng một còn quan tâm cái gì nữa không"- Gia Nghi trừng mắt.
"Có, là vòng ba, đàn hồi rất tốt..."- Lăng Thiếu Hạo vẫn là nụ cười cùng phong thái ưu nhã nhưng lời lẽ phát ra thì... hạ lưu.
Gia Nghi cũng lười tranh chấp với anh: "Đi mua đồ cho tôi."
"Em vẫn đang mặc đồ mà, đâu có khỏa thân."- Ánh mắt anh lộ vẻ hứng thú nhìn cô.
"Ách, ý tôi là đồ để đi ra ngoài..."- Trời cũng gần tối rồi, cô không thể ở chung với con sói này được.
Lăng Thiếu Hạo đột nhiên đứng lên, từng bước đi về phía cô, Gia Nghi không tự chủ lui ra sau một bước, nhưng đột nhiên nghĩ tại sao mình phải sợ anh ta? Lăng Thiếu Hạo ngày càng tới gần, thấy cô gái nhỏ quật cường nhìn mình thì khóe miệng nâng lên.
Ánh mắt lại dời xuống cánh tay bị thương, đầu máy mày bất giác nhíu chặt, không nói năng gì đặt cô ngồi xuống ghế, lấy hộp bông băng tỉ mỉ xử lý vết thương.
Gia Nghi mặt kệ anh muốn làm gì thì làm, bản thân vẫn tự nhiên nhai khoai tây.
"Trên phòng tôi, có đồ."- Ngữ khí anh vẫn nhẹ nhàng.
Gia Nghi nhìn anh, sau đó gật đầu chạy lên phòng, thì ra nhà anh có đồ phụ nữ, chắc là đồ cho tình nhân, cũng dễ hiểu thôi, đàn ông thay xe hơn thay áo như anh có cả tá tình nhân cũng không lấy làm lạ.
Nhưng sao trong lòng cô khó chịu thế này? Không vui chút nào.
Sau khi về nhà trọ lại phát hiện mình chưa ăn gì nên tản bộ ra siêu thị bên đường mua một ít thức ăn nhanh.
"Bốp!"- Đau quá, cổ Gia Nghi đau đến không còn cảm giác, không gian phía trước mơ hồ rồi tối dần đi.
_________________
Lăng Thiếu Hạo lôi Gia Nghi về nhà riêng, cô lại trong tình trạng không hiểu mô tê gì bị ném vào phòng tắm, anh chỉ quăng cho cô một chiếc sơ mi trắng của mình rồi nói: "Tắm rửa sạch sẽ cho anh."
Gia Nghi không hiểu gì, mình dơ đến vậy sao? Thôi, nể tình anh cùng cô dạy dỗ tên khốn Joshua, nghe lời anh một lần vậy.
Lăng Thiếu Hạo ra sofa, cầm một tập văn kiện xem, khoé môi vẫn nồng đậm ý cười, đối với hành vi nghe lời của cô, anh rất hài lòng. Kỳ thực, nếu không phải lo cô sẽ sợ anh thật sự muốn chính tay tắm cho cô, vừa rồi Joshua động vào chỗ nào anh sẽ thanh tẩy chỗ đó.
Tiếng nước dừng lại, một lúc sau, Gia Nghi từ trên xuống dưới chỉ độc một chiếc áo dài chưa tới đầu gối bước ra, trên áo sơ mi còn vương lại hương vị bạc hà của anh khiến tim cô không tự chủ lại loạn nhịp.
Lăng Thiếu Hạo nhìn cô, lúc này anh mới để ý, cô trước giờ hình như không hề trang điểm, sau khi tắm gương mặt không có gì thay đổi, vầng trán trắng mịn như bạch ngọc cùng với hai hàng lông mày cong cong, lông mi thật dài, đôi mắt to tròn, chiếc mũi xinh đẹp thẳng tắp, dưới chiếc mũi dọc dừa là cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng khiến người ta nhìn vào đã muốn hôn cùng gặm cắn, ngũ quan cân đối xinh đẹp, da thịt mềm mại nhẵn mịn, cô xinh đẹp, là một vẻ đẹp tinh ranh, rạng ngời sắc xuân.
Phát hiện ánh mắt say đắm của anh nhìn mình, Gia Nghi trong lòng như bị vò rối tung lên, nhưng vẫn cố làm ra vẻ thoải mái: "Tôi biết tôi đẹp, nhưng không cần thể hiện thái độ lộ liễu vậy đâu."
Lăng Thiếu Hạo tao nhã cười: "Đối với người đẹp size 70,tôi chưa bao giờ là không lộ liễu cả."
"Anh ngoại trừ size vòng một còn quan tâm cái gì nữa không"- Gia Nghi trừng mắt.
"Có, là vòng ba, đàn hồi rất tốt..."- Lăng Thiếu Hạo vẫn là nụ cười cùng phong thái ưu nhã nhưng lời lẽ phát ra thì... hạ lưu.
Gia Nghi cũng lười tranh chấp với anh: "Đi mua đồ cho tôi."
"Em vẫn đang mặc đồ mà, đâu có khỏa thân."- Ánh mắt anh lộ vẻ hứng thú nhìn cô.
"Ách, ý tôi là đồ để đi ra ngoài..."- Trời cũng gần tối rồi, cô không thể ở chung với con sói này được.
Lăng Thiếu Hạo đột nhiên đứng lên, từng bước đi về phía cô, Gia Nghi không tự chủ lui ra sau một bước, nhưng đột nhiên nghĩ tại sao mình phải sợ anh ta? Lăng Thiếu Hạo ngày càng tới gần, thấy cô gái nhỏ quật cường nhìn mình thì khóe miệng nâng lên.
Ánh mắt lại dời xuống cánh tay bị thương, đầu máy mày bất giác nhíu chặt, không nói năng gì đặt cô ngồi xuống ghế, lấy hộp bông băng tỉ mỉ xử lý vết thương.
Gia Nghi mặt kệ anh muốn làm gì thì làm, bản thân vẫn tự nhiên nhai khoai tây.
"Trên phòng tôi, có đồ."- Ngữ khí anh vẫn nhẹ nhàng.
Gia Nghi nhìn anh, sau đó gật đầu chạy lên phòng, thì ra nhà anh có đồ phụ nữ, chắc là đồ cho tình nhân, cũng dễ hiểu thôi, đàn ông thay xe hơn thay áo như anh có cả tá tình nhân cũng không lấy làm lạ.
Nhưng sao trong lòng cô khó chịu thế này? Không vui chút nào.
Sau khi về nhà trọ lại phát hiện mình chưa ăn gì nên tản bộ ra siêu thị bên đường mua một ít thức ăn nhanh.
"Bốp!"- Đau quá, cổ Gia Nghi đau đến không còn cảm giác, không gian phía trước mơ hồ rồi tối dần đi.
_________________
Danh sách chương