Tác giả: Tiểu Trân Bảo
Từ trong phòng thay đồ bước ra, Gia Nghi mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh dài tới gối, ngực cúp khiến những đường cong của cô phô bày ra, mấy người đàn ông dẫn bạn gái đến mua đồ cũng phải ngó nhìn không dời mắt. Nhưng người nào đó lại chiễm chệ ngồi trên sofa mà chau mày, xét cô một lượt từ trên xuống dưới rồi lắc đầu, ra hiệu cho nhân viên đem đến cho cô một đống quần áo khác. Không phải chứ, là lần thứ bảy rồi.
Gia Nghi nhìn Lăng Thiếu Hạo vẫn đang đọc tạp chí đằng xa, phong thái tao nhã lịch thiệp, lạnh nhạt không nhầm lẫn với ai được, gì chứ, kiểu thái độ này rõ ràng là bảo cô: Thay cho đến khi anh gật đầu thì thôi.
Từ đó đến giờ cô rất thích mua quần áo đẹp, nhưng chưa từng biết công việc này lại kinh khủng như thế, không lẽ anh đang hành hạ cô để trả thù mấy lời cô mắng khi nãy, ôi... nhân sinh của cô sao khổ thế? Nhìn bộ dạng cô gái nhỏ không cam tâm mà lê từng bước vào phòng thay đồ anh bất giác bật cười, một lúc sau gọi người phục vụ nữ lại nói: "Đuổi hết khách ở đây về, hôm nay không phục vụ người khác, còn nữa... cho phục vụ nam nghĩ sớm."
Người phục vụ khá ngạc nhiên ấp úng: "Nhưng, thưa Lăng Thiếu, làm vậy cô hai sẽ không vui."
"Chị ấy không vui thì sao? Dù sao thì bây giờ người nắm quyền là tôi."- Lăng Thiếu Hạo không vui, cửa hiệu YL này vốn là một trong những chi nhánh của chị gái anh, nhưng cũng thuộc cổ phần của Lăng thị, anh bây giờ là giám đốc điều hành tập đoàn, đương nhiên dư thừa quyền lực. Nhân viên phục vụ cũng biết điều này nên dạ một tiếng rồi rời đi, khách hàng và nhân viên nam nhanh chóng biến mất.
Lăng Thiếu Hạo hài lòng cười, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy những ánh mắt của mọi người làm mình khó chịu, nhất là lại dùng ánh mắt dơ bẩn như sói đói đó nhìn cô. Thật khó chịu, tốt nhất là đuổi họ đi.
Gia Nghi bước ra, lần này là chiếc váy do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng Lăng Dạ Nguyệt thiết kế, từng đường nét, hoa văn, kiểu dáng điều vô cùng thời thượng. Từ trên xuống dưới chỉ độc một màu trắng nhưng lại không làm chiếc váy trở thành đơn giản mà lại mang vẻ đẹp tinh tế.
Mà bây giờ Gia Nghi mặc nó vào lại vô cùng đẹp, đẹp đến không chân thật.
Lăng Thiếu Hạo nhìn cô thật kĩ, anh vừa nhìn đã biết đây là thiết kế của chị gái mình, quả thật cao tay rồi.
Gia Nghi nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện ánh mắt nóng rực đang nhìn mình mà hỏi: "Này, khách hàng xung quanh đâu hết rồi?"
Lăng Thiếu Hạo nở nụ cười thâm sâu từng bước đi về phía cô nói một câu lấy lệ: "Anh đuổi họ hết rồi."
Gia Nghi thầm than một tiếng, người này đúng là mắt bệnh thiếu gia quá mà.
Lại nghe tiếng Lăng Thiếu Hạo cảm thán: "Không ngờ bà cô già kia lại có thể chỉ bằng một chiếc váy mà biến vịt thành thiên nga."
"Này, anh nói ai là vịt? "- Gia Nghi trừng mắt quát: "Trên đời làm gì có chuyện vịt hóa thiên nga vì một cái váy, mà vì bố mẹ nó vốn là thiên nga rồi."
Lăng Thiếu Hạo cười, ôm lấy eo cô: "Được rồi, đi thôi, thiên nga con."
Gia Nghi cười, ngoan ngoãn đi theo anh mà quên việc đẩy anh ra.
Thì ra Lăng Thiếu Hạo dẫn cô đến dạ tiệc, đây là bữa tiệc thương mại mỗi năm một lần, vốn rất phổ biến trong giới thượng lưu, đây là nơi có thể đánh giá địa vị xã hội của những nhân vật của cả hai giới kinh doanh và chính trị. Sở dĩ nó long trọng là bởi vì khách đến tham gia buổi dạ tiệc này đều là những nhân vật hàng đầu của cả hai giới thương nghiệp và chính trị.
Không phải ai cũng được chọn làm khách mời, phải qua một buổi kén chọn khắc khe về gia thế và địa vị. Đơn giản mà nói những người "có tiền" thì đừng mong bước vào dạ tiệc, mà phải là những người "rất nhiều tiền."
Một chiếc xe thương vụ chầm chậm lái vào chỗ đỗ xe dành cho quý khách dưới sự hướng dẫn của nhân viên phụ trách đỗ xe. Sau khi xe dừng lại, nhân viên bãi đỗ xe vội bước lên định mở cửa xe thì từ hai chiếc xe của vệ sĩ vừa dừng lại trước chiếc xe thương vụ kia bước xuống mấy người vệ sĩ vừa nhìn đã biết đã qua huấn luyện kỹ lưỡng, một trong số đó trầm giọng nói: ‘Lui xuống đi!’
Nhân viên đỗ xe vội vàng lui xuống. Vốn làm phục vụ đã lâu ở nơi cao cấp này, hắn đương nhiên hiểu được quy tắc, tin chắc người chủ ngồi trên chiếc xe này không giàu cũng sang, đương nhiên là một nhân vật lớn, bằng không cũng không mang theo người nhiều vệ sĩ như vậy.
Vệ sĩ chia nhau đứng xung quanh xe, một trong số đó cung kính nói: "Lăng thiếu, thiếu phu nhân..."
Ở bên trong Gia Nghi định mở miệng thì đã nghe thấy tiếng ừ của người bên cạnh, cô trừng mắt nhìn anh: "Ai là thiếu phu nhân của anh chứ?"
"Anh không biết, bọn họ gọi mà."- Lăng Thiếu Hạo vô tội nhìn cô
Gia Nghi tức giận: "Sa thải bọn họ."
Lăng Thiếu Hạo cười nhẹ: "Nha đầu, chỉ có thiếu phu nhân của Lăng gia mới có thể sa thải bọn họ thôi.
"Anh..."- Gia Nghi nghiến răng, đang gài cô, rõ ràng là đang chọc điên cô mà.
Lăng Thiếu Hạo bật cười nhẹ thành tiếng, giọng cười của anh vẫn bình thản như vậy, tựa như một loại rượu ngon làm say lòng người. Anh xoay người bước xuống xe, vệ sĩ bên ngoài thấy vậy cũng mở cửa cho cô.
Gia Nghi bước ra nhìn cảnh vật bên ngoài, thật hoành tráng nha, khắp nơi điều giăng đèn sáng như ban ngày, khách sạn sang trọng xa hoa, nơi này có thể sánh ngang với cung điện của Alizabeth hoàng dì cô rồi.
Vừa định chạy đi tham quan cho kĩ thì cổ tay bị anh túm lấy, như cười như không, nói: "Không có anh bên cạnh thì đừng đi lung tung, trộm chó nó hốt đó."
Gia Nghi tức đến suýt thổ huyết, anh dám xem cô là chó? Dùng chữ cún có dễ nghe hơn không?
Nhưng người nào đó vốn chẳng để tâm, nắm tay cô đi mà chỉ quăng lại một câu: "Xem đi, chó con khó thuần phục."
Từ trong phòng thay đồ bước ra, Gia Nghi mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh dài tới gối, ngực cúp khiến những đường cong của cô phô bày ra, mấy người đàn ông dẫn bạn gái đến mua đồ cũng phải ngó nhìn không dời mắt. Nhưng người nào đó lại chiễm chệ ngồi trên sofa mà chau mày, xét cô một lượt từ trên xuống dưới rồi lắc đầu, ra hiệu cho nhân viên đem đến cho cô một đống quần áo khác. Không phải chứ, là lần thứ bảy rồi.
Gia Nghi nhìn Lăng Thiếu Hạo vẫn đang đọc tạp chí đằng xa, phong thái tao nhã lịch thiệp, lạnh nhạt không nhầm lẫn với ai được, gì chứ, kiểu thái độ này rõ ràng là bảo cô: Thay cho đến khi anh gật đầu thì thôi.
Từ đó đến giờ cô rất thích mua quần áo đẹp, nhưng chưa từng biết công việc này lại kinh khủng như thế, không lẽ anh đang hành hạ cô để trả thù mấy lời cô mắng khi nãy, ôi... nhân sinh của cô sao khổ thế? Nhìn bộ dạng cô gái nhỏ không cam tâm mà lê từng bước vào phòng thay đồ anh bất giác bật cười, một lúc sau gọi người phục vụ nữ lại nói: "Đuổi hết khách ở đây về, hôm nay không phục vụ người khác, còn nữa... cho phục vụ nam nghĩ sớm."
Người phục vụ khá ngạc nhiên ấp úng: "Nhưng, thưa Lăng Thiếu, làm vậy cô hai sẽ không vui."
"Chị ấy không vui thì sao? Dù sao thì bây giờ người nắm quyền là tôi."- Lăng Thiếu Hạo không vui, cửa hiệu YL này vốn là một trong những chi nhánh của chị gái anh, nhưng cũng thuộc cổ phần của Lăng thị, anh bây giờ là giám đốc điều hành tập đoàn, đương nhiên dư thừa quyền lực. Nhân viên phục vụ cũng biết điều này nên dạ một tiếng rồi rời đi, khách hàng và nhân viên nam nhanh chóng biến mất.
Lăng Thiếu Hạo hài lòng cười, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy những ánh mắt của mọi người làm mình khó chịu, nhất là lại dùng ánh mắt dơ bẩn như sói đói đó nhìn cô. Thật khó chịu, tốt nhất là đuổi họ đi.
Gia Nghi bước ra, lần này là chiếc váy do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng Lăng Dạ Nguyệt thiết kế, từng đường nét, hoa văn, kiểu dáng điều vô cùng thời thượng. Từ trên xuống dưới chỉ độc một màu trắng nhưng lại không làm chiếc váy trở thành đơn giản mà lại mang vẻ đẹp tinh tế.
Mà bây giờ Gia Nghi mặc nó vào lại vô cùng đẹp, đẹp đến không chân thật.
Lăng Thiếu Hạo nhìn cô thật kĩ, anh vừa nhìn đã biết đây là thiết kế của chị gái mình, quả thật cao tay rồi.
Gia Nghi nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện ánh mắt nóng rực đang nhìn mình mà hỏi: "Này, khách hàng xung quanh đâu hết rồi?"
Lăng Thiếu Hạo nở nụ cười thâm sâu từng bước đi về phía cô nói một câu lấy lệ: "Anh đuổi họ hết rồi."
Gia Nghi thầm than một tiếng, người này đúng là mắt bệnh thiếu gia quá mà.
Lại nghe tiếng Lăng Thiếu Hạo cảm thán: "Không ngờ bà cô già kia lại có thể chỉ bằng một chiếc váy mà biến vịt thành thiên nga."
"Này, anh nói ai là vịt? "- Gia Nghi trừng mắt quát: "Trên đời làm gì có chuyện vịt hóa thiên nga vì một cái váy, mà vì bố mẹ nó vốn là thiên nga rồi."
Lăng Thiếu Hạo cười, ôm lấy eo cô: "Được rồi, đi thôi, thiên nga con."
Gia Nghi cười, ngoan ngoãn đi theo anh mà quên việc đẩy anh ra.
Thì ra Lăng Thiếu Hạo dẫn cô đến dạ tiệc, đây là bữa tiệc thương mại mỗi năm một lần, vốn rất phổ biến trong giới thượng lưu, đây là nơi có thể đánh giá địa vị xã hội của những nhân vật của cả hai giới kinh doanh và chính trị. Sở dĩ nó long trọng là bởi vì khách đến tham gia buổi dạ tiệc này đều là những nhân vật hàng đầu của cả hai giới thương nghiệp và chính trị.
Không phải ai cũng được chọn làm khách mời, phải qua một buổi kén chọn khắc khe về gia thế và địa vị. Đơn giản mà nói những người "có tiền" thì đừng mong bước vào dạ tiệc, mà phải là những người "rất nhiều tiền."
Một chiếc xe thương vụ chầm chậm lái vào chỗ đỗ xe dành cho quý khách dưới sự hướng dẫn của nhân viên phụ trách đỗ xe. Sau khi xe dừng lại, nhân viên bãi đỗ xe vội bước lên định mở cửa xe thì từ hai chiếc xe của vệ sĩ vừa dừng lại trước chiếc xe thương vụ kia bước xuống mấy người vệ sĩ vừa nhìn đã biết đã qua huấn luyện kỹ lưỡng, một trong số đó trầm giọng nói: ‘Lui xuống đi!’
Nhân viên đỗ xe vội vàng lui xuống. Vốn làm phục vụ đã lâu ở nơi cao cấp này, hắn đương nhiên hiểu được quy tắc, tin chắc người chủ ngồi trên chiếc xe này không giàu cũng sang, đương nhiên là một nhân vật lớn, bằng không cũng không mang theo người nhiều vệ sĩ như vậy.
Vệ sĩ chia nhau đứng xung quanh xe, một trong số đó cung kính nói: "Lăng thiếu, thiếu phu nhân..."
Ở bên trong Gia Nghi định mở miệng thì đã nghe thấy tiếng ừ của người bên cạnh, cô trừng mắt nhìn anh: "Ai là thiếu phu nhân của anh chứ?"
"Anh không biết, bọn họ gọi mà."- Lăng Thiếu Hạo vô tội nhìn cô
Gia Nghi tức giận: "Sa thải bọn họ."
Lăng Thiếu Hạo cười nhẹ: "Nha đầu, chỉ có thiếu phu nhân của Lăng gia mới có thể sa thải bọn họ thôi.
"Anh..."- Gia Nghi nghiến răng, đang gài cô, rõ ràng là đang chọc điên cô mà.
Lăng Thiếu Hạo bật cười nhẹ thành tiếng, giọng cười của anh vẫn bình thản như vậy, tựa như một loại rượu ngon làm say lòng người. Anh xoay người bước xuống xe, vệ sĩ bên ngoài thấy vậy cũng mở cửa cho cô.
Gia Nghi bước ra nhìn cảnh vật bên ngoài, thật hoành tráng nha, khắp nơi điều giăng đèn sáng như ban ngày, khách sạn sang trọng xa hoa, nơi này có thể sánh ngang với cung điện của Alizabeth hoàng dì cô rồi.
Vừa định chạy đi tham quan cho kĩ thì cổ tay bị anh túm lấy, như cười như không, nói: "Không có anh bên cạnh thì đừng đi lung tung, trộm chó nó hốt đó."
Gia Nghi tức đến suýt thổ huyết, anh dám xem cô là chó? Dùng chữ cún có dễ nghe hơn không?
Nhưng người nào đó vốn chẳng để tâm, nắm tay cô đi mà chỉ quăng lại một câu: "Xem đi, chó con khó thuần phục."
Danh sách chương