Lúc không ở bên nhau, cô cũng biết anh bận, nhưng cũng không ngờ cường độ công việc của anh lớn như vậy.

Vừa về Thượng Hải chưa được hai ngày là lại bay đi rồi.

Mà hôm anh về, đúng lúc Sơ Kiến phải đi Quảng Châu chuẩn bị cho buổi triển lãm. Vì vậy trong điện thoại, Kiểm Biên Lâm đã đối chiếu thông tin chuyến bay của hai người với cô, muốn cố gặp một lần ở sân bay.

Anh sáu giờ hạ cánh, cô bảy giờ cất cánh.

Vốn là thời gian đã eo hẹp, Kiểm Biên Lâm còn trễ giờ, anh vội đến phòng chờ VIP nào đó đã hẹn. Sơ Kiến đang ngồi ở một góc kín đáo, lật tài liệu tiếng Nhật trong tay, cái miệng nhỏ gặm một trái táo nửa xanh không đỏ.

“Ngon không?” Anh rút lấy non nửa trái táo đã lộ hột còn dư lại.

“Cũng được.” Táo có gì ngon hay không ngon, không phải đều là vị táo à? Sơ Kiến chưa tỉnh táo lại, lập tức thấy anh mở miệng, cắn chỗ mình vừa ăn.

“Sao vậy?” Kiểm Biên Lâm khó hiểu nhìn cô.

Quan hệ thay đổi rồi, thành lũy có phần không đánh tan được liền tự nhiên biến mất. Ví dụ như, bây giờ, anh đang ăn trái táo mà cô gần như ăn hết còn dư lại hột. Trước đây trên đời này cũng chỉ có bố mẹ là sẽ ăn đồ cô ăn còn dư, không hề có bất kì chê ghét nào.

Phía sau, mấy nhân viên và Tạ Bân lần lượt ngồi xuống, ba lô này kia để dưới đất, che cho Kiểm Biên Lâm, thoạt nhìn góc này giống một tổ nhân viên vây quanh anh hơn.

Sơ Kiến mất tự nhiên dời tầm mắt, thấy giờ Bắc Kinh trên tường đã đến sáu giờ bốn mươi phút. Nên lên máy bay rồi, cô tính toán thời gian.

Kiểm Biên Lâm cũng nhìn đồng hồ treo tường: “Ngồi thêm một lát, ba phút thôi.”

Sơ Kiến gật gật đầu.

Hai người tám ngày không gặp, loại bỏ muôn vàn khó khăn gặp nhau, ngược lại không trao đổi gì cả. Tạ Bân ngồi dựa lưng vào họ không nhịn được lại đi dọn hộp thuốc lá. Quả là có hàng ngàn hàng vạn người, là có muôn hình vạn trạng kiểu yêu đương. Hai vị này, bốn mắt nhìn nhau, à không đúng, là một người nhìn một người là đủ... đủ phiền mà.

Tạ Bân mượn cớ nghe điện thoại, liếc nhìn dáng vẻ Kiểm Biên Lâm, chính vì vẻ mặt này mà lần đầu tiên anh ta gặp Sơ Kiến, là đã biết Kiểm Biên Lâm nhất định có tình cảm rất đặc biệt với cô gái này.

Mỗi lần thấy Sơ Kiến, gương mặt thường ngày đều căng ra của cậu ta trở nên rất nhạy cảm, cảm xúc kềm chế mà cực kì phức tạp tan ra nơi chân mày, đáy mắt, tình yêu, hoặc nói, là tình cảm còn phải có cảm nhận nặng trĩu hơn tình yêu bình thường.

Kiểm Biên Lâm móc một cái hộp nhỏ màu đỏ trong túi ra: “Quà Giáng sinh.”

“Quà Giáng sinh?” Cô nghi hoặc, “Còn bảy ngày cơ mà.” Vội vậy làm gì? Mấy ngày nay không gặp, anh chỉ muốn gần cô hơn một chút, nhưng xa gần còn có không ít người lạ.

Anh đành phải nhân lúc cô nhận quà, hai ngón tay đè mu bàn tay cô, nhưng cũng không dám lưu lại lâu, đầu ngón tay lướt qua mạch máu xanh nhạt trên mu bàn tay cô, sờ đến khớp xương nhô lên, rồi đến ngón tay, trượt xuống.

Ngón tay hai người đan vào nhau, nhẹ nhàng cọ xát. Ánh mắt Sơ Kiến khẽ chuyển, lòng bàn tay tê tê.

“Muốn thấy em cười.” Anh nói đều đều.

...

Lời rất vô nghĩa, cô nghe có chút không lần được manh mối, cũng rất ngượng, mặt ửng đỏ, bỏ cái hộp nhỏ vào túi, quơ lấy túi xách rồi chạy. Nhưng chưa chuồn được mấy bước, Sơ Kiến lại vòng về: “Quà Giáng sinh của anh chờ em mang từ Quảng Châu về nhé.”

Thân thể Kiểm Biên Lâm nghiêng về trước, cánh tay chống trên hai đầu gối co lại, gật gật đầu, tiếp tục cúi đầu gặm táo. Chẳng mấy chốc cô đã đi, cũng không thấy một nụ cười tâm niệm nữa.

Hột đến miệng bị cắn nát lan chút vị đắng, anh cũng không hề nhận ra, chỉ là hơi ấm dư lại của cô vẫn còn tồn tại giữa ngón tay.

Mới nãy trên máy bay đau bụng quá dữ dội, xuống cũng không đỡ, chỉ có thể chống đỡ nói mấy chữ như thế với cô. Anh cũng biết mình hơi im lặng, nhưng thực sự là không nặn ra được nửa chữ, sợ cô phát hiện.

Tạ Bân thò đầu sang hỏi anh định không nói cho Sơ Kiến biết sao?

Đau quá rồi, không muốn cử động, cũng không muốn nói chuyện.

Anh ậm ờ trả lời, kéo chiếc áo khoác cashmere màu đen của Tạ Bân sang trùm lên gương mặt ngày càng kém, không có sức cử động thêm dù chỉ một cái.

Món quà Kiểm Biên Lâm tặng cô là vòng tay tình nhân.

Kiểu này cô từng thấy, đeo vào cỡ vô cùng vừa vặn, chắc là từng điều chỉnh trong cửa hàng, đã gỡ vài móc xích. Trước đây cô còn từng hỏi Đồng Phi tại sao ngôi sao đều thích đeo đồ đôi cùng kiểu, không sợ trùng với người khác sao? Câu trả lời của Đồng Phi ngược lại gãi đúng chỗ ngứa, là vì trùng nhiều nên mới không bị nghi là tín vật tình nhân, bởi vì mọi người đều đeo.

Hai ngày sau, lúc cô gặp đại diện thương hiệu Hàn Quốc, đối phương lập tức nhận ra kiểu này, một ngôi sao Hàn Quốc rất nổi tiếng cũng đeo lúc chụp poster. Sơ Kiến đưa người ta về phòng, mượn ánh đèn hành lang, lật qua lật lại nhìn chiếc vòng hiện ánh sáng vụn màu đỏ nhạt trên cổ tay mình, vẫn không quên được lần gặp mặt vội vã cùng Kiểm Biên Lâm ở phòng chờ máy bay ấy.

Cô gọi điện thoại về, đầu bên kia có tiếng vọng lại trống trải: “Vẫn chưa ngủ à?” Nối máy được, câu đầu tiên là một câu hỏi vặn, có chút nghiêm túc.

“Anh cũng chưa ngủ sao?” Sơ Kiến phản bác.

Tiếng đóng cửa. Tiếp đó anh nói: “Ngủ rồi, bị cú điện thoại của em đánh thức.”

Cô không lên tiếng, còn chưa chờ nói anh ngủ tiếp đi không có việc gì lớn đâu, anh liền bổ sung một câu: “Đùa thôi, anh đang xem kịch bản, chưa ngủ.”

Cô suy nghĩ một chút, nói: “Em gọi điện thoại là muốn hỏi thử, anh muốn quà Giáng sinh gì?”

Kiểm Biên Lâm không trả lời, ngược lại thấp giọng: “Có phải nhớ anh không?”

“...”

“Có một chút? Hay là không có?”

“Có ——” Sơ Kiến vốn định nói “Có một chút” theo anh, nhưng lời đến khóe miệng nuốt trở vào, đổi thành nói lắp, “Ừm, nhớ.”

Qua rất lâu, cảnh nền trống trải mới truyền đến tiếng thở dài ẩn nhẫn rất khẽ của anh: “Ngủ đi.” Cảm xúc đầy đến mức sắp tràn ra dừng lại ở đây, một lúc sau, anh lại lặp lại, “Ngủ ngon.”

...

Một câu như vậy.

Hại cô cả đêm lăn qua lăn lại mơ rất nhiều. Hơn bốn giờ đã thức, mắt mở trừng trừng nhìn trời sáng dần. Mãi mới chờ đến hơn bảy giờ, cô tính toán đây chắc là giờ anh ngủ dậy, gọi điện thoại sang, nhưng lại tắt máy.

Cô vốn định ân cần hỏi han anh một chút, không có chuyện gì quan trọng, nhưng việc tắt máy thế này cô lại hoảng sợ, bởi vì kể từ lúc anh bắt đầu dùng điện thoại di động, Sơ Kiến biết chưa bao giờ tắt máy. Nói từ một trình độ nhất định, Kiểm Biên Lâm là một người rất nghiêm túc, sẽ không để di động hết pin, xảy ra chuyện người thân không tìm được mình.

Sơ Kiến gọi liên tục nửa tiếng, bất ngờ không kịp chuẩn bị thì nối được.

“A lô? A lô? Sơ Kiến hả?” Tạ Bân cười ha hả.

“Kiểm Biên Lâm đâu? Sao di động ở chỗ anh?”

“Di động cậu ấy hết pin, bảo anh sạc pin giúp ấy mà.”

“... Anh gạt em?” Cô nói theo trực giác.

“Anh gạt em làm gì chứ?” Tạ Bân cười, “Cô nhóc em rõ buồn cười, di động cậu ấy hết pin thật mà...” Không chờ Sơ Kiến truy hỏi tiếp, Tạ Bân đã thở dài lật đổ lời khai, “Bỏ đi, không bịa tiếp được. Cậu ấy phẫu thuật đấy, vừa mới bắt đầu nửa tiếng.”

Phẫu thuật?...

Tạ Bân vẫn đang tiếp tục nói tình hình, đầu óc Sơ Kiến đã hoàn toàn rối loạn, mặc quần áo vào rồi chạy ra ngoài, trong một tràng thổ lộ của Tạ Bân, khó có được tỉnh táo hỏi rõ địa điểm và thời gian bắt đầu, cúp điện thoại rồi đặt vé máy bay nhanh nhất để chạy về.

Kiểm Biên Lâm tên khốn kiếp.

Cái gì cũng không nói, lầm lì chết anh, đáng đời lầm lì chết anh.

Lúc đặt vé máy bay, Sơ Kiến không tự chủ được tức phát khóc, không ngừng lau nước mắt. Nhân viên tổng đài bị cô làm cho ngẩn người, sau cùng trước khi cúp điện thoại còn bày tỏ rất cá nhân một chút, cô ơi cô đừng nên đau buồn quá mức, chuyện gì cũng có thể qua đi.

Qua đi cái gì, không qua đi được.

Chuyện này đã bắt đầu giày vò cô từ đầu tháng 9, hết việc này đến việc khác, từ tình cảm đến bệnh, rồi đến việc xem kĩ lại mối quan hệ hai mươi năm đã qua của hai người, đến việc quan hệ bẻ mạnh thành kiểu thân mật, quả thực giày vò đến mức cô sắp nghi ngờ đường đời hai mươi lăm năm lẻ bốn tháng của mình. Không phải là vì trước là tai nạn lao động của bố anh, sau là căn bệnh có thể cướp đi nửa cái mạng của anh sao.

Kết quả đến lúc này rồi, anh lại làm một chuyện giấu giếm không báo như vậy.

Kiểm Biên Lâm tên đại khốn kiếp.

Sơ Kiến cho rằng đoạn đường này sẽ rất khó chịu đựng.

Nhưng nhoáng cái là tới, lúc Sơ Kiến đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, ngẩng đầu nhìn đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, trái tim sắp tan nát.

Mặc dù coi như thuận lợi, nhưng vẫn mất gần bảy tiếng.

Phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.

Ngắn ngủi không đến hai tháng, cô đối mặt với tình cảnh thế này hai lần, giờ phút này, cuối cùng đã cảm nhận được cảm giác mệt lả. Một tiếng sau, Đồng Phi cũng chạy vội đến, vẫn là “Đang phẫu thuật“.

Sơ Kiến đỏ mắt, nắm cổ tay Đồng Phi nói, mình nói cho cậu biết, nếu anh ấy đi ra mình nhất định sẽ đánh anh ấy một trận, Đồng Phi mình nhất định sẽ mắng chết anh ấy cậu hãy tin mình...

Đến hơn năm giờ chiều, mắt thấy trời tối đi một chút, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt. May mắn là Kiểm Biên Lâm không lớn tuổi như bố Kiểm, tố chất thân thể cũng tốt, không đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, được đưa thẳng vào phòng bệnh.

Mổ bụng kiểm tra gần mười tiếng, sau cùng bác sĩ rốt cuộc tìm được một khối u một cm bên cạnh ống mật, chèn lên ống mật. Bác sĩ mổ chính sợ là u ác tính nên lấy khối u này làm tâm cắt một vòng... Tóm lại, lúc người ta đưa thứ cắt đi cho họ xem, Tạ Bân vậy mà còn rất vui vẻ, cảm thấy không phải chuyện gì lớn, lấy di động ra chụp một tấm.

Sơ Kiến nhìn thứ tựa như thấm máu rỉ tách tách, nghĩ đó là thứ cắt trong người ra, liền thấm đau từng chút một từ kẽ xương ra ngoài. Lòng bàn tay cô hơi đổ mồ hôi lạnh, đến khi đi đến phòng bệnh, cô thấy anh nhắm hai mắt nằm trên giường, vẫn là dáng vẻ đang hôn mê.

Lời nói trên đoạn đường chạy gấp từ Quảng Châu về, đến bên ngoài phòng phẫu thuật, đến khi kéo Đồng Phi không ngừng nói đều không giữ lời nữa... Em không mắng anh, cũng không trách anh tự tiện quyết định đâu.

Kiểm Biên Lâm, anh mau tỉnh lại đi, mau...

Bác sĩ rướn người tới, thử đánh thức Kiểm Biểm Lâm.

Trong tiếng máy giám sát tít tít tít, Sơ Kiến hồi hộp đứng bên giường bệnh, nhìn anh, chờ đợi, chờ anh mở mắt. Lông mi che trên mặt anh từ từ rung lên, khó mở ra được.

Hơn cả suy yếu, ánh mắt mê mang xuất hiện trong đôi mắt nheo lại kia như động vật con không tìm được nhà, không lần ra được mình là ai bị ném đi đâu, chẳng qua là tìm kiếm một chút thứ quen thuộc trong sự bất lực.

Trước đây, sau khi phẫu thuật, chú Kiểm ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, Sơ Kiến chưa từng thấy dáng vẻ của người từ từ tỉnh lại sau khi gây mê toàn thân trong thời gian dài. Cô hơi... không dám cử động, chỉ sợ anh không tìm được mình. Cô nghĩ, nếu như Kiểm Biên Lâm cố gắng tìm thứ quen thuộc nhất, chắc chắn là ở đây, vị trí mình đứng.

Quả nhiên lúc nhìn thấy cô, Kiểm Biên Lâm dừng lại.

Sau vài giây do dự, anh mơ hồ nói: “Cậu đừng... tự đạp xe đi học, tuyết rơi...”

...

Bác sĩ vui mừng, giải thích với mọi người: Đoán chừng còn đang lơ mơ thôi.

Anh mơ hồ nhíu mày, ngủ thiếp đi. Bác sĩ nói cho họ biết, muốn anh hoàn toàn tỉnh táo còn phải chờ thêm một khoảng thời gian, bây giờ thuốc mê vừa hết, khi ngủ khi tỉnh rất bình thường.

Nói chung là không có việc gì lớn.

Từ đầu đến cuối Sơ Kiến ngây ra, sau khi anh nói câu kia. Đồng Phi cũng lo cho Kiểm Biên Lâm, rất chăm chú nghe bác sĩ nói xong, cúi người gật đầu nói cảm ơn. Từ Tạ Bân đến trợ lý rồi đến Đồng Phi, mấy người đều mang ơn sâu sắc, vây quanh bác sĩ đi ra ngoài.

Lúc Đồng Phi trở lại, Sơ Kiến vẫn giữ nguyên dáng vẻ cũ, không hề nhúc nhích.

“Này, này, nghĩ gì thế?” Năm ngón tay Đồng Phi quơ loạn xạ trước mắt cô, “Không sao rồi mà, không sao rồi, bồi dưỡng là được.”

Sơ Kiến chậm chạp, nhìn Đồng Phi một cái.

Ai cũng không biết Kiểm Biên Lâm đang nói gì, một câu nói mê quá bình thường.

Nhưng cô biết.

Mùa đông năm ấy, Kiểm Biên Lâm sốt cao. Hơn năm giờ sáng, cô gục đầu mệt mỏi bò dậy, thấy anh yếu ớt đứng nói chuyện với bố mẹ cô trong phòng khách, con ngươi đã đen tối tăm, không sáng như ngày thường. Anh nhìn thấy cô đi ra liền đưa giấy xin nghỉ bố Kiểm viết, lúc đó chính là nói câu này: “Cậu đừng tự đạp xe đi học, tuyết rơi, đường trơn đấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện