Sau nhập học chính là khoảng thời gian đi học quân sự tầm nửa tháng.

Trước khi đi vài ngày, Tôn Điềm Điềm tới kỳ, Tôn Hoài Đường chuẩn bị nước trà gừng đường đỏ cho cô, thêm một túi nước ấm, luôn thường trực gọi điện hỏi han chăm sóc, khiến cho các chị em cùng phòng với cô hâm mộ không thôi, rằng Tôn Điềm Điềm có một anh bạn trai vừa dịu dàng vừa biết quan tâm.

Tôn Điềm Điềm uống nước trà gừng đường đỏ, túi nước ấm đặt trên bụng, miệng cười ngọt ngào.

Trong khoảng thời gian học quân sự, mỗi ngày Tôn Hoài Đường đều ăn cơm cùng Tôn Điềm Điềm, không biết ai đã chụp lại ảnh của họ trong nhà ăn đăng lên diễn đàn, khiến cho mọi người bùng nổ.

Ở dưới phần bình luận, ai nấy cũng đều cảm thán sự dịu dàng, quan tâm của đàn anh Hoài Đường, giáo thảo trường học là hoa đã có chủ, nhiều chị em trong trường tiếc nuối không thôi.

Có một số người rất ngưỡng mộ Tôn Điềm Điềm, cô xinh đẹp, đứng cạnh Tôn Hoài Đường vô cùng xứng đôi. Cũng có người ghen ghét nói rằng họ không hợp nhau, tóm lại thể loại người nào cũng có.

Không đến hai ngày, có người tra ra được thân thế lại lịch của Tôn Hoài Đường và Tôn Điềm Điềm, đăng trên diễn đàn.

Nhiều người tỏ vẻ kinh ngạc, nghi ngờ, còn có khinh thường ra mặt, đa số đều nhằm vào việc Tôn Hoài Đường là con nuôi.

Tôn Điềm Điềm tức giận, những người từng thầm mến Tôn Hoài Đường vì tướng mạo và tài năng của anh, giờ đây chỉ vì xuất thân mà khinh thường. Không những thế còn bị một số người trào phúng việc mình yêu đương với anh Đường.

Tôn Hoài Đường không quá quan tâm đến việc này, ngược lại còn an ủi Tôn Điềm Điềm, nói cô không cần để việc này trong lòng, anh không quan tâm đến người khác nghĩ gì, chỉ mong cô mỗi ngày đều vui vẻ ở bên anh.

Tôn Điềm Điềm đành nhịn xuống cơn tức giận, cố gắng làm lơ đi những lời đồn đãi không tốt về Tôn Hoài Đường, tự nhủ bản thân sẽ càng yêu anh hơn, để anh cảm nhận được sự ấm áp.

Sau một tuần tập huấn là kỳ nghỉ dài một tuần, bạn cùng phòng của Tôn Điềm Điềm đã đi về nhà, còn cô đi theo Tôn Hoài Đường về chung cư ở.


Diệp Giai Lan gọi đến, hỏi cô sau khi học quân sự xong được nghỉ, có muốn về nhà hai ngày không, Tôn Điềm Điềm nhìn Tôn Hoài Đường đang ngồi bên cạnh, hơi ngập ngừng: “Chắc là… Con chỉ có vài ngày nghỉ thôi, mắc công đi đi về về, với lại… Da con đen rồi! Không muốn đi đâu cả, muốn ở trong nhà dưỡng trắng vài ngày rồi về!”

Cô quá hiểu anh Đường, chỉ với ánh nhìn của anh, cô liền biết anh cũng không muốn để cô quay về.

“…Dạ, mẹ yên tâm, còn có bạn cùng phòng ở với con… Dạ, con biết rồi, tạm biệt mẹ.”

Tôn Điềm Điềm tắt điện thoại, trên mặt lộ ra tia buồn vực: “Sao mẹ nói em hay bám anh vậy, lúc nào cũng dặn dò đừng làm phiền anh!”

Cô kéo tay Tôn Hoài Đường nói: “Anh Đường, em thật sự phiền sao? Mẹ nói em hay bám theo anh khiến anh cảm thấy phiền phức?”

Thông Báo ngày 10 tháng 2:

Cô không hiểu được, từ khi diệp Giai Lan biết cô muốn học chung đại học cùng Tôn Hoài Đường, liền thường xuyên nói đừng lúc nào cũng tùy hứng mà bám lấy Tôn Hoài Đường suốt, anh Đường sẽ cảm thấy chán nản.


Tôn Hoài Đường nghe cô nói, ánh mắt thâm trầm, trong đầu không biết nghĩ cái gì.

Anh nắm lấy tay Tôn Điềm Điềm xoa bóp, chân thành nghiêm túc trả lời: “Điềm Điềm không có phiền, một chút cũng không có.”

“Anh thích mỗi ngày Điềm Điềm đều bám theo anh, anh không hề cảm thấy phiền chút nào.”

Tôn Điềm Điềm nghe xong bổ nhào vào lồng ngực anh, cảm thấy ngọt ngào, cười hì hì nói: “Anh Đường, anh nói chuyện nghe buồn nôn quá!”

“Nhưng nghĩ lại thì từ nhỏ đến lớn, đúng là em hay quấn lấy anh, sau khi chúng ta ở bên nhau thì không nói, nhưng trước đó cũng hay đi cùng nhau, anh không chê em phiền. He he, anh Đường tốt quá đi!”

Tôn Hoài Đường nhịn không được cười, cúi đầu nhìn vào ánh mắt cô: “Vậy còn em?”

“Điềm Điềm cảm thấy anh có dính người quá không?”

“Điềm Điềm có thấy anh phiền không?”

Tôn Điềm Điềm ôm sát eo anh, lắc lắc đầu, giọng nói ngọt ngào kiên định chạy thẳng vào trái tim anh: “Chưa bao giờ em thấy phiền, anh Đường không có phiền chút nào, em rất thích anh.”

Khoảng cách chính là thước đo tình yêu, khi gần nhau sẽ thấy nhàm chán, xa cách sẽ tạo nên những lo âu.

Nhưng giờ đây, trong lòng Tôn Hoài Đường dường như có ý nghĩ khác.

Hai người ôm nhau ngồi trên sô pha một hồi, ánh mắt Tôn Điềm Điềm đột nhiên sáng lên, nóng bỏng nhìn người trước mặt, đôi môi mấp máy từng chữ một: “Anh Đường, chúng ta đợi thời gian thích hợp, nói cho mẹ và cô biết nhé. Em quyết định rồi, em không muốn giấu nữa, em muốn nói cho họ biết rằng em thích anh, chúng ta yêu nhau.”

Lồng ngực Tôn Hoài Đường như được đổ một dòng nước ấm, giọng nói phảng phất đầy tình yêu, khóe mắt hiện lên ý cười: “Được, đều nghe Điềm Điềm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện