Trước bữa tối lại làm loạn một trận, Nguyễn Lương tùy ý nằm trên thảm trải sàn, sợi tóc tán loạn, cái miệng phía dưới mấp máy, nặn ra chút chất lỏng màu trắng, dáng vẻ dâm đãng không nói nên lời. Cậu khẽ thở dốc, mặc dù thân thể đã quen thuộc với nó lại vẫn không chịu nổi sự kịch liệt này.

Nghỉ ngơi một lúc, Phó Hiệu Chu nhéo mũi cậu, nói cậu là mèo lười, lại ôm cậu, vỗ mông cậu hỏi có đói bụng không. Nguyễn Lương vùi đầu vào cổ Phó Hiệu Chu, không muốn nói gì, chỉ lo làm nũng.

Phó Hiệu Chu rất thích Nguyễn Lương dính lấy mình, đứng dưới vòi hoa sen cũng muốn bắt nạt, tiến vào một chút để làm sạch, còn nói Nguyễn Lương nhìn mình.

Nước nóng chảy thẳng xuống, Nguyễn Lương hoàn toàn không mở được mắt, hai mắt nhắm chặt, lông mi ẩm ướt, dày rậm đen nhánh.

Phó Hiệu Chu ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Ai lại ngốc vậy chứ, khóa mình lại?”

Nguyễn Lương run lên, cậu mở mắt ra như muốn oán trách Phó Hiệu Chu nhưng lại không dám, chỉ nhút nhát nhìn một cái đã nhắm lại.

Phó Hiệu Chu nâng gò má cậu lên hôn tiếp, tiếng hôn hơi lớn, vành tai Nguyễn Lương đỏ ửng, động tác nơi ngón tay anh cũng không ngừng. Bị hôn đến run chân, Nguyễn Lương vịn lấy bờ vai của Phó Hiệu Chu, đầu lưỡi khẽ động, như con mèo nhỏ liếm sữa, cẩn thận đáp lại.

Phó Hiệu Chu bị cậu hôn ngứa ngáy, lại tiếp tục có dấu hiệu, anh cố nhịn xuống. Dù sao gần đây Nguyễn Lương cũng rất nghe lời, anh không thể không nhịn được đi bắt nạt người ta.

Lại trêu chọc thêm một chốc, Phó Hiệu Chu lau khô người giúp Nguyễn Lương, cậu chỉ phụ trách việc giơ tay nhấc chân, nghiêng đầu qua, khăn tắm sẽ tự động đưa tới.

Lúc lau tóc, khăn lông càng lau càng đi xuống, cuối cùng lộ ra một cái đầu ướt nhẹp. Nguyễn Lương không nhịn được cười, Phó Hiệu Chu cũng cười theo, đó là một dạng rất dịu dàng, trong mắt đong đầy tình ý mềm mại.

Nguyễn Lương dần ngừng cười, miệng hơi hé, như nhìn đến ngây người, ánh mắt cũng không thèm chớp, cuối cùng còn như xấu hổ, cúi đầu mặc cho Phó Hiệu Chu lau tóc cho mình, còn dùng ngón tay vẽ loạn lên cơ bụng Phó Hiệu Chu, sau đó lặng lẽ liếc người kia một cái, rồi lại tiếp tục vẽ.

Hình ảnh ấm áp như vậy lại chưa từng diễn ra vào mấy tháng trước.

Nguyễn Lương còn nhớ mấy tháng trước, Phó Hiệu Chu đột nhiên nói trợ lý đưa cho cậu một cái chìa khóa và một tờ giấy, trên tờ giấy viết rõ địa chỉ, nơi Phó Hiệu Chu hẹn cậu.

Khi đó hai người vừa cãi nhau, cùng nói với nhau để cả hai bình tĩnh trong mấy ngày, Nguyễn Lương còn tưởng Phó Hiệu Chu tới tìm cậu làm lành, không suy nghĩ nhiều đã đi.

Đó là một chung cư bình thường, thậm chí còn hơi cũ kỹ, Nguyễn Lương còn thấy kỳ quái, không hiểu vì sao Phó Hiệu Chu lại hẹn cậu tới đây gặp mặt, nhưng vẫn đi lên theo địa chỉ.

Rõ ràng là ban ngày, cầu thang lại âm u không có ánh sáng, hành lang lạnh băng, đối lập hoàn toàn với thời tiết nóng bức bên ngoài, Nguyễn Lương mở cửa, trong căn phòng không có một bóng người.

Căn nhà bố trí đơn giản, đen trắng là tông chính, cửa sổ trên sân thượng mở ra, rèm cửa sổ chỉ còn một nửa, có gió thổi qua, rèm cửa lập tức nhẹ nhàng bay, trên bàn trà nhỏ trong phòng khách có đặt một ly nước trái cây màu cam, màu sắc tươi đẹp này vô cùng nổi bật trong căn phòng tông đen trắng này.

Xung quanh yên tĩnh, không hiểu sao nhịp tim của Nguyễn Lương tăng nhanh, đóng cửa phía sau, từ từ đi vào.

Đây là một buổi trưa vô cùng yên tĩnh, có lẽ mọi người vẫn còn nghỉ trưa, Nguyễn Lương lượn quanh bốn phía, đang thắc mắc tại sao căn phòng này không có phòng bếp, cửa phòng ngủ đột nhiên vang lên từng tiếng ‘lách cách’.

Lúc này Nguyễn Lương mới nhìn về cánh cửa nhìn như không quan trọng này, là do cửa sổ bên trong mở ra sao, hay cửa không đóng kín mới phát ra âm thanh như vậy? Nguyễn Lương suy đoán, mù mờ đi tới. Đó là một cánh cửa màu trắng, đập vào mắt là một chiếc giường rất lớn, trên giường là ga giường được trải sạch sẽ, hình như còn có hương cỏ nhẹ nhàng, nhìn độ dày của nệm thì chắc là vô cùng mềm mại, nhưng kỳ quái là, đầu giường lại là khung sắt kiểu cũ nhất.

Cuối cùng cậu vẫn không mở cửa, chỉ hơi liếc mắt tò mò nhìn vào, cánh cửa sau lưng cậu chậm rãi đóng lại, hoàn toàn không phát ra chút âm thanh nào.

Cửa sổ trong phòng ngủ đóng chặt, không có chút gió nào thổi tới, Nguyễn Lương không nhìn kỹ, đang muốn xoay người lại bị một vật cứng đụng vào lưng.

Cậu không có chút phòng bị nào, không nghĩ tới trong phòng sẽ còn người khác.

“Nhắm mắt.” Người kia dán vào gáy cậu nói chuyện, giọng nói mang chút khàn khàn kỳ quái, như là cố ý bắt chước, Nguyễn Lương cho là Phó Hiệu Chu, thân thể không khỏi thả lỏng một chút, vừa định nói chuyện đôi câu, giọng của người kia lại vang lên, lạnh lùng đến vô tình. “Tôi nói nhắm mắt.” Nói xong, vật nhọn trong tay lại đâm sâu vào cậu hơn.

Nguyễn Lương bắt đầu không chắc chắn, gáy chảy mồ hôi, có muốn phản kháng nữa cũng đã không thể, chỉ đành ngoan ngoãn làm theo. Cổ tay cậu bị khống chế, đeo vào chiếc còng tay lạnh như băng, đôi mắt bị một miếng vải đen che phủ, như tiến vào bóng đêm.

Người phía sau đột nhiên xé một bên áo sơ mi của cậu, lộ ra đầu vai mịn màng, đôi môi đặt lên liếm láp khiêu khích, Nguyễn Lương cảm thấy da đầu mình sắp nổ tung, cậu không nhịn được hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Người kia vuốt cổ cậu, hơi đè lên yết hầu, cuối cùng thăm dò khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi quấy rối, khiến khuôn miệng không đóng được chảy ra nước miếng trong suốt. Nguyễn Lương bị đẩy đến bên giường, người kia cũng ngồi xuống theo, yên ổn ngồi cạnh cậu, như là nhìn cậu chằm chằm, tầm mắt anh ta như có thực thể, lột sạch cậu từng tấc một.

“Sao không uống nước trái cây?” Người kia mở miệng. “Tôi chuẩn bị riêng cho em đó.”

“Anh là ai?”

Người kia khẽ cười, lại gần cắn lỗ tai Nguyễn Lương một cái. “Cô Chu, rõ ràng đi, hiện tại tôi đang bắt cóc em.”

Hai tay Nguyễn Lương bị trói sau lưng rất không thoải mái, nghe vậy cậu ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn. “Anh lầm rồi, tôi không phải là nữ.”

Người kia không lên tiếng, một lát sau anh ta đưa tay cởi quần Nguyễn Lương ra, lột sạch toàn bộ, vỗ mạnh lên mông cậu một cái, lại cách quần lót xoa nắn. “Mông lớn lại mềm như vậy, sao lại là đàn ông?” Anh ta cúi người liếm sau tai Nguyễn Lương. “Tiểu thư, nói dối thì không phải là bé ngoan.”

Nguyễn Lương run rẩy, không biết là sợ hãi hay phấn khích, giọng nói cũng hơi không ổn định: “Rốt cuộc là anh muốn làm gì?”

Người kia không trả lời, anh ta cởi cúc áo sơ mi của Nguyễn Lương ra, cúi đầu ngậm đầu v* vào, phát ra tiếng ‘chụt chụt’ như tiếng bú sữa mẹ. Nguyễn Lương cắn môi, cố gắng không phát ra tiếng nào, phía dưới lại mơ hồ có dấu hiệu ngẩng đầu. Vì tay còn bị khóa, áo chỉ có thể kéo đến cùi chỏ, áo mở rộng một nửa, lộ ra đầu v* bị giày xéo sưng đỏ.

Người kia sờ soạng lồng ngực cậu, làn da Nguyễn Lương mịn màng, chọc một chút đã đỏ ửng, người kia khẽ cười nói: “Ngực hơi nhỏ, có điều không sao.” Anh ta lại đè xuống không ngừng nhào nặn. “Tôi bóp lớn giúp em.”

Cuối cùng Nguyễn Lương không nhịn được, cậu lên tiếng rên rỉ, lại bị một nụ hôn chặn lại, lúc buông ra, cậu chỉ có thể thở dốc.

Ngườ kia lột quần lót của cậu, trêu chọc cậu bé đang chảy nước của cậu, ngón tay lướt qua linh khẩu, đưa chất nhầy đó lên môi Nguyễn Lương. “Tiểu thư, em chảy nước.”

(*Linh khẩu = 铃口: Nói theo góc độ y học thì đây là cửa ra vào của niệu đạo, còn lại thì… mọi người tự tưởng tượng nhé)

Hai tai Nguyễn Lương đỏ ửng, hai mắt bị che, cảm giác càng thêm mãnh liệt, cậu thở hổn hển gọi một tiếng: “Phó Hiệu Chu, anh…”

Người kia nhanh chóng trêu chọc cậu bé của Nguyễn Lương, giọng nói vẫn thản nhiên không nghe ra vui giận như cũ: “Em nhận lầm người rồi.”

Nguyễn Lương hơi tức giận, không biết anh lại muốn làm gì, cậu quyết định không nói chuyện nữa.

Người kia tách hai chân cậu ra, dương v*t mài lên bắp chân trắng nõn, mài đến đỏ bừng mới bỏ qua, lại không biết lấy được bôi trơn từ đâu, anh bôi vào giữa đùi Nguyễn Lương, vẽ kín nơi đó, cắm một đầu ngón tay vào lại rút ra, lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, trêu chọc phía trước, mở rộng mông, để nếp nhăn bên trong lộ ra, chạm mấy cái đã làm bộ muốn đi vào.

Nguyễn Lương hoảng hốt, biết anh muốn tới thật, cậu vội vàng nói: “Đừng… đừng…” Đáng tiếc chỉ mới nói được nửa câu, dương v*t vừa lớn vừa nặng xông vào, Nguyễn Lương đau đến gần như mất tiếng, nước mắt thấm ướt vải đen.

Hai tay cậu giãy giụa tạo thành dấu đỏ, trong mông cắm một vật lớn như vậy, cậu chỉ có thể rơi nước mắt, phát ra tiếng khóc thút thít.

Người kia không chút thương tiếc, còn chưa chờ cậu thích ứng đã bắt đầu ra vào, trêu chọc thành ruột mềm mại, ôm lấy mông cậu, túi dưới đánh vào. Bên tai Nguyễn Lương là đủ loại âm thanh, cậu còn nghe được tiếng rên rỉ khàn khàn của mình, bị hành động lỗ mãng như vậy khiến mình thoải mái, cơ thể còn dâm đãng phối hợp.

Nước mắt chảy xuống càng nhiều, Nguyễn Lương không hình dung nổi cảm giác của mình, vừa đau vừa thoải mái còn mang theo chút tủi thân. Người này thật sự chỉ làm cậu, cắm nơi kia đến ứng đỏ cũng không chịu thân mật với cậu.

Nguyễn Lương không chịu nổi, cậu mở miệng cầu xin: “Em sai rồi, ưm… sai rồi…”

“Sai ở đâu?” Người kia nâng chân cậu lên, không ngừng ra vào nơi không khép được miệng kia, kéo dâm dịch ra ngoài rồi lại cắm vào. “Hình như tiểu thư vẫn chưa hiểu tình huống.” Anh cúi người, cắn lên yết hầu Nguyễn Lương, hung tợn như muốn nuốt toàn bộ cậu vào. “Hiện tại tôi đang cưỡng hiếp em.”

Nguyễn Lương nghẹn ngào lắc đầu.

“Không muốn bị tôi làm?” Người nọ đè bả vai Nguyễn Lương xuống, cắm mạnh vào.

Nguyễn Lương vừa khóc vừa lắc đầu. “Sai rồi… hư, không nên trốn.”

Người kia dừng một chút, giọng nói đột nhiên thay đổi, khôi phục về giọng nói Nguyễn Lương quen thuộc, trầm thấp quyến rũ. “Em cũng biết là không nên trốn?”

Nguyễn Lương gật đầu qua loa, cảm giác miếng vải đen trước mắt hơi lỏng ra, cậu không ngừng cố gắng: “Cũng không chạy nữa, em biết lỗi rồi, xin anh, đừng như vậy.”

Miệng vải đen bị gạt đi, đôi mắt Nguyễn Lương hồng lên, như động vật dòng mèo bị bắt nạt, ánh mắt mang nước nhìn về phía Phó Hiệu Chu, cầu xin tha thứ lại lấy lòng.

Phó Hiệu Chu che mắt cậu lại: “Lại muốn tôi mềm lòng?”

Nguyễn Lương gấp gáp, cậu không muốn không nhìn thấy gì, không thấy được Phó Hiệu Chu, trong lòng cậu không yên. “Đừng… em thật sự không chạy.”

“Tôi từng nói gì nào?” Phó Hiệu Chu nói xong lại tiếp tục hành động, dương v*t hung ác đâm vào, như muốn bộc phát hết tức giận ra ngoài. “Có phải tôi từng nói trốn lần nữa sẽ nhốt em lại không?” Nguyễn Lương thật sự từng không nghe lời, chạy trốn nhiều lần, mỗi lần đều ngoan ngoãn nói sẽ không, sau đó không biết lúc nào đó lại biến mất khỏi tầm mắt anh.

Nguyễn Lương lắc đầu, muốn đẩy bàn tay đang che mắt cậu ra. Mỗi lần Phó Hiệu Chu đi vào, cậu lại khẽ rên một tiếng, nhìn thì ngoan như vậy, lại cũng chỉ là bé mèo hoang không nghe lời.

“Em sai rồi, đừng che mắt.” Nguyễn Lương gấp đến sắp khóc. “Em không nhìn thấy anh…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện