Lý Tương không quên được Nguyễn Lương thời kỳ đại học.
Khi đó thành tích của cậu vô cùng xuất sắc, thường đại biểu cho giáo viên và học sinh lên thuyết trình, vì vẻ ngoài tốt biết nói chuyện, cậu được không ít cô gái để ý.
Lúc ấy Lý Tương đang làm ở hội học sinh, Nguyễn Lương vừa nhập học đã được xếp đến làm việc cho cậu ta, cậu ta còn từng thầm so sánh mình với Nguyễn Lương, không thể không thừa nhận mọi mặt của Nguyễn Lương đều rất nổi bật, khiến người khác hâm mộ lại chưa đến mức khiến người ta ghen tỵ.
Ban đầu Lý Tương cũng chỉ coi cậu là một đàn em bình thường, nhưng chung đụng lâu, cậu ta phát hiện mặc dù quan hệ của cậu tốt, nhiều người vui vẻ làm bạn với cậu, nhưng thật ra cậu không gần gũi với một người nào. Không có người nào có mối quan hệ tốt nhất, quan hệ của cậu với mọi người đều không tồi, mà cũng chỉ duy trì trên mức ‘không tồi’.
Lý Tương cẩn thận quan sát cảm giác xa cách mơ hồ trên người Nguyễn Lương, bản thân cũng sinh ra chút tò mò về cậu.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Nguyễn Lương nở một nụ cười thân thiện với cậu ta, trong lòng cậu ta sẽ sinh ra một cảm giác thỏa mãn kỳ quái – như là cậu ta không giống như những người khác, là người được Nguyễn Lương đối xử đặc biệt.
Thành tích của Lý Tương cũng không tệ, sau khi tốt nghiệp người nhà lại sử dụng chút quan hệ, tìm một công việc ổn định cho cậu ta.
Nghe đồn ông chủ của công ty bọn họ là đồng tính, nhưng thời đại này, mọi người cũng không lạ gì với mấy chuyện này, thỉnh thoảng bí mật nhiều chuyện một chút, dù sao công việc là công việc. Có một đợt, Lý Lương nghe nói ông chủ hẹn hò với một thanh niên mới lên đại học, cậu ta còn đánh giá rằng tám phần người kia làm vậy là vì tiền, đồng nghiệp nữ bên cạnh còn bổ sung: “Còn cả khuôn mặt nữa!”
Về điểm này Lý Tương không muốn thừa nhận cũng không được, ông chủ của bọn họ thật sự có một gương mặt đẹp trai, là giấc mơ cổ tích của các chị em trong công ty, với mong muốn phát triển một chuyện tình cô bé lọ lem nơi công sở.
Sau đó đến một ngày, Lý Tương thấy Nguyễn Lương.
Đã lâu cậu ta không thấy Nguyễn Lương, hai người từng trao đổi wechat, nhưng Nguyễn Lương rất ít khi online, cũng không đăng lên tường, nếu không phải quen biết trong hiện thực, cậu ta sẽ nghĩ Nguyễn Lương là một người lạnh lùng.
Ngày đó trời mưa, Nguyễn Lương không mang theo ô, bị ướt thê thảm, tóc ướt nhẹp dán chặt gò má, sắc mặt hơi trắng, đôi môi lại đỏ thắm.
Lý Tương chỉ kịp nhìn một cái, sau đó nghe người trong công ty nói Phó Hiệu Chu nắm tay Nguyễn Lương kéo cậu vào thang máy.
Khoảnh khắc đó trong lòng Lý Tương tràn ngập tiếc nuối, dù sao Nguyễn Lương cũng xuất sắc như vậy, cậu xứng đáng có một tương lai tốt hơn, hoàn toàn không cần tạm thời vì lợi ích mà nằm dưới thân một người đàn ông. Cậu ta không thừa nhận cảm giác chua xót trong lòng, những tham vọng trước kia đều bị bóp chết từ trong trứng nước, hiện tại cậu ta có một công việc rất tốt, cậu ta phải học cách yên lặng.
Trong công ty có rất nhiều người thấy hai người nắm tay nhau, mọi người đều ăn ý không đề cập tới, thành thật làm công việc của mình. Thỉnh thoảng ở phòng trà nước nghe các cô gái kích động thảo luận, Lý Tương vô cùng khinh thường, có lần thậm chí còn không khống chế được miệng, tham gia vào cuộc trò chuyện.
Hoàn cảnh gia đình của Nguyễn Lương không tốt, lúc còn rất nhỏ ba mẹ mất, phải không ngừng chuyển đến sống cùng người thân, sau khi trưởng thành bắt đầu cuộc sống độc lập, duy trì thành tích xuất sắc, học bổng đều dùng để trả học phí.
Cậu ta tin chắc Nguyễn Lương không phải tự nguyện, dùng vài ba lời nói về gia đình Nguyễn Lương, nhưng sau đó suy nghĩ một chút thì thật ra lời giải thích này cũng không vững, dù sao Nguyễn Lương chuẩn bị tốt nghiệp, tìm công việc nuôi mình không khó, không cần phải ở cùng một người đàn ông.
Sau đó Nguyễn Lương lại tới mấy lần, lần sau lại nói ít hơn lần trước. trong công ty dần xuất hiện một vài tin đồn, mọi người bắt đầu tin tưởng Nguyễn Lương thật sự bị Phó Hiệu Chu ép buộc.
Từ đầu đến cuối Lý Tương đều im lặng.
Cho đến một ngày, cậu ta nói chuyện phiếm với một người bạn thường uống rượu cùng mình, bạn cậu ta biết Lý Tương làm việc ở đâu, đột nhiên thần bí đến gần cậu ta, nói gần đây mình luôn có thể nhìn thấy Phó Hiệu Chu.
“Chao ôi, cậu hãy nghe tôi nói, cậu cũng biết tòa nhà của chúng tôi mà, rất ít người ở, mấy tháng trước đột nhiên có người tới sửa sang, ở tầng bốn, tôi nhìn trộm một cái, sửa rất ổn, tôi còn nghĩ dư tiền như vậy sao không mua một phòng tân hôn chứ.” Bạn cậu ta nháy mắt một cái. “Tôi cũng không để ý lắm, cậu đoán kết quả thế nào? Không lâu sau đã có người chuyển vào ở, mỗi ngày cái người họ Chu đều đến đó.”
Lý Tương không nhịn được nhắc nhở: “Anh ta họ Phó.”
Người bạn kia khoát tay, sao anh ta phải nhớ rõ tên, chỉ là có chút ấn tượng nhỏ với người này. “Tôi dám khẳng định nhất định trong phòng kia không chỉ có một mình anh ta, nhưng kỳ quái là…” Miệng người bạn mang theo mùi rượu khó ngửi, Lý Tương không nhịn được cau mày, anh bạn kia lại nói. “Hình như cho tới bây giờ một người khác còn chưa ra khỏi phòng.”
Gió đêm lạnh lẽo mơn trớn sau gáy, Lý Tương đột nhiên cảm thấy da đầu mình tê rần, cậu ta mím môi giả bộ thản nhiên nói: “Không thể nào, có lẽ là cậu nhìn nhầm… không phải lúc nào cậu cũng ở nhà.”
Người bạn chép miệng: “Hình như là có chuyện như vậy.” Anh ta lại uống một ngụm rượu rồi lắc đầu nói. “Tôi đang tự hỏi, người có tiền đều thích làm vậy sao? Nhà lớn không ở lại chuyển hướng chạy tới chung cư nghèo nàn này?”
– Có lẽ là không muốn để người khác chú ý nhỉ? Tay Lý Tương run lên, không khống chế được suy nghĩ của mình, cậu ta nuốt nước miếng chuyển đề tài.
Chuyện này qua đi, ngay khi Lý Tương sắp quên thì người bạn đó lại nói ra.
“Thật sự khiến tôi đoán đúng! Trong nhà kia thật sự có người khác, một cậu trai rất gầy.”
Lý Tương thầm thấy phiền, muốn nghe lại sợ nghe, người bạn nói tiếp: “Lúc tôi đi lên đúng lúc gặp phải, người kia dọa tôi một hồi, hình như tôi cũng khiến cậu ta giật mình, cậu ta vẫn luôn trốn sau người họ Chu kia. Tôi không thấy họ Chu, anh ta rất cao, tôi không thấy gì, cảm thấy bầu không khí đáng sợ nên tôi đi luôn.”
Lần này Lý Tương không sửa lại cho anh ta, hoặc nên nói là không kịp sửa lại. Trong đầu cậu ta có một suy nghĩ đáng sợ, đủ để khiến người khác run rẩy, không dám nghĩ nhiều.
Tối đó Lý Tương mơ thấy một cơn ác mộng, khi tỉnh lại cảm thấy toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Trên đời có đủ loại trùng hợp, chúng ghép lại với nhau sẽ thành một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Lý Tương vốn không để ý những việc này, dù sao bọn họ cách cậu ta xa như vậy, nhưng thực tế không buông tha Lý Tương, Phó Hiệu Chu lại đưa Nguyễn Lương tới công ty.
Lý Tương dừng bước nhìn Nguyễn Lương, đúng lúc cậu quay đầu lại, một đôi mắt lớn đến kinh người, trên mặt không có nụ cười ngày xưa, đôi môi mím lại thành một đường, mí mắt rũ xuống không nhìn ai, có vẻ hơi xa cách.
Trái tim Lý Tương đột nhiên rơi xuống, hiểu lầm trong lòng tăng thêm, nghĩ đến những lời đồn trong công ty, nhìn đến gương mặt hơi lạnh lùng của Nguyễn Lương, không biết có phải ảo giác hay không, cậu ta cảm thấy Nguyễn Lương như vậy lại có một hương vị khác. Nguyễn Lương gầy hơn trước kia, làn da trắng như trong suốt, một tay bị Phó Hiệu Chu giữ chặt, lộ ra một chút cổ tay, xương cổ tay cũng tinh xảo đẹp mắt…
Sau đó cậu ta thấy trên cổ tay Nguyễn Lương có vết dây mờ mờ.
Chút suy nghĩ tươi đẹp trong đầu Lý Tương lập tức biến mất, thậm chí cậu ta còn hơi hoảng hốt, đưa mắt nhìn Nguyễn Lương bị kéo thẳng vào phòng làm việc.
Lý Tương có chút khó tin.
Thời đại học Nguyễn Lương tích cực như ánh mặt trời, cậu vốn có thể kiếm một công việc không tệ trải qua cuộc sống yên bình, hiện tại lại bị đối xử tàn nhẫn như vậy.
Nhưng cậu ta vẫn im lặng, giống như mỗi một người thông minh, cúi thấp đầu chuyên tâm làm việc của mình.
Đó hẳn là một cuộc sống nhạt nhẽo, khác trước là sáng hôm đó xuất hiện một trận tuyết.
Buổi trưa mấy hôm trước Lý Tương lại uống rượu, cậu ta vừa uống rượu đã mệt rã rời, không ít đồng nghiệp nhắc nhở cậu ta uống rượu vào sẽ làm hỏng việc, cậu ra cũng không quan tâm, lần này lại bị lãnh đạo bắt được trực tiếp. Đây không phải là lần đầu tiên cậu ta uống say, cấp trên vô cùng thất vọng, hôm nay mới chậm chạp thông báo, cậu ta bị đuổi.
Nhận nửa tháng lương, Lý Tương đứng trước cửa công ty vẫn có chút mơ hồ.
Kết quả cậu ta vẫn không đổi tính, một mình đến tiệm ăn mua mấy chai bia, từ xế chiều đến tối, bầu trời dần tối đen, Lý Tương đột nhiên nghĩ đến hôm nay đồng nghiệp nói buổi tối phải họp, có lẽ mười giờ mới có thể tan làm.
Cậu ta nhìn đồng hồ một cái, hiện tại mới hơn tám giờ một chút, cậu ta loạng choạng rời khỏi tiệm cơm, gió đêm lạnh lẽo khiến cậu ta tỉnh táo một chút, lại là một loại tỉnh táo kỳ quặc.
Cậu ta lại nghĩ tới Nguyễn Lương, cái người đáng thương bị Phó Hiệu Chu giam lỏng trá hình đó.
Trong lòng cậu ta xuất hiện đốm lửa, lại nghĩ dù sao mình cũng đã bị đuổi việc, tại sao không thể thử một lần chứ…
Thử cái gì?
Đầu óc Lý Tương khựng lại, đột nhiên không biết mình đang nghĩ gì, nhưng rất nhanh…
Thử cứu Nguyễn Lương ra!
Cậu ta thầm tính toán, bước chân cũng không dừng lại, cậu ta nghĩ nếu mình cứu Nguyễn Lương ra, nhất định Phó Hiệu Chu không dám nói gì, đây là cầm tù, là phạm pháp!
Gió lạnh len vào cổ áo cậu ta, lúc đi ngang cửa một cửa sổ thủy tinh, thậm chí cậu ta còn dừng bước chỉnh lại cổ áo của mình, lại gọi điện hỏi vị trí cụ thể của chung cư kia.
Người đi đường từ động đi vòng qua cậu ta, bọn họ cũng nhìn ra được người này uống say.
Thật ra thì đầu óc Lý Tương cũng không tỉnh táo.
Khi đó thành tích của cậu vô cùng xuất sắc, thường đại biểu cho giáo viên và học sinh lên thuyết trình, vì vẻ ngoài tốt biết nói chuyện, cậu được không ít cô gái để ý.
Lúc ấy Lý Tương đang làm ở hội học sinh, Nguyễn Lương vừa nhập học đã được xếp đến làm việc cho cậu ta, cậu ta còn từng thầm so sánh mình với Nguyễn Lương, không thể không thừa nhận mọi mặt của Nguyễn Lương đều rất nổi bật, khiến người khác hâm mộ lại chưa đến mức khiến người ta ghen tỵ.
Ban đầu Lý Tương cũng chỉ coi cậu là một đàn em bình thường, nhưng chung đụng lâu, cậu ta phát hiện mặc dù quan hệ của cậu tốt, nhiều người vui vẻ làm bạn với cậu, nhưng thật ra cậu không gần gũi với một người nào. Không có người nào có mối quan hệ tốt nhất, quan hệ của cậu với mọi người đều không tồi, mà cũng chỉ duy trì trên mức ‘không tồi’.
Lý Tương cẩn thận quan sát cảm giác xa cách mơ hồ trên người Nguyễn Lương, bản thân cũng sinh ra chút tò mò về cậu.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Nguyễn Lương nở một nụ cười thân thiện với cậu ta, trong lòng cậu ta sẽ sinh ra một cảm giác thỏa mãn kỳ quái – như là cậu ta không giống như những người khác, là người được Nguyễn Lương đối xử đặc biệt.
Thành tích của Lý Tương cũng không tệ, sau khi tốt nghiệp người nhà lại sử dụng chút quan hệ, tìm một công việc ổn định cho cậu ta.
Nghe đồn ông chủ của công ty bọn họ là đồng tính, nhưng thời đại này, mọi người cũng không lạ gì với mấy chuyện này, thỉnh thoảng bí mật nhiều chuyện một chút, dù sao công việc là công việc. Có một đợt, Lý Lương nghe nói ông chủ hẹn hò với một thanh niên mới lên đại học, cậu ta còn đánh giá rằng tám phần người kia làm vậy là vì tiền, đồng nghiệp nữ bên cạnh còn bổ sung: “Còn cả khuôn mặt nữa!”
Về điểm này Lý Tương không muốn thừa nhận cũng không được, ông chủ của bọn họ thật sự có một gương mặt đẹp trai, là giấc mơ cổ tích của các chị em trong công ty, với mong muốn phát triển một chuyện tình cô bé lọ lem nơi công sở.
Sau đó đến một ngày, Lý Tương thấy Nguyễn Lương.
Đã lâu cậu ta không thấy Nguyễn Lương, hai người từng trao đổi wechat, nhưng Nguyễn Lương rất ít khi online, cũng không đăng lên tường, nếu không phải quen biết trong hiện thực, cậu ta sẽ nghĩ Nguyễn Lương là một người lạnh lùng.
Ngày đó trời mưa, Nguyễn Lương không mang theo ô, bị ướt thê thảm, tóc ướt nhẹp dán chặt gò má, sắc mặt hơi trắng, đôi môi lại đỏ thắm.
Lý Tương chỉ kịp nhìn một cái, sau đó nghe người trong công ty nói Phó Hiệu Chu nắm tay Nguyễn Lương kéo cậu vào thang máy.
Khoảnh khắc đó trong lòng Lý Tương tràn ngập tiếc nuối, dù sao Nguyễn Lương cũng xuất sắc như vậy, cậu xứng đáng có một tương lai tốt hơn, hoàn toàn không cần tạm thời vì lợi ích mà nằm dưới thân một người đàn ông. Cậu ta không thừa nhận cảm giác chua xót trong lòng, những tham vọng trước kia đều bị bóp chết từ trong trứng nước, hiện tại cậu ta có một công việc rất tốt, cậu ta phải học cách yên lặng.
Trong công ty có rất nhiều người thấy hai người nắm tay nhau, mọi người đều ăn ý không đề cập tới, thành thật làm công việc của mình. Thỉnh thoảng ở phòng trà nước nghe các cô gái kích động thảo luận, Lý Tương vô cùng khinh thường, có lần thậm chí còn không khống chế được miệng, tham gia vào cuộc trò chuyện.
Hoàn cảnh gia đình của Nguyễn Lương không tốt, lúc còn rất nhỏ ba mẹ mất, phải không ngừng chuyển đến sống cùng người thân, sau khi trưởng thành bắt đầu cuộc sống độc lập, duy trì thành tích xuất sắc, học bổng đều dùng để trả học phí.
Cậu ta tin chắc Nguyễn Lương không phải tự nguyện, dùng vài ba lời nói về gia đình Nguyễn Lương, nhưng sau đó suy nghĩ một chút thì thật ra lời giải thích này cũng không vững, dù sao Nguyễn Lương chuẩn bị tốt nghiệp, tìm công việc nuôi mình không khó, không cần phải ở cùng một người đàn ông.
Sau đó Nguyễn Lương lại tới mấy lần, lần sau lại nói ít hơn lần trước. trong công ty dần xuất hiện một vài tin đồn, mọi người bắt đầu tin tưởng Nguyễn Lương thật sự bị Phó Hiệu Chu ép buộc.
Từ đầu đến cuối Lý Tương đều im lặng.
Cho đến một ngày, cậu ta nói chuyện phiếm với một người bạn thường uống rượu cùng mình, bạn cậu ta biết Lý Tương làm việc ở đâu, đột nhiên thần bí đến gần cậu ta, nói gần đây mình luôn có thể nhìn thấy Phó Hiệu Chu.
“Chao ôi, cậu hãy nghe tôi nói, cậu cũng biết tòa nhà của chúng tôi mà, rất ít người ở, mấy tháng trước đột nhiên có người tới sửa sang, ở tầng bốn, tôi nhìn trộm một cái, sửa rất ổn, tôi còn nghĩ dư tiền như vậy sao không mua một phòng tân hôn chứ.” Bạn cậu ta nháy mắt một cái. “Tôi cũng không để ý lắm, cậu đoán kết quả thế nào? Không lâu sau đã có người chuyển vào ở, mỗi ngày cái người họ Chu đều đến đó.”
Lý Tương không nhịn được nhắc nhở: “Anh ta họ Phó.”
Người bạn kia khoát tay, sao anh ta phải nhớ rõ tên, chỉ là có chút ấn tượng nhỏ với người này. “Tôi dám khẳng định nhất định trong phòng kia không chỉ có một mình anh ta, nhưng kỳ quái là…” Miệng người bạn mang theo mùi rượu khó ngửi, Lý Tương không nhịn được cau mày, anh bạn kia lại nói. “Hình như cho tới bây giờ một người khác còn chưa ra khỏi phòng.”
Gió đêm lạnh lẽo mơn trớn sau gáy, Lý Tương đột nhiên cảm thấy da đầu mình tê rần, cậu ta mím môi giả bộ thản nhiên nói: “Không thể nào, có lẽ là cậu nhìn nhầm… không phải lúc nào cậu cũng ở nhà.”
Người bạn chép miệng: “Hình như là có chuyện như vậy.” Anh ta lại uống một ngụm rượu rồi lắc đầu nói. “Tôi đang tự hỏi, người có tiền đều thích làm vậy sao? Nhà lớn không ở lại chuyển hướng chạy tới chung cư nghèo nàn này?”
– Có lẽ là không muốn để người khác chú ý nhỉ? Tay Lý Tương run lên, không khống chế được suy nghĩ của mình, cậu ta nuốt nước miếng chuyển đề tài.
Chuyện này qua đi, ngay khi Lý Tương sắp quên thì người bạn đó lại nói ra.
“Thật sự khiến tôi đoán đúng! Trong nhà kia thật sự có người khác, một cậu trai rất gầy.”
Lý Tương thầm thấy phiền, muốn nghe lại sợ nghe, người bạn nói tiếp: “Lúc tôi đi lên đúng lúc gặp phải, người kia dọa tôi một hồi, hình như tôi cũng khiến cậu ta giật mình, cậu ta vẫn luôn trốn sau người họ Chu kia. Tôi không thấy họ Chu, anh ta rất cao, tôi không thấy gì, cảm thấy bầu không khí đáng sợ nên tôi đi luôn.”
Lần này Lý Tương không sửa lại cho anh ta, hoặc nên nói là không kịp sửa lại. Trong đầu cậu ta có một suy nghĩ đáng sợ, đủ để khiến người khác run rẩy, không dám nghĩ nhiều.
Tối đó Lý Tương mơ thấy một cơn ác mộng, khi tỉnh lại cảm thấy toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Trên đời có đủ loại trùng hợp, chúng ghép lại với nhau sẽ thành một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Lý Tương vốn không để ý những việc này, dù sao bọn họ cách cậu ta xa như vậy, nhưng thực tế không buông tha Lý Tương, Phó Hiệu Chu lại đưa Nguyễn Lương tới công ty.
Lý Tương dừng bước nhìn Nguyễn Lương, đúng lúc cậu quay đầu lại, một đôi mắt lớn đến kinh người, trên mặt không có nụ cười ngày xưa, đôi môi mím lại thành một đường, mí mắt rũ xuống không nhìn ai, có vẻ hơi xa cách.
Trái tim Lý Tương đột nhiên rơi xuống, hiểu lầm trong lòng tăng thêm, nghĩ đến những lời đồn trong công ty, nhìn đến gương mặt hơi lạnh lùng của Nguyễn Lương, không biết có phải ảo giác hay không, cậu ta cảm thấy Nguyễn Lương như vậy lại có một hương vị khác. Nguyễn Lương gầy hơn trước kia, làn da trắng như trong suốt, một tay bị Phó Hiệu Chu giữ chặt, lộ ra một chút cổ tay, xương cổ tay cũng tinh xảo đẹp mắt…
Sau đó cậu ta thấy trên cổ tay Nguyễn Lương có vết dây mờ mờ.
Chút suy nghĩ tươi đẹp trong đầu Lý Tương lập tức biến mất, thậm chí cậu ta còn hơi hoảng hốt, đưa mắt nhìn Nguyễn Lương bị kéo thẳng vào phòng làm việc.
Lý Tương có chút khó tin.
Thời đại học Nguyễn Lương tích cực như ánh mặt trời, cậu vốn có thể kiếm một công việc không tệ trải qua cuộc sống yên bình, hiện tại lại bị đối xử tàn nhẫn như vậy.
Nhưng cậu ta vẫn im lặng, giống như mỗi một người thông minh, cúi thấp đầu chuyên tâm làm việc của mình.
Đó hẳn là một cuộc sống nhạt nhẽo, khác trước là sáng hôm đó xuất hiện một trận tuyết.
Buổi trưa mấy hôm trước Lý Tương lại uống rượu, cậu ta vừa uống rượu đã mệt rã rời, không ít đồng nghiệp nhắc nhở cậu ta uống rượu vào sẽ làm hỏng việc, cậu ra cũng không quan tâm, lần này lại bị lãnh đạo bắt được trực tiếp. Đây không phải là lần đầu tiên cậu ta uống say, cấp trên vô cùng thất vọng, hôm nay mới chậm chạp thông báo, cậu ta bị đuổi.
Nhận nửa tháng lương, Lý Tương đứng trước cửa công ty vẫn có chút mơ hồ.
Kết quả cậu ta vẫn không đổi tính, một mình đến tiệm ăn mua mấy chai bia, từ xế chiều đến tối, bầu trời dần tối đen, Lý Tương đột nhiên nghĩ đến hôm nay đồng nghiệp nói buổi tối phải họp, có lẽ mười giờ mới có thể tan làm.
Cậu ta nhìn đồng hồ một cái, hiện tại mới hơn tám giờ một chút, cậu ta loạng choạng rời khỏi tiệm cơm, gió đêm lạnh lẽo khiến cậu ta tỉnh táo một chút, lại là một loại tỉnh táo kỳ quặc.
Cậu ta lại nghĩ tới Nguyễn Lương, cái người đáng thương bị Phó Hiệu Chu giam lỏng trá hình đó.
Trong lòng cậu ta xuất hiện đốm lửa, lại nghĩ dù sao mình cũng đã bị đuổi việc, tại sao không thể thử một lần chứ…
Thử cái gì?
Đầu óc Lý Tương khựng lại, đột nhiên không biết mình đang nghĩ gì, nhưng rất nhanh…
Thử cứu Nguyễn Lương ra!
Cậu ta thầm tính toán, bước chân cũng không dừng lại, cậu ta nghĩ nếu mình cứu Nguyễn Lương ra, nhất định Phó Hiệu Chu không dám nói gì, đây là cầm tù, là phạm pháp!
Gió lạnh len vào cổ áo cậu ta, lúc đi ngang cửa một cửa sổ thủy tinh, thậm chí cậu ta còn dừng bước chỉnh lại cổ áo của mình, lại gọi điện hỏi vị trí cụ thể của chung cư kia.
Người đi đường từ động đi vòng qua cậu ta, bọn họ cũng nhìn ra được người này uống say.
Thật ra thì đầu óc Lý Tương cũng không tỉnh táo.
Danh sách chương