Tôi đang nghe cái gì thế này.

Có chuyện gì vậy? Trình Khả Tâm không dám nói tiếp, cứ ân ái như xưa giờ không muốn, sao đột nhiên lại muốn ly hôn? Ôi mẹ ơi, việc lớn hỏng rồi.

Vừa thấy mặt Trì Vũ sầm xuống, Trình Khả Tâm vốn muốn nghĩ thêm lập tức cụp đuôi chui vào Ferrari, hối tài xế, nhanh như chớp cút.

"Tao nói mày nghe tin lớn, Ngư tẩu muốn ly hôn, Tam Hoa* ca gấp đến tái mặt rồi!" Ferrari mới đi một đoạn, Trình Khả Tâm đã gọi ngay cho tiểu đồng bọn.

* có chỗ nào mình cảm thấy màu lông được làm tên gọi luôn thì mình sẽ viết hoa.

"Cái gì?! Thiệt hay giả, Than Nắm, Khả Tâm nói Tam Hoa ca sắp ly hôn!"

Trình Khả Tâm trợn trắng mắt, "Nói bao nhiêu lần không được gọi tao là Khả Tâm."

"Tam Hoa ca sắp ly hôn đến nơi, mày còn để ý tao gọi mày như nào."

Trình Khả Tâm hừ hừ, "Không nói với mày nữa, tao đi tìm bọn Đại Ba*!"

* ba 波 là sóng.

Xe chưa đi bao xa, nửa thế giới đều biết Trì Vũ và Đô Ngư muốn ly hôn.

"Anh nghe tôi nói rồi đúng không." Đô Ngư định nói thẳng.

Trì Vũ vuốt vuốt tóc: "Gió lớn quá."

Đô Ngư: "......"

Đô Ngư nhỏ giọng nói thầm: "Nghe bảo thận mèo không tốt lắm."

Trì Vũ sắc mặt lãnh khốc: "Gió nhỏ rồi."

Đô Ngư: "....."

Anh là thần gió à.

Car boy* nhanh chóng lái Tiggo đến, dừng ngay vị trí Ferrari vừa rồi, so sánh với Ferrari hoa lệ, thật như bầu trời và mặt đất.

*mấy cậu lái xe khách đi đỗ, khách cần lại lái đến cửa ở mấy nhà hàng khách sạn lớn.

Đô Ngư đã muốn hỏi từ nãy: "Nhân viên Xích Vũ các anh đều quan hệ tốt với ông chủ vậy sao, kết hôn một cái là tặng Ferrari?"

Trì Vũ nói: "Cậu ta say."

"Tôi thấy không giống say đâu, đi đứng bình thường mà."

Trì Vũ hếch cằm, "Tửu lượng cậu ta không ổn, hai ly đã ngã, nhìn ngoài không phát hiện thôi, không giống anh ngàn chén không say."

.....Giọng điệu đắc ý này là sao?

"Anh đưa em về." Trì Vũ khí phách phất tay, đi đến cửa xe sau, mở ra ngồi vào, ngốc tại chỗ nửa ngày không động đậy, hồi sau mới đáng thương hề hề nói với Đô Ngư: "Vợ ơi, tay lái bị trộm."

Ngàn chén không say đã nói đâu?

Lại thành ra Đô Ngư đưa Trì Vũ về nhà, Trì Vũ không có vẻ gì đã say, ở trên xe ngồi nghiêm chỉnh, nhíu mày suy nghĩ là ai to gan dám trộm tay lái của hắn.

Trên đường đi di động Trì Vũ rung không ngừng, Đô Ngư nhìn thoáng qua, đều là tên lạ.

Y định bắt máy giúp, Trì Vũ ngăn lại, "Không cần nghe điện thoại bọn bắt cóc, tiền chuộc mai chúng ta tính sau."

Đô Ngư: "......."

Tài xế phía trước nghe hắn nói, hoảng sợ: "Báo cảnh sát đi tiểu đồng chí, giao tiền chuộc không ăn thua."

Đô Ngư bất đắc dĩ cực kỳ: "Hắn uống say."

Trì Vũ nói: "Không có tay lái anh không cách nào lái xe, tiền chuộc nhất định phải đưa, không thể ít hơn một trăm vạn."

Đô Ngư: "......"

Bảo bọn bắt cóc giết con tin đi.

Xe tới cửa nhà, Trì Vũ ổn định đi xuống, Đô Ngư sợ hắn lại nói hươu nói vượn, đưa hắn vào tận nhà. Trong nhà vẫn nguyên xi như lúc y rời đi, chỉ không còn hơi ấm bếp lửa, Đô Ngư vào bếp, quả nhiên không có dấu hiệu nấu nướng gì, chai nước tương đã cạn lúc y đi vẫn đặt trên kệ.

Trong tủ lạnh còn hai quả cà chua, Đô Ngư xay thành nước, thả chút muối, cho Trì Vũ uống tỉnh rượu.

Trì Vũ ngoan ngoãn uống, uống xong nắm hai bàn tay lại, tự mình rửa mặt.

Đô Ngư: "......"

Đô Ngư bắt lấy tay hắn, cười nửa ngày, nói: "Đừng rửa thế, em lấy khăn mặt cho anh."

Trì Vũ khịt mũi, "Meoo -"

Đô Ngư đột nhiên cảm thấy chơi thật vui, đáp lại hắn: "Meo meo meo."

Trì Vũ gulu gulu, phô diễn tư thái hoàng thượng, Đô Ngư không hiểu ý hắn, vào phòng vệ sinh cầm khăn lông ướt ra, Trì Vũ lau mặt, cọ đầu vào cánh tay Đô Ngư, meo meo hai tiếng, chờ mong nhìn Đô Ngư.

Đô Ngư có lệ đáp: "Meo meo."

Vì thế Trì Vũ cởi sạch quần áo, bò lên giường, chui vào ổ chăn, vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo Đô Ngư cũng lên đi.

Đô Ngư xem ánh mắt nóng bỏng của hắn mới hiểu Trì Vũ vừa kêu meo meo là ý gì.

Trì Vũ mong chờ nhìn Đô Ngư, lại vỗ vỗ.

Đô Ngư thở dài: "Anh say rồi."

Trì Vũ mặt không biểu tình: "Thận anh không có vấn đề."

.. Làm một đống thứ chỉ để chứng minh anh thận tốt sao, rồi rồi rồi, biết thận mèo tốt, "Tôi phải về nhà." Đô Ngư không dao động, đứng lên muốn đi.

"Meooo." Trì Tam Hoa tủi thân gục đầu xuống.

Tiếng meo này thật sự quá tội nghiệp, không cần phiên dịch, Đô Ngư có thể cảm nhận ý tứ trong ấy. Chưa nói y thật sự bị đả động, nhớ tới Trì Vũ trước kia sau khi say làm loạn đủ kiểu, liền không cách nào kiên định rời đi nữa, lỡ người này chờ y đi sẽ thật sự vì tay lái giao tiền chuộc thì biết làm sao.

Đô Ngư không tin Trì Vũ có một trăm vạn, nhưng một trăm vẫn phải có.

Đô Tuấn Quả nhận điện thoại Đô Ngư khi đang chơi game di động, Đô Ngư có chút không yên tâm, "Ba không ở nhà không sao chứ?"

Đô Tuấn Quả nói: "Không sao, con không sợ."

Đô Ngư còn lâu mới lo nhóc sợ, y chỉ lo nhóc làm loạn nhà lên.

"Đúng giờ đi ngủ biết chưa?"

Đô Tuấn Quả ngáp một cái, "Ba mà không gọi con đã ngủ rồi."

"Vậy ba cúp, con ngủ đi."

"Nhặt vũ khí lên!" Đô Tuấn Quả hò vào di động, "Hôm nay các ba ba của tao không ở nhà, tao phải mở máy tính chơi suốt đêm!"

Trì Vũ không đợi Đô Ngư nói chuyện điện thoại xong đã ngủ say. Đô Ngư biết tật xấu của hắn, uống say sẽ buồn ngủ, một giấc đến sáng, chứng minh thận tốt gì đó chỉ là nói miệng.

Dù vậy cũng không cần chứng minh.

Y biết thận Trì Vũ tốt thật.

Sáng sớm hôm sau, Đô Ngư nhân lúc Trì Vũ chưa dậy, nấu xong cháo liền đi.

Thời điểm về nhà Đô Tuấn Quả còn đang chơi game, thét to các tiểu đệ của nhóc mau đổi mới bản đồ, trên bàn còn để mì gói ăn dở, Coca mở đến lon thứ hai, hiển nhiên đã chiến nhau kịch liệt hồi lâu.

Đô Tuấn Quả đâu ngờ ba nhóc về nhanh như vậy, còn tưởng ba cùng cha yêu đã hoà thuận như ban đầu, tiểu biệt thắng tân hôn.

"Con sai rồi." Đô Tuấn Quả dứt khoát quyết đoán nhận sai, ở phương diện này nhóc rất kinh nghiệm, đối với người ăn mềm không ăn cứng như Đô Ngư, mạnh miệng không có chỗ nào tốt.

"Con tháng này đừng nghĩ chuyện động vào máy tính."

"Mẹ!"

"Gọi tiếng nữa là hai tháng." Hết chị dâu đến mẹ, đầu Đô Ngư đau.

Đô Tuấn Quả lập tức câm miệng.

Thứ hai đi làm, dọc đường từ nhà Đô Ngư đến trạm giao thông công cộng, mèo chó so với ngày thường hình như nhiều hơn, chim chóc cũng lắm, ríu ra ríu rít không ngừng, bốn phía xoay quanh y khiến y có cảm giác như bị vây xem.

Một đám mèo hoang ngồi xổm trong góc, thấy Đô Ngư từ xa đi đến, con mèo vằn ở giữa lập tức thẳng sống lưng, "Mau nhìn, chính là người này, người đá Trì Tam Hoa."

"Oa oa." Các bạn nhỏ sôi nổi kinh ngạc cảm thán, trừng lớn đôi mắt, nhìn xem cái người dám vứt bỏ Trì Tam Hoa có ba đầu sáu tay không.

"Bọn họ kết hôn bao giờ sao không nghe nói?"

Mèo vằn nói: "Trì Tam Hoa giấu như giấu bảo bối, không kể cho ai, nghe đồn trưởng bối trong nhà cũng không biết."

Bảo bối chỗ nào vậy.

Đám mèo con duỗi dài cổ, mũi ướt át đóng mở, liều mạng ngửi mùi Đô Ngư. Có thể được Trì Tam Hoa coi trọng, chắc hẳn người này phải có điểm đặc biệt.

Mèo bò sữa nói: "Tớ thấy còn không thơm như A Hoàng cách vách nữa."

"Ha ha ha." Tất cả đều cười, mèo vằn lật tẩy hàm ý chân thật của nó, "Thôi đi, nhóc béo A Hoàng mỗi ngày chỉ biết ăn, trên người toàn mùi cá khô, có thể không dễ ngửi sao!"

Đô Ngư thấy một đám mèo con trong góc, có hai con đang vui sướng đùa nhau, thấy y nhìn qua lập tức nép vào.

Trong nháy mắt Đô Ngư có xúc động muốn xem kĩ, có Trì Vũ thành tinh làm ví dụ, y cảm thấy mấy con mèo con này có thể có điểm bất thường. Nhưng y đang vội đi làm, hôm nay không thể tìm hiểu đến cùng.

Sáng sớm đã kẹt xe, Đô Ngư chen chúc trong dòng người, vào công ty vừa mới ngồi xuống, đồng nghiệp Tiểu Trương đã ghé lại, "Đô ca, người kia của anh không đưa anh đi làm à?"

Thật là cái hay không nói, nói cái dở.

Đô Ngư nói: "Hắn dạo này bận lắm."

Văn phòng y thích nói chuyện phiếm, Đô Ngư hai ngày nay tâm sự đè nặng nên quên mất, trước kia Trì Vũ chỉ cần không có việc sẽ đến đón y về, hiện tại bóng người cũng không thấy, chắc hẳn lại trở thành đề tài trà dư tửu hậu của đồng nghiệp đây.

Tiểu Trương không chịu thôi, "Hai người các anh không xảy ra chuyện gì chứ, nếu có chuyện đừng giữ trong lòng, nói ra mọi người cùng nhau nghĩ cách."

Đô Ngư đặc biệt cạn lời.

Tiểu Trương này quá ngốc, người ta sai gì làm đó, cậu ta tới hỏi chắc chắn do người khác xúi, người văn phòng này muốn nghe bát quát nhưng không muốn tự ra trận, Tiểu Trương tự cho là thông minh lúc này lại hữu dụng. Trước kia Đô Ngư tốt bụng nhắc nhở cậu ta hai câu, không nghĩ chọc giận cậu, có ý tốt không được hồi báo, từ đó về sau Đô Ngư không xen vào việc người khác nữa, "Không cần, chúng tôi vẫn ổn."

Tiểu Trương tự thấy mất mặt, hỏi một hồi không được gì liền rời đi.

Lúc tan tầm, Đô Ngư về khá muộn, văn phòng đã không còn ai, chân trước mới ra cửa liền phát hiện đánh rơi chìa khoá phía sau.

Vội vội vàng vàng chạy về nhặt chìa khoá, đang muốn đi, y đụng mặt đồng nghiệp Triệu Thiến và quản lý Lý Trịnh đi ra từ văn phòng, quần áo hai người đều không chỉnh tề, hứng thú trên mặt chưa tan, không cần nói cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Ba người đối mặt, trùng hợp xấu hổ.

Triệu Thiến và Lý Trịnh đều đã có gia đình, hai người không chỉ tòm tem văn phòng mà còn song song ngoại tình, thật khiến người ta rớt cằm. Đô Ngư hối hận khi quay về lấy chìa khoá. Lý Trịnh là sếp, Triệu Thiến là đồng nghiệp, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, sau này sẽ còn nhiều xấu hổ lắm.

Không khí thế này nói gì cũng không hợp.

Đô Ngư nhắm mắt, cầm cái di động nền đen hô, "Alo --" rồi quay đầu làm bộ vội vàng chạy đi.

Trên đường về nhà ghé chợ mua thức ăn, khi sáng đi làm Đô Ngư đã định được tối ăn gì, Đô Tuấn Quả hôm trước nói muốn ăn gà rán, Đô Ngư không có thời gian rán cho nhóc, vì vậy mua nửa con gà rán sẵn, mua thêm hai cân tôm to tươi, trở về hấp lên cho Đô Tuấn Quả bồi bổ thân thể, nhóc con dạo gần đây rất chăm chỉ, một tháng không được đụng máy tính, rốt cuộc nhóc cũng có thời gian học tập.

Dì bán rau dưa thức ăn ở chợ này Đô Ngư có quen, đi ra hàng bà chọn một bó cải thìa mới.

Dì bày hàng ở đây lâu năm, nuôi một con mèo Ba Tư, ngày thường lúc dì bán hàng, mèo sẽ nằm bên quầy híp mắt ngủ.

Trước kia khi Đô Ngư tới, đầu con mèo này còn không thèm nâng, hôm nay lại có tinh thần đứng cạnh quầy hàng nhìn Đô Ngư chọn đồ.

Dì bán hàng cười nói: "Đại Ba hôm nay phấn chấn ghê, rốt cuộc cũng hoạt bát giống mấy con mèo khác rồi!"

Đô Ngư thấy mắt nó nhìn y, đoán nó ngửi được mùi tôm nên thèm, vì thế tay thò vào bao lấy ra một con tôm, đặt trước mặt Đại Ba.

Dì bán vội ngăn cản: "Ôi chao, sao lại cho nó ăn tôm đắt thế này!"

"Ăn đi ăn đi." Đô Ngư cười cười, sờ sờ đầu Đại Ba, dì bán hàng nuôi con mèo này đến bóng lưỡng, chắc mọi khi cũng cho ăn ngon lắm.

Đại Ba ngửi ngửi tôm, ngày thường chẳng thấy nó kêu bao giờ, hôm nay bất ngờ meo một tiếng, cọ cọ tay Đô Ngư.

Cọ xong cắn tôm ra sau hàng ăn.

Buổi tối cơm nước xong, Đô Ngư tắm rồi chuẩn bị ngủ, nhắm mắt chưa bao lâu, điện thoại bên tay vang lên.

Là Trình Khả Tâm gọi tới, thanh âm gấp gáp rống: "Chị dâu!"

Không ổn rồi, "Tam - Trì ca anh ấy đánh người rồi!"

HẾT CHƯƠNG 8.

Xưng hô sẽ linh động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện