Dạ Đình Sâm vốn định chờ Nhạc Yên Nhi tắm xong thì sẽ nói chuyện với cô một lát, chẳng ngờ mãi mà vẫn không thấy cô ra ngoài.

Do dự một chút, hắn đến gõ cửa phòng cô:

- Yên Nhi? Bên trong hoàn toàn yên tĩnh.

Dạ Đình Sâm bắt đầu có dự cảm không lành, nhớ tới thói quen xấu ngủ quên trong phòng tắm của Nhạc Yên Nhi, hắn không do dự nữa mà lập tức mở cửa phòng cô ra.

Như hắn đoán, trong phòng trống trơn, chỉ có phòng tắm còn đang sáng đèn.

Dạ Đình Sâm đi thẳng tới đó.

Cô gái đang dựa đầu vào một bên thành bồn tắm, nhắm mắt ngủ say.

Đôi mắt không cảm xúc của hắn hiện lên ý cười, cùng với đó hắn cũng thở dài bất đắc dĩ.

Đúng là chẳng biết phải làm sao cho tốt đây.

Nhạc Yên Nhi đã ngâm trong bồn tắm rất lâu, nước cũng sắp lạnh, Dạ Đình Sâm sợ cô bị cảm, hắn cúi người, nhẹ nhàng bế cô lên.

Da thịt cô trơn nhẵn, đường cong mượt mà quả thực rất hấp dẫn, Dạ Đình Sâm vừa chạm tới đã cảm thấy một cơn khô nóng dâng lên.

Nhưng bây giờ Nhạc Yên Nhi đang ngủ, hắn cũng không có lòng dạ nào nghĩ tới những chuyện sắc tình kia, hắn vươn tay kéo khăn tắm, lau khô nước trên người cô rồi bọc cô trong khăn.

Đôi mắt đen của Dạ Đình Sâm vô tình sượt qua cổ tay cô, con ngươi hắn bỗng co lại.

Trên cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của Nhạc Yên Nhi là một mảng bầm tím đáng sợ, nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy vết ngón tay, rõ ràng là bị người khác bóp mạnh.

Nhớ tới lúc Nhạc Yên Nhi vừa về nhà, dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô, chắc chắn chiều nay cô đã gặp phải chuyện gì đó.

Dạ Đình Sâm muốn gọi Nhạc Yên Nhi dậy, hỏi cho rõ ràng xem chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng nhìn khuôn mặt say ngủ yên bình cùng với quầng thâm nhạt dưới mắt cô, hắn lại không nỡ.

Dáng vẻ chìm trong giấc ngủ của Nhạc Yên Nhi lúc này cứ như đây mới là bến cảng an toàn của cô, chỉ có ở đây cô mới có thể hoàn toàn thả lỏng, bỏ qua phòng bị trong lòng, chìm vào giấc ngủ say.

Hắn không nỡ quấy rầy.

Mặc dù sắc mặt rất khó coi nhưng hành động của Dạ Đình Sâm lại cực nhẹ nhàng, hắn lấy bộ nội y cotton của cô lên, khẽ khàng mặc giúp cô.

Lúc gần mặc xong, Nhạc Yên Nhi như phát hiện ra, cô nói "Đừng" rồi từ từ mở mắt.

Thiêm thiếp một hồi, Nhạc Yên Nhi vẫn còn mơ màng chưa phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, cô thấy khuôn mặt Dạ Đình Sâm rất gần mình thì khẽ gọi:
  • Dạ Đình Sâm...
  • Ừ.
Dạ Đình Sâm khẽ đáp lại.

Nghe thấy giọng nói trầm của hắn vang lên, lúc này Nhạc Yên Nhi mới nhận ra mình không nằm mơ.

Cũng đến tận lúc này, cô mới để ý tới hành động của Dạ Đình Sâm, hắn giúp cô mặc áo ngủ, đang thắt dây lưng áo.

Chờ đã...

Mình đang tắm cơ mà? Cho nên Dạ Đình Sâm vừa mới bế mình khỏi bồn tắm? Lộ...

lộ hết sạch sành sanh rồi? Nhạc Yên Nhi không thể tiếp nhận được thông tin này ngay lập tức, cô ngơ ngác nhìn Dạ Đình Sâm.

Dạ Đình Sâm thấy nét mặt cô, mắt có ý cười, khẽ hỏi:
  • Vẫn chưa tỉnh ngủ à?
  • Tỉnh rồi.
  • Thích ngủ trong bồn tắm thế à? Hay là đổi giường
của cô thành bồn tắm nhé? Ôi trời ơi, mình không nằm mơ, Dạ Đình Sâm còn biết trêu chọc nữa này.

Nhạc Yên Nhi không bị hắn đánh lạc hướng, cô còn chất vấn hắn:

- Sao anh vào phòng tôi mà không gõ cửa? Dạ Đình Sâm nhìn Nhạc Yên Nhi:

- Sao cô không nghĩ là tôi gõ cửa nhưng cô không nghe thấy? Nhạc Yên Nhi không cãi lại nữa, nhưng khi cúi xuống, nhìn áo ngủ của mình cô mới bừng tỉnh.

- Không phải! Vấn đề không phải là chuyện anh vào phòng tôi! Kể cả anh có vào đi nữa, anh cũng có thể gọi tôi dậy mà! Sao phải giúp tôi mặc quần áo, thế này chẳng phải là tôi bị anh nhìn thấy hết rồi à?

- Trên người cô có thứ gì đáng giá cho tôi nhìn à? Dạ Đình Sâm lạnh nhạt hỏi.

Nhạc Yên Nhi á khẩu, cô không trả lời được câu hỏi này, nếu như người khác nói thì có lẽ chẳng đáng tin, nhưng Dạ Đình Sâm là gay, gay xịn.

Dạ Đình Sâm rũ mắt, nhìn vết máu đọng chói mắt trên cổ tay Nhạc Yên Nhi, ánh mắt hắn lạnh hẳn, cuối cùng mở miệng hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra? Nhạc Yên Nhi không hiểu chuyện gì, chỉ nhìn theo ánh mắt hắn, lúc này mới nhận ra vết thương trên cổ tay mình đã bị Dạ Đình Sâm nhìn thấy, cô cuống quýt giấu tay ra sau lưng nhưng lại thấy mình đúng là vẽ chuyện, cuối cùng cô vẫn ngượng ngùng giơ cổ tay ra.

- Không, không có việc gì, chỉ là bất cẩn nên bị một vết thương nhỏ thôi.

- Tôi không phải kẻ ngu.

Giọng Dạ Đình Sâm hờ hững, ngụ ý là những lời này của Nhạc Yên Nhi chẳng lừa nổi một thằng đần.

Dưới ánh mắt hiểu thấu lòng người của Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi không dám nhìn thẳng.

Cô cắn môi dưới, lộ ra vẻ mặt khó xử.

Cô không đoán được nếu Dạ Đình Sâm biết những chuyện cũ của mình thì sẽ thế nào, tuy nói Dạ Đình Sâm luôn muốn cô tin tưởng hắn, nhưng cô thực sự không dám chắc chắn, không dám tin tưởng hắn.

Một lúc lâu sau, Nhạc Yên Nhi mới chậm rãi lên tiếng:

- Hôm nay, tôi có gặp Lâm Đông Lục, vết thương trên tay tôi là do anh ta tạo ra.

Nghe thấy cái tên "Lâm Đông Lục", ánh mắt Dạ Đình Sâm thay đổi:

- Anh ta dám làm cô bị thương.

Trong lời nói đã thêm mấy phần hung dữ.

- Anh ấy cũng không cố ý làm tôi bị thương.

Không phải Nhạc Yên Nhi muốn nói hộ Lâm Đông Lục, cô chỉ muốn cố gắng kể lại đúng sự thật:

- Tôi cảm thấy tình trạng tinh thần của anh ấy hiện nay khá bất ổn, xế chiều hôm nay, lúc gặp tôi, anh ấy liên tục ép hỏi tôi xem giữa chúng tôi có tồn tại tình yêu năm năm kia không.

  • Anh ta nhớ ra rồi?
  • Tôi không biết.

    Có lẽ là mơ hồ nhớ lại gì đó thôi,
nhưng không hoàn toàn nhớ ra.

Nhạc Yên Nhi nói xong câu này, căn phòng hoàn toàn rơi vào yên lặng.

Dạ Đình Sâm như đang tự hỏi gì đó, một lúc sau hắn mới lên tiếng, hỏi:

- Nếu như anh ta đã nhớ tới quá khứ của hai người, cô có trở về bên anh ta không? Nhạc Yên Nhi giật mình, cô mở to mắt, kinh ngạc nói:

- Tất nhiên là không rồi, sao anh lại có suy nghĩ như thế? Dạ Đình Sâm mím môi.

Sau khi xem video mà Cố Tâm Nguyệt đưa cho mình, Dạ Đình Sâm mới thực sự hiểu rằng Nhạc Yên Nhi đã từng yêu Lâm Đông Lục biết bao nhiêu.

Thậm chí vì Lâm Đông Lục, Nhạc Yên Nhi sẵn sàng quỳ xuống trước mặt Cố Văn Sinh.

Tình cảm như thế làm sao nói buông là buông được.

Nhạc Yên Nhi ở bên cạnh hắn là vì sợi dây chuyền kia, cùng với việc Lâm Đông Lục mất trí nhớ.

Nếu có một ngày hai điều kiện này không còn nữa, hắn không thể chắc chắn cô ấy vẫn chọn mình.

- Dù sao thì cô cũng từng yêu Lâm Đông Lục rất nhiều.

Nhạc Yên Nhi khẽ lắc đầu:

- Đều là quá khứ rồi, tôi đã buông tay từ lâu.

Dạ Đình Sâm không vì câu này của Nhạc Yên Nhi mà yên tâm, thế nhưng hắn cũng đã thông suốt.

Hắn muốn có được cô, vậy càng phải cố gắng.

Trên thương trường cũng vậy, không có ai chủ động mang lợi nhuận đến tay bạn, bạn chỉ có thể sử dụng thủ đoạn, tự mình đoạt lấy.

Nhạc Yên Nhi không hiểu được ánh mắt Dạ Đình Sâm, hắn đang chăm chú nhìn cô.

Cô há miệng định nói gì đó nhưng Dạ Đình Sâm đã cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

- Đừng nghĩ nữa, tôi sẽ giải quyết mọi chuyện, ngủ đi.

Ngủ ngon.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện