Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ nói:
- Tôi thực sự có mà, hơn nữa lúc ra khỏi nhà cũng nhớ rõ là đã mang theo rồi.
Bạch Nhược Mai mềm mại rúc vào trong lồng ngực Lâm Đông Lục, yếu đuối nói:
- Vậy chúng tôi phải đứng đây chờ đến khi cô tìm thấy một cái thư mời không có thật sao? Tôi đi giày cao gót, đứng như thế này thật là mệt mỏi quá đi.
- Mệt sao? Lâm Đông Lục nhìn thoáng qua người trong ngực, dịu dàng nói:
Lâm Đông Lục ngẩng đầu, tựa hồ không nhìn thấy Nhạc Yêu Nhi, ánh mắt lướt qua cô, nói với nhân viên:
- Nếu vị tiểu thư này không tìm thấy thư mời, vậy có thể để chúng tôi vào trước không? Nhân viên do dự một hồi, lẽ ra điều này không đúng với quy tắc nhưng Nhạc Yên Nhi cứ chậm trễ không lấy ra được thư mời, người chờ đợi đi vào thì càng lúc càng đông, suy nghĩ chốc lát rồi nói với Nhạc Yên Nhi:
- Thưa cô, có thể mời cô đứng sang một bên tìm thư mời không ạ? Theo như quy định của chúng tôi, không có thư mời thì không được vào.
Nhạc Yên Nhi cũng biết mình đứng đây không ổn cho lắm, đành phải tránh ra hai bước, đứng qua một bên.
Nhân viên kiểm tra qua thư mời của Lâm Đông Lục.
Bạch Nhược Mai nhỏ nhẹ gắt lên:
- Đông Lục, phiền chết đi được, có mỗi việc vào trong thôi mà cũng lâu như vậy.
Lúc Lâm Đông Lục nhìn cô ta, trên mặt tràn ngập sự yêu chiều:
- Vất vả cho em rồi, đừng vội, chúng ta đợi một lúc là sẽ vào được thôi.
Nhân viên có phần lúng túng thưa:
- Lâm tiên sinh, ngài có thể vào được rồi.
Lâm Đông Lục gật đầu, ôm eo Bạch Nhược Mai, ung dung đi vào trong, một tấc cũng không rời khỏi cô ta.
Anh không hề nhìn Nhạc Yên Nhi, dường như không quen biết người này.
Trong nháy mắt, bờ vai Bạch Nhược Mai lướt qua người Nhạc Yên Nhi, cô ta nở nụ cười khiêu khích, giống như một vị vương giả giành được thắng lợi.
Nhưng đúng lúc Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai sắp đi qua cửa, bỗng có một người đột nhiên kêu lên:
- Thiếu phu nhân, thư mời của cô bị rơi trên xe! Không chỉ có Nhạc Yên Nhi vui mừng ngoảnh đầu lại, ngay cả Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai nghe thấy những lời này cũng dừng bước nhìn qua.
Trong tay tài xế cầm bức thư màu trắng, chạy tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, vừa thở hồng hộc vừa nói:
- Tôi… tôi vừa nãy lái xe qua hai con đường rồi mới phát hiện ra thư mời rơi ở ghế sau… liền vội vàng mang đến cho cô, không làm lỡ việc của cô chứ? Nhạc Yên Nhi chân thành đáp:
- Tài xế Đỗ, cảm ơn anh nhiều nhé.
Tài xế thật thà cười một tiếng:
- Không có gì đâu, không làm lỡ chuyện của cô là được rồi.
Bạch Nhược Mai nghe hai người nói chuyện, lại nhìn thấy thư mời trong tay Nhạc Yên Nhi, trong mắt loé lên sự độc ác, bàn tay siết chặt lại.
Sao vận khí của Nhạc Yên Nhi lại tốt như thế? Mỗi lần đều thuận lợi vượt qua được khó khăn? Cô ta muốn chứng kiến cảnh Nhạc Yên Nhi “té ngã”
mà khó đến như vậy sao? Bạch Nhược Mai hận đến mức răng lợi đều phát ngứa cả lên nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì, nói:
- Sao lại giống như đang quay phim truyền hình vậy nhỉ, tình tiết kịch tính như nào cũng đều có thể xảy ra, còn trùng hợp như vậy, không biết thư mời này có phải thật không nữa.
Nhạc Yên Nhi phớt lờ câu nói của Bạch Nhược Mai, đưa thư mời cho nhân viên.
Nhân viên mở ra, sau đó nhẹ nhàng “Ôi”
một tiếng, hỏi:
- Vị phu nhân này, xin hỏi thư mời này là của cô sao? Nhạc Yên Nhi thành thật lắc đầu:
- Không phải… Đối với Bạch Nhược Mai, câu nói này chính là tiếng trời, trong lòng cô ta mừng rỡ, mở miệng nói với Nhạc Yên Nhi:
- Yên Nhi, cô cũng thật là, nếu như muốn tham gia buổi tiệc này thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô chuẩn bị thư mời, cần gì phải làm giả đâu, bây giờ bị người ta phát hiện rồi, đúng là khó coi mà.
Đương nhiên dù Nhạc Yên Nhi có đến tìm cô ta thì cô ta cũng sẽ không giúp đỡ cô.
Nhạc Yên Nhi nói tiếp câu vừa bị Bạch Nhược Mai ngắt lời:
- …không phải của tôi, là của chồng tôi.
Nụ cười trên mặt Bạch Nhược Mai cứng đờ.
Ngay cả ánh mắt của Lâm Đông Lục cũng sững sờ.
Chồng của Nhạc Yên Nhi, chẳng lẽ là… chủ tịch của tập đoàn đế quốc LN, Dạ Đình Sâm? Dạ Đinh Sâm lại coi trọng Nhạc Yên Nhi như vậy, đến buổi tiệc sang trọng thế này cũng để cô tham gia? Phải biết rằng, những người có mặt ở buổi tiệc này đều là những nhân vật nổi tiếng của thành phố A, nếu như Nhạc Yên Nhi lấy thân phận vợ của Dạ Đình Sâm đến tham gia thì cũng đồng nghĩa với việc thông báo cho cả thành phố A biết thân phận của cô.
Không phải Dạ Đình Sâm chỉ chơi đùa với Nhạc Yên Nhi thôi ư? Sao lại nghiêm túc đến thế chứ?! Trong mắt Bạch Nhược Mai đều là vẻ không tin và khiếp sợ.
Nhưng nhân viên kiểm tra chắc chắc không sai đâu, anh ta đã xác định được tính chân thực của thư mời trong tay, lại nhìn khí chất cùng với cách trang điểm của Nhạc Yên Nhi, trong lòng cũng đã tin lắm rồi, chỉ là âm thầm hối hận vừa nãy sao lại không đối xử khách khí với cô một chút.
Anh ta “mất bò mới lo làm chuồng”
, cung kính nói với Nhạc Yên Nhi:
- Bà Dạ, xin cẩn thận bậc thang.
Nhạc Yên Nhi biết rất rõ, nhân viên này thay đổi nhanh như vậy đều là vì địa vị của Dạ Đình Sâm.
Nhưng cô cũng không muốn làm khó người khác, gật đầu nói:
- Cảm ơn.
Rồi ung dung đi vào bên trong.
Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai bởi vì việc vừa xảy ra mà vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Nhạc Yên Nhi đi tới, lướt qua trước mặt hai người họ.
Vẻ mặt của Lâm Đông Lục không thay đổi nhiều nhưng khi nhìn thấy Nhạc Yên Nhi, sống lưng của anh cứng ngắc.
Cô nhìn hai người, cười nhạt:
- Hai vị không đi vào trong à, đúng là kiên quyết muốn xem tôi xấu mặt nhỉ.
Sắc mắt của Bạch Nhược Mai trở nên khó coi, miễn cưỡng giật khoé miệng coi như đang nở nụ cười:
- Cô quá lời rồi, tôi chỉ sợ cô không vào trong được, đang nghĩ có thể giúp cô được gì không thôi, bà Dạ.
“Bà Dạ”
Cô ta nhấn mạnh, không chỉ là xưng hô với Nhạc Yên Nhi, cũng là đang nhắc nhở Lâm Đông Lục.
Lâm Đông Lục nghe thấy mấy chữ này, ánh mặt càng lạnh lẽo hơn.
Nhạc Yên Nhi không muốn cùng bọn họ dây dưa, nở một nụ cười tao nhã:
- Nếu như hai vị đây thích xem kịch, vậy thì đứng đây xem đi, tôi đi vào trước, hẹn gặp hai người tại buổi tiệc.
Nói xong liền bước qua họ, đi vào bên trong hội quán.
Bạch Nhược Mai bị thái độ của Nhạc Yên Nhi làm cho tức giận, vì muốn duy trì hình tượng dịu dàng trước mặt Lâm Đông Lục, nên chỉ có thể đem nỗi uất ức kia nuốt xuống, hờn dỗi nói:
- Đông Lục, cô ta thật quá đáng, sao có thể nói chúng ta như vậy chứ.
Lâm Đông Lục nhẹ nhàng trấn an cô ta:
- Đừng chấp nhặt với cô ấy, chúng ta cũng đi vào thôi.
Bạch Nhược Mai thấy thái độ của Lâm Đông Lục đối với cô ta dịu dàng quan tâm như mọi ngày, lòng cũng dịu đi chút ít.
Cũng không khỏi có phần đắc ý, Nhạc Yên Nhi, cô có thể bám vào Dạ Đình Sâm thì đã sao nào, Lâm Đông Lục mà cô yêu nhất không phải là một lòng với tôi sao.
Nhưng không ai nhìn thấy, trong nháy mắt, đáy mắt Lâm Đông Lục lướt qua một tia tối đen, thâm trầm quỷ dị.
- Tôi thực sự có mà, hơn nữa lúc ra khỏi nhà cũng nhớ rõ là đã mang theo rồi.
Bạch Nhược Mai mềm mại rúc vào trong lồng ngực Lâm Đông Lục, yếu đuối nói:
- Vậy chúng tôi phải đứng đây chờ đến khi cô tìm thấy một cái thư mời không có thật sao? Tôi đi giày cao gót, đứng như thế này thật là mệt mỏi quá đi.
- Mệt sao? Lâm Đông Lục nhìn thoáng qua người trong ngực, dịu dàng nói:
- Chúng ta đi vào trong trước để em nghỉ ngơi nhé.
- Vâng.
Lâm Đông Lục ngẩng đầu, tựa hồ không nhìn thấy Nhạc Yêu Nhi, ánh mắt lướt qua cô, nói với nhân viên:
- Nếu vị tiểu thư này không tìm thấy thư mời, vậy có thể để chúng tôi vào trước không? Nhân viên do dự một hồi, lẽ ra điều này không đúng với quy tắc nhưng Nhạc Yên Nhi cứ chậm trễ không lấy ra được thư mời, người chờ đợi đi vào thì càng lúc càng đông, suy nghĩ chốc lát rồi nói với Nhạc Yên Nhi:
- Thưa cô, có thể mời cô đứng sang một bên tìm thư mời không ạ? Theo như quy định của chúng tôi, không có thư mời thì không được vào.
Nhạc Yên Nhi cũng biết mình đứng đây không ổn cho lắm, đành phải tránh ra hai bước, đứng qua một bên.
Nhân viên kiểm tra qua thư mời của Lâm Đông Lục.
Bạch Nhược Mai nhỏ nhẹ gắt lên:
- Đông Lục, phiền chết đi được, có mỗi việc vào trong thôi mà cũng lâu như vậy.
Lúc Lâm Đông Lục nhìn cô ta, trên mặt tràn ngập sự yêu chiều:
- Vất vả cho em rồi, đừng vội, chúng ta đợi một lúc là sẽ vào được thôi.
Nhân viên có phần lúng túng thưa:
- Lâm tiên sinh, ngài có thể vào được rồi.
Lâm Đông Lục gật đầu, ôm eo Bạch Nhược Mai, ung dung đi vào trong, một tấc cũng không rời khỏi cô ta.
Anh không hề nhìn Nhạc Yên Nhi, dường như không quen biết người này.
Trong nháy mắt, bờ vai Bạch Nhược Mai lướt qua người Nhạc Yên Nhi, cô ta nở nụ cười khiêu khích, giống như một vị vương giả giành được thắng lợi.
Nhưng đúng lúc Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai sắp đi qua cửa, bỗng có một người đột nhiên kêu lên:
- Thiếu phu nhân, thư mời của cô bị rơi trên xe! Không chỉ có Nhạc Yên Nhi vui mừng ngoảnh đầu lại, ngay cả Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai nghe thấy những lời này cũng dừng bước nhìn qua.
Trong tay tài xế cầm bức thư màu trắng, chạy tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, vừa thở hồng hộc vừa nói:
- Tôi… tôi vừa nãy lái xe qua hai con đường rồi mới phát hiện ra thư mời rơi ở ghế sau… liền vội vàng mang đến cho cô, không làm lỡ việc của cô chứ? Nhạc Yên Nhi chân thành đáp:
- Tài xế Đỗ, cảm ơn anh nhiều nhé.
Tài xế thật thà cười một tiếng:
- Không có gì đâu, không làm lỡ chuyện của cô là được rồi.
Bạch Nhược Mai nghe hai người nói chuyện, lại nhìn thấy thư mời trong tay Nhạc Yên Nhi, trong mắt loé lên sự độc ác, bàn tay siết chặt lại.
Sao vận khí của Nhạc Yên Nhi lại tốt như thế? Mỗi lần đều thuận lợi vượt qua được khó khăn? Cô ta muốn chứng kiến cảnh Nhạc Yên Nhi “té ngã”
mà khó đến như vậy sao? Bạch Nhược Mai hận đến mức răng lợi đều phát ngứa cả lên nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì, nói:
- Sao lại giống như đang quay phim truyền hình vậy nhỉ, tình tiết kịch tính như nào cũng đều có thể xảy ra, còn trùng hợp như vậy, không biết thư mời này có phải thật không nữa.
Nhạc Yên Nhi phớt lờ câu nói của Bạch Nhược Mai, đưa thư mời cho nhân viên.
Nhân viên mở ra, sau đó nhẹ nhàng “Ôi”
một tiếng, hỏi:
- Vị phu nhân này, xin hỏi thư mời này là của cô sao? Nhạc Yên Nhi thành thật lắc đầu:
- Không phải… Đối với Bạch Nhược Mai, câu nói này chính là tiếng trời, trong lòng cô ta mừng rỡ, mở miệng nói với Nhạc Yên Nhi:
- Yên Nhi, cô cũng thật là, nếu như muốn tham gia buổi tiệc này thì cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô chuẩn bị thư mời, cần gì phải làm giả đâu, bây giờ bị người ta phát hiện rồi, đúng là khó coi mà.
Đương nhiên dù Nhạc Yên Nhi có đến tìm cô ta thì cô ta cũng sẽ không giúp đỡ cô.
Nhạc Yên Nhi nói tiếp câu vừa bị Bạch Nhược Mai ngắt lời:
- …không phải của tôi, là của chồng tôi.
Nụ cười trên mặt Bạch Nhược Mai cứng đờ.
Ngay cả ánh mắt của Lâm Đông Lục cũng sững sờ.
Chồng của Nhạc Yên Nhi, chẳng lẽ là… chủ tịch của tập đoàn đế quốc LN, Dạ Đình Sâm? Dạ Đinh Sâm lại coi trọng Nhạc Yên Nhi như vậy, đến buổi tiệc sang trọng thế này cũng để cô tham gia? Phải biết rằng, những người có mặt ở buổi tiệc này đều là những nhân vật nổi tiếng của thành phố A, nếu như Nhạc Yên Nhi lấy thân phận vợ của Dạ Đình Sâm đến tham gia thì cũng đồng nghĩa với việc thông báo cho cả thành phố A biết thân phận của cô.
Không phải Dạ Đình Sâm chỉ chơi đùa với Nhạc Yên Nhi thôi ư? Sao lại nghiêm túc đến thế chứ?! Trong mắt Bạch Nhược Mai đều là vẻ không tin và khiếp sợ.
Nhưng nhân viên kiểm tra chắc chắc không sai đâu, anh ta đã xác định được tính chân thực của thư mời trong tay, lại nhìn khí chất cùng với cách trang điểm của Nhạc Yên Nhi, trong lòng cũng đã tin lắm rồi, chỉ là âm thầm hối hận vừa nãy sao lại không đối xử khách khí với cô một chút.
Anh ta “mất bò mới lo làm chuồng”
, cung kính nói với Nhạc Yên Nhi:
- Bà Dạ, xin cẩn thận bậc thang.
Nhạc Yên Nhi biết rất rõ, nhân viên này thay đổi nhanh như vậy đều là vì địa vị của Dạ Đình Sâm.
Nhưng cô cũng không muốn làm khó người khác, gật đầu nói:
- Cảm ơn.
Rồi ung dung đi vào bên trong.
Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai bởi vì việc vừa xảy ra mà vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Nhạc Yên Nhi đi tới, lướt qua trước mặt hai người họ.
Vẻ mặt của Lâm Đông Lục không thay đổi nhiều nhưng khi nhìn thấy Nhạc Yên Nhi, sống lưng của anh cứng ngắc.
Cô nhìn hai người, cười nhạt:
- Hai vị không đi vào trong à, đúng là kiên quyết muốn xem tôi xấu mặt nhỉ.
Sắc mắt của Bạch Nhược Mai trở nên khó coi, miễn cưỡng giật khoé miệng coi như đang nở nụ cười:
- Cô quá lời rồi, tôi chỉ sợ cô không vào trong được, đang nghĩ có thể giúp cô được gì không thôi, bà Dạ.
“Bà Dạ”
Cô ta nhấn mạnh, không chỉ là xưng hô với Nhạc Yên Nhi, cũng là đang nhắc nhở Lâm Đông Lục.
Lâm Đông Lục nghe thấy mấy chữ này, ánh mặt càng lạnh lẽo hơn.
Nhạc Yên Nhi không muốn cùng bọn họ dây dưa, nở một nụ cười tao nhã:
- Nếu như hai vị đây thích xem kịch, vậy thì đứng đây xem đi, tôi đi vào trước, hẹn gặp hai người tại buổi tiệc.
Nói xong liền bước qua họ, đi vào bên trong hội quán.
Bạch Nhược Mai bị thái độ của Nhạc Yên Nhi làm cho tức giận, vì muốn duy trì hình tượng dịu dàng trước mặt Lâm Đông Lục, nên chỉ có thể đem nỗi uất ức kia nuốt xuống, hờn dỗi nói:
- Đông Lục, cô ta thật quá đáng, sao có thể nói chúng ta như vậy chứ.
Lâm Đông Lục nhẹ nhàng trấn an cô ta:
- Đừng chấp nhặt với cô ấy, chúng ta cũng đi vào thôi.
Bạch Nhược Mai thấy thái độ của Lâm Đông Lục đối với cô ta dịu dàng quan tâm như mọi ngày, lòng cũng dịu đi chút ít.
Cũng không khỏi có phần đắc ý, Nhạc Yên Nhi, cô có thể bám vào Dạ Đình Sâm thì đã sao nào, Lâm Đông Lục mà cô yêu nhất không phải là một lòng với tôi sao.
Nhưng không ai nhìn thấy, trong nháy mắt, đáy mắt Lâm Đông Lục lướt qua một tia tối đen, thâm trầm quỷ dị.
Danh sách chương